Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn
Chương 24: Lý Do
Kinh Cức Chi Ca
01/08/2024
Vì vậy, Tống Tam Thành vừa nói thuê người làm, một trăm năm mươi tệ một ngày còng lưng làm việc, cũng không phải công việc tốt gì, nhưng mọi người đều sẵn lòng đến.
Tuổi cao rồi, cũng muốn tham gia chút náo nhiệt.
Tống Tam Thành cũng thở dài: "Số trà này cũng chẳng đáng giá, còn có cả một vùng lớn trên sườn núi kia kìa. Tôi đã bao lâu rồi không quan tâm đến mấy cây trà ở đây rồi... Để làm gì nữa?"
Nói thế cũng đúng.
Chỗ bọn họ cũng không phải là vùng đất nổi tiếng về trà, chỉ là loại trà bình thường trong khe núi mà thôi. Xào xong đem bán, năm mươi tệ một cân, tự uống thì thơm ngon, nhưng người ngoài sẵn sàng bỏ tiền ra mua thì thật sự không có mấy người.
Trồng cây trà trên ruộng này, hoàn toàn do lúc trước bọn họ không chịu được cảnh ruộng trống trơn...
Nhưng tuổi bọn họ đã cao rồi!
Bọn họ thực sự không làm nổi nữa những công việc đồng áng cần nhiều sức lực nữa, đành phải chấp nhận.
"Vậy ông vừa dọn dẹp ruộng vừa dọn dẹp núi là muốn làm gì thế?"
Người hỏi là hàng xóm Lý Bảo Ni.
Nói đến chuyện này, Tống Tam Thành cũng không biết mở miệng thế nào.
Nói sao đây?
Con gái mình không đi làm mà định về quê trồng trọt?
Người trẻ thời nay có mấy ai biết trồng trọt, nói ra người trong thôn không cười chết mới lạ!
Thế là ông ấy nhẹ nhàng nói: "Không có gì, Đàn Đàn nhà tôi làm việc quá vất vả, sức khỏe cũng bị ảnh hưởng. Tôi nói với con bé ở nhà trồng trọt cần người giúp một tay, bảo con bé ở nhà nghỉ ngơi nửa năm, một năm rồi hãy đi làm lại."
Nói cũng đúng.
Con cái nhà ai mà không ra ngoài bươn chải chứ?
Hàng xóm Lý Bảo Ni cũng thở dài: "Đúng là vậy, con gái tôi về ăn Tết, mặt mày xanh xao, hỏi ra mới biết con bé tăng ca đến một hai giờ sáng - lương cũng chỉ có bấy nhiêu, cả năm chẳng tiết kiệm được gì."
Con gái của Lý Bảo Ni làm nhân viên bán quần áo ở chuỗi cửa hàng. Miệng ngọt giỏi nói chuyện nên bây giờ đã là quản lý, thỉnh thoảng cô ấy phải kiểm kê hàng đêm, đi công tác mở rộng cửa hàng, cũng là công việc vất vả.
Mấy năm nay tình hình kinh tế không tốt, lương mãi không tăng, còn phải lo lắng có bị sa thải hay không...
Nói đến con cái, nhà nào cũng có nỗi khổ riêng.
Chu Mao Trụ ở xa hơn cũng thở dài: "Con trai tôi lần trước bảo hai vợ chồng già chúng tôi lên thành phố ở cùng, tiện thể giúp trông cháu - Nhưng ớt bán trong siêu thị trước cửa cũng hơn mười tệ một cân! Sao mà ăn cho nổi?"
"Trông cháu, sáng đưa đi nhà trẻ, tối đón về lại đưa đi học thêm, mà còn không ở cùng một chỗ nữa, xe buýt làm tôi hoa mắt chóng mặt, trong nhà suốt ngày bật điều hòa, làm gì ấm bằng lò sưởi của chúng ta chứ."
"Tôi ở một tuần, thực sự không chịu nổi nên đành tự mình về trước."
Còn vợ ông ấy, đương nhiên vẫn không nỡ xa cháu, cho nên bà ấy ở lại đó tận tâm tận lực chăm sóc cháu.
Cho dù việc trồng trọt này có đáng tin hay không, nhưng lý do Tống Tam Thành đưa ra nghe cũng hợp lý:
"Đàn Đàn cũng nói, mấy năm nay cơm không còn ngon như trước nữa. Tôi nghĩ, dù sao người cũng ở nhà rồi, chi bằng trồng ít rau ít lúa cho con bé, tự ăn cũng thơm ngon hơn mà."
Hàng xóm nghe vậy cũng vui vẻ.
"Tống Tam Thành, bây giờ ông là người trồng nhiều ruộng nhất trong thôn, thành địa chủ rồi đấy - đến lúc lúa nhà ông chín, thì tôi sẽ không mua gạo nữa, mua của nhà ông."
"Đúng đúng đúng, tôi cũng mua, gạo ngoài kia nhìn thì trắng, nhưng đều được đánh bóng, chẳng có chút dinh dưỡng nào, một cân mấy tệ thì cũng thôi, còn không thơm bằng gạo mình trồng lúc trước."
Tuổi cao rồi, cũng muốn tham gia chút náo nhiệt.
Tống Tam Thành cũng thở dài: "Số trà này cũng chẳng đáng giá, còn có cả một vùng lớn trên sườn núi kia kìa. Tôi đã bao lâu rồi không quan tâm đến mấy cây trà ở đây rồi... Để làm gì nữa?"
Nói thế cũng đúng.
Chỗ bọn họ cũng không phải là vùng đất nổi tiếng về trà, chỉ là loại trà bình thường trong khe núi mà thôi. Xào xong đem bán, năm mươi tệ một cân, tự uống thì thơm ngon, nhưng người ngoài sẵn sàng bỏ tiền ra mua thì thật sự không có mấy người.
Trồng cây trà trên ruộng này, hoàn toàn do lúc trước bọn họ không chịu được cảnh ruộng trống trơn...
Nhưng tuổi bọn họ đã cao rồi!
Bọn họ thực sự không làm nổi nữa những công việc đồng áng cần nhiều sức lực nữa, đành phải chấp nhận.
"Vậy ông vừa dọn dẹp ruộng vừa dọn dẹp núi là muốn làm gì thế?"
Người hỏi là hàng xóm Lý Bảo Ni.
Nói đến chuyện này, Tống Tam Thành cũng không biết mở miệng thế nào.
Nói sao đây?
Con gái mình không đi làm mà định về quê trồng trọt?
Người trẻ thời nay có mấy ai biết trồng trọt, nói ra người trong thôn không cười chết mới lạ!
Thế là ông ấy nhẹ nhàng nói: "Không có gì, Đàn Đàn nhà tôi làm việc quá vất vả, sức khỏe cũng bị ảnh hưởng. Tôi nói với con bé ở nhà trồng trọt cần người giúp một tay, bảo con bé ở nhà nghỉ ngơi nửa năm, một năm rồi hãy đi làm lại."
Nói cũng đúng.
Con cái nhà ai mà không ra ngoài bươn chải chứ?
Hàng xóm Lý Bảo Ni cũng thở dài: "Đúng là vậy, con gái tôi về ăn Tết, mặt mày xanh xao, hỏi ra mới biết con bé tăng ca đến một hai giờ sáng - lương cũng chỉ có bấy nhiêu, cả năm chẳng tiết kiệm được gì."
Con gái của Lý Bảo Ni làm nhân viên bán quần áo ở chuỗi cửa hàng. Miệng ngọt giỏi nói chuyện nên bây giờ đã là quản lý, thỉnh thoảng cô ấy phải kiểm kê hàng đêm, đi công tác mở rộng cửa hàng, cũng là công việc vất vả.
Mấy năm nay tình hình kinh tế không tốt, lương mãi không tăng, còn phải lo lắng có bị sa thải hay không...
Nói đến con cái, nhà nào cũng có nỗi khổ riêng.
Chu Mao Trụ ở xa hơn cũng thở dài: "Con trai tôi lần trước bảo hai vợ chồng già chúng tôi lên thành phố ở cùng, tiện thể giúp trông cháu - Nhưng ớt bán trong siêu thị trước cửa cũng hơn mười tệ một cân! Sao mà ăn cho nổi?"
"Trông cháu, sáng đưa đi nhà trẻ, tối đón về lại đưa đi học thêm, mà còn không ở cùng một chỗ nữa, xe buýt làm tôi hoa mắt chóng mặt, trong nhà suốt ngày bật điều hòa, làm gì ấm bằng lò sưởi của chúng ta chứ."
"Tôi ở một tuần, thực sự không chịu nổi nên đành tự mình về trước."
Còn vợ ông ấy, đương nhiên vẫn không nỡ xa cháu, cho nên bà ấy ở lại đó tận tâm tận lực chăm sóc cháu.
Cho dù việc trồng trọt này có đáng tin hay không, nhưng lý do Tống Tam Thành đưa ra nghe cũng hợp lý:
"Đàn Đàn cũng nói, mấy năm nay cơm không còn ngon như trước nữa. Tôi nghĩ, dù sao người cũng ở nhà rồi, chi bằng trồng ít rau ít lúa cho con bé, tự ăn cũng thơm ngon hơn mà."
Hàng xóm nghe vậy cũng vui vẻ.
"Tống Tam Thành, bây giờ ông là người trồng nhiều ruộng nhất trong thôn, thành địa chủ rồi đấy - đến lúc lúa nhà ông chín, thì tôi sẽ không mua gạo nữa, mua của nhà ông."
"Đúng đúng đúng, tôi cũng mua, gạo ngoài kia nhìn thì trắng, nhưng đều được đánh bóng, chẳng có chút dinh dưỡng nào, một cân mấy tệ thì cũng thôi, còn không thơm bằng gạo mình trồng lúc trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.