Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 10: Chương 10
Bệ Hạ Không Lên Triều
11/10/2018
Thẩm Cửu không thích ánh mắt rực lửa của người khác, đây là có lí do.
Thời điểm hội sở Đại Đô khai trương, Thẩm Cửu còn chưa là lão đại* của Thanh Hội, ở Thượng Hải người từng gặp hắn không nhiều.
*Thủ lĩnh
Hôm đó vì chúc mừng, Thẩm Cửu mặc tây trang màu đỏ, hắn vốn lớn lên giống yêu nghiệt, mặc thế này khiến da thịt hắn tái nhợt
Khách đến hội sở Đại Đô Hội rất nhiều, nước lên thì thuyền lên, đương lúc Thẩm Cửu đắc ý, đi đường chậm chút, một kẻ không có mắt va vào hắn.
Thẩm Cửu nhướng mày, nhưng tâm tình hắn tốt, chuẩn bị buông tha người này. Không nghĩ Thẩm Cửu còn chưa rời đi, lại bị người nọ kéo lại ống tay áo.
“Vị mỹ nhân này thật đẹp mắt, có muốn cùng gia* đi khách sạn bên cạnh không?” Thanh âm đáng khinh* khiến người ghê tởm.
(Gia: tự xưng thay ta, tôi.
Đáng khinh: ghê tởm, xấu xa.)
Thẩm Cửu:???
Mắt kẻ này bị mù sao? Dám bảo hắn là nữ nhân!
Đáy mắt Thẩm Cửu hiện lên hung ác nham hiểm, thuộc hạ đi bên cạnh lập tức bắt lấy người nọ, không mất vài giây liền đem hắn ném ra ngoài hội sở Đại Đô.
Mặt hàng không có mắt kia tự nhiên bị đánh tơi bời, mặt mũi bầm dập, chỉ thiếu móc đôi mắt xuống dưới.
“Biết ngươi đắc tội* với ai sao?”
(Gây thù, gây ra lỗi lầm)
“Kia chính là Cửu gia của Thanh Hội, lão bản* của hội sở Đại Đô.”
(Lão bản: ông chủ)
“Về sau đừng xuất hiện ở Thượng Hải, nếu không, thấy ngươi một lần liền đánh một lần!”
“……”
Thẩm Cửu tuy không thích người khác nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn hoàn toàn không cần thiết so đo với một nữ học sinh.
Rốt cuộc, cô bé kia chỉ nhìn thoáng qua, hắn cũng không thể móc mắt nàng xuống được.
Huống chi, cô bé này rất có ánh mắt, còn biết dừng lại, để hắn đi trước.
Thẩm Cửu phi thường khẳng định, nữ học sinh kia chắc chắc đã bị khiếp sợ bởi khí tràng cường đại của hắn. Ân!Thẩm Cửu hắn phải là một ma đầu hung thần ác sát* mới đúng.
*Hung thần ác sát: thần sắc hung ác.
Diệp Sở chỉ lướt qua trước mặt Thẩm Cửu, hắn đương nhiên không đem nàng cùng cô gái Lục Hoài nhắc tới liên hệ với nhau.
Ở trong nhận thức của Thẩm Cửu, cô gái giống như lời Lục Hoài nói, đủ cao, đủ mê người… Sao có thể là một nữ sinh còn đang đi học đâu.
Nếu hắn biết tiểu nha đầu này là ai, đoán chừng sẽ hận không thể đi cào tường.
Một cái yêu nghiệt cùng một cái nha đầu, không hề giao lưu nhiều với nhau, Thẩm Cửu và Diệp Sở cứ thế đi ngang qua nhau.
Thẩm Cửu một bên lười biếng bước chân, một bên không chút để ý nhìn quanh một vòng. Hắn thấy rất nhiều cô gái cao một mét sáu tám a.
Nhớ tới chuyện trước kia, Thẩm Cửu thấp giọng phun tào*.
*Phun tào: lải nhải.
“Thảo*, cô gái như thế, trên con phố này đều có vài cái, đi nơi nào tìm cho Lục Hoài a.”
*thảo: một câu chửi bậy bên Trung.
Nghe thế, Diệp Sở hơi dừng lại bước chân.
Thẩm Cửu đang tìm người? Lại là thay Lục Hoài tìm người…… Diệp Sở xác định nàng không nghe lầm hai chữ kia. Lục Hoài không gần nữ sắc, Diệp Sở thật sự rõ ràng.
Nhưng vì sao Lục Hoài lại nhờ Thẩm Cửu giúp hắn tìm một cô gái?
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Sở cảm thấy có lẽ là hành vi lần trước của nàng khiến Lục Hoài chú ý. Nàng chỉ đi ngang qua, ngẫu nhiên gặp Lục Hoài, liền tiện tay cứu hắn một lần.
Rốt cuộc, Diệp Sở cần đến sự tồn tại của Lục Hoài, để hắn tiếp tục làm kình địch lớn nhất của nam chủ. Nhưng Lục Hoài không thể tìm thấy Diệp Sở, cho nên mới nhờ Thẩm Cửu tìm nàng.
Nếu như Lục Hoài không muốn cho bất luận kẻ nào biết chuyện đã xảy ra tối hôm đó thì sao?
Càng đáng sợ chính là……
Vạn nhất Lục Hoài muốn giết người diệt khẩu đâu?
Nghĩ đến đây, sống lưng Diệp Sở cứng đờ.
Cách đó không xa, Thẩm Cửu tiếp tục lười biếng"tùy tính lắc lư, thuộc hạ của hắn hừng hực khí thế chạy tới.
“Cửu gia, đã bắt được người!”
“Hung hăng đánh cho ta!”
Thanh âm hưng phấn của Thẩm Cửu truyền tới tai Diệp Sở.
Diệp Sở nhanh như chớp chạy đi.
***
Trần Tức Viễn biến mất mấy ngày, giống như lần trước ở cửa hiệu sách ước hẹn chỉ là thuận miệng nói. Diệp Gia Nhu chờ đến hơi bực bội, nàng liên tục đi hiệu sách vài ngày, đều không nhìn đến Trần Tức Viễn.
Thường nghe người ta nói, nam nhân không đáng tin, Diệp Gia Nhu cuối cùng nếm tới dư vị của những lời này rồi.
Buổi chiều khi đi học, Diệp Gia Nhu đang bước vào cổng trường, theo thói quen hướng bốn phía nhìn, vẫn không thấy người Trần Tức Viễn đâu.
Diệp Gia Nhu uể oải gục đầu xuống, dáng vẻ ủ rũ.
Đột nhiên, cổng trường truyền tới tiếng kinh hô* của đồng học, theo sau truyền đến âm thanh săm lốp ma xát mặt đất.
(**kinh hô: tiếng hô vì ngạc nhiên, kinh hách)
“Gia Nhu!”
Diệp Gia Nhu nghe được âm thanh quen thuộc, không hề lập tức quay đầu lại, nàng thu liễm* thần sắc kinh hỉ*, thay bằng bộ dáng lạnh nhạt.
*Thu liễm: che giấu, giảm bớt.
*kinh hỉ: niềm vui bất ngờ.
Đã một thời gian không nhìn thấy Diệp Gia Nhu, Trần Tức Viễn ngày nhớ đêm mơ, hận không thể chạy đến trước mặt Diệp Gia Nhu ngay lập tức.
Nhưng Trần Tức Viễn đã quyết tâm phải cho Diệp Gia Nhu một lần tỏ tình hoàn mỹ.
Khi Trần Tức Viễn quang minh chính đại* kêu tên Diệp Gia Nhu, khoảnh khắc Diệp Gia Nhu lãnh đạm* xoay người khiến tim Trần Tức Viễn lơ lửng.
*quang minh chính đại: chính nghĩa, trực tiếp.
*lãnh đạm: lạnh lùng, hờ hững.
Trần Tức Viễn nôn nóng bước vài bước lớn tới trước mặt Diệp Gia Nhu.
“Gia Nhu, ngươi đang giận ta sao?”
Diệp Gia Nhu chần chờ một lát, chờ đến trái tim Trần Tức Viễn bị dày vò vài cái, mới lên tiếng.
“Mấy ngày nay không nhìn đến ngươi, ta thật lo lắng cho ngươi, lại không biết nên tìm ngươi như thế nào.” Diệp Gia Nhu nói mấy câu liền biểu đạt được nàng để ý Trần Tức Viễn thế nào.
Trần Tức Viễn không thể nhịn được bật cười.
“Lúc trước ta nói với ngươi, muốn hẹn ngươi ở cổng trường, bởi vì ta luôn muốn nói với ngươi một câu."
Cả trái tim Diệp Gia Nhu nhảy lên, nàng ổn định hô hấp, chờ Trần Tức Viễn nói tiếp.
“Gia Nhu, ta thích ngươi đã lâu, từ giờ trở đi, ta muốn theo đuổi ngươi một cách chính thức.” Hắn lấy ra một chiếc hộp làm bằng nhung từ túi tiền, giơ lên trước mặt Diệp Gia Nhu.
“Đây là đồng hồ kiểu nữ mới nhất ở Thượng Hải, bởi vì hôm qua hàng mới tới, mà ta lại muốn cho ngươi kinh hỉ, cho nên mới bị muộn mấy ngày, ngươi đừng giận ta được không?”
Đây là phương pháp Trần Tức Viễn mất mấy ngày mới nghĩ ra được. Ở trước mắt mọi người, tỏ tình với Diệp Gia Nhu.
Hắn đặc biệt mượn xe của phụ thân, mặc một bộ tây trang khéo léo, còn mua kiểu đồng hồ mới nhất, tất cả đầy đủ, mỹ nhân nhất định động tâm*.
*động tâm: rung động.
Dưới ánh nắng đồng hồ kiểu nữ sáng lên, xung quanh nạm mấy viên ngọc, đôi mắt Diệp Gia Nhu nhìn không dời đi được.
Nhưng lời nói đồng ý dừng lại trong họng, Diệp Gia Nhu chỉ có thể tìm lí do từ chối.
“Ta không thể nhận, món quà này quá quý giá rồi.” Diệp Gia Nhu khó khăn lắm mới dời mắt được.
Trần Tức Viễn vui mừng gật đầu, hắn biết rõ tính của Gia Nhu, tuyệt đối không nhận đồ vật không thuộc về nàng.
Nhưng hắn đã nghĩ ra biện pháp rồi, chính là cứ đưa cho nàng.
“Gia Nhu, ta tin tưởng khoản đồng hồ này rất muốn được ngươi đeo trên tay.” Trần Tức Viễn đem đồng hồ đặt vào lòng bàn tay Diệp Gia Nhu.
Vừa chạm vào lòng bàn tay Diệp Gia Nhu, hắn liền rút tay lại ngay lập tức, hắn không muốn dọa Diệp Gia Nhu sợ.
Diệp Gia Nhu "trợn mắt há mồm”, dường như còn chưa kịp phản ứng, trong khoảng thời gian ngắn không nói được lời phản bác*.
*phản bác: bác bỏ, nói lại người khác.
Trần Tức Viễn lại bước nhanh đến bên cạnh xe, từ trong xe lấy ra một bó hoa hồng, đưa cho Diệp Gia Nhu.
“Hoa tươi cùng với mỹ nhân, đúng là một bức ảnh đẹp.”
Nhét hoa hồng vào trong lòng ngực Diệp Gia Nhu xong, Trần Tức Viễn sợ Diệp Gia Nhu cự tuyệt, nhanh chóng rời đi, về tới trên ghế điều khiển..
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, hắn hô to với Diệp Gia Nhu: “Gia Nhu, gặp lại sau.”
Vừa lòng nhìn biểu tình ngơ ngẩn của Diệp Gia Nhu, Trần Tức Viễn không thể không cảm khái*, Gia Nhu đúng là cô gái tốt, khác hoàn toàn với Diệp Sở, luôn khiến người khác chán ghét.
*cảm khái: cảm xúc, cảm thán.
Nếu Diệp Sở có thể nghe được âm thanh trong lòng Trần Tức Viễn, khẳng định không nhịn được mà đá hắn một cái. Ngươi muốn theo đuổi nữ chủ liền thôi đi, lại còn xoi mói nàng, chẳng lẽ nàng nhất định phải thành nữ phụ để phụ trợ cho nữ chủ?
Chờ xe Trần Tức Viễn rời đi ra một lúc lâu, Diệp Gia Nhu giống như mới kịp phản ứng, nàng dậm chân, hướng về phía xe vừa đi oán giận.
“Ai cần ngươi tặng đồng hồ, ta đâu có muốn nhận.”
Làm bộ làm tịch xong, Diệp Gia Nhu mới ôm hoa hồng đi vào trường học cửa nhưng trước sau vẫn duy trì dáng vẻ buồn rầu.
Tất cả mọi người đặt chú ý trên người Diệp Gia Nhu khiến nàng cảm thấy sung sướng.
Nhìn đi, nhìn đi. Nam nhân chướng mắt Diệp Sở, quay đầu liền theo đuổi nàng, lại bị nàng cự tuyệt.
Diệp Gia Nhu căn bản không biết, Diệp Sở chính là "tiên nữ trên trời" trong miệng Trần Tức Viễn.
Diệp Gia Nhu ôm hoa hồng, đi một vòng quanh trường, hưởng thụ ánh mắt mọi người hướng lại đây. Nàng đột nhiên nghĩ tới gì đó, đổi hướng đi đến lớp học của Diệp Sở.
Tác giả:
Diệp Sở: Chẳng lẽ Lục Hoài muốn giết người diệt khẩu…
Lục Hoài: Thẩm Cửu, ngươi đã làm chuyện tốt gì thế?
Thẩm Cửu:???
Diệp Gia Nhu: Các ngươi nhầm rồi, ta mới là nữ chủ a.
Mọi người: Lăn!
Thời điểm hội sở Đại Đô khai trương, Thẩm Cửu còn chưa là lão đại* của Thanh Hội, ở Thượng Hải người từng gặp hắn không nhiều.
*Thủ lĩnh
Hôm đó vì chúc mừng, Thẩm Cửu mặc tây trang màu đỏ, hắn vốn lớn lên giống yêu nghiệt, mặc thế này khiến da thịt hắn tái nhợt
Khách đến hội sở Đại Đô Hội rất nhiều, nước lên thì thuyền lên, đương lúc Thẩm Cửu đắc ý, đi đường chậm chút, một kẻ không có mắt va vào hắn.
Thẩm Cửu nhướng mày, nhưng tâm tình hắn tốt, chuẩn bị buông tha người này. Không nghĩ Thẩm Cửu còn chưa rời đi, lại bị người nọ kéo lại ống tay áo.
“Vị mỹ nhân này thật đẹp mắt, có muốn cùng gia* đi khách sạn bên cạnh không?” Thanh âm đáng khinh* khiến người ghê tởm.
(Gia: tự xưng thay ta, tôi.
Đáng khinh: ghê tởm, xấu xa.)
Thẩm Cửu:???
Mắt kẻ này bị mù sao? Dám bảo hắn là nữ nhân!
Đáy mắt Thẩm Cửu hiện lên hung ác nham hiểm, thuộc hạ đi bên cạnh lập tức bắt lấy người nọ, không mất vài giây liền đem hắn ném ra ngoài hội sở Đại Đô.
Mặt hàng không có mắt kia tự nhiên bị đánh tơi bời, mặt mũi bầm dập, chỉ thiếu móc đôi mắt xuống dưới.
“Biết ngươi đắc tội* với ai sao?”
(Gây thù, gây ra lỗi lầm)
“Kia chính là Cửu gia của Thanh Hội, lão bản* của hội sở Đại Đô.”
(Lão bản: ông chủ)
“Về sau đừng xuất hiện ở Thượng Hải, nếu không, thấy ngươi một lần liền đánh một lần!”
“……”
Thẩm Cửu tuy không thích người khác nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn hoàn toàn không cần thiết so đo với một nữ học sinh.
Rốt cuộc, cô bé kia chỉ nhìn thoáng qua, hắn cũng không thể móc mắt nàng xuống được.
Huống chi, cô bé này rất có ánh mắt, còn biết dừng lại, để hắn đi trước.
Thẩm Cửu phi thường khẳng định, nữ học sinh kia chắc chắc đã bị khiếp sợ bởi khí tràng cường đại của hắn. Ân!Thẩm Cửu hắn phải là một ma đầu hung thần ác sát* mới đúng.
*Hung thần ác sát: thần sắc hung ác.
Diệp Sở chỉ lướt qua trước mặt Thẩm Cửu, hắn đương nhiên không đem nàng cùng cô gái Lục Hoài nhắc tới liên hệ với nhau.
Ở trong nhận thức của Thẩm Cửu, cô gái giống như lời Lục Hoài nói, đủ cao, đủ mê người… Sao có thể là một nữ sinh còn đang đi học đâu.
Nếu hắn biết tiểu nha đầu này là ai, đoán chừng sẽ hận không thể đi cào tường.
Một cái yêu nghiệt cùng một cái nha đầu, không hề giao lưu nhiều với nhau, Thẩm Cửu và Diệp Sở cứ thế đi ngang qua nhau.
Thẩm Cửu một bên lười biếng bước chân, một bên không chút để ý nhìn quanh một vòng. Hắn thấy rất nhiều cô gái cao một mét sáu tám a.
Nhớ tới chuyện trước kia, Thẩm Cửu thấp giọng phun tào*.
*Phun tào: lải nhải.
“Thảo*, cô gái như thế, trên con phố này đều có vài cái, đi nơi nào tìm cho Lục Hoài a.”
*thảo: một câu chửi bậy bên Trung.
Nghe thế, Diệp Sở hơi dừng lại bước chân.
Thẩm Cửu đang tìm người? Lại là thay Lục Hoài tìm người…… Diệp Sở xác định nàng không nghe lầm hai chữ kia. Lục Hoài không gần nữ sắc, Diệp Sở thật sự rõ ràng.
Nhưng vì sao Lục Hoài lại nhờ Thẩm Cửu giúp hắn tìm một cô gái?
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Sở cảm thấy có lẽ là hành vi lần trước của nàng khiến Lục Hoài chú ý. Nàng chỉ đi ngang qua, ngẫu nhiên gặp Lục Hoài, liền tiện tay cứu hắn một lần.
Rốt cuộc, Diệp Sở cần đến sự tồn tại của Lục Hoài, để hắn tiếp tục làm kình địch lớn nhất của nam chủ. Nhưng Lục Hoài không thể tìm thấy Diệp Sở, cho nên mới nhờ Thẩm Cửu tìm nàng.
Nếu như Lục Hoài không muốn cho bất luận kẻ nào biết chuyện đã xảy ra tối hôm đó thì sao?
Càng đáng sợ chính là……
Vạn nhất Lục Hoài muốn giết người diệt khẩu đâu?
Nghĩ đến đây, sống lưng Diệp Sở cứng đờ.
Cách đó không xa, Thẩm Cửu tiếp tục lười biếng"tùy tính lắc lư, thuộc hạ của hắn hừng hực khí thế chạy tới.
“Cửu gia, đã bắt được người!”
“Hung hăng đánh cho ta!”
Thanh âm hưng phấn của Thẩm Cửu truyền tới tai Diệp Sở.
Diệp Sở nhanh như chớp chạy đi.
***
Trần Tức Viễn biến mất mấy ngày, giống như lần trước ở cửa hiệu sách ước hẹn chỉ là thuận miệng nói. Diệp Gia Nhu chờ đến hơi bực bội, nàng liên tục đi hiệu sách vài ngày, đều không nhìn đến Trần Tức Viễn.
Thường nghe người ta nói, nam nhân không đáng tin, Diệp Gia Nhu cuối cùng nếm tới dư vị của những lời này rồi.
Buổi chiều khi đi học, Diệp Gia Nhu đang bước vào cổng trường, theo thói quen hướng bốn phía nhìn, vẫn không thấy người Trần Tức Viễn đâu.
Diệp Gia Nhu uể oải gục đầu xuống, dáng vẻ ủ rũ.
Đột nhiên, cổng trường truyền tới tiếng kinh hô* của đồng học, theo sau truyền đến âm thanh săm lốp ma xát mặt đất.
(**kinh hô: tiếng hô vì ngạc nhiên, kinh hách)
“Gia Nhu!”
Diệp Gia Nhu nghe được âm thanh quen thuộc, không hề lập tức quay đầu lại, nàng thu liễm* thần sắc kinh hỉ*, thay bằng bộ dáng lạnh nhạt.
*Thu liễm: che giấu, giảm bớt.
*kinh hỉ: niềm vui bất ngờ.
Đã một thời gian không nhìn thấy Diệp Gia Nhu, Trần Tức Viễn ngày nhớ đêm mơ, hận không thể chạy đến trước mặt Diệp Gia Nhu ngay lập tức.
Nhưng Trần Tức Viễn đã quyết tâm phải cho Diệp Gia Nhu một lần tỏ tình hoàn mỹ.
Khi Trần Tức Viễn quang minh chính đại* kêu tên Diệp Gia Nhu, khoảnh khắc Diệp Gia Nhu lãnh đạm* xoay người khiến tim Trần Tức Viễn lơ lửng.
*quang minh chính đại: chính nghĩa, trực tiếp.
*lãnh đạm: lạnh lùng, hờ hững.
Trần Tức Viễn nôn nóng bước vài bước lớn tới trước mặt Diệp Gia Nhu.
“Gia Nhu, ngươi đang giận ta sao?”
Diệp Gia Nhu chần chờ một lát, chờ đến trái tim Trần Tức Viễn bị dày vò vài cái, mới lên tiếng.
“Mấy ngày nay không nhìn đến ngươi, ta thật lo lắng cho ngươi, lại không biết nên tìm ngươi như thế nào.” Diệp Gia Nhu nói mấy câu liền biểu đạt được nàng để ý Trần Tức Viễn thế nào.
Trần Tức Viễn không thể nhịn được bật cười.
“Lúc trước ta nói với ngươi, muốn hẹn ngươi ở cổng trường, bởi vì ta luôn muốn nói với ngươi một câu."
Cả trái tim Diệp Gia Nhu nhảy lên, nàng ổn định hô hấp, chờ Trần Tức Viễn nói tiếp.
“Gia Nhu, ta thích ngươi đã lâu, từ giờ trở đi, ta muốn theo đuổi ngươi một cách chính thức.” Hắn lấy ra một chiếc hộp làm bằng nhung từ túi tiền, giơ lên trước mặt Diệp Gia Nhu.
“Đây là đồng hồ kiểu nữ mới nhất ở Thượng Hải, bởi vì hôm qua hàng mới tới, mà ta lại muốn cho ngươi kinh hỉ, cho nên mới bị muộn mấy ngày, ngươi đừng giận ta được không?”
Đây là phương pháp Trần Tức Viễn mất mấy ngày mới nghĩ ra được. Ở trước mắt mọi người, tỏ tình với Diệp Gia Nhu.
Hắn đặc biệt mượn xe của phụ thân, mặc một bộ tây trang khéo léo, còn mua kiểu đồng hồ mới nhất, tất cả đầy đủ, mỹ nhân nhất định động tâm*.
*động tâm: rung động.
Dưới ánh nắng đồng hồ kiểu nữ sáng lên, xung quanh nạm mấy viên ngọc, đôi mắt Diệp Gia Nhu nhìn không dời đi được.
Nhưng lời nói đồng ý dừng lại trong họng, Diệp Gia Nhu chỉ có thể tìm lí do từ chối.
“Ta không thể nhận, món quà này quá quý giá rồi.” Diệp Gia Nhu khó khăn lắm mới dời mắt được.
Trần Tức Viễn vui mừng gật đầu, hắn biết rõ tính của Gia Nhu, tuyệt đối không nhận đồ vật không thuộc về nàng.
Nhưng hắn đã nghĩ ra biện pháp rồi, chính là cứ đưa cho nàng.
“Gia Nhu, ta tin tưởng khoản đồng hồ này rất muốn được ngươi đeo trên tay.” Trần Tức Viễn đem đồng hồ đặt vào lòng bàn tay Diệp Gia Nhu.
Vừa chạm vào lòng bàn tay Diệp Gia Nhu, hắn liền rút tay lại ngay lập tức, hắn không muốn dọa Diệp Gia Nhu sợ.
Diệp Gia Nhu "trợn mắt há mồm”, dường như còn chưa kịp phản ứng, trong khoảng thời gian ngắn không nói được lời phản bác*.
*phản bác: bác bỏ, nói lại người khác.
Trần Tức Viễn lại bước nhanh đến bên cạnh xe, từ trong xe lấy ra một bó hoa hồng, đưa cho Diệp Gia Nhu.
“Hoa tươi cùng với mỹ nhân, đúng là một bức ảnh đẹp.”
Nhét hoa hồng vào trong lòng ngực Diệp Gia Nhu xong, Trần Tức Viễn sợ Diệp Gia Nhu cự tuyệt, nhanh chóng rời đi, về tới trên ghế điều khiển..
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, hắn hô to với Diệp Gia Nhu: “Gia Nhu, gặp lại sau.”
Vừa lòng nhìn biểu tình ngơ ngẩn của Diệp Gia Nhu, Trần Tức Viễn không thể không cảm khái*, Gia Nhu đúng là cô gái tốt, khác hoàn toàn với Diệp Sở, luôn khiến người khác chán ghét.
*cảm khái: cảm xúc, cảm thán.
Nếu Diệp Sở có thể nghe được âm thanh trong lòng Trần Tức Viễn, khẳng định không nhịn được mà đá hắn một cái. Ngươi muốn theo đuổi nữ chủ liền thôi đi, lại còn xoi mói nàng, chẳng lẽ nàng nhất định phải thành nữ phụ để phụ trợ cho nữ chủ?
Chờ xe Trần Tức Viễn rời đi ra một lúc lâu, Diệp Gia Nhu giống như mới kịp phản ứng, nàng dậm chân, hướng về phía xe vừa đi oán giận.
“Ai cần ngươi tặng đồng hồ, ta đâu có muốn nhận.”
Làm bộ làm tịch xong, Diệp Gia Nhu mới ôm hoa hồng đi vào trường học cửa nhưng trước sau vẫn duy trì dáng vẻ buồn rầu.
Tất cả mọi người đặt chú ý trên người Diệp Gia Nhu khiến nàng cảm thấy sung sướng.
Nhìn đi, nhìn đi. Nam nhân chướng mắt Diệp Sở, quay đầu liền theo đuổi nàng, lại bị nàng cự tuyệt.
Diệp Gia Nhu căn bản không biết, Diệp Sở chính là "tiên nữ trên trời" trong miệng Trần Tức Viễn.
Diệp Gia Nhu ôm hoa hồng, đi một vòng quanh trường, hưởng thụ ánh mắt mọi người hướng lại đây. Nàng đột nhiên nghĩ tới gì đó, đổi hướng đi đến lớp học của Diệp Sở.
Tác giả:
Diệp Sở: Chẳng lẽ Lục Hoài muốn giết người diệt khẩu…
Lục Hoài: Thẩm Cửu, ngươi đã làm chuyện tốt gì thế?
Thẩm Cửu:???
Diệp Gia Nhu: Các ngươi nhầm rồi, ta mới là nữ chủ a.
Mọi người: Lăn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.