Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Thường Ngày
Chương 5: Xuyên Qua (5)
Thủy Mộc Lâm Khê
30/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ ký ức của Tiểu Dư Tang, nàng biết được triều đại này không có ngô, khoai lang, khoai tây, ớt, đậu phộng hay nhiều loại cây nông nghiệp khác.
Nghĩ đến đây, Vu Tang liền từ ghế trúc ngồi bật dậy!
Phải rồi, nơi này vô cùng lạc hậu, nhưng những thứ nàng biết thì rất tiên tiến! Ít nhất là với cái xã hội phong kiến này!
Nàng biết cách trồng các loại nông sản có năng suất thu hoạch cao như ngô, khoai lang, khoai tây, mà đây là xã hội chủ yếu coi trọng việc trồng lúa nước, giá ruộng cao hơn nhiều so với giá đất, đất đai chỉ chủ yếu trồng lúa mì, sản lượng so ra lại thua kém ngô, khoai lang, khoai tây rất nhiều.
Hơn nữa, mấy thứ ngô, khoai lang, khoai tây này chẳng những tăng năng suất mà còn thay đổi toàn bộ cơ cấu nông nghiệp. Ngô, khoai lang có thể dùng làm thức ăn chăn nuôi gia súc, gia cầm quy mô lớn, đến lúc đó chăn heo, nuôi gà, vịt, ngan, rồi bán trứng gà, vịt…
Tất cả đều là tiền!
Nghĩ tới mấy thứ này, Dư Tang hưng phấn vô cùng. Nàng còn biết đến lý luận lai tạo lúa nước, mẫu lúa hiện tại hầu như chỉ cho sản lượng khoảng hai ba trăm cân, mà nếu lai tạo được mẫu lúa cho năng suất cao, có thể đạt tới hơn một ngàn cân sản lượng!
Dư tang trực tiếp xuống giường, mang giày vải bố đi ra ngoài.
Nàng lại bước đến cây quýt trĩu quả xanh mướt ở rìa sân, rồi đưa tay che bớt cái nắng giữa đôi lông mày mà nhìn về phương xa.
Nàng không phải loại ham ăn biếng làm, so với cuộc sống hiện đại đều đặn theo quy luật 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, thì có lẽ, ở đây nàng có thể dùng tri thức hiện đại văn minh mà mình biết để thay đổi thời cổ đại lạc hậu này.
Không, không phải có lẽ, mà là nhất định! Không có gì hấp dẫn hơn việc này hết!
Việc sử dụng những tiến bộ trong nông nghiệp của nàng để cải thiện nền văn minh lạc hậu, nâng cao chất lượng đời sống của người dân Trung Quốc một ngàn năm trước, nói không chừng sự tồn tại của nàng có thể đã khiến Trung Quốc cổ đại đứng lên thành cường quốc tiên tiến của thế giới! Sẽ không để đất nước rơi vào con đường bị xâm chiếm bởi thế lực ngoại bang nữa.
Dù nàng không hiểu biết nhiều ở các lĩnh vực công nghiệp, hóa học, vật lí,... nhưng nàng cũng đã thấy những tri thức này, một khi có tiềm lực tài chính, nàng sẽ tìm kiếm nhân tài ở những phương diện ấy, thúc đẩy sự phát triển toàn diện mọi mặt!
Toàn bộ lịch sử sẽ vì nàng mà thay đổi!
Dư Tang, nàng không muốn xuyên trở về!
Nhìn đống phân gà trên sân, dưới cái nắng gay gắt đổ lửa của mùa hẻ, Dư Tang nhìn những mảnh vàng xanh rực rỡ đan xen ở tít xa, nàng cảm thấy, chút khổ sở này nàng có thể chịu được!
Chu gia thẩm tử trên tay ôm mấy bộ quần áo mùa đông dày cộp, vừa đi ra liền nhìn thấy Dư Tang đứng dưới nắng gắt, bà hét lớn: "Dư Tang Tang ngươi đứng dưới trời nắng to làm chi vậy? Cha ngươi vì trị bệnh cho ngươi mà lấy quần áo mùa đông bán hết rồi, ngươi vừa bệnh khỏi, còn không mau vào phòng?”
Bà vừa nói vừa treo từng bộ quần áo mùa đông lên sào trúc để phơi, miệng lẩm bẩm: “Mấy hôm nay trời mưa suốt, quần áo mùa đông đều bị ướt ẩm hết rồi, muốn điên lên mà, đã kêu sửa mái nhà biết nhiêu lần rồi cũng không chịu sửa…”
Dư Tang nhìn mấy bộ áo mùa đông treo trên sào trúc, khung cảnh trước mắt kéo nàng từ mộng cảnh đẹp đẽ trở về thực tại.
Mua ruộng, thu hoạch ngô, khoai, tạo ra giống lúa nước mới, thúc đẩy toàn bộ nền văn minh,...Những thứ này tạm thời gác lại, trước mắt làm sao kiếm được tiền để vượt qua mùa đông bây giờ?
Từ ký ức của Tiểu Dư Tang, nàng biết được triều đại này không có ngô, khoai lang, khoai tây, ớt, đậu phộng hay nhiều loại cây nông nghiệp khác.
Nghĩ đến đây, Vu Tang liền từ ghế trúc ngồi bật dậy!
Phải rồi, nơi này vô cùng lạc hậu, nhưng những thứ nàng biết thì rất tiên tiến! Ít nhất là với cái xã hội phong kiến này!
Nàng biết cách trồng các loại nông sản có năng suất thu hoạch cao như ngô, khoai lang, khoai tây, mà đây là xã hội chủ yếu coi trọng việc trồng lúa nước, giá ruộng cao hơn nhiều so với giá đất, đất đai chỉ chủ yếu trồng lúa mì, sản lượng so ra lại thua kém ngô, khoai lang, khoai tây rất nhiều.
Hơn nữa, mấy thứ ngô, khoai lang, khoai tây này chẳng những tăng năng suất mà còn thay đổi toàn bộ cơ cấu nông nghiệp. Ngô, khoai lang có thể dùng làm thức ăn chăn nuôi gia súc, gia cầm quy mô lớn, đến lúc đó chăn heo, nuôi gà, vịt, ngan, rồi bán trứng gà, vịt…
Tất cả đều là tiền!
Nghĩ tới mấy thứ này, Dư Tang hưng phấn vô cùng. Nàng còn biết đến lý luận lai tạo lúa nước, mẫu lúa hiện tại hầu như chỉ cho sản lượng khoảng hai ba trăm cân, mà nếu lai tạo được mẫu lúa cho năng suất cao, có thể đạt tới hơn một ngàn cân sản lượng!
Dư tang trực tiếp xuống giường, mang giày vải bố đi ra ngoài.
Nàng lại bước đến cây quýt trĩu quả xanh mướt ở rìa sân, rồi đưa tay che bớt cái nắng giữa đôi lông mày mà nhìn về phương xa.
Nàng không phải loại ham ăn biếng làm, so với cuộc sống hiện đại đều đặn theo quy luật 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, thì có lẽ, ở đây nàng có thể dùng tri thức hiện đại văn minh mà mình biết để thay đổi thời cổ đại lạc hậu này.
Không, không phải có lẽ, mà là nhất định! Không có gì hấp dẫn hơn việc này hết!
Việc sử dụng những tiến bộ trong nông nghiệp của nàng để cải thiện nền văn minh lạc hậu, nâng cao chất lượng đời sống của người dân Trung Quốc một ngàn năm trước, nói không chừng sự tồn tại của nàng có thể đã khiến Trung Quốc cổ đại đứng lên thành cường quốc tiên tiến của thế giới! Sẽ không để đất nước rơi vào con đường bị xâm chiếm bởi thế lực ngoại bang nữa.
Dù nàng không hiểu biết nhiều ở các lĩnh vực công nghiệp, hóa học, vật lí,... nhưng nàng cũng đã thấy những tri thức này, một khi có tiềm lực tài chính, nàng sẽ tìm kiếm nhân tài ở những phương diện ấy, thúc đẩy sự phát triển toàn diện mọi mặt!
Toàn bộ lịch sử sẽ vì nàng mà thay đổi!
Dư Tang, nàng không muốn xuyên trở về!
Nhìn đống phân gà trên sân, dưới cái nắng gay gắt đổ lửa của mùa hẻ, Dư Tang nhìn những mảnh vàng xanh rực rỡ đan xen ở tít xa, nàng cảm thấy, chút khổ sở này nàng có thể chịu được!
Chu gia thẩm tử trên tay ôm mấy bộ quần áo mùa đông dày cộp, vừa đi ra liền nhìn thấy Dư Tang đứng dưới nắng gắt, bà hét lớn: "Dư Tang Tang ngươi đứng dưới trời nắng to làm chi vậy? Cha ngươi vì trị bệnh cho ngươi mà lấy quần áo mùa đông bán hết rồi, ngươi vừa bệnh khỏi, còn không mau vào phòng?”
Bà vừa nói vừa treo từng bộ quần áo mùa đông lên sào trúc để phơi, miệng lẩm bẩm: “Mấy hôm nay trời mưa suốt, quần áo mùa đông đều bị ướt ẩm hết rồi, muốn điên lên mà, đã kêu sửa mái nhà biết nhiêu lần rồi cũng không chịu sửa…”
Dư Tang nhìn mấy bộ áo mùa đông treo trên sào trúc, khung cảnh trước mắt kéo nàng từ mộng cảnh đẹp đẽ trở về thực tại.
Mua ruộng, thu hoạch ngô, khoai, tạo ra giống lúa nước mới, thúc đẩy toàn bộ nền văn minh,...Những thứ này tạm thời gác lại, trước mắt làm sao kiếm được tiền để vượt qua mùa đông bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.