Chương 29: Ngày 06 tháng 03. Cách ghen của cool boy
Võ Anh Thơ
20/09/2013
Sáng vừa vô trường là tôi chạy lên dãy hành lang khối 11 để nhìn qua bên lớp học 10C6. Không biết sao giờ tôi có thêm thói quen âm thầm quan sát Tường Vi từ xa. Sau việc cô bé “búp bê” bị cả trường phát hiện đang mang thai hơn ba tháng thì tôi thấy tội tội nó quá. Có lẽ do đồng cảnh ngộ. Nhìn qua những song sắt cửa sổ, cảnh Tường Vi ngồi một mình ở bàn cuối lớp và cúi đầu xem sách Toán hiện diện trong mắt tôi. Thấy vài đứa bạn xung quanh vẫn tiếp tục chỉ trỏ bàn tán. Coi bộ cái màn dị nghị này sẽ kéo dài đây. Chẳng rõ nhà trường giải quyết ra sao mà chưa thấy có “động tĩnh” gì hết. Hôm trước, thầy Tuấn vẫn vào lớp tôi dạy như bình thường. Mặt ổng hay nghiêm, ít biểu hiện cảm xúc nên đố thằng nào con nào đoán được ổng nghĩ cái quái gì về việc con gái bụng mang dạ chữa như vậy.
Có ai đập nhẹ lên vai. Tôi liền quay qua thì thấy con Thuý Nga nheo mắt kiểu dò xét.
“Làm gì thập thò thế bồ?”
“Đi xem Tường Vi chút. Tại tội nghiệp cô bé.”
“Mình là người ngoài, không giúp được gì đâu. Cũng nghe phong phanh, trường sẽ cho Tường Vi nghỉ học. Còn mỗi cách đó thôi. Chả biết thằng nào ác ôn, làm con nhỏ mang chữa rồi rụt đầu trốn không chịu đứng ra nhận trách nhiệm.”
Tôi giấu tiếng thở dài vì bản thân biết rõ tên “hung thủ” là ai. Nhưng sao Tường Vi lại im lặng không “khai” ra thằng Chí Hùng nhỉ? Điều này thì chỉ hai người họ mới biết... Thuý Nga tự dưng hỏi về cô chị Trân Châu khi tôi và nó cùng đi xuống dưới sân trường:
“Ủa mà dạo này chuyện giữa bồ, Chan Chan với chị Trân Châu gì đó sao rồi? Theo tớ thấy, hai người kia có mối quan hệ không bình thường. Đúng chứ?”
“Ừm. Cái chị Trân Châu ấy từng là người Chan Chan thích đơn phương.”
“Cái gì??? Bồ nói thiệt hả?” – Thuý Nga mở to mắt kinh ngạc.
“Nói láo chi. Chị ta và tên Chan Chan hồi đó học cùng trường. Nghe như phim.”
“Trời! Thảo nào thấy kỳ kỳ. Vậy bồ tính sao? Coi chừng tình cũ không rủ cũng tới nha. Mà giờ chị ta về nước bộ tính xáp qua Chan Chan à?”
“Không biết.”
“Còn Chan Chan? Cậu ta phản ứng thế nào?”
“Chẳng rõ suy nghĩ của cái tên khùng điên đó sao nữa. Cậu ta cứ luôn miệng bảo tớ đừng suy nghĩ lung tung về mối quan hệ với cô chị Trân Châu. Ai biết lòng cậu ta nghĩ gì.”
“Điều quan trọng ở đây không phải là bà chị kia muốn cái gì mà là tình cảm Chan Chan dành cho bồ ra sao? Nếu cậu ta thích bồ thì chẳng cần phải quá lo lắng.”
“Tớ mà biết cậu ta thích mình hay không thì chết liền.”
“Ôi dào, cái đó có gì khó. Tìm cơ hội dò xét tình cảm của Chan Chan. Chẳng hạn như bồ vờ thân mật với một thằng nào đó rồi xem cậu ta có ghen không.”
Tôi liếc mắt tới lui. Con Thuý Nga nói chí lý. Biểu hiện rõ nhất ở tình cảm, ngoài quan tâm lo lắng ra còn có cả... ghen nữa. Tôi thấy Chan Chan cũng hay quan tâm mình nhưng như thế vẫn chưa rõ ràng. Lần trước, cậu ta chủ động hôn tôi. Vậy là đã thích chưa nhỉ? Có lẽ nên dùng thử chiêu của Thuý Nga để kiểm chứng. Chợt, Thuý Nga kéo tôi lại rồi nói nhỏ:
“Nè, tớ có kế hoạch này bồ xem được không nhá.”
Sau khi nghe xong, tôi gật gù: “Ờ, cũng được. Nhưng phải tìm đối tượng cùng thực hiện.”
“Khó gì. Hắn đó!”
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của Thuý Nga thì bắt gặp ngay tên Chí Hùng. Sao tôi lại không nghĩ ra ta? Thế là tôi và Thuý Nga liền bước đến để chặn đường cậu ta. Mặt Chí Hùng nhăn như khỉ ăn ớt khi thấy hai cô nữ sinh đứng “trấn cửa” ngay phía trước. Mà thiết nghĩ, tên này nhăn là vì gặp mặt tôi. Qua mấy lần trước nói chuyện, Chí Hùng đã tỏ ra “hãi” tôi lắm rồi.
“Gì đây?”
Thuý Nga bịt miệng cười trước câu hỏi đầy lo lắng của Chí Hùng. Bên cạnh, tôi nói ngay:
“Bọn này có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
“Giúp gì?”
“Ở đây nói không tiện, ba chúng ta ra sân sau trường đi.”
... Xế tan trường, bốn chúng tôi họp lại. Theo như kế hoạch đã bàn thì Thuý Nga vờ đề nghị:
“Hôm nay tan học sớm, hay bọn mình đi chơi ở khu giải trí Đầm Sen nhé.”
“Ý kiến hay đó.” – Tôi lập tức tán thành.
“Đầm Sen hơi xa. Sao không đến Galaxy xem phim cho gần?”
Nghe Chan Chan bảo vậy là tôi liền nhìn sang Chí Hùng nháy mắt. Cậu ta chán nản, nói:
“Mình cũng nghĩ đến khu giải trí hay hơn. Phim thì khi nào coi chẳng được.”
“Đúng đấy. Bọn mình bắt xe buýt lên Đầm Sen chơi, khoảng gần tối về trường lấy xe đạp.”
Câu đế vô của con Thuý Nga vẻ rất thuyết phục nên Chan Chan ban đầu còn lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý. Thế là bốn đứa cùng nhau ra trạm xe buýt, bắt xe đến Bến Thành. Sau đó, đón chuyến xe buýt số 11. Mấy tiếng sau, chúng tôi đã có mặt ở khu giải trí nổi tiếng của Sài Gòn – Đầm Sen. Thuý Nga lên tiếng: “Giờ thì bắt đầu từ đâu?”
“Theo tớ thì chúng ta nên xem thử có trò chơi gì ở Đầm Sen. Sau đó lên lịch trình chơi bời và ăn uống luôn cho tiện.” – Tôi nhún vai.
Xem bảng giới thiệu về Đầm Sen xong, cuối cùng cả bọn cũng nhất trí kế hoạc vui chơi tại đây trong chiều nay như sau: đầu tiên là cưỡi voi, tiếp theo chơi đu quay đứng, sau đó sẽ thăm đảo khỉ, công viên khủng long. Cuối cùng là ăn kem. Vì tôi đang mang thai nên không thể chơi những trò cảm giác mạnh.
“Ô-kê, như vậy đi. Giờ lên đường nào!”
Thuý Nga vừa dứt lời thì mau chóng nhìn qua tôi. Tôi gật đầu hiểu ý. Kế bên, Chí Hùng thở dài lần nữa và bắt đầu trò diễn kịch như đã bàn. Cậu ta mỉm cười nói với tôi:
“Trán mình đổ mồ hôi nhiều quá, cậu lấy khăn giấy lau giúp mình được không?”
“Ờ, tất nhiên. Trán cậu ướt nhem hết rồi.” – Tôi rút khăn giấy ra hơi lóng ngóng.
Cố tỏ ra thật tự nhiên, tôi dùng miếng khăn giấy chấm mồ hôi cho Chí Hùng. Vừa làm, tôi vừa kín đáo nhìn sang Chan Chan để xem biểu hiện cậu ta thế nào. Nhưng tên cool boy vẫn đứng “bình chân như vại”, chẳng hề có nét xúc cảm nào trên mặt hết.
“Cậu lau nhẹ quá, mạnh hơn tí được không?” – Chí Hùng yêu cầu.
Tôi hiểu Chí Hùng muốn đẩy vỡ diễn lên thêm chút nên hùa theo: “Mạnh hơn đây.”
“Giờ thì mạnh quá, nhẹ nhẹ lại tí.”
“Ờm, nhẹ vậy được chưa?”
“Qua trái nữa, à... qua phải xíu.”
Nếu không vì đang diễn kịch thì tôi đã vả sưng mặt tên chí khùng chí mén này rồi. Hắn ta thừa cơ hội sai vặt tôi đây mà. Nhưng cái điều đáng nói ở đây, tôi lau mồ hôi cho Chí Hùng muốn rã cả tay mà Chan Chan chẳng phản ứng gì, đứng đực ra đó nhìn chằm chằm thôi.
“Chà, Min Min với Chí Hùng thân mật ghê ta!” – Thuý Nga đế vô một câu.
“Bạn bè thân nhau thì tốt thôi.” – Chan Chan thản nhiên đáp – “Đằng này đi mua vé nhé.”
Tôi và Thuý Nga ngơ ngác như con tê giác dõi theo bóng dáng Chan Chan chạy đến chỗ mua vé. Tức ghê ta ơi! Thấy vợ chưa cưới ân cần lau mồ hôi cho thằng khác mà cậu ta có thể xem như không có gì, đi mua vé à? Tôi cắn môi nhủ thầm, người nóng lên rồi.
“Coi bộ không được thành công lắm.” – Chí Hùng tặc lưỡi rồi nói – “Min Min, còn giọt mồ hôi ở trên trán mình nè, lau nốt luôn đi.”
Liếc qua tên dở dở ươn ươn ấy, tôi ném miếng khăn giấy nhăn nhúm vô mặt cậu ta, gắt:
“Mơ đi! Tự lấy mà lau! Đây chả hầu!”
Thuý Nga khều vai tôi: “Giờ sao đây?”
“Còn trăng sao gì, phải tiếp tục thôi. Chờ xem thế nào rồi mới diễn tiếp được.”
Nghe tiếng thở dài rõ to của Chí Hùng, tôi liền quắt mắt qua. Thấy tôi nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn thì cậu ta giả vờ ngó nơi khác, tay cầm khăn giấy lau mồ hôi.
... Đưa mắt nhìn mấy con voi, tôi nuốt nước bọt. To lớn quá. Đà này leo lên lưng voi ngồi không biết nó có phát điên quật cho một phát chết tươi không.
“Đằng ấy ngồi chung với đằng này nha.”
Toan hồ hởi đáp ok thì tôi chợt nhớ đến kế hoạch “Làm Chan Chan ghen”. Chính vì thế tôi liền kéo tên Chí Hùng lại gần và cười bảo: “Thôi, đổi đi. Tớ sẽ ngồi với Chí Hùng.”
Tôi, Thuý Nga và Chí Hùng cùng chờ đợi xem phản ứng của Chan Chan thế nào. Tôi hy vọng cậu ta sẽ quát ầm lên và nhất quyết không cho hai đứa tôi ngồi chung. Thế nhưng...
“Ừ, nếu đằng ấy muốn ngồi chung với Chí Hùng thì ngồi. Đằng này ngồi cùng Thuý Nga.”
Tôi không tin nổi khi nghe tên Chan Chan nói câu hết sức tự nhiên như thế. Nhìn cậu ta hứng chí leo lên lưng voi là dây thần kinh trên trán tôi giật giật rồi. Xem như kế hoạch thất bại lần thứ hai. Liếc sang bên, thấy con voi cũng đang nhìn mình, tôi trừng mắt doạ nó. Nhìn quái gì? Muốn trêu bà à? Vậy là, tôi và Chí Hùng ngồi chung trên con voi thứ nhất. Còn Chan Chan và Thuý Nga cưỡi trên con thứ hai. Mặc dù đây là lần đầu tiên cưỡi voi ấy thế tôi chả khoái chút nào. Bực thằng Chan Chan dã man! Không thèm phản ứng gì hết. Đã vậy, bên cạnh tên chí khùng chí mén không ngừng xuýt xoa khi nhìn khu giải trí Đầm Sen. Kết thúc một vòng đi dạo, chúng tôi lần lượt leo xuống. Chí Hùng xuống trước. Đến lượt tôi thì tự dưng chân bị vướng tấm yên trên lưng voi thế là tôi mất thăng bằng ngã nhào. Cứ ngỡ lỗ mũi ăn trầu rồi, ai dè may Chí Hùng kịp đỡ lấy tôi. Cái cảnh khi đó giống hệt phim Hàn.
“Không sao chứ, người đệp?” – Chí Hùng hỏi giễu.
“Thanh-kiu. Giờ cho tôi xuống.”
Lúc tôi vừa đặt chân lên mặt đất thì Chan Chan và Thuý Nga chạy đến. Thuý Nga liền hỏi:
“Bồ có sao không Min Min?”
“Không sao. Có Chí Hùng đỡ tớ. Cậu ấy ôm tớ chặt lắm.”
Vừa nói tôi vừa lia ánh nhìn sang Chan Chan. Tôi đã cố tình nhấn mạnh bốn từ “ôm tớ chặt lắm”. Hẳn chí ít cậu ta cũng phải có chút biểu hiện khác lạ trên gương mặt chứ nhỉ. Vợ chưa cưới của mình được chàng trai khác ôm cơ mà. Nhưng, Chan Chan tiếp tục tỉnh bơ.
“May là Chí Hùng kịp đỡ đằng ấy, nếu không là ảnh hưởng đến baby trong bụng rồi.”
Chí Hùng cười. Thuý Nga cũng cười, vẻ hơi gượng. Còn tôi, miệng méo sẹo và chẳng cười nổi. Tôi điên tiết lên thật đó! Tên ôn dịch này rốt cuộc bị đơ dây thần kinh ghen à???
... Cả bọn tiếp tục chơi trò đu quay đứng cao 60m. Có bốn mươi cabin, mỗi cái chứa được bốn người cùng lúc. Đáng lý bốn chúng tôi chung một carbin nhưng xui xẻo thay chỉ còn duy nhất hai ghế trống. Thế là cả bọn phải tách ra mà đi. Tất nhiên vẫn theo chiến dịch đã đặt ra trước đó, tôi và Chí Hùng chơi trước. Cả hai vào trong cabin thứ ba mươi sáu, chung với hai ông bà già. Còn Chan Chan và Thuý Nga phải ở lại chờ lượt sau. Lúc đề nghị chia cặp, tôi không thấy Chan Chan phản đối nên tức quá, hầm hầm chui vô carbin luôn. Bắt đầu vòng quay, các carbin lần lượt được đưa lên cao. Tôi chống cằm, hướng mắt nhìn ra ngoài.
“Sao, nản rồi hả?” – Chí Hùng ngồi bên cạnh hỏi.
“Có thể xem là vậy.”
“Ban đầu mình đã bảo dùng cách này không được rồi.”
Tôi thở hắt. Chán đến mức gián cũng chả buồn đập. Tại sao Chan Chan không phản ứng gì trước việc tôi thân mật với Chí Hùng? Hay hành động vẫn chưa cao trào? Chà, hẳn thế rồi. Tôi cố nghĩ ra một kế hoạch khác táo bạo hơn để buộc Chan Chan phải bộc lộ. Khi vòng quay sắp kết thúc, carbin chuẩn bị xuống thì gió thổi mạnh. Bụi bay vô mắt tôi. Cay dã man.
“Nè, bụi vào mắt tôi rồi, cậu thổi giùm đi.”
“Đâu? Bỏ hai tay cậu ra khỏi mắt thì mình mới thổi được chứ.”
Tôi hạ tay xuống. Chí Hùng đứng dậy, xoay lưng về phía cửa carbin và đối diện với mặt tôi. Cậu ta nhẹ nhàng bành hai mí mắt tôi ra rồi bắt đầu thổi nhè nhẹ. Khoảng mấy phút thì cả hai nghe tiếng kịch đồng thời carbin dừng hẳn. Chí Hùng bỏ tay ra, còn tôi dụi dụi mắt. Khi đã đỡ đau thì tôi liền thấy cửa carbin mở toang tự lúc nào. Đối diện bên ngoài, Chan Chan với Thuý Nga đứng nhìn tôi và Chí Hùng. Chả rõ sao mặt Thuý Nga có vẻ thất kinh. Mới vừa bước xuống carbin là con bạn thân liền kéo tôi lại gần hỏi với giọng lắp bắp:
“Bồ... bồ... Chí Hùng hôn bồ hả???”
“Hôn cái đầu cậu! Nghĩ sao vậy? Bụi vào mắt tớ nên Chí Hùng thổi ra giùm.”
“À ra thế. Hú hồn! Cứ tưởng. Cơ mà, cảnh vừa rồi giống hệt như hai người hôn nhau ấy.”
Tôi đảo mắt khi nghe Thuý Nga nói vậy. Bấy giờ tôi mới nhớ lại tư thế của Chí Hùng và mình ban nãy. Nếu đứng theo góc nhìn của Chan Chan và Thuý Nga thì đúng là trông như hai chúng tôi đang hôn nhau. Liệu, Chan Chan có thấy giống thế chăng? Tôi kín đáo nhìn qua Chan Chan. Cậu ta vẫn cười nói với Chí Hùng như kiểu chẳng hề hiểu lầm gì về cảnh vừa diễn ra giữa tôi với cậu bạn thân. Trông cái dáng vô tư lự của Chan Chan đáng ghét là tôi buồn đứt ruột. Mí mắt chùng xuống. Tôi thở dài một cái thiệt là dài. Đời đáng chán.
Tiếp theo đến tham quan đảo khỉ. Tôi cũng đã cố tình đi song song nói cười đùa giỡn với Chí Hùng. Cậu ta cũng rất hưởng ứng làm theo. Ấy vậy, tên Chan Chan đi phía sau cứ mãi ngắm cái lũ khỉ đít đỏ đít xanh kia mà chẳng thèm quan tâm chút gì đến cuộc vui vẻ của chúng tôi. Bộ mấy con khỉ đó quan trọng hơn tôi à? Nếu thích thì vô chuồng ở với chúng luôn đi! Hay mang dìa nhà một con khỉ cái cho nó làm vợ ấy! Ức quá nên tôi rủa xả nhăng cuội trong lòng. Rồi cuối cùng là tham quan công viên khủng long. Nói thật, mấy cái mô hình kiểu này chỉ doạ được lũ con nít thôi chứ như bọn tôi thì sợ quái gì. Thế mà vì thực hiện kế hoạch, tôi phải giả vờ sợ hãi đám khủng long giả kia để có thể dựa vào người Chí Hùng suốt cả buổi tham quan. Còn cậu ta thừa cơ hội lợi dụng, cứ siết chặt lấy vai tôi không buông. Nóng nực. Đổ mồ hôi liên tục. Tôi muốn đá tên Chí Hùng văng ra xa 100m dễ sợ. Nhưng đó chưa phải điều tệ hại nhất. Cái điều dã man thiên địa là tên Chan Chan tiếp tục bỏ mặc cảnh “thân mật” của vợ sắp cưới mà hú hét với mấy mô hình khủng long. Tôi phát điên đến mức ước giá gì một trong chúng là khủng long thật, ngoạm cổ cậu ta luôn cho rồi...
Khoảng gần sáu giờ chiều, bốn chúng tôi đã ra ngoài cổng Đầm Sen. Trên tay mỗi đứa còn cầm một ly kem. Đã đến lúc phải về. Tức thì, Chan Chan vươn vai nói đầy hứng chí:
“Chiều nay chơi vui thật. Các cậu thấy đúng không?”
Ba đứa tôi miễn cưỡng gật đầu. Đơn giản, kế hoạch xem như hoàn toàn thất bại. Suốt buổi đi chơi, Chan Chan không hề để tâm đến chuyện tôi và Chí Hùng vui vẻ thân mật thế nào.
“Giờ bắt xe buýt về trường lấy xe đạp. Chắc cha mẹ đang trông chúng ta.”
Chan Chan dứt lời thì chuông điện thoại reo. Tôi cứ ngỡ là chị Hồng Anh hay chị Hoà Trâm gọi điện giục về nhà thế nhưng không phải... Đầu dây bên kia là cái người mà tôi không ưa.
“Chị Trân Châu, có chuyện gì không? Hôm nay lớp karate nghỉ một buổi, thầy nói rồi.”
Quan sát Chan Chan nói điện thoại mà tôi khó chịu dễ sợ. Thế đấy! Tôi thân mật với Chí Hùng cả buổi trời vậy mà Chan Chan không chút biểu hiện gì trong khi chỉ mỗi việc cậu ta nói chuyện điện thoại với cô chị Trân Châu ấy là tôi đã vô cùng bức bối. Sao lại bất công vậy chứ? Lý nào, chỉ mình tôi có tình cảm với Chan Chan còn cậu ta thì không ư?
“Nào, giờ chúng ta về kẻo trễ.” – Chan Chan cất điện thoại, ăn nốt miếng kem cuối cùng.
“Cổng ra hơi đông người, có lẽ bọn mình nên nắm tay nhau đi để khỏi lạc.”
Gợi ý xong là Chí Hùng đột ngột nắm lấy tay tôi kéo đi nhanh, để mặc Chan Chan và Thuý Nga ở phía sau. Chen vào đám đông đang đi ra cổng, Chí Hùng liền cất giọng khá rõ:
“Mặt cậu lúc nãy khó coi lắm đó, biết không? Hiện rõ chữ ghen tị đấy.”
“Tôi không quan tâm.” – Tôi đáp hời hợt.
“Sao nào? Bỏ cuộc hả? Không muốn tiếp tục kế hoạch làm Chan Chan ghen ư?”
“Giờ thì còn nghĩa lý gì nữa chứ.”
Chí Hùng không nói gì nữa. Rất nhanh, tôi nghe cậu ta cười khẽ. Có lẽ lúc này trông tôi buồn cười lắm. Định làm người ta ghen cuối cùng bản thân mới là kẻ đang ghen. Rõ hâm.
Bốn chúng tôi về đến trường thì trời bắt đầu nhá nhem tối. Chan Chan và Chí Hùng ra phía sân sau lấy xe đạp. Chờ lúc hai thằng con trai đi thì Thuý Nga mới hỏi tôi: “Thấy sao?”
“Thất bại ê chề chứ gì nữa. Chắc là, Chan Chan không thích tớ.”
Thuý Nga xụ mặt, thở dài chán nản. Còn tôi, dù bề ngoài cố tỏ ra bình thường khi nói câu đó nhưng rõ ràng lòng nặng nề kinh khủng. Sự thật rành rành trước mắt, tôi biết làm gì.
“Bồ đứng đây, tớ đi vệ sinh tí nhé.”
Tôi gật đầu. Thuý Nga mau chóng đi về phía phòng vệ sinh nhưng chưa đầy một phút là đã quay trở lại với dáng vẻ hối hả. Chạy như bay đến chỗ tôi, con bạn này thở hổn hển và nói:
“Có... có chuyện... thú vị... Chan... Chí... cãi...”
Tôi chả hiểu câu nói đứt quảng không đầu không đuôi của Thuý Nga. Tức thì, nó nắm tay tôi kéo nhanh ra sau sân trường. Vừa đến nơi thì tôi đã thấy phía xa, Chan Chan và Chí Hùng đứng đối diện nhau. Cả hai tranh luận gì đó vẻ hơi căng thẳng. Tôi liền đi lại gần nghe thử.
Tiếng Chí Hùng vang lên đều đều: “Mình đã nói, mình với Min Min chỉ là bạn.”
“Bạn? Làm gì có chuyện đó chứ?” – Chan Chan cau mày – “Cái cách cậu làm với Min Min ở Đầm Sen như thế mà gọi là bạn sao? Đừng tưởng tớ im lặng là tớ không thấy.”
“Ý cậu là gì nào?”
“Cậu thích Min Min hả?”
“Trời đất! Cậu nghĩ sao mà nói mình thích Min Min?”
“Hành động quá trớn của cậu khiến tớ phải nghĩ như vậy. Đầu tiên ở cổng Đầm Sen, lý do gì cậu lại bảo Min Min lau mồ hôi giùm? Lúc Min Min suýt ngã từ trên lưng voi xuống, cậu chỉ cần đỡ một cách bình thường thôi nhưng cớ sao phải ôm chặt cậu ấy? Rồi khi trên carbin của đu quay, chính mắt tớ thấy cậu định hôn Min Min. Cả việc đi tham quan đảo khỉ, công viên khủng long nữa. Cậu luôn đi bên cạnh Min Min, nói cười vui vẻ thậm chí siết vai cậu ấy. Cuối cùng, cậu còn nắm tay Min Min kéo đi ra cổng mà chẳng quan tâm tớ đang nghĩ gì.”
Tôi tròn xoe mắt kinh ngạc. Tôi vừa nghe Chan Chan nói gì vậy? Hoá ra, tất cả những hành động cố tình thân mật của tôi với Chí Hùng ở Đầm Sen Chan Chan đều quan sát để ý hết cả. Nhưng nếu vậy thì vì sao cậu ta không hề phản ứng gì mà còn chơi rất vui vẻ. Thật khó hiểu!
“Mình nghĩ cậu hiểu lầm thôi. Có lẽ mình đã quá tự nhiên nên mới thế.” – Chí Hùng tiếp.
“Thật không? Thật là cậu không thích Min Min?”
Chí Hùng gật đầu liên tục. Bấy giờ Chan Chan mới thở ra một cái thật mạnh rồi bảo:
“Tớ hy vọng, điều cậu nói là thật. Tóm lại, từ giờ cậu đừng làm vậy với Min Min nữa.”
“Tại sao?”
“Vì tớ không thích! Tớ thật sự không thích chút nào! Tớ bực lắm.”
“Đừng nói là cậu ghen nhé?”
“Cứ cho là thế đi! Min Min là vợ chưa cưới của tớ, cậu đừng quên điều đó và tớ cũng không hề muốn mối quan hệ của hai chúng ta trở nên bất hoà.”
“Ok, mình hứa sẽ không như vậy với Min Min. Chuyện hôm nay, mình xin lỗi.”
“Được rồi, tớ về đây.”
Gạt chóng xe, Chan Chan dẫn chiếc martin đi xa dần. Chỉ chờ có thế, Chí Hùng đã gọi:
“Cậu còn đứng núp ở đấy hả? Ra nói chuyện nào.”
Tôi và Thuý Nga rời khỏi bức tường, đi ra ngoài. Thấy tôi, Chí Hùng khoanh tay hỏi:
“Sao? Vừa lòng cậu chưa? Cuối cùng Chan Chan ghen rồi đó. Cả hai cãi nhau chỉ vì cậu.”
“Xin lỗi... Tôi không ngờ Chan Chan lại giận đến vậy.”
“Haizzz! Thôi bỏ đi. Chan Chan cũng không phải là người hay hờn trách bạn bè. Có lẽ hai ba ngày sau mọi chuyện lại đâu vào đấy.”
“Tôi sẽ giải thích rõ với Chan Chan về chúng ta.”
Kế bên, Thuý Nga nói nhanh:
“Có thể cả hai hơi hiểu lầm xíu nhưng bù lại, kế hoạch làm Chan Chan ghen đã thành công.”
“Ừm, coi như mình chấp nhận chịu thiệt để giúp đỡ hai cậu. Giờ vui chứ Min Min?”
Nghe Chí Hùng hỏi, tôi đảo mắt vì tự dưng thấy bối rối. Tất nhiên, lòng cũng vui vui.
“Đúng là kỳ lạ! Chan Chan ghen như vậy mà cả buổi chẳng phản ứng gì.” – Thuý Nga bảo.
“Cách ghen của con trai và con gái khác nhau. Con gái thì hay ghen rõ ra mặt. Còn con trai thường ngược lại, giấu trong lòng rồi tìm cách nói chuyện riêng với kẻ ấy để thẳng thắn giải quyết. Nói gì thì nói, cũng tuỳ tính cách mỗi người. Chan Chan lại không phải dạng dễ bộc lộ suy nghĩa và cảm xúc nên mới khó đoán.”
Nhờ “chuyên gia” Chí Hùng giải thích mà giờ tôi đã hiểu sơ sơ. Vậy là, kiểu ghen của con trai khác hoàn toàn với con gái. Nó không “phong ba dữ dội” mà thường âm thầm như “cơn sóng thần”. Đến một cách không ngờ mà khi đã trào dâng thì rất khốc liệt...
Ngồi ở yên sau chiếc martin, tôi cứ nhìn tấm lưng Chan Chan mãi. Vì chẳng hiểu sao cậu ta im lặng từ lúc rời khỏi trường cho đến bây giờ. Thở dài. Khi nãy thấy Chan Chan ghen với Chí Hùng đúng là tôi có vui thật nhưng giờ thấy cậu ta không nói, mặt trầm tư thì tôi vui hết nổi. Tôi nhận ra mình đã ngốc nghếch khi nghe theo kế hoạch của Thuý Nga. Ghen với không ghen, cuối cùng chả nghĩa lý gì chỉ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ.
“Nè đằng ấy.” – Chan Chan bất chợt gọi.
“Hả? Ừ, tớ đây.”
“Đằng ấy ôm đằng này được không? Giống mọi lần đó.”
Lóng ngóng, tôi liền vòng hai tay qua ôm chặt lấy người Chan Chan. Đầu óc trống rỗng. Tôi làm theo yêu cầu từ cậu ta mà não chẳng suy nghĩ gì cả.
“Chiều nay ở Đầm Sen, đằng ấy lạ lắm.”
“Lạ thế nào?”
“Đằng ấy không đi chung với đằng này mà toàn đi với Chí Hùng. Còn cười nói vui vẻ, đôi khi quàng vai bá cổ. Lúc trong carbin là sao vậy? Trông cứ như hai người hôn nhau.”
“Không phải, hiểu lầm thôi. Khi đó, bụi vô mắt tớ nên Chí Hùng mới thổi giùm.”
“Thật chứ?”
“Thề đấy. Tớ chẳng bao giờ hôn Chí Hùng đâu. Tớ không có thích cậu ta thì sao hôn.”
Nói xong, tôi nghe tiếng Chan Chan cười rất nhỏ. Đừng bảo tên này đang trêu tôi đó nha.
“Lần sau, đằng ấy đừng đi chung với Chí Hùng như vậy nữa. Đằng này không thích thế.”
“Rồi hứa.”
“Còn chuyện này nữa...”
“Sao?”
Tự dưng Chan Chan luồng những ngón tay vào tay tôi. Siết chặt. Cảm giác hơi ấm từ lòng bàn tay tên cool boy lan toả khiến tôi thoáng giật mình.
“Đằng ấy đừng nắm tay ai ngoài đằng này. Được không?”
“Hứa luôn.”
Chan Chan không nói gì nữa nhưng tôi đoán cậu ta đang mỉm cười. Hoá ra, cool boy có cách ghen theo kiểu “cool boy”. Bề ngoài thì “lạnh” đó ấy vậy bên trong lại rất “nóng”. Dù thế, tôi thích cách ghen này. Nhất định rồi.
Có ai đập nhẹ lên vai. Tôi liền quay qua thì thấy con Thuý Nga nheo mắt kiểu dò xét.
“Làm gì thập thò thế bồ?”
“Đi xem Tường Vi chút. Tại tội nghiệp cô bé.”
“Mình là người ngoài, không giúp được gì đâu. Cũng nghe phong phanh, trường sẽ cho Tường Vi nghỉ học. Còn mỗi cách đó thôi. Chả biết thằng nào ác ôn, làm con nhỏ mang chữa rồi rụt đầu trốn không chịu đứng ra nhận trách nhiệm.”
Tôi giấu tiếng thở dài vì bản thân biết rõ tên “hung thủ” là ai. Nhưng sao Tường Vi lại im lặng không “khai” ra thằng Chí Hùng nhỉ? Điều này thì chỉ hai người họ mới biết... Thuý Nga tự dưng hỏi về cô chị Trân Châu khi tôi và nó cùng đi xuống dưới sân trường:
“Ủa mà dạo này chuyện giữa bồ, Chan Chan với chị Trân Châu gì đó sao rồi? Theo tớ thấy, hai người kia có mối quan hệ không bình thường. Đúng chứ?”
“Ừm. Cái chị Trân Châu ấy từng là người Chan Chan thích đơn phương.”
“Cái gì??? Bồ nói thiệt hả?” – Thuý Nga mở to mắt kinh ngạc.
“Nói láo chi. Chị ta và tên Chan Chan hồi đó học cùng trường. Nghe như phim.”
“Trời! Thảo nào thấy kỳ kỳ. Vậy bồ tính sao? Coi chừng tình cũ không rủ cũng tới nha. Mà giờ chị ta về nước bộ tính xáp qua Chan Chan à?”
“Không biết.”
“Còn Chan Chan? Cậu ta phản ứng thế nào?”
“Chẳng rõ suy nghĩ của cái tên khùng điên đó sao nữa. Cậu ta cứ luôn miệng bảo tớ đừng suy nghĩ lung tung về mối quan hệ với cô chị Trân Châu. Ai biết lòng cậu ta nghĩ gì.”
“Điều quan trọng ở đây không phải là bà chị kia muốn cái gì mà là tình cảm Chan Chan dành cho bồ ra sao? Nếu cậu ta thích bồ thì chẳng cần phải quá lo lắng.”
“Tớ mà biết cậu ta thích mình hay không thì chết liền.”
“Ôi dào, cái đó có gì khó. Tìm cơ hội dò xét tình cảm của Chan Chan. Chẳng hạn như bồ vờ thân mật với một thằng nào đó rồi xem cậu ta có ghen không.”
Tôi liếc mắt tới lui. Con Thuý Nga nói chí lý. Biểu hiện rõ nhất ở tình cảm, ngoài quan tâm lo lắng ra còn có cả... ghen nữa. Tôi thấy Chan Chan cũng hay quan tâm mình nhưng như thế vẫn chưa rõ ràng. Lần trước, cậu ta chủ động hôn tôi. Vậy là đã thích chưa nhỉ? Có lẽ nên dùng thử chiêu của Thuý Nga để kiểm chứng. Chợt, Thuý Nga kéo tôi lại rồi nói nhỏ:
“Nè, tớ có kế hoạch này bồ xem được không nhá.”
Sau khi nghe xong, tôi gật gù: “Ờ, cũng được. Nhưng phải tìm đối tượng cùng thực hiện.”
“Khó gì. Hắn đó!”
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của Thuý Nga thì bắt gặp ngay tên Chí Hùng. Sao tôi lại không nghĩ ra ta? Thế là tôi và Thuý Nga liền bước đến để chặn đường cậu ta. Mặt Chí Hùng nhăn như khỉ ăn ớt khi thấy hai cô nữ sinh đứng “trấn cửa” ngay phía trước. Mà thiết nghĩ, tên này nhăn là vì gặp mặt tôi. Qua mấy lần trước nói chuyện, Chí Hùng đã tỏ ra “hãi” tôi lắm rồi.
“Gì đây?”
Thuý Nga bịt miệng cười trước câu hỏi đầy lo lắng của Chí Hùng. Bên cạnh, tôi nói ngay:
“Bọn này có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
“Giúp gì?”
“Ở đây nói không tiện, ba chúng ta ra sân sau trường đi.”
... Xế tan trường, bốn chúng tôi họp lại. Theo như kế hoạch đã bàn thì Thuý Nga vờ đề nghị:
“Hôm nay tan học sớm, hay bọn mình đi chơi ở khu giải trí Đầm Sen nhé.”
“Ý kiến hay đó.” – Tôi lập tức tán thành.
“Đầm Sen hơi xa. Sao không đến Galaxy xem phim cho gần?”
Nghe Chan Chan bảo vậy là tôi liền nhìn sang Chí Hùng nháy mắt. Cậu ta chán nản, nói:
“Mình cũng nghĩ đến khu giải trí hay hơn. Phim thì khi nào coi chẳng được.”
“Đúng đấy. Bọn mình bắt xe buýt lên Đầm Sen chơi, khoảng gần tối về trường lấy xe đạp.”
Câu đế vô của con Thuý Nga vẻ rất thuyết phục nên Chan Chan ban đầu còn lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý. Thế là bốn đứa cùng nhau ra trạm xe buýt, bắt xe đến Bến Thành. Sau đó, đón chuyến xe buýt số 11. Mấy tiếng sau, chúng tôi đã có mặt ở khu giải trí nổi tiếng của Sài Gòn – Đầm Sen. Thuý Nga lên tiếng: “Giờ thì bắt đầu từ đâu?”
“Theo tớ thì chúng ta nên xem thử có trò chơi gì ở Đầm Sen. Sau đó lên lịch trình chơi bời và ăn uống luôn cho tiện.” – Tôi nhún vai.
Xem bảng giới thiệu về Đầm Sen xong, cuối cùng cả bọn cũng nhất trí kế hoạc vui chơi tại đây trong chiều nay như sau: đầu tiên là cưỡi voi, tiếp theo chơi đu quay đứng, sau đó sẽ thăm đảo khỉ, công viên khủng long. Cuối cùng là ăn kem. Vì tôi đang mang thai nên không thể chơi những trò cảm giác mạnh.
“Ô-kê, như vậy đi. Giờ lên đường nào!”
Thuý Nga vừa dứt lời thì mau chóng nhìn qua tôi. Tôi gật đầu hiểu ý. Kế bên, Chí Hùng thở dài lần nữa và bắt đầu trò diễn kịch như đã bàn. Cậu ta mỉm cười nói với tôi:
“Trán mình đổ mồ hôi nhiều quá, cậu lấy khăn giấy lau giúp mình được không?”
“Ờ, tất nhiên. Trán cậu ướt nhem hết rồi.” – Tôi rút khăn giấy ra hơi lóng ngóng.
Cố tỏ ra thật tự nhiên, tôi dùng miếng khăn giấy chấm mồ hôi cho Chí Hùng. Vừa làm, tôi vừa kín đáo nhìn sang Chan Chan để xem biểu hiện cậu ta thế nào. Nhưng tên cool boy vẫn đứng “bình chân như vại”, chẳng hề có nét xúc cảm nào trên mặt hết.
“Cậu lau nhẹ quá, mạnh hơn tí được không?” – Chí Hùng yêu cầu.
Tôi hiểu Chí Hùng muốn đẩy vỡ diễn lên thêm chút nên hùa theo: “Mạnh hơn đây.”
“Giờ thì mạnh quá, nhẹ nhẹ lại tí.”
“Ờm, nhẹ vậy được chưa?”
“Qua trái nữa, à... qua phải xíu.”
Nếu không vì đang diễn kịch thì tôi đã vả sưng mặt tên chí khùng chí mén này rồi. Hắn ta thừa cơ hội sai vặt tôi đây mà. Nhưng cái điều đáng nói ở đây, tôi lau mồ hôi cho Chí Hùng muốn rã cả tay mà Chan Chan chẳng phản ứng gì, đứng đực ra đó nhìn chằm chằm thôi.
“Chà, Min Min với Chí Hùng thân mật ghê ta!” – Thuý Nga đế vô một câu.
“Bạn bè thân nhau thì tốt thôi.” – Chan Chan thản nhiên đáp – “Đằng này đi mua vé nhé.”
Tôi và Thuý Nga ngơ ngác như con tê giác dõi theo bóng dáng Chan Chan chạy đến chỗ mua vé. Tức ghê ta ơi! Thấy vợ chưa cưới ân cần lau mồ hôi cho thằng khác mà cậu ta có thể xem như không có gì, đi mua vé à? Tôi cắn môi nhủ thầm, người nóng lên rồi.
“Coi bộ không được thành công lắm.” – Chí Hùng tặc lưỡi rồi nói – “Min Min, còn giọt mồ hôi ở trên trán mình nè, lau nốt luôn đi.”
Liếc qua tên dở dở ươn ươn ấy, tôi ném miếng khăn giấy nhăn nhúm vô mặt cậu ta, gắt:
“Mơ đi! Tự lấy mà lau! Đây chả hầu!”
Thuý Nga khều vai tôi: “Giờ sao đây?”
“Còn trăng sao gì, phải tiếp tục thôi. Chờ xem thế nào rồi mới diễn tiếp được.”
Nghe tiếng thở dài rõ to của Chí Hùng, tôi liền quắt mắt qua. Thấy tôi nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn thì cậu ta giả vờ ngó nơi khác, tay cầm khăn giấy lau mồ hôi.
... Đưa mắt nhìn mấy con voi, tôi nuốt nước bọt. To lớn quá. Đà này leo lên lưng voi ngồi không biết nó có phát điên quật cho một phát chết tươi không.
“Đằng ấy ngồi chung với đằng này nha.”
Toan hồ hởi đáp ok thì tôi chợt nhớ đến kế hoạch “Làm Chan Chan ghen”. Chính vì thế tôi liền kéo tên Chí Hùng lại gần và cười bảo: “Thôi, đổi đi. Tớ sẽ ngồi với Chí Hùng.”
Tôi, Thuý Nga và Chí Hùng cùng chờ đợi xem phản ứng của Chan Chan thế nào. Tôi hy vọng cậu ta sẽ quát ầm lên và nhất quyết không cho hai đứa tôi ngồi chung. Thế nhưng...
“Ừ, nếu đằng ấy muốn ngồi chung với Chí Hùng thì ngồi. Đằng này ngồi cùng Thuý Nga.”
Tôi không tin nổi khi nghe tên Chan Chan nói câu hết sức tự nhiên như thế. Nhìn cậu ta hứng chí leo lên lưng voi là dây thần kinh trên trán tôi giật giật rồi. Xem như kế hoạch thất bại lần thứ hai. Liếc sang bên, thấy con voi cũng đang nhìn mình, tôi trừng mắt doạ nó. Nhìn quái gì? Muốn trêu bà à? Vậy là, tôi và Chí Hùng ngồi chung trên con voi thứ nhất. Còn Chan Chan và Thuý Nga cưỡi trên con thứ hai. Mặc dù đây là lần đầu tiên cưỡi voi ấy thế tôi chả khoái chút nào. Bực thằng Chan Chan dã man! Không thèm phản ứng gì hết. Đã vậy, bên cạnh tên chí khùng chí mén không ngừng xuýt xoa khi nhìn khu giải trí Đầm Sen. Kết thúc một vòng đi dạo, chúng tôi lần lượt leo xuống. Chí Hùng xuống trước. Đến lượt tôi thì tự dưng chân bị vướng tấm yên trên lưng voi thế là tôi mất thăng bằng ngã nhào. Cứ ngỡ lỗ mũi ăn trầu rồi, ai dè may Chí Hùng kịp đỡ lấy tôi. Cái cảnh khi đó giống hệt phim Hàn.
“Không sao chứ, người đệp?” – Chí Hùng hỏi giễu.
“Thanh-kiu. Giờ cho tôi xuống.”
Lúc tôi vừa đặt chân lên mặt đất thì Chan Chan và Thuý Nga chạy đến. Thuý Nga liền hỏi:
“Bồ có sao không Min Min?”
“Không sao. Có Chí Hùng đỡ tớ. Cậu ấy ôm tớ chặt lắm.”
Vừa nói tôi vừa lia ánh nhìn sang Chan Chan. Tôi đã cố tình nhấn mạnh bốn từ “ôm tớ chặt lắm”. Hẳn chí ít cậu ta cũng phải có chút biểu hiện khác lạ trên gương mặt chứ nhỉ. Vợ chưa cưới của mình được chàng trai khác ôm cơ mà. Nhưng, Chan Chan tiếp tục tỉnh bơ.
“May là Chí Hùng kịp đỡ đằng ấy, nếu không là ảnh hưởng đến baby trong bụng rồi.”
Chí Hùng cười. Thuý Nga cũng cười, vẻ hơi gượng. Còn tôi, miệng méo sẹo và chẳng cười nổi. Tôi điên tiết lên thật đó! Tên ôn dịch này rốt cuộc bị đơ dây thần kinh ghen à???
... Cả bọn tiếp tục chơi trò đu quay đứng cao 60m. Có bốn mươi cabin, mỗi cái chứa được bốn người cùng lúc. Đáng lý bốn chúng tôi chung một carbin nhưng xui xẻo thay chỉ còn duy nhất hai ghế trống. Thế là cả bọn phải tách ra mà đi. Tất nhiên vẫn theo chiến dịch đã đặt ra trước đó, tôi và Chí Hùng chơi trước. Cả hai vào trong cabin thứ ba mươi sáu, chung với hai ông bà già. Còn Chan Chan và Thuý Nga phải ở lại chờ lượt sau. Lúc đề nghị chia cặp, tôi không thấy Chan Chan phản đối nên tức quá, hầm hầm chui vô carbin luôn. Bắt đầu vòng quay, các carbin lần lượt được đưa lên cao. Tôi chống cằm, hướng mắt nhìn ra ngoài.
“Sao, nản rồi hả?” – Chí Hùng ngồi bên cạnh hỏi.
“Có thể xem là vậy.”
“Ban đầu mình đã bảo dùng cách này không được rồi.”
Tôi thở hắt. Chán đến mức gián cũng chả buồn đập. Tại sao Chan Chan không phản ứng gì trước việc tôi thân mật với Chí Hùng? Hay hành động vẫn chưa cao trào? Chà, hẳn thế rồi. Tôi cố nghĩ ra một kế hoạch khác táo bạo hơn để buộc Chan Chan phải bộc lộ. Khi vòng quay sắp kết thúc, carbin chuẩn bị xuống thì gió thổi mạnh. Bụi bay vô mắt tôi. Cay dã man.
“Nè, bụi vào mắt tôi rồi, cậu thổi giùm đi.”
“Đâu? Bỏ hai tay cậu ra khỏi mắt thì mình mới thổi được chứ.”
Tôi hạ tay xuống. Chí Hùng đứng dậy, xoay lưng về phía cửa carbin và đối diện với mặt tôi. Cậu ta nhẹ nhàng bành hai mí mắt tôi ra rồi bắt đầu thổi nhè nhẹ. Khoảng mấy phút thì cả hai nghe tiếng kịch đồng thời carbin dừng hẳn. Chí Hùng bỏ tay ra, còn tôi dụi dụi mắt. Khi đã đỡ đau thì tôi liền thấy cửa carbin mở toang tự lúc nào. Đối diện bên ngoài, Chan Chan với Thuý Nga đứng nhìn tôi và Chí Hùng. Chả rõ sao mặt Thuý Nga có vẻ thất kinh. Mới vừa bước xuống carbin là con bạn thân liền kéo tôi lại gần hỏi với giọng lắp bắp:
“Bồ... bồ... Chí Hùng hôn bồ hả???”
“Hôn cái đầu cậu! Nghĩ sao vậy? Bụi vào mắt tớ nên Chí Hùng thổi ra giùm.”
“À ra thế. Hú hồn! Cứ tưởng. Cơ mà, cảnh vừa rồi giống hệt như hai người hôn nhau ấy.”
Tôi đảo mắt khi nghe Thuý Nga nói vậy. Bấy giờ tôi mới nhớ lại tư thế của Chí Hùng và mình ban nãy. Nếu đứng theo góc nhìn của Chan Chan và Thuý Nga thì đúng là trông như hai chúng tôi đang hôn nhau. Liệu, Chan Chan có thấy giống thế chăng? Tôi kín đáo nhìn qua Chan Chan. Cậu ta vẫn cười nói với Chí Hùng như kiểu chẳng hề hiểu lầm gì về cảnh vừa diễn ra giữa tôi với cậu bạn thân. Trông cái dáng vô tư lự của Chan Chan đáng ghét là tôi buồn đứt ruột. Mí mắt chùng xuống. Tôi thở dài một cái thiệt là dài. Đời đáng chán.
Tiếp theo đến tham quan đảo khỉ. Tôi cũng đã cố tình đi song song nói cười đùa giỡn với Chí Hùng. Cậu ta cũng rất hưởng ứng làm theo. Ấy vậy, tên Chan Chan đi phía sau cứ mãi ngắm cái lũ khỉ đít đỏ đít xanh kia mà chẳng thèm quan tâm chút gì đến cuộc vui vẻ của chúng tôi. Bộ mấy con khỉ đó quan trọng hơn tôi à? Nếu thích thì vô chuồng ở với chúng luôn đi! Hay mang dìa nhà một con khỉ cái cho nó làm vợ ấy! Ức quá nên tôi rủa xả nhăng cuội trong lòng. Rồi cuối cùng là tham quan công viên khủng long. Nói thật, mấy cái mô hình kiểu này chỉ doạ được lũ con nít thôi chứ như bọn tôi thì sợ quái gì. Thế mà vì thực hiện kế hoạch, tôi phải giả vờ sợ hãi đám khủng long giả kia để có thể dựa vào người Chí Hùng suốt cả buổi tham quan. Còn cậu ta thừa cơ hội lợi dụng, cứ siết chặt lấy vai tôi không buông. Nóng nực. Đổ mồ hôi liên tục. Tôi muốn đá tên Chí Hùng văng ra xa 100m dễ sợ. Nhưng đó chưa phải điều tệ hại nhất. Cái điều dã man thiên địa là tên Chan Chan tiếp tục bỏ mặc cảnh “thân mật” của vợ sắp cưới mà hú hét với mấy mô hình khủng long. Tôi phát điên đến mức ước giá gì một trong chúng là khủng long thật, ngoạm cổ cậu ta luôn cho rồi...
Khoảng gần sáu giờ chiều, bốn chúng tôi đã ra ngoài cổng Đầm Sen. Trên tay mỗi đứa còn cầm một ly kem. Đã đến lúc phải về. Tức thì, Chan Chan vươn vai nói đầy hứng chí:
“Chiều nay chơi vui thật. Các cậu thấy đúng không?”
Ba đứa tôi miễn cưỡng gật đầu. Đơn giản, kế hoạch xem như hoàn toàn thất bại. Suốt buổi đi chơi, Chan Chan không hề để tâm đến chuyện tôi và Chí Hùng vui vẻ thân mật thế nào.
“Giờ bắt xe buýt về trường lấy xe đạp. Chắc cha mẹ đang trông chúng ta.”
Chan Chan dứt lời thì chuông điện thoại reo. Tôi cứ ngỡ là chị Hồng Anh hay chị Hoà Trâm gọi điện giục về nhà thế nhưng không phải... Đầu dây bên kia là cái người mà tôi không ưa.
“Chị Trân Châu, có chuyện gì không? Hôm nay lớp karate nghỉ một buổi, thầy nói rồi.”
Quan sát Chan Chan nói điện thoại mà tôi khó chịu dễ sợ. Thế đấy! Tôi thân mật với Chí Hùng cả buổi trời vậy mà Chan Chan không chút biểu hiện gì trong khi chỉ mỗi việc cậu ta nói chuyện điện thoại với cô chị Trân Châu ấy là tôi đã vô cùng bức bối. Sao lại bất công vậy chứ? Lý nào, chỉ mình tôi có tình cảm với Chan Chan còn cậu ta thì không ư?
“Nào, giờ chúng ta về kẻo trễ.” – Chan Chan cất điện thoại, ăn nốt miếng kem cuối cùng.
“Cổng ra hơi đông người, có lẽ bọn mình nên nắm tay nhau đi để khỏi lạc.”
Gợi ý xong là Chí Hùng đột ngột nắm lấy tay tôi kéo đi nhanh, để mặc Chan Chan và Thuý Nga ở phía sau. Chen vào đám đông đang đi ra cổng, Chí Hùng liền cất giọng khá rõ:
“Mặt cậu lúc nãy khó coi lắm đó, biết không? Hiện rõ chữ ghen tị đấy.”
“Tôi không quan tâm.” – Tôi đáp hời hợt.
“Sao nào? Bỏ cuộc hả? Không muốn tiếp tục kế hoạch làm Chan Chan ghen ư?”
“Giờ thì còn nghĩa lý gì nữa chứ.”
Chí Hùng không nói gì nữa. Rất nhanh, tôi nghe cậu ta cười khẽ. Có lẽ lúc này trông tôi buồn cười lắm. Định làm người ta ghen cuối cùng bản thân mới là kẻ đang ghen. Rõ hâm.
Bốn chúng tôi về đến trường thì trời bắt đầu nhá nhem tối. Chan Chan và Chí Hùng ra phía sân sau lấy xe đạp. Chờ lúc hai thằng con trai đi thì Thuý Nga mới hỏi tôi: “Thấy sao?”
“Thất bại ê chề chứ gì nữa. Chắc là, Chan Chan không thích tớ.”
Thuý Nga xụ mặt, thở dài chán nản. Còn tôi, dù bề ngoài cố tỏ ra bình thường khi nói câu đó nhưng rõ ràng lòng nặng nề kinh khủng. Sự thật rành rành trước mắt, tôi biết làm gì.
“Bồ đứng đây, tớ đi vệ sinh tí nhé.”
Tôi gật đầu. Thuý Nga mau chóng đi về phía phòng vệ sinh nhưng chưa đầy một phút là đã quay trở lại với dáng vẻ hối hả. Chạy như bay đến chỗ tôi, con bạn này thở hổn hển và nói:
“Có... có chuyện... thú vị... Chan... Chí... cãi...”
Tôi chả hiểu câu nói đứt quảng không đầu không đuôi của Thuý Nga. Tức thì, nó nắm tay tôi kéo nhanh ra sau sân trường. Vừa đến nơi thì tôi đã thấy phía xa, Chan Chan và Chí Hùng đứng đối diện nhau. Cả hai tranh luận gì đó vẻ hơi căng thẳng. Tôi liền đi lại gần nghe thử.
Tiếng Chí Hùng vang lên đều đều: “Mình đã nói, mình với Min Min chỉ là bạn.”
“Bạn? Làm gì có chuyện đó chứ?” – Chan Chan cau mày – “Cái cách cậu làm với Min Min ở Đầm Sen như thế mà gọi là bạn sao? Đừng tưởng tớ im lặng là tớ không thấy.”
“Ý cậu là gì nào?”
“Cậu thích Min Min hả?”
“Trời đất! Cậu nghĩ sao mà nói mình thích Min Min?”
“Hành động quá trớn của cậu khiến tớ phải nghĩ như vậy. Đầu tiên ở cổng Đầm Sen, lý do gì cậu lại bảo Min Min lau mồ hôi giùm? Lúc Min Min suýt ngã từ trên lưng voi xuống, cậu chỉ cần đỡ một cách bình thường thôi nhưng cớ sao phải ôm chặt cậu ấy? Rồi khi trên carbin của đu quay, chính mắt tớ thấy cậu định hôn Min Min. Cả việc đi tham quan đảo khỉ, công viên khủng long nữa. Cậu luôn đi bên cạnh Min Min, nói cười vui vẻ thậm chí siết vai cậu ấy. Cuối cùng, cậu còn nắm tay Min Min kéo đi ra cổng mà chẳng quan tâm tớ đang nghĩ gì.”
Tôi tròn xoe mắt kinh ngạc. Tôi vừa nghe Chan Chan nói gì vậy? Hoá ra, tất cả những hành động cố tình thân mật của tôi với Chí Hùng ở Đầm Sen Chan Chan đều quan sát để ý hết cả. Nhưng nếu vậy thì vì sao cậu ta không hề phản ứng gì mà còn chơi rất vui vẻ. Thật khó hiểu!
“Mình nghĩ cậu hiểu lầm thôi. Có lẽ mình đã quá tự nhiên nên mới thế.” – Chí Hùng tiếp.
“Thật không? Thật là cậu không thích Min Min?”
Chí Hùng gật đầu liên tục. Bấy giờ Chan Chan mới thở ra một cái thật mạnh rồi bảo:
“Tớ hy vọng, điều cậu nói là thật. Tóm lại, từ giờ cậu đừng làm vậy với Min Min nữa.”
“Tại sao?”
“Vì tớ không thích! Tớ thật sự không thích chút nào! Tớ bực lắm.”
“Đừng nói là cậu ghen nhé?”
“Cứ cho là thế đi! Min Min là vợ chưa cưới của tớ, cậu đừng quên điều đó và tớ cũng không hề muốn mối quan hệ của hai chúng ta trở nên bất hoà.”
“Ok, mình hứa sẽ không như vậy với Min Min. Chuyện hôm nay, mình xin lỗi.”
“Được rồi, tớ về đây.”
Gạt chóng xe, Chan Chan dẫn chiếc martin đi xa dần. Chỉ chờ có thế, Chí Hùng đã gọi:
“Cậu còn đứng núp ở đấy hả? Ra nói chuyện nào.”
Tôi và Thuý Nga rời khỏi bức tường, đi ra ngoài. Thấy tôi, Chí Hùng khoanh tay hỏi:
“Sao? Vừa lòng cậu chưa? Cuối cùng Chan Chan ghen rồi đó. Cả hai cãi nhau chỉ vì cậu.”
“Xin lỗi... Tôi không ngờ Chan Chan lại giận đến vậy.”
“Haizzz! Thôi bỏ đi. Chan Chan cũng không phải là người hay hờn trách bạn bè. Có lẽ hai ba ngày sau mọi chuyện lại đâu vào đấy.”
“Tôi sẽ giải thích rõ với Chan Chan về chúng ta.”
Kế bên, Thuý Nga nói nhanh:
“Có thể cả hai hơi hiểu lầm xíu nhưng bù lại, kế hoạch làm Chan Chan ghen đã thành công.”
“Ừm, coi như mình chấp nhận chịu thiệt để giúp đỡ hai cậu. Giờ vui chứ Min Min?”
Nghe Chí Hùng hỏi, tôi đảo mắt vì tự dưng thấy bối rối. Tất nhiên, lòng cũng vui vui.
“Đúng là kỳ lạ! Chan Chan ghen như vậy mà cả buổi chẳng phản ứng gì.” – Thuý Nga bảo.
“Cách ghen của con trai và con gái khác nhau. Con gái thì hay ghen rõ ra mặt. Còn con trai thường ngược lại, giấu trong lòng rồi tìm cách nói chuyện riêng với kẻ ấy để thẳng thắn giải quyết. Nói gì thì nói, cũng tuỳ tính cách mỗi người. Chan Chan lại không phải dạng dễ bộc lộ suy nghĩa và cảm xúc nên mới khó đoán.”
Nhờ “chuyên gia” Chí Hùng giải thích mà giờ tôi đã hiểu sơ sơ. Vậy là, kiểu ghen của con trai khác hoàn toàn với con gái. Nó không “phong ba dữ dội” mà thường âm thầm như “cơn sóng thần”. Đến một cách không ngờ mà khi đã trào dâng thì rất khốc liệt...
Ngồi ở yên sau chiếc martin, tôi cứ nhìn tấm lưng Chan Chan mãi. Vì chẳng hiểu sao cậu ta im lặng từ lúc rời khỏi trường cho đến bây giờ. Thở dài. Khi nãy thấy Chan Chan ghen với Chí Hùng đúng là tôi có vui thật nhưng giờ thấy cậu ta không nói, mặt trầm tư thì tôi vui hết nổi. Tôi nhận ra mình đã ngốc nghếch khi nghe theo kế hoạch của Thuý Nga. Ghen với không ghen, cuối cùng chả nghĩa lý gì chỉ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ.
“Nè đằng ấy.” – Chan Chan bất chợt gọi.
“Hả? Ừ, tớ đây.”
“Đằng ấy ôm đằng này được không? Giống mọi lần đó.”
Lóng ngóng, tôi liền vòng hai tay qua ôm chặt lấy người Chan Chan. Đầu óc trống rỗng. Tôi làm theo yêu cầu từ cậu ta mà não chẳng suy nghĩ gì cả.
“Chiều nay ở Đầm Sen, đằng ấy lạ lắm.”
“Lạ thế nào?”
“Đằng ấy không đi chung với đằng này mà toàn đi với Chí Hùng. Còn cười nói vui vẻ, đôi khi quàng vai bá cổ. Lúc trong carbin là sao vậy? Trông cứ như hai người hôn nhau.”
“Không phải, hiểu lầm thôi. Khi đó, bụi vô mắt tớ nên Chí Hùng mới thổi giùm.”
“Thật chứ?”
“Thề đấy. Tớ chẳng bao giờ hôn Chí Hùng đâu. Tớ không có thích cậu ta thì sao hôn.”
Nói xong, tôi nghe tiếng Chan Chan cười rất nhỏ. Đừng bảo tên này đang trêu tôi đó nha.
“Lần sau, đằng ấy đừng đi chung với Chí Hùng như vậy nữa. Đằng này không thích thế.”
“Rồi hứa.”
“Còn chuyện này nữa...”
“Sao?”
Tự dưng Chan Chan luồng những ngón tay vào tay tôi. Siết chặt. Cảm giác hơi ấm từ lòng bàn tay tên cool boy lan toả khiến tôi thoáng giật mình.
“Đằng ấy đừng nắm tay ai ngoài đằng này. Được không?”
“Hứa luôn.”
Chan Chan không nói gì nữa nhưng tôi đoán cậu ta đang mỉm cười. Hoá ra, cool boy có cách ghen theo kiểu “cool boy”. Bề ngoài thì “lạnh” đó ấy vậy bên trong lại rất “nóng”. Dù thế, tôi thích cách ghen này. Nhất định rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.