Chương 45: Ngày thứ bốn mươi lăm
Thảo Đăng Đại Nhân
19/12/2019
Editor: Bóng
Beta: An Hiên
372,
Lúc Linh kun còn ở trong nước, anh là một cậu bé rất xấu tính.
Khi đó, anh không chín chắn trưởng thành như bây giờ mà có một chút xốc nổi của tuổi trẻ.
Giống như lúc mới khai giảng năm học mới, có một ông thầy dạy toán nghĩ Linh kun là học sinh kém nên đã chế nhạo anh trước lớp, từ đó thầy dạy toán này bị Linh kun ghim trong lòng.
Anh không học tiết toán ở trường nữa, chỉ học ở nhà hoặc ngày nghỉ, nhưng các môn học khác thì học rất chăm, thành tích cực tốt, gây ra một tình huống khó xử cho giáo viên môn toán học, các thầy cô giáo khác ít nhiều đều có ý kiến với thầy dạy toán.
Thầy toán không chịu nổi áp lực dư luận, ông đi tìm Linh kun "tâm sự": "Sao em lại không học môn toán của thầy? Rõ ràng em học rất tốt mà?"
"Em ghét toán."
"Vậy thì sao em thi vào đại học được?"
"Em tự học, trong nhà cũng có anh họ dạy."
Thầy toán không còn cách nào, sau đó cũng không quản anh nữa.
Tôi sợ hãi, đây là cách trả thù của những người học giỏi sao?
"Vậy nếu hồi đó em học cấp ba với anh thì anh có học toán nghiêm túc không?"
Linh kun liếc tôi một cái, mờ ám gật gật đầu: "Anh sẽ cố gắng học thật tốt, sau đó dạy cho em. Ngồi ở phòng tự học học đến tối muộn, chỉ có hai người chúng ta..."
"Nhỡ bị giáo viên phát hiện thì sao?"
"Vậy thì đề nghị khen thưởng tuyên dương trước trường."
"Tuyên dương?"
"Bạn nữ lớp X đốt đèn học tập với Linh kun, quyết tâm làm đôi bạn cùng tiến, học đến tận khuya, tuyên dương tinh thần học tập của hai bạn."
Tôi bật cười, sao cái này nghe như châm chọc người khác vậy?
373,
Linh kun là người rất đen tối.
Lúc trước tôi hôn Linh kun bị lưu lại dấu son môi.
Anh lại lờ đi như không thấy, sau đó bạn bè hỏi, anh diễn cứ y như là mình không để ý thật, cười khẽ: "Ấy? Tớ không phát hiện ra đấy, quên lau mất rồi."
Bạn anh ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O, trái tim chó độc thân vỡ tan nát. Tạm biệt người anh em, không gặp lại nữa, e rằng sau này chỉ có thể liên lạc qua chai trôi mà thôi.
374,
Mấy ngày trước tôi phải đi Milano để làm giấy tờ, Linh kun ở nhà rất nhớ tôi nên anh nảy ra ý nghĩ dụ tôi ngồi tàu về: "Nhỡ em ở nhà họ hàng ngủ không quen giường thì sao?"
Tôi im lặng không đáp.
Anh vẫn không từ bỏ: "Em cũng nhớ anh mà đúng không?"
"..."
"Biết vậy anh đã chuẩn bị cho em vài bộ quần áo của anh để em ôm lúc ngủ cho đỡ nhớ rồi."
"..." Không cho nói nữa, đồ đáng ghét!
375,
Đôi lúc khi đi xe lửa, thỉnh thoảng Linh kun rất nghiêm túc khiến tôi không nhịn được muốn trêu ghẹo anh một chút.
Anh nhìn tôi tỏ vẻ ghét bỏ, giả vờ xua đuổi: "Tên biến thái này, tránh ra."
Tôi vẫn cứ quấn chặt lấy anh, anh nói tiếp: "Tên biến thái này, không được ngồi bên cạnh tôi, ngồi lên đùi tôi êm lắm này."
"..." Tự xem lại mình đi, rốt cuộc ai mới biến thái.
376,
Linh kun cầm áo khoác giúp tôi, tôi chạy theo sau ra trạm xe lửa. Tôi đi được hai bước thì thấy dưới đất có tiền nên vừa chạy vừa cúi xuống nhặt.
"Linh kun, Linh kun em nhặt được nhiều tiền xu lắm này."
Linh kun nhìn tôi, khẽ thở dài: "Tiền đó rơi ra từ túi áo khoác của em đấy."
"Thật hả?"
Lúc sau chúng tôi cùng đứng chờ xe lửa, Linh kun cứ chăm chú nhìn về hướng khác.
Tôi dỗi: "Sao anh cứ nhìn bên đó mãi thế? Nhìn em có phải tốt hơn không?"
Anh cười: "Anh mải lo nhìn em mà lỡ tàu thì phải làm sao?"
Lên xe, chúng tôi nhìn thấy một đôi đang hôn nhau, Linh kun hỏi: "Em có muốn bắt chước như thế không?"
Mặt tôi đỏ tới tận mang tai: "..."
Anh có thể lưu manh hơn được không?
377,
Buổi trưa, tôi đi ăn cơm với Linh kun. Chúng tôi đang đi trên đường, bỗng dưng anh nói: "Anh càng ngày càng nghiện món đậu phụ chiên, nó ngon cực kì luôn."
Tôi lắc đầu: "Chứ không phải vì mấy món khác anh nấu rất tệ à?"
Linh kun liếc tôi: "Hửm? Em ý kiến gì? Chê đồ anh nấu dở à?"
"..."
378,
Linh kun rất thích đưa tôi ra ngoài ăn cơm, sau đó đi dạo công viên một vòng. Lúc chúng tôi ngồi trên cỏ, chợt anh hỏi tôi: "Anh quan trọng hơn hay Tiết Chi Khiêm (1) quan trọng hơn?"
(1) Tiết Chi Khiêm là ca sĩ kiêm sáng tác nhạc, nhà sản xuất thu âm người Trung Quốc. Năm 2005, anh tham gia chương trình My Show của đài truyền hình Phương Đông Thượng Hải. Sau khi lọt vào top 4 anh ký hợp đồng với công ty giải trí Thượng Đằng, chính thức ra mắt với tư cách là một ca sĩ.
Não tôi bắt đầu hoạt động, mấy trò trẻ con như thế mà định bẫy tôi à, xin lỗi chứ chị đây là cao thủ tình trường đó. Vì vậy tôi nhanh mồm đáp: "Anh quan trọng hơn."
Nhưng không ngờ anh lại lạnh lùng hất tay ra: "Tên đó làm sao mà so sánh được với bạn trai của em?"
"..." Được, coi như anh giỏi.
Beta: An Hiên
372,
Lúc Linh kun còn ở trong nước, anh là một cậu bé rất xấu tính.
Khi đó, anh không chín chắn trưởng thành như bây giờ mà có một chút xốc nổi của tuổi trẻ.
Giống như lúc mới khai giảng năm học mới, có một ông thầy dạy toán nghĩ Linh kun là học sinh kém nên đã chế nhạo anh trước lớp, từ đó thầy dạy toán này bị Linh kun ghim trong lòng.
Anh không học tiết toán ở trường nữa, chỉ học ở nhà hoặc ngày nghỉ, nhưng các môn học khác thì học rất chăm, thành tích cực tốt, gây ra một tình huống khó xử cho giáo viên môn toán học, các thầy cô giáo khác ít nhiều đều có ý kiến với thầy dạy toán.
Thầy toán không chịu nổi áp lực dư luận, ông đi tìm Linh kun "tâm sự": "Sao em lại không học môn toán của thầy? Rõ ràng em học rất tốt mà?"
"Em ghét toán."
"Vậy thì sao em thi vào đại học được?"
"Em tự học, trong nhà cũng có anh họ dạy."
Thầy toán không còn cách nào, sau đó cũng không quản anh nữa.
Tôi sợ hãi, đây là cách trả thù của những người học giỏi sao?
"Vậy nếu hồi đó em học cấp ba với anh thì anh có học toán nghiêm túc không?"
Linh kun liếc tôi một cái, mờ ám gật gật đầu: "Anh sẽ cố gắng học thật tốt, sau đó dạy cho em. Ngồi ở phòng tự học học đến tối muộn, chỉ có hai người chúng ta..."
"Nhỡ bị giáo viên phát hiện thì sao?"
"Vậy thì đề nghị khen thưởng tuyên dương trước trường."
"Tuyên dương?"
"Bạn nữ lớp X đốt đèn học tập với Linh kun, quyết tâm làm đôi bạn cùng tiến, học đến tận khuya, tuyên dương tinh thần học tập của hai bạn."
Tôi bật cười, sao cái này nghe như châm chọc người khác vậy?
373,
Linh kun là người rất đen tối.
Lúc trước tôi hôn Linh kun bị lưu lại dấu son môi.
Anh lại lờ đi như không thấy, sau đó bạn bè hỏi, anh diễn cứ y như là mình không để ý thật, cười khẽ: "Ấy? Tớ không phát hiện ra đấy, quên lau mất rồi."
Bạn anh ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O, trái tim chó độc thân vỡ tan nát. Tạm biệt người anh em, không gặp lại nữa, e rằng sau này chỉ có thể liên lạc qua chai trôi mà thôi.
374,
Mấy ngày trước tôi phải đi Milano để làm giấy tờ, Linh kun ở nhà rất nhớ tôi nên anh nảy ra ý nghĩ dụ tôi ngồi tàu về: "Nhỡ em ở nhà họ hàng ngủ không quen giường thì sao?"
Tôi im lặng không đáp.
Anh vẫn không từ bỏ: "Em cũng nhớ anh mà đúng không?"
"..."
"Biết vậy anh đã chuẩn bị cho em vài bộ quần áo của anh để em ôm lúc ngủ cho đỡ nhớ rồi."
"..." Không cho nói nữa, đồ đáng ghét!
375,
Đôi lúc khi đi xe lửa, thỉnh thoảng Linh kun rất nghiêm túc khiến tôi không nhịn được muốn trêu ghẹo anh một chút.
Anh nhìn tôi tỏ vẻ ghét bỏ, giả vờ xua đuổi: "Tên biến thái này, tránh ra."
Tôi vẫn cứ quấn chặt lấy anh, anh nói tiếp: "Tên biến thái này, không được ngồi bên cạnh tôi, ngồi lên đùi tôi êm lắm này."
"..." Tự xem lại mình đi, rốt cuộc ai mới biến thái.
376,
Linh kun cầm áo khoác giúp tôi, tôi chạy theo sau ra trạm xe lửa. Tôi đi được hai bước thì thấy dưới đất có tiền nên vừa chạy vừa cúi xuống nhặt.
"Linh kun, Linh kun em nhặt được nhiều tiền xu lắm này."
Linh kun nhìn tôi, khẽ thở dài: "Tiền đó rơi ra từ túi áo khoác của em đấy."
"Thật hả?"
Lúc sau chúng tôi cùng đứng chờ xe lửa, Linh kun cứ chăm chú nhìn về hướng khác.
Tôi dỗi: "Sao anh cứ nhìn bên đó mãi thế? Nhìn em có phải tốt hơn không?"
Anh cười: "Anh mải lo nhìn em mà lỡ tàu thì phải làm sao?"
Lên xe, chúng tôi nhìn thấy một đôi đang hôn nhau, Linh kun hỏi: "Em có muốn bắt chước như thế không?"
Mặt tôi đỏ tới tận mang tai: "..."
Anh có thể lưu manh hơn được không?
377,
Buổi trưa, tôi đi ăn cơm với Linh kun. Chúng tôi đang đi trên đường, bỗng dưng anh nói: "Anh càng ngày càng nghiện món đậu phụ chiên, nó ngon cực kì luôn."
Tôi lắc đầu: "Chứ không phải vì mấy món khác anh nấu rất tệ à?"
Linh kun liếc tôi: "Hửm? Em ý kiến gì? Chê đồ anh nấu dở à?"
"..."
378,
Linh kun rất thích đưa tôi ra ngoài ăn cơm, sau đó đi dạo công viên một vòng. Lúc chúng tôi ngồi trên cỏ, chợt anh hỏi tôi: "Anh quan trọng hơn hay Tiết Chi Khiêm (1) quan trọng hơn?"
(1) Tiết Chi Khiêm là ca sĩ kiêm sáng tác nhạc, nhà sản xuất thu âm người Trung Quốc. Năm 2005, anh tham gia chương trình My Show của đài truyền hình Phương Đông Thượng Hải. Sau khi lọt vào top 4 anh ký hợp đồng với công ty giải trí Thượng Đằng, chính thức ra mắt với tư cách là một ca sĩ.
Não tôi bắt đầu hoạt động, mấy trò trẻ con như thế mà định bẫy tôi à, xin lỗi chứ chị đây là cao thủ tình trường đó. Vì vậy tôi nhanh mồm đáp: "Anh quan trọng hơn."
Nhưng không ngờ anh lại lạnh lùng hất tay ra: "Tên đó làm sao mà so sánh được với bạn trai của em?"
"..." Được, coi như anh giỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.