Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nhãi Con Của Đỉnh Lưu Ca Ca
Chương 8:
Hoa Mãn Thiên Thụ
29/07/2023
Trên đường đi đến sự kiện thảm đỏ của tạp chí thời trang, Giang Chỉ mở to đôi mắt to tròn nhìn anh hai.
Lục Cẩm Xuyên xoay đầu lại, thấy cô nhóc nhìn mình không chớp mắt thì vẻ mặt có chút kiêu ngạo: “Thế nào, có phải thấy anh đẹp trai lắm không?”
Giang Chỉ vội vàng gật đầu. “Anh hai chói mắt quá! Bling bling luôn!”
Quản lý Từ Nghệ nhìn thoáng qua Lục Cẩm Xuyên, bắt đầu bàn công việc:
“Chúng ta nói sơ qua về lịch trình hôm nay, sau khi dự thảm đỏ xong sẽ có tiết mục phỏng vấn, bây giờ ôn sơ lại một chút.”
Lục Cẩm Xuyên nghe tới đây thì mất dần kiên nhẫn!
“Chị Từ, chị đã dặn suốt cả đường đi rồi, chị yên tâm, những gì chị nói em đều nhớ hết, chẳng phải là phải khiêm tốn, nói ít lại hay sao!”
Từ Nghệ rất muốn phản biện lại rằng, bình thường tôi cũng dặn tới dặn lui nhưng cậu có làm được đâu? Cuối cùng đành phải tận tình khuyên bảo thêm một lần nữa:
“Lần này còn mang theo Giang Chỉ, ở trước mặt con bé hi vọng cậu có thể làm tấm gương tốt cho nó.”
“Biết rồi mà!” Lục Cẩm Xuyên trả lời có lệ.
“Anh hai nhất định là người giỏi nhất! Cực kỳ lợi hại!” Giang Chỉ tự hào nói.
“Đương nhiên rồi!” Lục Cẩm Xuyên cảm thấy bản thân vô cùng tự tin!
“Chị Từ, lát nữa ở hậu đài phiền chị giúp em chăm sóc cho Giang Tiểu Chỉ.”
Lục Cẩm Xuyên xuống xe, trước khi đi thảm đỏ còn không quên dặn dò quản lý.
“Cậu cứ yên tâm.”
Trước đó bọn họ đã bàn xong việc chăm sóc cho Giang Chỉ, tuy rằng cô không đồng ý mang cô nhóc theo, nhưng Lục Cẩm Xuyên một mực làm theo ý mình, cô cũng không tiện từ chối.
“Anh hai yên tâm, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị Từ Nghệ.” Giang Chỉ bày ra vẻ mặt uy tín.
“Được! Giang Tiểu Chỉ nhà chúng ta là ngoan nhất, nếu có ai bắt nạt nhóc thì cũng đừng sợ, đến lúc đó anh hai giúp nhóc đánh người đó!”
Lục Cẩm Xuyên nghĩ đến Giang Tiểu Chỉ vừa khờ vừa ngốc, e rằng cô nhóc sẽ bị người ta bắt nạt.
“Lục Cẩm Xuyên, cậu đi lẹ giùm tôi cái, đừng dạy hư con nít.” Từ Nghệ lạnh lùng lên tiếng thúc giục, cái tên này đúng là không đứng đắn gì cả.
Phòng nghỉ ở hậu trường.
Từ Nghệ dắt Giang Chỉ tìm một chỗ ngồi xuống, lấy bình sữa ra cho cô bé, sau đó mang điện thoại cho Giang Chỉ chơi: “Chỉ Chỉ, cầm điện thoại muốn xem gì thì xem nha.”
“Dạ!” Giang Chỉ uống một ngụm sữa, lúc này vui vẻ gật đầu với Từ Nghệ.
Một vài cô gái khác trong phòng nghỉ thấy Giang Chỉ cũng cảm thấy cô bé rất đáng yêu, một chuyên viên trang điểm có quen biết Từ Nghệ đi tới chào hỏi:
“Chị Từ, cô bé này con nhà ai đây, trông xinh xắn quá!”
“Em chào chị ạ!” Giang Chỉ bập bẹ chào người vừa mới tới.
“Cô bé ngoan quá đi!”
“Con của người thân, trong nhà không có người, chị không yên tâm nên dắt nó theo!”
Từ Nghệ cười trả lời, Giang Chỉ quả thực ngoan hơn các bạn đồng trang lứa.
“Em bé, em mấy tuổi rồi?”
“Em năm nay 4 tuổi rưỡi, sắp 5 tuổi rồi ạ!” Giang Chỉ giơ lên năm ngón tay mập mạp đầy thịt.
…
“Bình thường em thích làm gì nè?”
“Em thích đọc sách, nghe kể chuyện, tập thể dục…”
Hai người một hỏi một đáp, có vẻ rất hăng say!
…
Ở bên ngoài, sự kiện cũng đã bắt đầu.
Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu, các ngôi sao cũng đã lên sân khấu.
Lúc này ánh mắt Giang Chỉ sáng lên, hai tai cô bé dựng thẳng! Không lâu sau, Giang Chỉ hưng phấn cười khúc khích, hình như cô bé nghe được tên của anh hai rồi! Anh hai!
Từ Nghệ có việc cần phải giải quyết, đang lo lắng không biết nên chăm sóc Giang Chỉ như thế nào thì chuyên viên trang điểm lúc nãy đã mở miệng:
“Chị Từ, đúng lúc em không bận gì, để em giúp chị trông bé cho.”
“Vậy cảm ơn em nhiều!”
Từ Nghệ dặn dò vài câu rồi rời đi.
Giang Chỉ ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi người lớn, cô bé đợi một lúc thì bắt đầu thấy hơi buồn ngủ.
Lúc này đột nhiên cửa phòng nghỉ mở ra, cô bé giật mình tỉnh dậy.
Người tới là một nghệ sĩ trẻ, hôm nay đến tham dự sự kiện vì để tăng tỉ lệ xuất hiện trước công chúng.
Nghệ sĩ kia có vẻ rất tức giận: “Nhìn khuôn mặt đắc ý vừa rồi của Lục Cẩm Xuyên xem, không phải là ỷ mình có được quản lý tốt hay sao? Nếu không thì việc cậu ta đánh người đã sớm giải nghệ lâu rồi!”
“Xem cậu ta còn đắc ý tới khi nào? Lục Cẩm Xuyên đắc tội nhiều ngươi như thế, còn không phải là do ỷ vào việc bản thân có gia thế hay sao? Diễn xuất thì dở tệ, chẳng ra gì!”
Nghệ sĩ nọ vừa nói vừa bày ra vẻ mặt khinh thường.
Giang Chỉ nghe người này mắng anh hai, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc phồng to vì giận.
“Diễn xuất của Lục Cẩm Xuyên rất tốt!”
Lục Cẩm Xuyên xoay đầu lại, thấy cô nhóc nhìn mình không chớp mắt thì vẻ mặt có chút kiêu ngạo: “Thế nào, có phải thấy anh đẹp trai lắm không?”
Giang Chỉ vội vàng gật đầu. “Anh hai chói mắt quá! Bling bling luôn!”
Quản lý Từ Nghệ nhìn thoáng qua Lục Cẩm Xuyên, bắt đầu bàn công việc:
“Chúng ta nói sơ qua về lịch trình hôm nay, sau khi dự thảm đỏ xong sẽ có tiết mục phỏng vấn, bây giờ ôn sơ lại một chút.”
Lục Cẩm Xuyên nghe tới đây thì mất dần kiên nhẫn!
“Chị Từ, chị đã dặn suốt cả đường đi rồi, chị yên tâm, những gì chị nói em đều nhớ hết, chẳng phải là phải khiêm tốn, nói ít lại hay sao!”
Từ Nghệ rất muốn phản biện lại rằng, bình thường tôi cũng dặn tới dặn lui nhưng cậu có làm được đâu? Cuối cùng đành phải tận tình khuyên bảo thêm một lần nữa:
“Lần này còn mang theo Giang Chỉ, ở trước mặt con bé hi vọng cậu có thể làm tấm gương tốt cho nó.”
“Biết rồi mà!” Lục Cẩm Xuyên trả lời có lệ.
“Anh hai nhất định là người giỏi nhất! Cực kỳ lợi hại!” Giang Chỉ tự hào nói.
“Đương nhiên rồi!” Lục Cẩm Xuyên cảm thấy bản thân vô cùng tự tin!
“Chị Từ, lát nữa ở hậu đài phiền chị giúp em chăm sóc cho Giang Tiểu Chỉ.”
Lục Cẩm Xuyên xuống xe, trước khi đi thảm đỏ còn không quên dặn dò quản lý.
“Cậu cứ yên tâm.”
Trước đó bọn họ đã bàn xong việc chăm sóc cho Giang Chỉ, tuy rằng cô không đồng ý mang cô nhóc theo, nhưng Lục Cẩm Xuyên một mực làm theo ý mình, cô cũng không tiện từ chối.
“Anh hai yên tâm, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị Từ Nghệ.” Giang Chỉ bày ra vẻ mặt uy tín.
“Được! Giang Tiểu Chỉ nhà chúng ta là ngoan nhất, nếu có ai bắt nạt nhóc thì cũng đừng sợ, đến lúc đó anh hai giúp nhóc đánh người đó!”
Lục Cẩm Xuyên nghĩ đến Giang Tiểu Chỉ vừa khờ vừa ngốc, e rằng cô nhóc sẽ bị người ta bắt nạt.
“Lục Cẩm Xuyên, cậu đi lẹ giùm tôi cái, đừng dạy hư con nít.” Từ Nghệ lạnh lùng lên tiếng thúc giục, cái tên này đúng là không đứng đắn gì cả.
Phòng nghỉ ở hậu trường.
Từ Nghệ dắt Giang Chỉ tìm một chỗ ngồi xuống, lấy bình sữa ra cho cô bé, sau đó mang điện thoại cho Giang Chỉ chơi: “Chỉ Chỉ, cầm điện thoại muốn xem gì thì xem nha.”
“Dạ!” Giang Chỉ uống một ngụm sữa, lúc này vui vẻ gật đầu với Từ Nghệ.
Một vài cô gái khác trong phòng nghỉ thấy Giang Chỉ cũng cảm thấy cô bé rất đáng yêu, một chuyên viên trang điểm có quen biết Từ Nghệ đi tới chào hỏi:
“Chị Từ, cô bé này con nhà ai đây, trông xinh xắn quá!”
“Em chào chị ạ!” Giang Chỉ bập bẹ chào người vừa mới tới.
“Cô bé ngoan quá đi!”
“Con của người thân, trong nhà không có người, chị không yên tâm nên dắt nó theo!”
Từ Nghệ cười trả lời, Giang Chỉ quả thực ngoan hơn các bạn đồng trang lứa.
“Em bé, em mấy tuổi rồi?”
“Em năm nay 4 tuổi rưỡi, sắp 5 tuổi rồi ạ!” Giang Chỉ giơ lên năm ngón tay mập mạp đầy thịt.
…
“Bình thường em thích làm gì nè?”
“Em thích đọc sách, nghe kể chuyện, tập thể dục…”
Hai người một hỏi một đáp, có vẻ rất hăng say!
…
Ở bên ngoài, sự kiện cũng đã bắt đầu.
Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu, các ngôi sao cũng đã lên sân khấu.
Lúc này ánh mắt Giang Chỉ sáng lên, hai tai cô bé dựng thẳng! Không lâu sau, Giang Chỉ hưng phấn cười khúc khích, hình như cô bé nghe được tên của anh hai rồi! Anh hai!
Từ Nghệ có việc cần phải giải quyết, đang lo lắng không biết nên chăm sóc Giang Chỉ như thế nào thì chuyên viên trang điểm lúc nãy đã mở miệng:
“Chị Từ, đúng lúc em không bận gì, để em giúp chị trông bé cho.”
“Vậy cảm ơn em nhiều!”
Từ Nghệ dặn dò vài câu rồi rời đi.
Giang Chỉ ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi người lớn, cô bé đợi một lúc thì bắt đầu thấy hơi buồn ngủ.
Lúc này đột nhiên cửa phòng nghỉ mở ra, cô bé giật mình tỉnh dậy.
Người tới là một nghệ sĩ trẻ, hôm nay đến tham dự sự kiện vì để tăng tỉ lệ xuất hiện trước công chúng.
Nghệ sĩ kia có vẻ rất tức giận: “Nhìn khuôn mặt đắc ý vừa rồi của Lục Cẩm Xuyên xem, không phải là ỷ mình có được quản lý tốt hay sao? Nếu không thì việc cậu ta đánh người đã sớm giải nghệ lâu rồi!”
“Xem cậu ta còn đắc ý tới khi nào? Lục Cẩm Xuyên đắc tội nhiều ngươi như thế, còn không phải là do ỷ vào việc bản thân có gia thế hay sao? Diễn xuất thì dở tệ, chẳng ra gì!”
Nghệ sĩ nọ vừa nói vừa bày ra vẻ mặt khinh thường.
Giang Chỉ nghe người này mắng anh hai, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc phồng to vì giận.
“Diễn xuất của Lục Cẩm Xuyên rất tốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.