Nhật Ký Nuôi Con Của Pháo Hôi Ở Niên Đại Văn
Chương 2: Tỉnh Mộng Sửa Họ 2
Lam Thiên Lam Lam
18/07/2022
Trong mộng nói, bà nội là đang để cho cô lấy phúc vận của mình phù hộ cho một nhà cậu, cô thật sự không tin, nhưng có các loại dấu hiệu này, cô không thể không tin được.
Trẻ con đều rất nhạy cảm, từ nhỏ cô cảm thấy sự yêu thương của bà nội với mình như cách một tầng khói mờ. Nhưng bà nội rất biết nói chuyện, mỗi lần cô đang nghi ngờ thì sẽ thân thiết an ủi cô, để cô loạt bỏ những suy nghĩ này. Bây giờ suy nghĩ một chút, từ nhỏ bà nội thương yêu cô, không, phải là bà ngoại mới đúng vậy, lại ác với cô như vậy, không quan tâm đến sức khỏe của cô một chút nào, không trách cô từ nhỏ đã không có sức khỏe tốt.
Mà một đống chuyện xảy ra trong mộng, đâu phải chỉ là ác thôi, bà nội vừa ác vừa độc, rõ ràng chuyện ôm sai lúc nhỏ giữa cô và em gái họ là do âm mưu của bà ta, nếu không sao mẹ ruột cô lại về nhà mẹ đẻ chờ sinh, rồi tại sao lại sinh cùng với em dâu ở nhà mẹ đẻ?
Phải biết ở chỗ này của bọn họ rất kiêng kỵ chuyện con gái đã lấy chồng trở về ở cữ nhà mẹ đẻ, chứ đừng nói đến chuyện sinh con ở nhà mẹ đẻ.
Đại khái bà ngoại chưa từng xem cô là người thân, đã như vậy, cô cũng không cần phải ghi nhớ công ơn nuôi lớn của bà ta.
Trong mộng còn nói, cô ham ăn lười làm, chưa bao giờ xuống ruộng làm việc, mẹ chồng không thích, chồng không thương, không chăm sóc tốt cho con mình, người cả thôn đều không thích cô.
Mà Mạc Cẩm Duyệt lại bởi vì lớn lên ở nông thôn, sau khi lập gia đình thì hiếu thảo với cha mẹ chồng, đối xử tử tế với em trai chồng em gái chồng, chăm sóc con cái rất tốt, dành được danh tiếng cần cù, rộng lượng, hiền lành hiếu thảo với cha mẹ chồng.
Tuy nhiên nếu nói cô ham ăn lười làm, chăm sóc con cái không tốt, Mạc Cẩm Hoa không nhận. Nhà có mấy mẫu ruộng phần trăm, cô cũng trồng rau, mỗi ngày chăm sóc con cái, chăm sóc ruộng phần trăm, lại cho hai con gà ăn, cô đã đủ bận rộn cả ngày lẫn đêm rồi, cô có chỗ nào là ham ăn lười làm, không chăm sóc kỹ cho con cái.
Cô thừa nhận từ khi gả cho nhà họ Thẩm cô không xuống ruộng làm việc. Ban đầu lúc kết hôn, cô đã nói với Thẩm Thận Hành cô không biết làm ruộng cũng không muốn xuống ruộng làm việc, Thẩm Thận Hành nói không sao, mình nuôi nổi cô, nếu Thẩm Thận Hành đã không cần cô xuống ruộng làm việc, tại sao cô lại muốn làm công việc đồng áng mệt sống mệt chết kia? Ra vẻ là mình có bản lĩnh sao?
Cô nghĩ, giấc mộng kia có thể tin tưởng được, nhưng cũng chỉ có thể tin một nửa, ví dụ như bà ngoại cố ý ôm sai cô và Mạc Cẩm Duyệt, là vì trên người cô có phúc vận, chuyện này còn đáng tin hơn chuyện bà ngoại không nỡ để cô đi chịu khổ. Lại ví dụ như cô mang thai ba, sau khi sinh khó chết thì xảy ra một loạt chuyện bi thảm, cho dù không phải thật, cô cũng phải chuẩn bị trước.
Còn về chuyện ham ăn lười làm, chồng không yêu gì đó, tỉnh mộng là quên rồi.
Cô xuyên qua cửa sổ giấy mở một nửa nhìn ra ngoài, trời đã sáng choàng, bên ngoài nhà tường đất thỉnh thoảng truyền đến tiếng ồn ào. Lại nhìn con trai con gái đang ngủ ngon lành ở bên cạnh, cô yêu thương hôn lên khuôn mặt non nớt của hai đứa bé, nằm ở trên giường.
Trong đầu rối bời, một hồi là khuôn mặt hiền hòa của bà ngoại, một hồi là ánh mắt chán ghét của mợ và ánh mắt thăm dò của Mạc Cẩm Duyệt, đến khi mặt trời mọc lên, hai đứa bé tỉnh lại nói mẹ ơi đói bụng rồi, cô mới bình tĩnh, đỡ bụng chậm rãi rời giường.
Sau khi rửa mặt, tùy tiện nấu chút cháo bắp, chưng bánh bao hoa màu, chỉ còn hai quả trứng gà, cô cũng lấy ra luộc cho hai đứa trẻ ăn, còn xào quả cà chua hái được trong vườn rau, ba mẹ con ăn cơm. Mạc Cẩm Hoa đi nhà bên cạnh gọi chú em Thẩm Thận Ngôn, để cậu đến giúp mình trông hai đứa trẻ một chút.
Trẻ con đều rất nhạy cảm, từ nhỏ cô cảm thấy sự yêu thương của bà nội với mình như cách một tầng khói mờ. Nhưng bà nội rất biết nói chuyện, mỗi lần cô đang nghi ngờ thì sẽ thân thiết an ủi cô, để cô loạt bỏ những suy nghĩ này. Bây giờ suy nghĩ một chút, từ nhỏ bà nội thương yêu cô, không, phải là bà ngoại mới đúng vậy, lại ác với cô như vậy, không quan tâm đến sức khỏe của cô một chút nào, không trách cô từ nhỏ đã không có sức khỏe tốt.
Mà một đống chuyện xảy ra trong mộng, đâu phải chỉ là ác thôi, bà nội vừa ác vừa độc, rõ ràng chuyện ôm sai lúc nhỏ giữa cô và em gái họ là do âm mưu của bà ta, nếu không sao mẹ ruột cô lại về nhà mẹ đẻ chờ sinh, rồi tại sao lại sinh cùng với em dâu ở nhà mẹ đẻ?
Phải biết ở chỗ này của bọn họ rất kiêng kỵ chuyện con gái đã lấy chồng trở về ở cữ nhà mẹ đẻ, chứ đừng nói đến chuyện sinh con ở nhà mẹ đẻ.
Đại khái bà ngoại chưa từng xem cô là người thân, đã như vậy, cô cũng không cần phải ghi nhớ công ơn nuôi lớn của bà ta.
Trong mộng còn nói, cô ham ăn lười làm, chưa bao giờ xuống ruộng làm việc, mẹ chồng không thích, chồng không thương, không chăm sóc tốt cho con mình, người cả thôn đều không thích cô.
Mà Mạc Cẩm Duyệt lại bởi vì lớn lên ở nông thôn, sau khi lập gia đình thì hiếu thảo với cha mẹ chồng, đối xử tử tế với em trai chồng em gái chồng, chăm sóc con cái rất tốt, dành được danh tiếng cần cù, rộng lượng, hiền lành hiếu thảo với cha mẹ chồng.
Tuy nhiên nếu nói cô ham ăn lười làm, chăm sóc con cái không tốt, Mạc Cẩm Hoa không nhận. Nhà có mấy mẫu ruộng phần trăm, cô cũng trồng rau, mỗi ngày chăm sóc con cái, chăm sóc ruộng phần trăm, lại cho hai con gà ăn, cô đã đủ bận rộn cả ngày lẫn đêm rồi, cô có chỗ nào là ham ăn lười làm, không chăm sóc kỹ cho con cái.
Cô thừa nhận từ khi gả cho nhà họ Thẩm cô không xuống ruộng làm việc. Ban đầu lúc kết hôn, cô đã nói với Thẩm Thận Hành cô không biết làm ruộng cũng không muốn xuống ruộng làm việc, Thẩm Thận Hành nói không sao, mình nuôi nổi cô, nếu Thẩm Thận Hành đã không cần cô xuống ruộng làm việc, tại sao cô lại muốn làm công việc đồng áng mệt sống mệt chết kia? Ra vẻ là mình có bản lĩnh sao?
Cô nghĩ, giấc mộng kia có thể tin tưởng được, nhưng cũng chỉ có thể tin một nửa, ví dụ như bà ngoại cố ý ôm sai cô và Mạc Cẩm Duyệt, là vì trên người cô có phúc vận, chuyện này còn đáng tin hơn chuyện bà ngoại không nỡ để cô đi chịu khổ. Lại ví dụ như cô mang thai ba, sau khi sinh khó chết thì xảy ra một loạt chuyện bi thảm, cho dù không phải thật, cô cũng phải chuẩn bị trước.
Còn về chuyện ham ăn lười làm, chồng không yêu gì đó, tỉnh mộng là quên rồi.
Cô xuyên qua cửa sổ giấy mở một nửa nhìn ra ngoài, trời đã sáng choàng, bên ngoài nhà tường đất thỉnh thoảng truyền đến tiếng ồn ào. Lại nhìn con trai con gái đang ngủ ngon lành ở bên cạnh, cô yêu thương hôn lên khuôn mặt non nớt của hai đứa bé, nằm ở trên giường.
Trong đầu rối bời, một hồi là khuôn mặt hiền hòa của bà ngoại, một hồi là ánh mắt chán ghét của mợ và ánh mắt thăm dò của Mạc Cẩm Duyệt, đến khi mặt trời mọc lên, hai đứa bé tỉnh lại nói mẹ ơi đói bụng rồi, cô mới bình tĩnh, đỡ bụng chậm rãi rời giường.
Sau khi rửa mặt, tùy tiện nấu chút cháo bắp, chưng bánh bao hoa màu, chỉ còn hai quả trứng gà, cô cũng lấy ra luộc cho hai đứa trẻ ăn, còn xào quả cà chua hái được trong vườn rau, ba mẹ con ăn cơm. Mạc Cẩm Hoa đi nhà bên cạnh gọi chú em Thẩm Thận Ngôn, để cậu đến giúp mình trông hai đứa trẻ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.