Chương 46: Một mạng, cám ơn
Lộc Linh
29/10/2021
Ổ khóa bị khóa lại trên thành cầu, vang lên tiếng cụp giòn giã.
Kỷ Ninh rút chìa khóa phía dưới ra, ném vào trong hộp chỉ có một khe hở nhỏ.
Buổi tối, hoa đăng trôi nổi trên biển. Không biết chìa khóa rớt ở đâu, không nghe rõ tiếng.
Kết thúc một ngày quay, về đến khách sạn đã là 11 giờ đêm.
Tống Du vẫn đợi cô trong phòng.
Thật ra Tống Du cũng rất siêng. Kỷ Ninh phải đổi nhiều khách sạn vì lịch trình, vậy mà Tống Du cũng có thể xách vali lên, đi loanh quanh hơn nửa đất nước với cô.
Theo lời của Tống Du, mỗi lần ngồi xe của cô còn có phục vụ đưa đón, không dùng sẽ lãng phí. Tiết học của trường Tống Du quá lỏng lẻo. Cô ấy tìm người làm hộ bài tập và nộp đúng thời hạn là sẽ không sao, vả lại không cần trở về căn nhà sống một mình bên kia để nghe tiếng ồn mỗi ngày.
Kỷ Ninh mua mang về chai sữa chua mà Kỷ Thời Diễn làm đại diện, tâm trạng hỗn độn được gió thổi xua tan bớt, cả người lại nhẹ nhõm hẳn ra.
Hình như lần nắm tay trước đó không trang trọng như lần này. Kỷ Ninh ngồi bên mép giường, lật qua lật lại rồi nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.
Tống Du nghe cô nói về một ngày hẹn hò hôm nay, vừa cắt móng tay, vừa phát biểu quan điểm.
“Cậu được hời rồi.” Tống Du thổi đầu ngón tay, nói bằng giọng điệu vô cùng hời hợt thường ngày: “Bàn tay mà cậu nắm là cội nguồn cuộc sống mà anh ấy từng nắm giữ.”
“…”??
Qua vài giây, Kỷ Ninh mới nhớ lại cảm giác, nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì mới đúng.
Cô giũ ga trải giường, khó mà kiềm chế vùng sau gáy hơi nóng lên, “Mỗi ngày cậu đều suy nghĩ lung tung cái gì vậy?”
“Cái này mà là lung tung gì, con người không háo sắc mà được coi là người hả?! Vả lại chuyện này cũng không phải do mình nói, mình xem được trên Weibo.” Tống Du tặc lưỡi, “Nếu dựa theo chuyện này, mình cũng phải đi bắt tay với anh Nguyễn Minh.”
Kỷ Ninh nghe thấy cái tên quen thuộc, hơi cảm khái: “Vậy mà lại có nghệ sĩ ở bên cậu vượt qua thời hạn sử dụng hơn một tháng.”
“Sắp hai tháng rồi nhé. Thực sự đáng để chúc mừng hoành tráng, mặc dù anh ấy cũng không phải là tình yêu duy nhất của mình.” Tống Du bừng bừng khí thế, đưa điện thoại cho Kỷ Ninh, “Nhìn xem.”
Kỷ Ninh cúi đầu xem thử, cái mà Tống Du đưa là bài đăng công việc có liên quan tới Nguyễn Minh. Đó là một thương hiệu bút máy đăng một phần thơ tình chép tay của Nguyễn Minh lên, xem như là phúc lợi cho fan.
“Thấy không? Nguyễn Minh viết thư tình kỷ niệm hai tháng cho mình đấy.”
Kỷ Ninh trả lời rất chân thành: “Không thấy.”
“…”
Kỷ Ninh lướt tài khoản phụ, phát hiện một thương hiệu mà Kỷ Thời Diễn hợp tác cũng công bố kiểu dáng mới của chiếc nhẫn theo yếu tố tình yêu.
Cô đáp trả Tống Du: “Thấy không? Kỷ Thời Diễn thiết kế nhẫn cầu hôn cho mình nè.”
Là cô gái theo đuổi thần tượng, lòng chiến đấu cơ bản nhất phải có là không thể thua những thứ có liên quan tới idol.
Tống Du lắc đầu, lắc đến nỗi suýt nữa rớt đôi bông tai, “Không thấy.”
Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Cho mình xem lại thư tình lúc nãy đi.”
Nhìn lại thơ tình mà Nguyễn Minh chép tay, Kỷ Ninh nói: “Rõ ràng đây là thơ tình mà Nguyễn Minh viết riêng cho cậu. Bởi vì chữ đầu tiên mở đầu là tặng, mà tặng nghĩa là đưa, đồng âm với họ cậu. Vì vậy anh ấy đang tỏ tình với cậu, hai tháng hạnh phúc.”
Đầu của Tống Du sắp rớt xuống vì vui sướng, gật gù đắc ý, khen ngợi: “Con mẹ nó, cậu nói quá chuẩn rồi!”
Cô ấy lại chỉ vào chiếc nhẫn trong điện thoại của Kỷ Ninh, cấp tốc chữa lại: “Cậu và Kỷ Thời Diễn quyết định cưới khi nào?”
Quá chân thật.
“Vẫn chưa quyết định, quyết định xong sẽ nói cho cậu biết.”
Hai người ngã xuống giường rồi bắt đầu cười. Kỷ Ninh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhìn thấy trang chủ có người chuyển tiếp một video siêu ngọt trong phim Hàn Quốc, nhấp vào xem thử thì là nam chính búi tóc giúp nữ chính, thuận tay đã tag tên Kỷ Thời Diễn.
Đăng xong, cô vẫn không quên quay về trang chính xem lại, sợ mình lại dùng sai tài khoản.
Lần trước cũng không biết tại sao lúc lướt tin có liên quan tới idol vẫn là tài khoản phụ, đổi tới đổi lui, khi trả lời lại tự dưng đổi thành tài khoản chính, may mà không có sự cố gì.
Kỷ Ninh đi tắm sau khi chuyển tiếp bài đăng, không hề hay biết ba phút sau, nội dung mà mình đăng tải đã lọt vào mắt của nam chính.
Lần đầu anh xem vẫn không hiểu ý nghĩa mà Kỷ Ninh muốn biểu đạt.
Chẳng lẽ muốn bảo anh nhận phim truyền hình thể loại này?
Cho đến khi nhấp vào bình luận, thấy bạn bè của cô chụp hình dây buộc tóc, lại tag tên của mình, anh mới hiểu ra.
Cô muốn bảo anh buộc tóc cho cô?
Nhưng hình như anh không có kỹ năng này. Trong cuộc sống, thứ duy nhất anh khá rành là buộc dây giày.
Người đàn ông tự thuyết phục mình: Bỏ đi, đều là buộc đồ vật, nguyên tắc buộc tóc và buộc dây giày cũng giống như nhau.
Lần sau thử một lần là được.
///
Quay xong show truyền hình, mỗi ngày của Kỷ Ninh chỉ còn quay phim.
《Nụ Hôn Đầu》 đang bước vào giai đoạn đếm ngược, fan của siêu chủ đề ngày càng nhiều. Bây giờ cô thuận tay lướt bài đăng không có liên quan tới giới giải trí, nhìn thấy người dùng để hình đại diện đôi Kỷ trong khu bình luận đã là chuyện bình thường.
Fan cặp đôi theo đuổi thần tượng cũng không qua quýt. Bọn họ vẫn có trang đính chính tin đồn của mình, hơn nữa phải đính chính tin đồn cho hai nghệ sĩ cùng một lúc. Mỗi ngày, fan đều check-in ở bên dưới. Cách xử sự của bọn họ cũng rất khéo khi cả hai chính thức công bố đại diện thương hiệu mới và thể hiện sức mua, không nghiêng về nghệ sĩ nào, không có dữ liệu nào vô ích.
Nhưng lúc chuyển tiếp bài đăng cho Kỷ Thời Diễn sẽ nhẹ nhõm hơn, bởi vì Weibo của Kỷ Thời Diễn chủ yếu dùng để quảng bá công việc. Do bầu không khí Weibo khá ngột ngạt, thỉnh thoảng anh sẽ đăng hình và bài viết lên ứng dựng khác.
Vì chương trình sắp kết thúc, fan cặp đôi sẽ tổ chức một hoạt động từ thiện khá quy mô, xem như là một vài kỷ niệm trước khi phát sóng chương trình.
Bọn họ dùng danh nghĩa đôi Kỷ đi đến vùng núi, phổ cập một số nội dung thảo luận trong sách “Ngại Nói Lên Suy Nghĩ” cho đám trẻ, hơn nữa còn dạy chúng cách tự bảo vệ mình.
Hoạt động từ thiện này còn lan truyền ra phạm vi nhỏ, nhiều người qua đường đều có cảm tình. Có người còn nói “Fan hòa nhã, tỉ mỉ như thế thì chắc hẳn hai idol cũng là người rất tốt bụng.”
Siêu chủ đề của Kỷ Ninh bắt đầu ổn định, vượt lên hạng bảy trong bảng xếp hạng. Sức chiến đấu của fan có thể sánh với rất nhiều nam idol đông fan khác.
Cô vẫn chưa biết sau này sẽ phát triển ra sao, nhưng tất cả mọi thứ ngày càng tươi sáng hơn.
Ngay lúc này, cô lại nhận được lời mời 《Khi Bùng Cháy Cấp Tốc》 lần thứ hai.
Đây là show truyền hình quốc dân, sẽ mời các idol có tính thu hút show hoặc là các idol đang nổi. Có thể mời cô lần thứ hai trong một mùa cũng là sự công nhận về cô.
Cô không biết lần trước tham gia với Kỷ Thời Diễn là do tổ chương trình “Nụ Hôn Đầu” sắp xếp, hay là địa vị của chính Kỷ Thời Diễn quá cao. Nhưng lần này cô biết tổ chương trình là vì cô.
Lúc Nặc Nặc nói chuyện này với cô, em ấy hỏi thêm một câu: “Kỷ Thời Diễn lên hình một mình à?”
“Tổ chương trình nói là đã mời nhưng không được. Hình như anh ấy không thích ghi hình một mình. Em không nhận ra các chương trình đơn độc đều rất khó mời được anh ấy sao?”
Nặc Nặc nói: “Nhưng cho dù mời anh ấy thì cũng sẽ không cùng lúc với chị, nếu không lại trùng thì sao? Lần này chị lên sóng một mình, em cho rằng tổ chương trình nhìn trúng chủ đề và sự đa dạng trong show truyền hình của chị, hơn nữa còn nói lên chị rất thông minh không phải sao?”
Thỉnh thoảng chương trình sẽ có phần rất xoắn não, không có chút IQ sẽ không thể vượt qua, thậm chí các khách mời đều bị làm cho phát điên. Đó là sự tồn tại trong nghề khiến các nghệ sĩ vừa yêu vừa hận.
“Hôm đó chị không đóng phim đúng không?”
“Không có, là thời gian nghỉ ngơi. Họ đã cố tình điều chỉnh thời gian ghi hình vì chị đấy, cảm động không?” Nặc Nặc còn cảm thấy vinh hạnh, “Show truyền hình quốc dân thay đổi thời gian cho chị, những siêu sao đang nổi mới được đãi ngộ này, thật là vinh hạnh.”
Kỷ Ninh nhớ tới một chuyện lại nói: “Đúng rồi, sau khi quay xong bộ phim này, em tìm một giáo viên dạy múa cho chị đi.”
“Làm gì?”
“Dân vũ đó, chẳng phải trong 《Huyễn Dũ》 có rất nhiều cảnh hành động sao? Sau khi học vài điệu múa chắc chắn diễn có cảm xúc hơn.” Kỷ Ninh nói: “Còn có võ sanda*, có một phân cảnh hành động nữ giả nam cũng phải đánh cho mạnh mẽ chút, không thì không hay.”
*Võ sanda: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).
Võ sanda (hình minh họa)
Nặc Nặc gõ vào quyển sổ, vốn định khuyên chị ấy là thời gian nghỉ ngơi trước khi vào tổ 《Huyễn Dũ》 vốn dĩ không có bao nhiêu, bây giờ còn phải học thêm hai nhiệm vụ mới, khiến bản thân mệt mỏi. Hơn nữa, đoàn làm phim chắc chắn sẽ sắp xếp người đóng cảnh hành động tương ứng, chị không cần bận tâm.
Nhưng lời vừa đến miệng lại không thể nói ra. Dù sao chị ấy có thể đi đến ngày hôm nay, trình độ được nhiều người trong nghề công nhận, đó chẳng phải dựa vào thái độ nghiêm túc, có trách nhiệm sao?
Nặc Nặc nhớ kỹ, nói: “Đến lúc đó em sẽ tìm vài giáo viên, sau đó đưa video cho chị, chị xem rồi chọn thử.”
“Được.”
///
Một tuần sau, tập thứ hai đếm ngược của 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 đã đến đúng hạn.
Hôm đó Kỷ Ninh dậy hơi trễ, không kịp làm bữa sáng cho anh, lúc đến phòng trang điểm lại phát hiện có món đồ đặt ở chỗ cô.
Bọn họ ghi hình rất linh hoạt. Có lúc không kịp tạo kiểu tóc sẽ chia thành hai nhóm làm liền trong lúc đến trường quay. Có lúc lịch trình trùng nhau, có phòng nào dư sẽ tạo kiểu tóc chung với nhau.
Kỷ Ninh ngồi xuống chỗ của mình, chỉ vào túi giấy kraft* và hỏi: “Đồ của ai vậy?”
*Túi giấy kraft: loại giấy được làm từ gỗ dăm qua quá trình nghiền kraft. Giấy thường có màu phổ biến là màu vàng và trắng. Giấy có độ bền cơ học cao, tính dai và khả năng chống thấm tốt.
Túi giấy kraft (hình minh họa)
“Bữa sáng.” Người đàn ông đan hai tay vào nhau, nói: “Bánh cuốn do tôi làm.”
Thiếu nữ nhìn túi giấy rồi sửng sốt một hồi.
Cái này là… tiếp ứng ngược? Idol tiếp ứng lại cho cô?
Kỷ Ninh mở nắp ra, rưới nước chấm lên, tách đũa ra rồi ăn một miếng.
Mùi vị rất ngon.
Không ngờ idol của cô không chỉ có lượng fan hùng hậu và nhan sắc tuyệt đỉnh, mà còn có tài nấu nướng.
Ăn sáng xong, tạo kiểu tóc xong, người đàn ông đút tay vào trong túi áo khoác, nói ra hời hợt: “Đi mua sắm đi.”
“Đi mua sắm?”
“Không thích à?” Anh nhướng mày, “Chẳng phải các cô gái đều thích đi mua sắm sao?”
Nghĩ đến mình chưa đi mua sắm với cô, cộng thêm thời tiết bên ngoài lạnh lẽo khiến mặt cô dễ ửng đỏ, anh nghĩ ngợi một hồi mới nảy sinh ý tưởng này.
Cũng để cô thư giãn chút.
Kỷ Ninh cười, “Thích chứ, ai chẳng thích đi mua sắm.”
Cô thực sự hài lòng với sự sắp xếp này, thậm chí khuôn mặt cũng sáng lên.
“Mua đi, hôm nay tôi trả tiền.”
Mặc dù biết idol của mình có tiền, nhưng Kỷ Ninh vẫn không mua những món đắt tiền. Tiếc là trung tâm mua sắm nằm trong trung tâm thành phố này chỉ có thể tóm tắt bằng bốn chữ —— vô cùng xa xỉ.
Chỉ cần ánh mắt của cô dừng tại một món đồ quá năm giây, người đàn ông sẽ xuất hiện bên cạnh cô, “Thích thì mua.”
Làm về sau cô phải kiểm soát ánh mắt của mình, không được liếc nhìn mấy thứ vô dụng nữa.
Dựa trên nguyên tắc đóng góp lượng tiêu thụ cho người phát ngôn khác thì chẳng thà đóng góp lượng tiêu thụ cho người phát ngôn của mình, Kỷ Ninh đi dạo đến vài cửa hàng mà anh làm đại diện.
Người đàn ông này vẫn luôn là báu vật, một khuôn mặt được để lên ba thương hiệu đại diện: dưỡng da cho đàn ông, dưỡng da cho phụ nữ và sản phẩm làm đẹp cho phụ nữ. Các loại quần áo lại có đến năm thương hiệu, có đủ các loại quần áo may sẵn cao cấp từ các thương hiệu thời trang nổi tiếng. Làm đại diện cho các kiểu giày càng không cần bàn đến, phía phía thương hiệu thà chung đụng chứ không muốn rút về, đủ thấy giá trị thương mại rất cao.
Buổi sáng đi mua sắm, ăn trưa xong, bọn họ tình cờ bắt gặp bạn bè của Kỷ Thời Diễn tụ họp đến đây chơi.
Trung tâm mua sắm đã được dọn sạch hiện trường, bạn bè chào hỏi Kỷ Thời Diễn ngăn cách qua cửa kính. Lúc Kỷ Ninh đang lo nghĩ mình có nên tạm thời lánh mặt không, người đàn ông đã lịch sự đi qua giới thiệu cô với bạn bè.
Màn giới thiệu này khiến cô ngẩn ngơ một lúc.
Anh sẵn sàng giới thiệu cô với bạn bè, không chút che giấu, giống như một sự thừa nhận.
Bạn bè của anh cũng hòa đồng, có lẽ tính cách không hợp nên không thể trở thành bạn anh. Chẳng bao lâu, Kỷ Ninh đã làm quen với mọi người.
Nghĩ đến hai người tiếp tục đi mua sắm cũng chẳng có ý nghĩa, sự sắp đặt của buổi chiều tạm thời thay đổi, đổi thành chơi một trò chơi với nhóm bạn của anh.
Bao gồm cả đôi Kỷ, đội nam có bốn người, đội nữ có bốn người, vừa vặn có thể chơi một trò chơi.
Bọn họ rút thăm chia đội, hai trai hai gái ghép thành một đội. Kỷ Ninh và Kỷ Thời Diễn thuộc phe đối lập.
Trò chơi khá giống với xé bảng tên. Sau lưng mỗi người được buộc bóng bay, bóng bay của thành viên nào bị bóp bể sẽ bị loại, người sống sót cuối cùng giành chiến thắng.
Trò chơi bắt đầu không lâu, Kỷ Ninh vẫn nắm lấy bóng bay của mình và điều tra tình hình quân địch bên trong, bỗng nhiên bị người khác đánh lén từ bên cạnh. May mà cô phản ứng nhanh, nắm lấy bóng bay và bắt đầu chạy.
Người đánh lén cô là Triệu Kinh, cùng đội với Kỷ Thời Diễn, bạn nam giới của anh.
Mặc dù Kỷ Ninh chạy rất nhanh, nhưng chẳng mấy chốc bị Triệu Kinh dồn đến góc chết. Ngay lúc Triệu Kinh nắm lấy bóng bay của cô và chuẩn bị bóp, Kỷ Thời Diễn đã xuất hiện không biết bằng cách nào.
Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, nhìn Triệu Kinh đến gần sát Kỷ Ninh thì chặn lại tay của Triệu Kinh theo bản năng.
Triệu Kinh thấy rõ người đó thì ngu ngơ mẹ nó luôn, “Anh giai, chẳng phải tôi là đồng đội của anh sao?!”
Kỷ Ninh chớp thời cơ nhảy ra, lúc nhảy ra khỏi góc chết còn tiện tay lướt qua một quả bóng bay, không nhìn rõ là của ai, chỉ biết là của phe địch, dùng sức bóp bể.
Ruy băng màu bắn ra từ trong quả bóng bay, cảnh tượng người nào đó bị loại vẫn rất trang trọng.
Kỷ Thời Diễn không kịp phản ứng, nới lỏng tay đang nắm lấy Triệu Kinh, nhìn về phía Kỷ Ninh vừa cười vừa lùi về đằng sau.
Thiếu nữ cũng giơ hai ngón tay lên, chào anh theo kiểu quân đội, cười nói: “Một mạng, cám ơn nhé.”
Anh quay đầu lại, biểu cảm của Triệu Kinh đằng sau đầy vẻ “Cậu hết thuốc chữa”, nghẹn lời nhìn anh.
“Kỷ Thời Diễn, cậu quan tâm tới bạn gái của cậu thêm chút nữa được không?!!?”HẾT CHƯƠNG 46
Kỷ Ninh rút chìa khóa phía dưới ra, ném vào trong hộp chỉ có một khe hở nhỏ.
Buổi tối, hoa đăng trôi nổi trên biển. Không biết chìa khóa rớt ở đâu, không nghe rõ tiếng.
Kết thúc một ngày quay, về đến khách sạn đã là 11 giờ đêm.
Tống Du vẫn đợi cô trong phòng.
Thật ra Tống Du cũng rất siêng. Kỷ Ninh phải đổi nhiều khách sạn vì lịch trình, vậy mà Tống Du cũng có thể xách vali lên, đi loanh quanh hơn nửa đất nước với cô.
Theo lời của Tống Du, mỗi lần ngồi xe của cô còn có phục vụ đưa đón, không dùng sẽ lãng phí. Tiết học của trường Tống Du quá lỏng lẻo. Cô ấy tìm người làm hộ bài tập và nộp đúng thời hạn là sẽ không sao, vả lại không cần trở về căn nhà sống một mình bên kia để nghe tiếng ồn mỗi ngày.
Kỷ Ninh mua mang về chai sữa chua mà Kỷ Thời Diễn làm đại diện, tâm trạng hỗn độn được gió thổi xua tan bớt, cả người lại nhẹ nhõm hẳn ra.
Hình như lần nắm tay trước đó không trang trọng như lần này. Kỷ Ninh ngồi bên mép giường, lật qua lật lại rồi nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.
Tống Du nghe cô nói về một ngày hẹn hò hôm nay, vừa cắt móng tay, vừa phát biểu quan điểm.
“Cậu được hời rồi.” Tống Du thổi đầu ngón tay, nói bằng giọng điệu vô cùng hời hợt thường ngày: “Bàn tay mà cậu nắm là cội nguồn cuộc sống mà anh ấy từng nắm giữ.”
“…”??
Qua vài giây, Kỷ Ninh mới nhớ lại cảm giác, nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì mới đúng.
Cô giũ ga trải giường, khó mà kiềm chế vùng sau gáy hơi nóng lên, “Mỗi ngày cậu đều suy nghĩ lung tung cái gì vậy?”
“Cái này mà là lung tung gì, con người không háo sắc mà được coi là người hả?! Vả lại chuyện này cũng không phải do mình nói, mình xem được trên Weibo.” Tống Du tặc lưỡi, “Nếu dựa theo chuyện này, mình cũng phải đi bắt tay với anh Nguyễn Minh.”
Kỷ Ninh nghe thấy cái tên quen thuộc, hơi cảm khái: “Vậy mà lại có nghệ sĩ ở bên cậu vượt qua thời hạn sử dụng hơn một tháng.”
“Sắp hai tháng rồi nhé. Thực sự đáng để chúc mừng hoành tráng, mặc dù anh ấy cũng không phải là tình yêu duy nhất của mình.” Tống Du bừng bừng khí thế, đưa điện thoại cho Kỷ Ninh, “Nhìn xem.”
Kỷ Ninh cúi đầu xem thử, cái mà Tống Du đưa là bài đăng công việc có liên quan tới Nguyễn Minh. Đó là một thương hiệu bút máy đăng một phần thơ tình chép tay của Nguyễn Minh lên, xem như là phúc lợi cho fan.
“Thấy không? Nguyễn Minh viết thư tình kỷ niệm hai tháng cho mình đấy.”
Kỷ Ninh trả lời rất chân thành: “Không thấy.”
“…”
Kỷ Ninh lướt tài khoản phụ, phát hiện một thương hiệu mà Kỷ Thời Diễn hợp tác cũng công bố kiểu dáng mới của chiếc nhẫn theo yếu tố tình yêu.
Cô đáp trả Tống Du: “Thấy không? Kỷ Thời Diễn thiết kế nhẫn cầu hôn cho mình nè.”
Là cô gái theo đuổi thần tượng, lòng chiến đấu cơ bản nhất phải có là không thể thua những thứ có liên quan tới idol.
Tống Du lắc đầu, lắc đến nỗi suýt nữa rớt đôi bông tai, “Không thấy.”
Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Cho mình xem lại thư tình lúc nãy đi.”
Nhìn lại thơ tình mà Nguyễn Minh chép tay, Kỷ Ninh nói: “Rõ ràng đây là thơ tình mà Nguyễn Minh viết riêng cho cậu. Bởi vì chữ đầu tiên mở đầu là tặng, mà tặng nghĩa là đưa, đồng âm với họ cậu. Vì vậy anh ấy đang tỏ tình với cậu, hai tháng hạnh phúc.”
Đầu của Tống Du sắp rớt xuống vì vui sướng, gật gù đắc ý, khen ngợi: “Con mẹ nó, cậu nói quá chuẩn rồi!”
Cô ấy lại chỉ vào chiếc nhẫn trong điện thoại của Kỷ Ninh, cấp tốc chữa lại: “Cậu và Kỷ Thời Diễn quyết định cưới khi nào?”
Quá chân thật.
“Vẫn chưa quyết định, quyết định xong sẽ nói cho cậu biết.”
Hai người ngã xuống giường rồi bắt đầu cười. Kỷ Ninh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhìn thấy trang chủ có người chuyển tiếp một video siêu ngọt trong phim Hàn Quốc, nhấp vào xem thử thì là nam chính búi tóc giúp nữ chính, thuận tay đã tag tên Kỷ Thời Diễn.
Đăng xong, cô vẫn không quên quay về trang chính xem lại, sợ mình lại dùng sai tài khoản.
Lần trước cũng không biết tại sao lúc lướt tin có liên quan tới idol vẫn là tài khoản phụ, đổi tới đổi lui, khi trả lời lại tự dưng đổi thành tài khoản chính, may mà không có sự cố gì.
Kỷ Ninh đi tắm sau khi chuyển tiếp bài đăng, không hề hay biết ba phút sau, nội dung mà mình đăng tải đã lọt vào mắt của nam chính.
Lần đầu anh xem vẫn không hiểu ý nghĩa mà Kỷ Ninh muốn biểu đạt.
Chẳng lẽ muốn bảo anh nhận phim truyền hình thể loại này?
Cho đến khi nhấp vào bình luận, thấy bạn bè của cô chụp hình dây buộc tóc, lại tag tên của mình, anh mới hiểu ra.
Cô muốn bảo anh buộc tóc cho cô?
Nhưng hình như anh không có kỹ năng này. Trong cuộc sống, thứ duy nhất anh khá rành là buộc dây giày.
Người đàn ông tự thuyết phục mình: Bỏ đi, đều là buộc đồ vật, nguyên tắc buộc tóc và buộc dây giày cũng giống như nhau.
Lần sau thử một lần là được.
///
Quay xong show truyền hình, mỗi ngày của Kỷ Ninh chỉ còn quay phim.
《Nụ Hôn Đầu》 đang bước vào giai đoạn đếm ngược, fan của siêu chủ đề ngày càng nhiều. Bây giờ cô thuận tay lướt bài đăng không có liên quan tới giới giải trí, nhìn thấy người dùng để hình đại diện đôi Kỷ trong khu bình luận đã là chuyện bình thường.
Fan cặp đôi theo đuổi thần tượng cũng không qua quýt. Bọn họ vẫn có trang đính chính tin đồn của mình, hơn nữa phải đính chính tin đồn cho hai nghệ sĩ cùng một lúc. Mỗi ngày, fan đều check-in ở bên dưới. Cách xử sự của bọn họ cũng rất khéo khi cả hai chính thức công bố đại diện thương hiệu mới và thể hiện sức mua, không nghiêng về nghệ sĩ nào, không có dữ liệu nào vô ích.
Nhưng lúc chuyển tiếp bài đăng cho Kỷ Thời Diễn sẽ nhẹ nhõm hơn, bởi vì Weibo của Kỷ Thời Diễn chủ yếu dùng để quảng bá công việc. Do bầu không khí Weibo khá ngột ngạt, thỉnh thoảng anh sẽ đăng hình và bài viết lên ứng dựng khác.
Vì chương trình sắp kết thúc, fan cặp đôi sẽ tổ chức một hoạt động từ thiện khá quy mô, xem như là một vài kỷ niệm trước khi phát sóng chương trình.
Bọn họ dùng danh nghĩa đôi Kỷ đi đến vùng núi, phổ cập một số nội dung thảo luận trong sách “Ngại Nói Lên Suy Nghĩ” cho đám trẻ, hơn nữa còn dạy chúng cách tự bảo vệ mình.
Hoạt động từ thiện này còn lan truyền ra phạm vi nhỏ, nhiều người qua đường đều có cảm tình. Có người còn nói “Fan hòa nhã, tỉ mỉ như thế thì chắc hẳn hai idol cũng là người rất tốt bụng.”
Siêu chủ đề của Kỷ Ninh bắt đầu ổn định, vượt lên hạng bảy trong bảng xếp hạng. Sức chiến đấu của fan có thể sánh với rất nhiều nam idol đông fan khác.
Cô vẫn chưa biết sau này sẽ phát triển ra sao, nhưng tất cả mọi thứ ngày càng tươi sáng hơn.
Ngay lúc này, cô lại nhận được lời mời 《Khi Bùng Cháy Cấp Tốc》 lần thứ hai.
Đây là show truyền hình quốc dân, sẽ mời các idol có tính thu hút show hoặc là các idol đang nổi. Có thể mời cô lần thứ hai trong một mùa cũng là sự công nhận về cô.
Cô không biết lần trước tham gia với Kỷ Thời Diễn là do tổ chương trình “Nụ Hôn Đầu” sắp xếp, hay là địa vị của chính Kỷ Thời Diễn quá cao. Nhưng lần này cô biết tổ chương trình là vì cô.
Lúc Nặc Nặc nói chuyện này với cô, em ấy hỏi thêm một câu: “Kỷ Thời Diễn lên hình một mình à?”
“Tổ chương trình nói là đã mời nhưng không được. Hình như anh ấy không thích ghi hình một mình. Em không nhận ra các chương trình đơn độc đều rất khó mời được anh ấy sao?”
Nặc Nặc nói: “Nhưng cho dù mời anh ấy thì cũng sẽ không cùng lúc với chị, nếu không lại trùng thì sao? Lần này chị lên sóng một mình, em cho rằng tổ chương trình nhìn trúng chủ đề và sự đa dạng trong show truyền hình của chị, hơn nữa còn nói lên chị rất thông minh không phải sao?”
Thỉnh thoảng chương trình sẽ có phần rất xoắn não, không có chút IQ sẽ không thể vượt qua, thậm chí các khách mời đều bị làm cho phát điên. Đó là sự tồn tại trong nghề khiến các nghệ sĩ vừa yêu vừa hận.
“Hôm đó chị không đóng phim đúng không?”
“Không có, là thời gian nghỉ ngơi. Họ đã cố tình điều chỉnh thời gian ghi hình vì chị đấy, cảm động không?” Nặc Nặc còn cảm thấy vinh hạnh, “Show truyền hình quốc dân thay đổi thời gian cho chị, những siêu sao đang nổi mới được đãi ngộ này, thật là vinh hạnh.”
Kỷ Ninh nhớ tới một chuyện lại nói: “Đúng rồi, sau khi quay xong bộ phim này, em tìm một giáo viên dạy múa cho chị đi.”
“Làm gì?”
“Dân vũ đó, chẳng phải trong 《Huyễn Dũ》 có rất nhiều cảnh hành động sao? Sau khi học vài điệu múa chắc chắn diễn có cảm xúc hơn.” Kỷ Ninh nói: “Còn có võ sanda*, có một phân cảnh hành động nữ giả nam cũng phải đánh cho mạnh mẽ chút, không thì không hay.”
*Võ sanda: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).
Võ sanda (hình minh họa)
Nặc Nặc gõ vào quyển sổ, vốn định khuyên chị ấy là thời gian nghỉ ngơi trước khi vào tổ 《Huyễn Dũ》 vốn dĩ không có bao nhiêu, bây giờ còn phải học thêm hai nhiệm vụ mới, khiến bản thân mệt mỏi. Hơn nữa, đoàn làm phim chắc chắn sẽ sắp xếp người đóng cảnh hành động tương ứng, chị không cần bận tâm.
Nhưng lời vừa đến miệng lại không thể nói ra. Dù sao chị ấy có thể đi đến ngày hôm nay, trình độ được nhiều người trong nghề công nhận, đó chẳng phải dựa vào thái độ nghiêm túc, có trách nhiệm sao?
Nặc Nặc nhớ kỹ, nói: “Đến lúc đó em sẽ tìm vài giáo viên, sau đó đưa video cho chị, chị xem rồi chọn thử.”
“Được.”
///
Một tuần sau, tập thứ hai đếm ngược của 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 đã đến đúng hạn.
Hôm đó Kỷ Ninh dậy hơi trễ, không kịp làm bữa sáng cho anh, lúc đến phòng trang điểm lại phát hiện có món đồ đặt ở chỗ cô.
Bọn họ ghi hình rất linh hoạt. Có lúc không kịp tạo kiểu tóc sẽ chia thành hai nhóm làm liền trong lúc đến trường quay. Có lúc lịch trình trùng nhau, có phòng nào dư sẽ tạo kiểu tóc chung với nhau.
Kỷ Ninh ngồi xuống chỗ của mình, chỉ vào túi giấy kraft* và hỏi: “Đồ của ai vậy?”
*Túi giấy kraft: loại giấy được làm từ gỗ dăm qua quá trình nghiền kraft. Giấy thường có màu phổ biến là màu vàng và trắng. Giấy có độ bền cơ học cao, tính dai và khả năng chống thấm tốt.
Túi giấy kraft (hình minh họa)
“Bữa sáng.” Người đàn ông đan hai tay vào nhau, nói: “Bánh cuốn do tôi làm.”
Thiếu nữ nhìn túi giấy rồi sửng sốt một hồi.
Cái này là… tiếp ứng ngược? Idol tiếp ứng lại cho cô?
Kỷ Ninh mở nắp ra, rưới nước chấm lên, tách đũa ra rồi ăn một miếng.
Mùi vị rất ngon.
Không ngờ idol của cô không chỉ có lượng fan hùng hậu và nhan sắc tuyệt đỉnh, mà còn có tài nấu nướng.
Ăn sáng xong, tạo kiểu tóc xong, người đàn ông đút tay vào trong túi áo khoác, nói ra hời hợt: “Đi mua sắm đi.”
“Đi mua sắm?”
“Không thích à?” Anh nhướng mày, “Chẳng phải các cô gái đều thích đi mua sắm sao?”
Nghĩ đến mình chưa đi mua sắm với cô, cộng thêm thời tiết bên ngoài lạnh lẽo khiến mặt cô dễ ửng đỏ, anh nghĩ ngợi một hồi mới nảy sinh ý tưởng này.
Cũng để cô thư giãn chút.
Kỷ Ninh cười, “Thích chứ, ai chẳng thích đi mua sắm.”
Cô thực sự hài lòng với sự sắp xếp này, thậm chí khuôn mặt cũng sáng lên.
“Mua đi, hôm nay tôi trả tiền.”
Mặc dù biết idol của mình có tiền, nhưng Kỷ Ninh vẫn không mua những món đắt tiền. Tiếc là trung tâm mua sắm nằm trong trung tâm thành phố này chỉ có thể tóm tắt bằng bốn chữ —— vô cùng xa xỉ.
Chỉ cần ánh mắt của cô dừng tại một món đồ quá năm giây, người đàn ông sẽ xuất hiện bên cạnh cô, “Thích thì mua.”
Làm về sau cô phải kiểm soát ánh mắt của mình, không được liếc nhìn mấy thứ vô dụng nữa.
Dựa trên nguyên tắc đóng góp lượng tiêu thụ cho người phát ngôn khác thì chẳng thà đóng góp lượng tiêu thụ cho người phát ngôn của mình, Kỷ Ninh đi dạo đến vài cửa hàng mà anh làm đại diện.
Người đàn ông này vẫn luôn là báu vật, một khuôn mặt được để lên ba thương hiệu đại diện: dưỡng da cho đàn ông, dưỡng da cho phụ nữ và sản phẩm làm đẹp cho phụ nữ. Các loại quần áo lại có đến năm thương hiệu, có đủ các loại quần áo may sẵn cao cấp từ các thương hiệu thời trang nổi tiếng. Làm đại diện cho các kiểu giày càng không cần bàn đến, phía phía thương hiệu thà chung đụng chứ không muốn rút về, đủ thấy giá trị thương mại rất cao.
Buổi sáng đi mua sắm, ăn trưa xong, bọn họ tình cờ bắt gặp bạn bè của Kỷ Thời Diễn tụ họp đến đây chơi.
Trung tâm mua sắm đã được dọn sạch hiện trường, bạn bè chào hỏi Kỷ Thời Diễn ngăn cách qua cửa kính. Lúc Kỷ Ninh đang lo nghĩ mình có nên tạm thời lánh mặt không, người đàn ông đã lịch sự đi qua giới thiệu cô với bạn bè.
Màn giới thiệu này khiến cô ngẩn ngơ một lúc.
Anh sẵn sàng giới thiệu cô với bạn bè, không chút che giấu, giống như một sự thừa nhận.
Bạn bè của anh cũng hòa đồng, có lẽ tính cách không hợp nên không thể trở thành bạn anh. Chẳng bao lâu, Kỷ Ninh đã làm quen với mọi người.
Nghĩ đến hai người tiếp tục đi mua sắm cũng chẳng có ý nghĩa, sự sắp đặt của buổi chiều tạm thời thay đổi, đổi thành chơi một trò chơi với nhóm bạn của anh.
Bao gồm cả đôi Kỷ, đội nam có bốn người, đội nữ có bốn người, vừa vặn có thể chơi một trò chơi.
Bọn họ rút thăm chia đội, hai trai hai gái ghép thành một đội. Kỷ Ninh và Kỷ Thời Diễn thuộc phe đối lập.
Trò chơi khá giống với xé bảng tên. Sau lưng mỗi người được buộc bóng bay, bóng bay của thành viên nào bị bóp bể sẽ bị loại, người sống sót cuối cùng giành chiến thắng.
Trò chơi bắt đầu không lâu, Kỷ Ninh vẫn nắm lấy bóng bay của mình và điều tra tình hình quân địch bên trong, bỗng nhiên bị người khác đánh lén từ bên cạnh. May mà cô phản ứng nhanh, nắm lấy bóng bay và bắt đầu chạy.
Người đánh lén cô là Triệu Kinh, cùng đội với Kỷ Thời Diễn, bạn nam giới của anh.
Mặc dù Kỷ Ninh chạy rất nhanh, nhưng chẳng mấy chốc bị Triệu Kinh dồn đến góc chết. Ngay lúc Triệu Kinh nắm lấy bóng bay của cô và chuẩn bị bóp, Kỷ Thời Diễn đã xuất hiện không biết bằng cách nào.
Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, nhìn Triệu Kinh đến gần sát Kỷ Ninh thì chặn lại tay của Triệu Kinh theo bản năng.
Triệu Kinh thấy rõ người đó thì ngu ngơ mẹ nó luôn, “Anh giai, chẳng phải tôi là đồng đội của anh sao?!”
Kỷ Ninh chớp thời cơ nhảy ra, lúc nhảy ra khỏi góc chết còn tiện tay lướt qua một quả bóng bay, không nhìn rõ là của ai, chỉ biết là của phe địch, dùng sức bóp bể.
Ruy băng màu bắn ra từ trong quả bóng bay, cảnh tượng người nào đó bị loại vẫn rất trang trọng.
Kỷ Thời Diễn không kịp phản ứng, nới lỏng tay đang nắm lấy Triệu Kinh, nhìn về phía Kỷ Ninh vừa cười vừa lùi về đằng sau.
Thiếu nữ cũng giơ hai ngón tay lên, chào anh theo kiểu quân đội, cười nói: “Một mạng, cám ơn nhé.”
Anh quay đầu lại, biểu cảm của Triệu Kinh đằng sau đầy vẻ “Cậu hết thuốc chữa”, nghẹn lời nhìn anh.
“Kỷ Thời Diễn, cậu quan tâm tới bạn gái của cậu thêm chút nữa được không?!!?”HẾT CHƯƠNG 46
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.