Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nhãi Con Của Đỉnh Lưu Ca Ca
Chương 48:
Hoa Mãn Thiên Thụ
31/07/2023
Trên đường về, trời bất chợt đổ mưa!
“Anh hai! Trời mưa rồi!” Giang Chỉ áp đầu vào cửa sổ!
“Có thể ông trời cảm thấy anh tương đối thảm đó! Cơn mưa này là bất bình cho anh đó!”
Lục Cẩm Xuyên nói thầm một câu!
Từ Nghệ: “Đừng để ý tới cậu ta!”
Cả ngày làm cho người ta tức giận! Cơn mưa này rơi xuống cũng không phải vì bất bình, mà là vì đập chết anh mới đúng!
Xe chạy đến chỗ ở của Lục Cẩm Xuyên, mới vừa xuống xe!
Đi vào trong tiểu khu, ngay khi đi ngang qua một bụi cây, thì nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy ra!
“Meo!” Một con mèo nhỏ bị mưa xối ướt chạy ra ngoài! Kêu bằng giọng nho nhỏ như trẻ con! Rất đáng thương!
“Anh hai! Anh mau nhìn, là mèo con! Nó thật đáng thương! Chúng ta giúp nó đi!”
Giang Chỉ nhìn mèo con bị mưa xối ướt sũng, không khỏi động lòng trắc ẩn.
“Meo?” Nghe Giang Chỉ nói vậy, cơ thể Lục Cẩm Xuyên lập tức giật nảy mình: “Đi mau, đi mau!”
“Anh hai, mèo con rất đáng thương mà! Chúng ta có thể… hay không” Nhận nuôi?
Lục Cẩm Xuyên lập tức hiểu những gì mà Giang Chỉ muốn nói, lập tức ngắt lời: “Giang Tiểu Chỉ, nói cho nhóc biết, không thể!”
“Anh hai? Thật sự không thể sao?”
Nhìn mèo con co thành một quả cầu dưới mưa to hạ, trong lòng cảm thấy rất buồn bã?
“Có khi nào nó chết không anh? Mẹ và ba của nhóc đâu rồi, bọn họ cũng không cần nhóc sao? Nhóc cũng không có nhà hả?”
“Meow!” Mèo con lạnh run kêu một tiếng!
Nhưng nhìn vẻ mặt quyết liệt của anh hai, giọng Giang Chỉ lại tủi thân: “Xin lỗi!”
Giang Chỉ nhìn mèo con, lại nhìn anh hai, trong lòng tràn đầy khổ sở! Nếu mèo con chết thì sao? Hu hu!
Lục Cẩm Xuyên thấy Giang Chỉ rất quyến luyến mèo con, trông cô bé rất đau lòng thì cảm thấy bản thân dường như là người xấu.
Đặc biệt là nghe được câu nói không có ba mẹ kia, trong lòng cũng rất khó chịu!
Nhìn Giang Chỉ đi vài bước là quay đầu lại, cuối cùng Lục Cẩm Xuyên bực bội xoa tóc: “Nói cho nhóc biết, ôm nó về cũng được! Nhưng không được phép vào phòng của anh biết không? Sau này, nhóc cũng phải…”
“Cảm ơn anh hai!” Lục Cẩm Xuyên vừa mới mở miệng, Giang Chỉ đã nhanh chóng bế mèo con lên.
…
Lục Cẩm Xuyên: Đột nhiên hối hận.
Sự thật chứng minh, mấy ngày kế tiếp chính là những ngày gà bay chó sủa!
Sáng sớm hôm nay, khi Vượng Tài lén chạy lên giường của Lục Cẩm Xuyên một lần nữa, tiếng gào thét của Lục Cẩm Xuyên lại vang đầy nhà: “Giang Tiểu Chỉ, mau bắt Vượng Tài ra cho anh!”
“Meo!”
Vượng Tài mở to đôi mắt lưu li phát ra tiếng kháng nghị!
“Anh hai!” Giang Tiểu Chỉ nghe anh hai gọi, nhanh chóng chạy vào phòng.
Sau đó cô bé đã thấy Lục Cẩm Xuyên và Vượng Tài mắt to trừng mắt nhỏ.
Vô tội, đáng thương? A! Anh bị mèo con to gan lớn mật này lừa!
“Mau, lôi nó ra cho anh!” Giang Chỉ chạy vào, ánh mắt của Lục Cẩm Xuyên toát ra sự hoảng loạn!
“Vượng Tài! Chị nói với em sao hả, không được tới phòng của anh hai!” Giang Chỉ răn dạy nó!
“Anh hai, nó còn chưa hiểu chuyện, anh đừng so đo với nó!”
Lục Cẩm Xuyên: Sao lời này nghe có vẻ không ổn vậy!
Lúc Vượng Tài đi còn không quên nhìn Lục Cẩm Xuyên sau đó phát ra tiếng meo meo không nỡ!
Ra khỏi cửa, Giang Chỉ sờ sờ Vượng Tài, nhẹ giọng nói: “Vượng Tài! Có phải em cũng thích anh hai đúng không! Thật ra anh hai rất tốt! Chúng ta đều được anh hai nhận về, sau này em phải ngoan ngoãn không nên chọc anh hai tức giận!”
“Meo meo!” Vượng Tài liếm tay của Giang Chỉ!
“Ngoan nha!”
“Anh hai! Trời mưa rồi!” Giang Chỉ áp đầu vào cửa sổ!
“Có thể ông trời cảm thấy anh tương đối thảm đó! Cơn mưa này là bất bình cho anh đó!”
Lục Cẩm Xuyên nói thầm một câu!
Từ Nghệ: “Đừng để ý tới cậu ta!”
Cả ngày làm cho người ta tức giận! Cơn mưa này rơi xuống cũng không phải vì bất bình, mà là vì đập chết anh mới đúng!
Xe chạy đến chỗ ở của Lục Cẩm Xuyên, mới vừa xuống xe!
Đi vào trong tiểu khu, ngay khi đi ngang qua một bụi cây, thì nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy ra!
“Meo!” Một con mèo nhỏ bị mưa xối ướt chạy ra ngoài! Kêu bằng giọng nho nhỏ như trẻ con! Rất đáng thương!
“Anh hai! Anh mau nhìn, là mèo con! Nó thật đáng thương! Chúng ta giúp nó đi!”
Giang Chỉ nhìn mèo con bị mưa xối ướt sũng, không khỏi động lòng trắc ẩn.
“Meo?” Nghe Giang Chỉ nói vậy, cơ thể Lục Cẩm Xuyên lập tức giật nảy mình: “Đi mau, đi mau!”
“Anh hai, mèo con rất đáng thương mà! Chúng ta có thể… hay không” Nhận nuôi?
Lục Cẩm Xuyên lập tức hiểu những gì mà Giang Chỉ muốn nói, lập tức ngắt lời: “Giang Tiểu Chỉ, nói cho nhóc biết, không thể!”
“Anh hai? Thật sự không thể sao?”
Nhìn mèo con co thành một quả cầu dưới mưa to hạ, trong lòng cảm thấy rất buồn bã?
“Có khi nào nó chết không anh? Mẹ và ba của nhóc đâu rồi, bọn họ cũng không cần nhóc sao? Nhóc cũng không có nhà hả?”
“Meow!” Mèo con lạnh run kêu một tiếng!
Nhưng nhìn vẻ mặt quyết liệt của anh hai, giọng Giang Chỉ lại tủi thân: “Xin lỗi!”
Giang Chỉ nhìn mèo con, lại nhìn anh hai, trong lòng tràn đầy khổ sở! Nếu mèo con chết thì sao? Hu hu!
Lục Cẩm Xuyên thấy Giang Chỉ rất quyến luyến mèo con, trông cô bé rất đau lòng thì cảm thấy bản thân dường như là người xấu.
Đặc biệt là nghe được câu nói không có ba mẹ kia, trong lòng cũng rất khó chịu!
Nhìn Giang Chỉ đi vài bước là quay đầu lại, cuối cùng Lục Cẩm Xuyên bực bội xoa tóc: “Nói cho nhóc biết, ôm nó về cũng được! Nhưng không được phép vào phòng của anh biết không? Sau này, nhóc cũng phải…”
“Cảm ơn anh hai!” Lục Cẩm Xuyên vừa mới mở miệng, Giang Chỉ đã nhanh chóng bế mèo con lên.
…
Lục Cẩm Xuyên: Đột nhiên hối hận.
Sự thật chứng minh, mấy ngày kế tiếp chính là những ngày gà bay chó sủa!
Sáng sớm hôm nay, khi Vượng Tài lén chạy lên giường của Lục Cẩm Xuyên một lần nữa, tiếng gào thét của Lục Cẩm Xuyên lại vang đầy nhà: “Giang Tiểu Chỉ, mau bắt Vượng Tài ra cho anh!”
“Meo!”
Vượng Tài mở to đôi mắt lưu li phát ra tiếng kháng nghị!
“Anh hai!” Giang Tiểu Chỉ nghe anh hai gọi, nhanh chóng chạy vào phòng.
Sau đó cô bé đã thấy Lục Cẩm Xuyên và Vượng Tài mắt to trừng mắt nhỏ.
Vô tội, đáng thương? A! Anh bị mèo con to gan lớn mật này lừa!
“Mau, lôi nó ra cho anh!” Giang Chỉ chạy vào, ánh mắt của Lục Cẩm Xuyên toát ra sự hoảng loạn!
“Vượng Tài! Chị nói với em sao hả, không được tới phòng của anh hai!” Giang Chỉ răn dạy nó!
“Anh hai, nó còn chưa hiểu chuyện, anh đừng so đo với nó!”
Lục Cẩm Xuyên: Sao lời này nghe có vẻ không ổn vậy!
Lúc Vượng Tài đi còn không quên nhìn Lục Cẩm Xuyên sau đó phát ra tiếng meo meo không nỡ!
Ra khỏi cửa, Giang Chỉ sờ sờ Vượng Tài, nhẹ giọng nói: “Vượng Tài! Có phải em cũng thích anh hai đúng không! Thật ra anh hai rất tốt! Chúng ta đều được anh hai nhận về, sau này em phải ngoan ngoãn không nên chọc anh hai tức giận!”
“Meo meo!” Vượng Tài liếm tay của Giang Chỉ!
“Ngoan nha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.