Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 162
Bệ Hạ Không Lên Triều
01/06/2021
Xe chậm rãi chạy đi, đi về phía Hàn Tháp Tự.
Suốt cả quãng đường, Diệp Sở không hề nói chuyện với Giang tiên sinh, bên trong xe rơi vào một mảnh yên lặng.
Diệp Sở nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên đường phố cũng không có nhiều người, không còn ầm ĩ như ban ngày.
Xe dừng lại ở nơi cách một khoảng không xa Hàn Tháp Tự.
Hàn Tháp Tự có người của Mạc Thanh Hàn, nếu đậu xe quá gần, rất dễ khiến những kẻ đó phát hiện. Vì thế, Diệp Sở cùng Giang tiên sinh đã bước xuống xe.
Bọn họ bước về phía Hàn Tháp Tự.
Trời vừa ngả hoàng hôn, trời còn chưa tối, nhưng ánh sáng đã có chút mờ xuống.
Diệp Sở và Giang tiên sinh đi trên con đường nhỏ an tĩnh, bốn bề vắng lặng, chỉ còn có tiếng bước chân nhỏ nhẹ của hai người.
Con đường sâu thẳm, ở dưới nền trời ảm đạm lại càng thêm vẻ tịch liêu* vạn phần.
*tịch liêu: Tịch mịch và hoang vắng.
Đi về phía trước một chút, hai bên là những cây mai cao ngất. Trên đầu cành là những bông hoa mai thanh lãnh, đưa mùi hương nhàn nhạt trong không khí lạnh giá, như có như không.
Mùa đông vốn vắng lặng, bởi vì những cây hàn mai tố nhã này, Hàn Tháp Tự lại càng thêm vẻ hiu quạnh.
Tiếp đó, Diệp Sở cùng Giang tiên sinh cùng bước lên bậc thang. Bậc thang không dính chút bụi nào, cực kỳ sạch sẽ.
Diệp Sở nhớ rõ, buổi sáng ở Hàn Tháp Tự sẽ có tiếng tụng kinh của các hòa thượng, kéo dài xa xôi.
Nhìn từ bên ngoài, nơi này quả thật là một cửa phật an tĩnh.
Bước nhanh tới Hàn Tháp Tự, Diệp Sở ngẩng đầu nhìn, một chiếc xe dừng ở cửa chùa. Họ đã hiểu, người trong chùa đã đến.
Sắc trời đã lờ mờ, theo lý mà nói, bây giờ ở chùa cũng không còn vị khách nào đến thăm mới đúng.
Trừ phi..
Đôi mắt Diệp Sở nheo lại.
Trừ phi người có liên quan Mạc Thanh Hàn.
Hắn tới Hàn Tháp Tự, nói không chừng là tới tìm Tịnh Vân.
Vì tránh để rút dây động rừng, bọn họ quyết định đi vào từ cửa sau.
Giang tiên sinh rất quen thuộc với Hàn Tháp Tự, Diệp Sở đi theo Giang tiên sinh, bọn họ rất nhanh đã đến nơi đó
Diệp Sở không cảm thấy chuyện này có gì kỳ quái.
Bản lĩnh tìm hiểu tin tức của Ám Các rất cao, hơn nữa Giang tiên sinh cố ý muốn đưa nàng tới Hàn Tháp Tự, tất nhiên sẽ hiểu rõ đường đi ở đây.
Cửa sau Hàn Tháp Tự.
Cửa mở toang, lộ ra một khe hở. Ngoài cửa có một tiểu hòa thượng, hắn còn đang quét rác.
Trên mặt đất là những tán lá khô, tiểu hòa thượng cúi đầu, cầm lấy cái chổi nghiêm túc quét tước.
Diệp Sở và Giang tiên sinh trốn trong một góc, sắc trời tối mờ che đậy thân hình của họ rất tốt.
Hai người cũng không có hành động khác, lẳng lặng đứng ở đó.
Bọn họ đang chờ thời cơ để tiến vào.
Một lát sau, tiểu hòa thượng cầm chổi, đi qua nơi khác, rời khỏi cửa xa một chút.
Tiểu hòa thượng đi về phía trước. Trong chốc lát, hắn cảm thấy phía sau giống như có thứ gì vừa lướt qua, hình như là một cơn gió nhẹ nhàng phất qua.
Dưới hoàng hôn an tĩnh, loại cảm giác này lại càm thêm quỷ dị.
Hắn xoay người, nhìn lại. Cửa lớn vẫn rộng mở, ở đó cũng không có một bóng người nào.
Gió lạnh đến thấu xương, ống tay áo của tiểu hòa thượng nhẹ nhàng bị gió thổi bay, lạnh lẽo đánh tới.
Lúc này, trong không trung yên tĩnh vang lên một âm thanh.
"Meooooo.."
Một con mèo đen chạy ngang qua cửa, động tác cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng. Nó đạp lên trên lá rụng, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Đôi mày của tiểu hòa thượng khẽ buông lỏng, lẩm bẩm nói: "Thì ra là mèo."
Hắn tiếp tục cúi đầu tiếp tục quét.
Mà lúc này, Diệp Sở cùng Giang tiên sinh đã vô thanh vô thức mà vào trong miếu.
Bước chân của họ rất nhẹ nhàng, không hề quấy nhiễu đến bất cứ ai.
Diệp Sở đi ở phía sau Giang tiên sinh, Giang tiên sinh biết đường đi, nàng chỉ cần đi theo hắn đi.
Ở đây có một hành lang dài, cực kỳ u tĩnh. Hành động của Giang tiên sinh chợt cứng lại, hắn dừng bước chân.
Thấy thế, Diệp Sở cũng dừng bước chân.
Giang tiên sinh càng cẩn thận hơn so với người khác, hắn nhận ra có người bước lại đây.
Hắn đáo mắt nhìn, phát hiện chỉ có góc rẽ bên kia mới có thể trốn.
Giang tiên sinh cùng Diệp Sở nhanh chóng dấu mình vào trong đó, cả cơ thể đều được mặt tường giấu kín.
Lúc này, có hai hòa thượng đi tới, vừa đi, vừa nói chuyện.
"Phí tiên sinh lại tới nữa."
"Thân thể mẫu thân hắn không tốt, bây giờ chắc lại đến bái Dược Sư Phật."
"Mỗi lần Phí tiên sinh đều đến đây vào lúc hoàng hôn, hẳn là rất bận rộn."
"..."
Hai hòa thượng dần đi xa, mọi âm thanh cũng lắng xuống.
Diệp Sở trầm ngâm, từ trong lời của hai hòa thượng có thể biết rằng, đêm nay trong chùa lại đón thêm một vị khách, hắn hiện tại đang ở điện Dược sư.
Phí tiên sinh rất có khả năng là tới tìm Tịnh Vân, mà Tịnh Vân lại là người của Mạc Thanh Hàn. Như vậy thân phận của vị Phí tiên sinh cũng trở nên khả nghi.
Chắc hẳn vị Phí tiên sinh đang ở trong điện Dược sư.
Giang tiên sinh vốn muốn đưa Diệp Sở tới xem bí mật của Tịnh Vân. Hắn nghe mấy hòa thượng kia nói, cũng không lộ vẻ mặt gì, giống như không cảm thấy ngoài ý muốn.
Giang tiên sinh đi về phía trước, ý bảo Diệp Sở theo sau.
Hàn Tháp Tự tuy lớn, nhưng Diệp Sở cùng Giang tiên sinh đã nhanh chóng vào Dược sư điện, không một ai phát hiện.
Bọn họ mới vừa đi vào, đã có cảm giác ánh sáng xung quanh tối xuống, không khí ứ đọng vài phần.
Diệp Sở giương mắt nhìn.
Nằm ở giữa Dược sư điện là Dược Sư Phật, hai bên trái phải là ánh nắng, ánh trăng Bồ Tát.
Tượng Phật cao lớn trang nghiêm, lộ ra hơi thở thâm trầm.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, vang lên quanh Dược sư điện, âm thanh cũng dần trở nên rõ ràng.
Diệp Sở cùng Giang tiên sinh cảm thấy căng thẳng.
Có người tới.
Bọn họ nhanh chóng nhìn lướt qua, quyết định tránh ở phía sau tượng Phật.
Diệp Sở cùng Giang tiên sinh bước nhanh qua, nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng.
Tượng Phật cao lớn, cái bóng nặng nề đổ lên thân hình của hai bọn họ. Chỗ này ánh sáng yếu, bọn họ trốn trong góc tối, người khác sẽ không nhìn thấy.
Diệp Sở cùng Giang tiên sinh mới vừa đứng vững, từ ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, có người đi đến.
Nhịp thở của họ bỗng chậm lại.
* * *
Người bước vào là Phí tiên sinh, hắn chính là ông chủ của cửa hàng dệt may Thân Tân, cửa hàng dệt Thân Tân là một công ty lớn ở Bến Thượng Hải, thanh danh chỉ đứng sau Hằng Thông Sa Tràng.
(Hóa ra cái hằng thông sa tràng này là công ty mọi người ạ vậy là mấy chương trước có cái này là mình edit hơi sai =))
Phí tiên sinh đi vào điện Dược sư, hắn đi đến trước tượng Phật, khom lưng bái lạy. Sau đó, hắn cầm lấy một nén nhang, cắm vào lư hương.
Bái Phật xong, Phí tiên sinh cũng không rời đi. Hắn đứng trước tượng Phật, giống như đang đợi một ai đó.
Lúc này, một người khác đi đến.
Hắn chính là phương trượng của chùa, Tịnh Vân.
Phí tiên sinh xoay người nhìn qua, hai người nhìn nhau.
Tịnh Vân: "Phí tiên sinh có hiếu tâm như vậy, mẫu thân của ngài nhất định sẽ sớm khỏe thôi."
Giọng nói của Tịnh Vân ôn hòa, nghe qua chỉ như một câu hỏi thăm bình thường.
Phí tiên sinh: "Hôm nay ở quán rượu Nga Mi.."
Lời còn chưa dứt, Tịnh Vân lắc đầu, ý bảo Phí tiên sinh đừng nói gì thêm ngay lúc này.
Thấy thế, Phí tiên sinh lập tức ngậm miệng.
Tịnh Vân chậm rãi nhìn khắp điện Dược sư, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Điện Dược sư trống không, ngoại trừ hắn và Phí tiên sinh, cũng không còn ai khác.
Tịnh Vân thả lỏng, lúc này mới nhìn Phí tiên sinh, giọng điệu trấn định: "Nhiệm vụ thất bại."
Hắn nhận nhiệm vụ của chủ tử, phái người đi ám sát Hoàng tiên sinh của Hoa Thương hội. Vốn dĩ đã đắc thủ, không nghĩ tới giữa đường lại có người cứu Hoàng tiên sinh.
Phí tiên sinh cau mày: "Hằng Thông Sa Tràng Hoàng tiên sinh đã được người của Lục Tam thiếu cứu, bây giờ đã qua cơn nguy kịch."
Trải qua chuyện này, rất nhiều người đều biết, Lục Tam thiếu tuyệt đối sẽ không để yên chuyện xảy ra ở Hoa Thương hội.
Tịnh Vân: "Vốn chủ tử muốn cho Hoa Thương hội xảy ra nội loạn, như vậy là ngươi có thể thay thế vị trí của Hoàng tiên sinh."
Mạc Thanh Hàn sớm đã chọn Phí tiên sinh.
Phí tiên sinh dễ bị khống chế, bối cảnh cũng có lợi cho hàng động của Mạc Thanh Hàn.
Kế hoạch ban đầu của Mạc Thanh Hàn chính là, khiến cho một thành viên của Hoa Thương hội tử vong, sắp xếp cho Phí tiên sinh vào Hoa Thương hội.
Lúc trước kế hoạch ám sát Hạ Tuân và Tô Minh Triết thất bại, Mạc Thanh Hàn một lần nữa chọn thành viên khác.
Hằng Thông Sa Tràng Hoàng tiên sinh ham phú quý, dễ dàng mắc mưu.
Nhưng trong thời khắc mấu chốt, tất cả đều bị Lục Hoài đạp đổ.
Phí tiên sinh lo lắng: "Vậy bây giờ ta phải làm gì?"
Cái vị trí kia đáng lý hắn sẽ có được dễ như trở bàn tay. Nếu bây giờ muốn tù bỏ, hắn thật sự không cam lòng.
Ngữ khí Tịnh Vân bình tĩnh: "Lục Tam thiếu đã bắt đầu nghi ngờ, ngươi tạm thời kiềm chế bất động."
Phí tiên sinh chỉ có thể đồng ý.
Nơi Phật đường trang nghiêm, bọn họ lại bàn chuyện hại người.
Ai có thể nghĩ đến, ngày thường Tịnh Vân đại sư với gương mặt hiền từ, nhưng tất cả đều là do hắn ngụy trang.
Cuộc trò chuyện của Phí tiên sinh cùng Tịnh Vân toàn bộ đều lọt vào tai Diệp Sở, mọi chuyện đã trở nên cực kỳ rõ ràng.
Phí tiên sinh chính là Mạc Thanh Hàn quân cờ, Mạc Thanh Hàn ẩn ở nơi tối tăm, hắn làm Tịnh Vân tới thao tác phí tiên sinh.
Đôi mày của Diệp Sở ẩn ẩn nhăn lại. Lúc trước Lục Hoài đến nhà tù Hán Dương, bọn họ có một quyển sổ đen.
Trên sổ đen đều là tên thủ hạ của Mạc Thanh Hàn, đều có quan hệ với nhà tù Hán Dương.
Tịnh Vân cũng là đi ra từ nơi đó.
Phí tiên sinh còn là một nước cờ được Mạc Thanh Hàn ẩn dấu, hắn cũng giống những thủ hạ khác của Mạc Thanh Hàn, bị sắp xếp vào trong những thế lực lớn.
Mà nhóm người này không hề có tên trong sổ đen.
Mặc kệ như thế nào, Phí tiên sinh đã để lộ thân phận, Diệp Sở biết hắn dốc sức vì Mạc Thanh Hàn, về sau sẽ cùng Lục Hoài thương lượng cách giải quyết hắn.
Giờ phút này, điện Dược sư bỗng chốc vang lên một âm thanh.
Giống như tiếng đập cửa truyền đến. Lại giống như một âm thanh gì đó ở bên cạnh.
Tịnh Vân cực kỳ cảnh giác, hắn lập tức không nói chuyện nữa, ánh mắt đảo vòng khắp nơi.
Không khí nháy mắt trở nên khẩn trương, trong không gian cũng như đang có cái gì đè nặng lên, cảm giác áp bách.
Điện Dược sư cực kỳ an tĩnh, áp lực vạn phần.
Diệp Sở cùng Giang tiên sinh tất nhiên đã nhận ra phản ứng của Tịnh Vân, bọn họ nhíu chặt mày.
Vừa rồi hai người đã vô cùng cẩn thận, bọn họ nhất định cũng không để lộ bất kỳ tiếng vang gì.
Nhưng không thể phủ nhận là, Tịnh Vân thật sự đã nổi lên lòng nghi ngờ.
Tịnh Vân nhấc chân lên, chậm rãi bước qua.
Trong điện Dược sư an tĩnh, vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn.
Ánh sáng trong điện dược sư rất mờ, trong tầm mắt cũng nhìn không rõ lắm. Huống chi, Diệp Sở cùng Giang tiên sinh trốn ở đằng sau tượng Phật, càng không rõ Tịnh Vân rốt cuộc là đi về hướng nào.
Thần kinh của Diệp Sở căng chặt, nàng nắm chặt quyền, đáy mắt cực kỳ bình tĩnh.
Nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị.
TayGiang tiên sinh đặt ở bên hông, ở chỗ đó có một khẩu súng lạnh băng.
Đáy mắt hắn lạnh lẽo, bản năng của sát thủ hiện ra.
Hai người đều mang theo tâm trạng riêng, tầm mắt đặt trên tượng Phật, tiyf thời chú ý động tĩnh xung quanh.
Tịnh Vân biết tiếng động truyền đến từ phía cửa hắn đến trước cửa, mở cửa ra, nhìn thật kỹ bên ngoài.
Tịnh Vân không phát hiện cái gì, hắn lắc đầu với Phí tiên sinh: "Ngoài cửa không ai."
Nghe vậy, Diệp Sở bỗng chốc thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới vừa rồi Tịnh Vân đi về phía cửa. Hóa ra vì ngoài cửa có người, không phải vì phát hiện ra bọn họ.
Nghĩ lại cũng đúng, Giang tiên sinh là đệ nhất sát thủ của dân quốc, kỹ năng ẩn nấp hàng đầu, người khác nhất định sẽ không phát hiện tung tích của hắn.
Là nàng quá mức khẩn trương.
Phí tiên sinh mở miệng: "Vậy ta còn có thể.."
Tịnh Vân: "Ngươi yên tâm, chủ tử nhất định giữ lời, ngươi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được."
Mặc dù không phát hiện nơi này có người, nhưng hai người không dám nói nhiều, ra khỏi Dược sư. Lúc sau, Phí tiên sinh rời khỏi Hàn Tháp Tự.
Âm thanh cũng xa dần, điện Dược sư lần nữa khôi phục yên tĩnh, có lẽ họ đã đi xa.
Diệp Sở cùng Giang tiên sinh cực kỳ cẩn thận, bình an mà rời đi Hàn Tháp Tự.
* * *
Ở một nơi khác, Lục Hoài đã làm xong công việc ở Nam Kinh. Chiều nay, hắn vừa mới về Thượng Hải.
Lục Hoài vốn cũng không cần gấp như vậy, chỉ là nghĩ tới có người đang muốn gặp hắn, đã sớm quay về.
Hắn vừa về đến Đốc Quân phủ, đã nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng nói của Diệp Sở ở bên kia vang lên: "Là ta."
Thanh tuyến Lục Hoài nhàn nhạt: "Làm sao vậy?"
Diệp Sở: "Lúc ta ở Quốc Thái Tuồng Viện, gặp Giang tiên sinh."
Sắc mặt Lục Hoài cứng lại: "Hắn tìm ngươi là có chuyện gì?"
Diệp Sở kể lại rõ ràng mọi chuyện, tuyệt đối sẽ không gạt Lục Hoài.
Diệp Sở khó hiểu: "Vì sao hắn lại quan tâm đến chuyện của Diệp gia?"
Lục Hoài: "Giang tiên sinh nhận lời ủy thác của người khác, chiếu cố Diệp gia. Nhưng hắn giữ việc này rất kín, ta vẫn không tra ra được người ủy thác hắn là ai."
"Hắn rất đáng tin cậy, cũng không hề có ý đồ xấu."
Diệp Sở dừng một chút, tiếp tục nói: "Giang tiên sinh muốn đưa ta đi một chuyến tới Hàn Tháp Tự."
Bọn họ vốn là muốn truy xét phương trượng Tịnh Vân đại sư của Hàn Tháp Tự.
Tịnh Vân bị Mạc Thanh Hàn đưa ra chỉ thị, ẩn nấp bên trong Hàn Tháp Tự, không biết sau lưng đã làm nên những chuyện gì.
Mà Giang tiên sinh là đệ nhất sát thủ của dân quốc, hắn am hiểu nhất là ẩn nấp hành tung. Nói vậy nghĩa là hắn đã tra ra gì đó, như vậy mới có thể mang Diệp Sở đi.
Lục Hoài hiểu, Diệp Sở gọi cuộc điện thoại này, là muốn nhận sự đồng ý của hắn.
Lục Hoài nói lại một câu: "Nếu gặp nguy hiểm, nghe Giang tiên sinh, kinh nghiệm của hắn phong phú, nhất định có thể nhẹ nhàng giải quyết."
Diệp Sở: "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hoài chợt cảm thấy trống trải.
Hắn tùy ý cầm một phần văn kiện, muốn dời lực chú ý của mình đi.
Ngón tay của Lục Hoài đặt trên văn kiện, nhưng động tác lại hơi cứng lại một chút.
Hắn đã nói qua, sẽ không hạn chế tự do của Diệp Sở. Không biết sao, khi thật sự đến khoảnh khắc này, ngược lại hắn có chút bực bội.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, sắc trời dần tối xuống.
Văn kiện trên bàn cũng chẳng lật được mấy trang.
Lục Hoài phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn về phía văn kiện kia, nhìn thấy nội dung bên trên, chân mày hơi nhíu lại.
Qua thật lâu, ánh trăng yên tĩnh lọt vào phòng.
Lục Hoài nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt, đã là 9 giờ rưỡi tối.
Suy nghĩ đầu tiên của hắn là, không hiểu Diệp Sở đã trở về từ Hàn Tháp Tự hay chưa.
Lục Hoài hiện tại cũng không thể gọi cho Diệp Công Quán.
Hắn đã nói rất rõ ràng, nếu là muốn gặp Diệp Sở, liền sẽ để cho người khác báo với nàng, nhưng mà đêm nay hai người không hề hẹn gặp mặt..
Nếu hắn tự tiện xuất hiện, nàng sẽ có phản ứng gì?
Gặp hay không gặp.
Lục Hoài suy nghĩ một chút.
Hắn đứng lên, mặc thêm áo khoác, ra cửa.
Nghĩ, vẫn là đi nhìn một chút thôi.
* * *
Giang tiên sinh đưa Diệp Sở về Diệp Công Quán.
Lúc nàng về đến nhà thì đã quá giờ ăn tối. Tô Lan vẫn để lại một phần thức ăn trong bếp.
Diệp Sở dùng cơm xong, ngồi trong phòng Tô Lan một hồi, mới trở về phòng.
Diệp Sở vào phòng của mình.
Vừa khi Diệp Sở khép cửa phòng, bước tới bên bàn, nàng nhận ra có chút gì đó không thích hợp.
Trong phòng có người.
Chẳng lẽ là Lục Hoài sao?
Diệp Sở nghĩ một chút, nàng cho rằng người nọ không nhất định là Lục Hoài.
Lục Hoài vừa mới về Thượng Hải vài buổi chiều, hơn nữa hắn cũng không bảo Bạch Anh thông báo cho mình, có thể nói buổi tối hắn sẽ không đến Diệp Công Quán.
Huống hồ Diệp Sở cảm thấy, Lục Hoài cũng sẽ không làm chuyện như vậy. (Anh ta có)
Nếu hắn muốn tới Diệp Công Quán, nhất định sẽ báo cho mình trước.
Như vậy người này rốt cuộc là ai?
Diệp Sở mặt không đổi sắc, giả thành bộ dáng gì cũng không biết.
Trong phòng không bật đèn, trước sau là một mảnh tối đen lặng im.
Diệp Sở cố ý mà vô tình quan sát chung quanh.
Nàng muốn tìm ra chỗ người nọ ẩn thân.
Người nọ có lẽ đã nhận huấn luyện, nhịp thở của hắn rất nhẹ, rất không dễ bị phát hiện.
Nhưng làm Diệp Sở không hiểu là, người nọ rõ ràng có thể hoàn toàn ẩn nấp thân hình của mình, nhưng là hắn vẫn sẽ sơ ý để lộ ra sơ hở, để nàng phát hiện.
Diệp Sở không rõ người nọ muốn làm gì.
Thân hình của người nọ ẩn ở một sườn khác trong phòng, ở phía công tắc đèn đằng kia.
Cửa cách Diệp Sở cũng không gần chuyện, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, nàng cầm vào cây súng đầu tiên.
Còn để cho Diệp Sở đi đến cửa, người nọ lại bắt đầu có động tác.
Dường như hắn biết Diệp Sở phát hiện ra hắn, không hề cố ý thả nhẹ bước chân.
Bước chân Diệp Sở cứng lại, nàng nắm chặt súng trên tay.
Người nọ bước chân không nhanh không chậm, đi bước một hướng Diệp Sở tới gần.
Lúc này, Diệp Sở lại bình tĩnh dị thường, cảnh giác đến động tác của hắn.
Thân hình Diệp Sở căng chặt, ngắm họng súng vào người của đối phương, ngón tay đặt trên cò súng.
Đạn đã lên nòng, tùy thời chuẩn bị nổ súng.
Sắc mặt Diệp Sở trấn định, không chút do dự.
Giây tiếp theo, người nọ lập tức tiến lên, hắn cách Diệp Sở chỉ còn một khoảng nhỏ
Tay hắn nhanh chóng bắt lấy tay Diệp Sở, một luồng nhiệt lan đến.
Ngón tay hắn men theo ngón tay nàng, lướt tới cổ tay.
Một chuỗi động tác hoàn thành trong vài giây, hắn không dùng nhiều sức, giống như đang sợ làm Diệp Sở bị thương.
Súng trong tay Diệp Sở lập tức bị lấy xuống, nàng đã mất đi tiên cơ.
Súng bị người kia cầm trong tay. Hắn chần chờ một lát, ném khẩu súng lên chiếc giường cách đó không xa.
Trên giường có trải một tấm chăn, súng rơi lên đó, phát ra một âm thanh nặng nề.
Diệp Sở nhanh chóng bị rơi vào thế hạ phong.
Lúc này, Diệp Sở chủ động xuất kích, đánh về phía người nọ.
Người nọ duỗi tay chắn, chặn đúng công kích của Diệp Sở.
Diệp Sở lui về phía sau một bước, đưa chân đá về phần đầu của người nọ.
Người kia bắt lấy chân Diệp Sở, lôi về phía mình.
Một chân khác của Diệp Sở đồng thời nâng lên, dùng sức đá về phía bụng người nọ.
Thân mình hắn khẽ tránh, Diệp Sở thoát khỏi giam cầm, thân mình lảo đảo lùi về sau.
Cơ thể Diệp Sở vừa chuyển, sau lại lui về sau mấy bước.
Người nọ bước lên, không chút do dự tới gần Diệp Sở.
Hắn duỗi tay nắm chặt cánh tay Diệp Sở, bàn tay hơi dùng sức, đem Diệp Sở kéo lại.
Diệp Sở nhíu mày, khuỷu tay cong lên, muốn đánh về phía sau
Lúc Diệp Sở tới gần người nọ, động tác của nàng đột nhiên dừng lại, trong lòng buông lỏng.
Nàng đã biết thân phận của người nọ.
Là Lục Hoài.
Diệp Sở rất hiểu Lục Hoài, nhất cử nhất động của hắn đối với Diệp Sở mà nói, đều cực kỳ quen thuộc.
Lục Hoài bỗng nhiên xuất hiện ở chính mình phòng, còn trước sau vẫn duy trì trầm mặc.
Dựa theo tính cách của Lục Hoài, hắn sẽ không có một chút khả năng làm ra chuyện này.
Bởi vì trong lòng Diệp Sở vẫn còn cất chứa vài việc, cho nên không để ý chuyện ở đằng sau.
Lúc Diệp Sở đang lấy lại tinh thần, nàng mới nhận ra một chuyện.
Mới vừa rồi lúc nàng công kích Lục Hoài. Mà hiện tại, bởi vì đột nhiên thu hồi động tác, quáng tính khiến cho nàng ngã vào hắn.
Thân thể của nàng hoàn toàn dựa vào trong lòng ngực của Lục Hoài.
Lục Hoài sợ Diệp Sở té ngã, hắn dùng tay đỡ nàng bả vai.
Thân thể của hai người kề sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể của Lục Hoài truyền tới trên người Diệp Sở.
Trong lòng Diệp Sở rùng mình, lập tức từ Lục Hoài trong lòng ngực đứng lên.
Nhiệt độ nóng bỏng biến mất, Diệp Sở cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Diệp Sở xoay người, đứng cùng Lục Hoài đối mặt.
Lục Hoài biết Diệp Sở đã nhận ra hắn, nhưng là hắn vẫn không có mở miệng.
Lúc này, Lục Hoài đi về phía Diệp Sở, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, hơi thở cuat hắn cũng ngày càng gần.
Bên tai Diệp Sở nóng lên, nàng không còn chỗ nhưng trốn, chỉ có thể lùi ra phía sau một bước, lưng vừa lúc dán vào bức tường kanhj lẽo.
Lục Hoài chợt vươn tay, tới gần mặt Diệp Sở.
Diệp Sở không khỏi ngẩn ra vài giây, hô hấp đột ngột dừng.
Giây tiếp theo, tay Lục Hoài lại đặt ở trên tường, hắn nhẹ nhàng ấn chốt mở bên cạnh nàng.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện, cực kỳ chói mắt, Diệp Sở nhanh chóng nhắm mắt về.
Nàng dần dần quen với ánh sáng trong phòng.
Lúc Diệp Sở lần nữa mở to mắt, nàng phát hiện Lục Hoài đứng oqr trước mặt mình.
Lục Hoài ánh mắt dời xuống, nhìn Diệp Sở vào trong mắt, ánh mắt sâu cạn không rõ, không biết đang nghĩ gì.
Hắn chợt mở miệng, thanh tuyến trầm thấp, rơi vào trong ban đêm yên tĩnh.
"Bây giờ ngươi mới về?"
Suốt cả quãng đường, Diệp Sở không hề nói chuyện với Giang tiên sinh, bên trong xe rơi vào một mảnh yên lặng.
Diệp Sở nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên đường phố cũng không có nhiều người, không còn ầm ĩ như ban ngày.
Xe dừng lại ở nơi cách một khoảng không xa Hàn Tháp Tự.
Hàn Tháp Tự có người của Mạc Thanh Hàn, nếu đậu xe quá gần, rất dễ khiến những kẻ đó phát hiện. Vì thế, Diệp Sở cùng Giang tiên sinh đã bước xuống xe.
Bọn họ bước về phía Hàn Tháp Tự.
Trời vừa ngả hoàng hôn, trời còn chưa tối, nhưng ánh sáng đã có chút mờ xuống.
Diệp Sở và Giang tiên sinh đi trên con đường nhỏ an tĩnh, bốn bề vắng lặng, chỉ còn có tiếng bước chân nhỏ nhẹ của hai người.
Con đường sâu thẳm, ở dưới nền trời ảm đạm lại càng thêm vẻ tịch liêu* vạn phần.
*tịch liêu: Tịch mịch và hoang vắng.
Đi về phía trước một chút, hai bên là những cây mai cao ngất. Trên đầu cành là những bông hoa mai thanh lãnh, đưa mùi hương nhàn nhạt trong không khí lạnh giá, như có như không.
Mùa đông vốn vắng lặng, bởi vì những cây hàn mai tố nhã này, Hàn Tháp Tự lại càng thêm vẻ hiu quạnh.
Tiếp đó, Diệp Sở cùng Giang tiên sinh cùng bước lên bậc thang. Bậc thang không dính chút bụi nào, cực kỳ sạch sẽ.
Diệp Sở nhớ rõ, buổi sáng ở Hàn Tháp Tự sẽ có tiếng tụng kinh của các hòa thượng, kéo dài xa xôi.
Nhìn từ bên ngoài, nơi này quả thật là một cửa phật an tĩnh.
Bước nhanh tới Hàn Tháp Tự, Diệp Sở ngẩng đầu nhìn, một chiếc xe dừng ở cửa chùa. Họ đã hiểu, người trong chùa đã đến.
Sắc trời đã lờ mờ, theo lý mà nói, bây giờ ở chùa cũng không còn vị khách nào đến thăm mới đúng.
Trừ phi..
Đôi mắt Diệp Sở nheo lại.
Trừ phi người có liên quan Mạc Thanh Hàn.
Hắn tới Hàn Tháp Tự, nói không chừng là tới tìm Tịnh Vân.
Vì tránh để rút dây động rừng, bọn họ quyết định đi vào từ cửa sau.
Giang tiên sinh rất quen thuộc với Hàn Tháp Tự, Diệp Sở đi theo Giang tiên sinh, bọn họ rất nhanh đã đến nơi đó
Diệp Sở không cảm thấy chuyện này có gì kỳ quái.
Bản lĩnh tìm hiểu tin tức của Ám Các rất cao, hơn nữa Giang tiên sinh cố ý muốn đưa nàng tới Hàn Tháp Tự, tất nhiên sẽ hiểu rõ đường đi ở đây.
Cửa sau Hàn Tháp Tự.
Cửa mở toang, lộ ra một khe hở. Ngoài cửa có một tiểu hòa thượng, hắn còn đang quét rác.
Trên mặt đất là những tán lá khô, tiểu hòa thượng cúi đầu, cầm lấy cái chổi nghiêm túc quét tước.
Diệp Sở và Giang tiên sinh trốn trong một góc, sắc trời tối mờ che đậy thân hình của họ rất tốt.
Hai người cũng không có hành động khác, lẳng lặng đứng ở đó.
Bọn họ đang chờ thời cơ để tiến vào.
Một lát sau, tiểu hòa thượng cầm chổi, đi qua nơi khác, rời khỏi cửa xa một chút.
Tiểu hòa thượng đi về phía trước. Trong chốc lát, hắn cảm thấy phía sau giống như có thứ gì vừa lướt qua, hình như là một cơn gió nhẹ nhàng phất qua.
Dưới hoàng hôn an tĩnh, loại cảm giác này lại càm thêm quỷ dị.
Hắn xoay người, nhìn lại. Cửa lớn vẫn rộng mở, ở đó cũng không có một bóng người nào.
Gió lạnh đến thấu xương, ống tay áo của tiểu hòa thượng nhẹ nhàng bị gió thổi bay, lạnh lẽo đánh tới.
Lúc này, trong không trung yên tĩnh vang lên một âm thanh.
"Meooooo.."
Một con mèo đen chạy ngang qua cửa, động tác cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng. Nó đạp lên trên lá rụng, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Đôi mày của tiểu hòa thượng khẽ buông lỏng, lẩm bẩm nói: "Thì ra là mèo."
Hắn tiếp tục cúi đầu tiếp tục quét.
Mà lúc này, Diệp Sở cùng Giang tiên sinh đã vô thanh vô thức mà vào trong miếu.
Bước chân của họ rất nhẹ nhàng, không hề quấy nhiễu đến bất cứ ai.
Diệp Sở đi ở phía sau Giang tiên sinh, Giang tiên sinh biết đường đi, nàng chỉ cần đi theo hắn đi.
Ở đây có một hành lang dài, cực kỳ u tĩnh. Hành động của Giang tiên sinh chợt cứng lại, hắn dừng bước chân.
Thấy thế, Diệp Sở cũng dừng bước chân.
Giang tiên sinh càng cẩn thận hơn so với người khác, hắn nhận ra có người bước lại đây.
Hắn đáo mắt nhìn, phát hiện chỉ có góc rẽ bên kia mới có thể trốn.
Giang tiên sinh cùng Diệp Sở nhanh chóng dấu mình vào trong đó, cả cơ thể đều được mặt tường giấu kín.
Lúc này, có hai hòa thượng đi tới, vừa đi, vừa nói chuyện.
"Phí tiên sinh lại tới nữa."
"Thân thể mẫu thân hắn không tốt, bây giờ chắc lại đến bái Dược Sư Phật."
"Mỗi lần Phí tiên sinh đều đến đây vào lúc hoàng hôn, hẳn là rất bận rộn."
"..."
Hai hòa thượng dần đi xa, mọi âm thanh cũng lắng xuống.
Diệp Sở trầm ngâm, từ trong lời của hai hòa thượng có thể biết rằng, đêm nay trong chùa lại đón thêm một vị khách, hắn hiện tại đang ở điện Dược sư.
Phí tiên sinh rất có khả năng là tới tìm Tịnh Vân, mà Tịnh Vân lại là người của Mạc Thanh Hàn. Như vậy thân phận của vị Phí tiên sinh cũng trở nên khả nghi.
Chắc hẳn vị Phí tiên sinh đang ở trong điện Dược sư.
Giang tiên sinh vốn muốn đưa Diệp Sở tới xem bí mật của Tịnh Vân. Hắn nghe mấy hòa thượng kia nói, cũng không lộ vẻ mặt gì, giống như không cảm thấy ngoài ý muốn.
Giang tiên sinh đi về phía trước, ý bảo Diệp Sở theo sau.
Hàn Tháp Tự tuy lớn, nhưng Diệp Sở cùng Giang tiên sinh đã nhanh chóng vào Dược sư điện, không một ai phát hiện.
Bọn họ mới vừa đi vào, đã có cảm giác ánh sáng xung quanh tối xuống, không khí ứ đọng vài phần.
Diệp Sở giương mắt nhìn.
Nằm ở giữa Dược sư điện là Dược Sư Phật, hai bên trái phải là ánh nắng, ánh trăng Bồ Tát.
Tượng Phật cao lớn trang nghiêm, lộ ra hơi thở thâm trầm.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, vang lên quanh Dược sư điện, âm thanh cũng dần trở nên rõ ràng.
Diệp Sở cùng Giang tiên sinh cảm thấy căng thẳng.
Có người tới.
Bọn họ nhanh chóng nhìn lướt qua, quyết định tránh ở phía sau tượng Phật.
Diệp Sở cùng Giang tiên sinh bước nhanh qua, nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng.
Tượng Phật cao lớn, cái bóng nặng nề đổ lên thân hình của hai bọn họ. Chỗ này ánh sáng yếu, bọn họ trốn trong góc tối, người khác sẽ không nhìn thấy.
Diệp Sở cùng Giang tiên sinh mới vừa đứng vững, từ ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, có người đi đến.
Nhịp thở của họ bỗng chậm lại.
* * *
Người bước vào là Phí tiên sinh, hắn chính là ông chủ của cửa hàng dệt may Thân Tân, cửa hàng dệt Thân Tân là một công ty lớn ở Bến Thượng Hải, thanh danh chỉ đứng sau Hằng Thông Sa Tràng.
(Hóa ra cái hằng thông sa tràng này là công ty mọi người ạ vậy là mấy chương trước có cái này là mình edit hơi sai =))
Phí tiên sinh đi vào điện Dược sư, hắn đi đến trước tượng Phật, khom lưng bái lạy. Sau đó, hắn cầm lấy một nén nhang, cắm vào lư hương.
Bái Phật xong, Phí tiên sinh cũng không rời đi. Hắn đứng trước tượng Phật, giống như đang đợi một ai đó.
Lúc này, một người khác đi đến.
Hắn chính là phương trượng của chùa, Tịnh Vân.
Phí tiên sinh xoay người nhìn qua, hai người nhìn nhau.
Tịnh Vân: "Phí tiên sinh có hiếu tâm như vậy, mẫu thân của ngài nhất định sẽ sớm khỏe thôi."
Giọng nói của Tịnh Vân ôn hòa, nghe qua chỉ như một câu hỏi thăm bình thường.
Phí tiên sinh: "Hôm nay ở quán rượu Nga Mi.."
Lời còn chưa dứt, Tịnh Vân lắc đầu, ý bảo Phí tiên sinh đừng nói gì thêm ngay lúc này.
Thấy thế, Phí tiên sinh lập tức ngậm miệng.
Tịnh Vân chậm rãi nhìn khắp điện Dược sư, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Điện Dược sư trống không, ngoại trừ hắn và Phí tiên sinh, cũng không còn ai khác.
Tịnh Vân thả lỏng, lúc này mới nhìn Phí tiên sinh, giọng điệu trấn định: "Nhiệm vụ thất bại."
Hắn nhận nhiệm vụ của chủ tử, phái người đi ám sát Hoàng tiên sinh của Hoa Thương hội. Vốn dĩ đã đắc thủ, không nghĩ tới giữa đường lại có người cứu Hoàng tiên sinh.
Phí tiên sinh cau mày: "Hằng Thông Sa Tràng Hoàng tiên sinh đã được người của Lục Tam thiếu cứu, bây giờ đã qua cơn nguy kịch."
Trải qua chuyện này, rất nhiều người đều biết, Lục Tam thiếu tuyệt đối sẽ không để yên chuyện xảy ra ở Hoa Thương hội.
Tịnh Vân: "Vốn chủ tử muốn cho Hoa Thương hội xảy ra nội loạn, như vậy là ngươi có thể thay thế vị trí của Hoàng tiên sinh."
Mạc Thanh Hàn sớm đã chọn Phí tiên sinh.
Phí tiên sinh dễ bị khống chế, bối cảnh cũng có lợi cho hàng động của Mạc Thanh Hàn.
Kế hoạch ban đầu của Mạc Thanh Hàn chính là, khiến cho một thành viên của Hoa Thương hội tử vong, sắp xếp cho Phí tiên sinh vào Hoa Thương hội.
Lúc trước kế hoạch ám sát Hạ Tuân và Tô Minh Triết thất bại, Mạc Thanh Hàn một lần nữa chọn thành viên khác.
Hằng Thông Sa Tràng Hoàng tiên sinh ham phú quý, dễ dàng mắc mưu.
Nhưng trong thời khắc mấu chốt, tất cả đều bị Lục Hoài đạp đổ.
Phí tiên sinh lo lắng: "Vậy bây giờ ta phải làm gì?"
Cái vị trí kia đáng lý hắn sẽ có được dễ như trở bàn tay. Nếu bây giờ muốn tù bỏ, hắn thật sự không cam lòng.
Ngữ khí Tịnh Vân bình tĩnh: "Lục Tam thiếu đã bắt đầu nghi ngờ, ngươi tạm thời kiềm chế bất động."
Phí tiên sinh chỉ có thể đồng ý.
Nơi Phật đường trang nghiêm, bọn họ lại bàn chuyện hại người.
Ai có thể nghĩ đến, ngày thường Tịnh Vân đại sư với gương mặt hiền từ, nhưng tất cả đều là do hắn ngụy trang.
Cuộc trò chuyện của Phí tiên sinh cùng Tịnh Vân toàn bộ đều lọt vào tai Diệp Sở, mọi chuyện đã trở nên cực kỳ rõ ràng.
Phí tiên sinh chính là Mạc Thanh Hàn quân cờ, Mạc Thanh Hàn ẩn ở nơi tối tăm, hắn làm Tịnh Vân tới thao tác phí tiên sinh.
Đôi mày của Diệp Sở ẩn ẩn nhăn lại. Lúc trước Lục Hoài đến nhà tù Hán Dương, bọn họ có một quyển sổ đen.
Trên sổ đen đều là tên thủ hạ của Mạc Thanh Hàn, đều có quan hệ với nhà tù Hán Dương.
Tịnh Vân cũng là đi ra từ nơi đó.
Phí tiên sinh còn là một nước cờ được Mạc Thanh Hàn ẩn dấu, hắn cũng giống những thủ hạ khác của Mạc Thanh Hàn, bị sắp xếp vào trong những thế lực lớn.
Mà nhóm người này không hề có tên trong sổ đen.
Mặc kệ như thế nào, Phí tiên sinh đã để lộ thân phận, Diệp Sở biết hắn dốc sức vì Mạc Thanh Hàn, về sau sẽ cùng Lục Hoài thương lượng cách giải quyết hắn.
Giờ phút này, điện Dược sư bỗng chốc vang lên một âm thanh.
Giống như tiếng đập cửa truyền đến. Lại giống như một âm thanh gì đó ở bên cạnh.
Tịnh Vân cực kỳ cảnh giác, hắn lập tức không nói chuyện nữa, ánh mắt đảo vòng khắp nơi.
Không khí nháy mắt trở nên khẩn trương, trong không gian cũng như đang có cái gì đè nặng lên, cảm giác áp bách.
Điện Dược sư cực kỳ an tĩnh, áp lực vạn phần.
Diệp Sở cùng Giang tiên sinh tất nhiên đã nhận ra phản ứng của Tịnh Vân, bọn họ nhíu chặt mày.
Vừa rồi hai người đã vô cùng cẩn thận, bọn họ nhất định cũng không để lộ bất kỳ tiếng vang gì.
Nhưng không thể phủ nhận là, Tịnh Vân thật sự đã nổi lên lòng nghi ngờ.
Tịnh Vân nhấc chân lên, chậm rãi bước qua.
Trong điện Dược sư an tĩnh, vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn.
Ánh sáng trong điện dược sư rất mờ, trong tầm mắt cũng nhìn không rõ lắm. Huống chi, Diệp Sở cùng Giang tiên sinh trốn ở đằng sau tượng Phật, càng không rõ Tịnh Vân rốt cuộc là đi về hướng nào.
Thần kinh của Diệp Sở căng chặt, nàng nắm chặt quyền, đáy mắt cực kỳ bình tĩnh.
Nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị.
TayGiang tiên sinh đặt ở bên hông, ở chỗ đó có một khẩu súng lạnh băng.
Đáy mắt hắn lạnh lẽo, bản năng của sát thủ hiện ra.
Hai người đều mang theo tâm trạng riêng, tầm mắt đặt trên tượng Phật, tiyf thời chú ý động tĩnh xung quanh.
Tịnh Vân biết tiếng động truyền đến từ phía cửa hắn đến trước cửa, mở cửa ra, nhìn thật kỹ bên ngoài.
Tịnh Vân không phát hiện cái gì, hắn lắc đầu với Phí tiên sinh: "Ngoài cửa không ai."
Nghe vậy, Diệp Sở bỗng chốc thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới vừa rồi Tịnh Vân đi về phía cửa. Hóa ra vì ngoài cửa có người, không phải vì phát hiện ra bọn họ.
Nghĩ lại cũng đúng, Giang tiên sinh là đệ nhất sát thủ của dân quốc, kỹ năng ẩn nấp hàng đầu, người khác nhất định sẽ không phát hiện tung tích của hắn.
Là nàng quá mức khẩn trương.
Phí tiên sinh mở miệng: "Vậy ta còn có thể.."
Tịnh Vân: "Ngươi yên tâm, chủ tử nhất định giữ lời, ngươi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được."
Mặc dù không phát hiện nơi này có người, nhưng hai người không dám nói nhiều, ra khỏi Dược sư. Lúc sau, Phí tiên sinh rời khỏi Hàn Tháp Tự.
Âm thanh cũng xa dần, điện Dược sư lần nữa khôi phục yên tĩnh, có lẽ họ đã đi xa.
Diệp Sở cùng Giang tiên sinh cực kỳ cẩn thận, bình an mà rời đi Hàn Tháp Tự.
* * *
Ở một nơi khác, Lục Hoài đã làm xong công việc ở Nam Kinh. Chiều nay, hắn vừa mới về Thượng Hải.
Lục Hoài vốn cũng không cần gấp như vậy, chỉ là nghĩ tới có người đang muốn gặp hắn, đã sớm quay về.
Hắn vừa về đến Đốc Quân phủ, đã nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng nói của Diệp Sở ở bên kia vang lên: "Là ta."
Thanh tuyến Lục Hoài nhàn nhạt: "Làm sao vậy?"
Diệp Sở: "Lúc ta ở Quốc Thái Tuồng Viện, gặp Giang tiên sinh."
Sắc mặt Lục Hoài cứng lại: "Hắn tìm ngươi là có chuyện gì?"
Diệp Sở kể lại rõ ràng mọi chuyện, tuyệt đối sẽ không gạt Lục Hoài.
Diệp Sở khó hiểu: "Vì sao hắn lại quan tâm đến chuyện của Diệp gia?"
Lục Hoài: "Giang tiên sinh nhận lời ủy thác của người khác, chiếu cố Diệp gia. Nhưng hắn giữ việc này rất kín, ta vẫn không tra ra được người ủy thác hắn là ai."
"Hắn rất đáng tin cậy, cũng không hề có ý đồ xấu."
Diệp Sở dừng một chút, tiếp tục nói: "Giang tiên sinh muốn đưa ta đi một chuyến tới Hàn Tháp Tự."
Bọn họ vốn là muốn truy xét phương trượng Tịnh Vân đại sư của Hàn Tháp Tự.
Tịnh Vân bị Mạc Thanh Hàn đưa ra chỉ thị, ẩn nấp bên trong Hàn Tháp Tự, không biết sau lưng đã làm nên những chuyện gì.
Mà Giang tiên sinh là đệ nhất sát thủ của dân quốc, hắn am hiểu nhất là ẩn nấp hành tung. Nói vậy nghĩa là hắn đã tra ra gì đó, như vậy mới có thể mang Diệp Sở đi.
Lục Hoài hiểu, Diệp Sở gọi cuộc điện thoại này, là muốn nhận sự đồng ý của hắn.
Lục Hoài nói lại một câu: "Nếu gặp nguy hiểm, nghe Giang tiên sinh, kinh nghiệm của hắn phong phú, nhất định có thể nhẹ nhàng giải quyết."
Diệp Sở: "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hoài chợt cảm thấy trống trải.
Hắn tùy ý cầm một phần văn kiện, muốn dời lực chú ý của mình đi.
Ngón tay của Lục Hoài đặt trên văn kiện, nhưng động tác lại hơi cứng lại một chút.
Hắn đã nói qua, sẽ không hạn chế tự do của Diệp Sở. Không biết sao, khi thật sự đến khoảnh khắc này, ngược lại hắn có chút bực bội.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, sắc trời dần tối xuống.
Văn kiện trên bàn cũng chẳng lật được mấy trang.
Lục Hoài phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn về phía văn kiện kia, nhìn thấy nội dung bên trên, chân mày hơi nhíu lại.
Qua thật lâu, ánh trăng yên tĩnh lọt vào phòng.
Lục Hoài nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt, đã là 9 giờ rưỡi tối.
Suy nghĩ đầu tiên của hắn là, không hiểu Diệp Sở đã trở về từ Hàn Tháp Tự hay chưa.
Lục Hoài hiện tại cũng không thể gọi cho Diệp Công Quán.
Hắn đã nói rất rõ ràng, nếu là muốn gặp Diệp Sở, liền sẽ để cho người khác báo với nàng, nhưng mà đêm nay hai người không hề hẹn gặp mặt..
Nếu hắn tự tiện xuất hiện, nàng sẽ có phản ứng gì?
Gặp hay không gặp.
Lục Hoài suy nghĩ một chút.
Hắn đứng lên, mặc thêm áo khoác, ra cửa.
Nghĩ, vẫn là đi nhìn một chút thôi.
* * *
Giang tiên sinh đưa Diệp Sở về Diệp Công Quán.
Lúc nàng về đến nhà thì đã quá giờ ăn tối. Tô Lan vẫn để lại một phần thức ăn trong bếp.
Diệp Sở dùng cơm xong, ngồi trong phòng Tô Lan một hồi, mới trở về phòng.
Diệp Sở vào phòng của mình.
Vừa khi Diệp Sở khép cửa phòng, bước tới bên bàn, nàng nhận ra có chút gì đó không thích hợp.
Trong phòng có người.
Chẳng lẽ là Lục Hoài sao?
Diệp Sở nghĩ một chút, nàng cho rằng người nọ không nhất định là Lục Hoài.
Lục Hoài vừa mới về Thượng Hải vài buổi chiều, hơn nữa hắn cũng không bảo Bạch Anh thông báo cho mình, có thể nói buổi tối hắn sẽ không đến Diệp Công Quán.
Huống hồ Diệp Sở cảm thấy, Lục Hoài cũng sẽ không làm chuyện như vậy. (Anh ta có)
Nếu hắn muốn tới Diệp Công Quán, nhất định sẽ báo cho mình trước.
Như vậy người này rốt cuộc là ai?
Diệp Sở mặt không đổi sắc, giả thành bộ dáng gì cũng không biết.
Trong phòng không bật đèn, trước sau là một mảnh tối đen lặng im.
Diệp Sở cố ý mà vô tình quan sát chung quanh.
Nàng muốn tìm ra chỗ người nọ ẩn thân.
Người nọ có lẽ đã nhận huấn luyện, nhịp thở của hắn rất nhẹ, rất không dễ bị phát hiện.
Nhưng làm Diệp Sở không hiểu là, người nọ rõ ràng có thể hoàn toàn ẩn nấp thân hình của mình, nhưng là hắn vẫn sẽ sơ ý để lộ ra sơ hở, để nàng phát hiện.
Diệp Sở không rõ người nọ muốn làm gì.
Thân hình của người nọ ẩn ở một sườn khác trong phòng, ở phía công tắc đèn đằng kia.
Cửa cách Diệp Sở cũng không gần chuyện, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, nàng cầm vào cây súng đầu tiên.
Còn để cho Diệp Sở đi đến cửa, người nọ lại bắt đầu có động tác.
Dường như hắn biết Diệp Sở phát hiện ra hắn, không hề cố ý thả nhẹ bước chân.
Bước chân Diệp Sở cứng lại, nàng nắm chặt súng trên tay.
Người nọ bước chân không nhanh không chậm, đi bước một hướng Diệp Sở tới gần.
Lúc này, Diệp Sở lại bình tĩnh dị thường, cảnh giác đến động tác của hắn.
Thân hình Diệp Sở căng chặt, ngắm họng súng vào người của đối phương, ngón tay đặt trên cò súng.
Đạn đã lên nòng, tùy thời chuẩn bị nổ súng.
Sắc mặt Diệp Sở trấn định, không chút do dự.
Giây tiếp theo, người nọ lập tức tiến lên, hắn cách Diệp Sở chỉ còn một khoảng nhỏ
Tay hắn nhanh chóng bắt lấy tay Diệp Sở, một luồng nhiệt lan đến.
Ngón tay hắn men theo ngón tay nàng, lướt tới cổ tay.
Một chuỗi động tác hoàn thành trong vài giây, hắn không dùng nhiều sức, giống như đang sợ làm Diệp Sở bị thương.
Súng trong tay Diệp Sở lập tức bị lấy xuống, nàng đã mất đi tiên cơ.
Súng bị người kia cầm trong tay. Hắn chần chờ một lát, ném khẩu súng lên chiếc giường cách đó không xa.
Trên giường có trải một tấm chăn, súng rơi lên đó, phát ra một âm thanh nặng nề.
Diệp Sở nhanh chóng bị rơi vào thế hạ phong.
Lúc này, Diệp Sở chủ động xuất kích, đánh về phía người nọ.
Người nọ duỗi tay chắn, chặn đúng công kích của Diệp Sở.
Diệp Sở lui về phía sau một bước, đưa chân đá về phần đầu của người nọ.
Người kia bắt lấy chân Diệp Sở, lôi về phía mình.
Một chân khác của Diệp Sở đồng thời nâng lên, dùng sức đá về phía bụng người nọ.
Thân mình hắn khẽ tránh, Diệp Sở thoát khỏi giam cầm, thân mình lảo đảo lùi về sau.
Cơ thể Diệp Sở vừa chuyển, sau lại lui về sau mấy bước.
Người nọ bước lên, không chút do dự tới gần Diệp Sở.
Hắn duỗi tay nắm chặt cánh tay Diệp Sở, bàn tay hơi dùng sức, đem Diệp Sở kéo lại.
Diệp Sở nhíu mày, khuỷu tay cong lên, muốn đánh về phía sau
Lúc Diệp Sở tới gần người nọ, động tác của nàng đột nhiên dừng lại, trong lòng buông lỏng.
Nàng đã biết thân phận của người nọ.
Là Lục Hoài.
Diệp Sở rất hiểu Lục Hoài, nhất cử nhất động của hắn đối với Diệp Sở mà nói, đều cực kỳ quen thuộc.
Lục Hoài bỗng nhiên xuất hiện ở chính mình phòng, còn trước sau vẫn duy trì trầm mặc.
Dựa theo tính cách của Lục Hoài, hắn sẽ không có một chút khả năng làm ra chuyện này.
Bởi vì trong lòng Diệp Sở vẫn còn cất chứa vài việc, cho nên không để ý chuyện ở đằng sau.
Lúc Diệp Sở đang lấy lại tinh thần, nàng mới nhận ra một chuyện.
Mới vừa rồi lúc nàng công kích Lục Hoài. Mà hiện tại, bởi vì đột nhiên thu hồi động tác, quáng tính khiến cho nàng ngã vào hắn.
Thân thể của nàng hoàn toàn dựa vào trong lòng ngực của Lục Hoài.
Lục Hoài sợ Diệp Sở té ngã, hắn dùng tay đỡ nàng bả vai.
Thân thể của hai người kề sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể của Lục Hoài truyền tới trên người Diệp Sở.
Trong lòng Diệp Sở rùng mình, lập tức từ Lục Hoài trong lòng ngực đứng lên.
Nhiệt độ nóng bỏng biến mất, Diệp Sở cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Diệp Sở xoay người, đứng cùng Lục Hoài đối mặt.
Lục Hoài biết Diệp Sở đã nhận ra hắn, nhưng là hắn vẫn không có mở miệng.
Lúc này, Lục Hoài đi về phía Diệp Sở, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, hơi thở cuat hắn cũng ngày càng gần.
Bên tai Diệp Sở nóng lên, nàng không còn chỗ nhưng trốn, chỉ có thể lùi ra phía sau một bước, lưng vừa lúc dán vào bức tường kanhj lẽo.
Lục Hoài chợt vươn tay, tới gần mặt Diệp Sở.
Diệp Sở không khỏi ngẩn ra vài giây, hô hấp đột ngột dừng.
Giây tiếp theo, tay Lục Hoài lại đặt ở trên tường, hắn nhẹ nhàng ấn chốt mở bên cạnh nàng.
Ánh sáng đột nhiên xuất hiện, cực kỳ chói mắt, Diệp Sở nhanh chóng nhắm mắt về.
Nàng dần dần quen với ánh sáng trong phòng.
Lúc Diệp Sở lần nữa mở to mắt, nàng phát hiện Lục Hoài đứng oqr trước mặt mình.
Lục Hoài ánh mắt dời xuống, nhìn Diệp Sở vào trong mắt, ánh mắt sâu cạn không rõ, không biết đang nghĩ gì.
Hắn chợt mở miệng, thanh tuyến trầm thấp, rơi vào trong ban đêm yên tĩnh.
"Bây giờ ngươi mới về?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.