Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Chương 1: Giữa tháng 01 năm 2013. Cuộc sống nhàm chán.

Võ Anh Thơ

01/07/2013

Thông tin về chủ nhân quyển nhật ký có một không hai này...

Tên thật: có chết cũng không nói...

Biệt danh: Min Min

Sinh ngày: 09/09/1996 Nhóm máu: O “thiên tài”

Giới tính: gái “thơ ngây”

Chòm sao: Xử Nữ

Chiều cao: 1m53 + 2cm đế của đôi giày thể thao Nice

Học ở: trường nội trú Q lớp 11B10, ngồi bàn thứ nhất dãy giữa nên thường bị thầy cô “địa”.

Sở thích: cưa trai

Ghét nhất: bị đòi nợ và những kẻ chuyên bẻ-trộm-cành-mai-nhà-người-ta

Sở trường: giả vờ

Sở đoản: ra vẻ nhu mì

Quan niệm tình yêu: được ăn cả, ngã về không.

Mong muốn: trở thành người nổi tiếng

Bí mật: nhiều vô số kể nhưng liệt kê vài thứ thôi



1. Bảy tuổi đánh rắm rất lớn và đổ cho cho con bé đứng bên cạnh

2. Lén lấy mấy chiếc quần bông của thằng Vinh cắt ba lỗ

3. Nói cho mẹ biết thằng Hoàng cạo lông chân bao nhiêu lần một ngày

4. Up hình con bạn thân Thuý Nga đang nặn mụn lên trang mạng xã hội rồi vờ lên án kịch liệt cái đứa làm chuyện đó.

5. Từng thấy cha “lộ hàng” ngoài bãi biển

v.v...v...

Giữa tháng 01 năm 2013. Cuộc sống nhàm chán.

Tôi tên Min Min. Đó chỉ là biệt danh, nghe dễ thương đó chứ. Tên thật của tôi không xấu nhưng tôi thích người khác gọi mình là Min Min hơn. Tôi học lớp 11 tức năm nay 17 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái. Quả thật tôi không thích cái câu ông bà hay bảo: Mười bảy bẻ gãy sừng trâu. Thay vì làm việc vô nghĩa đó tôi thà đi thi hoa hậu thế giới còn sướng hơn. Số đo ba vòng của tôi không được hoàn hảo, phải chăng vì thế mà tôi chưa có bạn trai. Đời chán quá!

Chiều nay tan học vừa bước chân vô nhà tôi đã nghe âm thanh ồn ào, hệt như chạy giặc. Nhà tôi chỉ có năm người mà nhốn nháo như chuồng gà. Suốt ngày cứ nghe oang oang giọng cha mẹ rồi đến hai thằng em sinh đôi trời đánh.

“Ông tháng này chưa đưa tôi tiền.”

“Gì? Tôi mới đưa hôm trước đâu, bà xem lại đi.”

“Xem rồi, không có.”

“Thì bà cứ vào xem lại lần nữa cho chắc ăn.”

“Ơ hay, ông điếc à? Đã bảo không là không, có xem mấy lần cũng thế thôi.”

Cha mẹ luôn mang tiền bạc ra làm chủ đề tranh cãi, một ngày gần chục bận chứ chả ít.

“Con nhỏ khi nãy đẹp quá anh ha?”



“Ai? Con đó hả? Xấu òm, đẹp nỗi gì.”

“Em thấy vậy là xinh rồi. Hôm nào cưa nhỏ thử.”

“Mày sinh ra uổng quá, có mắt mà như đui.”

“Chỉ có kẻ hay xem ảnh nude như anh mới mắt bị mù!”

“Mày coi nhiều hơn tao còn nói gì chứ???”

Còn đây là cuộc trao đổi mất nết giữa hai thằng em sinh đôi 14 tuổi của tôi. Thằng bên phải tên Huy Hoàng nhưng tôi thấy đời nó giống điêu tàn hơn. Còn thằng bên trái tên Quang Vinh, tiếc là nó không phải ca sĩ. Cũng không có gì khó hiểu, với cái bản mặt xấu hơn lợn cùng tật ngoáy mũi trét tùm lum thì nó chẳng đời nào có cửa trở thành ca sĩ. Huy Hoàng và Quang Vinh suốt ngày bàn tán về việc cưa gái. Nghe mấy câu thô thiển của chúng mà tôi muốn đi đầu xuống đất. Sao tôi lại không có em gái nhỉ? Không hẳn vì tôi thích em gái mà chí ít, nó sẽ không thù dai như hai thằng tiên sư trời đánh kia.

Cuộc sống của tôi nhàm chán vô vị dễ sợ!

Sáng đi học, nhồi nét mấy mớ kiến thức to còn hơn núi vào đầu. Quanh đi quẩn lại gặp toàn mấy gương mặt quen thuộc đến mức muốn bị “mốc” cả lên, từ thầy cô qua bạn bè. Chiều về nhà thì nghe cha mẹ cùng hai thằng em hợp thành cái chợ bà Chiểu. Ông bà hay nói: Hai người đàn bà cộng với con vịt ra cái chợ. Nhà tôi có một đàn bà với ba đàn ông mà ra tới... bốn cái chợ! Giả sử có thêm con vịt nữa thì tôi thề trên bộ tóc giả của mẹ mà tôi lỡ dùng làm giẻ lau là tôi sẽ lên nóc nhà sống.

Đời tôi cứ trôi qua một cách nhạt nhẽo đơn điệu. Ngày nào cũng như ngày đó. Tôi ước giá như nó xuất hiện sự thay đổi lớn. Cái gì đó thật chấn động ấy. Bước ngoặc đổi thay. Chiều qua con bạn thân Thuý Nga bói cho tôi quẻ bài Tarot. Phải công nhận, con này có số làm... bà bói. Nhìn dáng ngồi chân trên chân dưới, mặt mày thỉnh thoảng nhăn như khỉ là tôi đoán luôn tương lai của nó khỏi cần bói chi mệt. Thuý Nga bói cũng khá ứng nghiệm, có điều ứng toàn những thứ xui xẻo rùng rợn.

“Bà sắp gặp chuyện lớn. Rất lớn! Đến nỗi sẽ làm cuộc sống của bà thay đổi hoàn toàn.”

“Chuyện gì?”

“Cũng không rõ nhưng hình như liên quan đến trai.”

“Ồ! Hay mình sắp gặp một công tử nhà giàu đẹp trai lạnh lùng?”

“Chắc vợi.”

Vậy là có thứ để tôi hy vọng rồi. Tôi chắp tay vái trời vái đất cho điều ấy xảy ra để kết thúc vòng quay cuộc sống nhàm chán mình đang có. Nếu được thế thì tôi hứa danh dự không lén lấy quần bông của thằng Vinh ra cắt mỗi khi nó chơi trò trả đũa tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook