Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 55: Chương 48
Bệ Hạ Không Lên Triều
11/10/2018
Thẩm Cửu cũng được mời đi yến hội này, nhưng trên đường tới bị kẹt xe, khi Thẩm Cửu tới đã muộn chút.
Thẩm Cửu đi vào phòng yến hội, không khí ấm áp trong phòng ngăn cản hơi thở rét lạnh ngoài cửa, khí lạnh trên người Thẩm Cửu tiêu tán chút.
Thẩm Cửu vừa muốn đi đến chỗ Lục Hoài, lúc này, một nữ nhân cầm chén rượu, chắn trước mặt Thẩm Cửu.
Ba người Lục Hoài, Thẩm Cửu, Kiều Lục đều là nhân vật phong vân Bến Thượng Hải, nhưng ba người bọn hắn khác nhau.
Lục Hoài lạnh lùng, một lời không hợp liền không nói tiếp được, tuy có tâm lấy lòng, nhưng những người đó cũng sẽ bị áp suất thấp của Lục Hoài đông lạnh đến hốt hoảng.
Kiều Lục tàn nhẫn, tính tình không nắm lấy được, khi vui vẻ là một bộ dáng, khi tâm tình không tốt lại là một bộ dáng khác. Không ai dám tiếp lời với một người âm tình bất định như vậy.
Thẩm Cửu khác hai người trước, nói nhiều, gặp người liền mang ba phần ý cười, nhìn qua dễ ở chung nhất.
Thẩm Cửu lớn lên yêu nghiệt, người lần đầu tiên thấy Thẩm Cửu sẽ bị bề ngoài của hắn mê hoặc, này không, có nữ nhân thoáng nhìn Thẩm Cửu, liền chủ động đi đến gần.
Nữ nhân lượn lờ đi đến trước mặt Thẩm Cửu, nâng ly rượu trong tay, ôn nhu: "Cửu gia, ngài có nguyện uống ly rượu với ta?"
Bởi vì trên đường bị kẹt xe, tâm tình của Thẩm Cửu vốn có chút không tốt, hiện tại bị nữ nhân chắn đường, mùi nước hoa nùng liệt trên người nữ nhân thẳng tắp chui vào mũi Thẩm Cửu.
Tâm tình của Thẩm Cửu càng thêm bực bội, hắn nhìn nữ nhân kia, cười như không cười: "Gia có việc, đừng cản đường."
Không ngờ được Thẩm Cửu sẽ không lưu tình như vâyh, nữ nhân vừa muốn tiến lên bỗng dưng dừng lại, giơ lên chén rượu cũng cứng đờ ở nơi đó, trên mặt mang theo một tia quẫn bách.
Thẩm Cửu hừ lạnh, lập tức đi lên phía trước. Vừa đi, hắn vừa dùng tay vẫy vẫy, thầm mắng, mùi nước hoa này thiếu chút nữa huân chết hắn.
Thẩm Cửu trầm mặt đi đến bên người Lục Hoài, ngồi xuống. Hắn cầm lấy rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch, mùi rượu mát lạnh tràn ngập mũi Thẩm Cửu, bực bội trong lòng Thẩm Cửu mới chậm rãi tan chút.
Sau đó, Thẩm Cửu lười nhác dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm mặt Lục Hoài, thật lâu không nói lời nào.
Mặc cho ai vô duyên vô cớ bị nhìn chằm chằm như vậy, đều cảm thấy không thích hợp.
Lục Hoài liếc Thẩm Cửu một cái: "Như thế nào?"
Thần thể Thẩm Cửu hơi hơi nghiêng về phía trước, hắn cau mày: "Lục Hoài, may mà ngươi có một gương mặt lãnh đạm, bằng không dung mạo của ngươi như vậy, sẽ bị nhiều nữ nhân dây dưa."
"Ai, ta cũng chán ghét những nữ nhân đó, ta hiểu ngươi."
Thẩm Cửu vừa mở miệng chính là kỳ quái như thế, sắc mặt của Lục Hoài nhạt nhẽo, trầm giọng: "Ngươi kẹt xe, đầu óc cũng bị kẹt?"
Thẩm Cửu nháy mắt bị nghẹn họng, hũ nút Lục Hoài này, hoặc là không mở miệng, vừa mở miệng liền khiến hắn không thể phản bác. Tính, hắn đại nhân có đại lượng, không so đo với Lục Hoài.
Thẩm Cửu quay đầu, nhàm chán nhìn quanh bốn phía, yến hội này thật không thú vị, đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng ở nơi nào đó.
Trên mặt Thẩm Cửu mang theo một tia ý cười: "Nha, tiểu nha đầu cũng ở đây." Thẩm Cửu không ngờ trong yến hội có thể thấy Diệp Sở, trái tim muốn làm Hồng Nương của hắn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Nhìn về phía Lục Hoài, Thẩm Cửu dùng khuỷu tay chạm chạm hắn, cười khẽ: "Các ngươi cũng coi như là người quen, như thế nào không đi chào hỏi."
Thân thể của Lục Hoài dừng một chút, gần như không thể thấy, bàn tay thon dài của hắn cầm ly rượu, rượu sắc trầm, chiếu vào thành ly trong suốt, càng thêm có vẻ xương cốt trên tay hắn cân xứng.
Thẩm Cửu trêu chọc: "Tiểu nha đầu thật là đặc biệt, mỗi lần liếc mắt một cái là có thể thấy nàng. Lục Hoài, ngươi nói đi?"
Lục Hoài không chút để ý mà dựa vào sô pha, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chén rượu, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Diệp Sở.
Mỗi người trong yến hội đều trang phục lộng lẫy tham dự, giữa ăn uống linh đình đều là tươi cười dối trá, nói chuyện ẩn có thâm ý, vô cùng nhàm chán.
Nhưng Diệp Sở không giống.
Dưới ánh đèn thanh lãnh, Diệp Sở mặc một bộ âu phục, nguyên liệu tốt nhất. Da thịt của nàng tuyết trắng, giống như trân châu.
Càng khiến khuôn mặt của Diệp Sở thêm thanh lệ, tươi đẹp như tường vi.
Khi Diệp Sở nhìn người khác, bên môi luôn mang theo tươi cười nhợt nhạt, khiến trái tim của người khác bình tĩnh xuống.
Ánh mắt của Lục Hoài không rõ nông sâu, hắn thu hồi tầm mắt, cầm lấy ly rượu, chậm rãi uống một ngụm.
Thẩm Cửu thấy Lục Hoài nhìn Diệp Sở, vui vẻ trong lòng, hắn liền biết Lục Hoài không nín được, không nhịn được mà muốn nhìn tiểu nha đầu.
Thẩm Cửu thanh giọng nói: "Tiểu nha đầu ưu tú như vậy, ngươi lại không đi lên, bị người khác đoạt thì làm sao bây giờ?"
Sau đó, Thẩm Cửu lại bỏ thêm một mồi lửa: "Ta như thế nào cảm thấy ánh mắt của mấy nam nhân bên cạnh có chút kỳ quái, bọn họ sẽ không nổi lên tâm tư với tiểu nha đầu đi."
Dù sao miệng mọc ở trên người Thẩm Cửu, hắn thích nói như thế nào liền nói như thế nào. Tốt nhất là kích thích Lục Hoài một chút, khiến hắn ghen thì tốt rồi.
Nghe vậy, Lục Hoài lại nhìn thoáng qua, chung quanh Diệp Sở có mấy nam nhân thường nhìn Diệp Sở, có vẻ như muốn tiến lên nói chuyện.
Nhưng bộ dáng của Diệp Sở nhìn qua có chút lãnh đạm, bọn họ không dám di động bước chân.
Sắc mặt của Lục Hoài không thay đổi, nhưng đáy mắt lạnh lùng, giọng nói thấp hơn ngày thường vài phần: "Bọn họ không xứng với nàng."
Hơn nữa, nàng sẽ không phản ứng bọn họ.
Thẩm Cửu nhướng mày, hắn cười khẽ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Kiều Vân Sanh ở một chỗ khác trong phòng yến hội, mọi người đều biết Hồng Môn Kiều Lục gia lớn lên tuấn nhã, nhưng tác phong làm việc tàn nhẫn, không ai dám tới gần Kiều Vân Sanh.
Kiều Vân Sanh trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Lục Hoài, phát hiện Lục Hoài tựa hồ đang nhìn nữ nhân nào đó.
Hắn dừng bước chân, nhìn theo phương hướng Lục Hoài nhìn chăm chú, một nữ nhân đứng ở một bên khác, nâng ly với Lục Hoài.
Thật là hiếm lạ, tính cách của Lục Hoài lãnh đạm, cư nhiên sẽ chào hỏi với một nữ nhân.
Kiều Vân Sanh tùy ý ngồi ở chỗ kia, từ góc độ của hắn xem, hắn chỉ thoáng nhìn thấy sườn mặt thanh lãnh của Diệp Sở.
Ánh mắt của Kiều Vân Sanh hay đảo qua Diệp Sở, nhìn một hồi, Kiều Vân Sanh cảm thấy có chút không thú vị, hắn cầm lấy ly rượu, đang muốn thu hồi tầm mắt.
Lúc này, Diệp Sở xoay người, khuôn mặt kiều tiếu đối diện Kiều Lục. Hắn ngồi thẳng thân thể, chậm rãi đặt ly rượu trong tay lên bàn.
Đôi mắt Kiều Lục căng thẳng, hắn nhàn nhạt liếc đôi mắt của Diệp Sở.
Bên này thật ầm ĩ, nhưng đó là một đôi mắt vô cùng trong trẻo, nhìn qua an tĩnh lại thuần túy.
Kiều Lục thật nhanh thu hồi tầm mắt, hắn chú ý tới Thẩm Cửu một mình.
Kiều Lục thấy Thẩm Cửu, hắn nhướng mày, chậm rãi đi hướng Thẩm Cửu.
Trước khi đi, Kiều Lục lại nhìn Diệp Sở một cái.
Kiều Vân Sanh đi đến bên người Thẩm Cửu, hắn ngồi ở một đầu khác, thong thả ung dung nói: "Thẩm Kiều Nga, ta thấy Đại Đô Hội sắp đóng cửa đi."
Khoảng thời gian trước, Kiều Vân Sanh đào đi ca nữ Điệp Nhi hát hay nhất của Hội sở Đại Đô Hội, hiện tại Điệp Nhi thành tâm phúc của Tiên Nhạc Cung.
Lúc Điệp Nhi còn ca hát ở Đại Đô Hội, nhân khí rất cao, nàng rời đi xác thật mang đi một đám khách hàng. Nhưng Đại Đô Hội thật nhanh liền điều chỉnh lại, sinh ý chỉ có chút ảnh hưởng rất nhỏ thôi.
Kiều Lục nói như vậy là muốn ghê tởm Thẩm Cửu một chút, nhắc lại chuyện Điệp Nhi bị đào đi.
Thẩm Cửu thấy Kiều Lục đến đây, trên mặt lộ ra ghét bỏ. Đi như thế nào cũng có thể gặp phải kẻ đáng ghét này, thật là đen đủi.
Lúc này, nghe thấy Kiều Lục nói, mặt Thẩm Cửu không đổi sắc: "Kiều Lục, nhìn xem bộ dạng chưa hiểu việc đời này của ngươi, người giống như Điệp Nhi, cũng chỉ có ngươi coi nàng là bảo bối, Thẩm Cửu ta chướng mắt."
Thẩm Cửu cười lạnh một tiếng, tiếp tục mở miệng: "Chẳng qua ta cũng có thể lý giải, Tiên Nhạc Cung trước nay liền không có mấy cái có thể lấy ra tay, ngươi thật vất vả gặp được một cái có chút ý tứ, đương nhiên sẽ bắt lấy không bỏ."
Kiều Lục cũng không ngẩng đầu lên, hắn từ từ nói: "Nga? Cũng thế cũng thế."
Kiều Lục và Thẩm Cửu là thủ lĩnh của Hồng Môn và Thanh Hội, hai người luôn không hợp, đây là chuyện mọi người đều biết.
Hiện giờ, hai người này gom lại cùng nhau, mọi người đều biết sẽ xảy ra tình hình kiếm trương ương ngạnh. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều tan đi, chung quanh hai người bọn họ trở nên thanh tịnh.
Kiều Lục cầm lấy ly rượu trên bàn, nhợt nhạt uống một ngụm: "Thẩm Kiều Nga, đánh cuộc đã bắt đầu, cô nương ở nông thôn của ngươi còn chưa thấy bóng đi."
Kiều Lục và Thẩm Cửu đánh cuộc, nếu trong ba tháng Thẩm Cửu có thể nâng đỡ một cô nương ở nông thôn trở thành ngôi sao ca nhạc nổi danh nhất Bến Thượng Hải, Kiều Lục liền phải quỳ xuống xin tha với Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu liếc Kiều Lục một cái, mở miệng: "Tìm hiểu gấp như vậy, ngươi sợ bản thân thua quá thảm đi."
"Ta nói cho Kiều Lục ngươi, Cửu gia ta nói được làm được, ngươi liền chờ quỳ xuống đất xin tha với ta đi!"
Kiều Lục coi như không nghe thấy Thẩm Cửu, hắn hoàn toàn không để trận đánh cuộc này vào trong mắt, hắn cũng không cho rằng hắn sẽ thua.
Kiều Lục híp mắt, hắn không chút để ý mà nói: "Đến lúc đó ngươi quỳ xuống đất xin lỗi, cầu xin ta, nói không chừng ta sẽ suy xét làm ngươi bớt dập đầu mấy cái."
Mí mắt Thẩm Cửu cũng không xốc một chút, lập tức phản kích: "Trận đánh cuộc này ta thắng chắc rồi, đến lúc đó, Cửu gia ta làm ngươi dập đầu xin tha, ngươi đừng có sợ."
Thẩm Cửu tự tin tràn đầy, sau khi yến hội này kết thúc, hắn liền xuống tay chuyện này. Chuyện này đối với người khác mà nói, có lẽ rất khó, nhưng ở trong mắt Thẩm Cửu hắn, không có việc không thể làm được.
Kiều Lục nhẹ nhàng mà a một tiếng.
Hắn sao có thể thua, hắn cũng không đánh trượng mà không có nắm chắc.
***
Hỗ động giữa Lục Hoài và Diệp Sở còn bị một người khác thấy được, chính là Tống Thiến Như vẫn luôn liều mạng theo đuổi Lục Hoài khoảng thời gian trước.
Nói như vậy, khách tới tham gia yến hội đều có vòng nhỏ hẹp riêng, không rảnh bận tâm chuyện của người khác, nhưng Tống Thiến Như không giống.
Mọi người đều biết nàng thích Lục Hoài, tuy đã bị Lục Hoài từ chối, nhưng trước sau không từ bỏ.
Lúc này Tống Thiến Như đặc biệt tìm hiểu tin tức, biết yến hội đêm nay Lục Hoài sẽ xuất hiện, cho nên lấy được một tấm thiệp mời đến tham gia.
Lần trước nàng ngăn cản Lục Hoài ở Quán trà Hằng Hưng, tỏ tình với Lục Hoài ở một góc không người, nhưng phản ứng của Lục Hoài khiến nàng sợ tới mức mềm chân.
Tuy Lục Hoài chỉ nói một câu, nhưng nàng vẫn cảm giác được sợ hãi. Bắt đầu từ ngày ấy, Tống Thiến Như liền ngừng lại, không dám lì lợm la liếm.
Từ khi Lục Hoài bước vào yến hội, đôi mắt của Tống Thiến Như liền đặt ở trên người hắn, không từng dời đi.
Lục Hoài đứng ở kia, khiến Tống Thiến Như mê đến bảy vựng tám tố. Hơn nữa tính cách lạnh lùng của Lục Hoài càng khiến nàng ngứa trong lòng.
Lục Hoài càng từ chối nàng, càng khiến nàng mê muội.
Tống Thiến Như quan sát thật cẩn thận, mỗi người xuất hiện bên cạnh Lục Hoài, đều bị nàng nhìn chằm chằm.
Nàng vẫn luôn không có được Lục Hoài, hiện tại vừa thấy, Tống Thiến Như cũng yên lòng, thái độ của Lục Hoài với những người khác cũng giống như đối với nàng.
Tống Thiến Như nhìn Lục Hoài nói chuyện với mọi người, ngồi xuống sô pha, đám người dần tan đi.
Tống Thiến Như vốn cho rằng đêm nay sẽ an tĩnh vượt qua như vậy, nhưng Lục Hoài đang ngồi trên sô pha bỗng nhiên có động tác.
Tầm mắt của Lục Hoài trước sau dừng ở cùng một phương hướng, không hề dời đi.
Tống Thiến Như thích Lục Hoài lâu như vậy, tự nhiên biết rõ tính của Lục Hoài, hắn sao có thể có hành động như vậy.
Nhìn theo tầm mắt của Lục Hoài, có mấy nữ sinh đứng ở đó.
Tống Thiến Như từng gặp qua mấy nữ sinh kia, biết thân phận của các nàng, nhưng không có gì đặc biệt, chỉ là nữ học sinh bình thường thôi.
Tống Thiến Như lại nhìn Lục Hoài, Lục Hoài vẫn nhìn chằm chằm hướng kia, đôi mắt không hề chớp, biểu tình chuyên chú.
Ý thức được Lục Hoài có khả năng sẽ động lòng với mấy nữ sinh kia, Tống Thiến Như hô hấp đều trở nên dồn dập chút, nắm tay hung hăng siết chặt.
Đôi mắt của Tống Thiến Như tóe lửa, nàng bỗng dưng quay đầu, nhìn không chớp mắt, thiếu chút nữa nhìn ra hang động trên người mấy nữ sinh kia.
Nàng bài trừ một đám, cảm thấy không có một nữ sinh nào có thể so sánh được với nàng, sao Lục Hoài có thể vứt bỏ nàng, mà lựa chọn các nàng.
Tống Thiến Như nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, đôi mắt trước sau nhìn chằm chằm.
Đầu kia rốt cuộc có động tĩnh, một nữ sinh trong đó nhìn về phía Lục Hoài, có vẻ như chú ý tới Lục Hoài đang nhìn nàng, hai người bọn họ liền nhìn nhau như vậy.
Mặt Tống Thiến Như tối sầm, khó nén tức giận, nàng biết nữ sinh kia, tên là Diệp Sở, là học sinh Trung Học Tín Lễ.
Ở trong mắt nàng, Diệp Sở rất bình thường, không có chỗ sáng.
Diệp Sở còn chưa có động tác, Lục Hoài cư nhiên chủ động giơ ly rượu lên, hướng chỗ Diệp Sở.
Đãi ngộ như vậy căn bản không có khả năng phát sinh trên người Tống Thiến Như, không, phải nói là sẽ không phát sinh trên người bất cứ kẻ nào.
Tống Thiến Như tức đến phát run, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, hành động của Lục Hoài giống như một chậu nước lạnh, nháy mắt tưới tắt nhiệt tình của nàng.
Cố tình Lục Hoài còn cười với Diệp Sở, nàng chưa bao giờ thấy Lục Hoài cười, một khắc kia giống như trong mắt Lục Hoài chỉ thấy được Diệp Sở.
Trong yến hội ăn uống linh đình, tiếng người ầm ĩ, nhưng Tống Thiến Như vẫn có thể nghe được tiếng tim đập kinh hoàng của bản thân, nàng tức giận, nàng không cam lòng.
Còn tưởng rằng Lục Hoài lạnh lùng vô tình với tất cả mọi người. Nhưng mà, lại có người có thể khiến Lục Hoài bày ra một mặt chân thật của hắn.
Nàng làm lại nhiều, làm lại tốt, hiện giờ cũng không thể so với một câu thích của Lục Hoài.
Tống Thiến Như nhìn ra được, Lục Hoài đối xử khác với Diệp Sở.
Tống Thiến Như ngày thường cũng sẽ chú ý tin tức của những tiểu thư danh viện nổi tiếng, cái tên Diệp Sở này so với nữ sinh khác, nàng nhớ rõ hơn chút.
Tống Thiến Như đầu tiên sẽ nhớ kỹ những nữ sinh có điều kiện tốt, Diệp Sở lớn lên lại xinh đẹp hơn những nữ sinh khác, cho nên từ lần đầu tiên thấy Diệp Sở, trong lòng Tống Thiến Như liền không thích Diệp Sở.
Tống Thiến Như nhớ lại tất cả tin tức có thể nhớ về Diệp Sở. Nàng biết đợi lát nữa muốn gây phiền toái cho Diệp Sở như thế nào.
Không phải Diệp Sở có thể câu được trái tim của Tam thiếu sao? Kia nàng khiến cho Diệp Sở hiểu được trên đời này còn có chuyện không thể làm.
Diệp Sở muốn cùng Tam thiếu ở bên nhau, trước nhìn xem Tống Thiến Như nàng có đồng ý hay không.
Trong lòng Tống Thiến Như có quyết định, lạnh một khuôn mặt, lập tức đi tới chỗ Diệp Sở.
Đáng tiếc Lục Hoài không thấy được một màn này, bởi vì thật nhanh có một người tới, vừa vặn mời Lục Hoài đi rồi, nói là muốn nói chút chuyện.
Nhưng mà cho dù Lục Hoài biết, cũng sẽ yên tâm về Diệp Sở. Bởi vì hắn hiểu rõ tính cách của Diệp Sở, bình tĩnh khi gặp chuyện, có thể tùy cơ ứng biến, sẽ không bị người tính kế.
Cho dù lại đến mấy cái Tống Thiến Như, Diệp Sở cũng có thể đối phó được.
"Diệp Nhị tiểu thư, ta muốn cùng ngươi nói mấy câu." Tống Thiến Như thế tới rào rạt, lửa giận ứa ra, vừa thấy chính là tới gây sự.
Khi Tống Thiến Như gọi tên Diệp Sở, Diệp Sở liền nghĩ hết lí do nàng có thể tới tìm nàng.
Diệp Sở chỉ dùng vài giây, liền suy ra ý đồ đến của Tống Thiến Như.
Đơn giản là hành động của nàng và Lục Hoài vừa rồi, bị nàng thấy.
Tâm tư của Tống Thiến Như đối với Lục Hoài mỗi người đều biết, nếu nhìn thấy nàng và Lục Hoài có liên quan, Tống Thiến Như không tức giận mới là lạ.
Cứ việc ý đồ đến của Tống Thiến Như không tốt, còn xụ một khuôn mặt, nhưng Diệp Sở một chút cũng không sợ.
Diệp Sở đặt ly trên tay xuống chiếc bàn bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành ly, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tống Thiến Như.
"Tống tiểu thư, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?" Thanh âm của Diệp Sở thanh không kiêu ngạo không xu nịnh, không có một chút ý sợ Tống Thiến Như.
Tống Thiến Như tự xưng là thân phận tôn quý, mọi người đều nịnh nọt nàng, không ngờ Diệp Sở lại không lấy lòng nàng, mà lại có bộ dáng nàng ghét nhất, bình tĩnh, không dao động.
Giống Lục Hoài y như đúc.
Bộ dạng này của Diệp Sở làm cho ai xem, muốn chứng minh nàng và Tam thiếu mới là một đôi sao? Vẫn là muốn diễu võ dương oai trước mặt nàng.
Thấy Diệp Sở có biểu tình như vậy, lửa giận của Tống Thiến Như lại bay lên vài phần, máu cả người xông hết lên đầu.
Quả thật là kẻ khiến người chán ghét đến cực điểm, chẳng qua Diệp Sở muốn chọc giận nàng như vậy thì Diệp Sở đã tính sai rồi.
Lục Hoài mà Tống Thiến Như tâm tâm niệm niệm liền ở cách đó không xa, nếu nhìn thấy nàng khi dễ Diệp Sở, khả năng sẽ thương tiếc Diệp Sở.
Cho nên Tống Thiến Như nàng tuyệt đối không hành động khiến người hiểu lầm trước mắt bao người. Muốn sửa trị Diệp Sở, nàng có rất nhiều phương pháp.
Tống Thiến Như nghiêng đầu nên không biết Lục Hoài đã rời đi, nàng cho rằng Lục Hoài còn đứng ở đó, cho nên nàng giả bộ chỉ là bắt chuyện với Diệp Sở, không khác bình thường.
Nàng cười lạnh: "Ta thật có mấy vấn đề muốn hỏi Diệp Nhị tiểu thư."
Diệp Sở gật gật đầu, ngữ điệu không nhanh không chậm: "Tống tiểu thư hỏi đi."
"Không biết Diệp Nhị tiểu thư có người trong lòng hay không?" Tống Thiến Như liếc xéo Diệp Sở, nâng cằm, ngạo mạn nhìn Diệp Sở.
Thẩm Cửu đi vào phòng yến hội, không khí ấm áp trong phòng ngăn cản hơi thở rét lạnh ngoài cửa, khí lạnh trên người Thẩm Cửu tiêu tán chút.
Thẩm Cửu vừa muốn đi đến chỗ Lục Hoài, lúc này, một nữ nhân cầm chén rượu, chắn trước mặt Thẩm Cửu.
Ba người Lục Hoài, Thẩm Cửu, Kiều Lục đều là nhân vật phong vân Bến Thượng Hải, nhưng ba người bọn hắn khác nhau.
Lục Hoài lạnh lùng, một lời không hợp liền không nói tiếp được, tuy có tâm lấy lòng, nhưng những người đó cũng sẽ bị áp suất thấp của Lục Hoài đông lạnh đến hốt hoảng.
Kiều Lục tàn nhẫn, tính tình không nắm lấy được, khi vui vẻ là một bộ dáng, khi tâm tình không tốt lại là một bộ dáng khác. Không ai dám tiếp lời với một người âm tình bất định như vậy.
Thẩm Cửu khác hai người trước, nói nhiều, gặp người liền mang ba phần ý cười, nhìn qua dễ ở chung nhất.
Thẩm Cửu lớn lên yêu nghiệt, người lần đầu tiên thấy Thẩm Cửu sẽ bị bề ngoài của hắn mê hoặc, này không, có nữ nhân thoáng nhìn Thẩm Cửu, liền chủ động đi đến gần.
Nữ nhân lượn lờ đi đến trước mặt Thẩm Cửu, nâng ly rượu trong tay, ôn nhu: "Cửu gia, ngài có nguyện uống ly rượu với ta?"
Bởi vì trên đường bị kẹt xe, tâm tình của Thẩm Cửu vốn có chút không tốt, hiện tại bị nữ nhân chắn đường, mùi nước hoa nùng liệt trên người nữ nhân thẳng tắp chui vào mũi Thẩm Cửu.
Tâm tình của Thẩm Cửu càng thêm bực bội, hắn nhìn nữ nhân kia, cười như không cười: "Gia có việc, đừng cản đường."
Không ngờ được Thẩm Cửu sẽ không lưu tình như vâyh, nữ nhân vừa muốn tiến lên bỗng dưng dừng lại, giơ lên chén rượu cũng cứng đờ ở nơi đó, trên mặt mang theo một tia quẫn bách.
Thẩm Cửu hừ lạnh, lập tức đi lên phía trước. Vừa đi, hắn vừa dùng tay vẫy vẫy, thầm mắng, mùi nước hoa này thiếu chút nữa huân chết hắn.
Thẩm Cửu trầm mặt đi đến bên người Lục Hoài, ngồi xuống. Hắn cầm lấy rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch, mùi rượu mát lạnh tràn ngập mũi Thẩm Cửu, bực bội trong lòng Thẩm Cửu mới chậm rãi tan chút.
Sau đó, Thẩm Cửu lười nhác dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm mặt Lục Hoài, thật lâu không nói lời nào.
Mặc cho ai vô duyên vô cớ bị nhìn chằm chằm như vậy, đều cảm thấy không thích hợp.
Lục Hoài liếc Thẩm Cửu một cái: "Như thế nào?"
Thần thể Thẩm Cửu hơi hơi nghiêng về phía trước, hắn cau mày: "Lục Hoài, may mà ngươi có một gương mặt lãnh đạm, bằng không dung mạo của ngươi như vậy, sẽ bị nhiều nữ nhân dây dưa."
"Ai, ta cũng chán ghét những nữ nhân đó, ta hiểu ngươi."
Thẩm Cửu vừa mở miệng chính là kỳ quái như thế, sắc mặt của Lục Hoài nhạt nhẽo, trầm giọng: "Ngươi kẹt xe, đầu óc cũng bị kẹt?"
Thẩm Cửu nháy mắt bị nghẹn họng, hũ nút Lục Hoài này, hoặc là không mở miệng, vừa mở miệng liền khiến hắn không thể phản bác. Tính, hắn đại nhân có đại lượng, không so đo với Lục Hoài.
Thẩm Cửu quay đầu, nhàm chán nhìn quanh bốn phía, yến hội này thật không thú vị, đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng ở nơi nào đó.
Trên mặt Thẩm Cửu mang theo một tia ý cười: "Nha, tiểu nha đầu cũng ở đây." Thẩm Cửu không ngờ trong yến hội có thể thấy Diệp Sở, trái tim muốn làm Hồng Nương của hắn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Nhìn về phía Lục Hoài, Thẩm Cửu dùng khuỷu tay chạm chạm hắn, cười khẽ: "Các ngươi cũng coi như là người quen, như thế nào không đi chào hỏi."
Thân thể của Lục Hoài dừng một chút, gần như không thể thấy, bàn tay thon dài của hắn cầm ly rượu, rượu sắc trầm, chiếu vào thành ly trong suốt, càng thêm có vẻ xương cốt trên tay hắn cân xứng.
Thẩm Cửu trêu chọc: "Tiểu nha đầu thật là đặc biệt, mỗi lần liếc mắt một cái là có thể thấy nàng. Lục Hoài, ngươi nói đi?"
Lục Hoài không chút để ý mà dựa vào sô pha, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chén rượu, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Diệp Sở.
Mỗi người trong yến hội đều trang phục lộng lẫy tham dự, giữa ăn uống linh đình đều là tươi cười dối trá, nói chuyện ẩn có thâm ý, vô cùng nhàm chán.
Nhưng Diệp Sở không giống.
Dưới ánh đèn thanh lãnh, Diệp Sở mặc một bộ âu phục, nguyên liệu tốt nhất. Da thịt của nàng tuyết trắng, giống như trân châu.
Càng khiến khuôn mặt của Diệp Sở thêm thanh lệ, tươi đẹp như tường vi.
Khi Diệp Sở nhìn người khác, bên môi luôn mang theo tươi cười nhợt nhạt, khiến trái tim của người khác bình tĩnh xuống.
Ánh mắt của Lục Hoài không rõ nông sâu, hắn thu hồi tầm mắt, cầm lấy ly rượu, chậm rãi uống một ngụm.
Thẩm Cửu thấy Lục Hoài nhìn Diệp Sở, vui vẻ trong lòng, hắn liền biết Lục Hoài không nín được, không nhịn được mà muốn nhìn tiểu nha đầu.
Thẩm Cửu thanh giọng nói: "Tiểu nha đầu ưu tú như vậy, ngươi lại không đi lên, bị người khác đoạt thì làm sao bây giờ?"
Sau đó, Thẩm Cửu lại bỏ thêm một mồi lửa: "Ta như thế nào cảm thấy ánh mắt của mấy nam nhân bên cạnh có chút kỳ quái, bọn họ sẽ không nổi lên tâm tư với tiểu nha đầu đi."
Dù sao miệng mọc ở trên người Thẩm Cửu, hắn thích nói như thế nào liền nói như thế nào. Tốt nhất là kích thích Lục Hoài một chút, khiến hắn ghen thì tốt rồi.
Nghe vậy, Lục Hoài lại nhìn thoáng qua, chung quanh Diệp Sở có mấy nam nhân thường nhìn Diệp Sở, có vẻ như muốn tiến lên nói chuyện.
Nhưng bộ dáng của Diệp Sở nhìn qua có chút lãnh đạm, bọn họ không dám di động bước chân.
Sắc mặt của Lục Hoài không thay đổi, nhưng đáy mắt lạnh lùng, giọng nói thấp hơn ngày thường vài phần: "Bọn họ không xứng với nàng."
Hơn nữa, nàng sẽ không phản ứng bọn họ.
Thẩm Cửu nhướng mày, hắn cười khẽ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Kiều Vân Sanh ở một chỗ khác trong phòng yến hội, mọi người đều biết Hồng Môn Kiều Lục gia lớn lên tuấn nhã, nhưng tác phong làm việc tàn nhẫn, không ai dám tới gần Kiều Vân Sanh.
Kiều Vân Sanh trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Lục Hoài, phát hiện Lục Hoài tựa hồ đang nhìn nữ nhân nào đó.
Hắn dừng bước chân, nhìn theo phương hướng Lục Hoài nhìn chăm chú, một nữ nhân đứng ở một bên khác, nâng ly với Lục Hoài.
Thật là hiếm lạ, tính cách của Lục Hoài lãnh đạm, cư nhiên sẽ chào hỏi với một nữ nhân.
Kiều Vân Sanh tùy ý ngồi ở chỗ kia, từ góc độ của hắn xem, hắn chỉ thoáng nhìn thấy sườn mặt thanh lãnh của Diệp Sở.
Ánh mắt của Kiều Vân Sanh hay đảo qua Diệp Sở, nhìn một hồi, Kiều Vân Sanh cảm thấy có chút không thú vị, hắn cầm lấy ly rượu, đang muốn thu hồi tầm mắt.
Lúc này, Diệp Sở xoay người, khuôn mặt kiều tiếu đối diện Kiều Lục. Hắn ngồi thẳng thân thể, chậm rãi đặt ly rượu trong tay lên bàn.
Đôi mắt Kiều Lục căng thẳng, hắn nhàn nhạt liếc đôi mắt của Diệp Sở.
Bên này thật ầm ĩ, nhưng đó là một đôi mắt vô cùng trong trẻo, nhìn qua an tĩnh lại thuần túy.
Kiều Lục thật nhanh thu hồi tầm mắt, hắn chú ý tới Thẩm Cửu một mình.
Kiều Lục thấy Thẩm Cửu, hắn nhướng mày, chậm rãi đi hướng Thẩm Cửu.
Trước khi đi, Kiều Lục lại nhìn Diệp Sở một cái.
Kiều Vân Sanh đi đến bên người Thẩm Cửu, hắn ngồi ở một đầu khác, thong thả ung dung nói: "Thẩm Kiều Nga, ta thấy Đại Đô Hội sắp đóng cửa đi."
Khoảng thời gian trước, Kiều Vân Sanh đào đi ca nữ Điệp Nhi hát hay nhất của Hội sở Đại Đô Hội, hiện tại Điệp Nhi thành tâm phúc của Tiên Nhạc Cung.
Lúc Điệp Nhi còn ca hát ở Đại Đô Hội, nhân khí rất cao, nàng rời đi xác thật mang đi một đám khách hàng. Nhưng Đại Đô Hội thật nhanh liền điều chỉnh lại, sinh ý chỉ có chút ảnh hưởng rất nhỏ thôi.
Kiều Lục nói như vậy là muốn ghê tởm Thẩm Cửu một chút, nhắc lại chuyện Điệp Nhi bị đào đi.
Thẩm Cửu thấy Kiều Lục đến đây, trên mặt lộ ra ghét bỏ. Đi như thế nào cũng có thể gặp phải kẻ đáng ghét này, thật là đen đủi.
Lúc này, nghe thấy Kiều Lục nói, mặt Thẩm Cửu không đổi sắc: "Kiều Lục, nhìn xem bộ dạng chưa hiểu việc đời này của ngươi, người giống như Điệp Nhi, cũng chỉ có ngươi coi nàng là bảo bối, Thẩm Cửu ta chướng mắt."
Thẩm Cửu cười lạnh một tiếng, tiếp tục mở miệng: "Chẳng qua ta cũng có thể lý giải, Tiên Nhạc Cung trước nay liền không có mấy cái có thể lấy ra tay, ngươi thật vất vả gặp được một cái có chút ý tứ, đương nhiên sẽ bắt lấy không bỏ."
Kiều Lục cũng không ngẩng đầu lên, hắn từ từ nói: "Nga? Cũng thế cũng thế."
Kiều Lục và Thẩm Cửu là thủ lĩnh của Hồng Môn và Thanh Hội, hai người luôn không hợp, đây là chuyện mọi người đều biết.
Hiện giờ, hai người này gom lại cùng nhau, mọi người đều biết sẽ xảy ra tình hình kiếm trương ương ngạnh. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều tan đi, chung quanh hai người bọn họ trở nên thanh tịnh.
Kiều Lục cầm lấy ly rượu trên bàn, nhợt nhạt uống một ngụm: "Thẩm Kiều Nga, đánh cuộc đã bắt đầu, cô nương ở nông thôn của ngươi còn chưa thấy bóng đi."
Kiều Lục và Thẩm Cửu đánh cuộc, nếu trong ba tháng Thẩm Cửu có thể nâng đỡ một cô nương ở nông thôn trở thành ngôi sao ca nhạc nổi danh nhất Bến Thượng Hải, Kiều Lục liền phải quỳ xuống xin tha với Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu liếc Kiều Lục một cái, mở miệng: "Tìm hiểu gấp như vậy, ngươi sợ bản thân thua quá thảm đi."
"Ta nói cho Kiều Lục ngươi, Cửu gia ta nói được làm được, ngươi liền chờ quỳ xuống đất xin tha với ta đi!"
Kiều Lục coi như không nghe thấy Thẩm Cửu, hắn hoàn toàn không để trận đánh cuộc này vào trong mắt, hắn cũng không cho rằng hắn sẽ thua.
Kiều Lục híp mắt, hắn không chút để ý mà nói: "Đến lúc đó ngươi quỳ xuống đất xin lỗi, cầu xin ta, nói không chừng ta sẽ suy xét làm ngươi bớt dập đầu mấy cái."
Mí mắt Thẩm Cửu cũng không xốc một chút, lập tức phản kích: "Trận đánh cuộc này ta thắng chắc rồi, đến lúc đó, Cửu gia ta làm ngươi dập đầu xin tha, ngươi đừng có sợ."
Thẩm Cửu tự tin tràn đầy, sau khi yến hội này kết thúc, hắn liền xuống tay chuyện này. Chuyện này đối với người khác mà nói, có lẽ rất khó, nhưng ở trong mắt Thẩm Cửu hắn, không có việc không thể làm được.
Kiều Lục nhẹ nhàng mà a một tiếng.
Hắn sao có thể thua, hắn cũng không đánh trượng mà không có nắm chắc.
***
Hỗ động giữa Lục Hoài và Diệp Sở còn bị một người khác thấy được, chính là Tống Thiến Như vẫn luôn liều mạng theo đuổi Lục Hoài khoảng thời gian trước.
Nói như vậy, khách tới tham gia yến hội đều có vòng nhỏ hẹp riêng, không rảnh bận tâm chuyện của người khác, nhưng Tống Thiến Như không giống.
Mọi người đều biết nàng thích Lục Hoài, tuy đã bị Lục Hoài từ chối, nhưng trước sau không từ bỏ.
Lúc này Tống Thiến Như đặc biệt tìm hiểu tin tức, biết yến hội đêm nay Lục Hoài sẽ xuất hiện, cho nên lấy được một tấm thiệp mời đến tham gia.
Lần trước nàng ngăn cản Lục Hoài ở Quán trà Hằng Hưng, tỏ tình với Lục Hoài ở một góc không người, nhưng phản ứng của Lục Hoài khiến nàng sợ tới mức mềm chân.
Tuy Lục Hoài chỉ nói một câu, nhưng nàng vẫn cảm giác được sợ hãi. Bắt đầu từ ngày ấy, Tống Thiến Như liền ngừng lại, không dám lì lợm la liếm.
Từ khi Lục Hoài bước vào yến hội, đôi mắt của Tống Thiến Như liền đặt ở trên người hắn, không từng dời đi.
Lục Hoài đứng ở kia, khiến Tống Thiến Như mê đến bảy vựng tám tố. Hơn nữa tính cách lạnh lùng của Lục Hoài càng khiến nàng ngứa trong lòng.
Lục Hoài càng từ chối nàng, càng khiến nàng mê muội.
Tống Thiến Như quan sát thật cẩn thận, mỗi người xuất hiện bên cạnh Lục Hoài, đều bị nàng nhìn chằm chằm.
Nàng vẫn luôn không có được Lục Hoài, hiện tại vừa thấy, Tống Thiến Như cũng yên lòng, thái độ của Lục Hoài với những người khác cũng giống như đối với nàng.
Tống Thiến Như nhìn Lục Hoài nói chuyện với mọi người, ngồi xuống sô pha, đám người dần tan đi.
Tống Thiến Như vốn cho rằng đêm nay sẽ an tĩnh vượt qua như vậy, nhưng Lục Hoài đang ngồi trên sô pha bỗng nhiên có động tác.
Tầm mắt của Lục Hoài trước sau dừng ở cùng một phương hướng, không hề dời đi.
Tống Thiến Như thích Lục Hoài lâu như vậy, tự nhiên biết rõ tính của Lục Hoài, hắn sao có thể có hành động như vậy.
Nhìn theo tầm mắt của Lục Hoài, có mấy nữ sinh đứng ở đó.
Tống Thiến Như từng gặp qua mấy nữ sinh kia, biết thân phận của các nàng, nhưng không có gì đặc biệt, chỉ là nữ học sinh bình thường thôi.
Tống Thiến Như lại nhìn Lục Hoài, Lục Hoài vẫn nhìn chằm chằm hướng kia, đôi mắt không hề chớp, biểu tình chuyên chú.
Ý thức được Lục Hoài có khả năng sẽ động lòng với mấy nữ sinh kia, Tống Thiến Như hô hấp đều trở nên dồn dập chút, nắm tay hung hăng siết chặt.
Đôi mắt của Tống Thiến Như tóe lửa, nàng bỗng dưng quay đầu, nhìn không chớp mắt, thiếu chút nữa nhìn ra hang động trên người mấy nữ sinh kia.
Nàng bài trừ một đám, cảm thấy không có một nữ sinh nào có thể so sánh được với nàng, sao Lục Hoài có thể vứt bỏ nàng, mà lựa chọn các nàng.
Tống Thiến Như nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, đôi mắt trước sau nhìn chằm chằm.
Đầu kia rốt cuộc có động tĩnh, một nữ sinh trong đó nhìn về phía Lục Hoài, có vẻ như chú ý tới Lục Hoài đang nhìn nàng, hai người bọn họ liền nhìn nhau như vậy.
Mặt Tống Thiến Như tối sầm, khó nén tức giận, nàng biết nữ sinh kia, tên là Diệp Sở, là học sinh Trung Học Tín Lễ.
Ở trong mắt nàng, Diệp Sở rất bình thường, không có chỗ sáng.
Diệp Sở còn chưa có động tác, Lục Hoài cư nhiên chủ động giơ ly rượu lên, hướng chỗ Diệp Sở.
Đãi ngộ như vậy căn bản không có khả năng phát sinh trên người Tống Thiến Như, không, phải nói là sẽ không phát sinh trên người bất cứ kẻ nào.
Tống Thiến Như tức đến phát run, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, hành động của Lục Hoài giống như một chậu nước lạnh, nháy mắt tưới tắt nhiệt tình của nàng.
Cố tình Lục Hoài còn cười với Diệp Sở, nàng chưa bao giờ thấy Lục Hoài cười, một khắc kia giống như trong mắt Lục Hoài chỉ thấy được Diệp Sở.
Trong yến hội ăn uống linh đình, tiếng người ầm ĩ, nhưng Tống Thiến Như vẫn có thể nghe được tiếng tim đập kinh hoàng của bản thân, nàng tức giận, nàng không cam lòng.
Còn tưởng rằng Lục Hoài lạnh lùng vô tình với tất cả mọi người. Nhưng mà, lại có người có thể khiến Lục Hoài bày ra một mặt chân thật của hắn.
Nàng làm lại nhiều, làm lại tốt, hiện giờ cũng không thể so với một câu thích của Lục Hoài.
Tống Thiến Như nhìn ra được, Lục Hoài đối xử khác với Diệp Sở.
Tống Thiến Như ngày thường cũng sẽ chú ý tin tức của những tiểu thư danh viện nổi tiếng, cái tên Diệp Sở này so với nữ sinh khác, nàng nhớ rõ hơn chút.
Tống Thiến Như đầu tiên sẽ nhớ kỹ những nữ sinh có điều kiện tốt, Diệp Sở lớn lên lại xinh đẹp hơn những nữ sinh khác, cho nên từ lần đầu tiên thấy Diệp Sở, trong lòng Tống Thiến Như liền không thích Diệp Sở.
Tống Thiến Như nhớ lại tất cả tin tức có thể nhớ về Diệp Sở. Nàng biết đợi lát nữa muốn gây phiền toái cho Diệp Sở như thế nào.
Không phải Diệp Sở có thể câu được trái tim của Tam thiếu sao? Kia nàng khiến cho Diệp Sở hiểu được trên đời này còn có chuyện không thể làm.
Diệp Sở muốn cùng Tam thiếu ở bên nhau, trước nhìn xem Tống Thiến Như nàng có đồng ý hay không.
Trong lòng Tống Thiến Như có quyết định, lạnh một khuôn mặt, lập tức đi tới chỗ Diệp Sở.
Đáng tiếc Lục Hoài không thấy được một màn này, bởi vì thật nhanh có một người tới, vừa vặn mời Lục Hoài đi rồi, nói là muốn nói chút chuyện.
Nhưng mà cho dù Lục Hoài biết, cũng sẽ yên tâm về Diệp Sở. Bởi vì hắn hiểu rõ tính cách của Diệp Sở, bình tĩnh khi gặp chuyện, có thể tùy cơ ứng biến, sẽ không bị người tính kế.
Cho dù lại đến mấy cái Tống Thiến Như, Diệp Sở cũng có thể đối phó được.
"Diệp Nhị tiểu thư, ta muốn cùng ngươi nói mấy câu." Tống Thiến Như thế tới rào rạt, lửa giận ứa ra, vừa thấy chính là tới gây sự.
Khi Tống Thiến Như gọi tên Diệp Sở, Diệp Sở liền nghĩ hết lí do nàng có thể tới tìm nàng.
Diệp Sở chỉ dùng vài giây, liền suy ra ý đồ đến của Tống Thiến Như.
Đơn giản là hành động của nàng và Lục Hoài vừa rồi, bị nàng thấy.
Tâm tư của Tống Thiến Như đối với Lục Hoài mỗi người đều biết, nếu nhìn thấy nàng và Lục Hoài có liên quan, Tống Thiến Như không tức giận mới là lạ.
Cứ việc ý đồ đến của Tống Thiến Như không tốt, còn xụ một khuôn mặt, nhưng Diệp Sở một chút cũng không sợ.
Diệp Sở đặt ly trên tay xuống chiếc bàn bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành ly, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tống Thiến Như.
"Tống tiểu thư, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?" Thanh âm của Diệp Sở thanh không kiêu ngạo không xu nịnh, không có một chút ý sợ Tống Thiến Như.
Tống Thiến Như tự xưng là thân phận tôn quý, mọi người đều nịnh nọt nàng, không ngờ Diệp Sở lại không lấy lòng nàng, mà lại có bộ dáng nàng ghét nhất, bình tĩnh, không dao động.
Giống Lục Hoài y như đúc.
Bộ dạng này của Diệp Sở làm cho ai xem, muốn chứng minh nàng và Tam thiếu mới là một đôi sao? Vẫn là muốn diễu võ dương oai trước mặt nàng.
Thấy Diệp Sở có biểu tình như vậy, lửa giận của Tống Thiến Như lại bay lên vài phần, máu cả người xông hết lên đầu.
Quả thật là kẻ khiến người chán ghét đến cực điểm, chẳng qua Diệp Sở muốn chọc giận nàng như vậy thì Diệp Sở đã tính sai rồi.
Lục Hoài mà Tống Thiến Như tâm tâm niệm niệm liền ở cách đó không xa, nếu nhìn thấy nàng khi dễ Diệp Sở, khả năng sẽ thương tiếc Diệp Sở.
Cho nên Tống Thiến Như nàng tuyệt đối không hành động khiến người hiểu lầm trước mắt bao người. Muốn sửa trị Diệp Sở, nàng có rất nhiều phương pháp.
Tống Thiến Như nghiêng đầu nên không biết Lục Hoài đã rời đi, nàng cho rằng Lục Hoài còn đứng ở đó, cho nên nàng giả bộ chỉ là bắt chuyện với Diệp Sở, không khác bình thường.
Nàng cười lạnh: "Ta thật có mấy vấn đề muốn hỏi Diệp Nhị tiểu thư."
Diệp Sở gật gật đầu, ngữ điệu không nhanh không chậm: "Tống tiểu thư hỏi đi."
"Không biết Diệp Nhị tiểu thư có người trong lòng hay không?" Tống Thiến Như liếc xéo Diệp Sở, nâng cằm, ngạo mạn nhìn Diệp Sở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.