Chương 14: Chương 14
Vũ Tiểu Phi
25/03/2017
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, bình thường người ta đều sẽ tìm ra hướng giải quyết, chỉ cần tỉnh táo một chút thì không có gì đáng sợ.
Thẩm Hiên hít một hơi thật sâu, nhìn hài cốt của cái ghế nằm dưới đất, lại ngắm nghía bốn phía, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng.
Tuy con quỷ đã đóng cửa chính rồi, nhưng nó quên đóng cửa sổ!
Quả nhiên trời không tuyệt đường người!
Vì để tránh kinh động đến con quỷ kia, cậu cố sức nghiêng người nói với Tôn Đĩnh: “Thấy cái cửa sổ kia không? Tôi đếm một hai ba, chúng ta cùng lao ra đó.
Tôn Đĩnh sửng sốt một chút, kéo Thẩm Hiên lại: “Chờ chút.”
Thẩm Hiên trợn mắt trắng: “Thời khắc mấu chốt, ra ngoài rồi nói sau.”
Tôn Đĩnh: “Nhưng mà…”
Thẩm Hiên dùng sức bỏ tay hắn ra: “Kế hoạch này chỉ có liều mạng mới đạt được. Còn do dự cái gì, cậu có muốn sống hay không? Im miệng làm việc đi.”
Dưới tình huống này, bởi vì thần kinh giao cảm kích thích, con người sẽ xuất hiện xúc động mãnh liệt, tuyến thượng thận sinh ra lượng lớn hóc-môn, làm cho huyết áp lên cao, lực cơ bắp tăng lên, chạy trốn đặc biệt nhanh, nhảy đặc biệt cao. Cho nên vừa nói xong câu đó, Thẩm Hiên đã phát huy sức mạnh vượt xa người thường, vội chạy ra ngoài, một chân đã thò ra khỏi cửa sổ, một mặt còn quay đầu lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tôn Đĩnh còn há hốc mồm không chịu nhúc nhích.
“Mau lên đi!”
Tôn Đĩnh trầm mặc một thoáng, mới nhắc nhở: “Thẩm Hiên, phòng của tôi ở lầu sáu…”
Thẩm Hiên: …
Là do trí nhớ cậu kém chứ không phải bị dọa sợ đến ngu người!
Từ lầu sáu nhìn xuống, cảnh vật bên dưới đều nhỏ đi rất nhiều, bên trong bồn hoa chỉ còn thưa thớt mấy cây, con đường xi măng chật hẹp đang phản xạ lại ánh nắng__ ngã lên đó chắc chắn là đi luôn, máu me sẽ tràn ra một mảng lớn cho coi.
Nuốt từng ngụm nước bọt, Thẩm Hiên cẩn thận đem chân thu vào trong, nhưng đằng sau lại thình lình xuất hiện một lực rất mạnh đẩy cậu ra ngoài.
Hỏi: Với gia tốc là 9,8m/s2 từ lầu sáu rơi xuống, Thẩm Hiên sẽ vỡ thành mấy mảnh?
Tuyệt đối là biến thành thịt nát luôn!
Nhìn thấy càng ngày càng gần mặt đất, Thẩm Hiên vẫn hiện lên vẻ ngang bướng, trong đầu nháy mắt đã hiện lên vô số hình ảnh.
Cậu cố hết sức mới được ba cho phép tháng sau về nhà, được ăn thịt kho tàu đặc biệt do ba làm, bây giờ không còn nữa, thật sự là thiệt chết luôn.
Còn có hai bao cá khô, cậu sợ Tiểu Duẫn ăn nhiều không tốt cho bụng, cho nên đem giấu rồi, lỡ như để quá hạn sử dụng, thật sự quá thiệt.
Tên khốn Thủy Triết cứ suốt ngày vênh mặt hất hàm sai bảo cậu bằng cái giọng lạnh băng đó, cậu còn chưa kịp phản kháng một lần nữa, cái này cũng quá thiệt thòi rồi.
Tiểu thuyết anime vẫn chưa xem hết, kỳ nghỉ dài hạn còn chưa kịp xõa…
Vừa nghĩ tới đây, lại thấy mình sắp chết rồi, quá thiệt thòi rồi.
Cậu còn muốn sống thêm năm ngàn năm nữa mà!
Tuyệt vọng nhắm mắt lại, Thẩm Hiên cảm thấy mặt bị gió tạt đau rát, một đường rơi thẳng xuống dưới.
Rơi một giây.
Rơi mười giây.
Rơi một phút.
Ơ đờ mờ sao tới bây giờ còn chưa chạm đất? Có chết hay không nói luôn một tiếng đi!
Nhịn không được mở mắt ra, Thẩm Hiên lại phát hiện mình đang ở giữa không trung, gương mặt lạnh lùng của Thủy Triết đang kề sát cậu.
Thẩm Hiên ngắm nhìn trái phải một vòng, sau đó quyết đoán lấy tay che mặt lại.
Thủy Triết: “Làm gì đó?”
Thẩm Hiên: “Ký túc xá có cameras, anh là thần tiên nên bay giữa không trung thế này không sao, nhưng nếu tôi để cục quốc an phát hiện thì không phải bị bắt đi sao?
Thủy Triết trầm mặc một thoáng, thò tay nắm lấy eo cậu, một giấy sau bọn họ đã trở về căn phòng ma quái lúc nãy.
Tôn Đĩnh thấy Thẩm Hiên đã bị rơi xuống bỗng chốc lại trở về, kích động đi tới nhéo nhéo mặt cậu. Thẩm Hiên hất tay hắn ra, giận dữ nói: “Làm gì đó?”
Tôn Đĩnh ngại ngùng cười cười: “Tôi tưởng cậu đã vinh quang hy sinh rồi biến thành quỷ, sau đó quyết định trở lại đấu ba trăm hiệp với con quỷ trong phòng chứ.”
Thẩm Hiên im lặng một hồi rồi chỉ chỉ thủy Triết: “Không cần quỷ nữa, có thần tiên rồi:”
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, từ khi Thủy Triết xuất hiện, quỷ khí âm u trong phòng liền tán hết.
“Cậu nói cậu là thân thích của thần tiên?” Tôn Đĩnh càng hoảng sợ hơn, con mắt rađa quét nhìn Thủy Triết một lần, mới khép miệng lại, cười ngây ngô gãi đầu: “Với loại tình huống như vậy mà còn có thể cứu cậu lên…”
“Hừ hừ, hâm mộ à.” Thẩm Hiên tốt rồi nên vết sẹo cũng quên đau, lập tức đắc chí: “Nhưng hâm mộ cũng vô dụng.”
“Lần nào cậu cũng xằng bậy như vậy?”
“Cậu quản nhiều thế…” Thẩm Hiên nói đến một nửa mới phát hiện câu kia là Thủy Triết nói, vội vàng cãi lại: “Tôi không có xằng bậy.”
Thủy Triết nheo mắt, tức giận tích lũy nơi đáy mắt, giọng nới rét lạnh như dao cắt nhưng giọng điệu vẫn bình thản làm người khác ớn lạnh: “Cậu không để ý đến mạng của mình thì lần sau tôi không cần phải cứu cậu làm gì.”
Lần đầu tiên Thẩm Hiện nhìn thấy hắn tức giận như vậy, bỗng nhiên nở nụ cười: “Này, Thủy Triết, tôi có thể hôn anh một cái không?”
Sau khi Thẩm Hiên đi ra ngoài, Thủy Triết vẫn còn đứng trong phòng ngây ngốc một rồi, sau đó lại không yên lòng chạy đi tìm, tới nơi lại chứng kiến cảnh nghìn cân treo sợi tóc như vậy, lửa giận trong ngực bỗng chốc bùng lên, lại bị Thẩm Hiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy dập tắt, lại ngây ngốc đứng một chỗ.
Thẩm Hiên không đợi Thủy Triết đáp lời, một phát kéo vạt áo hắn, kiễng chân, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi hắn một cái, liền vội vàng lùi lại vài bước, trong lòng có chút thấp thỏm nhìn đối phương.
Nhất thời xúc động, Thủy Triết sẽ không đánh cậu đâu…
Sau một phút cậu lại bị hung hăng áp lên tường, Thủy Triết tiến về trước, ngón cái đảo qua trên môi Thẩm Hiên, sau đó khống chế hai tay cậu. Khác với Thẩm Hiên, môi lưỡi mềm mại của hắn cực kỳ có tính xâm lược, trực tiếp thô bạo luồn vào khoang miệng Thẩm Hiên, mạnh bạo làm đầu lưỡi cậu cảm thấy đau đớn.
Không biết từ khi nào, hắn lại thích ăn cơm cùng một người, nghe cậu nói mấy việc lông gà vỏ tỏi không đâu vào đâu,
Không biết từ lúc nào, buổi tối hắn sẽ bật đèn, yên lặng chờ người đó trở về,
Không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu lo lắng cho người đó,
Không biết từ lúc nào, hắn đã quen với sự tồn tại của người đó, nếu không có người đó, trong lòng hắn sẽ cảm thấy đau.
Thẩm Hiên vì áp lực mà thở gấp, cảm thấy nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, tim đập ngày càng nhanh, huyết dịch toàn thân dường như dồn hết lên não, thế giới xung quanh đã có chút không rõ ràng, đợi đến khi Thủy Triết buông cậu ra, cậu đã có chút ngu ngơ, hai mắt ngơ ngác, ánh mắt tan rã dựa vào tay đối phương.
“Tôi…anh…”
Thủy Triết nhìn thẳng vào cậu, con mắt đen phản phất rất nhiều màu sắc: “Tôi thích cậu.”
“Ừ.” Thẩm Hiên nhỏ giọng lên tiếng, mặt có chút đỏ lên, nghiêng đầu nhìn sang một bên, lại phát hiện Tôn Đĩnh đang nằm ngay đơ bên cạnh, liền có phản ứng chạy qua.
Xong đời, đừng nói là vừa rồi bị con quỷ kia hại nha.
Thẩm Hiên đi nhanh tới, vỗ vỗ mặt mặt hắn, lo lắng nhìn về phía Thủy Triết: “Cậu ta sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là vừa rồi hắn cản trở quá nên cho hôn mê rồi.” Thủy Triết chuyển lực chú ý sang người nào đó, nguy hiểm nheo mắt lại, khí lạnh dâng lên bốn phía: “Sẽ tỉnh lại.”
Vốn là lập tức sẽ tỉnh, nhưng bây giờ thì cho hắn ngủ thêm vài ngày nữa luôn.
Thẩm Hiên hít một hơi thật sâu, nhìn hài cốt của cái ghế nằm dưới đất, lại ngắm nghía bốn phía, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng.
Tuy con quỷ đã đóng cửa chính rồi, nhưng nó quên đóng cửa sổ!
Quả nhiên trời không tuyệt đường người!
Vì để tránh kinh động đến con quỷ kia, cậu cố sức nghiêng người nói với Tôn Đĩnh: “Thấy cái cửa sổ kia không? Tôi đếm một hai ba, chúng ta cùng lao ra đó.
Tôn Đĩnh sửng sốt một chút, kéo Thẩm Hiên lại: “Chờ chút.”
Thẩm Hiên trợn mắt trắng: “Thời khắc mấu chốt, ra ngoài rồi nói sau.”
Tôn Đĩnh: “Nhưng mà…”
Thẩm Hiên dùng sức bỏ tay hắn ra: “Kế hoạch này chỉ có liều mạng mới đạt được. Còn do dự cái gì, cậu có muốn sống hay không? Im miệng làm việc đi.”
Dưới tình huống này, bởi vì thần kinh giao cảm kích thích, con người sẽ xuất hiện xúc động mãnh liệt, tuyến thượng thận sinh ra lượng lớn hóc-môn, làm cho huyết áp lên cao, lực cơ bắp tăng lên, chạy trốn đặc biệt nhanh, nhảy đặc biệt cao. Cho nên vừa nói xong câu đó, Thẩm Hiên đã phát huy sức mạnh vượt xa người thường, vội chạy ra ngoài, một chân đã thò ra khỏi cửa sổ, một mặt còn quay đầu lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tôn Đĩnh còn há hốc mồm không chịu nhúc nhích.
“Mau lên đi!”
Tôn Đĩnh trầm mặc một thoáng, mới nhắc nhở: “Thẩm Hiên, phòng của tôi ở lầu sáu…”
Thẩm Hiên: …
Là do trí nhớ cậu kém chứ không phải bị dọa sợ đến ngu người!
Từ lầu sáu nhìn xuống, cảnh vật bên dưới đều nhỏ đi rất nhiều, bên trong bồn hoa chỉ còn thưa thớt mấy cây, con đường xi măng chật hẹp đang phản xạ lại ánh nắng__ ngã lên đó chắc chắn là đi luôn, máu me sẽ tràn ra một mảng lớn cho coi.
Nuốt từng ngụm nước bọt, Thẩm Hiên cẩn thận đem chân thu vào trong, nhưng đằng sau lại thình lình xuất hiện một lực rất mạnh đẩy cậu ra ngoài.
Hỏi: Với gia tốc là 9,8m/s2 từ lầu sáu rơi xuống, Thẩm Hiên sẽ vỡ thành mấy mảnh?
Tuyệt đối là biến thành thịt nát luôn!
Nhìn thấy càng ngày càng gần mặt đất, Thẩm Hiên vẫn hiện lên vẻ ngang bướng, trong đầu nháy mắt đã hiện lên vô số hình ảnh.
Cậu cố hết sức mới được ba cho phép tháng sau về nhà, được ăn thịt kho tàu đặc biệt do ba làm, bây giờ không còn nữa, thật sự là thiệt chết luôn.
Còn có hai bao cá khô, cậu sợ Tiểu Duẫn ăn nhiều không tốt cho bụng, cho nên đem giấu rồi, lỡ như để quá hạn sử dụng, thật sự quá thiệt.
Tên khốn Thủy Triết cứ suốt ngày vênh mặt hất hàm sai bảo cậu bằng cái giọng lạnh băng đó, cậu còn chưa kịp phản kháng một lần nữa, cái này cũng quá thiệt thòi rồi.
Tiểu thuyết anime vẫn chưa xem hết, kỳ nghỉ dài hạn còn chưa kịp xõa…
Vừa nghĩ tới đây, lại thấy mình sắp chết rồi, quá thiệt thòi rồi.
Cậu còn muốn sống thêm năm ngàn năm nữa mà!
Tuyệt vọng nhắm mắt lại, Thẩm Hiên cảm thấy mặt bị gió tạt đau rát, một đường rơi thẳng xuống dưới.
Rơi một giây.
Rơi mười giây.
Rơi một phút.
Ơ đờ mờ sao tới bây giờ còn chưa chạm đất? Có chết hay không nói luôn một tiếng đi!
Nhịn không được mở mắt ra, Thẩm Hiên lại phát hiện mình đang ở giữa không trung, gương mặt lạnh lùng của Thủy Triết đang kề sát cậu.
Thẩm Hiên ngắm nhìn trái phải một vòng, sau đó quyết đoán lấy tay che mặt lại.
Thủy Triết: “Làm gì đó?”
Thẩm Hiên: “Ký túc xá có cameras, anh là thần tiên nên bay giữa không trung thế này không sao, nhưng nếu tôi để cục quốc an phát hiện thì không phải bị bắt đi sao?
Thủy Triết trầm mặc một thoáng, thò tay nắm lấy eo cậu, một giấy sau bọn họ đã trở về căn phòng ma quái lúc nãy.
Tôn Đĩnh thấy Thẩm Hiên đã bị rơi xuống bỗng chốc lại trở về, kích động đi tới nhéo nhéo mặt cậu. Thẩm Hiên hất tay hắn ra, giận dữ nói: “Làm gì đó?”
Tôn Đĩnh ngại ngùng cười cười: “Tôi tưởng cậu đã vinh quang hy sinh rồi biến thành quỷ, sau đó quyết định trở lại đấu ba trăm hiệp với con quỷ trong phòng chứ.”
Thẩm Hiên im lặng một hồi rồi chỉ chỉ thủy Triết: “Không cần quỷ nữa, có thần tiên rồi:”
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, từ khi Thủy Triết xuất hiện, quỷ khí âm u trong phòng liền tán hết.
“Cậu nói cậu là thân thích của thần tiên?” Tôn Đĩnh càng hoảng sợ hơn, con mắt rađa quét nhìn Thủy Triết một lần, mới khép miệng lại, cười ngây ngô gãi đầu: “Với loại tình huống như vậy mà còn có thể cứu cậu lên…”
“Hừ hừ, hâm mộ à.” Thẩm Hiên tốt rồi nên vết sẹo cũng quên đau, lập tức đắc chí: “Nhưng hâm mộ cũng vô dụng.”
“Lần nào cậu cũng xằng bậy như vậy?”
“Cậu quản nhiều thế…” Thẩm Hiên nói đến một nửa mới phát hiện câu kia là Thủy Triết nói, vội vàng cãi lại: “Tôi không có xằng bậy.”
Thủy Triết nheo mắt, tức giận tích lũy nơi đáy mắt, giọng nới rét lạnh như dao cắt nhưng giọng điệu vẫn bình thản làm người khác ớn lạnh: “Cậu không để ý đến mạng của mình thì lần sau tôi không cần phải cứu cậu làm gì.”
Lần đầu tiên Thẩm Hiện nhìn thấy hắn tức giận như vậy, bỗng nhiên nở nụ cười: “Này, Thủy Triết, tôi có thể hôn anh một cái không?”
Sau khi Thẩm Hiên đi ra ngoài, Thủy Triết vẫn còn đứng trong phòng ngây ngốc một rồi, sau đó lại không yên lòng chạy đi tìm, tới nơi lại chứng kiến cảnh nghìn cân treo sợi tóc như vậy, lửa giận trong ngực bỗng chốc bùng lên, lại bị Thẩm Hiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy dập tắt, lại ngây ngốc đứng một chỗ.
Thẩm Hiên không đợi Thủy Triết đáp lời, một phát kéo vạt áo hắn, kiễng chân, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi hắn một cái, liền vội vàng lùi lại vài bước, trong lòng có chút thấp thỏm nhìn đối phương.
Nhất thời xúc động, Thủy Triết sẽ không đánh cậu đâu…
Sau một phút cậu lại bị hung hăng áp lên tường, Thủy Triết tiến về trước, ngón cái đảo qua trên môi Thẩm Hiên, sau đó khống chế hai tay cậu. Khác với Thẩm Hiên, môi lưỡi mềm mại của hắn cực kỳ có tính xâm lược, trực tiếp thô bạo luồn vào khoang miệng Thẩm Hiên, mạnh bạo làm đầu lưỡi cậu cảm thấy đau đớn.
Không biết từ khi nào, hắn lại thích ăn cơm cùng một người, nghe cậu nói mấy việc lông gà vỏ tỏi không đâu vào đâu,
Không biết từ lúc nào, buổi tối hắn sẽ bật đèn, yên lặng chờ người đó trở về,
Không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu lo lắng cho người đó,
Không biết từ lúc nào, hắn đã quen với sự tồn tại của người đó, nếu không có người đó, trong lòng hắn sẽ cảm thấy đau.
Thẩm Hiên vì áp lực mà thở gấp, cảm thấy nhiệt độ cơ thể ngày càng cao, tim đập ngày càng nhanh, huyết dịch toàn thân dường như dồn hết lên não, thế giới xung quanh đã có chút không rõ ràng, đợi đến khi Thủy Triết buông cậu ra, cậu đã có chút ngu ngơ, hai mắt ngơ ngác, ánh mắt tan rã dựa vào tay đối phương.
“Tôi…anh…”
Thủy Triết nhìn thẳng vào cậu, con mắt đen phản phất rất nhiều màu sắc: “Tôi thích cậu.”
“Ừ.” Thẩm Hiên nhỏ giọng lên tiếng, mặt có chút đỏ lên, nghiêng đầu nhìn sang một bên, lại phát hiện Tôn Đĩnh đang nằm ngay đơ bên cạnh, liền có phản ứng chạy qua.
Xong đời, đừng nói là vừa rồi bị con quỷ kia hại nha.
Thẩm Hiên đi nhanh tới, vỗ vỗ mặt mặt hắn, lo lắng nhìn về phía Thủy Triết: “Cậu ta sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là vừa rồi hắn cản trở quá nên cho hôn mê rồi.” Thủy Triết chuyển lực chú ý sang người nào đó, nguy hiểm nheo mắt lại, khí lạnh dâng lên bốn phía: “Sẽ tỉnh lại.”
Vốn là lập tức sẽ tỉnh, nhưng bây giờ thì cho hắn ngủ thêm vài ngày nữa luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.