Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 186: Chương 179
Bệ Hạ Không Lên Triều
25/01/2022
Tuy vẻ mặt Mạc Thanh Hàn có sự ấm áp, nhưng Diệp Sở có thể nhận ra, ánh mắt của hắn ta vẫn tĩnh lặng như nước.
Tò mò, hoài nghi, cảnh giác..
Đây là cảm xúc đầu tiên của Mạc Thanh Hàn khi nhìn thấy người lạ.
Vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Nhưng Diệp Sở hiểu rõ tính cách của Mạc Thanh Hàn, cũng cực kỳ hiểu biết về con người hắn ta.
Ở trong mắt Diệp Sở, sự ngụy trang của hắn ta không là gì cả.
Nàng có thể nhìn thấu hắn ta.
Theo câu nói của Mạc Thanh Hàn, một trận chiến bắt đầu.
Diệp Sở biết, phần bò bít tết trước mặt nàng vẫn chưa động vào. Mạc Thanh Hàn đã sinh nghi, nành phải giải trừ nó.
Diệp Sở: "Vừa rồi mới ngẩn người, đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở."
Diệp Sở cố ý đè thấp giọng nói, giọng nói của nàng cũng không giống lúc trước.
Mạc Thanh Hàn hỏi: "Ngẩn người?"
Vẻ mặt Mạc Thanh Hàn lãnh đạm, từ trong ngữ điệu của hắn ta, có thể nhận ra, tạm thời hắn ta không biết người trước mặt là Diệp Sở
Diệp Sở hơi thả lỏng, nhưng vẫn không thể buông lơ cảnh giác.
Diệp Sở cầm dao, nhẹ nhàng nói: "Vừa mới rời khỏi nhà, chỉ là có chút nhớ nhung."
Tuổi nàng không lớn, diễn vai một cô gái chưa trưởng thành, cũng không phải là không thể. Trọng giọng nói còn có vẻ khách khí xa cách, như thể giữa hai người xa lạ với nhau.
Mạc Thanh Hàn cẩn thận quan sát khuôn mặt Diệp Sở một lần.
Khuôn mặt của thiếu nữ trước mắt rất bình thường, hắn vẫn không thấy dấu hiệu của dịch dung.
Tuy nàng không để lộ ra vẻ mặt, nhưng có thể thấy lòng cảnh giác rất lớn.
Mạc Thanh Hàn không thôi hoài nghi. Hắn ta biết, chuyến tàu từ Thượng Hải đi đến Bắc Bình bị trục trặc nên dừng ở Tân Châu.
Mạc Thanh Hàn nhue vô tình hỏi: "Ngươi là người Tân Châu hả?"
Tầm mắt hắn ta lướt qua mặt nàng, như đang đoán xem hành động tiếp theo của nàng là gì. Nhưng ánh mắt nàng vẫn trấn định không gợn sóng.
Diệp Sở lắc đầu, chần chờ một hồi mới nói: "Nam Kinh."
Khẩu âm của nàng cũng không nặng lắm, chỉ có thể mơ hồ nghe ra giọng của khu vực Giang Nam.
Trong lúc Mạc Thanh Hàn hoài nghi Diệp Sở, nàng cũng đang quan sát hắn ta.
Trong lòng Mạc Thanh Hàn hiểu rõ, nhưng chỉ gật đầu. Mà Diệp Sở nhận ra rằng, khi nàng nói ra hai chữ Nam Kinh, đôi mắt hắn ta khẽ gợn sóng.
Có lẽ là vì thân phận và bối cảnh của hắn ta, mà hai chữ này trở nên nhạy cảm. Nam Kinh với hắn mà nói, vẫn là quá khứ không thể bỏ qua, hay là một rào cản vô hình?
Diệp Sở không thể hiểu hết được.
Diệp Sở rũ mắt, cắt một miếng bò bít tết: "Còn ngươi?"
Mạc Thanh Hàn cũng động dao cắt miếng bò bít tết của hắn ta: "Ta là người khu vực Giang Chiết."
Nàng cũng không hỏi nhiều, để tránh cho lòng nghi ngờ của Mạc Thanh Hàn nặng thêm. Hắn không nói mình đến từ đâu, nhue là chỉ ngẫu nhiên nhắc đến.
Diệp Sở dùng nĩa cắm vào miếng bít tết: "Ừm, đó là một nơi rất tuyệt."
Động tác của Mạc Thanh Hàn hơi cứng lại: "Phải không?"
Hắn đưa mắt nhìn Diệp Sở, thấy nàng đang chăm chú dùng bữa, cũng không lộ ra vẻ mặt gì.
Giọng nói Diệp Sở nhỏ nhẹ: "Nhưng Nam Kinh vẫn tốt hơn."
Diệp Sở giả làm một thiếu nữ chưa lớn, nghe mấy lời này, càng giống một người yêu quê nhà, nàng hẳn là một người ở Nam Kinh.
Hai người tiếp dùng bữa, cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.
* * *
Xe lửa vẫn chạy về phía trước.
Một nơi khác, Giang Tuân ngồi trong xe, ánh mắt hắn đặt ngoài cửa sổ, khuôn mặt rất bình tĩnh.
Rất nhanh sau đó, ám vệ đưa cơm đến cho Giang Tuân, Diệp Sở vẫn ngồi ở toa ăn.
Giang Tuân cúi đầu, im lặng dùng cơm.
Khắp nơi là những giọng nói ồn ào, rất ầm ĩ. Khi Giang Tuân dùng cơm, tư thái rất ưu nhã, hoàn cảnh xung quanh cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.
Thời gian chậm rãi trôi đi, không biết đã qua bao lâu.
Diệp Sở vẫn chưa về.
Giang Tuân hơi nhíu mày.
Diệp Sở chỉ đi ăn trưa, nàng đã đi lâu như vậy, sao vẫn chưa về?
Giang Tuân có chút lo lắng, hắn đứng dậy, đi tới toa ăn.
Giang Tuân đi đến kia tiết thùng xe trước, còn chưa vào, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Xuyên qua lớp cửa kính tầm mắt hắn đặt trên một người.
Một nữ tử có thân hình mảnh khảnh, ánh nắng nhạt màu chiếu xuống, trên mặt nàng là những tia nắng nhỏ vụn.
Người nọ là Diệp Sở.
Giang Tuân đã nhận ra sự khác thường, tầm mắt hắn lại chuyển sang bên cạnh.
Đối diện Diệp Sở có một nam nhân.
Hắn đưa lưng về phía Giang Tuân, không thể thấy rõ khuôn mặt hắn.
Lúc này, nam nhân kia đang nói chuyện với Diệp Sở.
Diệp Sở vốn đang cúi đầu, như lại nghe thấy giọng nói của nam nhân kia, nàng ngẩng đầu lên, cũng có đáp lại.
Nhìn như chỉ đang nói chuyện phiếm thôi, nhưng Giang Tuân vẫn đề cao cảnh giác.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Giang Tuân biết lần này Diệp Sở tới Bắc Bình là có chuyện muốn làm.
Huống chi, dựa vào tính cách cẩn thận của Diệp Sở, nàng sẽ không nói chuyện với người lạ.
Thời gian đã qua khá lâu, Diệp Sở vẫn ngồi ở đó.
Đúng là có chỗ không bình thường.
Ánh mắt Giang Tuân khẽ động, có vẻ như Diệp Sở bị người nọ chặn bước.
Hắn cần phải giúp nàng.
Nhưng không thể thán phận này được. Giang Tuân không thể ra đó, hắn chỉ có thể tìm người khác giúp.
Giang Tuân xoay người, đưa lưng về phía toa xe kia.
Trên đường đi dù có người qua lại, nhưng chỉ liếc hắn một cái, cũng sẽ không nhận ra điều khác lạ.
Giang Tuân nhắm mắt lại, bóng tối nặng nề rơi xuống, trước mắt là một mảng đen nhánh.
Trong bóng đêm yên tĩnh, giống như có luồng sáng nhỏ, như đang phá vỡ mảng tối u ám này.
Qua nửa phút, hắn lại mở mắt ra.
Đáy mắt đã không còn sự trầm tĩnh nội liễm, mà mang theo vài phần tùy ý.
Với khi nãy hoàn toàn khác.
Bây giờ hắn là Hạ Tuân.
Hạ Tuân là thiếu đông gia của cửa hàng thực phẩm miền Nam, rất nhiều người biết thân phận của hắn.
Nếu Giang Tuân dùng gương mặt của Hạ Tuân, tiếp xúc với người khác, thanh danh của Hạ gia rất lớn, hắn cảm thấy, trên đoàn tàu này sẽ có người biết Hạ Tuân.
Bọn họ nhất định sẽ nhận ra có chỗ không đúng.
Tuy người khác sẽ không biết Hạ Tuân và Giang Tuân là một. Nhưng tóm lại sẽ chọc phải một chút phiền toái.
Cho nên, hắn tạm thời phải gọi Hạ Tuân ra.
Lấy thân phận Hạ Tuân giúp Diệp Sở, đây là lựa chọn tốt nhất.
Hạ Tuân mở mắt ra, trong khoảng thời gian ngắn, có chút hoảng hốt, không biết mình đang ở đâu.
Tầm mắt hắn dần trở nên rõ ràng, hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn Diệp Sở.
Trong lòng Hạ Tuân chợt nổi lên một ý niệm.
Hình như nàng gặp rắc rối, hắn cần phải giúp nàng.
Ý nghĩ hiện ra trong đầu hắn, ngày càng rõ ràng.
Như có người đang nói cho hắn biết, hắn cần phải làm như vậy. Hắn cũng biết người đó là ai.
Hạ Tuân khẽ a một tiếng.
Người kia thật là phiền, chuyện nhỏ như vậy mà còn cần hắn giúp.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Hạ Tuân vẫn bước đến, đẩy cửa đi vào toa ăn.
Hắn không chút do dự, đi về phía Diệp Sở.
Được rồi, hắn chỉ có thể giúp Giang Tuân một phen.
* * *
Trong toa ăn.
Diệp Sở ngồi đối diện Mạc Thanh Hàn, họ đều ăn phần bò bít tết của mình.
Lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên: "Ta có thể ngồi ở đây không?"
Diệp Sở ngẩng đầu, Mạc Thanh Hàn nhìn qua. Bọn họ đều chú ý đến sự tồn tại của Hạ Tuân.
Hạ Tuân mặc một bộ tây trang cao cấp, trên tay hắn cầm một phần cơm Tây, mắt hắn đảo qua hai người.
Diệp Sở ngẩn ra, sau đó nhanh chóng hiểu ra là Hạ Tuân đến giúp nàng.
Mạc Thanh Hàn đã nhận ra Hạ Tuân, người này là thiếu đông gia của cửa hàng thực phẩm miền Nam, nhưng hắn ta lại làm như không biết hắn, khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hắn ta đã điều tra rất nhiều người ở Bến Thượng Hải, Hạ gia tất nhiên cũng có tên trên danh sách Hoa Thương hội. Chẳng qua lần trước Tịnh Văn thất thủ, để Hạ Tuân chạy thoát.
Mạc Thanh Hàn ném vấn đề qua cho Diệp Sở một cách tự nhiên: "Là vị tiểu thư này ngồi ở đây trước, người nên hỏi nàng."
Hạ Tuân lại nói: "Vị nữ sĩ này.."
Thân thể Diệp Sở nghiêng qua một chút, nàng hơi nhích vào trong. Chỗ này vốn trống, bây giờ chỉ dịch vào, ngược lại lại để một chỗ tương đối rộng cho hắn.
Hạ Tuân không chút khách khí, ngồi xuống. Những hắn vẫn giữ một khoảng cách thích hợp với Diệp Sở, rát lễ phép.
Diệp Sở không nói gì, nàng biết hắn muốn tỏ ra là họ mới gặp nhau lần đầu.
Mạc Thanh Hàn ngồi đối diện cũng không mở miệng, hắn lại đau mắt nhìn qua vài lần, nhưng đây là một ánh mắt khác.
Hạ Tuân cười, nụ cười có pha chút lười biếng: "Toa ăn thật là đông, đúng không?"
Diệp Sở trả lời, giọng điệu xa cách: "Thời gian dùng bữa, khó tránh được chuyện đông đúc."
Mạc Thanh Hàn nhắc tới một chuyện: "Luvs trước hình như có xe lửa gặp sự cố, dừng ở một ga nào đó, cho nên trên chuyến xe này mới có nhiều người như vậy."
Tầm mắt hắn ta làm như vô tình mà nhìn lướt qua hai người.
Hạ Tuân nhàn nhã, Diệp Sở trầm tĩnh, không khác bình thường.
Diệp Sở cảm thấy, Mạc Thanh Hàn biết rất rõ chuyện xe lửa dừng lại ở trạm Tân Châu. Không biết sao, hắn ta lại nghi ngờ chuyện này.
Hạ Tuân ngẩn ra, dừng động tác trên tay: "Ở trạm Tân Châu, ta phải đổi xe ở chỗ đó."
Mạc Thanh Hàn lại cắt một đường lên miếng thịt bò: "Phải không?"
Hạ Tuân tiếp tục: "Ta là người Thượng Hải, đến Bắc Bình có chút việc, không ngờ rằng xe lửa lại xảy ra sự cố."
Giọng nói của hắn mang vẻ tùy tính, nội dung cũng không có gì lạ.
Đáy mắt Hạ Tuân rất sạch sẽ, Mạc Thanh Hàn cũng không nghi ngờ gì thêm.
Mạc Thanh Hàn: "Nghe ra cũng có chút khó khăn."
Hạ Tuân nhíu mày: "Đâu chỉ vậy, ta cảm thấy chuyến đi đi tới Bắc Bình lần này cũng không quá tốt đẹp."
Hạ Tuân nói rất nhiều, Mạc Thanh Hàn cũng sẽ đáp lại hắn. Hai người bọn họ cứ như vậy, Diệp Sở cảm giác mình cũng không thể nào chen vào được, vừa hay nàng không phải đối phó trường hợp này.
Mạc Thanh Hàn thuận miệng nói: "Ngươi đến Bắc Bình làm gì?"
Hạ Tuân cười cười: "Trong nhà ta buôn bán nhỏ, muốn đi đến cửa hàng ở Bắc Bình nhìn một chút."
Hạ thiếu gia vừa dùng cơm, vừa nói dối, mặt không đỏ tim không đập.
Buôn bán nhỏ của hắn là cửa hàng thực phẩm miền Nam nổi tiếng, cửa hàng kia chỉ là một chi nhánh ở Bắc Bình.
Diệp Sở nghe cách nói của Hạ Tuân, không nhịn được mà cười. Nàng vẫn cúi đầu ăn bít tết, có Hạ Tuân ở đây, bầu không khí cũng ít căng thẳng hơn hẳn.
Tuy Hạ Tuân có hỏi tất đáp, nhưng câu trả lời của hắn rất chung chung, Mạc Thanh Hàn không thể tìm ra manh mối gì từ hắn.
Mạc Thanh Hàn gật đầu với họ: "Ta phải về toa xe."
Lúc này, Hạ Tuân cũng đặt dao nĩa trong tay xuống: "Ta cũng ăn xong rồi."
Hắn nhìn Diệp Sở: "Vị tiểu thư này, có duyên gặp lại."
Sau khi đã dịch dung, gương mặt Diệp Sở rất bình thường, sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Diệp Sở cười khách khí: "Tạm biệt."
Chờ Mạc Thanh Hàn và Hạ Tuân đều rời đi, Diệp Sở mới đứng dậy.
Dọc theo đường đi, Diệp Sở rất thuận lợi đi qua đám đông chen lấn nhau, cũng không phát hiện có ai đang theo dõi.
Nàng đứng trước một toa xe, rồi đi vào, tìm chỗ ngồi ban nãy, ngồi xuống.
Người ngồi đối diện là Hạ Tuân.
Nàng vừa gặp phải Mạc Thanh Hàn, nhờ có Hạ Tuân mới có thể nhanh chóng trốn thoát.
Diệp Sở chợt nói: "Hạ Tuân, cảm ơn."
Hạ Tuân hơi híp hai mắt: "Sao lại nói chuyện với người đó?"
Diệp Sở không trả lời, tránh đề tài này: "Có. Lẽ là vì quá nhàm chán ha."
Tầm mắt Hạ Tuân chậm rãi quan sát mặt Diệp Sở, vẻ mặt nàng rất trấn định, không nhìn ra cảm xúc của nàng.
Nhưng hắn biết, Diệp Sở không muốn nói tiếp về vấn đề này.
Hạ Tuân nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp tục nói.
Xe lửa vẫn chạy, xuyên qua đường hầm tối đen, đi về phía mục tiêu của họ, Bắc Bình.
* * *
Trời đã tối, đoàn tàu đã đi tới một nơi hoang vu hẻo lánh, không còn điểm dừng chân giữa đường nữa.
Sáng mai mới đến trạm mới, người trên xe lửa mới có thể liên lạc với bên ngoài.
Sao Mạc Thanh Hàn lại có thể xuất hiện trên chuyến xe đến Bắc Bình chứ?
Lúc trước là hắn đang ở Hán Dương, đến Bắc Bình là cis mục đích gì?
Mạc Thanh Hàn không hề ngụy trang, lag vì hắn ta tin rằng không ai nhận ra khuôn mặt kia, hay là bây giờ hắn không thể tiếp tục dịch dung thành Dung Mộc..
Diệp Sở có quá nhiều nghi hoặc, nghĩ tới nghĩ lui, lại không thể nghĩ ra đáp án.
Nhưng trong khoảng thời gian này, xe lửa sẽ không dừng lại, Diệp Sở không thể liên lạc với Lục Hoài. Nàng cũng không thể làm ra chuyện truyền tin ra bên ngoài.
Nàng cần phải giữ bình tĩnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nam Kinh, Đốc Quân phủ.
Lục Hoài đã đến Nam Kinh từ buổi chiều, xe trực tiếp chạy tới Đốc Quân phủ.
Lục Hoài vừa mới đến, còn chưa xuống tay điều tra Đái Sĩ Nam.
Sau khi dùng bữa tối, Lục Hoài ngồi trong thư phòng. Hắn lấy vài món đồ ra nhìn, không biết tại sao, mí mắt có chút nặng.
Có lẽ là do đã bôn ba suốt cả một ngày, hắn cực kỳ mệt mỏi.
Không bao lâu sau, Lục Hoài chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tất cả đều im lặng.
Vậy mà hắn đã thiếp đi.
Lục Hoài lạc vào một giấc mơ.
* * *
Xung quanh là một mảng tối đen như mực, Lục Hoài có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.
Hình như là hô hấp của nữ tử, trong nhịp thở mềm mại nhỏ nhẹ có chút khắc chế.
Tằm mắt Lục nhìn không rõ được, không thể tìm ra người đó đang ở đâu, hắn dựa vào tiếng thở, lần mò vị trí của người nọ.
Bước chân của hắn rất nhẹ, khiến người khác không thể nhận ra. Tiếp tục tiếp cận mục tiêu, đột nhiên đưa tay ra, động tác rất nhanh.
Tay Lục Hoài như đang chạm phải cái gì đó, thân thể hắn cứng đờ.
Dưới tay là một thứ gì đó rất mềm mại tinh tế.
Nếu hắn đoán không sai, đây là làn da của một cô gái.
Nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, mà nơi hắn vừa chạm vào, là cánh tay nàng để lộ ra bên ngoài.
Người nọ lui về phía sau một bước, chặn động tác của hắn.
Ngón tay Lục Hoài nóng rực, chỗ vừa chạm vào vẫn còn cảm giác ấm áp.
Hắn hơi ngẩn ra.
Dường như họ đã giao thủ qua.
Lục Hoài híp mắt, vẫn không dừng động tác trong tay.
Từng bước ép sát.
Dường như nàng đã bị ép vào góc tường, không còn đường lui, hơi ngừng thở.
Tiếng thở của hai người gần sát bên tai.
Trong đêm không thể nhìn rõ mọi thứ, chỉ có thể nhận ra thân thể hai người đang sát lại gần nhau.
Lục Hoài vươn tay, đi về phía trước, như sờ phải gì đó trên tường.
Lúc này, nàng hơi nghiêng đầu.
Bờ môi của hắn vô tình chạm vào gương mặt nàng.
Cảm xúc nhẵn mịn nháy mắt ập đến trên môi hắn, đơn giản mà trực tiếp.
Theo động tác của Lục Hoài, đèn trên đầu sáng lên.
Ánh đèn chiếu xuống, chiếu sáng làn da trắng như tuyết của nàng.
Lục Hoài muốn nhìn rõ mặt nàng, nhưng kỳ quái là, khuôn mặt của nàng vẫn mơ hồ như cũ.
Dù gần trong gang tấc, nhưng hắn lại không thể nhìn rõ.
Cảnh trong mơ dần xa ra, Lục Hoài nheo mắt lại.
Lúc này, khung cảnh xung quanh biết mất hết cả, tất cả mọi thứ thay đổi.
Lúc này Lục Hoài không ở trong căn phòng tối tăm kia nữa, tầm mắt dần rõ ràng, có thể thấy rõ bốn phía.
Bây giờ hắn đang đứng trên một đoàn tàu lửa phóng đi rất nhanh, cảnh vật ngoài cửa sổ dần lướt qua.
Lục Hoài liếc mắt đã thấy Diệp Sở.
Lục Hoài đứng ở một đầu toa xe, Diệp Sở đứng ở đầu toa bên kia.
Nàng đang chạy về phía hắn, sắc mặt nôn nóng, như đang có chuyện muốn nói cho hắn biết.
Toa xe rất đông, chen chúc của hai người.
Lục Hoài cau mày, hắn chợt đưa tay ra, muốn nắm tay nàng.
Lục Hoài còn chưa chạm vào Diệp Sở, nàng đã nhanh chính biến mất vào giữa đám đông.
Không còn tung tích..
Trái tim hắn đột nhiên thắt lại.
Lục Hoài mở mắt, tỉnh lại từ trong mộng, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Vừa rồi Diệp Sở nôn nóng như vậy, rõ ràng là có việc muốn nói.
Bởi vì Lục Hoài chỉ chú ý đến an nguy của Diệp Sở, hắn chưa từng móc nối Diệp Sở với nữ tử trong mộng lại với nhau.
Một giây đó, trên môi hắn là cảm xúc mềm mại.
Giây tiếp theo, suy nghĩ của hắn lại đặt trên giấc mơ với xe lửa.
Hắn đoán, có lẽ Diệp Sở đã gặp phải phiền toái.
Lục Hoài nghiêng đầu, nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ.
Hắn chỉ có một suy nghĩ.
Hắn muốn đến Bắc Bình tìm nàng.
Tò mò, hoài nghi, cảnh giác..
Đây là cảm xúc đầu tiên của Mạc Thanh Hàn khi nhìn thấy người lạ.
Vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Nhưng Diệp Sở hiểu rõ tính cách của Mạc Thanh Hàn, cũng cực kỳ hiểu biết về con người hắn ta.
Ở trong mắt Diệp Sở, sự ngụy trang của hắn ta không là gì cả.
Nàng có thể nhìn thấu hắn ta.
Theo câu nói của Mạc Thanh Hàn, một trận chiến bắt đầu.
Diệp Sở biết, phần bò bít tết trước mặt nàng vẫn chưa động vào. Mạc Thanh Hàn đã sinh nghi, nành phải giải trừ nó.
Diệp Sở: "Vừa rồi mới ngẩn người, đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở."
Diệp Sở cố ý đè thấp giọng nói, giọng nói của nàng cũng không giống lúc trước.
Mạc Thanh Hàn hỏi: "Ngẩn người?"
Vẻ mặt Mạc Thanh Hàn lãnh đạm, từ trong ngữ điệu của hắn ta, có thể nhận ra, tạm thời hắn ta không biết người trước mặt là Diệp Sở
Diệp Sở hơi thả lỏng, nhưng vẫn không thể buông lơ cảnh giác.
Diệp Sở cầm dao, nhẹ nhàng nói: "Vừa mới rời khỏi nhà, chỉ là có chút nhớ nhung."
Tuổi nàng không lớn, diễn vai một cô gái chưa trưởng thành, cũng không phải là không thể. Trọng giọng nói còn có vẻ khách khí xa cách, như thể giữa hai người xa lạ với nhau.
Mạc Thanh Hàn cẩn thận quan sát khuôn mặt Diệp Sở một lần.
Khuôn mặt của thiếu nữ trước mắt rất bình thường, hắn vẫn không thấy dấu hiệu của dịch dung.
Tuy nàng không để lộ ra vẻ mặt, nhưng có thể thấy lòng cảnh giác rất lớn.
Mạc Thanh Hàn không thôi hoài nghi. Hắn ta biết, chuyến tàu từ Thượng Hải đi đến Bắc Bình bị trục trặc nên dừng ở Tân Châu.
Mạc Thanh Hàn nhue vô tình hỏi: "Ngươi là người Tân Châu hả?"
Tầm mắt hắn ta lướt qua mặt nàng, như đang đoán xem hành động tiếp theo của nàng là gì. Nhưng ánh mắt nàng vẫn trấn định không gợn sóng.
Diệp Sở lắc đầu, chần chờ một hồi mới nói: "Nam Kinh."
Khẩu âm của nàng cũng không nặng lắm, chỉ có thể mơ hồ nghe ra giọng của khu vực Giang Nam.
Trong lúc Mạc Thanh Hàn hoài nghi Diệp Sở, nàng cũng đang quan sát hắn ta.
Trong lòng Mạc Thanh Hàn hiểu rõ, nhưng chỉ gật đầu. Mà Diệp Sở nhận ra rằng, khi nàng nói ra hai chữ Nam Kinh, đôi mắt hắn ta khẽ gợn sóng.
Có lẽ là vì thân phận và bối cảnh của hắn ta, mà hai chữ này trở nên nhạy cảm. Nam Kinh với hắn mà nói, vẫn là quá khứ không thể bỏ qua, hay là một rào cản vô hình?
Diệp Sở không thể hiểu hết được.
Diệp Sở rũ mắt, cắt một miếng bò bít tết: "Còn ngươi?"
Mạc Thanh Hàn cũng động dao cắt miếng bò bít tết của hắn ta: "Ta là người khu vực Giang Chiết."
Nàng cũng không hỏi nhiều, để tránh cho lòng nghi ngờ của Mạc Thanh Hàn nặng thêm. Hắn không nói mình đến từ đâu, nhue là chỉ ngẫu nhiên nhắc đến.
Diệp Sở dùng nĩa cắm vào miếng bít tết: "Ừm, đó là một nơi rất tuyệt."
Động tác của Mạc Thanh Hàn hơi cứng lại: "Phải không?"
Hắn đưa mắt nhìn Diệp Sở, thấy nàng đang chăm chú dùng bữa, cũng không lộ ra vẻ mặt gì.
Giọng nói Diệp Sở nhỏ nhẹ: "Nhưng Nam Kinh vẫn tốt hơn."
Diệp Sở giả làm một thiếu nữ chưa lớn, nghe mấy lời này, càng giống một người yêu quê nhà, nàng hẳn là một người ở Nam Kinh.
Hai người tiếp dùng bữa, cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.
* * *
Xe lửa vẫn chạy về phía trước.
Một nơi khác, Giang Tuân ngồi trong xe, ánh mắt hắn đặt ngoài cửa sổ, khuôn mặt rất bình tĩnh.
Rất nhanh sau đó, ám vệ đưa cơm đến cho Giang Tuân, Diệp Sở vẫn ngồi ở toa ăn.
Giang Tuân cúi đầu, im lặng dùng cơm.
Khắp nơi là những giọng nói ồn ào, rất ầm ĩ. Khi Giang Tuân dùng cơm, tư thái rất ưu nhã, hoàn cảnh xung quanh cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.
Thời gian chậm rãi trôi đi, không biết đã qua bao lâu.
Diệp Sở vẫn chưa về.
Giang Tuân hơi nhíu mày.
Diệp Sở chỉ đi ăn trưa, nàng đã đi lâu như vậy, sao vẫn chưa về?
Giang Tuân có chút lo lắng, hắn đứng dậy, đi tới toa ăn.
Giang Tuân đi đến kia tiết thùng xe trước, còn chưa vào, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Xuyên qua lớp cửa kính tầm mắt hắn đặt trên một người.
Một nữ tử có thân hình mảnh khảnh, ánh nắng nhạt màu chiếu xuống, trên mặt nàng là những tia nắng nhỏ vụn.
Người nọ là Diệp Sở.
Giang Tuân đã nhận ra sự khác thường, tầm mắt hắn lại chuyển sang bên cạnh.
Đối diện Diệp Sở có một nam nhân.
Hắn đưa lưng về phía Giang Tuân, không thể thấy rõ khuôn mặt hắn.
Lúc này, nam nhân kia đang nói chuyện với Diệp Sở.
Diệp Sở vốn đang cúi đầu, như lại nghe thấy giọng nói của nam nhân kia, nàng ngẩng đầu lên, cũng có đáp lại.
Nhìn như chỉ đang nói chuyện phiếm thôi, nhưng Giang Tuân vẫn đề cao cảnh giác.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Giang Tuân biết lần này Diệp Sở tới Bắc Bình là có chuyện muốn làm.
Huống chi, dựa vào tính cách cẩn thận của Diệp Sở, nàng sẽ không nói chuyện với người lạ.
Thời gian đã qua khá lâu, Diệp Sở vẫn ngồi ở đó.
Đúng là có chỗ không bình thường.
Ánh mắt Giang Tuân khẽ động, có vẻ như Diệp Sở bị người nọ chặn bước.
Hắn cần phải giúp nàng.
Nhưng không thể thán phận này được. Giang Tuân không thể ra đó, hắn chỉ có thể tìm người khác giúp.
Giang Tuân xoay người, đưa lưng về phía toa xe kia.
Trên đường đi dù có người qua lại, nhưng chỉ liếc hắn một cái, cũng sẽ không nhận ra điều khác lạ.
Giang Tuân nhắm mắt lại, bóng tối nặng nề rơi xuống, trước mắt là một mảng đen nhánh.
Trong bóng đêm yên tĩnh, giống như có luồng sáng nhỏ, như đang phá vỡ mảng tối u ám này.
Qua nửa phút, hắn lại mở mắt ra.
Đáy mắt đã không còn sự trầm tĩnh nội liễm, mà mang theo vài phần tùy ý.
Với khi nãy hoàn toàn khác.
Bây giờ hắn là Hạ Tuân.
Hạ Tuân là thiếu đông gia của cửa hàng thực phẩm miền Nam, rất nhiều người biết thân phận của hắn.
Nếu Giang Tuân dùng gương mặt của Hạ Tuân, tiếp xúc với người khác, thanh danh của Hạ gia rất lớn, hắn cảm thấy, trên đoàn tàu này sẽ có người biết Hạ Tuân.
Bọn họ nhất định sẽ nhận ra có chỗ không đúng.
Tuy người khác sẽ không biết Hạ Tuân và Giang Tuân là một. Nhưng tóm lại sẽ chọc phải một chút phiền toái.
Cho nên, hắn tạm thời phải gọi Hạ Tuân ra.
Lấy thân phận Hạ Tuân giúp Diệp Sở, đây là lựa chọn tốt nhất.
Hạ Tuân mở mắt ra, trong khoảng thời gian ngắn, có chút hoảng hốt, không biết mình đang ở đâu.
Tầm mắt hắn dần trở nên rõ ràng, hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn Diệp Sở.
Trong lòng Hạ Tuân chợt nổi lên một ý niệm.
Hình như nàng gặp rắc rối, hắn cần phải giúp nàng.
Ý nghĩ hiện ra trong đầu hắn, ngày càng rõ ràng.
Như có người đang nói cho hắn biết, hắn cần phải làm như vậy. Hắn cũng biết người đó là ai.
Hạ Tuân khẽ a một tiếng.
Người kia thật là phiền, chuyện nhỏ như vậy mà còn cần hắn giúp.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Hạ Tuân vẫn bước đến, đẩy cửa đi vào toa ăn.
Hắn không chút do dự, đi về phía Diệp Sở.
Được rồi, hắn chỉ có thể giúp Giang Tuân một phen.
* * *
Trong toa ăn.
Diệp Sở ngồi đối diện Mạc Thanh Hàn, họ đều ăn phần bò bít tết của mình.
Lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên: "Ta có thể ngồi ở đây không?"
Diệp Sở ngẩng đầu, Mạc Thanh Hàn nhìn qua. Bọn họ đều chú ý đến sự tồn tại của Hạ Tuân.
Hạ Tuân mặc một bộ tây trang cao cấp, trên tay hắn cầm một phần cơm Tây, mắt hắn đảo qua hai người.
Diệp Sở ngẩn ra, sau đó nhanh chóng hiểu ra là Hạ Tuân đến giúp nàng.
Mạc Thanh Hàn đã nhận ra Hạ Tuân, người này là thiếu đông gia của cửa hàng thực phẩm miền Nam, nhưng hắn ta lại làm như không biết hắn, khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hắn ta đã điều tra rất nhiều người ở Bến Thượng Hải, Hạ gia tất nhiên cũng có tên trên danh sách Hoa Thương hội. Chẳng qua lần trước Tịnh Văn thất thủ, để Hạ Tuân chạy thoát.
Mạc Thanh Hàn ném vấn đề qua cho Diệp Sở một cách tự nhiên: "Là vị tiểu thư này ngồi ở đây trước, người nên hỏi nàng."
Hạ Tuân lại nói: "Vị nữ sĩ này.."
Thân thể Diệp Sở nghiêng qua một chút, nàng hơi nhích vào trong. Chỗ này vốn trống, bây giờ chỉ dịch vào, ngược lại lại để một chỗ tương đối rộng cho hắn.
Hạ Tuân không chút khách khí, ngồi xuống. Những hắn vẫn giữ một khoảng cách thích hợp với Diệp Sở, rát lễ phép.
Diệp Sở không nói gì, nàng biết hắn muốn tỏ ra là họ mới gặp nhau lần đầu.
Mạc Thanh Hàn ngồi đối diện cũng không mở miệng, hắn lại đau mắt nhìn qua vài lần, nhưng đây là một ánh mắt khác.
Hạ Tuân cười, nụ cười có pha chút lười biếng: "Toa ăn thật là đông, đúng không?"
Diệp Sở trả lời, giọng điệu xa cách: "Thời gian dùng bữa, khó tránh được chuyện đông đúc."
Mạc Thanh Hàn nhắc tới một chuyện: "Luvs trước hình như có xe lửa gặp sự cố, dừng ở một ga nào đó, cho nên trên chuyến xe này mới có nhiều người như vậy."
Tầm mắt hắn ta làm như vô tình mà nhìn lướt qua hai người.
Hạ Tuân nhàn nhã, Diệp Sở trầm tĩnh, không khác bình thường.
Diệp Sở cảm thấy, Mạc Thanh Hàn biết rất rõ chuyện xe lửa dừng lại ở trạm Tân Châu. Không biết sao, hắn ta lại nghi ngờ chuyện này.
Hạ Tuân ngẩn ra, dừng động tác trên tay: "Ở trạm Tân Châu, ta phải đổi xe ở chỗ đó."
Mạc Thanh Hàn lại cắt một đường lên miếng thịt bò: "Phải không?"
Hạ Tuân tiếp tục: "Ta là người Thượng Hải, đến Bắc Bình có chút việc, không ngờ rằng xe lửa lại xảy ra sự cố."
Giọng nói của hắn mang vẻ tùy tính, nội dung cũng không có gì lạ.
Đáy mắt Hạ Tuân rất sạch sẽ, Mạc Thanh Hàn cũng không nghi ngờ gì thêm.
Mạc Thanh Hàn: "Nghe ra cũng có chút khó khăn."
Hạ Tuân nhíu mày: "Đâu chỉ vậy, ta cảm thấy chuyến đi đi tới Bắc Bình lần này cũng không quá tốt đẹp."
Hạ Tuân nói rất nhiều, Mạc Thanh Hàn cũng sẽ đáp lại hắn. Hai người bọn họ cứ như vậy, Diệp Sở cảm giác mình cũng không thể nào chen vào được, vừa hay nàng không phải đối phó trường hợp này.
Mạc Thanh Hàn thuận miệng nói: "Ngươi đến Bắc Bình làm gì?"
Hạ Tuân cười cười: "Trong nhà ta buôn bán nhỏ, muốn đi đến cửa hàng ở Bắc Bình nhìn một chút."
Hạ thiếu gia vừa dùng cơm, vừa nói dối, mặt không đỏ tim không đập.
Buôn bán nhỏ của hắn là cửa hàng thực phẩm miền Nam nổi tiếng, cửa hàng kia chỉ là một chi nhánh ở Bắc Bình.
Diệp Sở nghe cách nói của Hạ Tuân, không nhịn được mà cười. Nàng vẫn cúi đầu ăn bít tết, có Hạ Tuân ở đây, bầu không khí cũng ít căng thẳng hơn hẳn.
Tuy Hạ Tuân có hỏi tất đáp, nhưng câu trả lời của hắn rất chung chung, Mạc Thanh Hàn không thể tìm ra manh mối gì từ hắn.
Mạc Thanh Hàn gật đầu với họ: "Ta phải về toa xe."
Lúc này, Hạ Tuân cũng đặt dao nĩa trong tay xuống: "Ta cũng ăn xong rồi."
Hắn nhìn Diệp Sở: "Vị tiểu thư này, có duyên gặp lại."
Sau khi đã dịch dung, gương mặt Diệp Sở rất bình thường, sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Diệp Sở cười khách khí: "Tạm biệt."
Chờ Mạc Thanh Hàn và Hạ Tuân đều rời đi, Diệp Sở mới đứng dậy.
Dọc theo đường đi, Diệp Sở rất thuận lợi đi qua đám đông chen lấn nhau, cũng không phát hiện có ai đang theo dõi.
Nàng đứng trước một toa xe, rồi đi vào, tìm chỗ ngồi ban nãy, ngồi xuống.
Người ngồi đối diện là Hạ Tuân.
Nàng vừa gặp phải Mạc Thanh Hàn, nhờ có Hạ Tuân mới có thể nhanh chóng trốn thoát.
Diệp Sở chợt nói: "Hạ Tuân, cảm ơn."
Hạ Tuân hơi híp hai mắt: "Sao lại nói chuyện với người đó?"
Diệp Sở không trả lời, tránh đề tài này: "Có. Lẽ là vì quá nhàm chán ha."
Tầm mắt Hạ Tuân chậm rãi quan sát mặt Diệp Sở, vẻ mặt nàng rất trấn định, không nhìn ra cảm xúc của nàng.
Nhưng hắn biết, Diệp Sở không muốn nói tiếp về vấn đề này.
Hạ Tuân nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp tục nói.
Xe lửa vẫn chạy, xuyên qua đường hầm tối đen, đi về phía mục tiêu của họ, Bắc Bình.
* * *
Trời đã tối, đoàn tàu đã đi tới một nơi hoang vu hẻo lánh, không còn điểm dừng chân giữa đường nữa.
Sáng mai mới đến trạm mới, người trên xe lửa mới có thể liên lạc với bên ngoài.
Sao Mạc Thanh Hàn lại có thể xuất hiện trên chuyến xe đến Bắc Bình chứ?
Lúc trước là hắn đang ở Hán Dương, đến Bắc Bình là cis mục đích gì?
Mạc Thanh Hàn không hề ngụy trang, lag vì hắn ta tin rằng không ai nhận ra khuôn mặt kia, hay là bây giờ hắn không thể tiếp tục dịch dung thành Dung Mộc..
Diệp Sở có quá nhiều nghi hoặc, nghĩ tới nghĩ lui, lại không thể nghĩ ra đáp án.
Nhưng trong khoảng thời gian này, xe lửa sẽ không dừng lại, Diệp Sở không thể liên lạc với Lục Hoài. Nàng cũng không thể làm ra chuyện truyền tin ra bên ngoài.
Nàng cần phải giữ bình tĩnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nam Kinh, Đốc Quân phủ.
Lục Hoài đã đến Nam Kinh từ buổi chiều, xe trực tiếp chạy tới Đốc Quân phủ.
Lục Hoài vừa mới đến, còn chưa xuống tay điều tra Đái Sĩ Nam.
Sau khi dùng bữa tối, Lục Hoài ngồi trong thư phòng. Hắn lấy vài món đồ ra nhìn, không biết tại sao, mí mắt có chút nặng.
Có lẽ là do đã bôn ba suốt cả một ngày, hắn cực kỳ mệt mỏi.
Không bao lâu sau, Lục Hoài chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tất cả đều im lặng.
Vậy mà hắn đã thiếp đi.
Lục Hoài lạc vào một giấc mơ.
* * *
Xung quanh là một mảng tối đen như mực, Lục Hoài có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.
Hình như là hô hấp của nữ tử, trong nhịp thở mềm mại nhỏ nhẹ có chút khắc chế.
Tằm mắt Lục nhìn không rõ được, không thể tìm ra người đó đang ở đâu, hắn dựa vào tiếng thở, lần mò vị trí của người nọ.
Bước chân của hắn rất nhẹ, khiến người khác không thể nhận ra. Tiếp tục tiếp cận mục tiêu, đột nhiên đưa tay ra, động tác rất nhanh.
Tay Lục Hoài như đang chạm phải cái gì đó, thân thể hắn cứng đờ.
Dưới tay là một thứ gì đó rất mềm mại tinh tế.
Nếu hắn đoán không sai, đây là làn da của một cô gái.
Nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, mà nơi hắn vừa chạm vào, là cánh tay nàng để lộ ra bên ngoài.
Người nọ lui về phía sau một bước, chặn động tác của hắn.
Ngón tay Lục Hoài nóng rực, chỗ vừa chạm vào vẫn còn cảm giác ấm áp.
Hắn hơi ngẩn ra.
Dường như họ đã giao thủ qua.
Lục Hoài híp mắt, vẫn không dừng động tác trong tay.
Từng bước ép sát.
Dường như nàng đã bị ép vào góc tường, không còn đường lui, hơi ngừng thở.
Tiếng thở của hai người gần sát bên tai.
Trong đêm không thể nhìn rõ mọi thứ, chỉ có thể nhận ra thân thể hai người đang sát lại gần nhau.
Lục Hoài vươn tay, đi về phía trước, như sờ phải gì đó trên tường.
Lúc này, nàng hơi nghiêng đầu.
Bờ môi của hắn vô tình chạm vào gương mặt nàng.
Cảm xúc nhẵn mịn nháy mắt ập đến trên môi hắn, đơn giản mà trực tiếp.
Theo động tác của Lục Hoài, đèn trên đầu sáng lên.
Ánh đèn chiếu xuống, chiếu sáng làn da trắng như tuyết của nàng.
Lục Hoài muốn nhìn rõ mặt nàng, nhưng kỳ quái là, khuôn mặt của nàng vẫn mơ hồ như cũ.
Dù gần trong gang tấc, nhưng hắn lại không thể nhìn rõ.
Cảnh trong mơ dần xa ra, Lục Hoài nheo mắt lại.
Lúc này, khung cảnh xung quanh biết mất hết cả, tất cả mọi thứ thay đổi.
Lúc này Lục Hoài không ở trong căn phòng tối tăm kia nữa, tầm mắt dần rõ ràng, có thể thấy rõ bốn phía.
Bây giờ hắn đang đứng trên một đoàn tàu lửa phóng đi rất nhanh, cảnh vật ngoài cửa sổ dần lướt qua.
Lục Hoài liếc mắt đã thấy Diệp Sở.
Lục Hoài đứng ở một đầu toa xe, Diệp Sở đứng ở đầu toa bên kia.
Nàng đang chạy về phía hắn, sắc mặt nôn nóng, như đang có chuyện muốn nói cho hắn biết.
Toa xe rất đông, chen chúc của hai người.
Lục Hoài cau mày, hắn chợt đưa tay ra, muốn nắm tay nàng.
Lục Hoài còn chưa chạm vào Diệp Sở, nàng đã nhanh chính biến mất vào giữa đám đông.
Không còn tung tích..
Trái tim hắn đột nhiên thắt lại.
Lục Hoài mở mắt, tỉnh lại từ trong mộng, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Vừa rồi Diệp Sở nôn nóng như vậy, rõ ràng là có việc muốn nói.
Bởi vì Lục Hoài chỉ chú ý đến an nguy của Diệp Sở, hắn chưa từng móc nối Diệp Sở với nữ tử trong mộng lại với nhau.
Một giây đó, trên môi hắn là cảm xúc mềm mại.
Giây tiếp theo, suy nghĩ của hắn lại đặt trên giấc mơ với xe lửa.
Hắn đoán, có lẽ Diệp Sở đã gặp phải phiền toái.
Lục Hoài nghiêng đầu, nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ.
Hắn chỉ có một suy nghĩ.
Hắn muốn đến Bắc Bình tìm nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.