Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 190: Chương 183
Bệ Hạ Không Lên Triều
25/01/2022
Diệp Sở sửng sốt.
Lục Hoài hơi thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt Diệp Sở.
Nhịp thở của hai người rất nhẹ, lồng ngực hơi phập phồng, như thêm phần hẹp lại.
Hắn liếc nhìn Diệp Sở một cái, ánh mắt đảo qua mặt nàng.
Gương mặt nàng hơi ửng đỏ, nhưng vẫn không nói gì.
Không đợi câu trả lời của nàng, Lục Hoài đã tự ý hành động. Hắn biết dù có thân mật ở trong xe đến đâu đi nữa, người bên ngoài cũng không thể nhìn rõ.
Trong xe rất yên tĩnh, sự ái muội dần dần cô đọng lại, giọng nói trầm thấp của Lục Hoài vang lên.
Hắn lại nói: "Nơi này không tiên."
"Xuống xe rồi lại nói."
Diệp Sở: "..."
Bàn tay Lục Hoài đưa về phía Diệp Sở, thay nàng mở cửa xe.
Khóe miệng hắn dắt lên, ý cười càng sâu hơn.
Sau khi xuống xe, Lục Hoài bước qua bên cạnh Diệp Sở, đứng vài giây.
Lục Hoài nhắc nàng một câu.
"Đừng quên những gì nàng muốn làm."
Diệp Sở vô thức vòng lấy tay Lục Hoài, nàng mím môi thành một đường thẳng.
Hắn nghiêng đầu, nhìn vị trí tay hai người đang giao nhau, cười khẽ một tiếng.
Diệp Sở nhận ra ánh mắt của Lục Hoài, nàng nhưng vẫn nhìn thẳng ra trước, không quay đầu nhìn hắn.
Bọn họ cùng nhau đi vào nhà hàng kia.
Nơi này xây theo cấu trúc phương Tây, các cửa đều có các tấm kính trong suốt, có thể nhìn rõ bên trong.
Chưa đến giấc trưa, Lục Hoài chọn một bàn gần cửa sổ.
Ở đây có thể khiến cho người theo dõi họ nhìn rõ mọi chuyện, bản thân lại nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Vì để tiện làm việc, Lục Hoài ngồi bên cạnh Diệp Sở.
Hắn ra vẻ vô tình ôm lấy bả vai Diệp Sở, hành động rất tự nhiên.
Nghĩ đến chuyện có người đang theo dõi họ, cơ thể Diệp Sở không tự chủ mà hơi cứng nhắc.
Lục Hoài nhẹ giọng: "Thả lỏng đi."
Câu nói của hắn hình như có hiệu quả với Diệp Sở, nàng từ từ thả lỏng, tùy ý để hắn ôm.
Khóe miệng Lục Hoài hiện lên ý cười: "Nàng nghĩ người ủy thác kia đang ở nơi nào?"
Dư quang của hai người nhìn lướt qua xung quanh, nhưng lại không hề phát hiện có ai khả nghi.
Diệp Sở nói: "Hẳn là đang ở chỗ mà chúng ta không nhìn thấy."
Lục Hoài: "Chúng ta gọi món đi."
Tay hắn vẫn không buông ra, một tay tiếp tục ôm Diệp Sở, tay khác lại cầm thực đơn.
Diệp Sở nhận thực đơn tù tay Lục Hoài giúp hắn chọn.
Bàn tay trống không của Lục Hoài đặt xuống dưới, như đang muốn tìm chuyện gì đó để làm.
Khi Diệp Sở đang nghiên cứu thực đơn, hắn vén mái tóc dài của nàng ra đằng sau, đầu ngón tay ấm áp lướt qua tai nàng, mang heo cả hơi ấm.
Sau khi gọi món xong, họ lại nói chuyện phiếm một lúc.
Qua mấy phút.
Lục Hoài chợt tới gần Diệp Sở, cơ thể dán đến, nóng cháy.
Diệp Sở quay đầu nhìn, nàng mượn vị trí, người khác sẽ không nhìn thấy uẩn khúc bên trong.
Nàng suy nghĩ một lát, nhanh chóng hạ quyết tâm.
Diệp Sở lại gần Lục Hoài, hoie thở thêm gấp gáp.
Mắt thấy môi nàng chuẩn bị dán lại..
Lúc này, trong không gian chợt vang lên tiếng súng!
Viên đạn đột nhiên bay tới, lướt qua bên tai Lục Hoài, cửa kính cahs họ không xa bị bắn nát.
Âm thanh kịch liệt vang vọng!
Theo tiếng súng, nhà hàng trở nên rối loạn, bầu không khí ái muội tan biến.
Động tác của Lục Hoài và Diệp Sở cứng lại, bọn họ phản ứng rất nhanh, di chuyển cách xa đối phương.
Hai người cùng lúc nhìn qua, viên đạn kia ghim vào trong tường.
Dù cửa kính bể nát, nhưng phạm vi rất nhỏ, chung quanh cũng không có người.
Mục tiêu được xác định rất rõ, không làm ai bị thương, người nổ súng đã đạt được mục đích.
Ở tường xuất hiện một lỗ đạn.
Vẫn còn ý cảnh cáo rất mạnh!
Hơn nữa nhát súng kia là nhắn vào Lục Hoài.
Lục Hoài nhướm mày, người kia nhịn không được.
* * *
Từ buổi sáng hôm nay, Anh Túc vẫn canh chừng cửa khách sạn mà Diệp Sở vào ở.
Hôm qua, khi Diệp Sở gặp chuyện ngoài ý muốn ở nhà hàng Trung Đức, nàng ấy đã ra tay giúp đỡ.
Anh Túc biết Diệp Sở đã nhận ra sự tồn tại của nàng ấy, nhưng nàng ấy sẽ không nói cho Diệp Sở thân phận của mình.
Một lát sau, Anh Túc nhìn ra cửa khách sạn.
Nàng ấy nhận thấy có người bước ra.
Là một nữ tử có khuôn mặt phổ thông..
Dù nàng đã ngụy trang, còn là gương mặt khác với hôm trước, nhưng Anh Túc biết người đó là Diệp Sở.
Giây tiếp theo, Anh Túc hơi nhíu mày.
Anh Túc nhìn thấy sau khi Diệp Sở đi ra không lâu sau, có một nam nhân xuất hiện ở phía sau.
Dáng người nam nhân cao lớn, hắn bước vài bước, đi tới bên cạnh Diệp Sở bên.
Sau đó hắn cúi đầu, như đang cùng Diệp Sở nói chuyện.
Lúc trước, Anh Túc nhìn ảnh chụp của Lục Hoài, thần hình người này rất giống Lục Hoài.
Huống chi, Giang tiên sinh nhắc đến Lục Hoài với nàng ấy, tuy tính cách hắn lạnh nhạt, nhưng thái độ khi ở chung với Diệp Sở rất khác.
Trong mắt của Anh Túc, Lục Hoài quan tâm Diệp Sở, đã vượt qua ranh giới của bằng hữu.
Trên báo cũng đã từng viết rằng Lục Hoài theo đuổi Diệp Sở rất phô trương, Anh Túc cũng đã đọc tin tức này.
Dưới đủ loại nguyên nhân, nàng ấy đã xác định thân phận của nam nhân này.
Hắn chính là Lục gia Tam thiếu, Lục Hoài.
Hôm qua, Anh Túc vẫn chưa thấy bóng dáng của Lục Hoài.
Có vẻ như hắn đã đến vào tối qua.
Là do Lục Hoài biết Diệp Sở đã gặp nguy hiểm mà đến sao?
Anh Túc nhìn Lục Hoài và Diệp Sở lên xe.
Lục Hoài lái xe, Diệp Sở ngồi bên cạnh hắn.
Xe chuyển bánh, di chuyển trên con đường dài.
Nàng ấy nhanh chóng thu lại suy tư, bám theo.
Anh Túc lái xe đằng sau hai người, nàng ấy cố tình duy trì một khoảng cách, không cách quá gần.
Xe của Anh Túc xe không nhanh không chậm đuổi theo. Đồng thời, nàng ấy cũng chú ý động tĩnh xung quanh.
Nàng ấy hiểu, Lục Hoài sao có thể ra ngoài mà không chuẩn bị gì được? Bên người hắn nhất định sẽ có thủ hạ của hắn.
Nàng ấy cũng không muốn để người của Lục Hoài phát hiện ra nàng ấy.
Rất may mắn, con đường này rất đông đúc.
Người tới tới lui lui, không ít xe, mùi vị phồn hoa ngập tràn.
Cho dù có người nhận ra Anh Túc đang theo đuôi, nàng ấy cũng có cách chạy thoát.
Anh Túc vừa đi theo, vừa chú ý tình hình trong xe.
Anh Túc thấy Lục Hoài không chạy xe quá nhanh, hắn vẫn cứ chậm rãi lái xe.
Anh Túc rõ ràng, Lục Hoài nhất định là đã biết sự tồn tại của nàng ấy.
Hắn cố ý lái chậm, là do biết đằng sau có người đi theo.
Lục Hoài không hề muốn cắt đuôi, mà muốn để nàng ấy đi theo.
Tính cảnh giác của Lục Hoài rất mạnh. Xem ra, từ khi ra khỏi khách sạn, hắn cũng đã phát hiện rồi.
Anh Túc vẫn không hề lo lắng, nàng vẫn chạy xe đằng sau.
Lúc này, xe dừng lại, đậu trước một nhà hàng.
Anh Túc cũng dừng xe, từ xa mà quan sát họ.
Lục Hoài và Diệp Sở cũng không nhanh chóng xuống xe.
Không ngờ rằng, Lục Hoài vậy mà khẽ cúi người xuống, áp sát tai Diệp Sở, như đang nói gì đó.
Bên ngoài là phố phường náo nhiệt, bên trong xe là một khoảng im lặng.
Giọng nói của những người đi đường như cách xa, mờ nhạt cách lớp cửa xe.
Anh Túc siết chặt tay lái. Giây tiếp theo, tay nàng ấy đột nhiên buông ra.
Lục Hoài cố ý tiếp xúc gần gĩ với Diệp Sở, là muốn nàng ấy xuất hiện.
Nhưng nàng ấy chắc chắn sẽ không mắc mưu.
Lục Hoài và Diệp Sở xuống xe, đi vào nhà hành.
Anh Túc cũng bước ra, hòa vào đám đông trên phố.
Anh Túc đứng ở một góc đường, đây là góc chết của tầm mắt họ, nàng ấy lẩn trốn ở đây.
Chỉ là, Anh Túc nhanh chóng mất bình tĩnh.
Nàng mặt mày trầm xuống, ánh mắt tiệm lạnh.
Khí chất quanh người lạnh đi vài phần, sự yên lặng của nàng cùng với mọi thứ xung quanh không hòa vào nhau.
Lục Hoài tới gần Diệp Sở, khoảng cách của hai người càng lúc càng gần.
Giây tiếp theo, Lục Hoài vậy mà hôn Diệp Sở.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, mọi âm thanh bên tai Anh Túc trong nháy mắt biến mất, ngay sau đó chìm vào một mảnh lặng thinh.
Đáy mắt Anh Túc trầm xuống, nàng ấy biết, mưu kế của Lục Hoài đã thành công.
Thấy cảnh này, nàng ấy không thể ngồi yên mà nhìn được.
Anh Túc rút súng, lên đạn, bóp cò.
Động tác liền mạch, không hề do dự.
Viên đạn xé gió, trong phút chốc xuyên qua không khí, lạnh táp vào xương.
Vừa hay cọ qua bên tai Lục Hoài, bắn thẳng vào bức tường sau lưng hắn.
Chỉ một tiếng súng ngắn ngủi, lướt qua phố xá ồn ả.
Lục Hoài và Diệp Sở nhanh chóng tách ra.
Trong nhà hàng yên tĩnh trong nháy mắt, không khí căng thẳng lên, khiến người khác khó mà thở nổi.
Giây tiếp theo, khách trong nhà hàng trở nên hoảng loạn, bọn họ lặp tức muốn ra khỏi đây.
Ánh mắt Anh Túc lạnh lùng, nàng ấy thoáng nhìn Diệp Sở lần cuối, sau đó quay người rời đi.
Viên đạn kia lướt qua tai Lục Hoài.
Nhưng hắn lại cười.
Lục Hoài biết là do người ủy thác đã tức giận.
Cho nên mới nhịn không được mà để lộ vị trí.
Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau một cái, lập tức đứng dậy.
Hai người chạy về phía tiếng súng phát ra.
Lục Hoài và Diệp Sở vừa rời nhà hàng, đã chạy tới góc tường ban đầu mà Anh Túc đã đứng.
Sau khi bọn họ rời khỏi nhà hàng, chưa đến gần đó đã gặp một nhóm người vây lại.
Lúc này, có một nhóm người lao đến.
Những người đó cứ cố ý vô tình va vào họ.
Thật rất kỳ lạ.
Lục Hoài biết là do người ủy thác kia làm ra.
Sau khi biết vị trí của mình bị lộp, nhanh chóng tìm người cản họ lại, cho bản thân thời gian chạy trốn.
Người kia phản ứng nhanh như vậy, nhất định đã đi mất rồi.
Có vẻ như hôm nay, bọn họ không tìm ra thân phận của người nọ rồi.
Khi Lục Hoài và Diệp Sở đuổi tới góc đường kia, đã không thấy người rồi.
Trong ngõ nhỏ sâu thẳm, chỉ còn một khoảng trống không người.
Đám người vừa mới ngăn họ lại, đến chỗ gần một cửa hàng bán hoa.
Không bao lâu sau, thủ hạ đã đưa lão bản của cửa hàng bán hoa ra cho Lục Hoài.
Ông có chút sợ, không biết là đã có chuyện gì.
Lão bản cửa hàng bán hoa chỉ nhận tiền làm việc, không ngờ rằng lại đắc tội với người ta.
"Ai sai ngươi ngăn cản bọn ta?" Lục Hoài trầm giọng hỏi.
Ông không không hề giấu giếm, nhanh chóng nói rất cả chuyện mình biết.
"Không liên quan đến ta, ta không biết người kia."
Lão bản cửa hàng bán hoa liên tục lắc đầu.
Lục Hoài hỏi tiếp: "Ngươi có nhìn rõ mặt người kia không?"
Ông vẫn lắc đầu: "Hắn mặc đồ màu đen, cũng đã che mặt. Vóc dáng trung bình, không rõ nam hay nữ."
Trong lòng Lục Hoài và Diệp Sở đã rõ, người ủy thác đã làm ra chuyện này, nhất định đã chuẩn bị cho trước.
Dù người kia đã để lộ mình ra, nhưng Lục Hoài vẫn không thể biết thân phận của hắn
* * *
Anh Túc xoay người, rời khỏi đó. Bước đi của nàng ấy vẫn chậm rãi nhẹ nhàng như cũ, nhưng so với trước lại nhanh hơn một chút.
Nhớ đến hành động lúc nãy của Lục Hoài, đáy mắt Anh Túc xuất hiện ý lạnh.
Nàng ấy quyết định sẽ gọi điện thoại cho Giang tiên sinh.
Anh Túc tới một tòa nhà yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, rất bí mật.
Nàng ấy lập tức đi vào.
Bên trong có một chiếc điện thoại. Anh Túc cầm microphone, bát số riêng của Giang tiên sinh.
Thời gian trôi đi, đầu bên kia không có người nhấc máy.
Ánh mắt Anh Túc tối xuống, nắm tay nàng ấy siết lại.
Anh Túc lạnh mặt, gọi lại lần nữa
Điện thoại vẫn không có người nghe.
Gác điện thoại, Anh Túc trầm ngâm, Giang tiên sinh không tiếp điện thoại, vậy là hắn cũng không có ở trong nhà.
Như vậy, rất có khả năng hắn đang ở Ám Các.
Anh Túc dịch dung, nhanh chóng rời nhà, đi tới một cửa hàng đồ cổ.
Cửa hàng đồ cổ ở Bắc Bình.
Người phụ trách cứ điểm ở đây là Mạnh Thập, hắn cúi đầu, đang kiểm tra sổ sách.
Bây giờ trong tiệm không có khách, vắng vẻ.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, không khí lạnh xông đến, phá tan yên tĩnh ở đây.
Có người đến.
Mạnh Thập ngẩng đầu, nhìn qua.
Anh Túc đi tới trước mặt Mạnh Thập, dừng bước.
Ngữ khí Anh Túc cực kỳ bình tĩnh: "Giang tiên sinh đâu?"
Mạnh Thập sững người.
Người giang hồ đều biết, các chủ Ám Các họ Giang. Nhưng những người đó cũng không bao giờ đến Ám Các tìm Giang tiên sinh.
Huống chi hành tung của Giang tiên sinh rất bí ẩn, dù là người của Ám Các, cũng không thường xuyên gặp hắn
Mạnh Thập dùng giọng điệu ôn hòa: "Giang tiên sinh sẽ không gặp ngươi."
Mạnh Thập nhìn Anh Túc, thêm một câu: "Vị tiểu thư này, nếu người muốn đặt đơn, chỉ cần nói thẳng."
Ý là, ngươi nếu muốn hạ đơn, nếu người người muốn giết không phạm quy củ của Ám Các, Ám Các sẽ nhận đơn của ngươi.
Nhưng mặt của Giang tiên sinh, ngươi không thể gặp đâu.
Anh Túc cứ nghĩ rằng đi tới cửa hàng đồ cổ, sẽ có thể gặp Giang tiên sinh. Không ngờ rằng Giang tiên sinh cũng không ở nơi này.
Đấy mắt Anh Túc giấu đi sự tức giận: "Hôm nay ta tới đây, là tới gặp Giang tiên sinh."
Nàng ấy bước lên vài bước, hạ giọng: "Nếu Giang tiên sinh không tới, ta sẽ ngồi ở đây chờ hắn."
Hôm nay nhất định nàng ấy phải gặp Giang tiên sinh.
Mạnh Thập lạnh giọng: "Giang tiên sinh không phải người ngươi muốn gặp là có thể gặp."
Hắn đã nói với nữ tử này rồi, Giang tiên sinh sẽ không gặp nàng. Nữ tử này lại cố tình làm như không nghe thấy.
Sắc mặt Anh Túc vẫn bình tĩnh như cũ, trong giọng lại mang theo uy hiếp: "Ta muốn gặp Giang tiên sinh, ngay bây giờ."
Từng câu từng chữ, cực kỳ rõ ràng.
Anh Túc vừa nói, tay nàng ấy cũng để xuống.
Bên góc sườn xám bị xốc lên, trên đùi nàng ấy có buộc một cây súng.
Anh Túc cầm súng, nhanh chóng lên đạn, nhắm vào Mạnh Thập.
Cùng lúc đó, Mạnh Thập nhận ra có điều gì đó không ổn, tay hắn đặt bên sườn, lấy súng chĩa vào Anh Túc.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, xé rách yên tĩnh lúc nãy!
Anh Túc dùng súng uy hiếp Mạnh Thập, vẻ mặt lạnh băng.
Mà đối diện nàng ấy là gương mặt không đổi sắc của Mạnh Thập.
Hai người cầm súng giằng co, không ai nhường ai.
Không khí giữa họ rất nặng nề, lạnh đến thấu xương.
Không khí bế tắc.
Lúc này, có một người vào tiệm. Bước chân của hắn cực kỳ nhẹ nhàng thong thả, sắc mặt đạm nhiên thong dong.
Là Giang Tuân.
Vừa rồi hắn dùng thân phận Hạ Tuân, đi giải quyết chuyện của Hạ gia.
Cho nên hắn không nhận được điện thoại của Anh Túc.
Sau khi Giang Tuân tới Bắc Bình, cũng chưa tới cửa hàng đồ cổ. Hôm nay, hắn chỉ muốn tới đây nhìn một chút.
Không nghĩ rằng, vừa mới đến, đã thấy tình hình thế này.
Bước chân Giang Tuân cứng lại, gọi một tiếng: "Anh Túc."
Anh Túc nghe thấy giọng của Giang Tuân, đôi mày của nàng ấy nhíu lại, lập tức xoay người, chĩa súng vào Giang Tuân.
Ánh nắng lạnh nhạt chiếu xuống, họng súng đen ngòm phản chiếu lại hơi lạnh.
Anh Túc nhìn về phía Giang Tuân, giọng nói lạnh lùng: "Cuối cùng ngươi cũng đến."
Súng của Mạnh Thập còn chĩa vào Anh Túc, nhưng Anh Túc lại như không nhận ra.
Mạnh Thập thấy hành động của Anh Túc, tức giận: "Các chủ, nữ nhân này nàng.."
Vẻ mặt Giang Tuân không đổi, hắn nhìn Mạnh Thập một cái.
Giọng nói rất bình tĩnh: "Mạnh Thập, hạ súng."
Mạnh Thập do dự: "Nhưng các chủ.."
Giang Tuân chậm rãi nói: "Ta thiếu nàng một mạng."
Nói đến đây, đáy mắt Giang Tuân hiện ra đau đớn kịch liệt, như một mặt hồ yên tĩnh xuất hiện một ngọn sóng.
Mạnh Thập ngẩn ra, nhưng hắn không hỏi nhiều, xoay người rời khỏi cửa hàng đồ cổ.
Cánh cửa tiệm đóng lại, khắp nơi trở về yên tĩnh, nhưng trong đó lại ẩn chứa nặng nề.
Giang Tuân kéo bức màn của cửa hàng đồ cổ lại.
Đèn treo trên trần bật lên, khắp nơi im lặng, không ai biết trong tiệm có chuyện gì.
Tầm mắt Giang Tuân một lần nữa đặt lên người Anh Túc.
Anh Túc cười lạnh một tiếng: "Nếu hôm nay không phải ta tận mắt thấy, ta sẽ không nghĩ rằng Diệp Sở lại thân mật như vậy với Lục Tam thiếu."
"Ta nhờ ngươi chăm sóc Diệp Sở, ngươi chăm sóc như vậy sao?"
Lửa giận của Anh Túc lửa vẫn chưa lui xuống.
Giang Tuân: "Tam thiếu cũng không có ác ý."
Tuy Lục Hoài thích Diệp Sở, nhưng Giang Tuân có thể nhận thấy, Lục Hoài cực kỳ tôn trọng Diệp Sở.
Giang Tuân cũng không rõ hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Anh Túc lạnh giọng: "Không phải lúc trước ta đã nói ngươi phải nhìn chằm chằm hắn sao?"
Có Giang tiên sinh chăm sóc Diệp Sở, Anh Túc mới tạm thời yên tâm, để Diệp Sở ở cùng với Lục Hoài. Nhưng Giang tiên sinh đã làm nàng ấy thất vọng rồi.
Bầu không khí trầm xuống, giấu trong đó là sự áp lực.
Anh Túc bày ra gương mặt không cảm xúc nhìn Giang Tuân, vẫn không hề hạ súng xuống.
Giang Tuân xoay người, đi về phía cái bàn.
Trên bàn đã đặt một ấm trà, Mạnh Thập biết hôm nay Giang tiên sinh sẽ đến, đã bị tốt.
Ánh sáng lướt qua mặt Giang Tuân, vẻ mặt hắn rất thong dong, cực kỳ thanh nhã.
Giang Tuân cầm lấy ấm trà, rót trà vào ly, nước trà chậm rãi chảy vào ly sứ trắng.
Giang Tuân cầm ly, đặt nó xuống trước mặt Anh Túc.
Nhất cử nhất động đều rất ưu nhã.
Không khí tranh lành se lạnh, trong phòng rất an tĩnh.
Trước mặt Anh Túc là một ly trà, vẻ mặt của nàng ấy hơi hạ xuống, cất súng.
Giọng điệu của Anh Túc nhẹ đi một chút: "Giang, vừa rồi ngươi đã ở đâu?"
Anh Túc cũng không biết Giang Tuân có một thân phận khác, lúc trước nàng ấy không thể gọi điện cho hắn, bây giờ lại hỏi.
Giang Tuân cũng không trả lời: "Có chút chuyện cần phải xử lý."
Anh Túc cúi đầu nhấm một ngụm trà: "Ta theo dõi Diệp Sở mấy ngày."
Nàng ấy không hề nói chuyện ở tiệm cơm Đức Trung, Hạ Tuân và người trước mắt lại với nhau.
Anh Túc: "Ngươi nói không sai, quan hệ giữa nàng và Hạ Tuân của cửa hàng thực phẩm miền nam là bằng hữu."
Giang Tuân ừ một tiếng, thái độ ôn hòa.
Đôi mắt Anh Túc nhíu lại: "Nhưng tâm tư của vị Lục Tam thiếu này rất thâm sâu."
"Hắn vì muốn ta lộ diện, vậy mà có thể làm vậy với Diệp Sở.."
Lúc này, điện thoại trên bàn vẫn vang lên.
Anh Túc và Giang Tuân nhìn nhau một cái.
Giang Tuân nhanh chóng đi đến bên điện thoại, nhận máy.
Một âm thanh trầm thấp truyền từ đầu kia đến: "Giang Tuân."
Đôi mắt Giang Tuân hơi rút lại.
Hắn bình tĩnh mà nói: "Lục Hoài."
Lục Hoài cười một tiếng: "Ngươi thật sự đang ở cửa hàng đồ cổ."
Đã nhận điện thoại, Giang Tuân không có bất kỳ lý do gì để chối.
Lục Hoài lại nói: "Ta đã tới Bắc Bình, muốn gặp ngươi một chút."
Giọng điệu của Lục Hoài nhàn nhạt, nghe qua chỉ đang nói chuyện bình thường.
Nhưng lại giống như một cái bẫy.
Nhưng Giang Tuân không thể lảng tránh, hắn cần trả lời câu hỏi này.
Giang Tuân không từ chối: "Gặp mặt thế nào?"
Lục Hoài đã đạt được mục đích: "Ta sẽ tới cửa hàng đồ cổ ở Bắc Bình tìm ngươi."
Khắp không gian bay đầy mùi của âm mưu.
Giọng nói của hắn lạnh lùng, thuận miệng nói một câu.
"Ý của ngươi thế nào?"
* * *
Tác giả có lời muốn nói: Anh Túc và Tam thiếu đấu trí đấu dũng.
Lục Hoài hơi thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt Diệp Sở.
Nhịp thở của hai người rất nhẹ, lồng ngực hơi phập phồng, như thêm phần hẹp lại.
Hắn liếc nhìn Diệp Sở một cái, ánh mắt đảo qua mặt nàng.
Gương mặt nàng hơi ửng đỏ, nhưng vẫn không nói gì.
Không đợi câu trả lời của nàng, Lục Hoài đã tự ý hành động. Hắn biết dù có thân mật ở trong xe đến đâu đi nữa, người bên ngoài cũng không thể nhìn rõ.
Trong xe rất yên tĩnh, sự ái muội dần dần cô đọng lại, giọng nói trầm thấp của Lục Hoài vang lên.
Hắn lại nói: "Nơi này không tiên."
"Xuống xe rồi lại nói."
Diệp Sở: "..."
Bàn tay Lục Hoài đưa về phía Diệp Sở, thay nàng mở cửa xe.
Khóe miệng hắn dắt lên, ý cười càng sâu hơn.
Sau khi xuống xe, Lục Hoài bước qua bên cạnh Diệp Sở, đứng vài giây.
Lục Hoài nhắc nàng một câu.
"Đừng quên những gì nàng muốn làm."
Diệp Sở vô thức vòng lấy tay Lục Hoài, nàng mím môi thành một đường thẳng.
Hắn nghiêng đầu, nhìn vị trí tay hai người đang giao nhau, cười khẽ một tiếng.
Diệp Sở nhận ra ánh mắt của Lục Hoài, nàng nhưng vẫn nhìn thẳng ra trước, không quay đầu nhìn hắn.
Bọn họ cùng nhau đi vào nhà hàng kia.
Nơi này xây theo cấu trúc phương Tây, các cửa đều có các tấm kính trong suốt, có thể nhìn rõ bên trong.
Chưa đến giấc trưa, Lục Hoài chọn một bàn gần cửa sổ.
Ở đây có thể khiến cho người theo dõi họ nhìn rõ mọi chuyện, bản thân lại nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Vì để tiện làm việc, Lục Hoài ngồi bên cạnh Diệp Sở.
Hắn ra vẻ vô tình ôm lấy bả vai Diệp Sở, hành động rất tự nhiên.
Nghĩ đến chuyện có người đang theo dõi họ, cơ thể Diệp Sở không tự chủ mà hơi cứng nhắc.
Lục Hoài nhẹ giọng: "Thả lỏng đi."
Câu nói của hắn hình như có hiệu quả với Diệp Sở, nàng từ từ thả lỏng, tùy ý để hắn ôm.
Khóe miệng Lục Hoài hiện lên ý cười: "Nàng nghĩ người ủy thác kia đang ở nơi nào?"
Dư quang của hai người nhìn lướt qua xung quanh, nhưng lại không hề phát hiện có ai khả nghi.
Diệp Sở nói: "Hẳn là đang ở chỗ mà chúng ta không nhìn thấy."
Lục Hoài: "Chúng ta gọi món đi."
Tay hắn vẫn không buông ra, một tay tiếp tục ôm Diệp Sở, tay khác lại cầm thực đơn.
Diệp Sở nhận thực đơn tù tay Lục Hoài giúp hắn chọn.
Bàn tay trống không của Lục Hoài đặt xuống dưới, như đang muốn tìm chuyện gì đó để làm.
Khi Diệp Sở đang nghiên cứu thực đơn, hắn vén mái tóc dài của nàng ra đằng sau, đầu ngón tay ấm áp lướt qua tai nàng, mang heo cả hơi ấm.
Sau khi gọi món xong, họ lại nói chuyện phiếm một lúc.
Qua mấy phút.
Lục Hoài chợt tới gần Diệp Sở, cơ thể dán đến, nóng cháy.
Diệp Sở quay đầu nhìn, nàng mượn vị trí, người khác sẽ không nhìn thấy uẩn khúc bên trong.
Nàng suy nghĩ một lát, nhanh chóng hạ quyết tâm.
Diệp Sở lại gần Lục Hoài, hoie thở thêm gấp gáp.
Mắt thấy môi nàng chuẩn bị dán lại..
Lúc này, trong không gian chợt vang lên tiếng súng!
Viên đạn đột nhiên bay tới, lướt qua bên tai Lục Hoài, cửa kính cahs họ không xa bị bắn nát.
Âm thanh kịch liệt vang vọng!
Theo tiếng súng, nhà hàng trở nên rối loạn, bầu không khí ái muội tan biến.
Động tác của Lục Hoài và Diệp Sở cứng lại, bọn họ phản ứng rất nhanh, di chuyển cách xa đối phương.
Hai người cùng lúc nhìn qua, viên đạn kia ghim vào trong tường.
Dù cửa kính bể nát, nhưng phạm vi rất nhỏ, chung quanh cũng không có người.
Mục tiêu được xác định rất rõ, không làm ai bị thương, người nổ súng đã đạt được mục đích.
Ở tường xuất hiện một lỗ đạn.
Vẫn còn ý cảnh cáo rất mạnh!
Hơn nữa nhát súng kia là nhắn vào Lục Hoài.
Lục Hoài nhướm mày, người kia nhịn không được.
* * *
Từ buổi sáng hôm nay, Anh Túc vẫn canh chừng cửa khách sạn mà Diệp Sở vào ở.
Hôm qua, khi Diệp Sở gặp chuyện ngoài ý muốn ở nhà hàng Trung Đức, nàng ấy đã ra tay giúp đỡ.
Anh Túc biết Diệp Sở đã nhận ra sự tồn tại của nàng ấy, nhưng nàng ấy sẽ không nói cho Diệp Sở thân phận của mình.
Một lát sau, Anh Túc nhìn ra cửa khách sạn.
Nàng ấy nhận thấy có người bước ra.
Là một nữ tử có khuôn mặt phổ thông..
Dù nàng đã ngụy trang, còn là gương mặt khác với hôm trước, nhưng Anh Túc biết người đó là Diệp Sở.
Giây tiếp theo, Anh Túc hơi nhíu mày.
Anh Túc nhìn thấy sau khi Diệp Sở đi ra không lâu sau, có một nam nhân xuất hiện ở phía sau.
Dáng người nam nhân cao lớn, hắn bước vài bước, đi tới bên cạnh Diệp Sở bên.
Sau đó hắn cúi đầu, như đang cùng Diệp Sở nói chuyện.
Lúc trước, Anh Túc nhìn ảnh chụp của Lục Hoài, thần hình người này rất giống Lục Hoài.
Huống chi, Giang tiên sinh nhắc đến Lục Hoài với nàng ấy, tuy tính cách hắn lạnh nhạt, nhưng thái độ khi ở chung với Diệp Sở rất khác.
Trong mắt của Anh Túc, Lục Hoài quan tâm Diệp Sở, đã vượt qua ranh giới của bằng hữu.
Trên báo cũng đã từng viết rằng Lục Hoài theo đuổi Diệp Sở rất phô trương, Anh Túc cũng đã đọc tin tức này.
Dưới đủ loại nguyên nhân, nàng ấy đã xác định thân phận của nam nhân này.
Hắn chính là Lục gia Tam thiếu, Lục Hoài.
Hôm qua, Anh Túc vẫn chưa thấy bóng dáng của Lục Hoài.
Có vẻ như hắn đã đến vào tối qua.
Là do Lục Hoài biết Diệp Sở đã gặp nguy hiểm mà đến sao?
Anh Túc nhìn Lục Hoài và Diệp Sở lên xe.
Lục Hoài lái xe, Diệp Sở ngồi bên cạnh hắn.
Xe chuyển bánh, di chuyển trên con đường dài.
Nàng ấy nhanh chóng thu lại suy tư, bám theo.
Anh Túc lái xe đằng sau hai người, nàng ấy cố tình duy trì một khoảng cách, không cách quá gần.
Xe của Anh Túc xe không nhanh không chậm đuổi theo. Đồng thời, nàng ấy cũng chú ý động tĩnh xung quanh.
Nàng ấy hiểu, Lục Hoài sao có thể ra ngoài mà không chuẩn bị gì được? Bên người hắn nhất định sẽ có thủ hạ của hắn.
Nàng ấy cũng không muốn để người của Lục Hoài phát hiện ra nàng ấy.
Rất may mắn, con đường này rất đông đúc.
Người tới tới lui lui, không ít xe, mùi vị phồn hoa ngập tràn.
Cho dù có người nhận ra Anh Túc đang theo đuôi, nàng ấy cũng có cách chạy thoát.
Anh Túc vừa đi theo, vừa chú ý tình hình trong xe.
Anh Túc thấy Lục Hoài không chạy xe quá nhanh, hắn vẫn cứ chậm rãi lái xe.
Anh Túc rõ ràng, Lục Hoài nhất định là đã biết sự tồn tại của nàng ấy.
Hắn cố ý lái chậm, là do biết đằng sau có người đi theo.
Lục Hoài không hề muốn cắt đuôi, mà muốn để nàng ấy đi theo.
Tính cảnh giác của Lục Hoài rất mạnh. Xem ra, từ khi ra khỏi khách sạn, hắn cũng đã phát hiện rồi.
Anh Túc vẫn không hề lo lắng, nàng vẫn chạy xe đằng sau.
Lúc này, xe dừng lại, đậu trước một nhà hàng.
Anh Túc cũng dừng xe, từ xa mà quan sát họ.
Lục Hoài và Diệp Sở cũng không nhanh chóng xuống xe.
Không ngờ rằng, Lục Hoài vậy mà khẽ cúi người xuống, áp sát tai Diệp Sở, như đang nói gì đó.
Bên ngoài là phố phường náo nhiệt, bên trong xe là một khoảng im lặng.
Giọng nói của những người đi đường như cách xa, mờ nhạt cách lớp cửa xe.
Anh Túc siết chặt tay lái. Giây tiếp theo, tay nàng ấy đột nhiên buông ra.
Lục Hoài cố ý tiếp xúc gần gĩ với Diệp Sở, là muốn nàng ấy xuất hiện.
Nhưng nàng ấy chắc chắn sẽ không mắc mưu.
Lục Hoài và Diệp Sở xuống xe, đi vào nhà hành.
Anh Túc cũng bước ra, hòa vào đám đông trên phố.
Anh Túc đứng ở một góc đường, đây là góc chết của tầm mắt họ, nàng ấy lẩn trốn ở đây.
Chỉ là, Anh Túc nhanh chóng mất bình tĩnh.
Nàng mặt mày trầm xuống, ánh mắt tiệm lạnh.
Khí chất quanh người lạnh đi vài phần, sự yên lặng của nàng cùng với mọi thứ xung quanh không hòa vào nhau.
Lục Hoài tới gần Diệp Sở, khoảng cách của hai người càng lúc càng gần.
Giây tiếp theo, Lục Hoài vậy mà hôn Diệp Sở.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, mọi âm thanh bên tai Anh Túc trong nháy mắt biến mất, ngay sau đó chìm vào một mảnh lặng thinh.
Đáy mắt Anh Túc trầm xuống, nàng ấy biết, mưu kế của Lục Hoài đã thành công.
Thấy cảnh này, nàng ấy không thể ngồi yên mà nhìn được.
Anh Túc rút súng, lên đạn, bóp cò.
Động tác liền mạch, không hề do dự.
Viên đạn xé gió, trong phút chốc xuyên qua không khí, lạnh táp vào xương.
Vừa hay cọ qua bên tai Lục Hoài, bắn thẳng vào bức tường sau lưng hắn.
Chỉ một tiếng súng ngắn ngủi, lướt qua phố xá ồn ả.
Lục Hoài và Diệp Sở nhanh chóng tách ra.
Trong nhà hàng yên tĩnh trong nháy mắt, không khí căng thẳng lên, khiến người khác khó mà thở nổi.
Giây tiếp theo, khách trong nhà hàng trở nên hoảng loạn, bọn họ lặp tức muốn ra khỏi đây.
Ánh mắt Anh Túc lạnh lùng, nàng ấy thoáng nhìn Diệp Sở lần cuối, sau đó quay người rời đi.
Viên đạn kia lướt qua tai Lục Hoài.
Nhưng hắn lại cười.
Lục Hoài biết là do người ủy thác đã tức giận.
Cho nên mới nhịn không được mà để lộ vị trí.
Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau một cái, lập tức đứng dậy.
Hai người chạy về phía tiếng súng phát ra.
Lục Hoài và Diệp Sở vừa rời nhà hàng, đã chạy tới góc tường ban đầu mà Anh Túc đã đứng.
Sau khi bọn họ rời khỏi nhà hàng, chưa đến gần đó đã gặp một nhóm người vây lại.
Lúc này, có một nhóm người lao đến.
Những người đó cứ cố ý vô tình va vào họ.
Thật rất kỳ lạ.
Lục Hoài biết là do người ủy thác kia làm ra.
Sau khi biết vị trí của mình bị lộp, nhanh chóng tìm người cản họ lại, cho bản thân thời gian chạy trốn.
Người kia phản ứng nhanh như vậy, nhất định đã đi mất rồi.
Có vẻ như hôm nay, bọn họ không tìm ra thân phận của người nọ rồi.
Khi Lục Hoài và Diệp Sở đuổi tới góc đường kia, đã không thấy người rồi.
Trong ngõ nhỏ sâu thẳm, chỉ còn một khoảng trống không người.
Đám người vừa mới ngăn họ lại, đến chỗ gần một cửa hàng bán hoa.
Không bao lâu sau, thủ hạ đã đưa lão bản của cửa hàng bán hoa ra cho Lục Hoài.
Ông có chút sợ, không biết là đã có chuyện gì.
Lão bản cửa hàng bán hoa chỉ nhận tiền làm việc, không ngờ rằng lại đắc tội với người ta.
"Ai sai ngươi ngăn cản bọn ta?" Lục Hoài trầm giọng hỏi.
Ông không không hề giấu giếm, nhanh chóng nói rất cả chuyện mình biết.
"Không liên quan đến ta, ta không biết người kia."
Lão bản cửa hàng bán hoa liên tục lắc đầu.
Lục Hoài hỏi tiếp: "Ngươi có nhìn rõ mặt người kia không?"
Ông vẫn lắc đầu: "Hắn mặc đồ màu đen, cũng đã che mặt. Vóc dáng trung bình, không rõ nam hay nữ."
Trong lòng Lục Hoài và Diệp Sở đã rõ, người ủy thác đã làm ra chuyện này, nhất định đã chuẩn bị cho trước.
Dù người kia đã để lộ mình ra, nhưng Lục Hoài vẫn không thể biết thân phận của hắn
* * *
Anh Túc xoay người, rời khỏi đó. Bước đi của nàng ấy vẫn chậm rãi nhẹ nhàng như cũ, nhưng so với trước lại nhanh hơn một chút.
Nhớ đến hành động lúc nãy của Lục Hoài, đáy mắt Anh Túc xuất hiện ý lạnh.
Nàng ấy quyết định sẽ gọi điện thoại cho Giang tiên sinh.
Anh Túc tới một tòa nhà yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, rất bí mật.
Nàng ấy lập tức đi vào.
Bên trong có một chiếc điện thoại. Anh Túc cầm microphone, bát số riêng của Giang tiên sinh.
Thời gian trôi đi, đầu bên kia không có người nhấc máy.
Ánh mắt Anh Túc tối xuống, nắm tay nàng ấy siết lại.
Anh Túc lạnh mặt, gọi lại lần nữa
Điện thoại vẫn không có người nghe.
Gác điện thoại, Anh Túc trầm ngâm, Giang tiên sinh không tiếp điện thoại, vậy là hắn cũng không có ở trong nhà.
Như vậy, rất có khả năng hắn đang ở Ám Các.
Anh Túc dịch dung, nhanh chóng rời nhà, đi tới một cửa hàng đồ cổ.
Cửa hàng đồ cổ ở Bắc Bình.
Người phụ trách cứ điểm ở đây là Mạnh Thập, hắn cúi đầu, đang kiểm tra sổ sách.
Bây giờ trong tiệm không có khách, vắng vẻ.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, không khí lạnh xông đến, phá tan yên tĩnh ở đây.
Có người đến.
Mạnh Thập ngẩng đầu, nhìn qua.
Anh Túc đi tới trước mặt Mạnh Thập, dừng bước.
Ngữ khí Anh Túc cực kỳ bình tĩnh: "Giang tiên sinh đâu?"
Mạnh Thập sững người.
Người giang hồ đều biết, các chủ Ám Các họ Giang. Nhưng những người đó cũng không bao giờ đến Ám Các tìm Giang tiên sinh.
Huống chi hành tung của Giang tiên sinh rất bí ẩn, dù là người của Ám Các, cũng không thường xuyên gặp hắn
Mạnh Thập dùng giọng điệu ôn hòa: "Giang tiên sinh sẽ không gặp ngươi."
Mạnh Thập nhìn Anh Túc, thêm một câu: "Vị tiểu thư này, nếu người muốn đặt đơn, chỉ cần nói thẳng."
Ý là, ngươi nếu muốn hạ đơn, nếu người người muốn giết không phạm quy củ của Ám Các, Ám Các sẽ nhận đơn của ngươi.
Nhưng mặt của Giang tiên sinh, ngươi không thể gặp đâu.
Anh Túc cứ nghĩ rằng đi tới cửa hàng đồ cổ, sẽ có thể gặp Giang tiên sinh. Không ngờ rằng Giang tiên sinh cũng không ở nơi này.
Đấy mắt Anh Túc giấu đi sự tức giận: "Hôm nay ta tới đây, là tới gặp Giang tiên sinh."
Nàng ấy bước lên vài bước, hạ giọng: "Nếu Giang tiên sinh không tới, ta sẽ ngồi ở đây chờ hắn."
Hôm nay nhất định nàng ấy phải gặp Giang tiên sinh.
Mạnh Thập lạnh giọng: "Giang tiên sinh không phải người ngươi muốn gặp là có thể gặp."
Hắn đã nói với nữ tử này rồi, Giang tiên sinh sẽ không gặp nàng. Nữ tử này lại cố tình làm như không nghe thấy.
Sắc mặt Anh Túc vẫn bình tĩnh như cũ, trong giọng lại mang theo uy hiếp: "Ta muốn gặp Giang tiên sinh, ngay bây giờ."
Từng câu từng chữ, cực kỳ rõ ràng.
Anh Túc vừa nói, tay nàng ấy cũng để xuống.
Bên góc sườn xám bị xốc lên, trên đùi nàng ấy có buộc một cây súng.
Anh Túc cầm súng, nhanh chóng lên đạn, nhắm vào Mạnh Thập.
Cùng lúc đó, Mạnh Thập nhận ra có điều gì đó không ổn, tay hắn đặt bên sườn, lấy súng chĩa vào Anh Túc.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, xé rách yên tĩnh lúc nãy!
Anh Túc dùng súng uy hiếp Mạnh Thập, vẻ mặt lạnh băng.
Mà đối diện nàng ấy là gương mặt không đổi sắc của Mạnh Thập.
Hai người cầm súng giằng co, không ai nhường ai.
Không khí giữa họ rất nặng nề, lạnh đến thấu xương.
Không khí bế tắc.
Lúc này, có một người vào tiệm. Bước chân của hắn cực kỳ nhẹ nhàng thong thả, sắc mặt đạm nhiên thong dong.
Là Giang Tuân.
Vừa rồi hắn dùng thân phận Hạ Tuân, đi giải quyết chuyện của Hạ gia.
Cho nên hắn không nhận được điện thoại của Anh Túc.
Sau khi Giang Tuân tới Bắc Bình, cũng chưa tới cửa hàng đồ cổ. Hôm nay, hắn chỉ muốn tới đây nhìn một chút.
Không nghĩ rằng, vừa mới đến, đã thấy tình hình thế này.
Bước chân Giang Tuân cứng lại, gọi một tiếng: "Anh Túc."
Anh Túc nghe thấy giọng của Giang Tuân, đôi mày của nàng ấy nhíu lại, lập tức xoay người, chĩa súng vào Giang Tuân.
Ánh nắng lạnh nhạt chiếu xuống, họng súng đen ngòm phản chiếu lại hơi lạnh.
Anh Túc nhìn về phía Giang Tuân, giọng nói lạnh lùng: "Cuối cùng ngươi cũng đến."
Súng của Mạnh Thập còn chĩa vào Anh Túc, nhưng Anh Túc lại như không nhận ra.
Mạnh Thập thấy hành động của Anh Túc, tức giận: "Các chủ, nữ nhân này nàng.."
Vẻ mặt Giang Tuân không đổi, hắn nhìn Mạnh Thập một cái.
Giọng nói rất bình tĩnh: "Mạnh Thập, hạ súng."
Mạnh Thập do dự: "Nhưng các chủ.."
Giang Tuân chậm rãi nói: "Ta thiếu nàng một mạng."
Nói đến đây, đáy mắt Giang Tuân hiện ra đau đớn kịch liệt, như một mặt hồ yên tĩnh xuất hiện một ngọn sóng.
Mạnh Thập ngẩn ra, nhưng hắn không hỏi nhiều, xoay người rời khỏi cửa hàng đồ cổ.
Cánh cửa tiệm đóng lại, khắp nơi trở về yên tĩnh, nhưng trong đó lại ẩn chứa nặng nề.
Giang Tuân kéo bức màn của cửa hàng đồ cổ lại.
Đèn treo trên trần bật lên, khắp nơi im lặng, không ai biết trong tiệm có chuyện gì.
Tầm mắt Giang Tuân một lần nữa đặt lên người Anh Túc.
Anh Túc cười lạnh một tiếng: "Nếu hôm nay không phải ta tận mắt thấy, ta sẽ không nghĩ rằng Diệp Sở lại thân mật như vậy với Lục Tam thiếu."
"Ta nhờ ngươi chăm sóc Diệp Sở, ngươi chăm sóc như vậy sao?"
Lửa giận của Anh Túc lửa vẫn chưa lui xuống.
Giang Tuân: "Tam thiếu cũng không có ác ý."
Tuy Lục Hoài thích Diệp Sở, nhưng Giang Tuân có thể nhận thấy, Lục Hoài cực kỳ tôn trọng Diệp Sở.
Giang Tuân cũng không rõ hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Anh Túc lạnh giọng: "Không phải lúc trước ta đã nói ngươi phải nhìn chằm chằm hắn sao?"
Có Giang tiên sinh chăm sóc Diệp Sở, Anh Túc mới tạm thời yên tâm, để Diệp Sở ở cùng với Lục Hoài. Nhưng Giang tiên sinh đã làm nàng ấy thất vọng rồi.
Bầu không khí trầm xuống, giấu trong đó là sự áp lực.
Anh Túc bày ra gương mặt không cảm xúc nhìn Giang Tuân, vẫn không hề hạ súng xuống.
Giang Tuân xoay người, đi về phía cái bàn.
Trên bàn đã đặt một ấm trà, Mạnh Thập biết hôm nay Giang tiên sinh sẽ đến, đã bị tốt.
Ánh sáng lướt qua mặt Giang Tuân, vẻ mặt hắn rất thong dong, cực kỳ thanh nhã.
Giang Tuân cầm lấy ấm trà, rót trà vào ly, nước trà chậm rãi chảy vào ly sứ trắng.
Giang Tuân cầm ly, đặt nó xuống trước mặt Anh Túc.
Nhất cử nhất động đều rất ưu nhã.
Không khí tranh lành se lạnh, trong phòng rất an tĩnh.
Trước mặt Anh Túc là một ly trà, vẻ mặt của nàng ấy hơi hạ xuống, cất súng.
Giọng điệu của Anh Túc nhẹ đi một chút: "Giang, vừa rồi ngươi đã ở đâu?"
Anh Túc cũng không biết Giang Tuân có một thân phận khác, lúc trước nàng ấy không thể gọi điện cho hắn, bây giờ lại hỏi.
Giang Tuân cũng không trả lời: "Có chút chuyện cần phải xử lý."
Anh Túc cúi đầu nhấm một ngụm trà: "Ta theo dõi Diệp Sở mấy ngày."
Nàng ấy không hề nói chuyện ở tiệm cơm Đức Trung, Hạ Tuân và người trước mắt lại với nhau.
Anh Túc: "Ngươi nói không sai, quan hệ giữa nàng và Hạ Tuân của cửa hàng thực phẩm miền nam là bằng hữu."
Giang Tuân ừ một tiếng, thái độ ôn hòa.
Đôi mắt Anh Túc nhíu lại: "Nhưng tâm tư của vị Lục Tam thiếu này rất thâm sâu."
"Hắn vì muốn ta lộ diện, vậy mà có thể làm vậy với Diệp Sở.."
Lúc này, điện thoại trên bàn vẫn vang lên.
Anh Túc và Giang Tuân nhìn nhau một cái.
Giang Tuân nhanh chóng đi đến bên điện thoại, nhận máy.
Một âm thanh trầm thấp truyền từ đầu kia đến: "Giang Tuân."
Đôi mắt Giang Tuân hơi rút lại.
Hắn bình tĩnh mà nói: "Lục Hoài."
Lục Hoài cười một tiếng: "Ngươi thật sự đang ở cửa hàng đồ cổ."
Đã nhận điện thoại, Giang Tuân không có bất kỳ lý do gì để chối.
Lục Hoài lại nói: "Ta đã tới Bắc Bình, muốn gặp ngươi một chút."
Giọng điệu của Lục Hoài nhàn nhạt, nghe qua chỉ đang nói chuyện bình thường.
Nhưng lại giống như một cái bẫy.
Nhưng Giang Tuân không thể lảng tránh, hắn cần trả lời câu hỏi này.
Giang Tuân không từ chối: "Gặp mặt thế nào?"
Lục Hoài đã đạt được mục đích: "Ta sẽ tới cửa hàng đồ cổ ở Bắc Bình tìm ngươi."
Khắp không gian bay đầy mùi của âm mưu.
Giọng nói của hắn lạnh lùng, thuận miệng nói một câu.
"Ý của ngươi thế nào?"
* * *
Tác giả có lời muốn nói: Anh Túc và Tam thiếu đấu trí đấu dũng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.