Chương 58: Quyển 4 - Chương 10
Lisa Jane Smith
11/07/2020
Meredith ngồi xuống bức tường cao đến đầu gối của ngôi nhà thờ đó. “Cậu nói rằng sẽ có nguy hiểm, nhưng lại không nói gì đến chuyện để mặc cho hắn bóp cổ tôi chết, Stefan à.”
“Tôi xin lỗi. Tôi cứ hy vọng hắn sẽ để lộ ra thêm thông tin gì đó, đặc biệt là sau khi thừa nhận chuyện đã có mặt ở đó khi Sue chết. Nhưng lẽ ra tôi không nên chần chừ mới phải.”
“Tao chẳng thừa nhận chuyện gì hết! Bọn mày không chứng minh được được gì đâu!” Tyler kêu lên. Âm sắc rền rĩ của loài vật đã quay trở lại trong giọng nói, nhưng trên đường đi khuôn mặt và cơ thể gã đã trở lại bình thường. Trở lại hình dạng người thì đúng hơn, Meredith thầm nghĩ. Mấy vết bầm tím, sưng húp và máu khô khó có thể coi là bình thường được.
“Đây không phải tòa án, Tyler,” cô bảo. “Bố mi chẳng giúp được gì cho mi đâu.”
“Ngay cả khi đây có là tòa án đi chăng nữa, bọn ta cũng nắm phần thắng trong tay thôi.” Stefan phụ họa. “Chắc cũng đủ để tống ngươi vào tù vì tội âm mưu giết người rồi.”
“Đó là nếu như không có ai chạy ngay về nhà, lấy muỗng pha trà của bà nội đun chảy ra và đúc thành đạn bạc đấy.” Matt chêm vào.
Tyler nhìn từ người này sang người khác. “Tao sẽ không khai gì đâu.”
“Tyler, mi biết mi là cái thứ gì không? Một tên chuyên đi bắt nạt người khác,” Bonnie bảo. “Và mấy đứa bắt nạt thì sớm muộn gì cũng khai thôi.”
“Mày không hề chùn tay khi đè một cô gái xuống đất, dọa nạt cô ấy,” Matt nói. “Nhưng khi bạn bè của cô ta xuất hiện thì mày lại sợ vãi cả mật ra.”
Tyler chỉ quắc mắt nhìn cả nhóm.
“Thôi được, nếu ngươi không chịu nói thì thôi, để ta nói vậy,” Stefan lên tiếng. Cậu cúi xuống nhặt lên quyển sách dày cộp lấy từ thư viện. Một chân gác lên thành quan tài, Stefan để quyển sách lên đầu gối, mở nó ra. Ngay lúc đó, trông cậu ta giống Damon một cách đáng sợ.
“Đây là một quyển sách được viết bởi Gervase xứ Tilbury, Tyler ạ.” Stefan bảo. “Vào khoảng năm 1210 sau Công Nguyên. Một trong những thứ cuốn sách có nhắc đến, là người sói.”
“Mày không thể chứng minh được gì hết! Mày không có chứng cứ…”
“Câm miệng đi, Tyler!” Stefan nhìn gã. “Ta chẳng cần phải chứng minh gì hết. Ta có thể nhìn thấy nó, ngay cả lúc này. Ngươi quên ta là ai rồi sao?” Một thoáng im lặng, rồi cậu ta nói tiếp. “Cách đây vài ngày, khi ta mới đến, có một điều bí ẩn. Một cô gái đã chết. Nhưng ai giết cô ấy? Và tại sao? Tất cả những manh mối ta nhìn thấy đều mâu thuẫn với nhau.
“Đó không phải một vụ giết người thông thường, do một kẻ tâm thần loài người nào đó ngoài đường gây ra. Ta có mật báo từ người ta tin tưởng – và cả những chứng cứ khách quan nữa. Một tên sát nhân thông thường không thể dùng phép tác động vào bàn cầu cơ từ xa. Một tên sát nhân thông thường không thể kích nổ những nhà máy điện cách đó hàng trăm dặm được.
“Không, đấy không phải là một kẻ có sức mạnh khủng khiếp cả về thể chất lẫn tâm tính. Từ những gì Vickie mô tả thì hắn rất giống ma cà rồng.
“Ngoại trừ chuyện là Sue Carson vẫn còn nguyên máu trong người. Một ma cà rồng hắn đã uống máu cô không ít thì nhiều. Chẳng ma cà rồng nào chống lại cám dỗ đó, đặc biệt là một sát thủ. Đó là lí do hắn giết chóc. Nhưng bác sĩ pháp y không tìm thấy lỗ thủng nào trên mạch máu của cô gái, và chỉ có một ít máu bị thất thoát. Chuyện này hoàn toàn vô lý.
“Và còn một điều nữa. Ngươi đã có mặt trong căn nhà đó, Tyler à. Đêm đó người đã phạm sai lầm khi túm tay Bonnie, và ngày hôm sau lại phạm thêm một sai lầm nữa khi bô lô ba la cái miệng nói ra những chuyện ngươi không thế nào biết được trừ khi có mặt ở đó.
“Vậy thì chúng ta suy ra được gì? Một ma cà rồng lão luyệ, một tên sát nhân độc ác với vô khối Quyền năng? Hay một thằng học sinh trung học chuyên bắt nạt người khác, nhưng đến cả đi toilet cũng tự mình vấp té? Kẻ nào đây? Chứng cứ chỉ về cả hai hướng, và ta không thể nào đưa ra quyết định được.
“Rồi ta tự mình đi xem xét thi thể của Sue. Và thế là bí ẩn lớn nhất xuất hiện. Một vết cắn ngay đây.” Ngón tay Stefan vạch một đường thẳng băng từ xương đòn trở xuống. “Một vết cắt truyền thống, điển hình – do ma cà rồng gây ra để chia sẻ máu của mình. Nhưng Sue không phải ma cà rồng, và không tự tạo ra vết cắt đó cho mình. Có kẻ đã tạo ra nó khi cô ấy đang nằm chết trên mặt đất.”
Meredith nhắm mắt lại và nghe thấy tiếng Bonnie nuốt khan kế bên mình. Cô đưa tay ra nắm chặt lấy tay Bonnie, nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe. Lúc giải thích cho họ, Stefan đã không đi sâu vào chi tiết đến mức đó.
“Ma cà rồng không cần phải rạch lên người nạn nhân như thế, dùng răng là đủ.” Stefan nói, khẽ nhe răng của chính mình ra. “Nhưng nếu một ma cà rồng muốn hút máu cho kẻ khác uống, thì hắn có thể sẽ dùng dao rạch thay vì cắn.
“Điều đó làm cho ta bắt đầu nghĩ về máu. Ngươi thấy đấy, máu rất quan trọng. Đối với ma cà rồng, máu mang đến sự sống, Quyền năng. Đó là tất cả những gì bọn ta cần để sinh tồn, và có những lúc cơn khát khiến chúng ta hóa điên. Nhưng nó còn có những công dụng khác nữa. Ví dụ như… để kết nạp chẳng hạn.
Sự kết nạp và Quyền năng. Thế là ta nghĩ đến hai thứ đó, cộng với những thứ ta đã nhìn thấy ở ngươi trước đây lúc còn ở Fell’s Church, Tyler ạ. Những thứ lặt vặt mà ta đã không mấy để ý. Nhưng ta nhớ được một chuyện Elena đã kể về lịch sử gia đình ngươi, nên đã quyết định kiểm chứng bằng cách đọc nhật ký của Honoria Fell.”
Stefan giơ lên một mảnh giấy lấy ra từ giữa những trang sách đang cầm trên tay. “Và nó nằm ngay đây, trong những dòng chữ Honoria viết. Ta đã phôt trang này ra để có thể đọc cho ngươi nghe. Về bí mật nho nhỏ của dòng họ Smallwood – nếu chịu khó tìm hiểu ẩn ý sâu xa của câu chuyện.”
Nhìn xuống tờ giấy, cậu ta cất giọng đọc.
“Ngày 12 tháng Mười Một .Nến đã làm,sợi đã xe xong.Chúng tôi sắp hết bột bắp và muối, nhưng sẽ qua được mùa đông thôi. Đêm qua có báo động, sói tấn công Jacob Smallwood khi anh ta từ rừng trở về. Tôi đã đắp vết thương bằng quả mâm xôi và vỏ cây liễu, nhưng nó quá sâu và tôi thấy sợ. Khi về nhà, tôi bèn gieo một quẻ và chỉ nói cho mình Thomas nghe kết quả.”
“Gieo quẻ có nghĩa là tiên đoán tương lai,” Stefan nói thêm, ngẩng đầu lên. “Honoria là người mà chúng ta hay gọi là phù thủy. Trong nhật ký, bà ta tiếp tục nhắc đến ‘vấn nạn sói’ ở nhiều khu vực khác trong vùng định cư – có vẻ như bất thình lình ở đó xảy ra rất nhiều vụ tấn công, đặc biệt là nhằm vào các cô gái trẻ. Honoria kể chuyện bà và ông chồng càng lúc càng trở nên lo lắng như thế nào. Và cuối cùng, là chuyện này:
Ngày 20 tháng Mười Hai. Lại xảy ra rắc rối liên quan đến sói ở nhà Smallwood. Cách đây vài phút, chúng tôi nghe có tiếng thét. Thomas nói đã đến lúc rồi. Hôm qua anh ấy đã đúc đạn. Anh nạp đạn vào súng trường và hai chúng tôi sẽ sang đó. Nếu như còn sống sót trở về, tôi sẽ viết tiếp.
Ngày 21 tháng Mười Hai. Đêm qua sang chỗ nhà Smallwood. Jacob bị thương rất nặng. Con sói đã chết.
Chúng tôi sẽ đem chôn Jacob trong nghĩa trang nhỏ dưới chân đồi. Cầu cho linh hồn anh ta được an nghỉ.
“Trong lịch sử chính thức của Fell’s Church,” Stefan nói, “những dòng đó được giải thích thêm: Thomas Fell cùng vợ sang tới nhà Smallwood thì thấy Jacob Smallwood lại bị một con sói tấn công, và con sói đã giết chết ông ta. Nhưng không phải vậy. Ý Honoria muốn nói ở đây, không phải con sói đã giết Jacob Smallwood, mà là Jacob Smallwood, con sói, đã bị giết.”
Stefan đóng quyển sách lại. “Ông ta là người sói, Tyler, cái ông cố ông sơ gì đó của ngươi ấy. Ông ta trở thành như thế do bị người sói tấn công, và đã truyền lại cái gen người sói của mình cho đứa cháu trai và khi nó được tám tháng rưỡi thì ông chết. Cũng giống như cha ngươi đã truyền lại cho ngươi vậy.”
“Ta vẫn luôn biết ở mi có cái gì đó khác thường, Tyler à.” Bonnie lên tiếng, và Meredith mở mắt ra. “T a chẳng bao giờ xác định được nó là cái gì, nhưng trong tiềm thức vẫn có điều gì đó mách bảo với ta rằng mi rất kì quái.”
“Bọn ta vẫn hay nói đùa về chuyện đó,” Meredith nói, giọng vẫn còn khàn khàn. “Về ‘sự hấp dẫn thú tính’ và hàm rằng trắng ởn của ngươi. Bọn ta đâu có biết mình nói suýt tí nữa là trúng phóc.”
“Đôi lúc nhà ngoại cảm có khả năng đánh hơi ra được chuyện này.” Stefan thừa nhận. “Thậm chí ngay cả người thường có khi cũng cảm nhận được. Lẽ ra ta phải nhìn thấy điều đó mới phải, nhưng ta đã quá mải mê lo chuyện khác. Tuy nhiên, đó không phải là lí do để biện minh. Và rõ ràng là có một kẻ khác – tên sát nhân với năng lực tâm linh – đã nhìn ra ngay lập tức, đúng không Tyler? Một gã đàn ông mặc chiếc áo mưa cũ đến tìm ngươi. Hắn ta cao, tóc vàng mắt xanh, và hắn đề nghị với ngươi một cuộc trao đổi. Hắn sẽ chỉ cho ngươi cách để khôi phục “di sản” của cha ông để lại. Cách để trở thành một người sói thật sự. Để đổi lấy – thứ gì đó – về phần hắn.”
“Theo Gervase Tilbury” – Stefan gõ gõ cuốn sách trên đầu gối – “Một người sói không bị cắn trực tiếp thì cần phải có một nghi lễ kết nạp. Tức là một người có thể mang gen người sói cả đời mà không hề biết, bởi vì nó không bao giờ được kích hoạt cả. Rất nhiều thế hệ của dòng họ Smallwood đã sinh ra và chết đi với gen đó ở dạng tiềm ẩn, bởi vì họ không biết cách làm sao đánh thức nó dậy. Nhưng người đàn ông mặc áo mưa thì biết. Hắn biết rằng ngươi phải giết người và nếm máu tươi. Sau đó thì đến đêm trăng rằm đầu tiên, người mới biến đổi được.” Stefan ngước nhìn lên, và Meredith theo ánh mắt cậu ta nhìn lên chiếc đĩa bạc trên bầu trời. Mặt trăng giờ đây trong vắt và hai chiều, chứ không còn là khối cầu đỏ phình to nữa.
Một thoáng nghi ngờ lướt qua những đường nét bị thịt trên mặt Tyler, rồi cơn giận giữ trỗi dậy. “Chúng mày lừa tao! Chúng mày đã sắp đặt hết tất cả chuyện này!”
“Thông minh lắm.” Meredith bảo, và Matt đế thêm “Không đùa đâu.” Bonnie liếm ngón tay, vạch con số 1 tưởng tượng lên tấm bảng điểm vô hình.
“Ta biết ngươi sẽ không thể cưỡng lại việc đi theo một cô gái đến đây nếu biết cô ta sẽ ở một mình.” Stefan nói tiếp. “Ngươi nghĩ nghĩa địa là một nơi rất lí tưởng cho việc giết chóc; bởi vì ngươi sẽ khoác lác về chuyện mình làm, nên đã hy vọng ngươi sẽ nói cho Meredith nghe nhiều hơn về kẻ sát nhân còn lại, cái tên đã thực sự ném Sue ra ngoài cửa sổ, cái tên đã rạch da cô ấy cho ngươi uống máu. Tên ma cà rồng, Tyler. Hắn là ai? Hắn đang ẩn nấp chỗ nào?”
Vẻ sôi sục hận thù nơi Tyler biến thành nụ cười khẩy. “Mày nghĩ là tao sẽ nói cho mày nghe chắc? Ông ta là bạn tao.”
“Hắn không phải bạn ngươi, Tyler. Hắn đang lợi dụng ngươi thì có, hắn là một tên giết người.”
“Đừng có lún sâu thêm nữa, Tyler ạ.” Matt chen lời.
“Ngươi đã là một công cụ trong tay hắn sẵn rồi. Đã thế đêm nay ngươi lại còn định giết cả Meredith. Chẳng chóng thì chày, ngươi sẽ không còn khả năng quay đầu lại cho dù có muốn đi chăng nữa. Khôn hồn thì dừng lại ngay ở dây đi. Hãy nói ra những điều mà ngươi biết.”
Tyler nhe răng ra. “Tao sẽ khoogn nói cho mày nghe bất cứ chuyện gì đâu. Mày làm gì được tao nào?”
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Bầu không khí lập tức thay đổi, căng ra như dây đàn khi cả đám quay lại nhìn Tyler.
“Mi thực sự không hiểu gì sao?” Meredith nhỏ nhẹ nói. “Tyler, ngươi đã tiếp tay giết chết Sue. Cô ấy chết vì một nghi lễ man rợ, để mi có thể biến thành cái thứ mà ta đang nhìn thấy đây. Mi cũng lên kế hoạch giết ta, và chắc chắn là cả Bonnie lẫn Vickie nữa. Bộ mi nghĩ bọn ta sẽ nương tay với mi sao? Mi tưởng bọn ta mang mi lên đây để đối xử tử tế với mi à?”
Im lặng như tờ. Nụ cười tắt dần trên môi Tyler. Gã nhìn từ người này sang người khác.
Tất cả đều trơ như đá vững như đồng. Ngay cả khuôn mặt bé nhỏ của Bonnie cũng không hề lộ mảy may thương xót.
“Gervase xứ Tilbury có nhắc đến một điều rất thú vị.” Giọng Stefan gần như vui tươi. “Có một cách khả dĩ chữa khỏi căn bệnh người sói, ngoài đạn bạc truyền thống ra. Nghe đây.” Nhờ vào ánh trăng, cậu ta đọc được những dòng viết trong quyển sách đặt trên đầu gối. “‘Các lương y danh tiếng vẫn thường ghi chép lại rằng, nếu ma sói bị chặt đứt một chi thì chắc chắn sẽ quay trở lại hình dạng ban đầu.’ Gervase tiếp tục kể câu chuyện về Raimbaud xứ Auvergne, một ma sói đã khỏi bệnh khi bị người thợ mộc chắt mất chân sau. Dĩ nhiên là quằn quại đau đớn khủng khiếp lắm, nhưng chuyện kể rằng Raimbaud đã cảm ơn ông thợ mộc vì ‘đã giúp hắn tống khứ được hình dạng bị nguyền rủa đáng ghét này mãi mãi.’” Stefan ngẩng đầu lên. “Tôi đang nghĩ, nếu Tyler không chịu giúp chúng ta có được thông tin, thì ít ra chúng ta cũng phải đảm bảo sao cho hắn không chạy rông giết người được nữa. Mọi người nghĩ thế nào?”
Matt cất tiếng. “Tôi nghĩ, nghĩa vụ của bọn mình là phải chữa khỏi cho Tyler.”
“Chỉ cần phải cắt bớt đi một chi của hắn thôi mà.” Bonnie đồng tình.
“Chưa gì mình đã nghĩ ra được là nên cắt chi nào rồi đấy.” Meredith lầm bầm.
Mắt Tyler lồi ra. Bên dưới lớp máu và bụi đất, khuôn mặt mọi khi đỏ lựng của gã tái mét. “Tụi mày nói xạo!”
“Mang rìu lại đây, Matt.” Stefan nói. “Meredith, cậu tháo một bên giày của hắn ra đi.”
Khi cô làm theo, Tyler nhằm vào mặt cô mà đá. Matt tiến lại gần, kẹp cổ hắn lại. “Đừng khiến cho tình cảnh của mày thêm tồi tệ nữa, Tyler.”
Bàn chân trần bị lột giày của Tyler to đùng, lòng bàn chân cũng nhớp nháp mồ hôi như tay gã. Những sợi lông cứng thô kệch mọc ra tua tủa từ nhón chân cái, khiến cho Meredith nổi hết da gà.
“Làm xong đại cho rồi.” cô bảo.
“Tụi bay đừng có giỡn!” Tyler gầm lên, vùng vẫy đến mức Bonnie phải chụp lấy chân gã và quỳ tì lên nó. “Bọn mày không thể làm thế được! Không thể!”
“Giữ hắn ngồi yên đi.” Stefan nói. Họ hè nhau giang tay giang chân Tyler ra, đầu gã bị cánh tay Matt khóa cứng, hai chân thì giạng ra và bị các cô gái đè chặt xuống đất. Stefan đặt một cành cây dày khoảng năm phân lên nắp mộ, đảm bảo sao cho Tyler nhìn thấy điều mình đang làm. Cậu giương rìu lên, chép phập một nhát đứt đôi khúc gỗ.
“Rìu này đủ bén.” Cậu ta nói. “Meredith, xắn quần Tyler lên, lấy một đoạn dây garô chặt hết cỡ phía trên mắt cá. Không thì hắn sẽ mất hết máu mà chết đấy.”
“Bọn mày không được làm vậy!” Tyler đang gào thét. “Bọn mày khôôôôôôông được!”
“Ngươi thích la hét thì cứ việc, Tyler. Trên này làm gì có ai nghe thấy ngươi, đúng không?” Stefan bảo.
“Mày đâu có tốt đẹp gì hơn ta!” Tyler rít lên, nước bọt phun phì phì. “Mày cũng giết chóc mà!”
“Ta biết rất rõ mình như thế nào.” Stefan nói. “Tin ta đi, Tyler. Ta biết rõ lắm. Mọi người sẵn sàng cả rồi chứ? Tốt. Giữ hắn cho chặt vào, hắn thề nào cũng nhảy dựng lên khi tôi làm chuyện này đấy.”
Tyler gào lên chẳng còn ra tiếng người nữa.
Matt ôm gã sao cho Tyler có thể trông thấy Stefan quỳ xuống, chuẩn bị tư thế và giương rìu lên phía trên mắt cá Tyler, ước lượng lực chém và khoảng cách.
“Đã đến lúc.” Stefan nói, giơ cao lưỡi rìu.
“Đừng! Đừng! Để tao nói! Để tao nói!” Tyler rú lên.
Stefan liếc nhìn gã. “Muộn rồi.” cậu ta lạnh lùng đáp, và bổ rìu xuống.
Lưỡi rìu nảy lên khi chạm vào mặt sàn đá một phát tỏa lửa, nhưng âm thanh đó bị nhận chìm bởi tiếng thét gào của Tyler. Phải đến vài phút sau gã mới nhận ra lưỡi rìu không hề chạm vào chân mình. Tyler dừng lại lấy hơi, nghẹn ngào quay ngoắt sang nhìn Stefan bằng đôi mắt điên dại như muốn lòi khỏi tròng.
“Nói đi.” Stefan cất giọng lạnh như tiền.
Cổ họng Tyler bật ra những tiếng rên rỉ, gã sùi cả bọt mép. “Tao không biết tên lão,” gã lào thào. “ Nhưng ngoại hình lão đúng như mày tả. Và mày nói đúng, lão là ma cà rồng! Tao đã nhìn thấy lão uống sạch bách máu một con hươu đực cỡ bự khi nó vẫn còn đang vùng vẫy. Lão lừa tao.” Tyler nói thêm, giọng lại nhuốm mùi rên rĩ. “Lão dám nói tao sẽ mạnh hơn tất cả mọi người, mạnh ngang với lão. Lão nói tao có thể có được bất kì đứa con gái nào mà tao muốn, theo bất cứ kiểu nào mà tao muốn. Lão quái đó lừa tao.”
“Lão nói rằng người có thể giết người mà không phải chịu hậu quả chứ gì.” Stefan nói.
“Lão nsoi đêm đó tao có thể xử con nhỏ Caroline. Đáng đời nó vì cái tội dám đá tao. Tao muốn nó phải van xin kia – nhưng chẳng biết làm cách nào nó đã trốn thoát được khỏi nhà. Tao cứ việc giết Caroline và Vickie, lão nói vậy. Lão chỉ cần Bonnie và Meredith thôi.”
“Nhưng ngươi vừa định giết Meredith đấy thôi.”
“Đó là bây giờ. Bây giờ mọi thứ khác rồi, đồ ngu. Lão nói không vấn đề gì.”
“Vì sao thế?” Meredith hạ giọng hỏi Stefan.
“Có lẽ bởi vì các cậu đã thực hiện xong vai trò của mình,” cậu ta đáp. “Các cậu đã mang được tôi tới đây.” Rồi cậu nói tiếp. “Được rồi, Tyler, hãy chứng tỏ rằng ngươi đang hợp tác. Nói xem bọn ta có thể hạ được tên này bằng cách nào?”
“Hạ lão hả? Tụi bây khùng rồi!” Tyler phá lên cười sằng sặc, thế là Matt bèn kẹp cổ gã chật hơn nữa. “Ê, mày muốn siết cổ tao thì cứ việc, nhưng đó vẫn là sự thật. Lão bảo tao rằng lão là một trong các Tiền Bối, một trong những Nguyên Bản, trời mới biết nó nghĩa là gì. Lão nói đã tạo ra ma cà rồng từ trước khi có cá Kim Tự Tháp, rằng lão đã thỏa thuận với quỷ dữ. Mày có đóng cọc qua tim thì lão cũng chẳng hề hấn gì đâu. Mày không thể giết lão được.” Tiếng cười của gã càng lúc càng trở nên hoang dại.
“Hắn đang trốn ở đây, hả Tyler?” Stefan bật ra. “Ma cà rồng nào cũng cần nơi để ngủ. Chỗ đó ở đâu?”
“Lão sẽ giết tao nếu tao nói ra. Lão ăn thịt tao thật đó. Chúa ơi, phải chi tao tả được cho mày nghe lão ta làm gì con hươu đó trước khi nó chết…” Tràng cười của Tyler gần như chuyển thành tiếng nấc.
“Vậy thì ngươi càng phải giúp cho chúng ta tiêu diệt hắn trước khi hắn tìm ra ngươi, đúng không nào? Điểm yếu của hắn là gì? Phải hạ hắn bằng cách nào?”
“Chú ơi, con hươu tội nghiệp đó…” Tyler khóc tu tu như con nít.
“Còn Sue thì sao? Ngươi có khóc thương cho cô ấy không?” Stefan nạt. Cậu ta nhặt rìu lên. “Ta nghĩ ngươi đang làm tốn thời gian của bọn ta đấy.” Cậu bảo.
Lưỡi rìu giương lên.
“Đừng! Đừng! Tao sẽ nói; tao sẽ nói mày nghe một chuyện. Có một loại gỗ có thể làm lão bị thương – không giết được, nhưng làm bị thương. Lão có thừa nhận chuyện đó nhưng lại không chịu nói tao nghe là loại nào! Tao thề với mày đó là sự thật!”
“Vậy vẫn chưa đạt yêu cầu, Tyler ạ.” Stefan nói.
“Làm ơn đi mà – tao sẽ nói mày nghe đêm nay lão đi đâu. Nếu tụi mày chạy nhanh đến đó thì may ra có thể cản lão được đấy.”
“Ý ngươi là sao, đêm nay hắn đi đâu? Nói nhanh lên xem nào?”
“Lão tới nhà con bé Vickie, được chưa? Lão nói tôi nay bọn tao mỗi người sẽ được một mạng. Thông tin này có ích, đúng không? Nếu tụi bay nhanh lên thì biết đâu có thể tới kịp đấy.”
Stefan như hóa đá, và Meredith thấy nhịp tim mình tăng tốc. Vickie. Họ thậm chí còn không nghĩ đến chuyện Vickie bị tấn công nữa.
“Damon đang canh chừng cô ấy mà.” Matt kêu lên. “Đúng không, Stefan? Đúng không?”
“Lý thuyết là thế,” Stefan đáp. “Lúc tôi đi anh ta còn ở đó. Nếu có gì xảy ra thì anh ấy phải gọi tôi chứ…”
“Các cậu ơi,” Bonnie thì thào, mắt mở to thao láo, môi run rẩy. “Tôi nghĩ chúng ta phải đến đó ngay lập tức.”
Họ dán mắt vào cô, rồi cùng chuyển động một lúc. Stefan vứt lưỡi rìu đánh choang trên mặt đất.
“Ê, tụi bây không thể bỏ tao lại như thế này được! Làm sao mà tao lái xe? Lão sẽ quay lại đây tìm tao mất! Quay lại đây cởi trói cho tao!” Tyler ré lên. Chẳng ai thèm trả lời.
Cả bọn chạy bổ xuống chân đồi và nhào vào xe Meredith. Meredith lái như điên, ôm cua gắt và phóng xe qua những tấm biển báo dừng, nhưng một phần trong cô lại không muốn tới chỗ nhà Vickie. Phần đó muốn quay xe lại và lái sang đường khác thôi.
Mình bình tĩnh mà, mình là người lúc nào cũng bình tĩnh, cô tự nhủ. Nhưng đó chỉ là bề ngoài. Meredith biết rất rõ người ta có thể khoác lên vẻ điềm tính đến mức nào dù cho bên trong mọi thứ như đang vỡ vụn ra.
Họ rẽ qua ngã tư cuối cùng để vào đường Birch,và Meredith thắng gấp.
“Ôi, Chúa ơi!” Bonnie la lên từ trong băng ghế phía sau. “Không! Không!”
“Nhanh lên!” Stefan kêu. “Biết đâu vẫn còn cơ hội.” Cậu ta giật cửa lao ra khi xe vẫn còn chưa dừng lại. Nhưng ở phía sau, Bonnie đã khóc nấc lên.
“Tôi xin lỗi. Tôi cứ hy vọng hắn sẽ để lộ ra thêm thông tin gì đó, đặc biệt là sau khi thừa nhận chuyện đã có mặt ở đó khi Sue chết. Nhưng lẽ ra tôi không nên chần chừ mới phải.”
“Tao chẳng thừa nhận chuyện gì hết! Bọn mày không chứng minh được được gì đâu!” Tyler kêu lên. Âm sắc rền rĩ của loài vật đã quay trở lại trong giọng nói, nhưng trên đường đi khuôn mặt và cơ thể gã đã trở lại bình thường. Trở lại hình dạng người thì đúng hơn, Meredith thầm nghĩ. Mấy vết bầm tím, sưng húp và máu khô khó có thể coi là bình thường được.
“Đây không phải tòa án, Tyler,” cô bảo. “Bố mi chẳng giúp được gì cho mi đâu.”
“Ngay cả khi đây có là tòa án đi chăng nữa, bọn ta cũng nắm phần thắng trong tay thôi.” Stefan phụ họa. “Chắc cũng đủ để tống ngươi vào tù vì tội âm mưu giết người rồi.”
“Đó là nếu như không có ai chạy ngay về nhà, lấy muỗng pha trà của bà nội đun chảy ra và đúc thành đạn bạc đấy.” Matt chêm vào.
Tyler nhìn từ người này sang người khác. “Tao sẽ không khai gì đâu.”
“Tyler, mi biết mi là cái thứ gì không? Một tên chuyên đi bắt nạt người khác,” Bonnie bảo. “Và mấy đứa bắt nạt thì sớm muộn gì cũng khai thôi.”
“Mày không hề chùn tay khi đè một cô gái xuống đất, dọa nạt cô ấy,” Matt nói. “Nhưng khi bạn bè của cô ta xuất hiện thì mày lại sợ vãi cả mật ra.”
Tyler chỉ quắc mắt nhìn cả nhóm.
“Thôi được, nếu ngươi không chịu nói thì thôi, để ta nói vậy,” Stefan lên tiếng. Cậu cúi xuống nhặt lên quyển sách dày cộp lấy từ thư viện. Một chân gác lên thành quan tài, Stefan để quyển sách lên đầu gối, mở nó ra. Ngay lúc đó, trông cậu ta giống Damon một cách đáng sợ.
“Đây là một quyển sách được viết bởi Gervase xứ Tilbury, Tyler ạ.” Stefan bảo. “Vào khoảng năm 1210 sau Công Nguyên. Một trong những thứ cuốn sách có nhắc đến, là người sói.”
“Mày không thể chứng minh được gì hết! Mày không có chứng cứ…”
“Câm miệng đi, Tyler!” Stefan nhìn gã. “Ta chẳng cần phải chứng minh gì hết. Ta có thể nhìn thấy nó, ngay cả lúc này. Ngươi quên ta là ai rồi sao?” Một thoáng im lặng, rồi cậu ta nói tiếp. “Cách đây vài ngày, khi ta mới đến, có một điều bí ẩn. Một cô gái đã chết. Nhưng ai giết cô ấy? Và tại sao? Tất cả những manh mối ta nhìn thấy đều mâu thuẫn với nhau.
“Đó không phải một vụ giết người thông thường, do một kẻ tâm thần loài người nào đó ngoài đường gây ra. Ta có mật báo từ người ta tin tưởng – và cả những chứng cứ khách quan nữa. Một tên sát nhân thông thường không thể dùng phép tác động vào bàn cầu cơ từ xa. Một tên sát nhân thông thường không thể kích nổ những nhà máy điện cách đó hàng trăm dặm được.
“Không, đấy không phải là một kẻ có sức mạnh khủng khiếp cả về thể chất lẫn tâm tính. Từ những gì Vickie mô tả thì hắn rất giống ma cà rồng.
“Ngoại trừ chuyện là Sue Carson vẫn còn nguyên máu trong người. Một ma cà rồng hắn đã uống máu cô không ít thì nhiều. Chẳng ma cà rồng nào chống lại cám dỗ đó, đặc biệt là một sát thủ. Đó là lí do hắn giết chóc. Nhưng bác sĩ pháp y không tìm thấy lỗ thủng nào trên mạch máu của cô gái, và chỉ có một ít máu bị thất thoát. Chuyện này hoàn toàn vô lý.
“Và còn một điều nữa. Ngươi đã có mặt trong căn nhà đó, Tyler à. Đêm đó người đã phạm sai lầm khi túm tay Bonnie, và ngày hôm sau lại phạm thêm một sai lầm nữa khi bô lô ba la cái miệng nói ra những chuyện ngươi không thế nào biết được trừ khi có mặt ở đó.
“Vậy thì chúng ta suy ra được gì? Một ma cà rồng lão luyệ, một tên sát nhân độc ác với vô khối Quyền năng? Hay một thằng học sinh trung học chuyên bắt nạt người khác, nhưng đến cả đi toilet cũng tự mình vấp té? Kẻ nào đây? Chứng cứ chỉ về cả hai hướng, và ta không thể nào đưa ra quyết định được.
“Rồi ta tự mình đi xem xét thi thể của Sue. Và thế là bí ẩn lớn nhất xuất hiện. Một vết cắn ngay đây.” Ngón tay Stefan vạch một đường thẳng băng từ xương đòn trở xuống. “Một vết cắt truyền thống, điển hình – do ma cà rồng gây ra để chia sẻ máu của mình. Nhưng Sue không phải ma cà rồng, và không tự tạo ra vết cắt đó cho mình. Có kẻ đã tạo ra nó khi cô ấy đang nằm chết trên mặt đất.”
Meredith nhắm mắt lại và nghe thấy tiếng Bonnie nuốt khan kế bên mình. Cô đưa tay ra nắm chặt lấy tay Bonnie, nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe. Lúc giải thích cho họ, Stefan đã không đi sâu vào chi tiết đến mức đó.
“Ma cà rồng không cần phải rạch lên người nạn nhân như thế, dùng răng là đủ.” Stefan nói, khẽ nhe răng của chính mình ra. “Nhưng nếu một ma cà rồng muốn hút máu cho kẻ khác uống, thì hắn có thể sẽ dùng dao rạch thay vì cắn.
“Điều đó làm cho ta bắt đầu nghĩ về máu. Ngươi thấy đấy, máu rất quan trọng. Đối với ma cà rồng, máu mang đến sự sống, Quyền năng. Đó là tất cả những gì bọn ta cần để sinh tồn, và có những lúc cơn khát khiến chúng ta hóa điên. Nhưng nó còn có những công dụng khác nữa. Ví dụ như… để kết nạp chẳng hạn.
Sự kết nạp và Quyền năng. Thế là ta nghĩ đến hai thứ đó, cộng với những thứ ta đã nhìn thấy ở ngươi trước đây lúc còn ở Fell’s Church, Tyler ạ. Những thứ lặt vặt mà ta đã không mấy để ý. Nhưng ta nhớ được một chuyện Elena đã kể về lịch sử gia đình ngươi, nên đã quyết định kiểm chứng bằng cách đọc nhật ký của Honoria Fell.”
Stefan giơ lên một mảnh giấy lấy ra từ giữa những trang sách đang cầm trên tay. “Và nó nằm ngay đây, trong những dòng chữ Honoria viết. Ta đã phôt trang này ra để có thể đọc cho ngươi nghe. Về bí mật nho nhỏ của dòng họ Smallwood – nếu chịu khó tìm hiểu ẩn ý sâu xa của câu chuyện.”
Nhìn xuống tờ giấy, cậu ta cất giọng đọc.
“Ngày 12 tháng Mười Một .Nến đã làm,sợi đã xe xong.Chúng tôi sắp hết bột bắp và muối, nhưng sẽ qua được mùa đông thôi. Đêm qua có báo động, sói tấn công Jacob Smallwood khi anh ta từ rừng trở về. Tôi đã đắp vết thương bằng quả mâm xôi và vỏ cây liễu, nhưng nó quá sâu và tôi thấy sợ. Khi về nhà, tôi bèn gieo một quẻ và chỉ nói cho mình Thomas nghe kết quả.”
“Gieo quẻ có nghĩa là tiên đoán tương lai,” Stefan nói thêm, ngẩng đầu lên. “Honoria là người mà chúng ta hay gọi là phù thủy. Trong nhật ký, bà ta tiếp tục nhắc đến ‘vấn nạn sói’ ở nhiều khu vực khác trong vùng định cư – có vẻ như bất thình lình ở đó xảy ra rất nhiều vụ tấn công, đặc biệt là nhằm vào các cô gái trẻ. Honoria kể chuyện bà và ông chồng càng lúc càng trở nên lo lắng như thế nào. Và cuối cùng, là chuyện này:
Ngày 20 tháng Mười Hai. Lại xảy ra rắc rối liên quan đến sói ở nhà Smallwood. Cách đây vài phút, chúng tôi nghe có tiếng thét. Thomas nói đã đến lúc rồi. Hôm qua anh ấy đã đúc đạn. Anh nạp đạn vào súng trường và hai chúng tôi sẽ sang đó. Nếu như còn sống sót trở về, tôi sẽ viết tiếp.
Ngày 21 tháng Mười Hai. Đêm qua sang chỗ nhà Smallwood. Jacob bị thương rất nặng. Con sói đã chết.
Chúng tôi sẽ đem chôn Jacob trong nghĩa trang nhỏ dưới chân đồi. Cầu cho linh hồn anh ta được an nghỉ.
“Trong lịch sử chính thức của Fell’s Church,” Stefan nói, “những dòng đó được giải thích thêm: Thomas Fell cùng vợ sang tới nhà Smallwood thì thấy Jacob Smallwood lại bị một con sói tấn công, và con sói đã giết chết ông ta. Nhưng không phải vậy. Ý Honoria muốn nói ở đây, không phải con sói đã giết Jacob Smallwood, mà là Jacob Smallwood, con sói, đã bị giết.”
Stefan đóng quyển sách lại. “Ông ta là người sói, Tyler, cái ông cố ông sơ gì đó của ngươi ấy. Ông ta trở thành như thế do bị người sói tấn công, và đã truyền lại cái gen người sói của mình cho đứa cháu trai và khi nó được tám tháng rưỡi thì ông chết. Cũng giống như cha ngươi đã truyền lại cho ngươi vậy.”
“Ta vẫn luôn biết ở mi có cái gì đó khác thường, Tyler à.” Bonnie lên tiếng, và Meredith mở mắt ra. “T a chẳng bao giờ xác định được nó là cái gì, nhưng trong tiềm thức vẫn có điều gì đó mách bảo với ta rằng mi rất kì quái.”
“Bọn ta vẫn hay nói đùa về chuyện đó,” Meredith nói, giọng vẫn còn khàn khàn. “Về ‘sự hấp dẫn thú tính’ và hàm rằng trắng ởn của ngươi. Bọn ta đâu có biết mình nói suýt tí nữa là trúng phóc.”
“Đôi lúc nhà ngoại cảm có khả năng đánh hơi ra được chuyện này.” Stefan thừa nhận. “Thậm chí ngay cả người thường có khi cũng cảm nhận được. Lẽ ra ta phải nhìn thấy điều đó mới phải, nhưng ta đã quá mải mê lo chuyện khác. Tuy nhiên, đó không phải là lí do để biện minh. Và rõ ràng là có một kẻ khác – tên sát nhân với năng lực tâm linh – đã nhìn ra ngay lập tức, đúng không Tyler? Một gã đàn ông mặc chiếc áo mưa cũ đến tìm ngươi. Hắn ta cao, tóc vàng mắt xanh, và hắn đề nghị với ngươi một cuộc trao đổi. Hắn sẽ chỉ cho ngươi cách để khôi phục “di sản” của cha ông để lại. Cách để trở thành một người sói thật sự. Để đổi lấy – thứ gì đó – về phần hắn.”
“Theo Gervase Tilbury” – Stefan gõ gõ cuốn sách trên đầu gối – “Một người sói không bị cắn trực tiếp thì cần phải có một nghi lễ kết nạp. Tức là một người có thể mang gen người sói cả đời mà không hề biết, bởi vì nó không bao giờ được kích hoạt cả. Rất nhiều thế hệ của dòng họ Smallwood đã sinh ra và chết đi với gen đó ở dạng tiềm ẩn, bởi vì họ không biết cách làm sao đánh thức nó dậy. Nhưng người đàn ông mặc áo mưa thì biết. Hắn biết rằng ngươi phải giết người và nếm máu tươi. Sau đó thì đến đêm trăng rằm đầu tiên, người mới biến đổi được.” Stefan ngước nhìn lên, và Meredith theo ánh mắt cậu ta nhìn lên chiếc đĩa bạc trên bầu trời. Mặt trăng giờ đây trong vắt và hai chiều, chứ không còn là khối cầu đỏ phình to nữa.
Một thoáng nghi ngờ lướt qua những đường nét bị thịt trên mặt Tyler, rồi cơn giận giữ trỗi dậy. “Chúng mày lừa tao! Chúng mày đã sắp đặt hết tất cả chuyện này!”
“Thông minh lắm.” Meredith bảo, và Matt đế thêm “Không đùa đâu.” Bonnie liếm ngón tay, vạch con số 1 tưởng tượng lên tấm bảng điểm vô hình.
“Ta biết ngươi sẽ không thể cưỡng lại việc đi theo một cô gái đến đây nếu biết cô ta sẽ ở một mình.” Stefan nói tiếp. “Ngươi nghĩ nghĩa địa là một nơi rất lí tưởng cho việc giết chóc; bởi vì ngươi sẽ khoác lác về chuyện mình làm, nên đã hy vọng ngươi sẽ nói cho Meredith nghe nhiều hơn về kẻ sát nhân còn lại, cái tên đã thực sự ném Sue ra ngoài cửa sổ, cái tên đã rạch da cô ấy cho ngươi uống máu. Tên ma cà rồng, Tyler. Hắn là ai? Hắn đang ẩn nấp chỗ nào?”
Vẻ sôi sục hận thù nơi Tyler biến thành nụ cười khẩy. “Mày nghĩ là tao sẽ nói cho mày nghe chắc? Ông ta là bạn tao.”
“Hắn không phải bạn ngươi, Tyler. Hắn đang lợi dụng ngươi thì có, hắn là một tên giết người.”
“Đừng có lún sâu thêm nữa, Tyler ạ.” Matt chen lời.
“Ngươi đã là một công cụ trong tay hắn sẵn rồi. Đã thế đêm nay ngươi lại còn định giết cả Meredith. Chẳng chóng thì chày, ngươi sẽ không còn khả năng quay đầu lại cho dù có muốn đi chăng nữa. Khôn hồn thì dừng lại ngay ở dây đi. Hãy nói ra những điều mà ngươi biết.”
Tyler nhe răng ra. “Tao sẽ khoogn nói cho mày nghe bất cứ chuyện gì đâu. Mày làm gì được tao nào?”
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Bầu không khí lập tức thay đổi, căng ra như dây đàn khi cả đám quay lại nhìn Tyler.
“Mi thực sự không hiểu gì sao?” Meredith nhỏ nhẹ nói. “Tyler, ngươi đã tiếp tay giết chết Sue. Cô ấy chết vì một nghi lễ man rợ, để mi có thể biến thành cái thứ mà ta đang nhìn thấy đây. Mi cũng lên kế hoạch giết ta, và chắc chắn là cả Bonnie lẫn Vickie nữa. Bộ mi nghĩ bọn ta sẽ nương tay với mi sao? Mi tưởng bọn ta mang mi lên đây để đối xử tử tế với mi à?”
Im lặng như tờ. Nụ cười tắt dần trên môi Tyler. Gã nhìn từ người này sang người khác.
Tất cả đều trơ như đá vững như đồng. Ngay cả khuôn mặt bé nhỏ của Bonnie cũng không hề lộ mảy may thương xót.
“Gervase xứ Tilbury có nhắc đến một điều rất thú vị.” Giọng Stefan gần như vui tươi. “Có một cách khả dĩ chữa khỏi căn bệnh người sói, ngoài đạn bạc truyền thống ra. Nghe đây.” Nhờ vào ánh trăng, cậu ta đọc được những dòng viết trong quyển sách đặt trên đầu gối. “‘Các lương y danh tiếng vẫn thường ghi chép lại rằng, nếu ma sói bị chặt đứt một chi thì chắc chắn sẽ quay trở lại hình dạng ban đầu.’ Gervase tiếp tục kể câu chuyện về Raimbaud xứ Auvergne, một ma sói đã khỏi bệnh khi bị người thợ mộc chắt mất chân sau. Dĩ nhiên là quằn quại đau đớn khủng khiếp lắm, nhưng chuyện kể rằng Raimbaud đã cảm ơn ông thợ mộc vì ‘đã giúp hắn tống khứ được hình dạng bị nguyền rủa đáng ghét này mãi mãi.’” Stefan ngẩng đầu lên. “Tôi đang nghĩ, nếu Tyler không chịu giúp chúng ta có được thông tin, thì ít ra chúng ta cũng phải đảm bảo sao cho hắn không chạy rông giết người được nữa. Mọi người nghĩ thế nào?”
Matt cất tiếng. “Tôi nghĩ, nghĩa vụ của bọn mình là phải chữa khỏi cho Tyler.”
“Chỉ cần phải cắt bớt đi một chi của hắn thôi mà.” Bonnie đồng tình.
“Chưa gì mình đã nghĩ ra được là nên cắt chi nào rồi đấy.” Meredith lầm bầm.
Mắt Tyler lồi ra. Bên dưới lớp máu và bụi đất, khuôn mặt mọi khi đỏ lựng của gã tái mét. “Tụi mày nói xạo!”
“Mang rìu lại đây, Matt.” Stefan nói. “Meredith, cậu tháo một bên giày của hắn ra đi.”
Khi cô làm theo, Tyler nhằm vào mặt cô mà đá. Matt tiến lại gần, kẹp cổ hắn lại. “Đừng khiến cho tình cảnh của mày thêm tồi tệ nữa, Tyler.”
Bàn chân trần bị lột giày của Tyler to đùng, lòng bàn chân cũng nhớp nháp mồ hôi như tay gã. Những sợi lông cứng thô kệch mọc ra tua tủa từ nhón chân cái, khiến cho Meredith nổi hết da gà.
“Làm xong đại cho rồi.” cô bảo.
“Tụi bay đừng có giỡn!” Tyler gầm lên, vùng vẫy đến mức Bonnie phải chụp lấy chân gã và quỳ tì lên nó. “Bọn mày không thể làm thế được! Không thể!”
“Giữ hắn ngồi yên đi.” Stefan nói. Họ hè nhau giang tay giang chân Tyler ra, đầu gã bị cánh tay Matt khóa cứng, hai chân thì giạng ra và bị các cô gái đè chặt xuống đất. Stefan đặt một cành cây dày khoảng năm phân lên nắp mộ, đảm bảo sao cho Tyler nhìn thấy điều mình đang làm. Cậu giương rìu lên, chép phập một nhát đứt đôi khúc gỗ.
“Rìu này đủ bén.” Cậu ta nói. “Meredith, xắn quần Tyler lên, lấy một đoạn dây garô chặt hết cỡ phía trên mắt cá. Không thì hắn sẽ mất hết máu mà chết đấy.”
“Bọn mày không được làm vậy!” Tyler đang gào thét. “Bọn mày khôôôôôôông được!”
“Ngươi thích la hét thì cứ việc, Tyler. Trên này làm gì có ai nghe thấy ngươi, đúng không?” Stefan bảo.
“Mày đâu có tốt đẹp gì hơn ta!” Tyler rít lên, nước bọt phun phì phì. “Mày cũng giết chóc mà!”
“Ta biết rất rõ mình như thế nào.” Stefan nói. “Tin ta đi, Tyler. Ta biết rõ lắm. Mọi người sẵn sàng cả rồi chứ? Tốt. Giữ hắn cho chặt vào, hắn thề nào cũng nhảy dựng lên khi tôi làm chuyện này đấy.”
Tyler gào lên chẳng còn ra tiếng người nữa.
Matt ôm gã sao cho Tyler có thể trông thấy Stefan quỳ xuống, chuẩn bị tư thế và giương rìu lên phía trên mắt cá Tyler, ước lượng lực chém và khoảng cách.
“Đã đến lúc.” Stefan nói, giơ cao lưỡi rìu.
“Đừng! Đừng! Để tao nói! Để tao nói!” Tyler rú lên.
Stefan liếc nhìn gã. “Muộn rồi.” cậu ta lạnh lùng đáp, và bổ rìu xuống.
Lưỡi rìu nảy lên khi chạm vào mặt sàn đá một phát tỏa lửa, nhưng âm thanh đó bị nhận chìm bởi tiếng thét gào của Tyler. Phải đến vài phút sau gã mới nhận ra lưỡi rìu không hề chạm vào chân mình. Tyler dừng lại lấy hơi, nghẹn ngào quay ngoắt sang nhìn Stefan bằng đôi mắt điên dại như muốn lòi khỏi tròng.
“Nói đi.” Stefan cất giọng lạnh như tiền.
Cổ họng Tyler bật ra những tiếng rên rỉ, gã sùi cả bọt mép. “Tao không biết tên lão,” gã lào thào. “ Nhưng ngoại hình lão đúng như mày tả. Và mày nói đúng, lão là ma cà rồng! Tao đã nhìn thấy lão uống sạch bách máu một con hươu đực cỡ bự khi nó vẫn còn đang vùng vẫy. Lão lừa tao.” Tyler nói thêm, giọng lại nhuốm mùi rên rĩ. “Lão dám nói tao sẽ mạnh hơn tất cả mọi người, mạnh ngang với lão. Lão nói tao có thể có được bất kì đứa con gái nào mà tao muốn, theo bất cứ kiểu nào mà tao muốn. Lão quái đó lừa tao.”
“Lão nói rằng người có thể giết người mà không phải chịu hậu quả chứ gì.” Stefan nói.
“Lão nsoi đêm đó tao có thể xử con nhỏ Caroline. Đáng đời nó vì cái tội dám đá tao. Tao muốn nó phải van xin kia – nhưng chẳng biết làm cách nào nó đã trốn thoát được khỏi nhà. Tao cứ việc giết Caroline và Vickie, lão nói vậy. Lão chỉ cần Bonnie và Meredith thôi.”
“Nhưng ngươi vừa định giết Meredith đấy thôi.”
“Đó là bây giờ. Bây giờ mọi thứ khác rồi, đồ ngu. Lão nói không vấn đề gì.”
“Vì sao thế?” Meredith hạ giọng hỏi Stefan.
“Có lẽ bởi vì các cậu đã thực hiện xong vai trò của mình,” cậu ta đáp. “Các cậu đã mang được tôi tới đây.” Rồi cậu nói tiếp. “Được rồi, Tyler, hãy chứng tỏ rằng ngươi đang hợp tác. Nói xem bọn ta có thể hạ được tên này bằng cách nào?”
“Hạ lão hả? Tụi bây khùng rồi!” Tyler phá lên cười sằng sặc, thế là Matt bèn kẹp cổ gã chật hơn nữa. “Ê, mày muốn siết cổ tao thì cứ việc, nhưng đó vẫn là sự thật. Lão bảo tao rằng lão là một trong các Tiền Bối, một trong những Nguyên Bản, trời mới biết nó nghĩa là gì. Lão nói đã tạo ra ma cà rồng từ trước khi có cá Kim Tự Tháp, rằng lão đã thỏa thuận với quỷ dữ. Mày có đóng cọc qua tim thì lão cũng chẳng hề hấn gì đâu. Mày không thể giết lão được.” Tiếng cười của gã càng lúc càng trở nên hoang dại.
“Hắn đang trốn ở đây, hả Tyler?” Stefan bật ra. “Ma cà rồng nào cũng cần nơi để ngủ. Chỗ đó ở đâu?”
“Lão sẽ giết tao nếu tao nói ra. Lão ăn thịt tao thật đó. Chúa ơi, phải chi tao tả được cho mày nghe lão ta làm gì con hươu đó trước khi nó chết…” Tràng cười của Tyler gần như chuyển thành tiếng nấc.
“Vậy thì ngươi càng phải giúp cho chúng ta tiêu diệt hắn trước khi hắn tìm ra ngươi, đúng không nào? Điểm yếu của hắn là gì? Phải hạ hắn bằng cách nào?”
“Chú ơi, con hươu tội nghiệp đó…” Tyler khóc tu tu như con nít.
“Còn Sue thì sao? Ngươi có khóc thương cho cô ấy không?” Stefan nạt. Cậu ta nhặt rìu lên. “Ta nghĩ ngươi đang làm tốn thời gian của bọn ta đấy.” Cậu bảo.
Lưỡi rìu giương lên.
“Đừng! Đừng! Tao sẽ nói; tao sẽ nói mày nghe một chuyện. Có một loại gỗ có thể làm lão bị thương – không giết được, nhưng làm bị thương. Lão có thừa nhận chuyện đó nhưng lại không chịu nói tao nghe là loại nào! Tao thề với mày đó là sự thật!”
“Vậy vẫn chưa đạt yêu cầu, Tyler ạ.” Stefan nói.
“Làm ơn đi mà – tao sẽ nói mày nghe đêm nay lão đi đâu. Nếu tụi mày chạy nhanh đến đó thì may ra có thể cản lão được đấy.”
“Ý ngươi là sao, đêm nay hắn đi đâu? Nói nhanh lên xem nào?”
“Lão tới nhà con bé Vickie, được chưa? Lão nói tôi nay bọn tao mỗi người sẽ được một mạng. Thông tin này có ích, đúng không? Nếu tụi bay nhanh lên thì biết đâu có thể tới kịp đấy.”
Stefan như hóa đá, và Meredith thấy nhịp tim mình tăng tốc. Vickie. Họ thậm chí còn không nghĩ đến chuyện Vickie bị tấn công nữa.
“Damon đang canh chừng cô ấy mà.” Matt kêu lên. “Đúng không, Stefan? Đúng không?”
“Lý thuyết là thế,” Stefan đáp. “Lúc tôi đi anh ta còn ở đó. Nếu có gì xảy ra thì anh ấy phải gọi tôi chứ…”
“Các cậu ơi,” Bonnie thì thào, mắt mở to thao láo, môi run rẩy. “Tôi nghĩ chúng ta phải đến đó ngay lập tức.”
Họ dán mắt vào cô, rồi cùng chuyển động một lúc. Stefan vứt lưỡi rìu đánh choang trên mặt đất.
“Ê, tụi bây không thể bỏ tao lại như thế này được! Làm sao mà tao lái xe? Lão sẽ quay lại đây tìm tao mất! Quay lại đây cởi trói cho tao!” Tyler ré lên. Chẳng ai thèm trả lời.
Cả bọn chạy bổ xuống chân đồi và nhào vào xe Meredith. Meredith lái như điên, ôm cua gắt và phóng xe qua những tấm biển báo dừng, nhưng một phần trong cô lại không muốn tới chỗ nhà Vickie. Phần đó muốn quay xe lại và lái sang đường khác thôi.
Mình bình tĩnh mà, mình là người lúc nào cũng bình tĩnh, cô tự nhủ. Nhưng đó chỉ là bề ngoài. Meredith biết rất rõ người ta có thể khoác lên vẻ điềm tính đến mức nào dù cho bên trong mọi thứ như đang vỡ vụn ra.
Họ rẽ qua ngã tư cuối cùng để vào đường Birch,và Meredith thắng gấp.
“Ôi, Chúa ơi!” Bonnie la lên từ trong băng ghế phía sau. “Không! Không!”
“Nhanh lên!” Stefan kêu. “Biết đâu vẫn còn cơ hội.” Cậu ta giật cửa lao ra khi xe vẫn còn chưa dừng lại. Nhưng ở phía sau, Bonnie đã khóc nấc lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.