Chương 21: Ngày 23 tháng 02. Ai bảo làm dâu là sướng?
Võ Anh Thơ
27/07/2013
Ôi trời đất quỷ thần ơi! Dạo này từ khi dọn qua nhà thằng Chan Chan sống thì tôi hay kêu lên mấy câu đại loại như vậy ghê. Điều đó khó trách bởi vì tôi gặp toàn những thứ rùng rợn. Mà lại ba cái vụ lễ nghi phép tắc trong nhà nữa. Hôm nay ngày đẹp rực rỡ, mẹ chồng tôi “nổi hứng” chơi độc bằng cách đặt vào tay con dâu mới về một tờ giấy rồi yêu cầu:
“Đây là ba mươi lăm quy tắc quan trọng cần nhớ trong gia đình ta, con học thuộc đi rồi lát đọc cho mẹ nghe. Phải thuộc làu làu, vấp một dòng thì chép phạt.”
Mẹ chồng tôi tuy vừa làm “sát thủ” vừa làm “khủng bố” nhưng món nghề chính vẫn là giáo viên. Mà giáo viên giỏi nhất cái gì? Bắt người ta học thuộc những thứ mà chả ai muốn học. Hồi đấy tôi từng thề, tuyệt đối không lấy chồng có gia đình làm nghề giáo. Ấy vậy cuối cùng vẫn dính. Giờ mới hiểu sâu sắc câu: Ghét của nào trời trao của đó. Ông trời cho tôi gặp ngay mẹ chồng “tiến sĩ gây mê”.
Tôi nhìn ba mươi lăm dòng xếp thẳng hàng từ trên xuống dưới trên tờ giấy, muốn mếu. Mấy định luật toán học hay công thức anh văn ngẳn ngủn thế mà tôi còn học không vô nổi thì những cái đống nguyên tắc gia đình man rợ này hỏi sao nhồi nhét vào đầu cho được đây. Thấy số mình thảm. Nhưng không học thì không được. Lịch sử truyền kỳ từ ngàn xưa, chưa có nàng dâu nào đủ can đảm chống lại mẹ chồng. Giả sử có đi chăng nữa thì hẳn là con đó chán sống rồi nên quyết liều một phen. Riêng tôi thì đời còn dài, chả muốn chết sớm đâu.
Chưa được mười lăm phút là tôi đã gật gà gật gù. Hai con mắt cứ quíu lại, miệng “tụng chân kinh” nhưng không hiểu mình đang học cái gì. Tôi cứ ê a ê a như học sinh tiểu học, chả rõ bao nhiêu từ vô được bộ não đặc sệt. Dù đang là buổi sáng ấy vậy cứ hễ thấy chữ là tôi ngủ, giống phản xạ tự nhiên. Đang thiu thiu sắp chìm vào cõi mộng thì tôi chợt giật mình tỉnh giấc, nước dãi chảy ròng. Dụi dụi mắt, tôi nhìn vào tờ giấy, vẫn mãi ở trang một mà chưa qua được trang hai. Tình hình kiểu này e không ổn, tôi cần nghĩ cách nào đó để bản thân tỉnh táo hơn. Thế là tôi bắt chước trong phim, lấy dây nilon cột vào đuôi tóc còn đầu dây nọ thì cột lên cây đinh treo tờ lịch năm. Với cách này thì nếu tôi gục xuống là lập tức tóc bị kéo giật và với cái kiểu dã man ấy thì chả thằng nào con nào chịu nổi. Gật gù trước biện pháp hay ho ấy, tôi ê a tụng tiếp. Một, hai, ba, bốn rồi mười rồi mười lăm, tiếp đến là hai mươi sáu điều quy tắc được nhét vô não tôi. Chỉ tí xíu nữa thôi là tôi đã có thể thuộc hết ấy vậy cơn buồn ngủ quá mạnh khiến “chiến sĩ” Min Min hoàn toàn bị đánh gục. Tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa mãi đến lúc bàn tay ai đó đánh vào vai cái bốp thì tôi liền bật dậy. Chúa ơi! Trước mặt tôi, mẹ chồng đang đứng với vẻ mặt hệt như chuẩn bị cho đứa con dâu lười biếng này một trận. Tôi chưa kịp nói gì thì tự dưng tờ giấy trên tay bay xuống đất. Mau chóng, tôi cúi người nhặt lấy thì tiên sư cha nó, sợi dây nilon phía sau giật mạnh kéo đuôi tóc dựng đứng lên khiến tôi suýt khóc thét vì đau. Dù thế, tôi vẫn kêu lên một âm thanh thật thảm:“Aooooooooooooo!”
Tôi nhăn nhó, đưa tay rờ rờ phía sau ót. Có tiếng cười khúc khích. Đứa nào bố láo bố lếu dám cười hả hê trong khi bà đây đau muốn lòi mắt? Vừa bực tức nhủ thầm, tôi vừa đưa mắt nhìn. À! Đứng phía sau lưng mẹ chồng tôi là thằng Chan Chan mắc dịch. Trông cậu ta vô cùng hứng chí trước cái cảnh tóc tôi bị giật ngược lên chẳng khác nào đuôi con kỳ nhông. Thấy tôi nhìn chằm chằm với vẻ căm hận thì cậu ta càng nhe răng ra cười. Hổng hiểu sao giờ tôi ghét cay ghét đắng hai cái lúm đồng tiền đó dễ sợ! Cái thứ dô diên!
“Con học xong ba mươi lăm quy tắc chưa mà ngủ ngon vậy?” – Tuy giọng nhẹ nhàng thế đấy nhưng ánh mắt mẹ chồng tôi chứa đầy dao găm.
“Dạ... con học xong rồi. Mệt quá nên nhắm mắt nghỉ tí.”
“Ồ, giỏi ghê! Giờ đọc cho mẹ nghe xem. Sót một điều là chép phạt.”
Tôi đổ mồ hôi, mặt trắng bệch. Sự thật dễ hiểu là tôi chưa học xong ba mươi lăm quy tắc. Còn những điều trước đó tôi thuộc làu làu thì bỗng nhiên lúc này bốc hơi đi đâu mất tiêu. Đó có nghĩa là, hiện tại não tôi hoàn toàn rỗng. Tôi đảo mắt cố nghĩ cách...
“Rồi, điều một là gì? Con đọc đi.”
“Ơ dạ vâng. Điều một là... phải tôn kính đền thần. Điều hai, kính trên nhường dưới. Điều ba, lễ phép với cha mẹ ông bà. Điều bốn, thực hành đúng mọi phép tắc trong gia đình.”
Cũng may, tôi còn nhớ mang máng mấy cái quy tắc đầu đầu nên đọc khá trôi chảy. Dẫu vậy, điều đó không có nghĩa tôi đã thoát khỏi bể khổ. Đến điều thứ mười ba thì tôi bắt đầu lúng túng, miệng ậm ờ mãi một từ duy nhất “là” xong im ru. Tôi lo lắng không biết nên làm gì. Giá như có ai đó “nhắc bài” cho tôi thì hay biết mấy. Quả nhiên, lời khấn vái liên tục của tôi ứng nghiệm. Thật kỳ lạ! Cứ hễ vào lúc nguy nan nhất thì tên đáng ghét ấy luôn luôn là cứu tinh giúp tôi. Đứng sau lưng mẹ chồng đang từ từ mất kiên nhẫn vì đợi lâu, Chan Chan âm thầm vẫy tay cốt gọi tôi nhìn về phía cậu ta. Khi con mắt tôi vừa lia đến thì tên cool boy bắt đầu mở miệng “nhắc bài” cho tôi. Hiểu nhiên, cậu ta chỉ ra dấu bằng môi chứ không đọc ra thành tiếng. Cố gắng quan sát cử động môi của Chan Chan, tôi chậm rãi đọc tiếp. Để không bị mẹ chồng nghi ngờ, tôi phải đảo mắt nhìn qua lại giả vờ như mình đang nhớ bài. Tôi đọc khá ngắc ngứ nhưng may là vẫn đúng. Đáng lý mọi chuyện đã diễn ra suông sẻ cho đến quy tắc ba mươi lăm cuối cùng thì... Nãy giờ tôi nhìn cái miệng của Chan Chan hơn mười lần mà chẳng rõ đó là những từ ngữ gì. Càng quáng, tôi càng nhìn không ra. Mắt bắt đầu hoa lên. Rồi vẻ như chịu hết nổi trước cái việc bản thân nói muốn sái quai hàm nhưng tôi vẫn chưa hiểu hay sao mà tên Chan Chan tức tối gắt ầm lên:
“Trời ơi, sao đằng ấy đần vậy? Đằng này nhắc mỏi cả mồm mà đằng đó chưa đọc ra hả?”
Tôi nhăn mặt trước hành động nóng nảy của tên Chan Chan. Lộ tẩy hết cả. Còn cậu ta, khi nói xong rồi thì mới giật mình đưa tay bịt miệng. Nhưng đã quá trễ. Lời nói phát ra như mũi tên đã bắn, làm sao thu hồi? Hậu quả tiếp theo là mẹ chồng tôi nhanh chóng đứng dậy và lần lượt nhìn hai đứa mỉm cười “trìu mến” đồng thời bảo “ân cần” rằng:
“Cả hai tương thân tương ái quá, đứa này nhắc bài đứa kia. Thế thì hình phạt chia đôi luôn, mỗi đứa chép một trăm lần ba mươi lăm nguyên tắc đó. Chép xong là thuộc làu như cháo.”
Sau khi tuyên bố xong điều dã man ấy, mẹ chồng tôi ung dung rời khỏi phòng khách. Tôi với Chan Chan đứng đực ra trong vài phút thì lập tức liếc mắt nhìn nhau, trách móc.
“Tại cậu hết! Có khùng không mà lại la làng lên? Chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này!”
“Lỗi của đằng ấy thì có! Hàm đằng này muốn rụng mà đằng ấy vẫn chẳng nhìn ra được!”
Dẫu tôi và tên Chan Chan có cãi nhau khốc liệt đến mấy thì chép phạt vẫn phải chép phạt.
... Gần trưa, tôi đang lúi húi làm vài việc linh tinh thì mẹ chồng gọi vào bếp rồi hỏi:
“Con biết nấu nướng gì không?”
“Dạ biết chút chút nhưng nấu không ngon lắm.”
“Vậy có biết làm cá?”
“Hơ, dạ cũng có.”
Tôi chả hiểu sao khi ấy mình lại trả lời bừa như thế. Tôi mà biết sắc thịt làm cá thì mẹ tôi đã không than thở mỗi câu: “Sao tao lại có con gái như mày?” cả thẩy hai mươi bận trong ngày.
“Thế giờ con làm cá rồi chiên muối xả đi. Nhớ là nêm nhạt thôi.”
Theo hướng chỉ tay của mẹ chồng, tôi mau chóng thấy ba bốn con cá nằm yên trên thớt. Phát khóc! Tôi đâu biết làm cá và chiên muối xả muối gừng gì. Giờ có phải chết không chứ. Nhưng rồi vài phút sau, tôi đã đứng đối diện với mấy con cá. Tay cầm dao Thái Lan, mắt nhìn trân trối loài động vật tanh tanh có vẩy. Nuốt nước bọt. Tôi kín đáo nhìn sang mẹ chồng đứng xoay lưng, bà đang chuẩn bị nấu canh. Giờ nên làm quái gì đây? Tự hỏi trong hoang mang, tôi xoay con dao đủ chiều bởi không biết cắt cá ra sao. Chợt, tôi phát hiện một trong bốn con còn sống, đuôi nó quẫy nhè nhẹ. Quýnh quáng, tôi liền cầm lấy đuôi con cá định bụng quật nó vào tường cho chết. Nhưng than ôi, thân cá trơn tuột nên thế là nó vuột khỏi tay tôi và văng lên cao. Tôi há hốc mồm khi dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy đáp “êm thắm” lên mái đầu bồng bềnh của mẹ chồng. Tóc bà dày lại đánh phồng vì vậy mà hẳn bà không cảm giác được có “sinh vật lạ” đang nằm trên đó. Thất kinh! Tôi liền chạy đến định hất con cá xuống thì đột ngột mẹ chồng quay lưng lại, nhìn chằm chằm.
“Con làm cá xong chưa mà chạy lăng xăng thế?”
“Ơ dạ... dạ... Đầu... đầu... cá... cá...”
“Con lắp ba lắp bắp cái gì? Chiên cá nhanh, sắp đến giờ cơm rồi. Mẹ lên phòng khách xem cha mày làm gì từ sáng đến giờ mà chẳng thấy mặt mũi đâu.”
Mẹ chồng tôi thường hành động ngay sau khi nói. Và thế là tôi chưa kịp thông báo gì thì bà đã mau chóng rời khỏi phòng bếp. Tôi vẫn thấy rõ mồn một con cá nằm chễm chệ trên tóc bà. Nhăn mặt, tôi đứng chờ xem chuyện khủng khiếp gì sẽ xảy ra... Đúng như tôi nghĩ, cỡ chưa tới mười phút thì ở nhà trên có âm thanh la hét kinh hoàng kèm theo tiếng đồ vật vỡ liên hồi. Tôi có thể hình dung được chút ít về cảnh tượng diễn ra trong phòng khách. Hồi lâu sau, không gian bất chợt yên ắng đến rợn người. Tôi chầm chậm bước lên nhà trên. Len lén đi vào phòng khách thì tôi thấy mẹ chồng nằm mê man bất tỉnh dưới đất, bên cạnh cha chồng nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa với mặt mũi phờ phạc. Mấy chiếc ly tách vỡ tan cả. Còn con cá bị hất văng ra xa, ngay dưới chân tủ. Nó còn sống vì đuôi vẫn quẫy.
Tôi nhăn mặt, lòng nhủ thầm: “Phen này thì chết chắc rồi!”
Chỉ vì con cá mà cha mẹ chồng tôi gần như nằm liệt giường suốt từ trưa đến chiều tối do đau lưng. Đến khi chị Hoà Trâm, chị Hồng Anh và anh Dũng Văn về nhà thì biết chuyện. Khỏi nói, tôi bị la một trận tơi bời hoa lá. Đặc biệt là anh Dũng Văn. Hình như tư thù cá nhân hay sao mà ảnh mắng tôi khí thế. Tức thì, chị Hồng Anh liền nấu cháo cho cha mẹ. Còn chị Hoà Trâm thì cố gắng thuyết phục họ bỏ qua cho tôi hoặc không thì cũng phạt nhẹ thôi... Tên Chan Chan chẳng rõ ngủ trôi mất xác ở tận đâu. Mãi gần chiều cậu ta mới vác cái mặt mo xuống. Sau khi hay tin thì cậu ta nhìn tôi đầy thương hại đồng thời tặc lưỡi thật to.
Thế đấy, có làm rồi mới biết: làm dâu đâu phải dễ!
“Đây là ba mươi lăm quy tắc quan trọng cần nhớ trong gia đình ta, con học thuộc đi rồi lát đọc cho mẹ nghe. Phải thuộc làu làu, vấp một dòng thì chép phạt.”
Mẹ chồng tôi tuy vừa làm “sát thủ” vừa làm “khủng bố” nhưng món nghề chính vẫn là giáo viên. Mà giáo viên giỏi nhất cái gì? Bắt người ta học thuộc những thứ mà chả ai muốn học. Hồi đấy tôi từng thề, tuyệt đối không lấy chồng có gia đình làm nghề giáo. Ấy vậy cuối cùng vẫn dính. Giờ mới hiểu sâu sắc câu: Ghét của nào trời trao của đó. Ông trời cho tôi gặp ngay mẹ chồng “tiến sĩ gây mê”.
Tôi nhìn ba mươi lăm dòng xếp thẳng hàng từ trên xuống dưới trên tờ giấy, muốn mếu. Mấy định luật toán học hay công thức anh văn ngẳn ngủn thế mà tôi còn học không vô nổi thì những cái đống nguyên tắc gia đình man rợ này hỏi sao nhồi nhét vào đầu cho được đây. Thấy số mình thảm. Nhưng không học thì không được. Lịch sử truyền kỳ từ ngàn xưa, chưa có nàng dâu nào đủ can đảm chống lại mẹ chồng. Giả sử có đi chăng nữa thì hẳn là con đó chán sống rồi nên quyết liều một phen. Riêng tôi thì đời còn dài, chả muốn chết sớm đâu.
Chưa được mười lăm phút là tôi đã gật gà gật gù. Hai con mắt cứ quíu lại, miệng “tụng chân kinh” nhưng không hiểu mình đang học cái gì. Tôi cứ ê a ê a như học sinh tiểu học, chả rõ bao nhiêu từ vô được bộ não đặc sệt. Dù đang là buổi sáng ấy vậy cứ hễ thấy chữ là tôi ngủ, giống phản xạ tự nhiên. Đang thiu thiu sắp chìm vào cõi mộng thì tôi chợt giật mình tỉnh giấc, nước dãi chảy ròng. Dụi dụi mắt, tôi nhìn vào tờ giấy, vẫn mãi ở trang một mà chưa qua được trang hai. Tình hình kiểu này e không ổn, tôi cần nghĩ cách nào đó để bản thân tỉnh táo hơn. Thế là tôi bắt chước trong phim, lấy dây nilon cột vào đuôi tóc còn đầu dây nọ thì cột lên cây đinh treo tờ lịch năm. Với cách này thì nếu tôi gục xuống là lập tức tóc bị kéo giật và với cái kiểu dã man ấy thì chả thằng nào con nào chịu nổi. Gật gù trước biện pháp hay ho ấy, tôi ê a tụng tiếp. Một, hai, ba, bốn rồi mười rồi mười lăm, tiếp đến là hai mươi sáu điều quy tắc được nhét vô não tôi. Chỉ tí xíu nữa thôi là tôi đã có thể thuộc hết ấy vậy cơn buồn ngủ quá mạnh khiến “chiến sĩ” Min Min hoàn toàn bị đánh gục. Tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa mãi đến lúc bàn tay ai đó đánh vào vai cái bốp thì tôi liền bật dậy. Chúa ơi! Trước mặt tôi, mẹ chồng đang đứng với vẻ mặt hệt như chuẩn bị cho đứa con dâu lười biếng này một trận. Tôi chưa kịp nói gì thì tự dưng tờ giấy trên tay bay xuống đất. Mau chóng, tôi cúi người nhặt lấy thì tiên sư cha nó, sợi dây nilon phía sau giật mạnh kéo đuôi tóc dựng đứng lên khiến tôi suýt khóc thét vì đau. Dù thế, tôi vẫn kêu lên một âm thanh thật thảm:“Aooooooooooooo!”
Tôi nhăn nhó, đưa tay rờ rờ phía sau ót. Có tiếng cười khúc khích. Đứa nào bố láo bố lếu dám cười hả hê trong khi bà đây đau muốn lòi mắt? Vừa bực tức nhủ thầm, tôi vừa đưa mắt nhìn. À! Đứng phía sau lưng mẹ chồng tôi là thằng Chan Chan mắc dịch. Trông cậu ta vô cùng hứng chí trước cái cảnh tóc tôi bị giật ngược lên chẳng khác nào đuôi con kỳ nhông. Thấy tôi nhìn chằm chằm với vẻ căm hận thì cậu ta càng nhe răng ra cười. Hổng hiểu sao giờ tôi ghét cay ghét đắng hai cái lúm đồng tiền đó dễ sợ! Cái thứ dô diên!
“Con học xong ba mươi lăm quy tắc chưa mà ngủ ngon vậy?” – Tuy giọng nhẹ nhàng thế đấy nhưng ánh mắt mẹ chồng tôi chứa đầy dao găm.
“Dạ... con học xong rồi. Mệt quá nên nhắm mắt nghỉ tí.”
“Ồ, giỏi ghê! Giờ đọc cho mẹ nghe xem. Sót một điều là chép phạt.”
Tôi đổ mồ hôi, mặt trắng bệch. Sự thật dễ hiểu là tôi chưa học xong ba mươi lăm quy tắc. Còn những điều trước đó tôi thuộc làu làu thì bỗng nhiên lúc này bốc hơi đi đâu mất tiêu. Đó có nghĩa là, hiện tại não tôi hoàn toàn rỗng. Tôi đảo mắt cố nghĩ cách...
“Rồi, điều một là gì? Con đọc đi.”
“Ơ dạ vâng. Điều một là... phải tôn kính đền thần. Điều hai, kính trên nhường dưới. Điều ba, lễ phép với cha mẹ ông bà. Điều bốn, thực hành đúng mọi phép tắc trong gia đình.”
Cũng may, tôi còn nhớ mang máng mấy cái quy tắc đầu đầu nên đọc khá trôi chảy. Dẫu vậy, điều đó không có nghĩa tôi đã thoát khỏi bể khổ. Đến điều thứ mười ba thì tôi bắt đầu lúng túng, miệng ậm ờ mãi một từ duy nhất “là” xong im ru. Tôi lo lắng không biết nên làm gì. Giá như có ai đó “nhắc bài” cho tôi thì hay biết mấy. Quả nhiên, lời khấn vái liên tục của tôi ứng nghiệm. Thật kỳ lạ! Cứ hễ vào lúc nguy nan nhất thì tên đáng ghét ấy luôn luôn là cứu tinh giúp tôi. Đứng sau lưng mẹ chồng đang từ từ mất kiên nhẫn vì đợi lâu, Chan Chan âm thầm vẫy tay cốt gọi tôi nhìn về phía cậu ta. Khi con mắt tôi vừa lia đến thì tên cool boy bắt đầu mở miệng “nhắc bài” cho tôi. Hiểu nhiên, cậu ta chỉ ra dấu bằng môi chứ không đọc ra thành tiếng. Cố gắng quan sát cử động môi của Chan Chan, tôi chậm rãi đọc tiếp. Để không bị mẹ chồng nghi ngờ, tôi phải đảo mắt nhìn qua lại giả vờ như mình đang nhớ bài. Tôi đọc khá ngắc ngứ nhưng may là vẫn đúng. Đáng lý mọi chuyện đã diễn ra suông sẻ cho đến quy tắc ba mươi lăm cuối cùng thì... Nãy giờ tôi nhìn cái miệng của Chan Chan hơn mười lần mà chẳng rõ đó là những từ ngữ gì. Càng quáng, tôi càng nhìn không ra. Mắt bắt đầu hoa lên. Rồi vẻ như chịu hết nổi trước cái việc bản thân nói muốn sái quai hàm nhưng tôi vẫn chưa hiểu hay sao mà tên Chan Chan tức tối gắt ầm lên:
“Trời ơi, sao đằng ấy đần vậy? Đằng này nhắc mỏi cả mồm mà đằng đó chưa đọc ra hả?”
Tôi nhăn mặt trước hành động nóng nảy của tên Chan Chan. Lộ tẩy hết cả. Còn cậu ta, khi nói xong rồi thì mới giật mình đưa tay bịt miệng. Nhưng đã quá trễ. Lời nói phát ra như mũi tên đã bắn, làm sao thu hồi? Hậu quả tiếp theo là mẹ chồng tôi nhanh chóng đứng dậy và lần lượt nhìn hai đứa mỉm cười “trìu mến” đồng thời bảo “ân cần” rằng:
“Cả hai tương thân tương ái quá, đứa này nhắc bài đứa kia. Thế thì hình phạt chia đôi luôn, mỗi đứa chép một trăm lần ba mươi lăm nguyên tắc đó. Chép xong là thuộc làu như cháo.”
Sau khi tuyên bố xong điều dã man ấy, mẹ chồng tôi ung dung rời khỏi phòng khách. Tôi với Chan Chan đứng đực ra trong vài phút thì lập tức liếc mắt nhìn nhau, trách móc.
“Tại cậu hết! Có khùng không mà lại la làng lên? Chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này!”
“Lỗi của đằng ấy thì có! Hàm đằng này muốn rụng mà đằng ấy vẫn chẳng nhìn ra được!”
Dẫu tôi và tên Chan Chan có cãi nhau khốc liệt đến mấy thì chép phạt vẫn phải chép phạt.
... Gần trưa, tôi đang lúi húi làm vài việc linh tinh thì mẹ chồng gọi vào bếp rồi hỏi:
“Con biết nấu nướng gì không?”
“Dạ biết chút chút nhưng nấu không ngon lắm.”
“Vậy có biết làm cá?”
“Hơ, dạ cũng có.”
Tôi chả hiểu sao khi ấy mình lại trả lời bừa như thế. Tôi mà biết sắc thịt làm cá thì mẹ tôi đã không than thở mỗi câu: “Sao tao lại có con gái như mày?” cả thẩy hai mươi bận trong ngày.
“Thế giờ con làm cá rồi chiên muối xả đi. Nhớ là nêm nhạt thôi.”
Theo hướng chỉ tay của mẹ chồng, tôi mau chóng thấy ba bốn con cá nằm yên trên thớt. Phát khóc! Tôi đâu biết làm cá và chiên muối xả muối gừng gì. Giờ có phải chết không chứ. Nhưng rồi vài phút sau, tôi đã đứng đối diện với mấy con cá. Tay cầm dao Thái Lan, mắt nhìn trân trối loài động vật tanh tanh có vẩy. Nuốt nước bọt. Tôi kín đáo nhìn sang mẹ chồng đứng xoay lưng, bà đang chuẩn bị nấu canh. Giờ nên làm quái gì đây? Tự hỏi trong hoang mang, tôi xoay con dao đủ chiều bởi không biết cắt cá ra sao. Chợt, tôi phát hiện một trong bốn con còn sống, đuôi nó quẫy nhè nhẹ. Quýnh quáng, tôi liền cầm lấy đuôi con cá định bụng quật nó vào tường cho chết. Nhưng than ôi, thân cá trơn tuột nên thế là nó vuột khỏi tay tôi và văng lên cao. Tôi há hốc mồm khi dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy đáp “êm thắm” lên mái đầu bồng bềnh của mẹ chồng. Tóc bà dày lại đánh phồng vì vậy mà hẳn bà không cảm giác được có “sinh vật lạ” đang nằm trên đó. Thất kinh! Tôi liền chạy đến định hất con cá xuống thì đột ngột mẹ chồng quay lưng lại, nhìn chằm chằm.
“Con làm cá xong chưa mà chạy lăng xăng thế?”
“Ơ dạ... dạ... Đầu... đầu... cá... cá...”
“Con lắp ba lắp bắp cái gì? Chiên cá nhanh, sắp đến giờ cơm rồi. Mẹ lên phòng khách xem cha mày làm gì từ sáng đến giờ mà chẳng thấy mặt mũi đâu.”
Mẹ chồng tôi thường hành động ngay sau khi nói. Và thế là tôi chưa kịp thông báo gì thì bà đã mau chóng rời khỏi phòng bếp. Tôi vẫn thấy rõ mồn một con cá nằm chễm chệ trên tóc bà. Nhăn mặt, tôi đứng chờ xem chuyện khủng khiếp gì sẽ xảy ra... Đúng như tôi nghĩ, cỡ chưa tới mười phút thì ở nhà trên có âm thanh la hét kinh hoàng kèm theo tiếng đồ vật vỡ liên hồi. Tôi có thể hình dung được chút ít về cảnh tượng diễn ra trong phòng khách. Hồi lâu sau, không gian bất chợt yên ắng đến rợn người. Tôi chầm chậm bước lên nhà trên. Len lén đi vào phòng khách thì tôi thấy mẹ chồng nằm mê man bất tỉnh dưới đất, bên cạnh cha chồng nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa với mặt mũi phờ phạc. Mấy chiếc ly tách vỡ tan cả. Còn con cá bị hất văng ra xa, ngay dưới chân tủ. Nó còn sống vì đuôi vẫn quẫy.
Tôi nhăn mặt, lòng nhủ thầm: “Phen này thì chết chắc rồi!”
Chỉ vì con cá mà cha mẹ chồng tôi gần như nằm liệt giường suốt từ trưa đến chiều tối do đau lưng. Đến khi chị Hoà Trâm, chị Hồng Anh và anh Dũng Văn về nhà thì biết chuyện. Khỏi nói, tôi bị la một trận tơi bời hoa lá. Đặc biệt là anh Dũng Văn. Hình như tư thù cá nhân hay sao mà ảnh mắng tôi khí thế. Tức thì, chị Hồng Anh liền nấu cháo cho cha mẹ. Còn chị Hoà Trâm thì cố gắng thuyết phục họ bỏ qua cho tôi hoặc không thì cũng phạt nhẹ thôi... Tên Chan Chan chẳng rõ ngủ trôi mất xác ở tận đâu. Mãi gần chiều cậu ta mới vác cái mặt mo xuống. Sau khi hay tin thì cậu ta nhìn tôi đầy thương hại đồng thời tặc lưỡi thật to.
Thế đấy, có làm rồi mới biết: làm dâu đâu phải dễ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.