Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn
Chương 436:
Kinh Cức Chi Ca
29/08/2024
Sau khi bóp hết ra, sư phụ Trương dùng miếng bông đã nhúng nước sát trùng xoa nhẹ lên miệng vết thương, coi như đã xử lý xong.
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh hỏi: “Con lợn này đau quá ngất xỉu rồi à?”
Nếu không sao không có phản ứng gì?
“A?” Sư phụ Trương kinh hãi: “Không đến mức đó chứ!”
Nói xong, ông ấy nhanh chóng túm lấy cái túi xách của mình, lấy ra một gói bột chống viêm rắc lên trên.
Lần này ông ấy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng!
Tống Đàn nhanh chóng buông tay, con lợn rừng nhỏ mất đi linh khí, lúc này lại rên rỉ rồi nhanh chóng đứng dậy, sau đó không chút do dự lao về phía chuồng lợn!
“Bùm!”
Đầu của nó đập thẳng vào thành chuồng, đâm đến văng ra, sau đó được mọi người vội vàng nhấc nó vào trong.
Sau khi nó chui vào trong đàn lợn khác, cả người trông cực kỳ sung sức, đặc biệt khỏe mạnh.
Sư phụ Trương:……
“Tại sao nó không sợ đau? Nó không hề cảm thấy gì sao?”
Còn có thể chạy nhảy, cho dù được con người chăm sóc thật tốt, thì những con lợn nhà khác cũng không được hoạt bát như vậy. Hay là lợn rừng không chỉ có cái da rất dày, mà thể chất còn cường tráng như vậy?
Ông ấy lại cúi đầu nhìn thứ vừa bị ép ra lần nữa, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Tôi còn cho rằng mình làm không tốt chứ, nó không bị thương gì đâu. Nếu biết trước như vậy thì tôi đã không dùng bột chống viêm.”
Lúc này, Tống Đàn mới ý thức được thiết lợn đã xong mà lên tiếng nói: “Thế là xong rồi ạ?”
“Ừm, xong rồi.”
Sư phụ Trương cất cồn và bông vào trong túi, sau đó cảm thán nói: “Điều kiện bây giờ thật tốt, trước kia cắt xong, Chú chỉ lấy một nhúm tro rơm rắc lên là xong rồi, bây giờ còn dùng cả bột chấm viêm và kháng sinh!”
Sư phụ Trương cảm thấy bản thân là người vừa chuyên nghiệp vừa hào phóng, bây giờ ở lại ăn cơm cũng cảm thấy bớt ngại ngùng hơn hẳn.
Cả nhóm người trò chuyện rôm rả, vô cùng vui vẻ đi xuống núi. Chỉ có Tống Đàn và Trương Yến Bình đứng ở cửa chuồng lợn, kinh ngạc nhìn con lợn rừng nhỏ hoạt bát bên trong, cảm thấy bản thân lại học thêm được kiến thức mới.
Lúc này cô mới nhớ đến mấy bảo bối trong nhà mình, mặc dù ông chủ kia nói rằng nếu như có chó con thì anh ấy sẽ đến nhà thu mua, nhưng cũng không thể cứ đẻ mãi được, sau này có nên làm triệt sản không…….
“Không thể, không thể!”
Trương Yến Bình điên cuồng lắc đầu: “Tốt nhất là em nên đưa đến thành phố mà làm, biện pháp này có chút sơ sài.”
Anh ấy nhìn mà cảm thấy đũng quần có chút đau.
Nhưng mà vừa dứt lời, anh ấy lại nhìn thấy con lợn rừng kia lại đâm đầu vào thành chuồng, sau đó kêu hừ hừ với anh ấy, rõ ràng là đang nói đã đến giờ ăn cơm rồi.
Trương Yến Bình:……
Tống Đàn đồng ý: “Tám bảo bối đấy, trong đó có năm con đều là đực, nếu đưa vào trong thành phố để triệt sản thì ít nhất cũng phải tốn 2.000 tệ, như vậy cũng rất tốt.”
Nếu có linh khí, cho dù có làm không tốt thì mới bảo bối này cũng đồng ý làm.
Về phần chó cái thì đợi đến lúc đó sẽ đưa đến bệnh viện.
Trương Yến Bình hoàn toàn không muốn nhìn thấy con lợn rừng nhỏ này nữa: “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Tống Đàn quay đầu nhìn về phía Đại Bạch: “Đại Vương đã đi tuần tra rồi, mày ở đây trông coi cẩn thận nhé, có việc gì thì cứ kêu lên.”
Đôi mắt tròn như hạt đậu của Đại Bạch nhìn chằm chằm cô, sau đó kêu lên một tiếng, vươn cổ lên muốn mổ vào tay của cô.
Tống Đàn nhanh chóng rụt tay lại.
Không được, không được, cô thu thập được chút linh khí này có dễ dàng như vậy sao? Nếu hôm nay đã cho lợn thì không đến lượt ngỗng. Nếu muốn cho thì cũng là cho Đại Vương, nhìn Đại Vương nhà bọn họ kìa, chu đáo biết bao!
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh hỏi: “Con lợn này đau quá ngất xỉu rồi à?”
Nếu không sao không có phản ứng gì?
“A?” Sư phụ Trương kinh hãi: “Không đến mức đó chứ!”
Nói xong, ông ấy nhanh chóng túm lấy cái túi xách của mình, lấy ra một gói bột chống viêm rắc lên trên.
Lần này ông ấy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng!
Tống Đàn nhanh chóng buông tay, con lợn rừng nhỏ mất đi linh khí, lúc này lại rên rỉ rồi nhanh chóng đứng dậy, sau đó không chút do dự lao về phía chuồng lợn!
“Bùm!”
Đầu của nó đập thẳng vào thành chuồng, đâm đến văng ra, sau đó được mọi người vội vàng nhấc nó vào trong.
Sau khi nó chui vào trong đàn lợn khác, cả người trông cực kỳ sung sức, đặc biệt khỏe mạnh.
Sư phụ Trương:……
“Tại sao nó không sợ đau? Nó không hề cảm thấy gì sao?”
Còn có thể chạy nhảy, cho dù được con người chăm sóc thật tốt, thì những con lợn nhà khác cũng không được hoạt bát như vậy. Hay là lợn rừng không chỉ có cái da rất dày, mà thể chất còn cường tráng như vậy?
Ông ấy lại cúi đầu nhìn thứ vừa bị ép ra lần nữa, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Tôi còn cho rằng mình làm không tốt chứ, nó không bị thương gì đâu. Nếu biết trước như vậy thì tôi đã không dùng bột chống viêm.”
Lúc này, Tống Đàn mới ý thức được thiết lợn đã xong mà lên tiếng nói: “Thế là xong rồi ạ?”
“Ừm, xong rồi.”
Sư phụ Trương cất cồn và bông vào trong túi, sau đó cảm thán nói: “Điều kiện bây giờ thật tốt, trước kia cắt xong, Chú chỉ lấy một nhúm tro rơm rắc lên là xong rồi, bây giờ còn dùng cả bột chấm viêm và kháng sinh!”
Sư phụ Trương cảm thấy bản thân là người vừa chuyên nghiệp vừa hào phóng, bây giờ ở lại ăn cơm cũng cảm thấy bớt ngại ngùng hơn hẳn.
Cả nhóm người trò chuyện rôm rả, vô cùng vui vẻ đi xuống núi. Chỉ có Tống Đàn và Trương Yến Bình đứng ở cửa chuồng lợn, kinh ngạc nhìn con lợn rừng nhỏ hoạt bát bên trong, cảm thấy bản thân lại học thêm được kiến thức mới.
Lúc này cô mới nhớ đến mấy bảo bối trong nhà mình, mặc dù ông chủ kia nói rằng nếu như có chó con thì anh ấy sẽ đến nhà thu mua, nhưng cũng không thể cứ đẻ mãi được, sau này có nên làm triệt sản không…….
“Không thể, không thể!”
Trương Yến Bình điên cuồng lắc đầu: “Tốt nhất là em nên đưa đến thành phố mà làm, biện pháp này có chút sơ sài.”
Anh ấy nhìn mà cảm thấy đũng quần có chút đau.
Nhưng mà vừa dứt lời, anh ấy lại nhìn thấy con lợn rừng kia lại đâm đầu vào thành chuồng, sau đó kêu hừ hừ với anh ấy, rõ ràng là đang nói đã đến giờ ăn cơm rồi.
Trương Yến Bình:……
Tống Đàn đồng ý: “Tám bảo bối đấy, trong đó có năm con đều là đực, nếu đưa vào trong thành phố để triệt sản thì ít nhất cũng phải tốn 2.000 tệ, như vậy cũng rất tốt.”
Nếu có linh khí, cho dù có làm không tốt thì mới bảo bối này cũng đồng ý làm.
Về phần chó cái thì đợi đến lúc đó sẽ đưa đến bệnh viện.
Trương Yến Bình hoàn toàn không muốn nhìn thấy con lợn rừng nhỏ này nữa: “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Tống Đàn quay đầu nhìn về phía Đại Bạch: “Đại Vương đã đi tuần tra rồi, mày ở đây trông coi cẩn thận nhé, có việc gì thì cứ kêu lên.”
Đôi mắt tròn như hạt đậu của Đại Bạch nhìn chằm chằm cô, sau đó kêu lên một tiếng, vươn cổ lên muốn mổ vào tay của cô.
Tống Đàn nhanh chóng rụt tay lại.
Không được, không được, cô thu thập được chút linh khí này có dễ dàng như vậy sao? Nếu hôm nay đã cho lợn thì không đến lượt ngỗng. Nếu muốn cho thì cũng là cho Đại Vương, nhìn Đại Vương nhà bọn họ kìa, chu đáo biết bao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.