Chương 16: Quyển 1 - Chương 16
Lisa Jane Smith
11/07/2020
Elena vội vã tiến về Robert E.Lee, cảm thấy như thể cô đã đi xa cả năm trời. Tối qua giống như cái gì đó từ thời thơ ấu xa xưa của cô, khó mà nhớ được.Nhưng cô biết rằng quan trọng là đối mặt với ngày hôm nay.
Tối qua, cô đã phải đối mặt với dì Judith. Dì cô đã rất giận dữ khi hàng xóm kể lại cho dì nghe về vụ giết người, và dì càng giận dữ hơn khi chẳng ai biết Elena ở đâu. Lúc Elena về nhà lúc gần hai giờ sáng, dì đã phát điên lên vì lo lắng.
Elena không thể giải thích. Cô chỉ nói là đã ở với Stefan, rằng cô biết anh đã bị buộc tội, và rằng cô cũng biết anh vô tội. Phần còn lại, tất cả những thứ đã diễn ra, cô giữ chúng cho riêng mình. Thậm chí nếu dì Judith tin vào điều đó, dì cũng sẽ không bao giờ có thể hiểu được.
Sáng nay, Elena thức dậy, và cô biết đã trễ rồi. Đường phố không người ngoại trừ cô, khi cô vội vã đến trường. Phía trên đầu, bầu trời xám xịt và gió đang thổi. Cô mong được gặp Stefan ghê gớm. Suốt đêm qua, khi cô đã ngủ say, cô thấy anh ấy trong cơn ác mộng.
Đặc biệt, có một giấc mơ đã trở thành sự thực. Trong giấc mơ đó, cô đã nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Stefan và sự giận dữ và ánh mắt kết tội của anh. Anh đưa quyển sách cho cô và nói: “ Làm sao em có thể, Elena, làm sao em có thể?” Sau đó, anh liệng quyển sách xuống chân cô và bỏ đi. Cô gọi theo anh, van nài, nhưng anh vẫn bỏ đi cho đến khi biến mất vào bóng tối. Khi cô nhìn xuống quyển sách, cô thấy nó được bọc bởi một lượt nhung xanh thẫm. Cuốn nhật ký của cô.
Một sự giận dữ lướt qua cô khi cô nghĩ lại cuốn nhật ký của cô đã bị đánh cắp như thế nào. Nhưng giấc mơ đó có nghĩa là gì? Điều gì trong cuốn nhất ký của cô khiến cho Stefan nhìn cô như vậy?
Cô không biết. Tất cả những gì cô cần bây giờ là được gặp anh, được nghe giọng nói của anh, được anh ôm trong vòng tay. Phải rời xa anh giống như là cắt vào chính da thịt của cô.
Cô chạy nhanh vào hành lang gần như trống trơn của trường học. Hướng thẳng tới lớp học ngoại ngữ vì cô biết giờ học đầu tiên của Stefan là giờ học tiếng Latin. Nếu cô có thể gặp anh vào lúc này, cô sẽ ổn. Nhưng anh không có ở trong lớp học. Xuyên qua lỗ nhỏ trên cánh cửa, cô thấy chỗ ngồi của anh trống trơn. Matt đang ở đó, và sự thể hiện trên khuôn mặt của anh làm cho cô cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Anh liếc một cái nhìn e sợ vào chỗ ngồi của Stefan.
Elena máy móc quay đầu lại cánh cửa. Giống như một cái máy, cô bước lên cầu thang và tới lớp học lượng giác của mình. Khi cô mở cửa, cô thấy mọi gương mặt của lớp học nhìn mình, cô lặng lẽ tiến lại cái bàn trống cạnh Meredith.
Cô Halpern ngừng bài giảng và nhìn cô, sau đó lại tiếp tục bài giảng. Khi cô giáo quay lên bảng, Elena nhìn Meredith.
Meredith vươn tới để nắm tay cô và thì thào,”Cậu ổn chứ?”
Elena đáp một các ngốc ngếch, “Mình không biết.” Cô cảm thấy không khí làm cô ngạt thở, như thể bao quanh cô là một khối ngột ngạt. Meredith cảm thấy những tay của Elena trở nên khô và nóng.
“Meredith, cậu có biết chuyện gì xảy ra với Stefan không?”
“Ý cậu là cậu không hề biết gì?” Đôi mắt nâu đen nhánh của Meredith mở lớn và Elena cảm thấy sức nặng lớn dần đang ép lên cô. Nó giống như là đang ở sâu, sâu dưới làn nước mà không có bộ quần áo chịu áp suất.
“Họ vẫn chưa bắt được anh ấy,….phải không?” Cô nói, ép cho từ ngữ thoát ra.
“Elena, tình hình còn tồi tệ hơn. Anh ấy đã biến mất. Cảnh sát đã đến nhà trọ sáng nay và anh ấy không có ở đó. Họ cũng đã tìm đến trường nhưng anh ấy cũng không ló mặt. Họ nói rằng họ đã tìm thấy chiếc xe của anh ấy bị bỏ lại gần đường Old Creek. Elena, họ nghĩ là anh ấy đã đi rồi, bỏ đi khỏi thị trấn rồi vì anh ấy cảm thấy có tội.”
“Điều đó không đúng” Elena rít lên. Cô thấy mọi người vây quanh và nhìn mình, nhưng cô không quan tâm. “Anh ấy vô tội!”
“Mình biết bạn nghĩ thế, Elena. Nhưng tại sao anh ấy lại ra đi?”
“Anh ấy không thể. Anh ấy không làm.” Có cái gì đó đang bùng cháy trong Elena, ngọn lửa của sự giận dữ đã đẩy ngược và đánh tan sự sợ hãi. Hơi thở của cô trở nên dời dạc “Anh ấy không bao giờ bỏ đi để tìm kiếm sự tự do cho bản thân.”
“Ý bạn là ai đó bắt buộc anh ấy, nhưng ai cơ chứ, Tyler thì không dám đâu…”
“Bắt buộc anh ấy ư? Hay là tệ hơn?” Elena ngắt lời. Cả lớp nhìn họ chằm chằm và cô Helpern đang há hốc miệng. Elena bất ngờ đứng lên, nhìn họ mà không hề suy nghĩ “Chúa sẽ giúp anh ấy nếu anh ấy bị tổn thương, Stefan,” cô nói “Chúa sẽ giúp anh.” Sau đó cô đi ra cửa như một cơn lốc.
“Elena, quay lại, Elena” Cô có thể nghe những tiếng gọi phía sau, giọng của Meredith và cô Helpern. Cô bước đi càng nhanh hơn, chỉ nhìnvề phía trước, và tâm trí cô chỉ thấy một điều.
Họ nghĩ cô đi sau Tyler Smallwood. Thế cũng tốt. Họ sẽ phí thời gian vào những chỉ dẫn sai. Cô biết cô phải làm gì. Cô rời trường, lao mình vào trời thu lạnh giá. Cô đi một cách nhanh chóng, thu hẹp khoảng cách giữa ngôi trường và đường Creek cũ. Từ đó cô quay ngược và tiến tới cầu Wickery và nghĩa địa.
Một làn gió lạnh quất vào tóc và mặt cô. Những là sồi bay quanh cô, cuộn xoáy trong không khí. Nhưng dám cháy trong trái tim cô thì làm dịu đi cái lạnh của màu thu. Bây giờ cô đã biết thế nào là sự đam mê cuồng nhiệt. Cô bước dài qua cây sồi tím và cây liễu rũ để vào trung tâm của nghĩa trang và nhìn xung quanh với ánh mắt bồn chồn.
Trên bầu trời, những đám mây bay thành hình dòng sông màu xám nhạt. Các cành của cây sồi cuốn vào nhau. Một cơn gió mạnh thổi những chiếc lá vào mặt cô. Như thể nghĩa địa này muốn cô bước ra khỏi, như thể nó phô diễn sức mạnh và tập trung tất cả mọi thứ của bản thân nó để làm hại cô.
Elena lờ đi tất cả. Cô quay tròn và nhìn thiêu đốt vào những cái bia mộ. Sau đó, cô quay lại và hét to với tất cả sự thịnh nộ. Chỉ một từ duy nhất, nhưng cô biết nó sẽ đến tai hắn ta.
“Damon.”
Hết tập 1
Tối qua, cô đã phải đối mặt với dì Judith. Dì cô đã rất giận dữ khi hàng xóm kể lại cho dì nghe về vụ giết người, và dì càng giận dữ hơn khi chẳng ai biết Elena ở đâu. Lúc Elena về nhà lúc gần hai giờ sáng, dì đã phát điên lên vì lo lắng.
Elena không thể giải thích. Cô chỉ nói là đã ở với Stefan, rằng cô biết anh đã bị buộc tội, và rằng cô cũng biết anh vô tội. Phần còn lại, tất cả những thứ đã diễn ra, cô giữ chúng cho riêng mình. Thậm chí nếu dì Judith tin vào điều đó, dì cũng sẽ không bao giờ có thể hiểu được.
Sáng nay, Elena thức dậy, và cô biết đã trễ rồi. Đường phố không người ngoại trừ cô, khi cô vội vã đến trường. Phía trên đầu, bầu trời xám xịt và gió đang thổi. Cô mong được gặp Stefan ghê gớm. Suốt đêm qua, khi cô đã ngủ say, cô thấy anh ấy trong cơn ác mộng.
Đặc biệt, có một giấc mơ đã trở thành sự thực. Trong giấc mơ đó, cô đã nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Stefan và sự giận dữ và ánh mắt kết tội của anh. Anh đưa quyển sách cho cô và nói: “ Làm sao em có thể, Elena, làm sao em có thể?” Sau đó, anh liệng quyển sách xuống chân cô và bỏ đi. Cô gọi theo anh, van nài, nhưng anh vẫn bỏ đi cho đến khi biến mất vào bóng tối. Khi cô nhìn xuống quyển sách, cô thấy nó được bọc bởi một lượt nhung xanh thẫm. Cuốn nhật ký của cô.
Một sự giận dữ lướt qua cô khi cô nghĩ lại cuốn nhật ký của cô đã bị đánh cắp như thế nào. Nhưng giấc mơ đó có nghĩa là gì? Điều gì trong cuốn nhất ký của cô khiến cho Stefan nhìn cô như vậy?
Cô không biết. Tất cả những gì cô cần bây giờ là được gặp anh, được nghe giọng nói của anh, được anh ôm trong vòng tay. Phải rời xa anh giống như là cắt vào chính da thịt của cô.
Cô chạy nhanh vào hành lang gần như trống trơn của trường học. Hướng thẳng tới lớp học ngoại ngữ vì cô biết giờ học đầu tiên của Stefan là giờ học tiếng Latin. Nếu cô có thể gặp anh vào lúc này, cô sẽ ổn. Nhưng anh không có ở trong lớp học. Xuyên qua lỗ nhỏ trên cánh cửa, cô thấy chỗ ngồi của anh trống trơn. Matt đang ở đó, và sự thể hiện trên khuôn mặt của anh làm cho cô cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Anh liếc một cái nhìn e sợ vào chỗ ngồi của Stefan.
Elena máy móc quay đầu lại cánh cửa. Giống như một cái máy, cô bước lên cầu thang và tới lớp học lượng giác của mình. Khi cô mở cửa, cô thấy mọi gương mặt của lớp học nhìn mình, cô lặng lẽ tiến lại cái bàn trống cạnh Meredith.
Cô Halpern ngừng bài giảng và nhìn cô, sau đó lại tiếp tục bài giảng. Khi cô giáo quay lên bảng, Elena nhìn Meredith.
Meredith vươn tới để nắm tay cô và thì thào,”Cậu ổn chứ?”
Elena đáp một các ngốc ngếch, “Mình không biết.” Cô cảm thấy không khí làm cô ngạt thở, như thể bao quanh cô là một khối ngột ngạt. Meredith cảm thấy những tay của Elena trở nên khô và nóng.
“Meredith, cậu có biết chuyện gì xảy ra với Stefan không?”
“Ý cậu là cậu không hề biết gì?” Đôi mắt nâu đen nhánh của Meredith mở lớn và Elena cảm thấy sức nặng lớn dần đang ép lên cô. Nó giống như là đang ở sâu, sâu dưới làn nước mà không có bộ quần áo chịu áp suất.
“Họ vẫn chưa bắt được anh ấy,….phải không?” Cô nói, ép cho từ ngữ thoát ra.
“Elena, tình hình còn tồi tệ hơn. Anh ấy đã biến mất. Cảnh sát đã đến nhà trọ sáng nay và anh ấy không có ở đó. Họ cũng đã tìm đến trường nhưng anh ấy cũng không ló mặt. Họ nói rằng họ đã tìm thấy chiếc xe của anh ấy bị bỏ lại gần đường Old Creek. Elena, họ nghĩ là anh ấy đã đi rồi, bỏ đi khỏi thị trấn rồi vì anh ấy cảm thấy có tội.”
“Điều đó không đúng” Elena rít lên. Cô thấy mọi người vây quanh và nhìn mình, nhưng cô không quan tâm. “Anh ấy vô tội!”
“Mình biết bạn nghĩ thế, Elena. Nhưng tại sao anh ấy lại ra đi?”
“Anh ấy không thể. Anh ấy không làm.” Có cái gì đó đang bùng cháy trong Elena, ngọn lửa của sự giận dữ đã đẩy ngược và đánh tan sự sợ hãi. Hơi thở của cô trở nên dời dạc “Anh ấy không bao giờ bỏ đi để tìm kiếm sự tự do cho bản thân.”
“Ý bạn là ai đó bắt buộc anh ấy, nhưng ai cơ chứ, Tyler thì không dám đâu…”
“Bắt buộc anh ấy ư? Hay là tệ hơn?” Elena ngắt lời. Cả lớp nhìn họ chằm chằm và cô Helpern đang há hốc miệng. Elena bất ngờ đứng lên, nhìn họ mà không hề suy nghĩ “Chúa sẽ giúp anh ấy nếu anh ấy bị tổn thương, Stefan,” cô nói “Chúa sẽ giúp anh.” Sau đó cô đi ra cửa như một cơn lốc.
“Elena, quay lại, Elena” Cô có thể nghe những tiếng gọi phía sau, giọng của Meredith và cô Helpern. Cô bước đi càng nhanh hơn, chỉ nhìnvề phía trước, và tâm trí cô chỉ thấy một điều.
Họ nghĩ cô đi sau Tyler Smallwood. Thế cũng tốt. Họ sẽ phí thời gian vào những chỉ dẫn sai. Cô biết cô phải làm gì. Cô rời trường, lao mình vào trời thu lạnh giá. Cô đi một cách nhanh chóng, thu hẹp khoảng cách giữa ngôi trường và đường Creek cũ. Từ đó cô quay ngược và tiến tới cầu Wickery và nghĩa địa.
Một làn gió lạnh quất vào tóc và mặt cô. Những là sồi bay quanh cô, cuộn xoáy trong không khí. Nhưng dám cháy trong trái tim cô thì làm dịu đi cái lạnh của màu thu. Bây giờ cô đã biết thế nào là sự đam mê cuồng nhiệt. Cô bước dài qua cây sồi tím và cây liễu rũ để vào trung tâm của nghĩa trang và nhìn xung quanh với ánh mắt bồn chồn.
Trên bầu trời, những đám mây bay thành hình dòng sông màu xám nhạt. Các cành của cây sồi cuốn vào nhau. Một cơn gió mạnh thổi những chiếc lá vào mặt cô. Như thể nghĩa địa này muốn cô bước ra khỏi, như thể nó phô diễn sức mạnh và tập trung tất cả mọi thứ của bản thân nó để làm hại cô.
Elena lờ đi tất cả. Cô quay tròn và nhìn thiêu đốt vào những cái bia mộ. Sau đó, cô quay lại và hét to với tất cả sự thịnh nộ. Chỉ một từ duy nhất, nhưng cô biết nó sẽ đến tai hắn ta.
“Damon.”
Hết tập 1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.