Nhật Ký Nuôi Con Của Pháo Hôi Ở Niên Đại Văn
Chương 37: Vợ Sư Đoàn Trưởng 2
Lam Thiên Lam Lam
23/07/2022
Trịnh Cẩm Hoa nhìn lướt qua sân, quả thật rất lớn, có thể so với sân nhà ở quê, cô cười nói: "Có giếng nước, lấy nước cũng thuận tiện.”
Tiếp tục đi vào bên trong, ngôi nhà là một ngôi nhà gạch, phòng khách là xi măng. Lại nhìn mấy phòng ngủ, trong phòng ngủ dán gạch men, tường hẳn là sơn lại một lần nữa, rất sạch sẽ, phòng cũng tương đối lớn.
Thẩm Thận Hành cười hỏi cô: "Thích không?”
Trịnh Cẩm Hoa gật đầu: "Thích. Có đủ phòng, năm phòng.”
Thẩm Thận Hành thấy cô thích, trong lòng vui vẻ: "Để Thận Ngôn và Thắng Tiệp một gian phòng, mẹ ngủ cùng Thắng Âm. Chúng lớn như vậy, cũng nên ngủ riêng với cha mẹ.”
Trịnh Cẩm Hoa sao có thể không biết người đàn ông này nghĩ cái gì, tuy nhiên hiện tại bụng cô lớn, không tiện quan tâm bọn trẻ, để cho bọn trẻ tách ra ngủ cũng tốt.
Mạc Văn Tú đưa theo mấy đứa nhỏ ở phía sau nhìn khắp nơi, sau khi xem xong, trong lòng rất là hài lòng, phòng này đủ lớn, đủ sạch sẽ, con gái ở chắc chắn thoải mái, cũng càng hài lòng với con rể.
Tiểu Trần chuyển từng bưu kiện vào trong, Mạc Văn Tú nhìn rất ngượng ngùng, cũng chạy đi hỗ trợ, Tiểu Trần vội vàng nói: "Thím, thím nghỉ ngơi đi, con chuyển mấy lần sẽ xong ngay thôi.”
Mạc Văn Tú cũng không từ chối nữa, nhìn con gái và con rể tay trong tay nhìn phòng, bà mở bọc ra, tính lấy đồ đạc ra, cần dọn dẹp thì dọn dẹp, con gái nhà mình tự mình hiểu rõ, một giấc buổi trưa nhất định phải ngủ, không lấy giường xếp ra, thì sao ngủ được?
Thẩm Thận Hành đã mua chiếu trước.
Mạc Văn Tú bảo Thẩm Thận Ngôn giúp lấy nước, định giặt chiếu một lần ở trong sân, hôm nay trời nắng khá to, ăn cơm trưa xong sẽ làm. Và đồ nội thất trong phòng cũng phải được lau sạch.
Trịnh Cẩm Hoa đi dạo phòng xong đi ra, đã nhìn thấy mẹ cô mang theo mấy đứa nhỏ bận rộn mở đồ ra, cô và Thẩm Thận Hành cũng tới lấy khăn lau tủ.
Đang bận rộn, bên ngoài truyền đến một tiếng gọi: "Thận Hành?”
Trịnh Cẩm Hoa nhìn về phía Thẩm Thận Hành: "Gọi anh kìa!”
Động tác trong tay Thẩm Thận Hành không dừng lại, tiếp tục lau tủ, nói: "Chị dâu nhà sư đoàn trưởng, tự chị ấy biết vào.”
Nghe giọng điệu của anh, Trịnh Cẩm Hoa đã biết, đây là quan hệ với sư đoàn trưởng rất tốt, bằng không Thận Hành cũng sẽ không tùy ý như vậy.
Quả nhiên, chị dâu nhà sư đoàn trưởng họ Hồ, tên là Hồ Quế Chi, thím Hồ không nghe thấy có người đáp lại bà, trực tiếp tiến vào, đến trong phòng vừa nhìn, đều đang bận rộn.
Đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thắng Tiệp và Thẩm Thắng Âm, bà ấy ngạc nhiên nói: "Đây là cặp song sinh của nhà Thận Hành đúng không? Trông dáng vẻ xinh đẹp quá.”
Thắng Tiệp Thắng Âm tò mò nhìn bà, Thắng Tiệp lá gan lớn hơn một chút, huống chi cha mẹ đều ở trong phòng, bé không sợ, hỏi: "Bà là ai?”
Thím Hồ rất thích đứa bé này, ngồi xổm xuống nói: "Bà là bà Hồ của con.”
Thẩm Thận Hành mặt tối sầm lại, nhịn không được từ phòng ngủ đi ra: "Chị dâu, sai bối phận.”
Trịnh Cẩm Hoa cũng đi theo Thẩm Thận Hành đi ra, trên mặt mang theo nụ cười, chị dâu này rất thú vị.
Thím Hồ tức giận nói: "Sai bối phận gì? Tuổi của tôi không nên là bà sao?”
Thẩm Thận Hành tâm sự nói, tuổi này của chị nên làm bà, nhưng tôi và sư trưởng chính là quan hệ cấp dưới của chiến hữu.
Thím Hồ không để ý tới Thẩm Thận Hành, ở trong lòng bà Thẩm Thận Hành và con của bà cũng không có gì khác nhau, tinh mắt nhìn thấy Trịnh Cẩm Hoa phía sau anh, ôi một tiếng, tiến lên đẩy Thẩm Thận Hành ra, một tay kéo tay Trịnh Cẩm Hoa kêu lên: "Đây là vợ Thận Hành đúng không? Thật xinh đẹp, tay cũng mềm mại như vậy, trách không được Thận Hành lại trân quý như vậy.”
Trịnh Cẩm Hoa đỏ mặt, cười gọi một tiếng chị dâu, trong lòng nói chị dâu này thật sự nhiệt tình, cô chưa từng thấy qua người nhiệt tình như vậy.
Thím Hồ liên tục than mấy tiếng: "Chị nghe Thận Hành nói cô mang thai ba bào thai, phải cẩn thận một chút.”
Trịnh Cẩm Hoa nói: "Vâng.”
Thím Hồ lại cười nói: "Sáng hôm qua Thận Hành đã gọi điện thoại cho chị, nói sáng nay đến quân doanh, bảo chị chuẩn bị đồ ăn, nói vợ cậu ấy thích uống canh gà, bảo chị hầm canh gà mái già, không, hôm qua chị đã nhờ phòng hậu cần giúp chị mua một con gà mái già, buổi sáng thức dậy thì hầm, chỉ chờ cô đến uống canh gà.”
Trịnh Cẩm Hoa đi tới chỗ Thẩm Thận Hành, mặt có chút đỏ, da mặt người này sao lại dày như vậy, hỏi anh: "Anh gọi điện thoại lúc nào vậy?”
Thẩm Thận Hành sờ sờ mũi, có chút đương nhiên: "Lúc mua vé tàu thì gọi.”
Thím Hồ kéo tay cô: "Không sao đâu, thật tốt khi Thận Hành gọi điện thoại, bằng không chị cái gì cũng không chuẩn bị, các người tới lại không có cơm ăn. Nhà đã dọn dẹp chưa? Dọn dẹp xong thì đi theo chị dâu, đồ ăn đã xong hết rồi.”
Trịnh Cẩm Hoa cảm thấy lần đầu tiên tới nhà người ta ăn cơm, cũng không tiện nói không đi, chỉ nói: "Chị dâu, quần áo bọn nhỏ vừa mới ướt, thay quần áo cho bọn nhỏ xong thì đi.”
Chị Hồ lại nhìn vào trong phòng: "Không phải nói mẹ cô cũng tới sao?”
Trịnh Cẩm Hoa cười nói: "Bà ấy đi vệ sinh rồi.”
Tiếp tục đi vào bên trong, ngôi nhà là một ngôi nhà gạch, phòng khách là xi măng. Lại nhìn mấy phòng ngủ, trong phòng ngủ dán gạch men, tường hẳn là sơn lại một lần nữa, rất sạch sẽ, phòng cũng tương đối lớn.
Thẩm Thận Hành cười hỏi cô: "Thích không?”
Trịnh Cẩm Hoa gật đầu: "Thích. Có đủ phòng, năm phòng.”
Thẩm Thận Hành thấy cô thích, trong lòng vui vẻ: "Để Thận Ngôn và Thắng Tiệp một gian phòng, mẹ ngủ cùng Thắng Âm. Chúng lớn như vậy, cũng nên ngủ riêng với cha mẹ.”
Trịnh Cẩm Hoa sao có thể không biết người đàn ông này nghĩ cái gì, tuy nhiên hiện tại bụng cô lớn, không tiện quan tâm bọn trẻ, để cho bọn trẻ tách ra ngủ cũng tốt.
Mạc Văn Tú đưa theo mấy đứa nhỏ ở phía sau nhìn khắp nơi, sau khi xem xong, trong lòng rất là hài lòng, phòng này đủ lớn, đủ sạch sẽ, con gái ở chắc chắn thoải mái, cũng càng hài lòng với con rể.
Tiểu Trần chuyển từng bưu kiện vào trong, Mạc Văn Tú nhìn rất ngượng ngùng, cũng chạy đi hỗ trợ, Tiểu Trần vội vàng nói: "Thím, thím nghỉ ngơi đi, con chuyển mấy lần sẽ xong ngay thôi.”
Mạc Văn Tú cũng không từ chối nữa, nhìn con gái và con rể tay trong tay nhìn phòng, bà mở bọc ra, tính lấy đồ đạc ra, cần dọn dẹp thì dọn dẹp, con gái nhà mình tự mình hiểu rõ, một giấc buổi trưa nhất định phải ngủ, không lấy giường xếp ra, thì sao ngủ được?
Thẩm Thận Hành đã mua chiếu trước.
Mạc Văn Tú bảo Thẩm Thận Ngôn giúp lấy nước, định giặt chiếu một lần ở trong sân, hôm nay trời nắng khá to, ăn cơm trưa xong sẽ làm. Và đồ nội thất trong phòng cũng phải được lau sạch.
Trịnh Cẩm Hoa đi dạo phòng xong đi ra, đã nhìn thấy mẹ cô mang theo mấy đứa nhỏ bận rộn mở đồ ra, cô và Thẩm Thận Hành cũng tới lấy khăn lau tủ.
Đang bận rộn, bên ngoài truyền đến một tiếng gọi: "Thận Hành?”
Trịnh Cẩm Hoa nhìn về phía Thẩm Thận Hành: "Gọi anh kìa!”
Động tác trong tay Thẩm Thận Hành không dừng lại, tiếp tục lau tủ, nói: "Chị dâu nhà sư đoàn trưởng, tự chị ấy biết vào.”
Nghe giọng điệu của anh, Trịnh Cẩm Hoa đã biết, đây là quan hệ với sư đoàn trưởng rất tốt, bằng không Thận Hành cũng sẽ không tùy ý như vậy.
Quả nhiên, chị dâu nhà sư đoàn trưởng họ Hồ, tên là Hồ Quế Chi, thím Hồ không nghe thấy có người đáp lại bà, trực tiếp tiến vào, đến trong phòng vừa nhìn, đều đang bận rộn.
Đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thắng Tiệp và Thẩm Thắng Âm, bà ấy ngạc nhiên nói: "Đây là cặp song sinh của nhà Thận Hành đúng không? Trông dáng vẻ xinh đẹp quá.”
Thắng Tiệp Thắng Âm tò mò nhìn bà, Thắng Tiệp lá gan lớn hơn một chút, huống chi cha mẹ đều ở trong phòng, bé không sợ, hỏi: "Bà là ai?”
Thím Hồ rất thích đứa bé này, ngồi xổm xuống nói: "Bà là bà Hồ của con.”
Thẩm Thận Hành mặt tối sầm lại, nhịn không được từ phòng ngủ đi ra: "Chị dâu, sai bối phận.”
Trịnh Cẩm Hoa cũng đi theo Thẩm Thận Hành đi ra, trên mặt mang theo nụ cười, chị dâu này rất thú vị.
Thím Hồ tức giận nói: "Sai bối phận gì? Tuổi của tôi không nên là bà sao?”
Thẩm Thận Hành tâm sự nói, tuổi này của chị nên làm bà, nhưng tôi và sư trưởng chính là quan hệ cấp dưới của chiến hữu.
Thím Hồ không để ý tới Thẩm Thận Hành, ở trong lòng bà Thẩm Thận Hành và con của bà cũng không có gì khác nhau, tinh mắt nhìn thấy Trịnh Cẩm Hoa phía sau anh, ôi một tiếng, tiến lên đẩy Thẩm Thận Hành ra, một tay kéo tay Trịnh Cẩm Hoa kêu lên: "Đây là vợ Thận Hành đúng không? Thật xinh đẹp, tay cũng mềm mại như vậy, trách không được Thận Hành lại trân quý như vậy.”
Trịnh Cẩm Hoa đỏ mặt, cười gọi một tiếng chị dâu, trong lòng nói chị dâu này thật sự nhiệt tình, cô chưa từng thấy qua người nhiệt tình như vậy.
Thím Hồ liên tục than mấy tiếng: "Chị nghe Thận Hành nói cô mang thai ba bào thai, phải cẩn thận một chút.”
Trịnh Cẩm Hoa nói: "Vâng.”
Thím Hồ lại cười nói: "Sáng hôm qua Thận Hành đã gọi điện thoại cho chị, nói sáng nay đến quân doanh, bảo chị chuẩn bị đồ ăn, nói vợ cậu ấy thích uống canh gà, bảo chị hầm canh gà mái già, không, hôm qua chị đã nhờ phòng hậu cần giúp chị mua một con gà mái già, buổi sáng thức dậy thì hầm, chỉ chờ cô đến uống canh gà.”
Trịnh Cẩm Hoa đi tới chỗ Thẩm Thận Hành, mặt có chút đỏ, da mặt người này sao lại dày như vậy, hỏi anh: "Anh gọi điện thoại lúc nào vậy?”
Thẩm Thận Hành sờ sờ mũi, có chút đương nhiên: "Lúc mua vé tàu thì gọi.”
Thím Hồ kéo tay cô: "Không sao đâu, thật tốt khi Thận Hành gọi điện thoại, bằng không chị cái gì cũng không chuẩn bị, các người tới lại không có cơm ăn. Nhà đã dọn dẹp chưa? Dọn dẹp xong thì đi theo chị dâu, đồ ăn đã xong hết rồi.”
Trịnh Cẩm Hoa cảm thấy lần đầu tiên tới nhà người ta ăn cơm, cũng không tiện nói không đi, chỉ nói: "Chị dâu, quần áo bọn nhỏ vừa mới ướt, thay quần áo cho bọn nhỏ xong thì đi.”
Chị Hồ lại nhìn vào trong phòng: "Không phải nói mẹ cô cũng tới sao?”
Trịnh Cẩm Hoa cười nói: "Bà ấy đi vệ sinh rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.