Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 97: Quyển 5 - Chương 33

Lisa Jane Smith

11/07/2020

“Ai ?” – có tiếng nói cất lên giữa đêm tối trong khu rừng – “Ai ở ngoài đó?”

Bonnie hiếm khi cảm thấy biết ơn ai đó như lúc này – khi Matt đang bảo hộ cho cô.Cô cần sự bảo bọc của con người.Như thể nếu cô vùi mình đủ sâu giữa những người khác thì bằng cách nào đó,cô sẽ được an toàn.Cô chỉ có thể kềm chế không hét lên khi ánh đèn pin yếu ớt lia đến ,lộ rõ một cảnh tượng không tưởng.

“Isobel!”

Đúng vậy,đó là Isobel,cô ta không còn trong bệnh viện Ridgemont nữa mà đã ở đây,ngay tại Khu Rừng Cổ.Cô ta đứng đó,lấp ló trong tán cây,gần như khỏa thân ngoại trừ bùn đất và máu khô dính trên người.Ngay ở đây,đối chọi với khung cảnh này,trông cô ta lại có vẻ khêu gợi như thể một tinh linh rừng sâu, như một nữ thần trừng phạt,lại như một kẻ săn mồi ,sẵn sàng giáng đòn xuống bất kì ai cản đường cô ta.Trông cô ta hốc hác,hơi thở khó nhọc ,bong bóng nước bọt sùi lên bên mép nhưng cô ta không yếu ớt.Hãy nhìn đôi mắt đỏ rực sáng của cô ta và bạn sẽ hiểu điều đó.

Đằng sau cô ta còn 2 người nữa : một cao và mảnh dẻ nhưng phần trên khá nặng nề,một thấp hơn và mập mạp hơn, họ đạp lên những nhánh cây và thỉnh thoảng lầm bầm những lời gầm gừ ,nguyền rủa .Trông họ như hai chú lùn canh vườn đang cố đuổi theo một tinh linh rừng sâu.

“Bác sĩ Alpert!” – dường như Meredith khá khó khăn để giữ giọng cô ổn định như vốn có.

Cùng lúc, Bonnie trông thấy những vết thương trên người Isobel đã nặng thêm.Cô ta đã nhổ gần hết mớ đinh ghim,ghim sắt và kim khỏi người nhưng lại có máu và mủ đang chảy ra từ những cái lỗ chúng để lại.

“Đừng làm cô ấy sợ,” – có tiếng thì thào của Jim vọng ra từ khoảng tối – “Bọn anh vẫn đuổi theo cô ấy từ đó đến giờ.” Bonnie có thể cảm thấy Matt – người vừa hít không khí để hét lên lại vội nén xuống.Cô cũng có thể thấy tại sao phần trên của Jim trông lại nặng nề đến vậy.Anh đang cõng Obaasan trên lưng ,bà vẫn mặc đồ kiểu Nhật,tay vòng quanh cổ cậu cháu. “Trông như cái bao ấy” – Bonnie thầm nghĩ.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” – Meredith thì thào – “Tụi này tưởng mọi người đã tới bệnh viện.”

“Được vậy đã tốt,khi tụi ta vừa cho các cháu xuống thì một cái cây đã đổ xuống chắn ngang đường và tụi ta không thể đi vòng qua nó để đến bệnh viện hay bất kì đâu.Không chỉ có vậy,đó còn là một cái cây có tổ ong vò vẽ hay gì đó bên trong ấy.Isobel đã tỉnh dậy trong tình cảnh đó…” – vị bác sĩ bẻ bẻ những ngón tay của bà – “..và khi cô bé ấy nghe thấy tiếng tổ ong,cô bé chấn động và chạy khỏi nó.Tụi ta chạy đuổi theo cô bé .Ta không ngại phải thừa nhận nếu ta chỉ có một mình thì ta cũng sẽ hành động như cô bé vậy.”

“Có ai thấy mấy tổ ong đó trông ra sao không?” – sau một lúc,Matt cất tiếng hỏi .

“Không,lúc đó trời nhập nhoạng tối.Nhưng tụi anh nghe thấy chúng rõ lắm.Thứ kì lạ nhất anh từng thấy đó.Nghe như con ong vò vẽ ấy phải to bằng cả bàn chân ấy,” – Jim đáp.

Lúc này Meredith đang nhéo nhéo tay Bonnie từ phía còn lại.Bonnie chẳng biết thế là bảo cô nên im lặng hay đang động viên cô dũng cảm mà lên tiếng nữa . Mà cô có thể nói gì đây? Nói là : “Những cái cây đổ sẽ ở nguyên đó cho đến khi cảnh sát quyết định nghía đến chúng” à ? ,rồi nói : “ Ồ,và hãy coi chừng lũ bọ địa ngục dài bằng cả cánh tay mọi người nhá?” , và nói : “Xí quên ,bên trong Isobel bây giờ chắc cũng có một con đấy” ? Nói thế sẽ dọa Jim chết ngất mất.

“Ta mà biết đường quay lại khu nhà trọ thì ta đã cho ba đứa bay rớt ở đây rồi.” – Mrs.Flower đang nói – “Mấy người này không nằm trong kế hoạch.”

Đáp lại sự ngạc nhiên của Bonnie,bác sĩ Alpert không cự nự gì với cái tuyên bố “không nằm trong kế hoạch” kia.Bà bác sĩ cũng không hỏi Mrs.Flower đang làm cái quái gì với hai đứa trẻ vị thành niên trong Khu Rừng Cổ vào giờ này.Những gì bà nói, trên thực tế lại đáng ngạc nhiên hơn cả : “Chúng ta nhìn thấy chỗ có ánh sáng khi các cháu bắt đầu hét lên.Ngay đằng sau này này.”

Bonnie cảm thấy những cơ bắp của Matt gồng lên đối chọi với cô . “Cảm ơn Chúa” – và rồi,thật chậm rãi ,cậu nói tiếp – “Nhưng chuyện đó không thể nào .Cháu vừa mới rời khỏi nhà Dunstan mười phút trước khi chúng ta gặp nhau và chỗ đó nằm ngay phía còn lại của Khu Rừng Cổ sau khi loại ra chỗ có khu nhà trọ.Từ đây tới đó cần ít nhất 45 phút đi bộ.”

“Well,có thể hay không thể thì chúng ta cũng đã thấy khu nhà cho thuê của Theophilia. Từ tầng trên đến tầng dưới đèn đều bật sáng.Chuyện nhầm lẫn là không thể nào.Cháu có chắc là cháu không nhầm lẫn thời gian chứ?” – bà hướng sang phía Matt hỏi.

“Tên của Mrs.Flower là Theophilia” – Bonnie thầm nghĩ và phải khó khăn lắm mới kìm nén được sự thôi thúc muốn cười khúc khích.Không khí áp lực nãy giờ đang làm cô hết chịu nổi.

Nhưng cô vừa mới chớm nghĩ thế thì Meredith đã tặng cô một cái huých tay.

Đôi lúc cô nghĩ là cô,Elena và Meredith hình như có một loại thần giao cách cảm với nhau.Có lẽ đó không thực sự là thần giao cách cảm nhưng đôi khi,chỉ một cái nhìn,một cái liếc mắt có thể nói nhiều hơn hàng tá trang giấy tranh luận.Và đôi khi – không phải luôn luôn,nhưng có đôi khi – Matt hoặc Stefan có vẻ cũng là một phần của điều đó.Đó không phải kiểu thần giao cách cảm thực sự như khi có tiếng nói vang lên rõ ràng trong đầu bạn hay trong tai bạn ,nhưng đôi khi,tụi con trai có vẻ…cũng bắt được kênh của con gái.

Bonnie biết chính xác ý nghĩa của cái huých tay đó.Nó có nghĩa Meredith đã tắt đèn trong phòng ngủ áp mái của Stefan và Mrs.Flower đã tắt hết đèn của các tầng dưới khi họ rời nhà.Vì vậy trong khi Bonnie đang có một tưởng tượng lung linh của một khu nhà trọ ngập trong ánh đèn thì trên thực tế,khung cảnh đó vốn không thể là thật,ít nhất là ở thời điểm hiện tại.

‘Có ai đó đang cố gây sự với chúng ta’ là ý nghĩa cái huých tay của Meredith.Và Matt cũng có ý nghĩ tương tự, dù có vẻ suy nghĩ của cậu mang một nguyên nhân hoàn toàn khác.Cậu hơi ngả về phía Meredith với Bonnie vẫn ở giữa.

“Nhưng có lẽ chúng ta nên quay trở lại nhà Dunstan.” – Bonnie nói với cái giọng trẻ con và dễ làm người khác mủi lòng nhất của mình – “Họ là những người bình thường.Họ có thể bảo vệ chúng ta.”

“Khu nhà trọ chỉ ở quá một đoạn nữa.” – bác sĩ Alpert đáp khô khốc – “Và tôi thực sự cảm kích lời khuyên làm thế nào khiến sự nhiễm trùng của Isobel ngảy một tệ hơn của bà” – bác sĩ thêm vào với Mrs.Flower.



Mrs.Flower rung cả người.Thật chẳng còn lời nào…

“Ôi, ơn chúa,cảm ơn vì lời khen.Nhưng có lẽ rửa sạch những vết thương mới là điều cần làm ngay lập tức mới phải.”

Câu nói đó quá lạ lẫm và không giống Mrs.Flower đến nỗi Matt nhéo nhéo tay Bonnie trong lúc Meredith lảo đảo dựa vào cô. “Ái ui” – Bonnie thầm kêu.Thế này thì chúng ta có coi là có thần giao cách cảm hay không đây ?! Vậy hóa ra người nguy hiểm nhất ở đây là bác sĩ Alpert , mỉa mai làm sao.

“Vậy đó.Được thôi,chúng ta tiến về phía khu nhà trọ.” – Meredith bình tĩnh nói – “Và Bonnie à,đừng lo.Chúng mình sẽ lo được cho bồ.”

“Nhất định chúng mình sẽ làm thế” – Matt thêm vào trong lúc nhéo cô lần cuối . Cái nhéo có nghĩa : ‘Mình hiểu.Mình biết ai không ở cùng phe với chúng ta.” Còn ngoài mặt ,cậu nói với một giọng bợ đỡ giả tạo – “Dù sao thì lúc này cũng không hay nếu chúng ta đến nhà Dunstan.Cháu đã kể với Mrs.Flower và hai cô bạn về chuyện đó rồi,nhà Dunstan cũng có cô con gái bị giống Isobel.”

“Cũng tự cấu xé bản thân?” – bác sĩ Alpert hỏi,nghe bà có vẻ bàng hoàng và rùng mình.

“Không.cô bé chỉ hành động khá kì lạ.Nhưng đó cũng không phải một chỗ tốt.”

Nhéo.

“Biết , đã biết lâu rồi mà.” – Bonnie khó chịu nghĩ – “Từ giờ mình biết phải ngậm miệng mà.”

“Vậy xin hãy dẫn đường “ – Mrs.Flowet lầm bầm , trông bà có vẻ run rẩy hơn lúc nào hết – “Hãy cùng quay trở lại khu nhà trọ.”

Họ để bác sĩ và Jim dẫn đường .Bonnie giữ tiếng lầm bầm phàn nàn lại trong ruột để đề phòng ai đó nghe được .Cô , Matt cùng Meredith thì cùng theo dõi vị bác sĩ và Jim.

………

“Được rồi” – Elena nói với Damon – “Em đã ngồi cứng ngắc như người chìm dưới đáy đại dương , căng như dây đàn ghi-ta và no bụng với mớ trì hoãn này .Vậy…..cái ‘sự thật ,toàn bộ sự thật ,không gì ngoài sự thật’ ấy là cái gì thế ? Cô lúc lắc đầu.Thời gian trôi qua khiến cả người cô căng ra.

Damon đáp – “Nói cho dễ hiểu , chúng ta đang ở trong một quả cầu tuyết tí hon do anh tự tạo.Nó có nghĩa chúng không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy chúng ta trong vài phút.Giờ là lúc hoàn thành cuộc nói chuyện nghiêm túc giữa em và anh.”

“Vậy tốt hơn chúng ta nên nói thật nhanh.” – cô mỉm cười vẻ động viên với anh.

Cô đang cố giúp anh.Cô biết anh cần được giúp đỡ.Anh muốn nói cô nghe sự thật,nhưng chuyện đó đối chọi quá xa với bản tính của anh ,khó khăn như thể đề nghị một con ngựa hoang quy phục,cho bạn cưỡi vậy.

“Có nhiều vấn đề khác nữa.” – Damon nói nhanh ,và cô biết anh có thể đọc được suy nghĩ của cô – “Bọn chúng – bọn chúng cố khiến anh không thể nói cho em biết điều này.Bọn chúng làm điều đó theo kiểu vẫn diễn ra trong những truyện cổ tích thời xưa , bằng cách đặt ra rất nhiều điều kiện :Anh không thể nói cho em khi đang ở trong nhà hoặc ở ngoài nhà.Ừm, một cái lan can không tính là ‘trong nhà’ nhưng cũng không thể nói là ‘ngoài nhà’. Anh không thể nói cho em dưới ánh mặt trời hay dưới ánh trăng. Ừm,giờ mặt trời đang lặn và chỉ còn tầm 30 phút trước khi mặt trăng lên ,vì vậy có thể nói 2 điều kiện đã giao nhau.Và cuối cùng, anh không thể nói cho em biết khi em đang mặc quần áo hay khỏa thân.” Nghe đến đó, Elena bất chợt cảnh giác liếc xuống thân mình ,nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

“Và anh nhận ra điều kiện này cũng đang mâu thuẫn, dù hắn đã thề với anh hắn sẽ thả anh ra khỏi một trong những quả cầu tuyết tí hon của hắn nhưng hắn đã không giữ lời.Chúng ta đang ở trong một ngôi nhà không phải là nhà mà chỉ là một suy nghĩ trong tâm trí kẻ nào đó.Những gì em đang mặc cũng không phải là quần áo thật – chúng chỉ là những ảo giác hư không .”

Elena há mồm lần nữa định nói nhưng anh đã chặn hai ngón tay lên môi cô – “Khoan đã.Để anh nói tiếp khi còn có thể.Anh thực sự nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ ngừng đặt ra những điều kiện mà hắn đã góp nhặt được từ mớ truyện cổ tích ấy.Hắn bị ám ảnh bời chúng , và bị ám ảnh với những bài thơ cổ nước Anh nữa.Anh không biết tại sao,hắn đến từ phía bên kia thế giới – hắn đến từ Nhật Bản.Hắn là Shinichi.Và hắn còn một người em sinh đôi …Misao,”

Damon ngừng lại,thở khó nhọc sau khi thốt ra điều đó và Elena nhận ra hẳn vẫn còn vài điều kiện ẩn bên trong ngăn không cho anh kể cô nghe .

“Hắn thích cái tên của mình được dịch ra là : cái chết-đầu tiên * , hay ‘no.1 trong những lí do để chết’ .Hai đứa chúng cứ như lũ nhóc tì ấy, với cái mớ mật mã và những trò chơi …ngoại trừ việc chúng đã hàng ngàn tuổi.”

“Hàng ngàn?” – Elena dần bị kích động ,ngay lúc đó Damon từ từ trượt trên lưng ghế,trông anh kiệt sức nhưng kiên định.

“Anh ghét phải nghĩ xem đã bao nhiêu ngàn năm hai bọn chúng thực hiện những trò ‘đùa vui’ này.Misao là đứa đang gây ra tất cả mọi chuyện cho những cô gái trong thị trấn.Cô ta chiếm đoạt họ với lũ malach của cô ta rồi dùng malach để điều khiển họ.Em còn nhớ lịch sử nước Mỹ chứ ? Chuyện về những phù thủy Salem ấy ? Đó hằn là Misao, hay ai đó giống cô ta.Và trước sự kiện ấy,chuyện đó đã xảy ra cả trăm lần rồi.Khi em thoát khỏi chuyện này,có lẽ em nên tìm hiểu về những nữ tu Ursuline.Họ là những nữ tu trầm lặng đã bị biến thành những kẻ cuồng khỏa thân, và một số thậm chí còn tệ hơn – họ trở nên điên loạn,và những người cố giúp họ đều bị chiếm đoạt sau đó.”



“Cuồng khỏa thân? Giống Tami ? Nhưmg nó chỉ là một đứa trẻ…”

“Đầu óc của Misao cũng chỉ là một đứa trẻ.”

“Thế vai trò của Caroline thì sao?”

“Dựa theo những trường hợp tương tự trước đây, hẳn cô ta là kẻ xúi giục – một kẻ sẵn sàng trao đổi với cái xấu xa hay một con quỷ để giúp thực hiện mục đích của chúng.Đó là vai trò của Caroline.Nhưng để ảnh hưởng đến cả một thị trấn ,bọn chúng hẳn phải cho cô ta một lợi ích cực lớn.”

“Cả một thị trấn ? Bọn chúng định thôn tính Fell’s Church sao…?”

Damon quay mặt đi.Sự thật đúng là chúng muốn hủy diệt Fell’s Church , nhưng không có cách nào giúp anh nói ra điều đó.Anh ngồi đó, trên chiếc ghế gỗ cũ ngoài lan can,hai tay siết chặt quanh đầu gối.

“Chúng ta cần ra khỏi đây trước khi chúng ta có thể làm điều gì để giúp ai đó.Ra khỏi thế giới của Shinichi.Điều này rất quan trọng.Anh có thể…ngăn hắn không quan sát chúng ta một thời gian ngắn ..nhưng sau đó anh rất mệt và cần thêm máu.Anh cần nhiều hơn lượng em có thể phục hồi ,Elena à.” – anh ngẩng lên nhìn cô – “Hắn đã để Người đẹp ở lại đây với Quái vật và hắn sẽ bỏ mặc chúng ta để coi ai sẽ chiến thắng.”

“Nếu ý anh là chúng ta phải giết nhau thì hắn cứ đợi đấy.”

“Bây giờ thì em nghĩ vậy thôi.Nhưng đây là một cái bẫy được đặc biệt tạo ra.Chẳng có gì ở đây ngoại trừ Khu Rừng Cổ mà chúng ta đã lái xe vòng vòng qua lúc trước.Cái bẫy cũng không bao hàm bất kì khu nào có người sống.Ngôi nhà này là ngôi nhà duy nhất , hai chúng ta là những sinh vật sống duy nhất .Rồi sẽ đến lúc em muốn anh chết đi thôi.”

“Damon,em không hiểu.Chúng muốn gì ở nơi này chứ ? Mặc dù Stefan đã nói những dòng năng lượng huyền bí ẩn giấu bên dưới Fell’s Church sẽ dẫn đến…”

“Thứ dẫn dắt chúng đến đây là em , Elena à.Chúng hiếu kì như những đứa trẻ và anh có cảm giác chúng luôn gặp phiền toái ở mỗi nơi chúng đi qua.Có khả năng chúng đã ở đây chứng kiến cuộc chiến của chúng ta với Klaus và chứng kiến em hồi sinh.”

“Và vì vậy chúng muốn…hủy diệt chúng ta ? Chỉ cho vui ? Tàn phá thị trấn và biến chúng ta thành những con rối ?”

“Có lẽ vì cả 3 nguyên nhân .Có lẽ chúng thấy vui khi chứng kiến người khác lâm vào tình cảnh của chúng khi chúng ở những vùng đất khác.Và ừ , ‘vui vẻ’ đối với chúng cũng có nghĩa hủy diệt một thị trấn.Nhưng anh tin ý định của Shinichi là quay trở lại với thỏa thuận giữa anh và hắn để đạt được một thứ hắn muốn còn hơn cả thị trấn này, nên có khả năng hai bọn chúng sẽ quay lại cắn nhau vì điều này.”

“Damon,thỏa thuận của anh là gì ?”

“Em.Stefan có em.Anh muốn em.Hắn muốn em.”

Elena cảm thấy một trận ớn lạnh chạy trong từng thớ thịt , cảm thấy sự run rẩy cô độc bắt nguồn từ cơ hoành và lan tỏa ra bên ngoài – “Và chi tiết thỏa thuận là gì ?”

Anh quay đi không nhìn cô – “Bắt đầu tệ rồi đây.”

“Damon,anh đã làm gì?” – cô kêu lên , gần như là thét lên – “Thỏa thuận đó là gì?” Cả người cô run rẩy.

“Anh đã làm một giao dịch với một con quỷ và đúng, anh biết hắn là cái gì khi anh làm thế. Đó là đêm sau khi những người bạn của em bị những cái cây tấn công –cũng là đêm sau khi Stefan đuổi anh ra khỏi căn phòng đó.Đó là…ừ,anh đã tức giận,nhưng hắn đã lấy đi sự tức giận của anh và bành trướng nó lên.Hắn đã lợi dụng anh,điều khiển anh ; giờ anh đã hiểu.Đó cũng là lúc hắn bắt đầu những thỏa thuận và đặt ra những điều kiện trói buộc.

“Damon…” – Elena bắt đầu run rẩy nhưng anh vẫn tiếp tục nói ,nói rất nhanh như thể anh nhất định phải vượt qua chuyện này và đi đến phần kết thúc trước khi anh lại mất tự chủ .

“Thỏa thuận cuối cùng là hắn ta sẽ giúp loại Stefan sang một bên để anh có thể có được em ,trong khi đó hắn sẽ có Caroline và phần còn lại của thị trấn để chia vui cùng em gái hắn.Từ đó dẫn dắt Caroline làm giao dịch với Misao nhằm đạt được thứ cô nàng muốn.”

Elena tát anh.Cô chẳng rõ sao cô lấy đâu ra một bàn tay rảnh và làm một cú sét đánh như vậy trong khi vẫn trùm một đống mền quanh người , nhưng cô đã làm được.Cô nhìn thấy một giọt máu khẽ đọng lại trên môi anh và cô đợi, đợi anh trả đũa và đợi một sức mạnh đủ để giết chết anh.

Chú thích :

*cái chết-đầu tiên : nguyên bản tiếng Anh : death-first ; có lẽ bắt nguồn từ chuyện Shinichi có thể đọc là Shi – Ni chi (không rành tiếng Nhật lắm nên kui không biết liệu Shi có phải là cái chết còn Ni chi là đầu tiên không ? ,nhưng kui biết ‘Shin’ là ‘sự thật’ , ‘I chi’ là ‘duy nhất ,chỉ một’ nên chắc Shinichi ở đây không đọc là Shin- I chi )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Ma Cà Rồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook