Nhật Ký Nuôi Con Của Quỷ Hút Máu
Chương 15
Phế Phu Nhất Chỉ
17/10/2022
Nhật ký nuôi con của quỷ hút máu
Tác giả: Phế Phu Nhất Chỉ
Phần 15
======
Elphins là tổ tiên của ma cà rồng, đã nói là làm, ngày hôm sau khi tỉnh dậy liền tìm tòi rất nhiều tư liệu để hiểu hết sở thích của trẻ con ở độ tuổi này. Sau đó đã bị lóa mắt bởi tất cả các loại trang trí có màu sắc rực rỡ.
Nhìn đi chỗ khác ba giây rồi nhìn lại, anh dứt khoát đóng lại trang web.
Những số liệu lớn và đồ vật thu thập được chưa chắc đã đáng tin cậy, anh nhớ lại lúc nãy đập vào ánh mắt những đồ vật hết sức ấu trĩ mang màu sắc sặc sỡ đó, từ quan điểm thẩm mỹ của bản thân, anh cảm thấy Uriah có thể cũng sẽ không thích mấy thứ đó.
Quá khó.
Anh cho rằng con người mà anh nuôi dưỡng không nên quá khác biệt so với trình độ thẩm mỹ của chính anh, ít nhất thì nhận thức về cái xấu cũng giống nhau.
Uriah đã không làm anh thất vọng.
Khi anh hỏi đứa bé thích phong cách nào, nó nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu và nói muốn màu xanh lam.
Elphins im lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Vách tường màu xanh lam, bên trên có những vì sao, còn có những đám mây," Uriah mô tả cho anh tưởng tượng của mình về căn phòng, "Loại mà vẫn có thể nhìn thấy những ngôi sao sau khi tắt đèn."
Sau khi nói xong, đứa bé lo lắng có phải yêu cầu của mình đưa ra quá nhiều hay không, nói thêm: "Không có ngôi sao cũng không sao."
Elphins đại khái hiểu ra sở thích của đứa bé, từ tận đáy lòng bày tỏ sự vui mừng đối với thẩm mỹ của Uriah, sau đó yêu cầu lão Evan bắt tay trang trí.
Anh cho lão Evan ba ngày thay đổi hoàn toàn cách bài trí căn phòng của mình. Mệnh lệnh này ban đầu khá khó hiểu, người hầu trung thành của anh khi nghe mệnh lệnh này thì có hơi sửng sốt, sau đó kìm chế vẻ mặt và xác nhận lại một lần nữa: "Điện hạ, ngài định trang trí lại căn phòng sao?"
Từ trước tới nay lão Evan luôn là một người hầu biết nghe lời, trước kia hiếm khi xuất hiện loại tình huống dò hỏi như thế này, Elphins tự nhận mình là một chủ nhân rộng lượng, có thể chịu đựng được việc người hầu cận của mình đã lớn tuổi nên đầu óc có vấn đề, kiên nhẫn lặp lại yêu cầu của mình.
Lão Evan cảm thấy mình thực sự có thể đã già rồi như những người khác nói, ông bị ảo giác và cảm thấy như thể nghe thấy Elphins nói rằng màu sắc của căn phòng nên đổi thành màu xanh da trời, trần nhà muốn được sơn thành mây trắng linh tinh, mức độ này gần như có thể được coi là bệnh nan y.
À đúng rồi, còn muốn treo lên những ngôi sao nhỏ, muốn nó phải chiếu sáng lên.
Những ngôi sao nhỏ, phải chiếu sáng lên.
Lão Evan cảm thấy mình nên đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, quan trọng là kiểm tra thính giác.
Phải biết rằng địa vị của Elphins trong huyết tộc hoàn toàn tỷ lệ thuận với trình độ bắt bẻ của anh. Sức mạnh có bao nhiêu cao thâm thì tầm nhìn xa xăm bấy nhiêu. Trước đó, trang viên này vẫn duy trì phong cách kiến trúc của thế kỷ 18, tôn trọng nét âm trầm lộng lẫy, với màu đỏ sẫm làm chủ đạo, tôn lên đầy đủ danh tính của chủ nhân là một ma cà rồng.
Elphins chắc chắn là một ma cà rồng với gu thẩm mỹ rất là "ma cà rồng". Điều này không hề thay đổi trong gần một nghìn năm qua. Dù có tỉnh dậy từ một giấc ngủ say cả trăm năm cũng không bị lật tẩy. Rõ ràng là cách đây một thời gian, không một sinh vật nào được phép bước vào căn phòng nửa bước, vậy mà bây giờ đột nhiên bảo người trang trí lại căn phòng của mình.
Còn được thay thế bằng phong cách..... tươi mới.
Thật khó để tưởng tượng một ma cà rồng lại có khiếu thẩm mỹ như vậy.
Dù đã tận mắt nghe thấy nhưng lão Evan vẫn không thể tin được.
..... Xem ra chuyện đến bệnh viện kiểm tra là thực sự cần thiết.
Chuyến đi này đã được ông lên kế hoạch thành hành trình cho năm thứ hai, rất cần đến đó một lần. Trước mắt đối mặt với vẻ mặt vô cảm của Elphins chỉ có thể duy trì nở nụ cười, dùng sự chuyên nghiệp 100% nói với vị chủ nhân tính khí thất thường của mình: "Dạ được thưa điện hạ, tôi sẽ chuẩn bị ngay."
"Đi đi." Elphins xua tay.
Lão Evan đã tận tâm dành ba ngày để trang trí lại căn phòng. Theo hướng dẫn của Elphins, ông đã sử dụng giấy dán tường màu xanh da trời để che những bức tường màu đỏ sẫm ban đầu, đèn chùm lộng lẫy trên trần nhà cũng bị thủ tiêu, giấy dán tường màu với những đám mây trắng che đi màu sắc ban đầu, đèn cũng được thay bằng hình đám mây trắng, xung quanh đám mây, đèn ông sao toàn quyền gánh vác.
Ông cũng tự ý thay đổi giường và chiếc ghế nằm của Elphins thành màu mây trắng phù hợp với tông màu tổng thể của căn phòng, còn bỏ thêm một người bạn mới vào đôi búp bê vải của Uriah —— một chiếc gối hình ngôi sao.
Uriah rất hài lòng với diện mạo mới của căn phòng, lập tức ôm chiếc gối mới lăn ở trên giường vài vòng.
Sau khi lăn xong thấy Elphins đang đứng bên cạnh giường, đứa bé lập tức xấu hổ, bò tới kéo tay Elphins, chỉ lên những ngôi sao trên trần nhà và nói: "Tiên sinh, các vì sao!"
"Ừ," Elphins giúp đứa bé chỉnh lại mái tóc rối bù do vừa mới lăn lộn, "Có thích không?"
"Thích!" Uriah gật đầu thật mạnh, "Rất thích! Cảm ơn tiên sinh và ông nội."
Elphins hỏi: "Tại sao còn muốn cảm ơn ông nội?"
Uriah vẫn không cao hơn anh khi đứng trên giường, vì vậy chỉ có thể ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh và nói: "Bởi vì tiên sinh bảo ông nội làm mà."
"Vậy thì nên cảm ơn ta mới đúng." Elphins nói.
Uriah cau mày suy nghĩ một hồi: "Nhưng cháu đều nói hai người mà."
Elphins sửa lại cho đứa bé: "Cảm ơn một mình ta là đủ rồi."
Anh cũng cảm thấy mình có chút khó hiểu, cũng không cần phải tranh luận loại chuyện này, nhưng bộ dạng suy nghĩ nghiêm túc của Uriah có vẻ khiến người ta rất dễ chịu, anh không thể không tiếp tục trêu chọc.
Đây có thể coi là thú vị ác ý của tổ tiên huyết tộc.
Anh không có ý định kìm lại, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng để nói tiếp.
Mặc dù Uriah không hiểu anh đang nghĩ gì hay tại sao lại đột nhiên muốn có một lời cảm ơn riêng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, vẫn muốn thỏa mãn ý anh mà nói: "Cảm ơn tiên sinh." Với giọng điệu mang theo sự bất lực. Giống như ông cụ non.
Elphins thực hưởng thụ với lời cám ơn này, câu lên khóe miệng: "Không có chi."
Vì sự "nghe lời" của Uriah, tâm trạng của anh rất vui vẻ, mặc nhiên chấp nhận căn phòng ngủ này khác một trời một vực so với những gì anh đã có trước đây, vào buổi tối đứa bé năn nỉ anh kể một câu chuyện trước khi đi ngủ anh cũng không từ chối.
Cũng như anh không bao giờ cho phép bất cứ ai vào phòng ngủ, anh cũng không bao giờ kể chuyện cho ai nghe trước khi đi ngủ.
Đây là lần đầu tiên một người kể chuyện trước khi đi ngủ đảm nhận công việc này, anh cực kỳ không có kinh nghiệm trong việc này, giọng nói của anh đều đều và cứng ngắc đến mức biến một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ thành một câu chuyện ma, điều này đủ để làm cho một đứa trẻ vừa mới hiểu câu chuyện sợ hãi.
Mặc dù Uriah không bị sợ hãi đến phát khóc, nhưng rõ ràng không khá hơn là bao. Những câu chuyện trước khi đi ngủ đã hoàn toàn mất tác dụng thôi miên, đứa trẻ nghe xong câu chuyện đều tròn xoe mắt xanh, cảm giác uể oải biến mất mà thay vào đó lại ngày càng hoạt bát, không muốn ngủ chút nào.
Elphins không ngờ lần kể chuyện đầu tiên của mình lại thất bại như vậy. Anh đặt cuốn sách xuống, kéo Uriah bị đông lạnh mà bọc thành một búi nhỏ lại đến bên mình —— trên người anh rất ấm, cố tình sử dụng túi nước ấm để ngụy trang, đây là gợi ý của lão Evan, vì để Uriah ngủ với mình lần thứ hai không bị đông lạnh ——hỏi: "Không ngủ được à?"
Uriah gật đầu: "Không buồn ngủ lắm."
Elphins thản nhiên lật một trang sách: "Vậy thì chúng ta đọc một câu chuyện khác."
Lần này anh rút ra được bài học, cố gắng giữ cho giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn, âm điệu cũng hạ thấp xuống, tuy rằng vẫn chưa mềm mại như tiếng cha mẹ dỗ con ngủ, nhưng với anh mà nói cũng đã tốt lắm rồi, biểu hiện trên cơ thể của Uriah càng rõ ràng hơn —— mới vừa đọc xong trang đầu tiên, đôi mắt đứa trẻ đã có dấu hiệu nhắm lại.
Elphins không ngừng cố gắng, một tay vỗ nhẹ trên người Uriah, một bên đọc:
"..... Hoàng tử ngồi trên lưng con rồng khổng lồ, sinh vật hung ác trong truyền thuyết này quá hiền lành khi đối mặt với cậu, đôi cánh đập rất nhỏ, như thể sợ sẽ làm cậu ngã xuống....."
Uriah nhắm mắt lại, vô thức lăn vào trong lồng ngực anh, cố mở mắt ra: "Sau đó thì sao?"
"..... Bọn họ tiến vào hang rồng, một cái hang rất lớn, bên ngoài trống rỗng, không có cái gì, càng đi vào bên trong....."
"Thân rồng to lớn đến nỗi phải cúi xuống chui đầu vào hang, lâu lâu lại đụng phải đỉnh hang, vụng về đến nỗi hoàng tử không nhịn được cười....."
"..... Con rồng há to miệng, nhưng nhanh chóng nhận ra mình trông có chút ngốc nghếch, lại ngậm lại, trong ánh mắt khó hiểu của hoàng tử, khàn giọng nói: 'Khi ngươi cười lên trông rất đẹp'....."
Elphins nhìn xuống con người trong lồng ngực mình, động tác dừng lại một lúc, không ngờ Uriah vẫn chưa ngủ, lại cố gắng mở mắt ra: "..... Sau đó..... Thì sao?"
Con người rõ ràng đang rất buồn ngủ lại phải cố gắng chống cự nghe xong đoạn kết, bộ dạng mơ hồ lại đáng yêu, anh vuốt tóc Uriah: "Sau đó, rồng dẫn hoàng tử vào sâu bên trong, trong hang có rất nhiều vàng bạc châu báu."
Đôi mắt Uriah chuyển động, mở ra một cái khe: "A..... châu báo?"
"Kết thúc của câu chuyện là con rồng đã trao kho báu cho hoàng tử." Elphins khép lại cuốn sách, kết thúc một cách qua loa, nói với giọng điệu không cho kháng cự, "Được rồi, ngủ đi."
Uriah nhăn mi lại, trong cơn mê muội vẫn một mực truy hỏi: "Nhưng mà..... tại sao con rồng lại trao bảo vật cho hoàng tử?"
Elphins tắt đèn, lấy túi chườm nóng đã nguội từ trong chăn bông ra, mở chăn lên rồi ôm lấy Uriah đáp: "Vì rồng thích hoàng tử."
"Được rồi, chuyện kết thúc rồi, ngủ đi Uriah, ngủ ngon." Nói xong, anh nhắm mắt lại.
Uriah không nói nữa, dường như không thể chống đỡ được mà chìm vào giấc ngủ.
Giống như con người, huyết tộc khi nhắm mắt lại không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài. Nói một cách tương đối, các giác quan khác sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm.
Anh có thể cảm nhận được sau khi anh nói xong Uriah theo bản năng tới gần, hơi thở ấm áp phả vào làn da lạnh lẽo, như thể một chút hơi ấm được tiếp thêm vào anh, ngay sau đó là mái tóc mềm mại chạm vào má anh, Uriah dường như đang cọ vào mặt anh, giống như một loài động vật nhỏ mềm mại nào đó.
Cuối cùng, tiếng hít thở, tiếng máu lưu động, tiếng tim đập đều đều hóa thành cát bụi không thể chạm tới trong không khí, trong giây lát anh dường như không nghe thấy gì.
Bởi vì trước khi Uriah chìm vào giấc ngủ nói với một giọng điệu mơ hồ, mềm mại mang theo hương vị ngọt ngào:
"Cháu cũng thích tiên sinh."
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn đã yêu thích
Tác giả: Phế Phu Nhất Chỉ
Phần 15
======
Elphins là tổ tiên của ma cà rồng, đã nói là làm, ngày hôm sau khi tỉnh dậy liền tìm tòi rất nhiều tư liệu để hiểu hết sở thích của trẻ con ở độ tuổi này. Sau đó đã bị lóa mắt bởi tất cả các loại trang trí có màu sắc rực rỡ.
Nhìn đi chỗ khác ba giây rồi nhìn lại, anh dứt khoát đóng lại trang web.
Những số liệu lớn và đồ vật thu thập được chưa chắc đã đáng tin cậy, anh nhớ lại lúc nãy đập vào ánh mắt những đồ vật hết sức ấu trĩ mang màu sắc sặc sỡ đó, từ quan điểm thẩm mỹ của bản thân, anh cảm thấy Uriah có thể cũng sẽ không thích mấy thứ đó.
Quá khó.
Anh cho rằng con người mà anh nuôi dưỡng không nên quá khác biệt so với trình độ thẩm mỹ của chính anh, ít nhất thì nhận thức về cái xấu cũng giống nhau.
Uriah đã không làm anh thất vọng.
Khi anh hỏi đứa bé thích phong cách nào, nó nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu và nói muốn màu xanh lam.
Elphins im lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Vách tường màu xanh lam, bên trên có những vì sao, còn có những đám mây," Uriah mô tả cho anh tưởng tượng của mình về căn phòng, "Loại mà vẫn có thể nhìn thấy những ngôi sao sau khi tắt đèn."
Sau khi nói xong, đứa bé lo lắng có phải yêu cầu của mình đưa ra quá nhiều hay không, nói thêm: "Không có ngôi sao cũng không sao."
Elphins đại khái hiểu ra sở thích của đứa bé, từ tận đáy lòng bày tỏ sự vui mừng đối với thẩm mỹ của Uriah, sau đó yêu cầu lão Evan bắt tay trang trí.
Anh cho lão Evan ba ngày thay đổi hoàn toàn cách bài trí căn phòng của mình. Mệnh lệnh này ban đầu khá khó hiểu, người hầu trung thành của anh khi nghe mệnh lệnh này thì có hơi sửng sốt, sau đó kìm chế vẻ mặt và xác nhận lại một lần nữa: "Điện hạ, ngài định trang trí lại căn phòng sao?"
Từ trước tới nay lão Evan luôn là một người hầu biết nghe lời, trước kia hiếm khi xuất hiện loại tình huống dò hỏi như thế này, Elphins tự nhận mình là một chủ nhân rộng lượng, có thể chịu đựng được việc người hầu cận của mình đã lớn tuổi nên đầu óc có vấn đề, kiên nhẫn lặp lại yêu cầu của mình.
Lão Evan cảm thấy mình thực sự có thể đã già rồi như những người khác nói, ông bị ảo giác và cảm thấy như thể nghe thấy Elphins nói rằng màu sắc của căn phòng nên đổi thành màu xanh da trời, trần nhà muốn được sơn thành mây trắng linh tinh, mức độ này gần như có thể được coi là bệnh nan y.
À đúng rồi, còn muốn treo lên những ngôi sao nhỏ, muốn nó phải chiếu sáng lên.
Những ngôi sao nhỏ, phải chiếu sáng lên.
Lão Evan cảm thấy mình nên đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, quan trọng là kiểm tra thính giác.
Phải biết rằng địa vị của Elphins trong huyết tộc hoàn toàn tỷ lệ thuận với trình độ bắt bẻ của anh. Sức mạnh có bao nhiêu cao thâm thì tầm nhìn xa xăm bấy nhiêu. Trước đó, trang viên này vẫn duy trì phong cách kiến trúc của thế kỷ 18, tôn trọng nét âm trầm lộng lẫy, với màu đỏ sẫm làm chủ đạo, tôn lên đầy đủ danh tính của chủ nhân là một ma cà rồng.
Elphins chắc chắn là một ma cà rồng với gu thẩm mỹ rất là "ma cà rồng". Điều này không hề thay đổi trong gần một nghìn năm qua. Dù có tỉnh dậy từ một giấc ngủ say cả trăm năm cũng không bị lật tẩy. Rõ ràng là cách đây một thời gian, không một sinh vật nào được phép bước vào căn phòng nửa bước, vậy mà bây giờ đột nhiên bảo người trang trí lại căn phòng của mình.
Còn được thay thế bằng phong cách..... tươi mới.
Thật khó để tưởng tượng một ma cà rồng lại có khiếu thẩm mỹ như vậy.
Dù đã tận mắt nghe thấy nhưng lão Evan vẫn không thể tin được.
..... Xem ra chuyện đến bệnh viện kiểm tra là thực sự cần thiết.
Chuyến đi này đã được ông lên kế hoạch thành hành trình cho năm thứ hai, rất cần đến đó một lần. Trước mắt đối mặt với vẻ mặt vô cảm của Elphins chỉ có thể duy trì nở nụ cười, dùng sự chuyên nghiệp 100% nói với vị chủ nhân tính khí thất thường của mình: "Dạ được thưa điện hạ, tôi sẽ chuẩn bị ngay."
"Đi đi." Elphins xua tay.
Lão Evan đã tận tâm dành ba ngày để trang trí lại căn phòng. Theo hướng dẫn của Elphins, ông đã sử dụng giấy dán tường màu xanh da trời để che những bức tường màu đỏ sẫm ban đầu, đèn chùm lộng lẫy trên trần nhà cũng bị thủ tiêu, giấy dán tường màu với những đám mây trắng che đi màu sắc ban đầu, đèn cũng được thay bằng hình đám mây trắng, xung quanh đám mây, đèn ông sao toàn quyền gánh vác.
Ông cũng tự ý thay đổi giường và chiếc ghế nằm của Elphins thành màu mây trắng phù hợp với tông màu tổng thể của căn phòng, còn bỏ thêm một người bạn mới vào đôi búp bê vải của Uriah —— một chiếc gối hình ngôi sao.
Uriah rất hài lòng với diện mạo mới của căn phòng, lập tức ôm chiếc gối mới lăn ở trên giường vài vòng.
Sau khi lăn xong thấy Elphins đang đứng bên cạnh giường, đứa bé lập tức xấu hổ, bò tới kéo tay Elphins, chỉ lên những ngôi sao trên trần nhà và nói: "Tiên sinh, các vì sao!"
"Ừ," Elphins giúp đứa bé chỉnh lại mái tóc rối bù do vừa mới lăn lộn, "Có thích không?"
"Thích!" Uriah gật đầu thật mạnh, "Rất thích! Cảm ơn tiên sinh và ông nội."
Elphins hỏi: "Tại sao còn muốn cảm ơn ông nội?"
Uriah vẫn không cao hơn anh khi đứng trên giường, vì vậy chỉ có thể ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh và nói: "Bởi vì tiên sinh bảo ông nội làm mà."
"Vậy thì nên cảm ơn ta mới đúng." Elphins nói.
Uriah cau mày suy nghĩ một hồi: "Nhưng cháu đều nói hai người mà."
Elphins sửa lại cho đứa bé: "Cảm ơn một mình ta là đủ rồi."
Anh cũng cảm thấy mình có chút khó hiểu, cũng không cần phải tranh luận loại chuyện này, nhưng bộ dạng suy nghĩ nghiêm túc của Uriah có vẻ khiến người ta rất dễ chịu, anh không thể không tiếp tục trêu chọc.
Đây có thể coi là thú vị ác ý của tổ tiên huyết tộc.
Anh không có ý định kìm lại, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng để nói tiếp.
Mặc dù Uriah không hiểu anh đang nghĩ gì hay tại sao lại đột nhiên muốn có một lời cảm ơn riêng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, vẫn muốn thỏa mãn ý anh mà nói: "Cảm ơn tiên sinh." Với giọng điệu mang theo sự bất lực. Giống như ông cụ non.
Elphins thực hưởng thụ với lời cám ơn này, câu lên khóe miệng: "Không có chi."
Vì sự "nghe lời" của Uriah, tâm trạng của anh rất vui vẻ, mặc nhiên chấp nhận căn phòng ngủ này khác một trời một vực so với những gì anh đã có trước đây, vào buổi tối đứa bé năn nỉ anh kể một câu chuyện trước khi đi ngủ anh cũng không từ chối.
Cũng như anh không bao giờ cho phép bất cứ ai vào phòng ngủ, anh cũng không bao giờ kể chuyện cho ai nghe trước khi đi ngủ.
Đây là lần đầu tiên một người kể chuyện trước khi đi ngủ đảm nhận công việc này, anh cực kỳ không có kinh nghiệm trong việc này, giọng nói của anh đều đều và cứng ngắc đến mức biến một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ thành một câu chuyện ma, điều này đủ để làm cho một đứa trẻ vừa mới hiểu câu chuyện sợ hãi.
Mặc dù Uriah không bị sợ hãi đến phát khóc, nhưng rõ ràng không khá hơn là bao. Những câu chuyện trước khi đi ngủ đã hoàn toàn mất tác dụng thôi miên, đứa trẻ nghe xong câu chuyện đều tròn xoe mắt xanh, cảm giác uể oải biến mất mà thay vào đó lại ngày càng hoạt bát, không muốn ngủ chút nào.
Elphins không ngờ lần kể chuyện đầu tiên của mình lại thất bại như vậy. Anh đặt cuốn sách xuống, kéo Uriah bị đông lạnh mà bọc thành một búi nhỏ lại đến bên mình —— trên người anh rất ấm, cố tình sử dụng túi nước ấm để ngụy trang, đây là gợi ý của lão Evan, vì để Uriah ngủ với mình lần thứ hai không bị đông lạnh ——hỏi: "Không ngủ được à?"
Uriah gật đầu: "Không buồn ngủ lắm."
Elphins thản nhiên lật một trang sách: "Vậy thì chúng ta đọc một câu chuyện khác."
Lần này anh rút ra được bài học, cố gắng giữ cho giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn, âm điệu cũng hạ thấp xuống, tuy rằng vẫn chưa mềm mại như tiếng cha mẹ dỗ con ngủ, nhưng với anh mà nói cũng đã tốt lắm rồi, biểu hiện trên cơ thể của Uriah càng rõ ràng hơn —— mới vừa đọc xong trang đầu tiên, đôi mắt đứa trẻ đã có dấu hiệu nhắm lại.
Elphins không ngừng cố gắng, một tay vỗ nhẹ trên người Uriah, một bên đọc:
"..... Hoàng tử ngồi trên lưng con rồng khổng lồ, sinh vật hung ác trong truyền thuyết này quá hiền lành khi đối mặt với cậu, đôi cánh đập rất nhỏ, như thể sợ sẽ làm cậu ngã xuống....."
Uriah nhắm mắt lại, vô thức lăn vào trong lồng ngực anh, cố mở mắt ra: "Sau đó thì sao?"
"..... Bọn họ tiến vào hang rồng, một cái hang rất lớn, bên ngoài trống rỗng, không có cái gì, càng đi vào bên trong....."
"Thân rồng to lớn đến nỗi phải cúi xuống chui đầu vào hang, lâu lâu lại đụng phải đỉnh hang, vụng về đến nỗi hoàng tử không nhịn được cười....."
"..... Con rồng há to miệng, nhưng nhanh chóng nhận ra mình trông có chút ngốc nghếch, lại ngậm lại, trong ánh mắt khó hiểu của hoàng tử, khàn giọng nói: 'Khi ngươi cười lên trông rất đẹp'....."
Elphins nhìn xuống con người trong lồng ngực mình, động tác dừng lại một lúc, không ngờ Uriah vẫn chưa ngủ, lại cố gắng mở mắt ra: "..... Sau đó..... Thì sao?"
Con người rõ ràng đang rất buồn ngủ lại phải cố gắng chống cự nghe xong đoạn kết, bộ dạng mơ hồ lại đáng yêu, anh vuốt tóc Uriah: "Sau đó, rồng dẫn hoàng tử vào sâu bên trong, trong hang có rất nhiều vàng bạc châu báu."
Đôi mắt Uriah chuyển động, mở ra một cái khe: "A..... châu báo?"
"Kết thúc của câu chuyện là con rồng đã trao kho báu cho hoàng tử." Elphins khép lại cuốn sách, kết thúc một cách qua loa, nói với giọng điệu không cho kháng cự, "Được rồi, ngủ đi."
Uriah nhăn mi lại, trong cơn mê muội vẫn một mực truy hỏi: "Nhưng mà..... tại sao con rồng lại trao bảo vật cho hoàng tử?"
Elphins tắt đèn, lấy túi chườm nóng đã nguội từ trong chăn bông ra, mở chăn lên rồi ôm lấy Uriah đáp: "Vì rồng thích hoàng tử."
"Được rồi, chuyện kết thúc rồi, ngủ đi Uriah, ngủ ngon." Nói xong, anh nhắm mắt lại.
Uriah không nói nữa, dường như không thể chống đỡ được mà chìm vào giấc ngủ.
Giống như con người, huyết tộc khi nhắm mắt lại không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài. Nói một cách tương đối, các giác quan khác sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm.
Anh có thể cảm nhận được sau khi anh nói xong Uriah theo bản năng tới gần, hơi thở ấm áp phả vào làn da lạnh lẽo, như thể một chút hơi ấm được tiếp thêm vào anh, ngay sau đó là mái tóc mềm mại chạm vào má anh, Uriah dường như đang cọ vào mặt anh, giống như một loài động vật nhỏ mềm mại nào đó.
Cuối cùng, tiếng hít thở, tiếng máu lưu động, tiếng tim đập đều đều hóa thành cát bụi không thể chạm tới trong không khí, trong giây lát anh dường như không nghe thấy gì.
Bởi vì trước khi Uriah chìm vào giấc ngủ nói với một giọng điệu mơ hồ, mềm mại mang theo hương vị ngọt ngào:
"Cháu cũng thích tiên sinh."
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn đã yêu thích
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.