Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nhãi Con Của Đỉnh Lưu Ca Ca
Chương 18:
Hoa Mãn Thiên Thụ
30/07/2023
Kết quả cuối cùng của việc dạng chân nhảy lộn nhào chính là, Lục Cẩm Xuyên nằm viện!
Lục Cẩm Xuyên cảm thấy đời này của mình chưa bao giờ mất mặt như vậy!
Từ Nghệ thì cảm thấy đây là ý trời! Lục Cẩm Xuyên làm màu đến mức ông trời cũng bất mãn.
Giang Chỉ nhìn anh hai, trong lòng cô bé hoang mang tột cùng! Cô bé không hiểu tại sao nhảy thôi lại nằm viện!
Lục Cẩm Xuyên: “Chỉ là sơ suất nhỏ thôi! Do anh không vận động làm nóng người trước, đợi anh xuất viện về sẽ biểu diễn lại cho nhóc xem!” Lục Cẩm Xuyên chuẩn bị tìm cơ hội rửa mối nhục.
Từ Nghệ: “Ha ha, lớn chừng này tuổi rồi, đừng cố nữa! Ngoan ngoãn ở yên trên giường tịnh dưỡng đi!”
Lục Cẩm Xuyên:!!!
“Chị Từ, anh hai không sao đúng không chị?” Giang Chỉ nhìn anh hai nằm trên giường bệnh, hốc mắt đỏ bừng.
“Không sao, anh hai em sinh long hoạt hổ, không chết được. Đi thôi, chị dắt em đi ăn cơm!”
Lục Cẩm Xuyên nhìn hai người họ, thật sự rất muốn hỏi: Hai người ném tôi ở đây một mình, lương tâm mấy người không mọc răng à?
Trong lúc ăn cơm Giang Chỉ vẫn còn lo lắng, nhưng Từ Nghệ lại hoàn toàn không quan tâm!
Lo lắng chỉ lãng phí thời gian cùng tinh lực của bản thân, chẳng bằng gác tên khốn Lục Cẩm Xuyên đó qua một bên!
Từ Nghệ đưa Giang Chỉ quay về phòng bệnh, nghe được trong phòng truyền đến giọng nói mạnh mẽ hữu lực của Lục Cẩm xuyên.
“Chết tiệt! Có biết chơi không vậy?”
“Lên đi chứ người anh em!”
“Phụ trợ đâu rồi? Có biết chơi không vậy trời!”
“Chết rồi, thua rồi!”
Giang Chỉ:???
“Lần này em yên tâm rồi chứ, anh hai em là mầm mống chuyên gây tai họa!”
Từ Nghệ nghe thấy tiếng của Lục Cẩm Xuyên bên trong, khóe miệng run rẩy, liếc mắt nhìn Giang Chỉ, đó nhìn đi!
Chẳng những không chết mà còn sống rất thoải mái!
“Đi thôi!”
Trong lúc Từ Nghệ mở cửa, Lục Cẩm Xuyên ở trong phòng nghe được động tĩnh bèn nhanh chóng ném điện thoại xuống, vội vàng chui vào trong chăn! Trên mặt cũng lập tức thay đổi thành biểu cảm bị thương nặng.
!!!
Từ Nghệ: Nếu không phải biết Lục Cẩm Xuyên bị thương ở eo thì còn tưởng rằng người này bệnh tình nguy kịch!
“Nhóc quay lại rồi à?” Lục Cẩm Xuyên thều thào nói với Giang Chỉ.
“Anh hai làm sao vậy?”
Lúc này cô nhóc không còn lo lắng nữa, vừa nãy anh hai chơi game rất là khỏe!
Từ Nghệ cười ha ha nhìn Lục Cẩm Xuyên, lạnh lùng cong môi: “Mới không gặp có một lúc mà bệnh của cậu chuyển biến nghiêm trọng rồi à?”
“Chắc do lúc nãy đi vệ sinh không cẩn thận đụng trúng chỗ đau, không sao đâu, em nằm vài ngày là khỏe rồi.” Lục Cẩm Xuyên mở giọng trà xanh!
“Phải không đó?” Nghe Lục Cẩm Xuyên nói, Từ Nghệ trợn mắt, chiêu này dùng để gạt trẻ con à.
Từ Nghệ tươi cười tiến lên, sau đó đập tay lên người Lục Cẩm Xuyên.
“A, chị Từ chị làm gì vậy?” Lục Cẩm Xuyên bị đau kêu to!
“Tôi thấy giọng cậu khỏe phết mà nhỉ?” Trong lời nói của Từ Nghệ mang theo uy hiếp!
“Ha ha!” Lục Cẩm Xuyên nở nụ cười vô tội.
Ngược lại Giang Chỉ đứng bên cạnh lại tin là thật. Nhìn dáng vẻ ốm yếu của anh hai, trong đầu cô bé là hình ảnh của mẹ mình trước đây, ngay lập tức cô bé bị dọa sợ.
“Hu hu, anh hai, anh đừng chết.”
Lục Cẩm Xuyên thấy Giang Chỉ khóc tê tâm liệt phế cũng bị dọa sợ. Ngay lập tức không dám giả bệnh nữa, bắt đầu luống cuống tay chân vội dỗ cô bé.
“Ai, ai không sao mà, anh không sao, anh không chết đâu.”
“Hu hu!” Giang Chỉ vẫn không dừng được, cô bé khóc sụt sịt!
“Nhóc ngoan, đừng khóc nữa!”
Lục Cẩm Xuyên dỗ dành cô bé, nhưng phát hiện Giang Chỉ vẫn chưa ngừng khóc, lập tức bị dọa sợ, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Từ Nghệ.
“Đáng đời, ai bảo cậu kiếm chuyện!” Từ Nghệ hừ một tiếng.
Lục Cẩm Xuyên chắp tay cầu xin, Từ Nghệ nhìn cô bé khóc quá thê thảm, dỗ cũng không dỗ được, chỉ đành tìm cách chuyển sự chú ý của cô bé.
“Chỉ Chỉ!”
“Chỉ Chỉ, em lấy cho anh hai quả quýt đi, anh hai đang bệnh cần bổ sung vitamin, ăn quýt xong là khỏe ngay.”
Từ Nghệ gọi vài tiếng Giang Chỉ mới chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt thỏ nhìn chằm chằm chị Từ Nghệ.
Lục Cẩm Xuyên cảm thấy đời này của mình chưa bao giờ mất mặt như vậy!
Từ Nghệ thì cảm thấy đây là ý trời! Lục Cẩm Xuyên làm màu đến mức ông trời cũng bất mãn.
Giang Chỉ nhìn anh hai, trong lòng cô bé hoang mang tột cùng! Cô bé không hiểu tại sao nhảy thôi lại nằm viện!
Lục Cẩm Xuyên: “Chỉ là sơ suất nhỏ thôi! Do anh không vận động làm nóng người trước, đợi anh xuất viện về sẽ biểu diễn lại cho nhóc xem!” Lục Cẩm Xuyên chuẩn bị tìm cơ hội rửa mối nhục.
Từ Nghệ: “Ha ha, lớn chừng này tuổi rồi, đừng cố nữa! Ngoan ngoãn ở yên trên giường tịnh dưỡng đi!”
Lục Cẩm Xuyên:!!!
“Chị Từ, anh hai không sao đúng không chị?” Giang Chỉ nhìn anh hai nằm trên giường bệnh, hốc mắt đỏ bừng.
“Không sao, anh hai em sinh long hoạt hổ, không chết được. Đi thôi, chị dắt em đi ăn cơm!”
Lục Cẩm Xuyên nhìn hai người họ, thật sự rất muốn hỏi: Hai người ném tôi ở đây một mình, lương tâm mấy người không mọc răng à?
Trong lúc ăn cơm Giang Chỉ vẫn còn lo lắng, nhưng Từ Nghệ lại hoàn toàn không quan tâm!
Lo lắng chỉ lãng phí thời gian cùng tinh lực của bản thân, chẳng bằng gác tên khốn Lục Cẩm Xuyên đó qua một bên!
Từ Nghệ đưa Giang Chỉ quay về phòng bệnh, nghe được trong phòng truyền đến giọng nói mạnh mẽ hữu lực của Lục Cẩm xuyên.
“Chết tiệt! Có biết chơi không vậy?”
“Lên đi chứ người anh em!”
“Phụ trợ đâu rồi? Có biết chơi không vậy trời!”
“Chết rồi, thua rồi!”
Giang Chỉ:???
“Lần này em yên tâm rồi chứ, anh hai em là mầm mống chuyên gây tai họa!”
Từ Nghệ nghe thấy tiếng của Lục Cẩm Xuyên bên trong, khóe miệng run rẩy, liếc mắt nhìn Giang Chỉ, đó nhìn đi!
Chẳng những không chết mà còn sống rất thoải mái!
“Đi thôi!”
Trong lúc Từ Nghệ mở cửa, Lục Cẩm Xuyên ở trong phòng nghe được động tĩnh bèn nhanh chóng ném điện thoại xuống, vội vàng chui vào trong chăn! Trên mặt cũng lập tức thay đổi thành biểu cảm bị thương nặng.
!!!
Từ Nghệ: Nếu không phải biết Lục Cẩm Xuyên bị thương ở eo thì còn tưởng rằng người này bệnh tình nguy kịch!
“Nhóc quay lại rồi à?” Lục Cẩm Xuyên thều thào nói với Giang Chỉ.
“Anh hai làm sao vậy?”
Lúc này cô nhóc không còn lo lắng nữa, vừa nãy anh hai chơi game rất là khỏe!
Từ Nghệ cười ha ha nhìn Lục Cẩm Xuyên, lạnh lùng cong môi: “Mới không gặp có một lúc mà bệnh của cậu chuyển biến nghiêm trọng rồi à?”
“Chắc do lúc nãy đi vệ sinh không cẩn thận đụng trúng chỗ đau, không sao đâu, em nằm vài ngày là khỏe rồi.” Lục Cẩm Xuyên mở giọng trà xanh!
“Phải không đó?” Nghe Lục Cẩm Xuyên nói, Từ Nghệ trợn mắt, chiêu này dùng để gạt trẻ con à.
Từ Nghệ tươi cười tiến lên, sau đó đập tay lên người Lục Cẩm Xuyên.
“A, chị Từ chị làm gì vậy?” Lục Cẩm Xuyên bị đau kêu to!
“Tôi thấy giọng cậu khỏe phết mà nhỉ?” Trong lời nói của Từ Nghệ mang theo uy hiếp!
“Ha ha!” Lục Cẩm Xuyên nở nụ cười vô tội.
Ngược lại Giang Chỉ đứng bên cạnh lại tin là thật. Nhìn dáng vẻ ốm yếu của anh hai, trong đầu cô bé là hình ảnh của mẹ mình trước đây, ngay lập tức cô bé bị dọa sợ.
“Hu hu, anh hai, anh đừng chết.”
Lục Cẩm Xuyên thấy Giang Chỉ khóc tê tâm liệt phế cũng bị dọa sợ. Ngay lập tức không dám giả bệnh nữa, bắt đầu luống cuống tay chân vội dỗ cô bé.
“Ai, ai không sao mà, anh không sao, anh không chết đâu.”
“Hu hu!” Giang Chỉ vẫn không dừng được, cô bé khóc sụt sịt!
“Nhóc ngoan, đừng khóc nữa!”
Lục Cẩm Xuyên dỗ dành cô bé, nhưng phát hiện Giang Chỉ vẫn chưa ngừng khóc, lập tức bị dọa sợ, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Từ Nghệ.
“Đáng đời, ai bảo cậu kiếm chuyện!” Từ Nghệ hừ một tiếng.
Lục Cẩm Xuyên chắp tay cầu xin, Từ Nghệ nhìn cô bé khóc quá thê thảm, dỗ cũng không dỗ được, chỉ đành tìm cách chuyển sự chú ý của cô bé.
“Chỉ Chỉ!”
“Chỉ Chỉ, em lấy cho anh hai quả quýt đi, anh hai đang bệnh cần bổ sung vitamin, ăn quýt xong là khỏe ngay.”
Từ Nghệ gọi vài tiếng Giang Chỉ mới chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt thỏ nhìn chằm chằm chị Từ Nghệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.