Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 132

Bệ Hạ Không Lên Triều

11/07/2020

Mưa nhỏ rơi không ngừng rơi, nhẹ nhàng vang lên tiếng tí tách. Gió thổi mưa, một hồi chậm, một hồi nhanh.

Quần áo của Thẩm Cửu đã không còn chỗ khô, nhưng hắn giống như chưa nhận ra.

Lúc này, trong mắt Thẩm Cửu chỉ nhìn nhìn thấy thiếu nữ thiếu nữ gầy yếu phía trước.

Nếu nàng thật là A Cửu thì sao?

Thẩm Cửu bước nhanh chân hơn, đôi mắt hắn dán chặt lên người thiếu nữ kia.

Suy nghĩ của Thẩm Cửu hiện tại thật hỗn loạn. Nếu nàng thật là A Cửu, hắn nên nói gì trước tiên đây.

Đã qua rất nhiều năm kể từ lần đầu tiên gặp mặt, lúc nàng đưa dù cho hắn. Ngay tại lúc này, chỉ có chuyện kia đã khắc vào trong hắn, nếu A Cửu sớm đã quên, hắn nên làm như thế nào?

Thiếu nữ cầm ô, che đi hơn phân nửa thân ảnh. Từ đầu đến cuối, Thẩm Cửu cũng chưa thể nhìn rõ mặt nàng.

Thiếu nữ phía trước rẽ qua một hướng, đi qua một đường nhỏ khác. Trong lòng Thẩm Cửu căng thẳng, lập tức chạy tiến lên.

Thẩm Cửu hướng chung quanh nhìn lại, mọi nơi không có một bóng người.

Lúc này, trên đường nhỏ, chỉ còn lại một mình hắn.

Xung quanh an tĩnh kì, hoàn toàn không có thứ gì. Nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, gió lạnh nhẹ nhàng lướt qua giương mặt Thẩm Cửu.

Như vừa rồi chỉ là ảo giác của Thẩm Cửu.

Mưa cứ lặng lẽ rơi, không khí lạnh lẽo dị thường. Nhưng Thẩm Cửu cảm thấy trong lòng so với trời đông, còn muốn lạnh hơn vài phần.

Thẩm Cửu ngơ ngẩn mà đứng ở nơi đó, thật lâu không có động tác.

“A Cửu?” Thẩm Cửu do dự một lát, không xác định mà kêu một tiếng.

Trên đường nhỏ, chỉ có những hạt mưa tinh tế rơi xuống đất, không có người đáp lại.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Đốc Quân phủ.

Lục Hoài đang tiếp điện thoại.

Là Lục Tông Đình gọi tới, hắn đang bận việc ở Nam Kinh, trong khoảng thời gian ngắn không thể trở lại, chỉ có thể dò hỏi tình trạng của A Cửu qua điện thoại.

“Thân thể A Cửu không tốt, ngươi nên chú ý nhiều hơn.” Giọng nói Lục Tông Đình trời sinh trầm thấp, làm cho người ta cảm giác được một loại nghiêm túc áp bách.

“A Cửu rất tốt, ta sẽ chiếu cố nàng.” Lục Hoài thanh tuyến nặng nề.

Mỗi lần hai người nhắc tới A Cửu, không khí đều sẽ nặng nề xuống.

Chuyện xảy ra với A Cửu, ở Lục gia là đề tài không thể tùy ý đụng chạm.

Mỗi người của Lục gia đều chịu ảnh hưởng của chuyện kia. Cho nên, bọn họ sẽ cùng bảo vệ tốt A Cửu, không thể cho nàng chịu thương tổn.

“Ta sẽ mau chóng trở về.” Lục Tông Đình như cũ không yên tâm.

Lục Hoài cũng có cùng tâm tư: “A Cửu là muội muội của ta, ta tự nhiên sẽ bảo vệ tốt nàng.”

Lục Hoài mới vừa treo điện thoại, Thẩm Cửu vừa lúc từ bên ngoài đi vào.

Quần áo của Thẩm Cửu ướt đẫm, biểu cảm có chút lạ, nhìn qua như đã thất hồn lạc phách.

Lục Hoài nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Thẩm Cửu lắc đầu, lúc sau hắn ngồi trên ghế, dựa vào lưng ghế, giống như đã mất hét sức lực.

Vừa rồi chính hắn đều không thể xác định người nọ có phải A Cửu hay không, làm sao có thể giải thích cho Lục Hoài.

“Bên ngoài mưa quá lớn, ta quên mang dù.”

Lục Hoài nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hắn cũng không tin lý do của Thẩm Cửu.

Bên ngoài mưa khá nhỏ, xem bộ dáng của Thẩm Cửu, định là đã đứng đó rất lâu.

Tuy nhiên, Lục Hoài không có tiếp tục truy vấn, Thẩm Cửu có bí mật của riêng hắn.

Một lát sau, Thẩm Cửu mới có thể ngồi dậy, nhìn về phía Lục Hoài.

“Muội muội của ngươi trở về Thượng Hải?”

Thẩm Cửu thật sự rất quan tâm đến chuyện của Lục Hoài, hắn biết lúc trước Lục Hoài rời khỏi Thượng Hải, chính là muốn đưa muội muội về nhà.

Thẩm Cửu biết Lục Hoài có một muội muội, nàng đã gặp phải một tai nạn, nên đã rời Thượng Hải rất sớm, ở trong một viện điều dưỡng.

Lục Hoài đã từng cùng hắn nói qua một lần, năm ấy Đốc Quân phủ gặp phải một trận hỏa hoạn, muội muội của Lục Hoài chính là trong lần đó bị thương.

“Mấy ngày trước vừa trở về, hiện tại vẫn luôn ở trong Đốc Quân phủ.” Lục Hoài không nói về A Cửu quá nhiều với Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu gật gật đầu, không có hỏi tiếp.

Vụ hoả hoạn kia nhất định mang cho muội muội Lục Hoài ký ức không tốt. Thượng Hải đối với nàng mà nói, chỉ là nơi đầy thương tâm.

Hắn biết muội muội của Lục Hoài đã ở viện điều dưỡng rất lâu, rất ít tiếp xúc với người ngoài.

Thẩm Cửu tự nhiên sẽ không bởi vì quan tâm Lục Hoài, mà đi quấy rầy muội muội hắn.

Thẩm Cửu rời Đốc Quân phủ, không đi thêm nơi nào nữa, trực tiếp về nhà.

Sau khi trở về, Thẩm Cửu đem mình nhốt ở trong phòng. Lúc cửa phòng khép lại, sức lực chống đỡ hắn biến mất không còn lại gì.

Bên ngoài mưa nhỏ vẫn rơi xuống, tí tách tí tách. Thẩm Cửu trong lòng mạc danh thêm vài phần phiền muộn.

Thẩm Cửu cảm thấy đầu nhói lên từng trận, hắn đi đến mép giường, tùy ý nằm xuống.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Cửu đã thiếp đi. Ở trong mộng, hắn mơ thấy A Cửu.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Thẩm Cửu mở mắt ra, phát hiện mình đã ở trong bóng đêm dày đặc, tầm mắt cũng không thấy thứ gì.

Mọi nơi đều đen như mực, không có một tia ánh sáng, giống như một không gian đen tối vô tận.

Nơi này yên tĩnh không một tiếng động, an tĩnh đến làm nhân tâm run sợ.

Không thể thấy rõ xung quanh, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu như ở trong một hoàn cảnh như thế, ai cũng có nhiều suy nghĩ hơn.

Thẩm Cửu vươn tay, chỉ cảm nhận được không khí lạnh băng.

Thẩm Cửu vẫn dùng bộ dáng lười biếng đó, hắn tùy ý đi về phía trước vài bước.

Lúc này, một mùi khé truyền vào mũi của Thẩm Cửu. Đôi mày của Thẩm Cửu ẩn ẩn nhăn lại.

Mùi này tuy rất nhẹ, lại làm người ta cảm thấy cảnh giác.

Thẩm Cửu giương mắt nhìn quanh, trước mắt lúc đầu là một mảng đen nhánh, giờ lại hiện lên một điểm sáng nhỏ.

Trong bóng lại càng thêm rõ ràng.

Điểm sáng kia không ngừng lớn lên, chậm rãi soi rọi cả một khu vực lớn.

Khi mùi khét ngày càng đậm, khiến người ta cảm thấy run rẩy.

Thẩm Cửu nâng bước chân, chạy sang chỗ sáng kia.

Nơi này không có cửa phụ, không bằng đi đến nơi đó nhìn xem.

Càng đi, hắn càng cảm nhận được kia sự nóng cháy.

Thẩm Cửu ẩn ẩn đoán được vài phần.

Thẩm Cửu bước chân, đi ra khỏi nơi tối đen, chung quanh sáng lên, tầm mắt hắn cũng dần trở nên rõ ràng.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, đôi mắt Thẩm Cửu mở lớn.

Ở nơi đó có một tòa nhà, nhưng giờ đã ngập trong biển lửa.

Trong đêm đen, ngọn lửa cao ngút trời, ngọn lửa cao lớn kia như muốn cắn nuốt cả không trung.

Trận lửa lớn này không hề bị màn đêm cách trở, trận lửa ngày càng lớn. Ngọn lửa bò lên tòa nhà, nơi nó đi qua đều khiến mọi thứ trở lại tro tàn.

Thẩm Cửu nhíu chặt mày, vì sao nơi này lại xảy ra cháy lớn như vậy? Nhìn qua rất không tầm thường.

Xung quanh tòa nhà có rất nhiều người vây quanh, thần sắc nôn nóng. Mọi người đều vội vàng cứu hoả, muốn làm ngọn lửa thuyên giảm.

Chung quanh ầm ĩ, tiếng nói chuyện thật nhỏ rơi vào tai Thẩm Cửu, ngữ khí của họ nghe có vẻ vô cùng hoảng loạn.

“Như thế nào đột nhiên lại cháy? Lửa lớn như vậy, khi nào mới có thể dập được?”

“Ta không thấy A Cửu tiểu thư, A Cửu tiểu thư sẽ không còn ở trong phòng đi.”

“Nếu A Cửu tiểu thư đã xảy ra chuyện, vậy phải làm sao bây giờ?”

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Thẩm Cửu chấn động, A Cửu ở bên trong?

Thẩm Cửu giương mắt nhìn, lửa càng lúc càng lớn, bầu trời cũng nhuộm thành một màu đỏ nhạt. Nó vãn chầm chậm tăng tiến.

Vào đông không khí rõ ràng lạnh đến cực điểm. Nhưng bởi vì cơn sóng lửa dữ dội này, gió phất qua mặt Thẩm Cửu, tựa hồ đều mang theo vài phần ấm áp.

Mọi người tuy rằng lo lắng A Cửu, nhưng là lửa lớn như vậy, không ai dám đi vào cứu người.

Nếu đi vào tòa nhà này, đừng nói cứu người, ngay cả tánh mạng mình cũng có thể ném ở bên trong.

Sự nóng cháy này, làm nhân tâm sợ hãi.

Thẩm Cửu hoàn toàn không thèm để ý an nguy của mình, trong lòng chỉ có một ý niệm.

Đó là nhất định phải đưa A Cửu mang ra ngoài.

Thẩm Cửu không quay đầu lại, lập tức đi vào biển lửa.



Nhìn từ bên ngoài, đã có thể nhìn thấy ngọn lửa rất lớn. Đi vào bên trong, càng có thể cảm nhận được trận này lửa lớn đến đáng sợ.

Hắn mới vừa bước vào, một làn hỏa nhiệt ập vào trước mặt, mang theo hơi nóng kinh người.

Thẩm Cửu nhìn chung quanh, mọi nơi tất cả đều là lửa, làn khói đen nhảy múa, hương vị cháy khét so bên ngoài còn muốn nồng hơn vài phần.

Thẩm Cửu nhanh chóng bước đi. Trong lòng hắn rõ ràng, thời gian không còn nhiều lắm, hắn cần phải mau chóng tìm được A Cửu.

Thẩm Cửu bước nhanh vào một phòng trước, mở cửa, quét mắt một vòng.

Bên trong không có người.

Sau đó, Thẩm Cửu lập tức rời đi, đi tới một phòng khác.

Cánh tay truyền đến đau đớn nóng rực. Nhưng Thẩm Cửu giống như không cảm thấy.

Thần sắc hắn vội vàng, A Cửu ở bên trong lâu như vậy, không biết được hiện tại có xảy ra chuyện gì hay không.

Thẩm Cửu càng nghĩ càng nôn nóng, nhưng là hắn biết mình không thể rối loạn.

Xuyên qua hành lang dài, đi qua một cái lại một cái phòng, đều không nhìn thấy bóng dáng A Cửu.

Thẩm Cửu hoảng loạn cực kỳ, nhưng hắn vẫn cực lực bảo trì trấn định.

A Cửu còn đang đợi hắn.

Hắn nhất định sẽ tìm được A Cửu.

Ngọn lửa càng lúc càng hung hãn, khói mãnh liệt bốc lên, tầm mắt bắt đầu trở nên có chút mơ hồ.

Thẩm Cửu chợt nghe được một thanh âm mỏng manh: “Cứu mạng……”

Thanh âm rất nhỏ, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng ho khan.

Thẩm Cửu hít sâu một hơi, A Cửu vô cùng có khả năng ở chỗ này.

Bởi vì lửa lớn, cửa cũng trở nên nóng cháy, Thẩm Cửu chạm vào phiến cửa, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng cực kỳ.

Mở cửa, Thẩm Cửu liếc mắt liền thấy A Cửu.

Nàng ngồi ở trong một góc, thân mình gầy yếu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.

Lúc này, A Cửu tựa hồ bị khói làm sặc, nàng che miệng, đang ở nhỏ giọng ho khan, thân mình có chút run nhè nhẹ.

Thẩm Cửu buông lỏng, may mắn còn kịp.

Hắn gọi một câu: “A Cửu.”

A Cửu có chút ngoài ý muốn, lửa lớn như vậy, nàng không nghĩ sẽ có ai đến cứu mình.

Nàng vốn dĩ đã tuyệt vọng.

A Cửu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn vào đôi mắt Thẩm Cửu.

Bọn họ nhìn nhau.

Chung quanh là những ngọn lửa đang nhảy múa, bọn họ được lửa chiếu sáng cả khuôn mặt, nhìn rõ nhau trong ánh mắt mình.

Giọng nói A Cửu mang theo nghẹn ngào: “Thẩm công tử.”

Thẩm Cửu đau lòng cực kỳ: “A Cửu, ngươi đừng sợ, ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài.”

Thẩm Cửu nhìn kĩ, có một số mảnh vỡ nằm rải rác xung quanh A Cửu, những mảnh vỡ đó đang bốc cháy, tạo thành một khu vực bị vây kín.

Cũng vì như thế, mọi hoạt động của A Cứu đã bị hạn chế. Nàng không thể từ trong ra ngoài, bị nhốt ở bên trong.

Thẩm Cửu nhìn qua bên cạnh, bên trái ít đồ vật, lửa cháy nhỏ, nếu từ nơi đó đi qua, có thể đưa A Cửu mang ra ngoài.

Thẩm Cửu đi tới.

Lửa cháy càng lúc càng lớn, ngọn lửa ôm lấy tay Thẩm Cửu, truyền đến đau đớn xuyên tim.

Thẩm Cửu hít sâu một hơi, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “A Cửu, ta liền tới đây.”

A Cửu nhìn không rõ tình hình bên kia, nàng lo lắng cực kỳ: “Thẩm công tử, ngươi phải cẩn thận.”

Thẩm Cửu một bên đẩy chướng ngại vật, một bên đi về phía A Cửu, đụng vào vài thứ nóng đến bỏng rát.

Thẩm Cửu thực mau liền tới bên A Cửu.

Trong mắt A Cửu tràn đầy quan tâm.

Thẩm Cửu không nghĩ để cho A Cửu lo lắng, hắn đem vết thương trên tay dấu dưới ống tay áo.

Nhìn A Cửu ở khoảng cách gần, Thẩm Cửu mới phát hiện trên mặt A Cửu có chút bị bỏng. Nhưng nàng hoàn toàn không màng thương thế của mình, chỉ quan tâm hắn có bị thương hay không.

Thẩm Cửu đau lòng cực kỳ. Nhưng hắn hiểu được hiện tại không phải thời điểm nói chuyện, cần mau rời khỏi nơi này.

Thẩm Cửu không biết A Cửu có bị thương chỗ khác không, lo lắng A Cửu đứng dậy không nổi, liền vươn tay đỡ nàng.

Hắn nắm tay A Cửu, mang nàng đi ra ngoài.

Lúc này, một cái xà nhà đột nhiên từ bên trên rớt xuống dưới, hoàn toàn chặn đường hai người.

Thẩm Cửu theo bản năng bảo vệ A Cửu.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Thẩm Cửu bỗng chốc bừng tỉnh, hắn mở mắt.

Sắc trời đã tối, mọi nơi yên tĩnh đến lợi hại, không có tiếng động.

Trên lưng Thẩm Cửu phủ một tầng mồ hôi mỏng, giống như nhắc nhở hắn cảnh đáng sợ trong giấc mơ vừa rồi.

Trong mộng mọi thứ đều như vậy chân thật.

Đêm đen, ánh lửa cuồn cuộn, khói bay nghi ngút……

Cùng với A Cửu.

Trong mộng, hắn cùng A Cửu bị nhốt trong biển lửa, không thể chạy đi.

Thẩm Cửu nhớ tới hình bóng A Cửu bất lực trong mơ, hắn liền đau lòng cực kỳ. A Cửu lúc ấy nhất định thực sợ hãi.

Thẩm Cửu không hiểu được vì sao mình lại có một giấc mơ như vậy.

Hắn nhớ tới ban ngày cùng Lục Hoài trò chuyện, Lục Hoài nói rằng muội muội hắn đã từng gặp phải một lần hoả hoạn, ở trong hoả hoạn bị thương.

Bởi vì chuyện này, cho nên hắn mới mơ như vậy đi.

Nhưng là, có một việc Thẩm Cửu có thể xác định.

A Cửu xác thật đã xảy ra chuyện.

Trực giác của Thẩm Cửu từ trước đến nay luôn rất chuẩn. Tuy nói loại tình huống này rất ít, nhưng là nếu phát sinh chuyện gì không tốt, Thẩm Cửu sẽ có điều cảm ứng.

Bóng đêm thâm trầm, không khí càng thêm đến rét lạnh.

Thẩm Cửu thật lâu không động, một người ngơ ngẩn mà ngồi ở chỗ kia.

Hắn trong lòng chỉ có một ý niệm.

Vô luận A Cửu ở nơi nào, vô luận nàng cùng lúc trước không giống nhau.

Chẳng sợ dáng vẻ nàng đã thay đổi, Thẩm Cửu cũng tuyệt đối liếc mắt một cái sẽ nhận ra nàng.

Hắn nhất định phải tìm được nàng, nắm chặt nàng.

Không cho nàng lại đã chịu bất luận thương tổn gì.

Cũng tuyệt không sẽ buông tay.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Trường học chuẩn bị diễn ra một loạt sự kiện, ít ngày nữa liền sẽ đến kì thi. Diệp Sở rất bân rộn, rạp hát nhỏ của trường cũng tạm thời đóng cửa.

Chờ đến kì thi kết thúc, kịch bản 《 nghi quân 》 sẽ tiếp tục tập luyện. Cuối cùng, vở kịch này sẽ được biểu diễn tại Quốc Thái Tuồng Viện, đại diện cho Trung Học Tín Lễ.

Cuối tuần, Diệp Sở rốt cuộc cũng có chút rảnh rỗi.

Buổi sáng thứ bảy, Diệp Sở nhận được một cuộc điện thoại. Là do nữ quản gia của Đốc Quân phủ gọi đến.

Ngữ điệu của nữ quản gia rất lịch sự: “Diệp nhị tiểu thư.”

Diệp Sở: “Ân, là ta.”

Nữ quản gia: “Tứ tiểu thư có chút nhớ ngươi, không biết ngươi có thể tới Đốc Quân phủ một chuyến hay không?”

Tứ tiểu thư chính là A Cửu. Bên ngoài, người khác đều gọi nàng là Lục tứ tiểu thư.

Đương nhiên, A Cửu trở về Thượng Hải là một chuyện bí mật. Ở Bến Thượng Hải, không có người nào biết Lục tứ tiểu thư đã trở lại.

Diệp Sở không cần nghĩ ngợi: “Có thể.”

Diệp Sở liền rời khỏi Diệp Công Quán. Nàng bảo tài xế đưa nàng tới khu Công Quán đường Wilson.

Đốc Quân phủ nằm ở gần khu Công Quán.

....................

Ô tô vững vàng chạy, khung cảnh bên ngoài chạy ngang qua cửa sổ, càng thêm quen thuộc.

Đây là lần đầu tiên Diệp Sở đi đến Đốc Quân phủ sau khi trọng sinh, trong lòng có chút khẩn trương.

Nàng xuống xe ở khu Công Quán, đi bộ đến Đốc Quân phủ.

Càng tới gần Đốc Quân phủ, Diệp Sở càng cảm thấy hoảng loạn.



Cánh cửa kia xuất hiện trước mắt, nàng cũng không biết phải làm sao.

Thủ vệ nhìn thấy nàng, rất nhanh nhận ra nàng: “Là Diệp nhị tiểu thư đi.”

Lúc trước, Tam thiếu đã nói qua với hắn, cho nên Diệp Sở có thể dễ dàng tiến vào Đốc Quân phủ.

Bước chân Diệp Sở ngừng một chút, hít sâu một hơi, đi vào.

Không trung có chút âm u, nhìn không thấy ánh mặt trời, ngôi nhà lặng lẽ đứng đó.

Đốc Quân phủ được xây theo phong cách phương Tây, một vườn hoa, bốn tầng lầu, nhìn thật rất đẹp. Lúc trước trải qua một hồi hoả hoạn, cho nên tòa nhà này có tu sửa chút ít.

Diệp Sở cũng chưa từng nghĩ tới, kiếp này đi vào Đốc Quân phủ, lại là bởi vì nguyên nhân này.

Nàng một bên đi vào trong, một bên cố gắng trấn định.

Diệp Sở mới vừa bước vào, từng cảnh tượng cũ hiện lên.

Lầu một có có phòng ăn, dụng cụ bày biện chỉnh tề, sạch sẽ. Nàng từ trước đến nay sẽ dùng bửa sáng lúc 8 giờ.

Có lẽ bởi vì chưa đến giữa trưa, phòng ăn trống không.

Phòng khách Đốc Quân phủ luôn luôn chỉ có một cách bài trí. Diệp Sở biết, Lục Hoài thường sẽ không ở phòng khách tiếp người khác.

Nếu là chuyện công, Lục Hoài liền sẽ ở bên ngoài tiệm cơm nói, nếu là bằng hữu tới, Thẩm Cửu sẽ trực tiếp đi thư phòng tìm hắn.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Khung cảnh quen thuộc trước mặt, hồi ức cũng rõ ràng.

Đáy lòng Diệp Sở đột nhiên dâng lên một cảm giác thương cảm kì lạ.

Nàng lại một lần đứng ở chỗ này, chỉ là tâm cảnh cùng lúc trước bất đồng.

Diệp Sở nhìn mọi thứ ở Đốc Quân phủ, đều cùng đời trước không có gì thay đổi, suýt nữa muốn rơi lệ.

Lúc này, có người bỗng nhiên gọi nàng một tiếng: “Diệp nhị tiểu thư.”

Suy nghĩ của Diệp Sở lập tức bị kéo về, nàng giương mắt nhìn lại, mẹ Trần đứng ở trên cầu thang nhìn nàng.

Sắc mặt Diệp Sở không đổi, duy trì sự bình tĩnh mặt ngoài. Mẹ Trần cũng không có nhìn ra cái gì.

Ngữ khí mẹ Trần nhu hòa: “Tứ tiểu thư vẫn luôn đang đợi ngươi.”

Diệp Sở ổn định tâm thần, đi lên cầu thang: “A Cửu ở phòng nào?”

Mẹ Trần: “Diệp nhị tiểu thư, xin đi theo ta.”

Sau lần hỏa hoạn, phòng của A Cửu đã không ai dùng, Đốc Quân phủ cũng tu sửa lại một phen.

Vì tránh cho A Cửu nhớ tới ký ức không tốt, bọn họ hiện tại cho nàng ở trong một phòng khác, trang trí bên trong cũng khác.

A Cửu hiện tại ở tại lầu ba, Diệp Sở được mẹ Trần đưa tới, vào phòng.

Nàng đóng cửa lại, phát hiện A Cửu ghé vào trên bàn, đã ngủ.

Mới vừa rồi, mẹ Trần chỉ xuống dưới lấy cho A Cửu vài thứ, lại vừa vặn gặp được Diệp Sở vừa tới Đốc Quân phủ, tất nhiên đưa nàng lên đây.

Mẹ Trần nhẹ giọng kêu: “Tứ tiểu thư."

A Cửu vừa mới trở về, ban đêm luôn không thể đi vào giấc ngủ, ban ngày mơ mơ màng màng, nàng không nghĩ muốn cho bọn họ lo lắng, cũng không cùng người trong nhà nói ra.

A Cửu chậm rãi mở mắt, tầm mắt dần rõ ràng.

Lúc nhìn thấy Diệp Sở, A Cửu lập tức thanh tỉnh lại.

Khóe miệng nàng dâng nổi lên ý cười, tươi cười càng thêm rõ ràng.

A Cửu đang muốn làm một loạt thủ ngữ, lại nhớ tới Diệp Sở cũng không hiểu. Lúc sau, nàng liền cầm lấy một cây bút máy, vùi đầu viết lên.

Trên bàn đã sớm chuẩn bị giấy trắng, dùng để cho A Cửu cùng Diệp Sở giao tiếp.

Mặt trên xuất hiện một hàng chữ.

Tẩu tẩu, mấy ngày nay, muốn gặp ngươi.

Diệp Sở không sống trong Đốc Quân phủ, quan hệ thật sự giữa họ, Lục Hoài đã cùng A Cửu giải thích qua.

Hiện tại, A Cửu chỉ giả bộ hồ đồ.

Nhưng là, Diệp Sở không vạch trần nàng, A Cửu cũng tiếp tục kêu nàng là tẩu tẩu.

Diệp Sở cười: “Ta cũng rất muốn gặp A Cửu.”

A Cửu viết mấy dòng lên trên giấy.

Nếu là có cơ hội, nhất định phải nhớ tới sống ở Đốc Quân phủ.

Diệp Sở ngẩn ra, nàng hiểu ý của A Cửu. Trong ánh nhìn cham chú của A Cửu, nàng gật gật đầu.

A Cửu không thể làm nhiều việc, trong mấy ngày qua, việc nàng làm là đọc tác phẩm của tiểu thuyết gia Phổ Lâm* người Nga.

*Alexander Ivanovich Kuplin (ngày 07 Tháng 9 năm 1870-Tháng tám 25, 1938), tiểu thuyết gia người Nga.

Diệp Sở sẽ làm bạn A Cửu, từng chút một tìm hiểu xem nàng yêu thích cái gì.

VềThượng Hải, mọi sinh hoạt đều không giống ở viện điều dưỡng. Không cần luôn cùng bác sĩ hộ sĩ ở chung, chỉ mong A Cửu có thể mở miệng nói chuyện.

Vô luận kết quả như thế nào, bọn họ sẽ luôn bảo hộ nàng.

Sau khi đọc sách được một lúc, A Cửu liền cảm thấy mệt mỏi.

Nàng thường thấy buồn ngủ, thời gian ngủ trưa trùng hợp lại đến.

Đợi A Cửu đi vào giấc ngủ, Diệp Sở rời đi phòng, lặng lẽ khép cửa.

Hôm nay tới Đốc Quân phủ, là A Cửu kêu nàng lại đây. Nếu A Cửu đã ngủ, Diệp Sở tự nhiên chuẩn bị rời đi.

Diệp Sở còn đi khỏi, nữ quản gia Đốc Quân phủ gọi nàng.

“Diệp nhị tiểu thư, Tam thiếu bảo ngươi tới thư phòng chờ hắn.”

Nàng chỉ phương hướng cho Diệp Sở.

Diệp Sở sửng sốt, nàng hướng nữ quản gia gật đầu, liền xoay người hướng về phía thư phòng. Căn bản không cần chỉ đường, bởi vì nàng đã tới rất nhiều lần.

Cửa thư phòng hờ khép, Diệp Sở nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở.

Mọi người ở Đốc Quân phủ đều biết, không thể tùy ý vào thư phòng của Tam thiếu, tất nhiên là sẽ không có người ở gần đây.

Đời trước, lần đầu tiên Diệp Sở đi vào thư phòng Đốc Quân phủ, là cùng Lục Hoài kí một phần hiệp ước.

Ở trong thư phòng này, Diệp Sở cùng Lục Hoài ngồi ở hai bên, xa cách thật sự.

Vì giữ gìn một đoạn hợp đồng hôn nhân, bọn họ từng người đưa ra điều kiện, từ hai bên thương định, sau lại xóa giảm hoặc tăng thêm.

Ước pháp tam chương, vĩnh không du cự*.

*Nghĩa là có ba chương do hai người ước định, không được vượt quá khoảng cách.

Lúc Diệp Sở trịnh trọng mà ký tên, chính là lúc quan hệ vợ chồng hai người chính thức bắt đầu.

Nghĩ đến đây, trái tim nàng như bị ai hung hăng nhéo một cái.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Diệp Sở thu hồi suy nghĩ, nàng không thể lại lâm vào hồi ức.

Nàng lắc lắc đầu, ý muốn đem chuyện lúc trước vứt ra sau đầu, như hoàn toàn vô ích.

Diệp Sở muốn tìm một cái gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình. Nàng phát hiện ra cái gì, đôi mắt híp lại, thấy một album ảnh trên bàn của Lục Hoài.

Album mở, dừng lại ở trong đó một trang.

Diệp Sở bước qua trong vô thức.

Trên trang của album, có một bức ảnh, với một dòng nhỏ được viết bên dưới.

A Cửu, một

tuổi.

Hóa ra đây là tất cả hình ảnh của A Cửu. Diệp Sở không thể không mỉm cười, quay sang đọc.

A Cửu trong bức ảnh cười rạng rỡ, như ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông.

Nhưng là càng về sau phiên, Diệp Sở càng thêm cảm thấy không thích hợp.

Ảnh chụp ngừng ở một chỗ địa phương, dư lại lại là trống rỗng.

Diệp Sở ẩn ẩn đã nhận ra cái gì.

So với vài năm trước, A Cửu tướng mạo……

Lúc này, cửa thư phòng bị người mở ra, Diệp Sở đột nhiên ngẩng đầu, Lục Hoài đứng ở cửa nhìn nàng.

“Ngươi đã biết?”

Lục Hoài đem cuốn album này đặt ở trên bàn sách, chính là để Diệp Sở nhìn đến, hắn muốn nói với nàng một bí mật.

Diệp Sở mày nhăn lại: “Bộ dáng A Cửu……”

“Ngươi đoán đúng rồi, bộ dáng của A Cửu cùng lúc trước không giống nhau.”

“Đây là chuyện nhà của Đốc Quân phủ, nhưng ta sẽ nói cho ngươi.”

Lục Hoài đi tới, ý bảo Diệp Sở ngồi ở bên cạnh hắn.

“Ngồi xuống, coi như nghe một câu chuyện xưa đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook