Nhật Ký Nuôi Dưỡng Hoa Tầm Xuân
Chương 5: Tôi giúp cậu
Oltis (Nhà có cá muối)
17/04/2023
Hoàng Bách Tùng chia tay rồi, chia tay bạn gái cũ, mà cũng không biết là có phải bạn gái cũ hay không bởi vì hai người họ còn không yêu đương
được một ngày cho trọn vẹn.
Người ngoài nhìn vào cũng chỉ biết thở dài, người trong cuộc xem ra còn thảnh thơi thoải mái lắm.
Hoàng Bách Tùng còn không lấy nổi một giây đau thương nữa là đằng khác, bạn gái cũ tìm đến cửa lớp vẫn thản nhiên chơi game ầm ĩ, miệng đẹp lưu loát "không gặp". Chị gái kia chịu không nổi liền đi thẳng vào lớp, đập một cái lớn tiếng lên mặt bàn làm đồng đội của cậu ta giật mình rơi cả điện thoại.
- Mẹ!
- Kêu ba gọi mẹ cái gì, cầm điện thoại lẹ lên.
Được rồi, danh xưng "người nhà quê" xứng đáng thuộc về chị ấy rồi.
Xung quanh chỉ toàn thành viên lớp cũng không thể không chú ý đến động tĩnh bên này, bọn họ đều theo dõi tiếp theo Hoàng Bách Tùng sẽ làm gì, ấy vậy mà cậu ta còn chẳng mảy may quan tâm nữ sinh kia, thao tác tay thoạt nhìn còn nhanh hơn ban nảy, mấy giây sau điện thoại phát lên khúc nhạc quang vinh quen thuộc.
Nữ sinh kia hình như tức đến sắp chết rồi, hai mắt đỏ ửng lên như muốn nổ ra, mặt lúc xanh lúc đỏ cũng không dễ nhìn là mấy.
- Chị còn muốn gì nữa?
Hoàng Bách Tùng buông điện thoại xuống, cầm lấy hai viên kẹo nhai lên bỏ vào miệng không kiêng nể gì mà hỏi, nữ sinh kia như muốn nói rồi lại thôi khiến Hoàng Bách Tùng không kiên nhẫn nhăn mày.
- Sắp vào học rồi, chị muốn cái gì?
- Chị muốn nhà trường biết chuyện chị dụ dỗ đàn em yêu sớm sao?
Hoàng Bách Tùng nâng mắt, mặt mày không quá nhiều biểu cảm khiến người ta cảm thấy cậu là người bất cần lại vô tâm.
- Em...
Nữ sinh kia chịu không nổi, tức giận giơ ngón tay chỉ vào mặt Hoàng Bách Tùng, giống như không thể nói cái gì chỉ ngoảnh mặt giậm chân rời đi.
Hoàng Bách Tùng "xì" một tiếng không nhìn theo hơn nữa còn nghiêm túc cất điện thoại lấy tập sách tiết tiếp theo, đồng đội của cậu ta thấy vậy cũng ai về chỗ nấy không còn âm thanh ồn ào huyên náo vừa rồi nữa.
Lê Thụy Đan theo dõi đến giờ vẫn không thu mắt, cầm quyển sách che nửa gương mặt xinh đẹp nghiêng về bên người Phan Thanh Tường Vi bàn luận.
- Yêu Hoàng Bách Tùng oách thì oách mà cũng khổ thật đấy.
Phan Thanh Tường Vi nâng mắt một chút lại thu hồi không đáp lại lời của Lê Thụy Đan, cô chỉ nghĩ.
Người thích Hoàng Bách Tùng là một chuyện không tốt nhưng được cậu ấy thích hẳn là một điều tốt.
- Cậu ta diễn đó.
- Hả, diễn cái gì, ai diễn?
Phan Thanh Tường Vi rũ mi nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Hoàng Bách Tùng, cậu ấy không phải người như vậy.
Lê Thụy Đan nhìn chằm chằm Phan Thanh Tường Vi như muốn tìm kiếm chút gì đó trên người cô mà Phan Thanh Tường Vi cũng dửng dưng chẳng thấy ngại cứ mặc cho cô ấy suy xét, mãi một lúc mới nghe thanh âm kìm nén của Lê Thụy Đan.
- Cậu thích Hoàng Bách Tùng à?
Phan Thanh Tường Vi gõ đầu cô ấy một cái phát ra tiếng, không suy nghĩ gì phủ nhận.
- Tớ thích ai cậu còn không biết sao?
- Biết bao nhiêu năm rồi, từ hồi cấp hai tới giờ mà vẫn một lòng thủy chung vậy hả?
Phan Thanh Tường Vi cười một cái nghe như tiếng tự giễu.
Phải đó, cô thích người đó suốt bốn năm rồi, đến bây giờ cũng chẳng biết là thích vì cái gì hay chỉ theo thói quen mà thích người ta.
Cậu ấy thích cái gì cô đều biết, nhưng cậu ấy còn chẳng biết rõ họ tên của cô. Cái tên Tường Vi chắc là giống với tên của cô ấy nên cậu gái kia mới nhớ rõ như thế.
Nghĩ lại mà thấy bản thân ngu dốt nhưng mà cô vẫn không thể cứ vậy mà buông bỏ, ai bảo tình yêu là vực sâu không thấy đáy, yêu thầm là loại kẹo ngậm ngọt ngào chậm tan cơ chứ?
Ngậm vào rồi thì thấy đầu lưỡi bị bao phủ bởi lớp mật ngọt càng ăn thời gian càng chậm trôi để rồi sau cùng chỉ còn lại là dư âm hậu vị ngòn ngọt khiến người ta lầm tưởng, quên không được mà bỏ không xong.
Việc Hoàng Bách Tùng chia tay hay không chia tay cũng chỉ gây ồn ào nhỏ xíu trong trường bọn họ mà thôi, hơn nữa là đương sự cũng chẳng thèm quan tâm lắm cho nên chuyện này nhanh chóng chẳng được ai nhắc tới nữa. . Chap ????ới l????ô???? có ????ại ⩶ ????????ù???????????????? ????ệ????.V???? ⩶
Phan Thanh Tường Vi nhớ, hôm đấy là cuối thu, miền Nam cuối thu gió trời chuyển rõ rệt.
Cái nóng nửa vời được thay thế hoàn toàn bằng những cơn gió đông buốt rét nhưng vẫn đủ để người ta thoải mái thưởng thức.
Có nhiều thầy cô từng nói rằng, các em nên quý trọng và biết ơn vì bản thân được sinh ra và lớn lên ở cái đất Việt Nam và miền Nam đi, chẳng còn nơi nào bình yên và dễ sống như vậy nữa đâu.
Lúc đó đa số mọi người chẳng đồng tình nhưng cũng chỉ dám âm thầm phản đối, ai cũng giữ cho riêng mình một ước vọng, một nơi đáng sống nhất.
Phan Thanh Tường Vi nghĩ, con người ta sẽ chẳng thể nhận ra bản thân mình đang có những điều tốt đẹp nhường nào cho đến khi họ dần đánh mất tất cả vì những trải nghiệm trong đời.
Cô siết lấy bàn tay đang nắm cây viết xinh đẹp đắt tiền, nhìn nó hồi lâu, những lời nói của Hoàng Bách Tùng ban nãy như vẫn động lại trong tâm trí cô. Quả thật mà nói, con mẹ nó những lời nói vừa nãy quá sức hấp dẫn cô rồi.
- Cậu thích Lê Tùng Dương có phải không?
- Tôi giúp cậu?
- Thế nào?
Nắng ngày đông chiếu đến bờ vai thiếu niên làm nó sáng lên một mảng, sáng đến chói mắt. Lúc này cô còn có thể cảm nhận được một luồng hào quang tỏa ra sau lưng cậu ấy, cậu ấy còn đứng yên tĩnh nơi đó, hai tay đút vào túi.
Tuyệt đẹp tựa tranh.
Phan Thanh Tường Vi khẽ rung mí mắt hệt như cánh bướm chập chờn, Hoàng Bách Tùng cảm nhận được bất an của Phan Thanh Tường Vi, cậu lùi một bước dựa vào tường ra sức dụ dỗ.
- Tôi là bạn thân của cậu ấy, tôi có thể giúp cậu.
Nghe giống như một lời thề, vô cùng có căn cứ.
Phan Thanh Tường Vi chợt tỉnh, hơi nâng đầu nhìn vào mắt cậu ấy hỏi.
- Làm sao cậu biết?
- Làm sao cậu muốn giúp tôi?
Hoàng Bách Tùng lấy lưỡi chống má một cái chậm rãi suy nghĩ trả lời.
- Chỉ muốn xác nhận...
Phan Thanh Tường Vi bị tiếng chuông cắt ngang không nghe thấy khúc sau, đợi một đợt chuông báo vang xong mới hỏi lại.
- Cậu xác nhận cái gì?
Hoàng Bách Tùng rũ mắt câu môi, lắc đầu, không nói gì. Lát sau lại trở về bộ dáng ngả ngớn thường ngày, cánh tay cũng như tính cách cậu ấy, phóng khoáng tùy ý khoác lên vai Phan Thanh Tường Vi lôi lôi kéo kéo cô đi vào lớp.
- Coi như là làm công ích, muốn có bảy cái chùa được không?
Phan Thanh Tường Vi từ bé đến lớn chưa bao giờ thân cận với một nam sinh như vậy, vừa ngại ngùng vừa lạ lẫm liên tục tránh né hành động thân thiết kia. Hoàng Bách Tùng tinh ý nhận ra cũng không cưỡng ép cô ấy, hai người cứ vậy mà lập nên một giao ước.
Sợi dây liên kết cứ như vậy mà hình thành.
Người ngoài nhìn vào cũng chỉ biết thở dài, người trong cuộc xem ra còn thảnh thơi thoải mái lắm.
Hoàng Bách Tùng còn không lấy nổi một giây đau thương nữa là đằng khác, bạn gái cũ tìm đến cửa lớp vẫn thản nhiên chơi game ầm ĩ, miệng đẹp lưu loát "không gặp". Chị gái kia chịu không nổi liền đi thẳng vào lớp, đập một cái lớn tiếng lên mặt bàn làm đồng đội của cậu ta giật mình rơi cả điện thoại.
- Mẹ!
- Kêu ba gọi mẹ cái gì, cầm điện thoại lẹ lên.
Được rồi, danh xưng "người nhà quê" xứng đáng thuộc về chị ấy rồi.
Xung quanh chỉ toàn thành viên lớp cũng không thể không chú ý đến động tĩnh bên này, bọn họ đều theo dõi tiếp theo Hoàng Bách Tùng sẽ làm gì, ấy vậy mà cậu ta còn chẳng mảy may quan tâm nữ sinh kia, thao tác tay thoạt nhìn còn nhanh hơn ban nảy, mấy giây sau điện thoại phát lên khúc nhạc quang vinh quen thuộc.
Nữ sinh kia hình như tức đến sắp chết rồi, hai mắt đỏ ửng lên như muốn nổ ra, mặt lúc xanh lúc đỏ cũng không dễ nhìn là mấy.
- Chị còn muốn gì nữa?
Hoàng Bách Tùng buông điện thoại xuống, cầm lấy hai viên kẹo nhai lên bỏ vào miệng không kiêng nể gì mà hỏi, nữ sinh kia như muốn nói rồi lại thôi khiến Hoàng Bách Tùng không kiên nhẫn nhăn mày.
- Sắp vào học rồi, chị muốn cái gì?
- Chị muốn nhà trường biết chuyện chị dụ dỗ đàn em yêu sớm sao?
Hoàng Bách Tùng nâng mắt, mặt mày không quá nhiều biểu cảm khiến người ta cảm thấy cậu là người bất cần lại vô tâm.
- Em...
Nữ sinh kia chịu không nổi, tức giận giơ ngón tay chỉ vào mặt Hoàng Bách Tùng, giống như không thể nói cái gì chỉ ngoảnh mặt giậm chân rời đi.
Hoàng Bách Tùng "xì" một tiếng không nhìn theo hơn nữa còn nghiêm túc cất điện thoại lấy tập sách tiết tiếp theo, đồng đội của cậu ta thấy vậy cũng ai về chỗ nấy không còn âm thanh ồn ào huyên náo vừa rồi nữa.
Lê Thụy Đan theo dõi đến giờ vẫn không thu mắt, cầm quyển sách che nửa gương mặt xinh đẹp nghiêng về bên người Phan Thanh Tường Vi bàn luận.
- Yêu Hoàng Bách Tùng oách thì oách mà cũng khổ thật đấy.
Phan Thanh Tường Vi nâng mắt một chút lại thu hồi không đáp lại lời của Lê Thụy Đan, cô chỉ nghĩ.
Người thích Hoàng Bách Tùng là một chuyện không tốt nhưng được cậu ấy thích hẳn là một điều tốt.
- Cậu ta diễn đó.
- Hả, diễn cái gì, ai diễn?
Phan Thanh Tường Vi rũ mi nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Hoàng Bách Tùng, cậu ấy không phải người như vậy.
Lê Thụy Đan nhìn chằm chằm Phan Thanh Tường Vi như muốn tìm kiếm chút gì đó trên người cô mà Phan Thanh Tường Vi cũng dửng dưng chẳng thấy ngại cứ mặc cho cô ấy suy xét, mãi một lúc mới nghe thanh âm kìm nén của Lê Thụy Đan.
- Cậu thích Hoàng Bách Tùng à?
Phan Thanh Tường Vi gõ đầu cô ấy một cái phát ra tiếng, không suy nghĩ gì phủ nhận.
- Tớ thích ai cậu còn không biết sao?
- Biết bao nhiêu năm rồi, từ hồi cấp hai tới giờ mà vẫn một lòng thủy chung vậy hả?
Phan Thanh Tường Vi cười một cái nghe như tiếng tự giễu.
Phải đó, cô thích người đó suốt bốn năm rồi, đến bây giờ cũng chẳng biết là thích vì cái gì hay chỉ theo thói quen mà thích người ta.
Cậu ấy thích cái gì cô đều biết, nhưng cậu ấy còn chẳng biết rõ họ tên của cô. Cái tên Tường Vi chắc là giống với tên của cô ấy nên cậu gái kia mới nhớ rõ như thế.
Nghĩ lại mà thấy bản thân ngu dốt nhưng mà cô vẫn không thể cứ vậy mà buông bỏ, ai bảo tình yêu là vực sâu không thấy đáy, yêu thầm là loại kẹo ngậm ngọt ngào chậm tan cơ chứ?
Ngậm vào rồi thì thấy đầu lưỡi bị bao phủ bởi lớp mật ngọt càng ăn thời gian càng chậm trôi để rồi sau cùng chỉ còn lại là dư âm hậu vị ngòn ngọt khiến người ta lầm tưởng, quên không được mà bỏ không xong.
Việc Hoàng Bách Tùng chia tay hay không chia tay cũng chỉ gây ồn ào nhỏ xíu trong trường bọn họ mà thôi, hơn nữa là đương sự cũng chẳng thèm quan tâm lắm cho nên chuyện này nhanh chóng chẳng được ai nhắc tới nữa. . Chap ????ới l????ô???? có ????ại ⩶ ????????ù???????????????? ????ệ????.V???? ⩶
Phan Thanh Tường Vi nhớ, hôm đấy là cuối thu, miền Nam cuối thu gió trời chuyển rõ rệt.
Cái nóng nửa vời được thay thế hoàn toàn bằng những cơn gió đông buốt rét nhưng vẫn đủ để người ta thoải mái thưởng thức.
Có nhiều thầy cô từng nói rằng, các em nên quý trọng và biết ơn vì bản thân được sinh ra và lớn lên ở cái đất Việt Nam và miền Nam đi, chẳng còn nơi nào bình yên và dễ sống như vậy nữa đâu.
Lúc đó đa số mọi người chẳng đồng tình nhưng cũng chỉ dám âm thầm phản đối, ai cũng giữ cho riêng mình một ước vọng, một nơi đáng sống nhất.
Phan Thanh Tường Vi nghĩ, con người ta sẽ chẳng thể nhận ra bản thân mình đang có những điều tốt đẹp nhường nào cho đến khi họ dần đánh mất tất cả vì những trải nghiệm trong đời.
Cô siết lấy bàn tay đang nắm cây viết xinh đẹp đắt tiền, nhìn nó hồi lâu, những lời nói của Hoàng Bách Tùng ban nãy như vẫn động lại trong tâm trí cô. Quả thật mà nói, con mẹ nó những lời nói vừa nãy quá sức hấp dẫn cô rồi.
- Cậu thích Lê Tùng Dương có phải không?
- Tôi giúp cậu?
- Thế nào?
Nắng ngày đông chiếu đến bờ vai thiếu niên làm nó sáng lên một mảng, sáng đến chói mắt. Lúc này cô còn có thể cảm nhận được một luồng hào quang tỏa ra sau lưng cậu ấy, cậu ấy còn đứng yên tĩnh nơi đó, hai tay đút vào túi.
Tuyệt đẹp tựa tranh.
Phan Thanh Tường Vi khẽ rung mí mắt hệt như cánh bướm chập chờn, Hoàng Bách Tùng cảm nhận được bất an của Phan Thanh Tường Vi, cậu lùi một bước dựa vào tường ra sức dụ dỗ.
- Tôi là bạn thân của cậu ấy, tôi có thể giúp cậu.
Nghe giống như một lời thề, vô cùng có căn cứ.
Phan Thanh Tường Vi chợt tỉnh, hơi nâng đầu nhìn vào mắt cậu ấy hỏi.
- Làm sao cậu biết?
- Làm sao cậu muốn giúp tôi?
Hoàng Bách Tùng lấy lưỡi chống má một cái chậm rãi suy nghĩ trả lời.
- Chỉ muốn xác nhận...
Phan Thanh Tường Vi bị tiếng chuông cắt ngang không nghe thấy khúc sau, đợi một đợt chuông báo vang xong mới hỏi lại.
- Cậu xác nhận cái gì?
Hoàng Bách Tùng rũ mắt câu môi, lắc đầu, không nói gì. Lát sau lại trở về bộ dáng ngả ngớn thường ngày, cánh tay cũng như tính cách cậu ấy, phóng khoáng tùy ý khoác lên vai Phan Thanh Tường Vi lôi lôi kéo kéo cô đi vào lớp.
- Coi như là làm công ích, muốn có bảy cái chùa được không?
Phan Thanh Tường Vi từ bé đến lớn chưa bao giờ thân cận với một nam sinh như vậy, vừa ngại ngùng vừa lạ lẫm liên tục tránh né hành động thân thiết kia. Hoàng Bách Tùng tinh ý nhận ra cũng không cưỡng ép cô ấy, hai người cứ vậy mà lập nên một giao ước.
Sợi dây liên kết cứ như vậy mà hình thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.