Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh
Chương 33: Trình Hạ
Cẩm Thì An Hảo
19/09/2021
Ở trong ổ chó nhỏ tại thành phố H một đêm, sáng ngày hôm sau Trình Hạ mới trở về đoàn phim.
Vừa đến đoàn phim, lúc bốn bề vắng lặng, Ninh Nhất Ngạn len lén đưa hộp cơm cho cô.
Đúng là Trình Hạ chưa kịp ăn sáng, cô do dự, có nên nhận hay không.
Khoảng thời gian trước sau khi nói rõ ràng, hai người đã không còn tiến hành mua bán cơm canh nữa.
Một tay Ninh Nhất Ngạn cầm hộp cơm nhét vào trong tay Trình Hạ, nói: "Có người tới."
Lập tức, vội vàng, Trình Hạ nhận lấy cơm hộp, giấu ở trong quần áo. Cười nghiêng đầu. . . . . . Vốn không có ai.
Lúc này khóe miệng Ninh Nhất Ngạn mới nở nụ cười gian xảo, "Cầm đi, trong khoảng thời gian này phải chạy khắp nơi, dinh dưỡng không đủ, làm sao có thể diễn tốt phim của anh."
Trình Hạ. . . . . .
Mặc dù Ninh Nhất Ngạn nói như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy, mình cứ chiếm tiện nghi của anh, cả hai cũng không có khả năng đến với nhau, cô không thích như vậy.
Cô suy nghĩ, đang muốn mở miệng, Ninh Nhất Ngạn cắt ngang cô, tiếp tục nói: "Là chuyên gia ẩm thực làm cho em, không liên quan tới anh. Cho nên, anh thay em tăng tiền lương tháng này cho anh ta rồi, có phải em nên trả lại cho anh hay không?"
Trình Hạ. . . . . . Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L (ê) Q #úy Đ ^ ôn
"Còn nữa, anh ta không muốn gặp mặt em, như vậy mỗi ngày anh còn phải đưa cơm tới cho em, có phải em cũng nên trả thêm tiền đi đường cho anh hay không?"
Thật đúng là một chút tiện nghi cũng không để cho cô chiếm được. . . . . . Nhưng mà, cũng được, Trình Hạ hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Ninh Nhất Ngạn thoáng suy tính mội hồi lâu, vuốt băng keo cá nhân trong suốt đang dán miệng vết thương trên ngón cái của mình, nói: "Lương chuyên gia ẩm thực một tháng một vạn (~ 35 triệu VND), phí giao hàng của anh cũng không thể thấp hơn anh ta, cũng một tháng một vạn đi."
Tại sao phí giao hàng của anh lại không thể thấp hơn người ta!
Trình Hạ: ". . . . . . Được, tôi sẽ chuyển khoản qua WeChat cho anh."
Có lẽ do bữa sáng dinh dưỡng đầy đủ, có lẽ do tố chất diễn viên của Trình Hạ rất tốt, lúc không quay, trong đầu Trình Hạ đều là chuyện của Bạch Oản, những lời của mẹ nuôi, lúc quay phim, biểu hiện vẫn rất tốt.
Mấy ngày qua cảnh diễn cơ bản không quá nặng, quan trọng tất cả đều là cảnh diễn đôi của cô và Ninh Nhất Ngạn.
Ngược lại hình như trạng thái của Ninh Nhất Ngạn không tốt lắm, nhiều lần bị Lý Dương hô dừng. Hơn nữa, thường xuyên, cùng lúc Lý Dương hô dừng, Trình Hạ ngây người một lúc, mới phát hiện, suýt nữa mình cũng phạm lỗi.
Vậy có thể xem là cô và Ninh Nhất Ngạn vẫn ăn ý sau nhiều năm không?
Trước khi quay, Trình Hạ thấy Ninh Nhất Ngạn liên tục tháo dán băng keo cá nhân trên vết thương, trong lòng ngón cái hình như có một vết cắt dài còn đỏ, giống như bị dao cắt phải. Khi quay cảnh lộ tay liền tháo băng keo cá nhân ra, lúc không cần lộ tay lại dán băng keo cá nhân lên, cứ tới tới lui lui, Trình Hạ cũng thấy nhức nhối thay ngón cái của anh.
Trình Hạ nhịn không được, hỏi "Tay anh làm sao vậy?"
Ninh Nhất Ngạn dừng động tác lại, rồi tiếp tục dán, trả lời: "Lúc cắt quả táo không cẩn thận cắt phải."
Cắt quả táo thôi mà cắt ra vết thương lớn như vậy, với hiểu biết của Trình Hạ về kỹ năng của Ninh Nhất Ngạn, quả thật có thể.
Nhớ năm đó, hai người bọn họ phối hợp nấu một bữa cơm, kết quả, sửng sốt đến mức một miếng cũng không nuốt trôi nổi.
Trình Hạ: "Cắt quả táo gì chứ, làm sao lại nghĩ quẩn như vậy."
Ninh Nhất Ngạn. . . . . . Không được tức giận, mình không được so đo với cô ấy.
Khi Lý Dương đến hỏi thăm về trạng thái không ổn định của Ninh Nhất Ngạn, Trình Hạ vội vàng rời đi.
Cô gửi tin nhắn cho Bạch Oản, không trả lời, gọi điện thoại cho cô ấy, không gọi được. Truyền thông đã bị nhà họ Tống khống chế, Bạch Oản cũng mất cơ hội ra mặt, chỉ có những tin tức cô ấy tung ra là vẫn còn □□ đang lên men.
Trình Hạ suy nghĩ, trước tiên cô phải đi gặp Bạch Oản. Cho dù dư luận nói như thế nào, cô cũng muốn biết, cô ấy suy nghĩ như thế nào.
Đến cửa nhà Bạch Oản, Trình Hạ do dự một lát, thành thật mà nói, cô cũng không chắc chắn, bây giờ Bạch Oản có ở trong căn nhà này hay không.
Vừa muốn gõ cửa, cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong.
"Mày đi đi, tao không có đứa con gái như mày!"
Trình Hạ nghe thấy tiếng mắng chửi, sau đó, liền nhìn thấy Bạch Oản với đôi mắt sưng đỏ đang chảy nước mắt. Trên mặt của cô ấy, còn có dấu năm ngón tay đỏ tươi.
Cùng lúc đó, Bạch Oản cũng nhìn thấy Trình Hạ, sau một hồi sửng sốt, lại giống như không nhìn thấy cô, vòng qua mà đi, nhấn thang máy, nước mắt lã chã chảy xuống đất, càng chảy mãnh liệt hơn.
Trình Hạ nhanh chóng đuổi theo, cùng Bạch Oản đứng ở trong thang máy.
Bạch Oản vẫn chảy nước mắt, Trình Hạ im lặng, không nói chuyện. Sau đó, mới từ trong túi xách lấy khăn giấy ra, đưa cho Bạch Oản.
Tay Trình Hạ vươn tới trước mặt Bạch Oản một lúc lâu, Bạch Oản mới lấy khăn giấy trong tay cô, đồng thời, dùng sức nhấn số "1" trên thang máy.
Khó trách. . . . . . Cô đang thắc mắc sao thang máy mãi không di chuyển.
Thang máy đến lầu một.
Bạch Oản cũng dừng chảy nước mắt, cô lấy mu bàn tay lau nước mắt, sải bước lướt qua Trình Hạ, đi về phía trước.
Vóc dáng của cô ấy vốn cao hơn Trình Hạ một chút, Trình Hạ vội chạy chậm mới đuổi kịp cô ấy, nắm bả vai của cô ấy, nhưng không biết, lúc này mình nên nói gì, có thể nói những thứ gì.
Lúc Trình Hạ đang ngây người, đột nhiên, Bạch Oản xoay người lại, cả người rúc vào trong ngực cô, cánh tay ôm chặt cô, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào càng lúc càng lớn.
Cảm giác diện tích ướt át trước ngực mình càng lúc càng không ngừng mở rộng, Trình Hạ ngây người đứng im tại chỗ một hồi lâu, cho đến khi tiếng khóc phát tiết từ từ nhỏ xuống, cô giơ tay lên, an ủi vỗ vỗ lưng của Bạch Oản.
Cô vốn sẽ không an ủi người khác, bởi vì, vừa mở miệng, luôn sẽ khiến người đang khóc thầm khóc đến mức tê tâm liệt phế. Nhưng mà, nhìn bộ dạng của Bạch Oản, không phải là khóc đến ngất xỉu chứ?
Trình Hạ thử dò xét nói: "Bạch Oản. . . . . ."
"Xin cậu tạm thời đừng nói gì cả." Bạch Oản uể oải trả lời, "Tớ vẫn chưa chuẩn bị xong tinh thần nhận canh gà tẩm độc của cậu."
Quả nhiên Bạch Oản hiểu rõ, Trình Hạ: "Vậy trước ngồi vào trong xe rồi nói chuyện tiếp."
Mặc dù tạm thời không có người đi ngang qua trước cửa thang máy, nhưng hai người ôm nhau khóc thút thít như vậy, thật sự hơi thu hút sự chú ý của người khác.
Ngồi vào trong xe, không đợi Trình Hạ nói chuyện, Bạch Oản mở lời trước.
Cô vốn tưởng rằng khiến người đàn ông kia thân bại danh liệt là báo thù thay mẹ, nhưng mà, không ngờ, nghênh đón cô là bàn tay của mẹ. Rõ ràng, mẹ vốn rất hận người đàn ông kia, nói cho cô biết, là ông ta bỏ rơi mẹ con họ.
Nhưng, hôm nay, hai người tranh cãi, cô mới nghe được một phiên bản chuyện xưa hoàn toàn khác.
Năm đó mẹ đã chia tay người đàn ông kia, sau khi chia tay, mới phát hiện ra mình mang thai, thế nhưng lúc đó người đàn ông kia đã vào thành phó, bà không liên lạc được với ông ta. Cuối cùng, bà vẫn không nỡ bỏ thai, mới sinh ra Bạch Oản.
Chờ lúc hai người liên lạc lại, người đàn ông kia đã có gia đình của mình, trong bụng người vợ cũng đã có đứa con của họ.
Mẹ của cô tức giận, oán hận, nhưng trời sinh thật thà lương thiện, bà không làm được chuyện chia rẽ gia đình của người ta, bà lựa chọn một mình nuôi Bạch Oản khôn lớn. Nhưng cuộc sống khó khăn, khó tránh khỏi sẽ làm miệng của bà nói khó nghe một chút.
Người đàn ông kia cảm thấy áy náy, mỗi tháng đều sẽ gửi cho mẹ Bạch Oản một khoản tiền nuôi dưỡng không nhỏ, nhưng mà, mẹ của cô vẫn quật cường không chịu dùng, cho đến khi, Bạch Oản bắt đầu làm nghệ sĩ.
Một phần là do mẹ Bạch Oản khóc lóc kể lể, một phần là do Bạch Oản tự suy đoán.
Trình Hạ ở bên cạnh im lặng lắng nghe, Bạch Oản tự nguyện kể cho cô nghe, khiến cho cô không thể nhẫn tâm trách cô ấy lúc trước đã giấu giếm. Nếu đặt cô vào vị trí của Bạch Oản, cô cũng sẽ làm như thế.
Bác Tống gửi tiền cho mẹ Bạch Oản. . . . . .
Mẹ nuôi bắt đầu biết được tất cả mọi chuyện từ chuyện này, nhưng bà không nói với bất kỳ ai, chỉ coi như mình không biết.
Theo như lời của mẹ nuôi, " Nếu không có sự cố này, bà cũng quên mất."
Khó xử nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì, có lẽ là cách người mạnh mẽ tự lừa mình dối người?
Bạch Oản đột nhiên hỏi Trình Hạ: "Tớ vẫn không hiểu, Trình Hạ, nếu như, cậu là mẹ tớ, cậu sẽ làm như thế nào?"
Trình Hạ im lặng, suy tư.
Nếu như. . . . . . Cô chắc chắn sẽ không để đứa bé do một sai lầm như vậy tồn tại. Nhưng, nếu đã như vậy, cô sẽ dẫn đứa bé đi thật xa, quan trọng là không để ba đứa bé biết được sự tồn tại của nó. Chia tay, ai đi đường nấy, cô cũng không thể bởi vì đứa bé mà chấp nhận sống cả đời với một người đàn ông.
Nhưng mà. . . . . . Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L - ê [Quý] Đ # ôn
"Bạch Oản, thế hệ của ba mẹ có suy nghĩ khác với chúng ta, chúng ta không có kinh nghiệm về chuyện họ đã trải qua, nên không thể dùng suy nghĩ của chúng ta mà áp đặt vào chuyện của họ." Trình Hạ nói.
Bạch Oản mím môi, "Tớ biết rõ, nhưng tớ. . . . . ."
"Không thể giải thích vì sao thì hãy giả bộ hiểu đi, dù sao chúng ta luôn nói, muốn làm cho họ vui vẻ."
Giả vờ hiểu. . . . . .
Khóe miệng Bạch Oản không khỏi nở nụ cười khổ, Trình Hạ thật đúng là. . . . . . Gì cũng dám nói. Cô cũng hiểu, mẹ già rồi, vì mình vất vả hơn nửa đời, cô cũng muốn cuộc sống của bà trôi qua thật thoải mái, cho nên mới đánh cược tương lai của mình, kéo người đàn ông kia xuống nước, kết quả lại là. . . . . . Được không bù nổi mất.
Cô nghiêng đầu nhìn Trình Hạ, "Cậu chuyển lời cho Tống Dịch dùm tớ, tớ sẽ không gây chuyện nữa, nhưng không phải vì sợ anh ta, tớ là vì mẹ tớ. Người đàn ông kia bỏ lỡ mẹ tớ, mới là tổn thất lớn nhất trong đời ông ta."
Trong mắt Bạch Oản đều là bất đắc dĩ và bi thương, mặc dù không bị nhà họ Tống cố ý chèn ép, nhưng với tin tức này, cũng coi như cô đã tự tay phá hủy ước mơ ca hát của mình.
Trình Hạ gật đầu, trước khi đến, một phần là do mẹ nuôi nhờ vả, lại không nghĩ rằng mọi chuyện tiến triển thuận lợi như vậy.
Đều là người tốt bụng, chỉ tiếc, hình như ông trời vĩnh viễn không mở to mắt.
Trình Hạ nhìn Bạch Oản suy sụp tinh thần, nhíu mày hỏi "Chuyện không tốt đã qua, chuẩn bị khi nào mới tổ chức concert, ra bài hát mới đây?"
Bạch Oản sững sờ, thật sự không biết là Trình Hạ thật sự không hiểu, hay là giả bộ không hiểu, "Sau này hãy nói."
Khóe miệng Trình Hạ gian xảo nhếch lên, "Tin tức này chưa tới ba ngày đã bị ép xuống, về sau cũng sẽ không có ai nhắc tới, cậu còn không mau chuẩn bị lên kế hoạch về ca khúc tiếp theo?"
Bạch Oản trợn mắt há miệng, chuyện này, cô không nghe lầm chứ?
Từ lâu đã nghe nói tất cả tin tức trong giới giải trí luôn bị người nào đó ngầm nắm trong tay, nhưng, "Chỉ bằng nhà họ Tống, vẫn chưa đủ."
Bốn gia tộc nổi danh của thành phố H, nhà họ Tống, nhà họ Trình, nhà họ Hạ, nhà họ Lăng. Những năm qua nhà họ Lăng liên tục thâu tóm thị trường nước ngoài, ở trong nước sức ảnh hưởng hơi yếu đi một chút, mà từ nhiều năm trước nhà họ Trình và nhà họ Hạ kết thân, hai nhà còn lại liền bị họ chèn ép.
Nhà họ Trình, nhà họ Hạ, một ý tưởng không thể tưởng tượng nổi bất ngờ xuất hiện trong đầu Bạch Oản, chẳng lẽ. . . . . .
"Cậu quên mất tên tớ rồi, Trình Hạ."
Vừa đến đoàn phim, lúc bốn bề vắng lặng, Ninh Nhất Ngạn len lén đưa hộp cơm cho cô.
Đúng là Trình Hạ chưa kịp ăn sáng, cô do dự, có nên nhận hay không.
Khoảng thời gian trước sau khi nói rõ ràng, hai người đã không còn tiến hành mua bán cơm canh nữa.
Một tay Ninh Nhất Ngạn cầm hộp cơm nhét vào trong tay Trình Hạ, nói: "Có người tới."
Lập tức, vội vàng, Trình Hạ nhận lấy cơm hộp, giấu ở trong quần áo. Cười nghiêng đầu. . . . . . Vốn không có ai.
Lúc này khóe miệng Ninh Nhất Ngạn mới nở nụ cười gian xảo, "Cầm đi, trong khoảng thời gian này phải chạy khắp nơi, dinh dưỡng không đủ, làm sao có thể diễn tốt phim của anh."
Trình Hạ. . . . . .
Mặc dù Ninh Nhất Ngạn nói như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy, mình cứ chiếm tiện nghi của anh, cả hai cũng không có khả năng đến với nhau, cô không thích như vậy.
Cô suy nghĩ, đang muốn mở miệng, Ninh Nhất Ngạn cắt ngang cô, tiếp tục nói: "Là chuyên gia ẩm thực làm cho em, không liên quan tới anh. Cho nên, anh thay em tăng tiền lương tháng này cho anh ta rồi, có phải em nên trả lại cho anh hay không?"
Trình Hạ. . . . . . Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L (ê) Q #úy Đ ^ ôn
"Còn nữa, anh ta không muốn gặp mặt em, như vậy mỗi ngày anh còn phải đưa cơm tới cho em, có phải em cũng nên trả thêm tiền đi đường cho anh hay không?"
Thật đúng là một chút tiện nghi cũng không để cho cô chiếm được. . . . . . Nhưng mà, cũng được, Trình Hạ hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Ninh Nhất Ngạn thoáng suy tính mội hồi lâu, vuốt băng keo cá nhân trong suốt đang dán miệng vết thương trên ngón cái của mình, nói: "Lương chuyên gia ẩm thực một tháng một vạn (~ 35 triệu VND), phí giao hàng của anh cũng không thể thấp hơn anh ta, cũng một tháng một vạn đi."
Tại sao phí giao hàng của anh lại không thể thấp hơn người ta!
Trình Hạ: ". . . . . . Được, tôi sẽ chuyển khoản qua WeChat cho anh."
Có lẽ do bữa sáng dinh dưỡng đầy đủ, có lẽ do tố chất diễn viên của Trình Hạ rất tốt, lúc không quay, trong đầu Trình Hạ đều là chuyện của Bạch Oản, những lời của mẹ nuôi, lúc quay phim, biểu hiện vẫn rất tốt.
Mấy ngày qua cảnh diễn cơ bản không quá nặng, quan trọng tất cả đều là cảnh diễn đôi của cô và Ninh Nhất Ngạn.
Ngược lại hình như trạng thái của Ninh Nhất Ngạn không tốt lắm, nhiều lần bị Lý Dương hô dừng. Hơn nữa, thường xuyên, cùng lúc Lý Dương hô dừng, Trình Hạ ngây người một lúc, mới phát hiện, suýt nữa mình cũng phạm lỗi.
Vậy có thể xem là cô và Ninh Nhất Ngạn vẫn ăn ý sau nhiều năm không?
Trước khi quay, Trình Hạ thấy Ninh Nhất Ngạn liên tục tháo dán băng keo cá nhân trên vết thương, trong lòng ngón cái hình như có một vết cắt dài còn đỏ, giống như bị dao cắt phải. Khi quay cảnh lộ tay liền tháo băng keo cá nhân ra, lúc không cần lộ tay lại dán băng keo cá nhân lên, cứ tới tới lui lui, Trình Hạ cũng thấy nhức nhối thay ngón cái của anh.
Trình Hạ nhịn không được, hỏi "Tay anh làm sao vậy?"
Ninh Nhất Ngạn dừng động tác lại, rồi tiếp tục dán, trả lời: "Lúc cắt quả táo không cẩn thận cắt phải."
Cắt quả táo thôi mà cắt ra vết thương lớn như vậy, với hiểu biết của Trình Hạ về kỹ năng của Ninh Nhất Ngạn, quả thật có thể.
Nhớ năm đó, hai người bọn họ phối hợp nấu một bữa cơm, kết quả, sửng sốt đến mức một miếng cũng không nuốt trôi nổi.
Trình Hạ: "Cắt quả táo gì chứ, làm sao lại nghĩ quẩn như vậy."
Ninh Nhất Ngạn. . . . . . Không được tức giận, mình không được so đo với cô ấy.
Khi Lý Dương đến hỏi thăm về trạng thái không ổn định của Ninh Nhất Ngạn, Trình Hạ vội vàng rời đi.
Cô gửi tin nhắn cho Bạch Oản, không trả lời, gọi điện thoại cho cô ấy, không gọi được. Truyền thông đã bị nhà họ Tống khống chế, Bạch Oản cũng mất cơ hội ra mặt, chỉ có những tin tức cô ấy tung ra là vẫn còn □□ đang lên men.
Trình Hạ suy nghĩ, trước tiên cô phải đi gặp Bạch Oản. Cho dù dư luận nói như thế nào, cô cũng muốn biết, cô ấy suy nghĩ như thế nào.
Đến cửa nhà Bạch Oản, Trình Hạ do dự một lát, thành thật mà nói, cô cũng không chắc chắn, bây giờ Bạch Oản có ở trong căn nhà này hay không.
Vừa muốn gõ cửa, cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong.
"Mày đi đi, tao không có đứa con gái như mày!"
Trình Hạ nghe thấy tiếng mắng chửi, sau đó, liền nhìn thấy Bạch Oản với đôi mắt sưng đỏ đang chảy nước mắt. Trên mặt của cô ấy, còn có dấu năm ngón tay đỏ tươi.
Cùng lúc đó, Bạch Oản cũng nhìn thấy Trình Hạ, sau một hồi sửng sốt, lại giống như không nhìn thấy cô, vòng qua mà đi, nhấn thang máy, nước mắt lã chã chảy xuống đất, càng chảy mãnh liệt hơn.
Trình Hạ nhanh chóng đuổi theo, cùng Bạch Oản đứng ở trong thang máy.
Bạch Oản vẫn chảy nước mắt, Trình Hạ im lặng, không nói chuyện. Sau đó, mới từ trong túi xách lấy khăn giấy ra, đưa cho Bạch Oản.
Tay Trình Hạ vươn tới trước mặt Bạch Oản một lúc lâu, Bạch Oản mới lấy khăn giấy trong tay cô, đồng thời, dùng sức nhấn số "1" trên thang máy.
Khó trách. . . . . . Cô đang thắc mắc sao thang máy mãi không di chuyển.
Thang máy đến lầu một.
Bạch Oản cũng dừng chảy nước mắt, cô lấy mu bàn tay lau nước mắt, sải bước lướt qua Trình Hạ, đi về phía trước.
Vóc dáng của cô ấy vốn cao hơn Trình Hạ một chút, Trình Hạ vội chạy chậm mới đuổi kịp cô ấy, nắm bả vai của cô ấy, nhưng không biết, lúc này mình nên nói gì, có thể nói những thứ gì.
Lúc Trình Hạ đang ngây người, đột nhiên, Bạch Oản xoay người lại, cả người rúc vào trong ngực cô, cánh tay ôm chặt cô, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào càng lúc càng lớn.
Cảm giác diện tích ướt át trước ngực mình càng lúc càng không ngừng mở rộng, Trình Hạ ngây người đứng im tại chỗ một hồi lâu, cho đến khi tiếng khóc phát tiết từ từ nhỏ xuống, cô giơ tay lên, an ủi vỗ vỗ lưng của Bạch Oản.
Cô vốn sẽ không an ủi người khác, bởi vì, vừa mở miệng, luôn sẽ khiến người đang khóc thầm khóc đến mức tê tâm liệt phế. Nhưng mà, nhìn bộ dạng của Bạch Oản, không phải là khóc đến ngất xỉu chứ?
Trình Hạ thử dò xét nói: "Bạch Oản. . . . . ."
"Xin cậu tạm thời đừng nói gì cả." Bạch Oản uể oải trả lời, "Tớ vẫn chưa chuẩn bị xong tinh thần nhận canh gà tẩm độc của cậu."
Quả nhiên Bạch Oản hiểu rõ, Trình Hạ: "Vậy trước ngồi vào trong xe rồi nói chuyện tiếp."
Mặc dù tạm thời không có người đi ngang qua trước cửa thang máy, nhưng hai người ôm nhau khóc thút thít như vậy, thật sự hơi thu hút sự chú ý của người khác.
Ngồi vào trong xe, không đợi Trình Hạ nói chuyện, Bạch Oản mở lời trước.
Cô vốn tưởng rằng khiến người đàn ông kia thân bại danh liệt là báo thù thay mẹ, nhưng mà, không ngờ, nghênh đón cô là bàn tay của mẹ. Rõ ràng, mẹ vốn rất hận người đàn ông kia, nói cho cô biết, là ông ta bỏ rơi mẹ con họ.
Nhưng, hôm nay, hai người tranh cãi, cô mới nghe được một phiên bản chuyện xưa hoàn toàn khác.
Năm đó mẹ đã chia tay người đàn ông kia, sau khi chia tay, mới phát hiện ra mình mang thai, thế nhưng lúc đó người đàn ông kia đã vào thành phó, bà không liên lạc được với ông ta. Cuối cùng, bà vẫn không nỡ bỏ thai, mới sinh ra Bạch Oản.
Chờ lúc hai người liên lạc lại, người đàn ông kia đã có gia đình của mình, trong bụng người vợ cũng đã có đứa con của họ.
Mẹ của cô tức giận, oán hận, nhưng trời sinh thật thà lương thiện, bà không làm được chuyện chia rẽ gia đình của người ta, bà lựa chọn một mình nuôi Bạch Oản khôn lớn. Nhưng cuộc sống khó khăn, khó tránh khỏi sẽ làm miệng của bà nói khó nghe một chút.
Người đàn ông kia cảm thấy áy náy, mỗi tháng đều sẽ gửi cho mẹ Bạch Oản một khoản tiền nuôi dưỡng không nhỏ, nhưng mà, mẹ của cô vẫn quật cường không chịu dùng, cho đến khi, Bạch Oản bắt đầu làm nghệ sĩ.
Một phần là do mẹ Bạch Oản khóc lóc kể lể, một phần là do Bạch Oản tự suy đoán.
Trình Hạ ở bên cạnh im lặng lắng nghe, Bạch Oản tự nguyện kể cho cô nghe, khiến cho cô không thể nhẫn tâm trách cô ấy lúc trước đã giấu giếm. Nếu đặt cô vào vị trí của Bạch Oản, cô cũng sẽ làm như thế.
Bác Tống gửi tiền cho mẹ Bạch Oản. . . . . .
Mẹ nuôi bắt đầu biết được tất cả mọi chuyện từ chuyện này, nhưng bà không nói với bất kỳ ai, chỉ coi như mình không biết.
Theo như lời của mẹ nuôi, " Nếu không có sự cố này, bà cũng quên mất."
Khó xử nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì, có lẽ là cách người mạnh mẽ tự lừa mình dối người?
Bạch Oản đột nhiên hỏi Trình Hạ: "Tớ vẫn không hiểu, Trình Hạ, nếu như, cậu là mẹ tớ, cậu sẽ làm như thế nào?"
Trình Hạ im lặng, suy tư.
Nếu như. . . . . . Cô chắc chắn sẽ không để đứa bé do một sai lầm như vậy tồn tại. Nhưng, nếu đã như vậy, cô sẽ dẫn đứa bé đi thật xa, quan trọng là không để ba đứa bé biết được sự tồn tại của nó. Chia tay, ai đi đường nấy, cô cũng không thể bởi vì đứa bé mà chấp nhận sống cả đời với một người đàn ông.
Nhưng mà. . . . . . Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L - ê [Quý] Đ # ôn
"Bạch Oản, thế hệ của ba mẹ có suy nghĩ khác với chúng ta, chúng ta không có kinh nghiệm về chuyện họ đã trải qua, nên không thể dùng suy nghĩ của chúng ta mà áp đặt vào chuyện của họ." Trình Hạ nói.
Bạch Oản mím môi, "Tớ biết rõ, nhưng tớ. . . . . ."
"Không thể giải thích vì sao thì hãy giả bộ hiểu đi, dù sao chúng ta luôn nói, muốn làm cho họ vui vẻ."
Giả vờ hiểu. . . . . .
Khóe miệng Bạch Oản không khỏi nở nụ cười khổ, Trình Hạ thật đúng là. . . . . . Gì cũng dám nói. Cô cũng hiểu, mẹ già rồi, vì mình vất vả hơn nửa đời, cô cũng muốn cuộc sống của bà trôi qua thật thoải mái, cho nên mới đánh cược tương lai của mình, kéo người đàn ông kia xuống nước, kết quả lại là. . . . . . Được không bù nổi mất.
Cô nghiêng đầu nhìn Trình Hạ, "Cậu chuyển lời cho Tống Dịch dùm tớ, tớ sẽ không gây chuyện nữa, nhưng không phải vì sợ anh ta, tớ là vì mẹ tớ. Người đàn ông kia bỏ lỡ mẹ tớ, mới là tổn thất lớn nhất trong đời ông ta."
Trong mắt Bạch Oản đều là bất đắc dĩ và bi thương, mặc dù không bị nhà họ Tống cố ý chèn ép, nhưng với tin tức này, cũng coi như cô đã tự tay phá hủy ước mơ ca hát của mình.
Trình Hạ gật đầu, trước khi đến, một phần là do mẹ nuôi nhờ vả, lại không nghĩ rằng mọi chuyện tiến triển thuận lợi như vậy.
Đều là người tốt bụng, chỉ tiếc, hình như ông trời vĩnh viễn không mở to mắt.
Trình Hạ nhìn Bạch Oản suy sụp tinh thần, nhíu mày hỏi "Chuyện không tốt đã qua, chuẩn bị khi nào mới tổ chức concert, ra bài hát mới đây?"
Bạch Oản sững sờ, thật sự không biết là Trình Hạ thật sự không hiểu, hay là giả bộ không hiểu, "Sau này hãy nói."
Khóe miệng Trình Hạ gian xảo nhếch lên, "Tin tức này chưa tới ba ngày đã bị ép xuống, về sau cũng sẽ không có ai nhắc tới, cậu còn không mau chuẩn bị lên kế hoạch về ca khúc tiếp theo?"
Bạch Oản trợn mắt há miệng, chuyện này, cô không nghe lầm chứ?
Từ lâu đã nghe nói tất cả tin tức trong giới giải trí luôn bị người nào đó ngầm nắm trong tay, nhưng, "Chỉ bằng nhà họ Tống, vẫn chưa đủ."
Bốn gia tộc nổi danh của thành phố H, nhà họ Tống, nhà họ Trình, nhà họ Hạ, nhà họ Lăng. Những năm qua nhà họ Lăng liên tục thâu tóm thị trường nước ngoài, ở trong nước sức ảnh hưởng hơi yếu đi một chút, mà từ nhiều năm trước nhà họ Trình và nhà họ Hạ kết thân, hai nhà còn lại liền bị họ chèn ép.
Nhà họ Trình, nhà họ Hạ, một ý tưởng không thể tưởng tượng nổi bất ngờ xuất hiện trong đầu Bạch Oản, chẳng lẽ. . . . . .
"Cậu quên mất tên tớ rồi, Trình Hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.