Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 40: Chương 33-3
Bệ Hạ Không Lên Triều
11/10/2018
Tống Thiến Như điêu ngoa như vậy, vừa gặp Lục Hoài, liền nũng nịu: “Tam thiếu, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.”
Tống Thiến Như nhìn Lục Hoài dựa vào trên tường, đối nàng xa cách, nhưng trong lòng vẫn yêu thảm hắn, nàng nhìn Lục Hoài không chớp mắt, lại bỏ qua lông mày đang nhăn lại của Lục Hoài.
“Tam thiếu, từ nhỏ ta liền thích ngươi, sự tích của ngươi mỗi người ở Bến Thượng Hải đều biết, ngươi vẫn luôn là anh hùng trong cảm nhận của ta.”
Tống Thiến Như đỏ mặt, túm váy, mờ ám nói lên tâm tư của nàng với Lục Hoài.
Lần đầu tiên Tống Thiến Như không bị thuộc hạ bên người của Lục Hoài ngăn lại, cũng không bị Lục Hoài dọa sợ, lần đầu tiên Lục Hoài đứng trước mặt nàng như vậy.
Chỉ hai người bọn họ, không ai có thể chen vào.
Lúc này đầu óc của Tống Thiến Như đã u mê, Lục Hoài an tĩnh đứng như vậy, nàng liền thật sự cho rằng Lục Hoài là con hổ không có lực sát thương.
Nguyên nhân mà Lục Hoài không lập tức đuổi Tống Thiến Như đi lại là hắn có chút thất thần.
Diệp Sở chợt lóe qua chỗ hành lang, tuy động tác của nàng rất nhanh, Tống Thiến Như khó có thể phát hiện, nhưng Lục Hoài có tính cảnh giác cực cao, sao có thể sẽ không biết?
Hắn cũng nhìn rõ khuôn mặt kia.
Hắn còn biết được Diệp Sở không rời đi hành lang, mà đứng ở bên kia chỗ rẽ, nghe lén bên này, tiếng hít thở nhẹ nhàng, nhợt nhạt hết đợt này đến đợt khác.
Sắc mặt của Lục Hoài như thường, chỉ là hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Sở.
Hắn nhớ tới hẻm nhỏ đêm đó, Diệp Sở tùy cơ ứng biến. Còn một đoạn đánh nhau trong rừng trúc trước kia nữa, xuống tay cực tàn nhẫn, phản ứng nhanh chóng.
Theo lý thuyết, không có bao nhiêu người có thể đỡ mấy chiêu của hắn, nhưng Diệp Sở có thể, cũng không biết nàng học bản lĩnh ấy từ đâu.
Lục Hoài đã điều tra rõ gia thế, bối cảnh của Diệp Sở, hoàn mỹ, không chút sơ hở, nhưng Lục Hoài luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Chỉ tò mò một chút như vậy liền khiến Diệp Sở khác với nữ nhân khác.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt lạnh lẽo của Lục Hoài hiện lên một tia ý cười, ánh mắt không rõ sâu cạn. Đường cong khuôn mặt của hắn vốn sắc bén cũng nhu hòa không ít.
Tống Thiến Như vừa thấy bộ dáng này của Lục Hoài, trái tim liền nhảy bùm bùm không ngừng, xem ra Lục Hoài không phải không có cảm giác với nàng không ngừng theo đuổi.
“Tam thiếu, không biết ta có thể mời ngươi uống ly trà hay không?” Tống Thiến Như lớn mật mời.
Lục Hoài thu hồi suy nghĩ, thần sắc của hắn hơi khựng lại, mặt lập tức lạnh xuống, xoay đầu lại, nhìn về phía Tống Thiến Như.
Người trước mắt thật có chút phiền lòng.
Tống Thiến Như bị Lục Hoài nhìn chằm chằm như vậy, theo bản năng lui ra phía sau một bước. Thân ảnh cao lớn của Lục Hoài đứng trước mặt nàng, cho người ta cảm giác áp bách rất lớn.
Rõ ràng vừa nãy Lục Hoài còn có chút ý cười, lúc này lại híp mắt nhìn nàng, không chút tình người. Tống Thiến Như run lập cập, tức khắc không dám lên tiếng nữa.
Tuy Tống Thiến Như mới vừa nói nhiều như vậy, Lục Hoài lại không đáp một chữ, hiện tại rốt cuộc quay đầu nhìn nàng, lại khiến nàng không thấy chút vui mừng.
Cẳng chân của Tống Thiến Như có chút run lên, tuy rằng nàng đã lĩnh giáo qua sự lạnh lùng của Lục Hoài, nhưng mỗi lần nàng đều sẽ sợ tới mức không được.
Vài giây bị Lục Hoài nhìn chằm chằm này, Tống Thiến Như cảm giác như đã qua thật lâu, lâu đến mức quần áo sau lưng nàng đều có chút ướt.
Tống Thiến Như suy nghĩ đủ kiểu, lúc trước nàng có bao nhiêu vui sướng vì có thể cùng một chỗ với Lục Hoài, hiện tại liền có bấy nhiêu hối hận.
Nếu ở trước mắt nhiều người, Lục Hoài sẽ không quá lạnh nhạt với nàng. Nếu chỉ có hai người bọn họ, Tống Thiến Như chỉ hy vọng Lục Hoài có thể nhìn mặt phụ thân của nàng, thả nàng một con ngựa.
Nàng nuốt nước miếng, thanh âm có chút lắp bắp: “Tam thiếu…… Ta……”
Ta không phải cố ý, thật xin lỗi.
Không chờ Tống Thiến Như nói xong, Lục Hoài liền nâng tay, Tống Thiến Như lập tức ngậm miệng lại, lời nói sắp thốt ra bị nàng nghẹn lại yết hầu.
Lục Hoài không chút để ý mà vẫy vẫy tay, ánh mắt nhìn Tống Thiến Như không chút độ ấm, hắn chậm rãi hộc ra ba chữ.
“Quá phiền.”
Tống Thiến Như muốn xin lỗi cũng nói không ra, nàng ổn định tâm thần, cưỡng bách nâng lên cẳng chân, gian nan mà rời đi chỗ này.
Gặp phải Lục Hoài mềm cứng đều không ăn, Tống Thiến Như chỉ có thể ăn mệt. Hôm nay nàng lại cái gì cũng không đạt được, chỉ để lại bóng dáng hốt hoảng.
Lục Hoài nghiêng đầu nghĩ, đi đến chỗ Diệp Sở.
Diệp Sở nghe tiếng bước chân trầm ổn có lực vang lên, vậy mà lại càng lúc càng gần nàng. Diệp Sở nóng nảy, quay đầu nhìn về đầu bên kia hành lang.
Hai người mặc đồ đen vẫn chưa đi, bọn họ chỉ lộ ra nụ cười đông cứng với nàng.
Đó là nụ cười mang theo uy hiếp.
Diệp Sở thật không hiểu nàng đã đắc tội với Thẩm Cửu chỗ nào, chẳng lẽ bởi vì nàng đã từng gan lớn đến dám nhìn hắn vài lần, đã bị hắn ghi hận?
Chuyện Thẩm Cửu bắt nàng gặp được Lục Hoài, là muốn khiến nàng nan kham sao? Diệp Sở và Thẩm Cửu không thân, hắn không hề có lí do làm như vậy.
Chẳng lẽ, vốn dĩ không phải là Thẩm Cửu muốn mời nàng?
Nhưng nếu người mời thật sự là Lục Hoài, thì sao hắn lại để nàng xem trò hay giữa hắn và Tống Thiến Như?
Theo như những gì Diệp Sở biết về Lục Hoài, vừa mới nàng chợt lóe qua, sớm đã vào trong mắt Lục Hoài. Tính cảnh giác của hắn rất cao, động tĩnh của Diệp Sở sao có thể thoát khỏi mắt của hắn được.
……
Diệp Sở vô cùng ảo não, nàng ngây người tại hành lang lâu như vậy, Lục Hoài và Tống Thiến Như nói chuyện nàng cũng nghe được hết.
Lục Hoài rất có khả năng đã nghi ngờ Diệp Sở, cho rằng nàng tới thám thính bí mật của hắn.
Diệp Sở nhìn người mặc đồ đen, nàng suy nghĩ bằng sức của một mình nàng có thể vô thanh vô tức đảo ngã hai người kia không.
Đời trước Lục Hoài từng nói, nàng là nữ tử, nếu muốn một mình đánh thắng nam tử trưởng thành, không thể cậy mạnh, chỉ có thể sử dụng kỹ xảo.
Hai người mặc đồ đen kia quá uy mãnh, nghĩ lại, nàng cũng không có khả năng thắng.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, da đầu của Diệp Sở tê rần.
Nhưng trong nháy mắt sắp tới chỗ rẽ, tiếng bước chân ngừng lại.
Một lát sau, Diệp Sở không nhìn thấy Lục Hoài đi tới, lại nghe thấy thanh âm khác.
Lục Hoài cố tình thả chậm bước chân, nghĩ Diệp Sở đang lo lắng hãi hùng ở chỗ kia. Khóe miệng của Lục Hoài hơi gợi lên một chút, giống như cảm thấy rất thú vị.
Hắn đi đến gần chỗ rẽ, liền không đi tiếp. Hai người chỉ cần đi một hai bước, liền có thể lập tức gặp phải.
Lúc này, Lục Hoài lấy một chiếc bật lửa nhỏ xinh màu hoàng kim ra từ túi tiền.
Hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng đẩy nắp bật lửa ra.
Một thanh âm "tháp" vang lên.
Ở trong ban đêm yên tĩnh có vẻ phá lệ vang dội.
Thanh âm này tự nhiên lọt vào trong tai Diệp Sở, nàng ở bên kia tường, nghe được mà run sợ trong lòng.
Diệp Sở sợ Lục Hoài giây tiếp theo liền sẽ đi tới. Rõ ràng Lục Hoài đã không có chuyện gì làm, vì sao hắn vẫn chưa đi?
Lục Hoài lại bật nắp bật lửa vài lần, mỗi lần đều giống như vô tình đập vào trong lòng Diệp Sở. Một chút lại một chút, nàng càng khẩn trương hơn.
Bên miệng Lục Hoài hiện lên một tia cười nhạt, hắn không chuẩn bị lại trêu nàng.
Nắp bật lửa bị khép lại, hắn thả bật lửa lại trong túi, đang định nhấc chân rời đi.
Lúc này, Diệp Sở đang ở chỗ rẽ hình như bị người đẩy, đột nhiên đâm vào trong lòng hắn.
Sức lực của người nọ rất lớn, thân thể của Diệp Sở không vững, lung lay, ngã vào trong lòng Lục Hoài.
Hắn đỡ được nàng.
Thiếu nữ rất mềm mại, mùi hương nhẹ nhàng tiến vào trong mũi. Giống như làn da trắng tinh như ngọc của nàng vậy, vô cùng tinh tế.
Tay của Lục Hoài hơi đỡ bả vai của nàng, không chút quá phận. Ngón tay của hắn lơ đãng hơi hơi cong lại, tóc dài của nàng không thể tránh né mà phất qua tay hắn.
Tóc dài đen nhánh nhu thuận xẹt qua lòng bàn tay của hắn, có chút tê dại.
Lục Hoài lạnh lùng liếc người phía sau Diệp Sở một cái.
Hắn nhận ra đó là người của Thẩm Cửu.
Diệp Sở trùng hợp dán sát vào ngực hắn.
Cái mũi của nàng bị đâm đau.
Diệp Sở ngủi thấy mùi thuốc lá nhợt nhạt, Lục Hoài hô hấp ở gần bên tai. Hai người rõ ràng không hề quá phận, hơi thở lại nhợt nhạt mà quấn quanh.
Bởi vì lực đẩy quá mạnh, nàng thiếu chút nữa liền té ngã, tay của hắn đỡ bả vai của nàng.
Họa vô đơn chí*, trong đầu của Diệp Sở chỉ có thể hiện lên những lời này. Kỳ thật phải nói là tính cách không đạt được mục đích thì không bỏ qua của Thẩm Cửu đã tạo thành lần gặp "ngẫu nhiên" với Lục Hoài này.
*họa vô đơn chí: điều xấu không đến một lần.
Nàng vẫn có cảnh giác, biết Lục Hoài không thích đụng chạm với người khác.
Diệp Sở lập tức thoát khỏi trong lòng Lục Hoài, nhanh chóng lui ra phía sau, cách Lục Hoài một đoạn, tay của Lục Hoài lập tức buông lỏng ra.
“Thật xin lỗi, Tam thiếu.” Diệp Sở gật gật đầu với Lục Hoài.
Xin lỗi vì đụng phải Lục Hoài, cũng vì vừa rồi nghe lén.
Lục Hoài không lên tiếng, bóng dáng thẳng tắp, cao gầy của hắn rơi trên người Diệp Sở. Cả người Diệp Sở đều ở trong bóng ma, không chỗ để trốn.
Sự tồn tại của Lục Hoài rất mạnh, tuy hắn không lên tiếng, nhưng Diệp Sở cũng không nghĩ chủ động mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.
Diệp Sở hơi cúi đầu, không đối diện với Lục Hoài, mà nhìn nút áo sơ mi thứ ba của hắn.
Diệp Sở sẽ xuất hiện ở chỗ này, Lục Hoài cũng không kỳ quái, nhưng nàng sẽ đâm vào trong lòng hắn, lại là hắn không thể tưởng được.
Thẩm Cửu này rảnh tới nhàm chán, hắn chẳng qua chỉ là để Thẩm Cửu tìm người, Thẩm Cửu liền tự suy nghĩ nhiều như vậy.
Lục Hoài nghĩ thầm, hắn để Thẩm Cửu đi tìm Diệp Sở, chẳng qua là vì đêm đó va chạm trong hẻm nhỏ. Thẩm Cửu lại tự chủ trương, hao hết tâm tư chế tạo "ngẫu nhiên" gặp được cho hắn.
Thẩm Cửu này là cho rằng hắn có hứng thú với Diệp Sở, cho nên mới muốn giúp hắn. Xem ra Thẩm Cửu gần đây thật quá rảnh, nên tìm việc cho hắn làm.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở, phát hiện khuôn mặt nhỏ kia hơi đỏ lên, tai cũng đỏ vô cùng.
Người lúc trước vững vàng như vậy, cũng có thời khắc hoảng loạn như này.
Lục Hoài chợt cười, nhàn nhạt đã mở miệng: “Vì sao xin lỗi?”
Diệp Sở ngẩn ra, nàng cho rằng Lục Hoài sẽ vì nàng nghe lén mà không cao hứng, nhưng hắn lại hỏi như vậy, giống như cũng không để chuyện đấy trong lòng.
Diệp Sở nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Là ta đi quá vội vàng.”
Một câu vô cùng đơn giản, lại phủi sạch quan hệ với Thẩm Cửu, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người nàng, thứ hai lại có được lý do ngã vào trong lòng Lục Hoài.
Hợp tình hợp lý.
Lục Hoài nâng mi, nàng vẫn lý trí thông minh, không khác lúc giằng co với hắn ở trên xe bao nhiêu.
Lục Hoài tiếp nhận lời giải thích này.
“Ngươi trốn ở chỗ này làm cái gì?” Lục Hoài biết rõ còn hỏi, đôi mắt đen nhánh, thâm thúy nhìn Diệp Sở, khiến người nhìn không thấu.
Diệp Sở chỉ có thể căng da đầu trả lời: “Bởi vì chuyện gì đó, bị nhốt ở quán trà Hằng Hưng.”
Diệp Sở cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này, nếu nhắc đến Thẩm Cửu, thì sẽ dẫn phát vấn đề của Lục Hoài.
Ở trước mặt Lục Hoài, nàng không nhắc nửa chữ tới Thẩm Cửu, không liên lụy gì cả.
Huống chi, Lục Hoài vô cùng thông minh, chắc chắn hiểu rõ hàm ý của những lời này.
Lục Hoài không tiếp tục dò hỏi Diệp Sở vì sao bị nhốt ở quán trà Hằng Hưng, rồi lại thay đổi một vấn đề: “Ngươi trốn ở chỗ này bao lâu rồi?”
Diệp Sở rõ ràng, Lục Hoài đương nhiên biết nàng ở chỗ này nhìn tất cả, cho nên nàng sẽ không lựa chọn nói dối.
Suy tư vài giây, Diệp Sở mở miệng: “Ta nghe được một ít chuyện không nên nghe, sau khi rời đi quán trà sẽ lập tức quên mất.”
Khóe môi Lục Hoài hơi mím, nhàn nhạt cười.
Nhưng Lục Hoài vẫn không nói gì, Diệp Sở không biết hắn nghĩ gì trong lòng, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Thời điểm Diệp Sở ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện Lục Hoài đã lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt.
Diệp Sở ngẩn ra, nàng nhớ rõ, chiếc đồng hồ quả quýt kia là của mẫu thân của Lục Hoàn.
Dây đeo rũ xuống, nắp đậy bị mở ra, đồng hồ quả quýt nhẹ nhàng rũ ở trước mắt Diệp Sở, có thể rõ ràng thấy kim giây đang di động.
Nơi này rất yên tĩnh, Diệp Sở nghe thấy đồng hồ quả quýt tí tách chạy.
Nhưng nàng lại bỗng nhiên hoảng hốt. Bởi vì đời trước, chiếc đồng hồ quả quýt kia từng ở trong tay nàng một đoạn thời gian.
Khi đó, Diệp Sở và Lục Hoài muốn đi một tòa miếu ở Nam Kinh. Trên đường đi, đồng hồ của Diệp Sở bị hỏng, Lục Hoài tạm thời đưa đồng hồ quả quýt của hắn cho nàng mượn dùng.
Sau lại, hắn lại bảo nàng không cần trả, chiếc đồng hồ quả quýt này liền vẫn luôn ở chỗ của nàng.
……
Chiếc đồng hồ quả quýt này gợi lên hồi ức xa xôi của Diệp Sở, nàng lại nghe thấy thanh âm của Lục Hoài.
“Diệp Nhị tiểu thư, đã là 8 rưỡi tối rồi.”
“Đã trễ thế này, Diệp Nhị tiểu thư nên về nhà.” Thanh tuyến của Lục Hoài cực thấp, đôi mắt giống như đêm tối, sâu không thấy đáy.
Lời này rơi vào trong tai Diệp Sở, kéo dòng suy nghĩ đã phiêu xa lại. Nàng thu hồi tầm mắt, không hề nhìn chiếc đồng hồ quả quýt kia nữa.
Diệp Sở lập tức gật đầu: “Ta đây liền rời đi.”
Sau khi Diệp Sở nói xong, liền nhanh chóng nhấc chân đi đến cửa quán trà.
Lục Hoài nhìn bóng dáng của nàng, nàng đi gấp gáp, bước chân cũng nhanh, dường như muốn nhanh chóng rời đi nơi này.
Lúc này, thật không bị ai ngăn trở, Diệp Sở thuận lợi mà đi qua.
Còn chưa ra quán trà, Diệp Sở liền nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài, nàng bước nhanh hơn, đi tới cửa.
Ngay lức này, trời mưa, nước mưa rơi vừa nhanh vừa nặng, chả trách sắc trời đen như vậy, nước mưa lạnh băng đập lên mặt đất.
Nước mưa bị gió thổi vào phòng, gương mặt của Diệp Sở cũng bị nước mưa hắt ướt. Nàng không tự giác mà lui lại một bước, ngẩng đầu nhìn.
Bởi vì hẹn với Thẩm Cửu, Diệp Sở không ngồi xe trong nhà. Nàng không nghĩ để người Diệp gia biết, nàng đi gặp Thẩm Cửu gia của Thanh Hội.
Nàng không có khả năng gọi về Diệp Công Quán gọi người tới đón. Mà nơi này cách tàu điện khá xa, xe kéo lại không đến, chỉ có thể chờ mưa nhỏ lại về.
Gió thu ban đêm phá lệ rét lạnh, Diệp Sở dùng tay ôm lấy vai, kiên nhẫn chờ.
Đợi đến lúc Lục Hoài ra tới, trùng hợp thấy bóng dáng của Diệp Sở.
Hắn chỉ nhìn thấy Diệp Sở ngẩng đầu nhìn, bên ngoài là màn mưa thanh lãnh
Ánh mắt của nàng chuyên chú, giống như đang tinh tế đánh giá mưa to bất thình lình.
Nàng không mang khăn quàng cổ, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng.
Áo ngoài của Diệp Sở cũng dính không ít nước mưa, nhưng nàng lại giống như không hề phát hiện.
Bên ngoài trời mưa nặng hạt, nàng lại cực kỳ an tĩnh.
Dường như ở ban đêm ẩm ướt nơi Thượng Hải, thêm một mảnh nhan sắc minh diễm, thanh lệ.
Thanh tuyến trầm thấp vang lên từ phía sau, Diệp Sở ngẩn ra.
“Xe của ngươi lại tắt lửa sao?”
Ngụ ý là, cần ta đưa ngươi về nhà không?
Tống Thiến Như nhìn Lục Hoài dựa vào trên tường, đối nàng xa cách, nhưng trong lòng vẫn yêu thảm hắn, nàng nhìn Lục Hoài không chớp mắt, lại bỏ qua lông mày đang nhăn lại của Lục Hoài.
“Tam thiếu, từ nhỏ ta liền thích ngươi, sự tích của ngươi mỗi người ở Bến Thượng Hải đều biết, ngươi vẫn luôn là anh hùng trong cảm nhận của ta.”
Tống Thiến Như đỏ mặt, túm váy, mờ ám nói lên tâm tư của nàng với Lục Hoài.
Lần đầu tiên Tống Thiến Như không bị thuộc hạ bên người của Lục Hoài ngăn lại, cũng không bị Lục Hoài dọa sợ, lần đầu tiên Lục Hoài đứng trước mặt nàng như vậy.
Chỉ hai người bọn họ, không ai có thể chen vào.
Lúc này đầu óc của Tống Thiến Như đã u mê, Lục Hoài an tĩnh đứng như vậy, nàng liền thật sự cho rằng Lục Hoài là con hổ không có lực sát thương.
Nguyên nhân mà Lục Hoài không lập tức đuổi Tống Thiến Như đi lại là hắn có chút thất thần.
Diệp Sở chợt lóe qua chỗ hành lang, tuy động tác của nàng rất nhanh, Tống Thiến Như khó có thể phát hiện, nhưng Lục Hoài có tính cảnh giác cực cao, sao có thể sẽ không biết?
Hắn cũng nhìn rõ khuôn mặt kia.
Hắn còn biết được Diệp Sở không rời đi hành lang, mà đứng ở bên kia chỗ rẽ, nghe lén bên này, tiếng hít thở nhẹ nhàng, nhợt nhạt hết đợt này đến đợt khác.
Sắc mặt của Lục Hoài như thường, chỉ là hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Sở.
Hắn nhớ tới hẻm nhỏ đêm đó, Diệp Sở tùy cơ ứng biến. Còn một đoạn đánh nhau trong rừng trúc trước kia nữa, xuống tay cực tàn nhẫn, phản ứng nhanh chóng.
Theo lý thuyết, không có bao nhiêu người có thể đỡ mấy chiêu của hắn, nhưng Diệp Sở có thể, cũng không biết nàng học bản lĩnh ấy từ đâu.
Lục Hoài đã điều tra rõ gia thế, bối cảnh của Diệp Sở, hoàn mỹ, không chút sơ hở, nhưng Lục Hoài luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Chỉ tò mò một chút như vậy liền khiến Diệp Sở khác với nữ nhân khác.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt lạnh lẽo của Lục Hoài hiện lên một tia ý cười, ánh mắt không rõ sâu cạn. Đường cong khuôn mặt của hắn vốn sắc bén cũng nhu hòa không ít.
Tống Thiến Như vừa thấy bộ dáng này của Lục Hoài, trái tim liền nhảy bùm bùm không ngừng, xem ra Lục Hoài không phải không có cảm giác với nàng không ngừng theo đuổi.
“Tam thiếu, không biết ta có thể mời ngươi uống ly trà hay không?” Tống Thiến Như lớn mật mời.
Lục Hoài thu hồi suy nghĩ, thần sắc của hắn hơi khựng lại, mặt lập tức lạnh xuống, xoay đầu lại, nhìn về phía Tống Thiến Như.
Người trước mắt thật có chút phiền lòng.
Tống Thiến Như bị Lục Hoài nhìn chằm chằm như vậy, theo bản năng lui ra phía sau một bước. Thân ảnh cao lớn của Lục Hoài đứng trước mặt nàng, cho người ta cảm giác áp bách rất lớn.
Rõ ràng vừa nãy Lục Hoài còn có chút ý cười, lúc này lại híp mắt nhìn nàng, không chút tình người. Tống Thiến Như run lập cập, tức khắc không dám lên tiếng nữa.
Tuy Tống Thiến Như mới vừa nói nhiều như vậy, Lục Hoài lại không đáp một chữ, hiện tại rốt cuộc quay đầu nhìn nàng, lại khiến nàng không thấy chút vui mừng.
Cẳng chân của Tống Thiến Như có chút run lên, tuy rằng nàng đã lĩnh giáo qua sự lạnh lùng của Lục Hoài, nhưng mỗi lần nàng đều sẽ sợ tới mức không được.
Vài giây bị Lục Hoài nhìn chằm chằm này, Tống Thiến Như cảm giác như đã qua thật lâu, lâu đến mức quần áo sau lưng nàng đều có chút ướt.
Tống Thiến Như suy nghĩ đủ kiểu, lúc trước nàng có bao nhiêu vui sướng vì có thể cùng một chỗ với Lục Hoài, hiện tại liền có bấy nhiêu hối hận.
Nếu ở trước mắt nhiều người, Lục Hoài sẽ không quá lạnh nhạt với nàng. Nếu chỉ có hai người bọn họ, Tống Thiến Như chỉ hy vọng Lục Hoài có thể nhìn mặt phụ thân của nàng, thả nàng một con ngựa.
Nàng nuốt nước miếng, thanh âm có chút lắp bắp: “Tam thiếu…… Ta……”
Ta không phải cố ý, thật xin lỗi.
Không chờ Tống Thiến Như nói xong, Lục Hoài liền nâng tay, Tống Thiến Như lập tức ngậm miệng lại, lời nói sắp thốt ra bị nàng nghẹn lại yết hầu.
Lục Hoài không chút để ý mà vẫy vẫy tay, ánh mắt nhìn Tống Thiến Như không chút độ ấm, hắn chậm rãi hộc ra ba chữ.
“Quá phiền.”
Tống Thiến Như muốn xin lỗi cũng nói không ra, nàng ổn định tâm thần, cưỡng bách nâng lên cẳng chân, gian nan mà rời đi chỗ này.
Gặp phải Lục Hoài mềm cứng đều không ăn, Tống Thiến Như chỉ có thể ăn mệt. Hôm nay nàng lại cái gì cũng không đạt được, chỉ để lại bóng dáng hốt hoảng.
Lục Hoài nghiêng đầu nghĩ, đi đến chỗ Diệp Sở.
Diệp Sở nghe tiếng bước chân trầm ổn có lực vang lên, vậy mà lại càng lúc càng gần nàng. Diệp Sở nóng nảy, quay đầu nhìn về đầu bên kia hành lang.
Hai người mặc đồ đen vẫn chưa đi, bọn họ chỉ lộ ra nụ cười đông cứng với nàng.
Đó là nụ cười mang theo uy hiếp.
Diệp Sở thật không hiểu nàng đã đắc tội với Thẩm Cửu chỗ nào, chẳng lẽ bởi vì nàng đã từng gan lớn đến dám nhìn hắn vài lần, đã bị hắn ghi hận?
Chuyện Thẩm Cửu bắt nàng gặp được Lục Hoài, là muốn khiến nàng nan kham sao? Diệp Sở và Thẩm Cửu không thân, hắn không hề có lí do làm như vậy.
Chẳng lẽ, vốn dĩ không phải là Thẩm Cửu muốn mời nàng?
Nhưng nếu người mời thật sự là Lục Hoài, thì sao hắn lại để nàng xem trò hay giữa hắn và Tống Thiến Như?
Theo như những gì Diệp Sở biết về Lục Hoài, vừa mới nàng chợt lóe qua, sớm đã vào trong mắt Lục Hoài. Tính cảnh giác của hắn rất cao, động tĩnh của Diệp Sở sao có thể thoát khỏi mắt của hắn được.
……
Diệp Sở vô cùng ảo não, nàng ngây người tại hành lang lâu như vậy, Lục Hoài và Tống Thiến Như nói chuyện nàng cũng nghe được hết.
Lục Hoài rất có khả năng đã nghi ngờ Diệp Sở, cho rằng nàng tới thám thính bí mật của hắn.
Diệp Sở nhìn người mặc đồ đen, nàng suy nghĩ bằng sức của một mình nàng có thể vô thanh vô tức đảo ngã hai người kia không.
Đời trước Lục Hoài từng nói, nàng là nữ tử, nếu muốn một mình đánh thắng nam tử trưởng thành, không thể cậy mạnh, chỉ có thể sử dụng kỹ xảo.
Hai người mặc đồ đen kia quá uy mãnh, nghĩ lại, nàng cũng không có khả năng thắng.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, da đầu của Diệp Sở tê rần.
Nhưng trong nháy mắt sắp tới chỗ rẽ, tiếng bước chân ngừng lại.
Một lát sau, Diệp Sở không nhìn thấy Lục Hoài đi tới, lại nghe thấy thanh âm khác.
Lục Hoài cố tình thả chậm bước chân, nghĩ Diệp Sở đang lo lắng hãi hùng ở chỗ kia. Khóe miệng của Lục Hoài hơi gợi lên một chút, giống như cảm thấy rất thú vị.
Hắn đi đến gần chỗ rẽ, liền không đi tiếp. Hai người chỉ cần đi một hai bước, liền có thể lập tức gặp phải.
Lúc này, Lục Hoài lấy một chiếc bật lửa nhỏ xinh màu hoàng kim ra từ túi tiền.
Hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng đẩy nắp bật lửa ra.
Một thanh âm "tháp" vang lên.
Ở trong ban đêm yên tĩnh có vẻ phá lệ vang dội.
Thanh âm này tự nhiên lọt vào trong tai Diệp Sở, nàng ở bên kia tường, nghe được mà run sợ trong lòng.
Diệp Sở sợ Lục Hoài giây tiếp theo liền sẽ đi tới. Rõ ràng Lục Hoài đã không có chuyện gì làm, vì sao hắn vẫn chưa đi?
Lục Hoài lại bật nắp bật lửa vài lần, mỗi lần đều giống như vô tình đập vào trong lòng Diệp Sở. Một chút lại một chút, nàng càng khẩn trương hơn.
Bên miệng Lục Hoài hiện lên một tia cười nhạt, hắn không chuẩn bị lại trêu nàng.
Nắp bật lửa bị khép lại, hắn thả bật lửa lại trong túi, đang định nhấc chân rời đi.
Lúc này, Diệp Sở đang ở chỗ rẽ hình như bị người đẩy, đột nhiên đâm vào trong lòng hắn.
Sức lực của người nọ rất lớn, thân thể của Diệp Sở không vững, lung lay, ngã vào trong lòng Lục Hoài.
Hắn đỡ được nàng.
Thiếu nữ rất mềm mại, mùi hương nhẹ nhàng tiến vào trong mũi. Giống như làn da trắng tinh như ngọc của nàng vậy, vô cùng tinh tế.
Tay của Lục Hoài hơi đỡ bả vai của nàng, không chút quá phận. Ngón tay của hắn lơ đãng hơi hơi cong lại, tóc dài của nàng không thể tránh né mà phất qua tay hắn.
Tóc dài đen nhánh nhu thuận xẹt qua lòng bàn tay của hắn, có chút tê dại.
Lục Hoài lạnh lùng liếc người phía sau Diệp Sở một cái.
Hắn nhận ra đó là người của Thẩm Cửu.
Diệp Sở trùng hợp dán sát vào ngực hắn.
Cái mũi của nàng bị đâm đau.
Diệp Sở ngủi thấy mùi thuốc lá nhợt nhạt, Lục Hoài hô hấp ở gần bên tai. Hai người rõ ràng không hề quá phận, hơi thở lại nhợt nhạt mà quấn quanh.
Bởi vì lực đẩy quá mạnh, nàng thiếu chút nữa liền té ngã, tay của hắn đỡ bả vai của nàng.
Họa vô đơn chí*, trong đầu của Diệp Sở chỉ có thể hiện lên những lời này. Kỳ thật phải nói là tính cách không đạt được mục đích thì không bỏ qua của Thẩm Cửu đã tạo thành lần gặp "ngẫu nhiên" với Lục Hoài này.
*họa vô đơn chí: điều xấu không đến một lần.
Nàng vẫn có cảnh giác, biết Lục Hoài không thích đụng chạm với người khác.
Diệp Sở lập tức thoát khỏi trong lòng Lục Hoài, nhanh chóng lui ra phía sau, cách Lục Hoài một đoạn, tay của Lục Hoài lập tức buông lỏng ra.
“Thật xin lỗi, Tam thiếu.” Diệp Sở gật gật đầu với Lục Hoài.
Xin lỗi vì đụng phải Lục Hoài, cũng vì vừa rồi nghe lén.
Lục Hoài không lên tiếng, bóng dáng thẳng tắp, cao gầy của hắn rơi trên người Diệp Sở. Cả người Diệp Sở đều ở trong bóng ma, không chỗ để trốn.
Sự tồn tại của Lục Hoài rất mạnh, tuy hắn không lên tiếng, nhưng Diệp Sở cũng không nghĩ chủ động mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.
Diệp Sở hơi cúi đầu, không đối diện với Lục Hoài, mà nhìn nút áo sơ mi thứ ba của hắn.
Diệp Sở sẽ xuất hiện ở chỗ này, Lục Hoài cũng không kỳ quái, nhưng nàng sẽ đâm vào trong lòng hắn, lại là hắn không thể tưởng được.
Thẩm Cửu này rảnh tới nhàm chán, hắn chẳng qua chỉ là để Thẩm Cửu tìm người, Thẩm Cửu liền tự suy nghĩ nhiều như vậy.
Lục Hoài nghĩ thầm, hắn để Thẩm Cửu đi tìm Diệp Sở, chẳng qua là vì đêm đó va chạm trong hẻm nhỏ. Thẩm Cửu lại tự chủ trương, hao hết tâm tư chế tạo "ngẫu nhiên" gặp được cho hắn.
Thẩm Cửu này là cho rằng hắn có hứng thú với Diệp Sở, cho nên mới muốn giúp hắn. Xem ra Thẩm Cửu gần đây thật quá rảnh, nên tìm việc cho hắn làm.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở, phát hiện khuôn mặt nhỏ kia hơi đỏ lên, tai cũng đỏ vô cùng.
Người lúc trước vững vàng như vậy, cũng có thời khắc hoảng loạn như này.
Lục Hoài chợt cười, nhàn nhạt đã mở miệng: “Vì sao xin lỗi?”
Diệp Sở ngẩn ra, nàng cho rằng Lục Hoài sẽ vì nàng nghe lén mà không cao hứng, nhưng hắn lại hỏi như vậy, giống như cũng không để chuyện đấy trong lòng.
Diệp Sở nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Là ta đi quá vội vàng.”
Một câu vô cùng đơn giản, lại phủi sạch quan hệ với Thẩm Cửu, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người nàng, thứ hai lại có được lý do ngã vào trong lòng Lục Hoài.
Hợp tình hợp lý.
Lục Hoài nâng mi, nàng vẫn lý trí thông minh, không khác lúc giằng co với hắn ở trên xe bao nhiêu.
Lục Hoài tiếp nhận lời giải thích này.
“Ngươi trốn ở chỗ này làm cái gì?” Lục Hoài biết rõ còn hỏi, đôi mắt đen nhánh, thâm thúy nhìn Diệp Sở, khiến người nhìn không thấu.
Diệp Sở chỉ có thể căng da đầu trả lời: “Bởi vì chuyện gì đó, bị nhốt ở quán trà Hằng Hưng.”
Diệp Sở cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này, nếu nhắc đến Thẩm Cửu, thì sẽ dẫn phát vấn đề của Lục Hoài.
Ở trước mặt Lục Hoài, nàng không nhắc nửa chữ tới Thẩm Cửu, không liên lụy gì cả.
Huống chi, Lục Hoài vô cùng thông minh, chắc chắn hiểu rõ hàm ý của những lời này.
Lục Hoài không tiếp tục dò hỏi Diệp Sở vì sao bị nhốt ở quán trà Hằng Hưng, rồi lại thay đổi một vấn đề: “Ngươi trốn ở chỗ này bao lâu rồi?”
Diệp Sở rõ ràng, Lục Hoài đương nhiên biết nàng ở chỗ này nhìn tất cả, cho nên nàng sẽ không lựa chọn nói dối.
Suy tư vài giây, Diệp Sở mở miệng: “Ta nghe được một ít chuyện không nên nghe, sau khi rời đi quán trà sẽ lập tức quên mất.”
Khóe môi Lục Hoài hơi mím, nhàn nhạt cười.
Nhưng Lục Hoài vẫn không nói gì, Diệp Sở không biết hắn nghĩ gì trong lòng, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Thời điểm Diệp Sở ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện Lục Hoài đã lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt.
Diệp Sở ngẩn ra, nàng nhớ rõ, chiếc đồng hồ quả quýt kia là của mẫu thân của Lục Hoàn.
Dây đeo rũ xuống, nắp đậy bị mở ra, đồng hồ quả quýt nhẹ nhàng rũ ở trước mắt Diệp Sở, có thể rõ ràng thấy kim giây đang di động.
Nơi này rất yên tĩnh, Diệp Sở nghe thấy đồng hồ quả quýt tí tách chạy.
Nhưng nàng lại bỗng nhiên hoảng hốt. Bởi vì đời trước, chiếc đồng hồ quả quýt kia từng ở trong tay nàng một đoạn thời gian.
Khi đó, Diệp Sở và Lục Hoài muốn đi một tòa miếu ở Nam Kinh. Trên đường đi, đồng hồ của Diệp Sở bị hỏng, Lục Hoài tạm thời đưa đồng hồ quả quýt của hắn cho nàng mượn dùng.
Sau lại, hắn lại bảo nàng không cần trả, chiếc đồng hồ quả quýt này liền vẫn luôn ở chỗ của nàng.
……
Chiếc đồng hồ quả quýt này gợi lên hồi ức xa xôi của Diệp Sở, nàng lại nghe thấy thanh âm của Lục Hoài.
“Diệp Nhị tiểu thư, đã là 8 rưỡi tối rồi.”
“Đã trễ thế này, Diệp Nhị tiểu thư nên về nhà.” Thanh tuyến của Lục Hoài cực thấp, đôi mắt giống như đêm tối, sâu không thấy đáy.
Lời này rơi vào trong tai Diệp Sở, kéo dòng suy nghĩ đã phiêu xa lại. Nàng thu hồi tầm mắt, không hề nhìn chiếc đồng hồ quả quýt kia nữa.
Diệp Sở lập tức gật đầu: “Ta đây liền rời đi.”
Sau khi Diệp Sở nói xong, liền nhanh chóng nhấc chân đi đến cửa quán trà.
Lục Hoài nhìn bóng dáng của nàng, nàng đi gấp gáp, bước chân cũng nhanh, dường như muốn nhanh chóng rời đi nơi này.
Lúc này, thật không bị ai ngăn trở, Diệp Sở thuận lợi mà đi qua.
Còn chưa ra quán trà, Diệp Sở liền nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài, nàng bước nhanh hơn, đi tới cửa.
Ngay lức này, trời mưa, nước mưa rơi vừa nhanh vừa nặng, chả trách sắc trời đen như vậy, nước mưa lạnh băng đập lên mặt đất.
Nước mưa bị gió thổi vào phòng, gương mặt của Diệp Sở cũng bị nước mưa hắt ướt. Nàng không tự giác mà lui lại một bước, ngẩng đầu nhìn.
Bởi vì hẹn với Thẩm Cửu, Diệp Sở không ngồi xe trong nhà. Nàng không nghĩ để người Diệp gia biết, nàng đi gặp Thẩm Cửu gia của Thanh Hội.
Nàng không có khả năng gọi về Diệp Công Quán gọi người tới đón. Mà nơi này cách tàu điện khá xa, xe kéo lại không đến, chỉ có thể chờ mưa nhỏ lại về.
Gió thu ban đêm phá lệ rét lạnh, Diệp Sở dùng tay ôm lấy vai, kiên nhẫn chờ.
Đợi đến lúc Lục Hoài ra tới, trùng hợp thấy bóng dáng của Diệp Sở.
Hắn chỉ nhìn thấy Diệp Sở ngẩng đầu nhìn, bên ngoài là màn mưa thanh lãnh
Ánh mắt của nàng chuyên chú, giống như đang tinh tế đánh giá mưa to bất thình lình.
Nàng không mang khăn quàng cổ, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng.
Áo ngoài của Diệp Sở cũng dính không ít nước mưa, nhưng nàng lại giống như không hề phát hiện.
Bên ngoài trời mưa nặng hạt, nàng lại cực kỳ an tĩnh.
Dường như ở ban đêm ẩm ướt nơi Thượng Hải, thêm một mảnh nhan sắc minh diễm, thanh lệ.
Thanh tuyến trầm thấp vang lên từ phía sau, Diệp Sở ngẩn ra.
“Xe của ngươi lại tắt lửa sao?”
Ngụ ý là, cần ta đưa ngươi về nhà không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.