Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn
Chương 41: Muốn Đi Bán Rau
Kinh Cức Chi Ca
02/08/2024
Tống Tam Thành theo bản năng phản đối: “Dẫn Kiều Kiều đi làm gì? Con đi làm ăn, nhỡ đâu đến lúc đó thằng bé quậy phá...”
Lời còn chưa dứt, Kiều Kiều đã lớn tiếng phản đối: “Kiều Kiều muốn đi bán rau!”
“Kiều Kiều không quậy phá!”
“Kiều Kiều muốn ra ngoài!”
Ô Lan suy nghĩ một chút rồi thở dài: “Thôi được, dẫn thằng bé đi đi, cũng nên cho thằng bé trải nghiệm môi trường mới. Nếu không thì ngày nào Kiều Kiều cũng ở trong thôn, chẳng có ai chơi cùng.”
Thỉnh thoảng đưa thằng bé lên thành phố, còn phải chịu đựng ánh mắt dò xét của người khác… Trong lòng Ô Lan thấy chua xót.
Tống Đàn giả vờ không nghe ra nỗi khổ tâm trong đó.
Đêm cô có được linh khí đã thử rồi, Kiều Kiều… Cậu ấy không phát triển hoàn thiện trong bụng mẹ, dù cô có tu luyện thành công cũng chẳng có cách nào.
Chỉ có thể nói, đảm bảo cho cậu ấy khỏe mạnh, ít ốm đau. Đồng thời rèn luyện nhiều hơn —— Trí tuệ của một đứa trẻ sáu tuổi thì thế nào chứ? Trẻ con sáu tuổi hiểu chuyện còn ít à?
Vì vậy, lúc này cô vui vẻ vỗ vai Kiều Kiều: “Kiều Kiều ngoan nhé! Chị biết em là thông minh nhất mà! Ngày mai em nhất định phải giúp đỡ thật tốt nhé.”
Kiều Kiều kiêu hãnh đồng ý, giọng nói rất to.
Cả nhà bận rộn nửa ngày, lúc này bọn họ mới cảm thấy đói bụng, nhưng nhặt rau đến đau lưng mỏi gối, đầu bếp Ô Lan thở dài miễn cưỡng nói:
“Thôi được rồi, vừa khéo buổi chiều gói sủi cảo chưa kịp cho vào tủ lạnh, cứ ăn món này đi.”
Vừa hay, Tống Đàn cũng muốn nếm thử hương vị rau tể thái hôm nay: “Mẹ, nấu nhiều thêm chút nhé.”
Ô Lan vốn định nấu lượng tương đương với buổi sáng, nghe Tống Đàn nói vậy, bà ấy vừa lẩm bẩm cả nhà bọn họ ăn được quá, nhưng bà ấy vẫn nấu thêm một bát.
Thế nhưng khi sủi cảo chín, vừa ăn miếng đầu tiên, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Kiều Kiều bắt đầu đạp chân loạn xạ: “Ngon quá! Ngon quá mẹ ơi!”
Vừa nói, cậu ấy vừa bị bỏng đến nhe răng trợn mắt, nhưng dù vậy cậu ấy cũng không nỡ nhả ra, vẫn ôm chặt bát:
“Ngon nhất trên đời luôn!”
Tống Tam Thành càng ăn giống như hổ đói, ông ấy ăn một hơi hết nửa bát, sau đó mới thở dài mãn nguyện: “Đúng vậy, sao sủi cảo hôm nay ngon thế nhỉ?”
Tống Đàn càng vui mừng đến phát khóc: Về nhà bao nhiêu ngày rồi, cuối cùng hôm nay cũng được ăn một bữa cơm bình thường không lẫn tạp chất, trời ơi, cô cũng có thể ăn hết ba bát!
Chỉ có Ô Lan vừa ăn vừa nghĩ ——
Chiều nay bà ấy cũng trộn nhân sủi cảo giống như mọi khi mà!
Chẳng lẽ sau một trận mưa xuân, rau tể thái đều trở nên ngon như vậy à?
Bà ấy vội vàng ăn xong trong hai ba miếng, rồi đặt bát xuống, chọn một nắm rau từ mỗi loại rau dại đã được buộc ra, sau đó bà ấy lại vào bếp loay hoay một hồi, khi bà ấy bưng đĩa bước ra thì mọi người đã ăn sạch sủi cảo rồi.
Chỉ còn Tống Tam Thành nịnh nọt nhìn bà ấy: “Tôi vẫn chưa ăn no... Hay là, hai chúng ta ăn thêm chút nữa đi?”
Lời còn chưa dứt, Kiều Kiều đã lớn tiếng phản đối: “Kiều Kiều muốn đi bán rau!”
“Kiều Kiều không quậy phá!”
“Kiều Kiều muốn ra ngoài!”
Ô Lan suy nghĩ một chút rồi thở dài: “Thôi được, dẫn thằng bé đi đi, cũng nên cho thằng bé trải nghiệm môi trường mới. Nếu không thì ngày nào Kiều Kiều cũng ở trong thôn, chẳng có ai chơi cùng.”
Thỉnh thoảng đưa thằng bé lên thành phố, còn phải chịu đựng ánh mắt dò xét của người khác… Trong lòng Ô Lan thấy chua xót.
Tống Đàn giả vờ không nghe ra nỗi khổ tâm trong đó.
Đêm cô có được linh khí đã thử rồi, Kiều Kiều… Cậu ấy không phát triển hoàn thiện trong bụng mẹ, dù cô có tu luyện thành công cũng chẳng có cách nào.
Chỉ có thể nói, đảm bảo cho cậu ấy khỏe mạnh, ít ốm đau. Đồng thời rèn luyện nhiều hơn —— Trí tuệ của một đứa trẻ sáu tuổi thì thế nào chứ? Trẻ con sáu tuổi hiểu chuyện còn ít à?
Vì vậy, lúc này cô vui vẻ vỗ vai Kiều Kiều: “Kiều Kiều ngoan nhé! Chị biết em là thông minh nhất mà! Ngày mai em nhất định phải giúp đỡ thật tốt nhé.”
Kiều Kiều kiêu hãnh đồng ý, giọng nói rất to.
Cả nhà bận rộn nửa ngày, lúc này bọn họ mới cảm thấy đói bụng, nhưng nhặt rau đến đau lưng mỏi gối, đầu bếp Ô Lan thở dài miễn cưỡng nói:
“Thôi được rồi, vừa khéo buổi chiều gói sủi cảo chưa kịp cho vào tủ lạnh, cứ ăn món này đi.”
Vừa hay, Tống Đàn cũng muốn nếm thử hương vị rau tể thái hôm nay: “Mẹ, nấu nhiều thêm chút nhé.”
Ô Lan vốn định nấu lượng tương đương với buổi sáng, nghe Tống Đàn nói vậy, bà ấy vừa lẩm bẩm cả nhà bọn họ ăn được quá, nhưng bà ấy vẫn nấu thêm một bát.
Thế nhưng khi sủi cảo chín, vừa ăn miếng đầu tiên, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Kiều Kiều bắt đầu đạp chân loạn xạ: “Ngon quá! Ngon quá mẹ ơi!”
Vừa nói, cậu ấy vừa bị bỏng đến nhe răng trợn mắt, nhưng dù vậy cậu ấy cũng không nỡ nhả ra, vẫn ôm chặt bát:
“Ngon nhất trên đời luôn!”
Tống Tam Thành càng ăn giống như hổ đói, ông ấy ăn một hơi hết nửa bát, sau đó mới thở dài mãn nguyện: “Đúng vậy, sao sủi cảo hôm nay ngon thế nhỉ?”
Tống Đàn càng vui mừng đến phát khóc: Về nhà bao nhiêu ngày rồi, cuối cùng hôm nay cũng được ăn một bữa cơm bình thường không lẫn tạp chất, trời ơi, cô cũng có thể ăn hết ba bát!
Chỉ có Ô Lan vừa ăn vừa nghĩ ——
Chiều nay bà ấy cũng trộn nhân sủi cảo giống như mọi khi mà!
Chẳng lẽ sau một trận mưa xuân, rau tể thái đều trở nên ngon như vậy à?
Bà ấy vội vàng ăn xong trong hai ba miếng, rồi đặt bát xuống, chọn một nắm rau từ mỗi loại rau dại đã được buộc ra, sau đó bà ấy lại vào bếp loay hoay một hồi, khi bà ấy bưng đĩa bước ra thì mọi người đã ăn sạch sủi cảo rồi.
Chỉ còn Tống Tam Thành nịnh nọt nhìn bà ấy: “Tôi vẫn chưa ăn no... Hay là, hai chúng ta ăn thêm chút nữa đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.