Nhật Ký Nuôi Con Của Pháo Hôi Ở Niên Đại Văn
Chương 16: Thẩm Thận Hành Trở Về Nhà 3
Lam Thiên Lam Lam
22/07/2022
Trịnh Cẩm Hoa thở phào, ở mặt y thuật cô chính là một tên gà mờ, nào dám xem bệnh cho người khác, ngay cả con mình bị cảm bình thường cô cũng chạy đến tìm cô giáo xin thuốc, cô giáo cũng quá xem trọng cô rồi.
Trước khi ngủ, hai đứa bé còn muốn uống sữa bột với cô, cô vỗ đầu hai đứa, cho mỗi đứa một chén sữa bột, nhìn bọn nhỏ uống xong, ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ, cô không nhịn được cười một tiếng, hai đứa bé này coi như ngoan ngoãn, ăn uống ngon miệng, cũng sẽ không khóc nháo, trong lòng suy nghĩ chờ đi đến bộ đội, cũng nên đi học rồi.
Mở hệ thống mua đồ ra, mở nơi mua đồ một xu, hôm nay là mì sợi, đậu phộng, dầu cải, giống như bình thường mua mỗi thứ mười cân, mua xong, cô bỏ vào ngăn kéo cất kỹ, những thứ này đều là đồ phải ăn, nếu như không mua trước khi Thẩm Thận Hành trở lại, trong nhà không có lương thực, bỗng nhiên lại lấy ra được, sẽ rất kỳ lạ.
Tối hôm qua mua mì sợi, cho tới bây giờ Trịnh Cẩm Hoa chưa từng thấy qua mì sợi trắng như vậy, buổi sáng không nhịn được làm mì trứng gà.
Hôm nay Thẩm Thận Ngôn lại không tới, Trịnh Cẩm Hoa vẫn giữ lại cho cậu một tô mì, mặc kệ Trương Thục Bình ghét cô như thế nào, Thẩm Thận Ngôn không sai, cô sẽ không trút giận lên người đứa trẻ vô tội.
Thắng Tiệp, Thắng Âm uống xong sữa bột, Trịnh Cẩm Hoa múc nửa tô mì cho hai đứa bé, Thắng Tiệp ngửi mì sợi thơm ngát: "Mẹ ơi, mỗi ngày chúng ta đều có thể ăn như vậy thì tốt rồi."
Trịnh Cẩm Hoa cười, mới vừa muốn mở miệng, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông xe đạp.
Trịnh Cẩm Hoa nhìn ra phía ngoài, còn chưa thả chén xuống, Thắng Tiệp đã chạy ra ngoài.
Nhìn người đàn ông mặc quân trang vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, Thẩm Thắng Tiệp nhanh nhẹn chạy đến, vừa chạy vừa kêu: "Cha, cha đã về."
Thẩm Thận Hành nhìn đứa trẻ đang chạy đến, nhếch môi, sải bước về phía trước, bế bổng bé lên, đặt bé lên vai mình, Thẩm Thắng Tiệp ngồi trên vai cha cười khanh khách.
Lúc này, ở trong phòng Trịnh Cẩm Hoa và Thẩm Thắng Âm nghe được tiếng động cũng đi ra ngoài.
Bước chân của Thẩm Thận Hành hơi dừng lại, ánh mắt dừng lại trên bóng người mà mình nhớ thương, không nhịn được gọi: "Vợ!"
Thẩm Thắng Âm thấy cha vác anh trai, không nhịn được nói: "Cha, con cũng muốn ôm một cái."
Thẩm Thận Hành dời mắt từ người Trịnh Cẩm Hoa chuyển qua cô bé bên cạnh vợ, đây là con gái của anh, thả con trai, ôm con gái một cái, nắm lấy tay nhỏ của bé: "Nhớ cha không?"
Thẩm Thắng Âm giòn giã nói: "Nhớ!"
Thẩm Thắng Tiệp bị cha để xuống, bĩu môi, ngược lại cũng không nói gì, nghe được cha hỏi có nhớ cha hay không, bé cũng đi theo lớn tiếng kêu: "Con cũng nhớ cha, con cũng nhớ nha."
Thẩm Thận Hành cười nói: "Cha cũng nhớ các con." Nói xong nhìn về phía Trịnh Cẩm Hoa ở bên cạnh, ánh mắt trở nên thâm thúy, ý cười dần dần lan trên mặt anh: "Như vậy, mẹ của bọn nhỏ có nhớ cha của bọn nhỏ không?"
Trịnh Cẩm Hoa lườm anh một cái, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn không nhịn được cũng tràn đầy ý cười: "Không đứng đắn, ăn sáng chưa?"
Thẩm Thận Hành nhìn vợ mình, lòng tràn đầy vui vẻ: "Vẫn chưa ăn, tối hôm qua nghỉ ở nhà Trương Kiến Bách, buổi sáng tỉnh lại liền cưỡi xe đạp nhà cậu ta về."
Trịnh Cẩm Hoa nhìn anh một cái: "Mẹ con em ăn sáng là mì sợi, nếu không em làm thêm chút mì sợi cho anh?"
Thẩm Thận Hành thả con xuống, đi tới trước mặt Trịnh Cẩm Hoa, dịu dàng nói: "Ôm Thắng Tiệp, lại ôm Thắng Âm, bây giờ nên ôm mẹ của bọn nhỏ."
Không đợi Trịnh Cẩm Hoa kịp phản ứng, anh đã vươn tay kéo cô vào lòng, đầu cọ cọ vào gáy của cô, hít sâu một hơi, "Vợ ơi!"
Dưới hành động đột ngột của anh, Trịnh Cẩm Hoa bối rối, tiếp đó là giãy giụa, đang ở bên ngoài, người ta thấy được lại cười cho.
Thẩm Thận Hành thấy cô kháng cự, thấp giọng nói: "Vợ, em vẫn chưa trả lời anh đâu, mẹ của bọn nhỏ có nhớ cha của bọn nhỏ hay không?"
Người đàn ông này, Trịnh Cẩm Hoa véo chỗ thịt bên hông anh một cái, thật cứng, không véo được.
Thẩm Thận Hành phát hiện động tác của cô, cười híp mắt nắm tay cô đặt lên mặt mình: "Vợ ơi, chỗ này thịt mềm, muốn véo thì véo chỗ này."
Trịnh Cẩm Hoa trừng anh một cái, "Các con còn ở bên cạnh đó!" Hai chúng ta nên giữ mặt mũi chút đi?
Ánh mắt kia của cô giống như đang nói câu này, Thẩm Thận Hành không nhịn được ôm chặt cô.
Thẩm Thắng Tiệp ở bên cạnh không nhịn được nói: "Cha, mẹ không để cho cha ôm, cha đừng ôm nữa."
Thẩm Thận Hành không biết làm sao, chỉ có thể buông vợ ra, nhìn con trai, khẽ cắn răng, thằng nhóc thối, làm hư chuyện tốt của cha.
Trước khi ngủ, hai đứa bé còn muốn uống sữa bột với cô, cô vỗ đầu hai đứa, cho mỗi đứa một chén sữa bột, nhìn bọn nhỏ uống xong, ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ, cô không nhịn được cười một tiếng, hai đứa bé này coi như ngoan ngoãn, ăn uống ngon miệng, cũng sẽ không khóc nháo, trong lòng suy nghĩ chờ đi đến bộ đội, cũng nên đi học rồi.
Mở hệ thống mua đồ ra, mở nơi mua đồ một xu, hôm nay là mì sợi, đậu phộng, dầu cải, giống như bình thường mua mỗi thứ mười cân, mua xong, cô bỏ vào ngăn kéo cất kỹ, những thứ này đều là đồ phải ăn, nếu như không mua trước khi Thẩm Thận Hành trở lại, trong nhà không có lương thực, bỗng nhiên lại lấy ra được, sẽ rất kỳ lạ.
Tối hôm qua mua mì sợi, cho tới bây giờ Trịnh Cẩm Hoa chưa từng thấy qua mì sợi trắng như vậy, buổi sáng không nhịn được làm mì trứng gà.
Hôm nay Thẩm Thận Ngôn lại không tới, Trịnh Cẩm Hoa vẫn giữ lại cho cậu một tô mì, mặc kệ Trương Thục Bình ghét cô như thế nào, Thẩm Thận Ngôn không sai, cô sẽ không trút giận lên người đứa trẻ vô tội.
Thắng Tiệp, Thắng Âm uống xong sữa bột, Trịnh Cẩm Hoa múc nửa tô mì cho hai đứa bé, Thắng Tiệp ngửi mì sợi thơm ngát: "Mẹ ơi, mỗi ngày chúng ta đều có thể ăn như vậy thì tốt rồi."
Trịnh Cẩm Hoa cười, mới vừa muốn mở miệng, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông xe đạp.
Trịnh Cẩm Hoa nhìn ra phía ngoài, còn chưa thả chén xuống, Thắng Tiệp đã chạy ra ngoài.
Nhìn người đàn ông mặc quân trang vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, Thẩm Thắng Tiệp nhanh nhẹn chạy đến, vừa chạy vừa kêu: "Cha, cha đã về."
Thẩm Thận Hành nhìn đứa trẻ đang chạy đến, nhếch môi, sải bước về phía trước, bế bổng bé lên, đặt bé lên vai mình, Thẩm Thắng Tiệp ngồi trên vai cha cười khanh khách.
Lúc này, ở trong phòng Trịnh Cẩm Hoa và Thẩm Thắng Âm nghe được tiếng động cũng đi ra ngoài.
Bước chân của Thẩm Thận Hành hơi dừng lại, ánh mắt dừng lại trên bóng người mà mình nhớ thương, không nhịn được gọi: "Vợ!"
Thẩm Thắng Âm thấy cha vác anh trai, không nhịn được nói: "Cha, con cũng muốn ôm một cái."
Thẩm Thận Hành dời mắt từ người Trịnh Cẩm Hoa chuyển qua cô bé bên cạnh vợ, đây là con gái của anh, thả con trai, ôm con gái một cái, nắm lấy tay nhỏ của bé: "Nhớ cha không?"
Thẩm Thắng Âm giòn giã nói: "Nhớ!"
Thẩm Thắng Tiệp bị cha để xuống, bĩu môi, ngược lại cũng không nói gì, nghe được cha hỏi có nhớ cha hay không, bé cũng đi theo lớn tiếng kêu: "Con cũng nhớ cha, con cũng nhớ nha."
Thẩm Thận Hành cười nói: "Cha cũng nhớ các con." Nói xong nhìn về phía Trịnh Cẩm Hoa ở bên cạnh, ánh mắt trở nên thâm thúy, ý cười dần dần lan trên mặt anh: "Như vậy, mẹ của bọn nhỏ có nhớ cha của bọn nhỏ không?"
Trịnh Cẩm Hoa lườm anh một cái, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn không nhịn được cũng tràn đầy ý cười: "Không đứng đắn, ăn sáng chưa?"
Thẩm Thận Hành nhìn vợ mình, lòng tràn đầy vui vẻ: "Vẫn chưa ăn, tối hôm qua nghỉ ở nhà Trương Kiến Bách, buổi sáng tỉnh lại liền cưỡi xe đạp nhà cậu ta về."
Trịnh Cẩm Hoa nhìn anh một cái: "Mẹ con em ăn sáng là mì sợi, nếu không em làm thêm chút mì sợi cho anh?"
Thẩm Thận Hành thả con xuống, đi tới trước mặt Trịnh Cẩm Hoa, dịu dàng nói: "Ôm Thắng Tiệp, lại ôm Thắng Âm, bây giờ nên ôm mẹ của bọn nhỏ."
Không đợi Trịnh Cẩm Hoa kịp phản ứng, anh đã vươn tay kéo cô vào lòng, đầu cọ cọ vào gáy của cô, hít sâu một hơi, "Vợ ơi!"
Dưới hành động đột ngột của anh, Trịnh Cẩm Hoa bối rối, tiếp đó là giãy giụa, đang ở bên ngoài, người ta thấy được lại cười cho.
Thẩm Thận Hành thấy cô kháng cự, thấp giọng nói: "Vợ, em vẫn chưa trả lời anh đâu, mẹ của bọn nhỏ có nhớ cha của bọn nhỏ hay không?"
Người đàn ông này, Trịnh Cẩm Hoa véo chỗ thịt bên hông anh một cái, thật cứng, không véo được.
Thẩm Thận Hành phát hiện động tác của cô, cười híp mắt nắm tay cô đặt lên mặt mình: "Vợ ơi, chỗ này thịt mềm, muốn véo thì véo chỗ này."
Trịnh Cẩm Hoa trừng anh một cái, "Các con còn ở bên cạnh đó!" Hai chúng ta nên giữ mặt mũi chút đi?
Ánh mắt kia của cô giống như đang nói câu này, Thẩm Thận Hành không nhịn được ôm chặt cô.
Thẩm Thắng Tiệp ở bên cạnh không nhịn được nói: "Cha, mẹ không để cho cha ôm, cha đừng ôm nữa."
Thẩm Thận Hành không biết làm sao, chỉ có thể buông vợ ra, nhìn con trai, khẽ cắn răng, thằng nhóc thối, làm hư chuyện tốt của cha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.