Nhật Ký Nuôi Con Của Pháo Hôi Ở Niên Đại Văn
Chương 44: Mời Ăn Cơm 2
Lam Thiên Lam Lam
23/07/2022
Ba đứa nhỏ trợn tròn mắt đứng lên, đồng loạt nhìn Thẩm Thận Hành, Thẩm Thận Hành nghiêm túc nhìn ba đứa nhỏ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Thận Ngôn: "Thân thể em yếu ớt, nếu muốn có thân thể tốt, không chỉ phải ăn ngon, còn phải rèn luyện, các người có muốn có thân thể cường tráng hay không? ”
Ba đứa trẻ nói: "Có ạ.”
Thẩm Thận Hành nói: "Nếu muốn thì theo cha ra ngoài chạy bộ.”
Ba đứa nhỏ hừ hừ chạy theo phía sau Thẩm Thận Hành, vừa mới bắt đầu còn thấy mới mẻ, kiên trì hơn mười phút, đã chạy không nổi, Thẩm Thận Hành cũng không quan tâm bọn họ, tự mình rèn luyện bản thân. Ba người thấy anh rèn luyện cố gắng như vậy, bọn họ tuy rằng chân bước không nổi nữa, nhưng vẫn chạy chậm rãi, thế mà cũng không dừng lại.
Thẩm Thận Hành rất vui mừng, Thận Ngôn mười hai tuổi, không cần phải nói, có thể kiên trì chạy tiếp, anh không thấy ngoài ý muốn. Hai đứa nhóc kia mới bốn năm tuổi, cũng kiên trì chạy tiếp, không thể không nói làm cho anh rất ngạc nhiên, không hổ là con của anh, chính là người có năng lực. Mặt trời bắt đầu mọc, Thẩm Thận Hành rốt cuộc cũng kêu dừng lại, mấy đứa nhỏ thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Văn Tú vừa mới làm xong bữa sáng, Trịnh Cẩm Hoa cũng đứng lên, đang ở trong sân rửa mặt đánh răng.
Mạc Văn Tú bưng đồ ăn lên bàn ăn, nhịn không được nói nhỏ với con gái: "Trời còn chưa sáng, Thận Hành đã đánh thức mấy đứa nhỏ, nói cái gì muốn chạy bộ, rèn luyện thân thể." Bà ấy muốn nói đó đều là việc tốn thời gian.
Trịnh Cẩm Hoa cười nói: "Mẹ, chúng ta không cần quan tâm đâu, anh ấy làm cha muốn dạy dỗ con cái như thế nào thì dạy theo như thế nào đi, sẽ không có vấn đề gì đâu. Mẹ, mẹ chỉ cần nấu xong bữa ăn là được.”
Mạc Văn Tú cũng lẩm bẩm, cô cười nói: "Được rồi, chắc bọn họ cũng sắp trở về rồi.”
Vừa dứt lời, mấy người mồ hôi đầm đìa trở về.
Thẩm Thắng Âm chạy đến bên cạnh mẹ, bĩu môi nhỏ nhắn: "Mẹ, chân đau, cần xoa bóp.”
Trịnh Cẩm Hoa nhíu nhíu mày: "Trước tiên rửa mặt, thay quần áo đi. Nói xong, cô bảo Thẩm Thận Hành lấy chút nước ấm.
Thẩm Thận Hành nói: "Thời tiết nóng như này nước lạnh là được.”
Trịnh Cẩm Hoa liếc mắt nhìn anh một cái: "Vừa mới đổ mồ hôi, không thể dùng nước lạnh, dùng nước nóng rửa mặt, sau đó thì đi thay quần áo.”
Thẩm Thận Hành gật đầu: "Được." Anh da dày thịt dày không sao, nhưng bọn trẻ còn nhỏ, quả thật cần chú ý.
Trên bàn ăn, Trịnh Cẩm Hoa đặt trứng gà và sữa pha sẵn trước mặt ba đứa trẻ, nói: "Buổi sáng các con tập thể dục, phải ăn ngon hơn.”
Thẩm Thận Ngôn nhìn canh gà và sữa trước mặt, nhìn chị dâu: "Chị dâu, có trứng gà là được rồi." Ăn trứng và uống sữa là một sự lãng phí.
Trịnh Cẩm Hoa nhìn cậu: "Sữa không dễ uống sao?”
Thẩm Thận Ngôn lắc đầu.
"Uống ngon thì uống, sữa bột này chị mua nhiều, đủ cho mấy người uống." Trịnh Cẩm Hoa nói.
Thẩm Thận Ngôn không nói nhiều nữa, bưng sữa lên uống.
Thẩm Thận Hành nhìn em trai một chút, lại nhìn con gái ôm sữa uống, sau đó ánh mắt chuyển đến trên người vợ bên cạnh, nói: "Buổi sáng anh cũng huấn luyện, so với bọn họ còn mệt hơn." Anh ấy cũng muốn ăn ngon hơn.
Trịnh Cẩm Hoa lúc này mới đặt sự chú ý ở trên người anh, nói: "Anh cũng ăn nhiều một chút, mẹ luộc trứng gà vẫn còn nhiều. Nói xong cầm hai quả trứng gà đặt trước mặt anh.
Thẩm Thận Hành nhìn trứng gà, lại nhìn vợ.
Trịnh Cẩm Hoa nhìn anh: "Muốn em bóc trứng cho anh sao?”
Trầm Thận Hành cầm trứng gà, đập nát, bóc vỏ, sau đó bỏ vào bát vợ: "Anh sẽ bóc cho em.”
Trịnh Cẩm Hoa liếc anh một cái, khóe miệng Thẩm Thận Hành nhếch lên.
Trịnh Cẩm Hoa không để ý tới anh, lấy một quả trứng gà đặt ở trước mặt Mạc Văn Tú: "Mẹ, mẹ cũng ăn trứng gà đi.”
Mạc Văn Tú cũng không khách sáo, bà biết nhường nhịn cũng vô dụng, con gái nhất định phải để cho bà ăn trứng gà.
Sau bữa ăn, Thẩm Thận Ngôn rửa chén. Mạc Văn Tú giặt quần áo, hai đứa nhỏ nằm sấp trên giường bảo mẹ bóp chân cho bọn họ.
Thẩm Thận Hành đi vào phòng nhìn, chua xót nói: "Vợ anh mà anh cũng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ này, lại bị hai đứa nhỏ hưởng thụ sớm hơn.”
Trịnh Cẩm Hoa liếc mắt nhìn anh một cái, cười nói: "Vậy thì anh không thể so được với hai đứa nhỏ rồi.”
Thẩm Thận Hành mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái, ngồi xuống bên giường.
Ba đứa trẻ nói: "Có ạ.”
Thẩm Thận Hành nói: "Nếu muốn thì theo cha ra ngoài chạy bộ.”
Ba đứa nhỏ hừ hừ chạy theo phía sau Thẩm Thận Hành, vừa mới bắt đầu còn thấy mới mẻ, kiên trì hơn mười phút, đã chạy không nổi, Thẩm Thận Hành cũng không quan tâm bọn họ, tự mình rèn luyện bản thân. Ba người thấy anh rèn luyện cố gắng như vậy, bọn họ tuy rằng chân bước không nổi nữa, nhưng vẫn chạy chậm rãi, thế mà cũng không dừng lại.
Thẩm Thận Hành rất vui mừng, Thận Ngôn mười hai tuổi, không cần phải nói, có thể kiên trì chạy tiếp, anh không thấy ngoài ý muốn. Hai đứa nhóc kia mới bốn năm tuổi, cũng kiên trì chạy tiếp, không thể không nói làm cho anh rất ngạc nhiên, không hổ là con của anh, chính là người có năng lực. Mặt trời bắt đầu mọc, Thẩm Thận Hành rốt cuộc cũng kêu dừng lại, mấy đứa nhỏ thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Văn Tú vừa mới làm xong bữa sáng, Trịnh Cẩm Hoa cũng đứng lên, đang ở trong sân rửa mặt đánh răng.
Mạc Văn Tú bưng đồ ăn lên bàn ăn, nhịn không được nói nhỏ với con gái: "Trời còn chưa sáng, Thận Hành đã đánh thức mấy đứa nhỏ, nói cái gì muốn chạy bộ, rèn luyện thân thể." Bà ấy muốn nói đó đều là việc tốn thời gian.
Trịnh Cẩm Hoa cười nói: "Mẹ, chúng ta không cần quan tâm đâu, anh ấy làm cha muốn dạy dỗ con cái như thế nào thì dạy theo như thế nào đi, sẽ không có vấn đề gì đâu. Mẹ, mẹ chỉ cần nấu xong bữa ăn là được.”
Mạc Văn Tú cũng lẩm bẩm, cô cười nói: "Được rồi, chắc bọn họ cũng sắp trở về rồi.”
Vừa dứt lời, mấy người mồ hôi đầm đìa trở về.
Thẩm Thắng Âm chạy đến bên cạnh mẹ, bĩu môi nhỏ nhắn: "Mẹ, chân đau, cần xoa bóp.”
Trịnh Cẩm Hoa nhíu nhíu mày: "Trước tiên rửa mặt, thay quần áo đi. Nói xong, cô bảo Thẩm Thận Hành lấy chút nước ấm.
Thẩm Thận Hành nói: "Thời tiết nóng như này nước lạnh là được.”
Trịnh Cẩm Hoa liếc mắt nhìn anh một cái: "Vừa mới đổ mồ hôi, không thể dùng nước lạnh, dùng nước nóng rửa mặt, sau đó thì đi thay quần áo.”
Thẩm Thận Hành gật đầu: "Được." Anh da dày thịt dày không sao, nhưng bọn trẻ còn nhỏ, quả thật cần chú ý.
Trên bàn ăn, Trịnh Cẩm Hoa đặt trứng gà và sữa pha sẵn trước mặt ba đứa trẻ, nói: "Buổi sáng các con tập thể dục, phải ăn ngon hơn.”
Thẩm Thận Ngôn nhìn canh gà và sữa trước mặt, nhìn chị dâu: "Chị dâu, có trứng gà là được rồi." Ăn trứng và uống sữa là một sự lãng phí.
Trịnh Cẩm Hoa nhìn cậu: "Sữa không dễ uống sao?”
Thẩm Thận Ngôn lắc đầu.
"Uống ngon thì uống, sữa bột này chị mua nhiều, đủ cho mấy người uống." Trịnh Cẩm Hoa nói.
Thẩm Thận Ngôn không nói nhiều nữa, bưng sữa lên uống.
Thẩm Thận Hành nhìn em trai một chút, lại nhìn con gái ôm sữa uống, sau đó ánh mắt chuyển đến trên người vợ bên cạnh, nói: "Buổi sáng anh cũng huấn luyện, so với bọn họ còn mệt hơn." Anh ấy cũng muốn ăn ngon hơn.
Trịnh Cẩm Hoa lúc này mới đặt sự chú ý ở trên người anh, nói: "Anh cũng ăn nhiều một chút, mẹ luộc trứng gà vẫn còn nhiều. Nói xong cầm hai quả trứng gà đặt trước mặt anh.
Thẩm Thận Hành nhìn trứng gà, lại nhìn vợ.
Trịnh Cẩm Hoa nhìn anh: "Muốn em bóc trứng cho anh sao?”
Trầm Thận Hành cầm trứng gà, đập nát, bóc vỏ, sau đó bỏ vào bát vợ: "Anh sẽ bóc cho em.”
Trịnh Cẩm Hoa liếc anh một cái, khóe miệng Thẩm Thận Hành nhếch lên.
Trịnh Cẩm Hoa không để ý tới anh, lấy một quả trứng gà đặt ở trước mặt Mạc Văn Tú: "Mẹ, mẹ cũng ăn trứng gà đi.”
Mạc Văn Tú cũng không khách sáo, bà biết nhường nhịn cũng vô dụng, con gái nhất định phải để cho bà ăn trứng gà.
Sau bữa ăn, Thẩm Thận Ngôn rửa chén. Mạc Văn Tú giặt quần áo, hai đứa nhỏ nằm sấp trên giường bảo mẹ bóp chân cho bọn họ.
Thẩm Thận Hành đi vào phòng nhìn, chua xót nói: "Vợ anh mà anh cũng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ này, lại bị hai đứa nhỏ hưởng thụ sớm hơn.”
Trịnh Cẩm Hoa liếc mắt nhìn anh một cái, cười nói: "Vậy thì anh không thể so được với hai đứa nhỏ rồi.”
Thẩm Thận Hành mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái, ngồi xuống bên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.