Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh
Chương 40: Kỳ lạ
Cẩm Thì An Hảo
19/09/2021
Tại sao lại phải giải thích với cô.
Lỗ tai Trình Hạ không khỏi có hơi nóng lên, mở miệng trách mắng: "Chuyện trước đó đã nói với anh, anh với đạo diễn Lý và biên kịch bàn bạc ra sao rồi?"
Ninh Nhất Ngạn đột nhiên nhớ tới, đặt hộp cơm Trương Tử mới lấy ra lên trên chiếc bàn bên cạnh, muốn đứng dậy.
Mắt Trình Hạ nhìn hộp cơm anh vừa để xuống, nhìn nơi xa đạo diễn và biên kịch đang ăn cơm, hiếm khi làm người tốt, vươn tay kéo Ninh Nhất Ngạn lại.
Vì vậy cô nói, "Bọn họ đang ăn cơm, chút nữa hãy đi."
Ninh Nhất Ngạn trả lời lại, "Không sao, chuyện kịch bản quan trọng hơn."
. . . . . . Trình Hạ vốn am hiểu sâu sắc về việc tuyển chọn diễn viên hỏi lại "Anh muốn cho cô ấy nhân vật gì?"
Ninh Nhất Ngạn sững sốt, mới chịu ngồi xuống, trả lời: "Trước tiên cô ấy muốn ở lại đoàn phim của chúng ta để tìm tiểu nhân vật. Anh cảm thấy như vậy cũng thích hợp, cô ấy cũng nhiều năm không nghiêm túc đóng phim, nhân cơ hội này học tập nhiều một chút, rèn luyện kỹ thuật diễn xuất cũng tốt."
Trong nháy mắt nụ cười trên gương mặt Trình Hạ cứng lại.
Từ góc độ của anh nghĩ như vậy dĩ nhiên rất tốt, nhưng. . . . . .
Ninh Nhất Ngạn thấy Trình Hạ im lặng, bổ sung: "Chẳng qua anh cảm thấy có chút kỳ lạ?"
Trình Hạ lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Ninh Nhất Ngạn, với tính cách của anh, vẫn có thể nhìn ra điểm kỳ lạ sao?
Ninh Nhất Ngạn nhìn vào mắt của Trình Hạ, "Trước kia ai cũng nói với anh muốn được diễn nhân vật chính, đây là lần đầu tiên gặp người như cô ấy."
Trình Hạ. . . . . . Nói cũng có đạo lý, quả nhiên là, Ninh Nhất Ngạn nói.
Làm một nghệ sĩ tuyến 18 mãi không có chỗ đứng, thật vất vả mới có được một cơ hội, dĩ nhiên muốn tối đa hóa ích lợi, người có chút hiểu biết, ai sẽ đồng ý đóng vai phụ?
Giống như cô ấy, có thể nhận biết chính xác khả năng của mình, còn ở lại đoàn phim, ở bên cạnh Ninh Nhất Ngạn để tạo cảm giác tồn tại, không giống như là. . . . . . Chuyện một người phụ nữ thô lỗ đi đến liền dội nước mắng cô có thể làm ra.
Mỗi lần Trình Hạ phản ứng như thế, phần lớn là mình lại gây ra chuyện, Ninh Nhất Ngạn suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi: "Anh nói sai chuyện gì sao?"
"Không có." Trình Hạ cười trả lời. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn ~lê~ /Q, uý/ {Đ. ôn}
Trong lòng Ninh Nhất Ngạn cảm thấy nhẹ nhõm theo bản năng, điều này nói rõ, vẫn còn ở trong phạm vi Trình Hạ có thể giải quyết.
Trình Hạ nhìn Ninh Nhất Ngạn nói: "Chuyện sắp xếp vai phụ trong đoàn phim để Xuân mập làm đi. Đối với cô ấy mà nói, chuyện quan trọng nhất không phải là anh cho cô ấy nhân vật này, mà là Ninh Nhất Ngạn anh cho cô ấy nhân vật này."
Cho dù Ninh Nhất Ngạn có hiểu hay không, trước tiên liền đồng ý, "Được."
Nhưng mà, tại sao Trình Hạ lại giúp cô ấy? Hay là, cô ấy không muốn mình và người phụ nữ kia có bất cứ liên hệ gì?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Ninh Nhất Ngạn không khỏi sáng hơn mấy phần, lại nghe Trình Hạ nói: "Coi như là cảm ơn bữa sáng anh làm cho tôi."
Ninh Nhất Ngạn ngơ ngẩn, há to miệng, muốn nói, sao em biết? Em biết từ khi nào?
Cuối cùng, anh vẫn khép miệng lại, nhìn Trình Hạ, ngây thơ cười hai tiếng.
Trình Hạ hiểu rõ anh, giống như anh hiểu Trình Hạ vậy, làm sao cô lại không biết chứ. . . . . .
Nhìn phản ứng của Ninh Nhất Ngạn, khóe miệng Trình Hạ không khỏi chầm chậm nhếch lên.
Chuyên gia ẩm thực tư nhân, xây dựng thực đơn riêng dựa trên thể chất của mỗi người, tại sao Trình Hạ ăn bữa sáng dinh dưỡng lại không mập, đến miệng Xuân mập, gần như có thể một bữa nặng thêm một ký. Mà người có thể hiểu rõ thói quen ăn uống của cô để có thể ghi chép và nghiên cứu, chỉ có thể là Ninh Nhất Ngạn.
Anh biết gọt táo, vết cắt trên tay, còn thường xuyên đăng bài đúng lúc lên vòng bạn bè, Trình Hạ cũng không biết mình chắc chắn về suy nghĩ này từ khi nào.
Gương mặt đẹp trai nặn ra nụ cười vô cùng thật thà chất phác, Ninh Nhất Ngạn giải thích: "Anh chỉ sợ sau khi em biết là anh làm, sẽ không chịu nhận."
Tròng mắt đang đảo của Trình Hạ hơi ngừng lại, trong nháy mắt liền tiếp tục đảo. Nếu lúc vừa mới bắt đầu biết là Nhất Ngạn làm, cô nhất định sẽ không nhận lấy, nhưng bây giờ, trừ bữa sáng bản thân không thể kháng cự. . . . . .
"Tôi bỏ ra hai vạn một tháng, tại sao không nhận chứ?"
Lập tức, Ninh Nhất Ngạn cười càng ngốc hơn.
Trình Hạ không nhìn nổi bộ dạng ngu ngốc của anh, thoáng nhìn, đúng lúc đạo diễn và biên kịch đã ăn cơm xong, liền nói: "Đạo diễn và biên kịch đang rảnh, anh đi nói với bọn họ đi."
"Ừ." Ninh Nhất Ngạn không chút do dự đồng ý, sau khi bới thêm cơm, liền đứng dậy, rốt cuộc cũng thu hồi dáng vẻ cười ngây ngốc.
Trình Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, khi nghiêng đầu, bất ngờ chạm phải một ánh mắt.
Cô gái trước đó la lối om sòm, Trương Nhiễm Nhiễm đang nhìn bọn họ sao?. Vừa chạm phải ánh mắt của Trình Hạ, Trương Nhiễm Nhiễm vội cúi đầu, hận không thể vùi cả đầu vào trong hộp cơm.
Đã qua lâu như vậy mà hộp cơm vẫn chưa vơi đi bao nhiêu, chắc chắn đã liên tục nhìn chằm chằm cô và Ninh Nhất Ngạn.
Trình Hạ ngoắc kêu Xuân mập tới.
"Tìm thời điểm thích hợp hỏi xem, tại sao cô ấy lại ầm ĩ đến tận chỗ em?"
Xuân mập xem thường, "Còn không phải là bởi vì vị kia sao?"
Trình Hạ liếc cô một cái, chỉ có thể hỏi lại: "Trước đây từng có người ầm ĩ đến trước mặt của em sao?"
Hình như, chưa từng có.
Địa vị thấp, cơ bản đều không dám đến trước mặt kiếm chuyện với vị được gọi là bạn gái chính thức, địa vị cao, ai thèm quan tâm đến cô, một vị bạn gái chính thức là diễn viên nhưng có tiếng mà không có miếng.
Xuân mập cũng thu nụ cười trên mặt lại, chỉ hỏi: "Em tự đi hỏi không phải dễ hơn sao?"
Trình Hạ mở miệng nói, "Cô ấy đề phòng em."
Kêu chị làm người trung gian giúp em, không phải cũng gần giống vậy sao?
"Hơn nữa, em lười." Trình Hạ chân thành bổ sung.
Bên kia.
Khách sạn nguy nga lộng lẫy, hiếm khi không có khách, nhìn liền biết đã có người bao hết.
Tống Dịch để điện thoại xuống, trở lại bàn ăn.
Cô gái ngồi ở phía đối diện mặc một bộ quần áo trắng. Mày lá liễu, lỗ mũi tinh xảo xinh xắn, môi anh đào, cằm bóng loáng, đẹp đến mức không cho phép kẻ khác xem thường, có lẽ đây chính là mục tiêu cuối cùng mà tất cả những người phụ nữ đang phẫu thuật thẩm mỹ muốn đạt được.
Lúc này, cô gái đang ưu nhã cắt thịt bò bít tết.
Tống Dịch lẳng lặng thưởng thức động tác đẹp đẽ của cô gái, đột nhiên mở miệng nói: "Em nói gì với cô ta?"
Động tác của cô gái hơi ngừng lại, thoáng dùng lực, cắt một miếng nhỏ thịt bò bít tết, "Người phụ nữ trước đó đến tìm anh sao? Em chỉ nói với cô ấy sự thật mà thôi. Nếu không, cô ấy không chịu đi, chẳng phải là quấy rầy nhã hứng của chúng ta sao?"
Sự thật?
Tống Dịch híp mắt nhìn cô gái, không nói lời nào.
Cô gái dưới cái nhìn soi mói của anh, vẫn bình chân như vại, thoải mái như không cảm thấy áp suất thấp đang tỏa ra từ Tống Dịch. Bỏ thịt bò bít tết vào trong miệng, từ từ nhai, động tác tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa dạy lễ nghi bàn tiệc.
Cô cũng chỉ nói sự thật mà thôi.
Trừ Trình Hạ, tất cả người phụ nữ ở bên cạnh Tống Dịch đều chỉ ở được tối đa khoảng ba tháng, Trình Hạ thấy thuận mắt, còn kéo dài một chút, Trình Hạ chán ghét, trò chơi lập tức kết thúc, có lẽ, một ngày cũng không tới.
Đi đến đoàn phim tìm Trình Hạ, chỉ cần cô ấy nghe cô, cô ta (Trình Hạ) sẽ "Vui mừng" không tưởng tượng được.
Cô gái chậm chạp không mở miệng, Tống Dịch trực tiếp đứng dậy, vừa thả ống tay áo xuống vừa nói: "Như vậy chúng ta không còn gì để nói nữa."
Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu, một giây kế tiếp, đã che giấu sự kinh ngạc trong mắt đi, dịu dàng cười nói: "Tống đại thiếu bàn chuyện làm ăn đều không nhẫn nại như vậy sao?"
Tống Dịch đứng trả lời: "Công ty nhỏ của chúng tôi làm sao có thể chứa chấp nổi người có chí lớn như cô. Tôi vẫn nên nhanh chóng thu tay lại thì tốt hơn, tránh về sau bị cắn ngược một cái, rắc rối."
Cô gái cúi đầu vén tóc ra sau tai, giọng nói vẫn mang theo ba phần ý cười, "Lãi lớn như vậy, Tống đại thiếu nói không cần liền không cần, đúng là tình cảm sâu đậm mà."
Nghe vậy, Tống Dịch đáp lại bằng nụ cười lúng túng mà không mất đi sự lễ phép. Ngay sau đó, nhấc chân rời đi.
Lúc này trên mặt cô gái mới hiện lên sự lo lắng, ở sau lưng Tống Dịch hô: "Anh không sợ tôi làm gì cô ta sao?"
Tống Dịch không dừng bước, chỉ khoát tay áo một cái với người ở sau lưng, vẻ mặt càng trở nên vui vẻ hơn.
Cô dám ra tay, cứ thử đi? Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn *L*Ê* ^Q, uý^ #Đ.ôn
Cô gái rút tay từ trên mặt bàn xuống, hung hăng véo bắp đùi của mình, thật đau.
Phục vụ đột nhiên đi lên trước, cô gái vội vàng dừng tay, đặt tay ở trên váy, mỉm cười hỏi "Có chuyện gì không?"
"Ngài khỏe chứ, chi phí của ngài hết tám vạn bốn ngàn tệ (~300 triệu)."
Cô gái không kịp phản ứng, sao lại có thể, để cho cô trả tiền chứ?
Thấy cô không trả lời, phục vụ bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Xin hỏi là cà thẻ hay là, tiền mặt?"
". . . . . . Cà thẻ!" Cô gái cảm thấy hàm răng có hơi đau.
Trong phòng khách màn hình ti vi đang phát tin tức giải trí mới nhất.
"Sau khi Ninh Nhất Ngạn trở về nước, ảnh hậu quốc tế Trần Hoàn cũng quyết định sắp tới đây sẽ trở về nước phát triển. Theo Trần Hoàn bày tỏ. . . . . ."
Hình ảnh chuyển tới buổi họp báo của Trần Hoàn, chính là cô gái mới vừa rồi ở cùng một chỗ với Tống Dịch!
Còn chưa nói chuyện, hốc mắt Trần Hoàn đã đỏ, mắt nhìn thẳng phía trước, xuyên qua màn ảnh, giống như nhìn thấu trái tim của mọi người.
"Tôi là người Trung Quốc, dĩ nhiên hi vọng trở lại tổ quốc phát triển sự nghiệp, trước kia bất đắc dĩ. . . . . ."
Chuyện lớn như vậy lại không liên quan đến đoàn phim Một hạt bụi. Bởi vì, bọn họ có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết, kinh phí lại không đủ.
Là nguồn kinh phí dự trữ, Yêu thú cưng tăng nhanh tốc độ cắt nối biên tập, sẽ chiếu phim trước nửa tháng, cũng chính là một tuần lễ sau.
Quảng cáo trên các phương tiện truyền thông lớn, chỉ có người giàu mới mua nổi, cũng như top tìm kiếm đắc đỏ trên Weibo, trước hết tạm bỏ qua.
Ninh Nhất Ngạn làm đạo diễn, chỉ một điểm này là đủ nóng hổi rồi. Hình như bọn họ cũng chỉ có. . . . . . Ninh Nhất Ngạn.
Hiển nhiên buổi họp báo cũng được gấp rút tổ chức.
Trước khi tổ chức buổi họp báo, lại có chuyện xảy ra.
Vì tiết kiệm tiền đầu tư, ca khúc chủ đề và các bài hát khác đều do Ninh Nhất Ngạn biên soạn, vì để phù hợp với chủ đề, anh viết một bài song ca nam nữ. Phần giọng nam anh có thể đảm nhận, phần giọng nữ thì Lý Dương tìm một nữ ca sĩ.
Rẻ, nhưng rẻ thì không đảm bảo chất lượng.
Hai người ghi âm riêng, sau khi liên tục thúc giục, một ngày trước khi buổi họp báo diễn ra, nữ ca sĩ đó cuối cùng cũng gửi bản ghi âm bài hát tới. Nghe thật bình thường, nếu kết hợp với Ninh Nhất Ngạn, nhất định chính là, chỉ có thể tưởng tượng ra một hiện trường tai nạn xe cộ.
Lý Dương yêu cầu nữ ca sĩ kia nhanh chóng gửi tới một bản ghi âm khác, kết quả. . . . . . Người ta không trống lịch, trực tiếp gửi tiền bồi thường cho Lý Dương.
Lý Dương lo lắng đến mức đi đi lại lại ở trong phòng thu âm, chắc là đầu óc anh bị kẹp cửa rồi, mới có thể chọn người như vậy.
Ninh Nhất Ngạn nhìn Trình Hạ.
Trình Hạ nhìn lên trần nhà.
Dù sao giọng hát của cô cũng không chuyên nghiệp bằng ca sĩ như Ninh Nhất Ngạn và Bạch Oản, hơn nữa. . . . . .
Lỗ tai Trình Hạ không khỏi có hơi nóng lên, mở miệng trách mắng: "Chuyện trước đó đã nói với anh, anh với đạo diễn Lý và biên kịch bàn bạc ra sao rồi?"
Ninh Nhất Ngạn đột nhiên nhớ tới, đặt hộp cơm Trương Tử mới lấy ra lên trên chiếc bàn bên cạnh, muốn đứng dậy.
Mắt Trình Hạ nhìn hộp cơm anh vừa để xuống, nhìn nơi xa đạo diễn và biên kịch đang ăn cơm, hiếm khi làm người tốt, vươn tay kéo Ninh Nhất Ngạn lại.
Vì vậy cô nói, "Bọn họ đang ăn cơm, chút nữa hãy đi."
Ninh Nhất Ngạn trả lời lại, "Không sao, chuyện kịch bản quan trọng hơn."
. . . . . . Trình Hạ vốn am hiểu sâu sắc về việc tuyển chọn diễn viên hỏi lại "Anh muốn cho cô ấy nhân vật gì?"
Ninh Nhất Ngạn sững sốt, mới chịu ngồi xuống, trả lời: "Trước tiên cô ấy muốn ở lại đoàn phim của chúng ta để tìm tiểu nhân vật. Anh cảm thấy như vậy cũng thích hợp, cô ấy cũng nhiều năm không nghiêm túc đóng phim, nhân cơ hội này học tập nhiều một chút, rèn luyện kỹ thuật diễn xuất cũng tốt."
Trong nháy mắt nụ cười trên gương mặt Trình Hạ cứng lại.
Từ góc độ của anh nghĩ như vậy dĩ nhiên rất tốt, nhưng. . . . . .
Ninh Nhất Ngạn thấy Trình Hạ im lặng, bổ sung: "Chẳng qua anh cảm thấy có chút kỳ lạ?"
Trình Hạ lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Ninh Nhất Ngạn, với tính cách của anh, vẫn có thể nhìn ra điểm kỳ lạ sao?
Ninh Nhất Ngạn nhìn vào mắt của Trình Hạ, "Trước kia ai cũng nói với anh muốn được diễn nhân vật chính, đây là lần đầu tiên gặp người như cô ấy."
Trình Hạ. . . . . . Nói cũng có đạo lý, quả nhiên là, Ninh Nhất Ngạn nói.
Làm một nghệ sĩ tuyến 18 mãi không có chỗ đứng, thật vất vả mới có được một cơ hội, dĩ nhiên muốn tối đa hóa ích lợi, người có chút hiểu biết, ai sẽ đồng ý đóng vai phụ?
Giống như cô ấy, có thể nhận biết chính xác khả năng của mình, còn ở lại đoàn phim, ở bên cạnh Ninh Nhất Ngạn để tạo cảm giác tồn tại, không giống như là. . . . . . Chuyện một người phụ nữ thô lỗ đi đến liền dội nước mắng cô có thể làm ra.
Mỗi lần Trình Hạ phản ứng như thế, phần lớn là mình lại gây ra chuyện, Ninh Nhất Ngạn suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi: "Anh nói sai chuyện gì sao?"
"Không có." Trình Hạ cười trả lời. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn ~lê~ /Q, uý/ {Đ. ôn}
Trong lòng Ninh Nhất Ngạn cảm thấy nhẹ nhõm theo bản năng, điều này nói rõ, vẫn còn ở trong phạm vi Trình Hạ có thể giải quyết.
Trình Hạ nhìn Ninh Nhất Ngạn nói: "Chuyện sắp xếp vai phụ trong đoàn phim để Xuân mập làm đi. Đối với cô ấy mà nói, chuyện quan trọng nhất không phải là anh cho cô ấy nhân vật này, mà là Ninh Nhất Ngạn anh cho cô ấy nhân vật này."
Cho dù Ninh Nhất Ngạn có hiểu hay không, trước tiên liền đồng ý, "Được."
Nhưng mà, tại sao Trình Hạ lại giúp cô ấy? Hay là, cô ấy không muốn mình và người phụ nữ kia có bất cứ liên hệ gì?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Ninh Nhất Ngạn không khỏi sáng hơn mấy phần, lại nghe Trình Hạ nói: "Coi như là cảm ơn bữa sáng anh làm cho tôi."
Ninh Nhất Ngạn ngơ ngẩn, há to miệng, muốn nói, sao em biết? Em biết từ khi nào?
Cuối cùng, anh vẫn khép miệng lại, nhìn Trình Hạ, ngây thơ cười hai tiếng.
Trình Hạ hiểu rõ anh, giống như anh hiểu Trình Hạ vậy, làm sao cô lại không biết chứ. . . . . .
Nhìn phản ứng của Ninh Nhất Ngạn, khóe miệng Trình Hạ không khỏi chầm chậm nhếch lên.
Chuyên gia ẩm thực tư nhân, xây dựng thực đơn riêng dựa trên thể chất của mỗi người, tại sao Trình Hạ ăn bữa sáng dinh dưỡng lại không mập, đến miệng Xuân mập, gần như có thể một bữa nặng thêm một ký. Mà người có thể hiểu rõ thói quen ăn uống của cô để có thể ghi chép và nghiên cứu, chỉ có thể là Ninh Nhất Ngạn.
Anh biết gọt táo, vết cắt trên tay, còn thường xuyên đăng bài đúng lúc lên vòng bạn bè, Trình Hạ cũng không biết mình chắc chắn về suy nghĩ này từ khi nào.
Gương mặt đẹp trai nặn ra nụ cười vô cùng thật thà chất phác, Ninh Nhất Ngạn giải thích: "Anh chỉ sợ sau khi em biết là anh làm, sẽ không chịu nhận."
Tròng mắt đang đảo của Trình Hạ hơi ngừng lại, trong nháy mắt liền tiếp tục đảo. Nếu lúc vừa mới bắt đầu biết là Nhất Ngạn làm, cô nhất định sẽ không nhận lấy, nhưng bây giờ, trừ bữa sáng bản thân không thể kháng cự. . . . . .
"Tôi bỏ ra hai vạn một tháng, tại sao không nhận chứ?"
Lập tức, Ninh Nhất Ngạn cười càng ngốc hơn.
Trình Hạ không nhìn nổi bộ dạng ngu ngốc của anh, thoáng nhìn, đúng lúc đạo diễn và biên kịch đã ăn cơm xong, liền nói: "Đạo diễn và biên kịch đang rảnh, anh đi nói với bọn họ đi."
"Ừ." Ninh Nhất Ngạn không chút do dự đồng ý, sau khi bới thêm cơm, liền đứng dậy, rốt cuộc cũng thu hồi dáng vẻ cười ngây ngốc.
Trình Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, khi nghiêng đầu, bất ngờ chạm phải một ánh mắt.
Cô gái trước đó la lối om sòm, Trương Nhiễm Nhiễm đang nhìn bọn họ sao?. Vừa chạm phải ánh mắt của Trình Hạ, Trương Nhiễm Nhiễm vội cúi đầu, hận không thể vùi cả đầu vào trong hộp cơm.
Đã qua lâu như vậy mà hộp cơm vẫn chưa vơi đi bao nhiêu, chắc chắn đã liên tục nhìn chằm chằm cô và Ninh Nhất Ngạn.
Trình Hạ ngoắc kêu Xuân mập tới.
"Tìm thời điểm thích hợp hỏi xem, tại sao cô ấy lại ầm ĩ đến tận chỗ em?"
Xuân mập xem thường, "Còn không phải là bởi vì vị kia sao?"
Trình Hạ liếc cô một cái, chỉ có thể hỏi lại: "Trước đây từng có người ầm ĩ đến trước mặt của em sao?"
Hình như, chưa từng có.
Địa vị thấp, cơ bản đều không dám đến trước mặt kiếm chuyện với vị được gọi là bạn gái chính thức, địa vị cao, ai thèm quan tâm đến cô, một vị bạn gái chính thức là diễn viên nhưng có tiếng mà không có miếng.
Xuân mập cũng thu nụ cười trên mặt lại, chỉ hỏi: "Em tự đi hỏi không phải dễ hơn sao?"
Trình Hạ mở miệng nói, "Cô ấy đề phòng em."
Kêu chị làm người trung gian giúp em, không phải cũng gần giống vậy sao?
"Hơn nữa, em lười." Trình Hạ chân thành bổ sung.
Bên kia.
Khách sạn nguy nga lộng lẫy, hiếm khi không có khách, nhìn liền biết đã có người bao hết.
Tống Dịch để điện thoại xuống, trở lại bàn ăn.
Cô gái ngồi ở phía đối diện mặc một bộ quần áo trắng. Mày lá liễu, lỗ mũi tinh xảo xinh xắn, môi anh đào, cằm bóng loáng, đẹp đến mức không cho phép kẻ khác xem thường, có lẽ đây chính là mục tiêu cuối cùng mà tất cả những người phụ nữ đang phẫu thuật thẩm mỹ muốn đạt được.
Lúc này, cô gái đang ưu nhã cắt thịt bò bít tết.
Tống Dịch lẳng lặng thưởng thức động tác đẹp đẽ của cô gái, đột nhiên mở miệng nói: "Em nói gì với cô ta?"
Động tác của cô gái hơi ngừng lại, thoáng dùng lực, cắt một miếng nhỏ thịt bò bít tết, "Người phụ nữ trước đó đến tìm anh sao? Em chỉ nói với cô ấy sự thật mà thôi. Nếu không, cô ấy không chịu đi, chẳng phải là quấy rầy nhã hứng của chúng ta sao?"
Sự thật?
Tống Dịch híp mắt nhìn cô gái, không nói lời nào.
Cô gái dưới cái nhìn soi mói của anh, vẫn bình chân như vại, thoải mái như không cảm thấy áp suất thấp đang tỏa ra từ Tống Dịch. Bỏ thịt bò bít tết vào trong miệng, từ từ nhai, động tác tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa dạy lễ nghi bàn tiệc.
Cô cũng chỉ nói sự thật mà thôi.
Trừ Trình Hạ, tất cả người phụ nữ ở bên cạnh Tống Dịch đều chỉ ở được tối đa khoảng ba tháng, Trình Hạ thấy thuận mắt, còn kéo dài một chút, Trình Hạ chán ghét, trò chơi lập tức kết thúc, có lẽ, một ngày cũng không tới.
Đi đến đoàn phim tìm Trình Hạ, chỉ cần cô ấy nghe cô, cô ta (Trình Hạ) sẽ "Vui mừng" không tưởng tượng được.
Cô gái chậm chạp không mở miệng, Tống Dịch trực tiếp đứng dậy, vừa thả ống tay áo xuống vừa nói: "Như vậy chúng ta không còn gì để nói nữa."
Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu, một giây kế tiếp, đã che giấu sự kinh ngạc trong mắt đi, dịu dàng cười nói: "Tống đại thiếu bàn chuyện làm ăn đều không nhẫn nại như vậy sao?"
Tống Dịch đứng trả lời: "Công ty nhỏ của chúng tôi làm sao có thể chứa chấp nổi người có chí lớn như cô. Tôi vẫn nên nhanh chóng thu tay lại thì tốt hơn, tránh về sau bị cắn ngược một cái, rắc rối."
Cô gái cúi đầu vén tóc ra sau tai, giọng nói vẫn mang theo ba phần ý cười, "Lãi lớn như vậy, Tống đại thiếu nói không cần liền không cần, đúng là tình cảm sâu đậm mà."
Nghe vậy, Tống Dịch đáp lại bằng nụ cười lúng túng mà không mất đi sự lễ phép. Ngay sau đó, nhấc chân rời đi.
Lúc này trên mặt cô gái mới hiện lên sự lo lắng, ở sau lưng Tống Dịch hô: "Anh không sợ tôi làm gì cô ta sao?"
Tống Dịch không dừng bước, chỉ khoát tay áo một cái với người ở sau lưng, vẻ mặt càng trở nên vui vẻ hơn.
Cô dám ra tay, cứ thử đi? Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn *L*Ê* ^Q, uý^ #Đ.ôn
Cô gái rút tay từ trên mặt bàn xuống, hung hăng véo bắp đùi của mình, thật đau.
Phục vụ đột nhiên đi lên trước, cô gái vội vàng dừng tay, đặt tay ở trên váy, mỉm cười hỏi "Có chuyện gì không?"
"Ngài khỏe chứ, chi phí của ngài hết tám vạn bốn ngàn tệ (~300 triệu)."
Cô gái không kịp phản ứng, sao lại có thể, để cho cô trả tiền chứ?
Thấy cô không trả lời, phục vụ bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Xin hỏi là cà thẻ hay là, tiền mặt?"
". . . . . . Cà thẻ!" Cô gái cảm thấy hàm răng có hơi đau.
Trong phòng khách màn hình ti vi đang phát tin tức giải trí mới nhất.
"Sau khi Ninh Nhất Ngạn trở về nước, ảnh hậu quốc tế Trần Hoàn cũng quyết định sắp tới đây sẽ trở về nước phát triển. Theo Trần Hoàn bày tỏ. . . . . ."
Hình ảnh chuyển tới buổi họp báo của Trần Hoàn, chính là cô gái mới vừa rồi ở cùng một chỗ với Tống Dịch!
Còn chưa nói chuyện, hốc mắt Trần Hoàn đã đỏ, mắt nhìn thẳng phía trước, xuyên qua màn ảnh, giống như nhìn thấu trái tim của mọi người.
"Tôi là người Trung Quốc, dĩ nhiên hi vọng trở lại tổ quốc phát triển sự nghiệp, trước kia bất đắc dĩ. . . . . ."
Chuyện lớn như vậy lại không liên quan đến đoàn phim Một hạt bụi. Bởi vì, bọn họ có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết, kinh phí lại không đủ.
Là nguồn kinh phí dự trữ, Yêu thú cưng tăng nhanh tốc độ cắt nối biên tập, sẽ chiếu phim trước nửa tháng, cũng chính là một tuần lễ sau.
Quảng cáo trên các phương tiện truyền thông lớn, chỉ có người giàu mới mua nổi, cũng như top tìm kiếm đắc đỏ trên Weibo, trước hết tạm bỏ qua.
Ninh Nhất Ngạn làm đạo diễn, chỉ một điểm này là đủ nóng hổi rồi. Hình như bọn họ cũng chỉ có. . . . . . Ninh Nhất Ngạn.
Hiển nhiên buổi họp báo cũng được gấp rút tổ chức.
Trước khi tổ chức buổi họp báo, lại có chuyện xảy ra.
Vì tiết kiệm tiền đầu tư, ca khúc chủ đề và các bài hát khác đều do Ninh Nhất Ngạn biên soạn, vì để phù hợp với chủ đề, anh viết một bài song ca nam nữ. Phần giọng nam anh có thể đảm nhận, phần giọng nữ thì Lý Dương tìm một nữ ca sĩ.
Rẻ, nhưng rẻ thì không đảm bảo chất lượng.
Hai người ghi âm riêng, sau khi liên tục thúc giục, một ngày trước khi buổi họp báo diễn ra, nữ ca sĩ đó cuối cùng cũng gửi bản ghi âm bài hát tới. Nghe thật bình thường, nếu kết hợp với Ninh Nhất Ngạn, nhất định chính là, chỉ có thể tưởng tượng ra một hiện trường tai nạn xe cộ.
Lý Dương yêu cầu nữ ca sĩ kia nhanh chóng gửi tới một bản ghi âm khác, kết quả. . . . . . Người ta không trống lịch, trực tiếp gửi tiền bồi thường cho Lý Dương.
Lý Dương lo lắng đến mức đi đi lại lại ở trong phòng thu âm, chắc là đầu óc anh bị kẹp cửa rồi, mới có thể chọn người như vậy.
Ninh Nhất Ngạn nhìn Trình Hạ.
Trình Hạ nhìn lên trần nhà.
Dù sao giọng hát của cô cũng không chuyên nghiệp bằng ca sĩ như Ninh Nhất Ngạn và Bạch Oản, hơn nữa. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.