Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Thường Ngày
Chương 3: Xuyên Qua (3)
Thủy Mộc Lâm Khê
30/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hiện tại no bụng rồi, cũng nên cẩn thận dự tính đến chuyện mai sau.
Bởi vì thân thể ở hiện đại của nàng cũng chưa chết, không biết còn có thể xuyên trở về hay không, hay khi ngày mai tỉnh lại, nơi này đã hóa giấc mộng Hoàng lương.
Dư Tang mang đôi giày vải bố vào, bước qua thềm cửa gỗ cao cao đi ra ngoài, lại bước xuống cầu thang đá dưới mái hiên, dùng ánh nắng chói chang bên ngoài mà nghiêm túc xem xét ngôi nhà sau xuyên của mình.
Không có viện tử cùng tường viện, phòng ngói, hai phiến cửa gỗ đại môn, ngoại trừ thềm cửa cao cao ra, bên ngoài còn có củi được chất thành đống dưới mái hiên. Cả trong phòng lẫn trên mặt đất đều là bùn, dưới mái hiên cũng vậy. Hoặc có thể do bùn bị nén chặt vì bị giẫm quá nhiều mà mặt đất có màu nâu sẫm. Bên phải nhà chính còn có gian phòng ốc mang cửa sổ gỗ, lúc này đang dùng một thanh gỗ để đỡ ô cửa sổ ấy.
Lại nhìn tiếp bên cạnh, chắc không thuộc phạm vi ngôi nhà sau xuyên này của nàng.
Bên cạnh là một gian nhà cỏ, nóc nhà không cao như nhà nàng, trong kí ức của tiểu Dư Tang thì đây hẳn là nhà của Lưu gia, người vợ đã mất, chỉ lưu lại người cha cùng đứa con gái.
Lưu gia dường như có ba mẫu ruộng một mẫu đất, người mất vợ xưng là Lưu lão đại, vừa thích đánh bạc lại thích vay tiền, thường vay không trả. Nhưng với nữ nhi của Lưu lão đại, tiểu Dư Tang lại có ấn tượng sâu sắc. Dáng dấp nàng ta rất khỏe mạnh, không phải khỏe vì béo mà là do có khung xương lớn, nhìn chung rất đô con.
Lại nhìn tiếp bên phải chính là Chu gia cùng Thang gia.
Nhà Chu gia cũng là gian nhà cỏ, Thang gia cùng nhà nàng thì đều là nhà ngói.
Thang gia hẳn là giàu có, trong nhà ruộng đất khá nhiều.
Chu gia hình như trong nhà cũng sở hữu ba bốn mẫu đất, còn lại đều là ruộng lĩnh từ địa chủ về trồng.
Bên trái nhà nàng còn có một hộ gia đình, gọi là Dương gia, cũng là nhà ngói, còn có tường viện vách đất thấp bé, ở ngay bên cạnh nhà nàng.
Dương, Dư, Lưu, Chu và Thang, năm hộ gia đình cùng nhau cư ngụ một chỗ.
Phía bên phải cách xa hơn chút là chỗ của Phương gia tiểu địa chủ, nhà họ xây từ gạch ngói, so với ngôi nhà lợp bằng tre nứa như nhà nàng thì tốt hơn rất nhiều, cũng tốt hơn so với nhà của Dương gia.
Có vẻ như đất mà nhà nàng lĩnh canh, cũng đến từ Phương gia.
Trong trí nhớ, Phương gia vô cùng keo kiệt.
Dư Tang quan sát hết một lượt, lại quay người nhìn về trước nhà, dưới chân là phiến đá phơi thóc, phơi lương thực trong sân viện, chỗ đất lõm mọc đầy cây trúc. Dưới cái nắng gay gắt của mùa hạ, trước mặt là rặng trúc xanh mướt, phóng tầm mắt xa hơn là những cánh đồng lúa chín cam vàng xen lẫn, tít tắp ngoài kia còn có những sườn núi thấp, trên sườn núi cũng trồng xanh ngát loại cây nông nghiệp nào đó.
Không biết ngày mai tỉnh giấc, nàng liệu có xuyên trở về?
Tam ca của tiểu Dư Tang đầu đội một cái lá khoai môn lớn chạy từ viện tử của Dương gia về, nhìn thấy Dư Tang đang đứng dưới tán quýt trong sân viện, cậu bé vừa chạy vừa hô: “Muội muội sao lại chạy ra phơi nắng, nhanh trở về! Vừa mới hết bệnh mà”.
Cậu cũng không quản Dư Tang, hô xong liền chạy về phòng, chạy đến dưới hiên lại quay đầu nói: “Mau về phòng đi, ta về đưa cơm, không rảnh quản muội đâu, muội tự mình ăn nhé, ta múc sẵn để ở trên bàn”.
Hiện tại no bụng rồi, cũng nên cẩn thận dự tính đến chuyện mai sau.
Bởi vì thân thể ở hiện đại của nàng cũng chưa chết, không biết còn có thể xuyên trở về hay không, hay khi ngày mai tỉnh lại, nơi này đã hóa giấc mộng Hoàng lương.
Dư Tang mang đôi giày vải bố vào, bước qua thềm cửa gỗ cao cao đi ra ngoài, lại bước xuống cầu thang đá dưới mái hiên, dùng ánh nắng chói chang bên ngoài mà nghiêm túc xem xét ngôi nhà sau xuyên của mình.
Không có viện tử cùng tường viện, phòng ngói, hai phiến cửa gỗ đại môn, ngoại trừ thềm cửa cao cao ra, bên ngoài còn có củi được chất thành đống dưới mái hiên. Cả trong phòng lẫn trên mặt đất đều là bùn, dưới mái hiên cũng vậy. Hoặc có thể do bùn bị nén chặt vì bị giẫm quá nhiều mà mặt đất có màu nâu sẫm. Bên phải nhà chính còn có gian phòng ốc mang cửa sổ gỗ, lúc này đang dùng một thanh gỗ để đỡ ô cửa sổ ấy.
Lại nhìn tiếp bên cạnh, chắc không thuộc phạm vi ngôi nhà sau xuyên này của nàng.
Bên cạnh là một gian nhà cỏ, nóc nhà không cao như nhà nàng, trong kí ức của tiểu Dư Tang thì đây hẳn là nhà của Lưu gia, người vợ đã mất, chỉ lưu lại người cha cùng đứa con gái.
Lưu gia dường như có ba mẫu ruộng một mẫu đất, người mất vợ xưng là Lưu lão đại, vừa thích đánh bạc lại thích vay tiền, thường vay không trả. Nhưng với nữ nhi của Lưu lão đại, tiểu Dư Tang lại có ấn tượng sâu sắc. Dáng dấp nàng ta rất khỏe mạnh, không phải khỏe vì béo mà là do có khung xương lớn, nhìn chung rất đô con.
Lại nhìn tiếp bên phải chính là Chu gia cùng Thang gia.
Nhà Chu gia cũng là gian nhà cỏ, Thang gia cùng nhà nàng thì đều là nhà ngói.
Thang gia hẳn là giàu có, trong nhà ruộng đất khá nhiều.
Chu gia hình như trong nhà cũng sở hữu ba bốn mẫu đất, còn lại đều là ruộng lĩnh từ địa chủ về trồng.
Bên trái nhà nàng còn có một hộ gia đình, gọi là Dương gia, cũng là nhà ngói, còn có tường viện vách đất thấp bé, ở ngay bên cạnh nhà nàng.
Dương, Dư, Lưu, Chu và Thang, năm hộ gia đình cùng nhau cư ngụ một chỗ.
Phía bên phải cách xa hơn chút là chỗ của Phương gia tiểu địa chủ, nhà họ xây từ gạch ngói, so với ngôi nhà lợp bằng tre nứa như nhà nàng thì tốt hơn rất nhiều, cũng tốt hơn so với nhà của Dương gia.
Có vẻ như đất mà nhà nàng lĩnh canh, cũng đến từ Phương gia.
Trong trí nhớ, Phương gia vô cùng keo kiệt.
Dư Tang quan sát hết một lượt, lại quay người nhìn về trước nhà, dưới chân là phiến đá phơi thóc, phơi lương thực trong sân viện, chỗ đất lõm mọc đầy cây trúc. Dưới cái nắng gay gắt của mùa hạ, trước mặt là rặng trúc xanh mướt, phóng tầm mắt xa hơn là những cánh đồng lúa chín cam vàng xen lẫn, tít tắp ngoài kia còn có những sườn núi thấp, trên sườn núi cũng trồng xanh ngát loại cây nông nghiệp nào đó.
Không biết ngày mai tỉnh giấc, nàng liệu có xuyên trở về?
Tam ca của tiểu Dư Tang đầu đội một cái lá khoai môn lớn chạy từ viện tử của Dương gia về, nhìn thấy Dư Tang đang đứng dưới tán quýt trong sân viện, cậu bé vừa chạy vừa hô: “Muội muội sao lại chạy ra phơi nắng, nhanh trở về! Vừa mới hết bệnh mà”.
Cậu cũng không quản Dư Tang, hô xong liền chạy về phòng, chạy đến dưới hiên lại quay đầu nói: “Mau về phòng đi, ta về đưa cơm, không rảnh quản muội đâu, muội tự mình ăn nhé, ta múc sẵn để ở trên bàn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.