Chương 3: Chương 3
Vũ Tiểu Phi
25/03/2017
Kính gửi ba mẹ thân yêu, con sắp sửa phải thăng thiên đến tu tiên giới rồi, nói chung là…
Thẩm Hiên im lặng ngồi một bên, lòng đau như cắt mà suy nghĩ nên viết thư từ biệt như thế nào, hay nói đúng hơn là di thư. Trước mặt cậu là tên núi băng, cạnh đó là cục bông nhỏ và cá hộp tạo thành một tổ hết sức kì dị.
Thật là một cặp cha con đầm ấm thân mật mà.
Đúng vậy, vài phút trước, tên cướp núi băng, à không đúng, là Thủy Triết nói cho cậu biết, hắn là người ở dị giới, tu luyện tại núi Dư Minh, mà cái cục bông nhỏ Thủy Duẫn Mặc kia chính là con của hắn.
Bởi vì cục bông nhỏ rất kén ăn, gần đây lại càng trầm trọng hơn, cái gì cũng không muốn ăn làm cho tên núi băng đành phải chạy khắp nơi tìm đồ ăn cho nó, kết quả là sơ suất một chút thì cục bông nhỏ liền trốn xuống nhân gian, sau đó được Thẩm Hiên nhặt được.
Đối với việc này, Thẩm Hiên có cảm tưởng là…
Thủy em gái anh á, cái bản mặt suốt ngày lạnh tanh sao không lấy họ Băng luôn cho rồi đi.
Sự việc phát triển theo hướng này, làm cậu có xúc động muốn lật bàn!
Hơn nữa tại sao con trai hắn lại là mèo, núi băng đại ca à, anh thật sự không nhận nhầm con mình chứ hả?
Còn cái con mèo kia, không hiểu sao nó lại yêu thích cá hộp đến như vậy nữa ha.
Nhưng hiện tại đó không phải là vấn đề quan trọng. Vất vả lắm mới dùng túi cá hộp kéo dài được một chút thời gian, việc cấp thiết bây giờ là phải làm sao để hắn ta bỏ ý định ban đầu kia mới được.
Giỡn sao hả, tự dưng đang sống trong chế độ xã hội chủ nghĩa yên bình, cha mẹ khỏe mạnh, cuộc sống mĩ mãn, bình thường lo lắng nhất cũng chỉ có việc kiểm tra thi cử, giờ tự dưng lại bị đưa đến cái núi Dư Minh gì đó chơi với mèo?
Không gặp được cha mẹ, cũng không thể trở về, hơn nữa__ không chừng tu tiên cũng không thể nốt__
Không thể như vậy được, bây giờ nhất định phải vùng lên!
Vì vậy Thẩm Hiên lại gần tên núi băng một chút, hắng giọng hỏi: “Thủy Triết đại nhân, anh thật sự muốn dẫn Tiểu Duẫn về sao?”
Núi băng lạnh lùng nhìn cậu, không thèm trả lời.
Thẩm Hiên nuốt một ngụm nước miếng, không ngừng cố gắng thuyết phục: “Thật ra anh đưa nó về cũng được, nhưng mà, anh không thấy Tiểu Duẫn ở nhân gian rất vui vẻ sao?”
Đánh rắn đánh giập đầu (*), đâm người đâm điểm yếu, đường nào sai cho được. Cậu không tin là dùng cục bông nhỏ uy hiếp mà hắn dám không theo.
Quả thật Thủy Triết nghe xong có hơi ngây người một lúc, nhìn sang cục bông nhỏ đã ăn no rồi, bây giờ đang nằm phịch một chỗ phơi ra cái bụng nhỏ hồng hồng mà lăn qua lăn lại.
Nhìn thấy hắn có chỗ nơi lỏng, Thẩm Hiên cảm thấy nên thêm vào một đao, à nhầm, một câu mới được.
“Nếu để nó ở nhân gian một thời gian, chắc chắn Tiểu Duẫn sẽ có chuyển biến tốt, rồi tiện thể thay đổi khẩu vị một chút luôn được không? Anh xem lúc trước nó không chịu ăn gì hết đến ốm nhom đó. Anh có thể dẫn nó đi dạo khắp nơi, còn có thể cho nó ăn hết tất cả cá hộp ở thế gian này nữa nha__”
Đi thôi đi thôi, ở nhân gian có rất nhiều cảnh đẹp, cá hộp cũng có rất nhiều nhãn hiệu, anh mau mau đi tham quan xung quanh đi, đừng có để ý đến một người bé nhỏ như tôi làm gì nữa mà.
Nghe xong lời này, Thủy Triết cũng không thèm mở miệng, hắn đưa tay gãi gãi cằm cục bông nhỏ, động tác cùng vẻ mặt hoàn toàn không hài hòa êm dịu chút nào. Cục bông nhỏ thoải mái mà ọt ọt mấy cái, hai cái chân nhỏ đưa về phía trước, đôi mắt đen láy híp lại thỏa mãn, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Meo
~Thủy Triết dừng tay một chút, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, vuốt vuốt bàn chân nho nhỏ kia một chút mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Hiên, sắc mặt trở lại vẻ lạnh lùng như trước.
“Cậu nói cũng có lý.”
Không đợi Thẩm Hiên vui mừng xong, núi băng đã nói thêm một câu:
“Nếu Duẫn nhi đã thích cậu như vậy, thôi thì từ giờ nhờ cậu chăm sóc nó.”
Khóe miệng Thẩm Hiên vừa nhếch lên được một nửa liền cứng lại: “Thủy Triết đại nhân, chiều con quá sẽ làm hư nó đó.”
Thủy Triết cẩn thận lấy miếng cá vụn bên miệng cục bông: “Ta không có chiều nó, chỉ là cưng nó thôi.”
Thẩm Hiên: “…Thủy Triết đại nhân, vậy ngài muốn đi đâu?”
“Ta không tiện ở lại nhân gian, nhưng ta sẽ âm thầm chăm sóc Duẫn nhi. Nếu nó mà có chuyện gì, hừ____”
Thủy Triết nheo nheo mắt, lạnh lùng quét qua người Thẩm Hiên, làm cho cậu lạnh cóng cả người.
Đây là uy hiếp mà, đây là rõ ràng là uy hiếp mà.
Vì cái quái gì mà cậu lại phải nuôi giúp con trai của một tên ở dị giới, chuyên ngành đại học của cậu không phải là bác sĩ thú y mà___
Tiếc là Thẩm Hiên không thể hơn hắn về vũ lực, cho nên đành phải không có khí phách mà thỏa hiệp rồi, quay lại lục lạo đống đồ vật vừa mới mua về, cuối cùng cũng moi ra được hai cái bát cho mèo.
“Bây giờ nó ăn ở nhà tôi, anh xem màu đỏ hay màu trắng đẹp hơn đây?”
Thủy Triết trong nháy mắt hàn khí khắp người.
“Cậu muốn cho nó dùng cái này?”
Thẩm Hiên co rúm người, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ anh thích màu vàng sao? Nhưng tôi không có mua màu đó, hơn nữa tôi thấy màu trắng vẫn đẹp hơn___”
Thủy Triết cố gắng nén lại lửa giận, lạnh lùng liếc cái bát bằng nhựa trên bàn, hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Hiên nghiêm túc nói: “Thì hợp với màu lông của nó chứ sao nữa. Từ xưa đã có cp Hắc Bạch rồi, anh cũng biết mà.”
Thủy Triết:…
Cuối cùng cục bông nhỏ dùng một cái bát bằng sứ màu xanh, nghe nói là mang từ tu tiên giới, tập hợp linh khí của thiên địa, hấp thụ tinh hoa của mặt trăng…
Nhưng dù sao Thẩm Hiên cũng không nhìn ra được.
Sau khi Thủy Triết giao cho cậu công việc phải làm thì không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại Thẩm Hiên và cục bông đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Lăn qua lăn lại cũng hết một ngày, giờ là lúc phải ăn cơm tối. Mặc dù Tiểu Duẫn đã có cá phiến là đủ, nhưng Thẩm Hiên vẫn phải ăn cơm đấy.
Nhưng mà một người lười độc thân thì vẫn như cũ không có việc tự mình nấu cơm rồi. Thật vất vả lắm mới tiễn được thằng cha kia đi, cậu liền quơ lấy túi tiền, duỗi lưng một cái, lập tức đi ra ngoài ăn cho no một bữa mới được.
Xui xẻo có là cái gì, dị giới có là cái gì, chỉ cần có ăn là có thể vô tư vô lo mà sống tốt.
Có lẽ nhận biết được Thẩm Hiên sắp đi ra ngoài, mèo nhỏ liền rung rung lỗ tai, ngẩng đầu nhìn cậu, cái đuôi nhỏ đong đưa một cái, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập sự chờ mong.
Vì thế mà Thẩm Hiên bắt đầu do dự.
Nhưng mà___ lại cái chứng cuồng mèo, khó xử quá khó xử quá mà!
Thấy Thẩm Hiên không có hành động gì, cục bông nhỏ dứt khoát đứng dậy, vội vã chạy đến bên chân cậu, duỗi một chân ra cẩn thận đặt lên giày cậu gãi gãi, sau đó cả người cũng dán lên luôn, kêu một tiếng thật mềm mại, mang theo một chút khẩn cầu, nhiệt độ ấm qua một lớp da lông truyền tới, vừa đáng yêu vừa vô hại.
Chỉ trong nháy mắt, lý trí của Thẩm Hiên liền bị quăng sang bờ bên kia.
Không phải là muốn ra ngoài sao, anh mầy sẽ đem mầy theo.
Đùi gà lớn nè, thịt bò miếng nè, cá chiên nữa, cái gì cũng mua cho mầy ăn hết luôn
~Cho nên mới nói, biến chứng của bệnh cuồng trẻ và cuồng mèo thật dễ sợ, phải trị mới được nha.
________________________________________
(*) Đánh rắn đánh giập đầu: nguyên văn 打蛇打七寸 (Đả xà đả thất thốn) hay đánh rắn đánh bảy tấc là thành ngữ để nói trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương.
Thẩm Hiên im lặng ngồi một bên, lòng đau như cắt mà suy nghĩ nên viết thư từ biệt như thế nào, hay nói đúng hơn là di thư. Trước mặt cậu là tên núi băng, cạnh đó là cục bông nhỏ và cá hộp tạo thành một tổ hết sức kì dị.
Thật là một cặp cha con đầm ấm thân mật mà.
Đúng vậy, vài phút trước, tên cướp núi băng, à không đúng, là Thủy Triết nói cho cậu biết, hắn là người ở dị giới, tu luyện tại núi Dư Minh, mà cái cục bông nhỏ Thủy Duẫn Mặc kia chính là con của hắn.
Bởi vì cục bông nhỏ rất kén ăn, gần đây lại càng trầm trọng hơn, cái gì cũng không muốn ăn làm cho tên núi băng đành phải chạy khắp nơi tìm đồ ăn cho nó, kết quả là sơ suất một chút thì cục bông nhỏ liền trốn xuống nhân gian, sau đó được Thẩm Hiên nhặt được.
Đối với việc này, Thẩm Hiên có cảm tưởng là…
Thủy em gái anh á, cái bản mặt suốt ngày lạnh tanh sao không lấy họ Băng luôn cho rồi đi.
Sự việc phát triển theo hướng này, làm cậu có xúc động muốn lật bàn!
Hơn nữa tại sao con trai hắn lại là mèo, núi băng đại ca à, anh thật sự không nhận nhầm con mình chứ hả?
Còn cái con mèo kia, không hiểu sao nó lại yêu thích cá hộp đến như vậy nữa ha.
Nhưng hiện tại đó không phải là vấn đề quan trọng. Vất vả lắm mới dùng túi cá hộp kéo dài được một chút thời gian, việc cấp thiết bây giờ là phải làm sao để hắn ta bỏ ý định ban đầu kia mới được.
Giỡn sao hả, tự dưng đang sống trong chế độ xã hội chủ nghĩa yên bình, cha mẹ khỏe mạnh, cuộc sống mĩ mãn, bình thường lo lắng nhất cũng chỉ có việc kiểm tra thi cử, giờ tự dưng lại bị đưa đến cái núi Dư Minh gì đó chơi với mèo?
Không gặp được cha mẹ, cũng không thể trở về, hơn nữa__ không chừng tu tiên cũng không thể nốt__
Không thể như vậy được, bây giờ nhất định phải vùng lên!
Vì vậy Thẩm Hiên lại gần tên núi băng một chút, hắng giọng hỏi: “Thủy Triết đại nhân, anh thật sự muốn dẫn Tiểu Duẫn về sao?”
Núi băng lạnh lùng nhìn cậu, không thèm trả lời.
Thẩm Hiên nuốt một ngụm nước miếng, không ngừng cố gắng thuyết phục: “Thật ra anh đưa nó về cũng được, nhưng mà, anh không thấy Tiểu Duẫn ở nhân gian rất vui vẻ sao?”
Đánh rắn đánh giập đầu (*), đâm người đâm điểm yếu, đường nào sai cho được. Cậu không tin là dùng cục bông nhỏ uy hiếp mà hắn dám không theo.
Quả thật Thủy Triết nghe xong có hơi ngây người một lúc, nhìn sang cục bông nhỏ đã ăn no rồi, bây giờ đang nằm phịch một chỗ phơi ra cái bụng nhỏ hồng hồng mà lăn qua lăn lại.
Nhìn thấy hắn có chỗ nơi lỏng, Thẩm Hiên cảm thấy nên thêm vào một đao, à nhầm, một câu mới được.
“Nếu để nó ở nhân gian một thời gian, chắc chắn Tiểu Duẫn sẽ có chuyển biến tốt, rồi tiện thể thay đổi khẩu vị một chút luôn được không? Anh xem lúc trước nó không chịu ăn gì hết đến ốm nhom đó. Anh có thể dẫn nó đi dạo khắp nơi, còn có thể cho nó ăn hết tất cả cá hộp ở thế gian này nữa nha__”
Đi thôi đi thôi, ở nhân gian có rất nhiều cảnh đẹp, cá hộp cũng có rất nhiều nhãn hiệu, anh mau mau đi tham quan xung quanh đi, đừng có để ý đến một người bé nhỏ như tôi làm gì nữa mà.
Nghe xong lời này, Thủy Triết cũng không thèm mở miệng, hắn đưa tay gãi gãi cằm cục bông nhỏ, động tác cùng vẻ mặt hoàn toàn không hài hòa êm dịu chút nào. Cục bông nhỏ thoải mái mà ọt ọt mấy cái, hai cái chân nhỏ đưa về phía trước, đôi mắt đen láy híp lại thỏa mãn, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Meo
~Thủy Triết dừng tay một chút, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, vuốt vuốt bàn chân nho nhỏ kia một chút mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Hiên, sắc mặt trở lại vẻ lạnh lùng như trước.
“Cậu nói cũng có lý.”
Không đợi Thẩm Hiên vui mừng xong, núi băng đã nói thêm một câu:
“Nếu Duẫn nhi đã thích cậu như vậy, thôi thì từ giờ nhờ cậu chăm sóc nó.”
Khóe miệng Thẩm Hiên vừa nhếch lên được một nửa liền cứng lại: “Thủy Triết đại nhân, chiều con quá sẽ làm hư nó đó.”
Thủy Triết cẩn thận lấy miếng cá vụn bên miệng cục bông: “Ta không có chiều nó, chỉ là cưng nó thôi.”
Thẩm Hiên: “…Thủy Triết đại nhân, vậy ngài muốn đi đâu?”
“Ta không tiện ở lại nhân gian, nhưng ta sẽ âm thầm chăm sóc Duẫn nhi. Nếu nó mà có chuyện gì, hừ____”
Thủy Triết nheo nheo mắt, lạnh lùng quét qua người Thẩm Hiên, làm cho cậu lạnh cóng cả người.
Đây là uy hiếp mà, đây là rõ ràng là uy hiếp mà.
Vì cái quái gì mà cậu lại phải nuôi giúp con trai của một tên ở dị giới, chuyên ngành đại học của cậu không phải là bác sĩ thú y mà___
Tiếc là Thẩm Hiên không thể hơn hắn về vũ lực, cho nên đành phải không có khí phách mà thỏa hiệp rồi, quay lại lục lạo đống đồ vật vừa mới mua về, cuối cùng cũng moi ra được hai cái bát cho mèo.
“Bây giờ nó ăn ở nhà tôi, anh xem màu đỏ hay màu trắng đẹp hơn đây?”
Thủy Triết trong nháy mắt hàn khí khắp người.
“Cậu muốn cho nó dùng cái này?”
Thẩm Hiên co rúm người, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ anh thích màu vàng sao? Nhưng tôi không có mua màu đó, hơn nữa tôi thấy màu trắng vẫn đẹp hơn___”
Thủy Triết cố gắng nén lại lửa giận, lạnh lùng liếc cái bát bằng nhựa trên bàn, hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Hiên nghiêm túc nói: “Thì hợp với màu lông của nó chứ sao nữa. Từ xưa đã có cp Hắc Bạch rồi, anh cũng biết mà.”
Thủy Triết:…
Cuối cùng cục bông nhỏ dùng một cái bát bằng sứ màu xanh, nghe nói là mang từ tu tiên giới, tập hợp linh khí của thiên địa, hấp thụ tinh hoa của mặt trăng…
Nhưng dù sao Thẩm Hiên cũng không nhìn ra được.
Sau khi Thủy Triết giao cho cậu công việc phải làm thì không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại Thẩm Hiên và cục bông đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Lăn qua lăn lại cũng hết một ngày, giờ là lúc phải ăn cơm tối. Mặc dù Tiểu Duẫn đã có cá phiến là đủ, nhưng Thẩm Hiên vẫn phải ăn cơm đấy.
Nhưng mà một người lười độc thân thì vẫn như cũ không có việc tự mình nấu cơm rồi. Thật vất vả lắm mới tiễn được thằng cha kia đi, cậu liền quơ lấy túi tiền, duỗi lưng một cái, lập tức đi ra ngoài ăn cho no một bữa mới được.
Xui xẻo có là cái gì, dị giới có là cái gì, chỉ cần có ăn là có thể vô tư vô lo mà sống tốt.
Có lẽ nhận biết được Thẩm Hiên sắp đi ra ngoài, mèo nhỏ liền rung rung lỗ tai, ngẩng đầu nhìn cậu, cái đuôi nhỏ đong đưa một cái, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập sự chờ mong.
Vì thế mà Thẩm Hiên bắt đầu do dự.
Nhưng mà___ lại cái chứng cuồng mèo, khó xử quá khó xử quá mà!
Thấy Thẩm Hiên không có hành động gì, cục bông nhỏ dứt khoát đứng dậy, vội vã chạy đến bên chân cậu, duỗi một chân ra cẩn thận đặt lên giày cậu gãi gãi, sau đó cả người cũng dán lên luôn, kêu một tiếng thật mềm mại, mang theo một chút khẩn cầu, nhiệt độ ấm qua một lớp da lông truyền tới, vừa đáng yêu vừa vô hại.
Chỉ trong nháy mắt, lý trí của Thẩm Hiên liền bị quăng sang bờ bên kia.
Không phải là muốn ra ngoài sao, anh mầy sẽ đem mầy theo.
Đùi gà lớn nè, thịt bò miếng nè, cá chiên nữa, cái gì cũng mua cho mầy ăn hết luôn
~Cho nên mới nói, biến chứng của bệnh cuồng trẻ và cuồng mèo thật dễ sợ, phải trị mới được nha.
________________________________________
(*) Đánh rắn đánh giập đầu: nguyên văn 打蛇打七寸 (Đả xà đả thất thốn) hay đánh rắn đánh bảy tấc là thành ngữ để nói trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.