Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 75
Bệ Hạ Không Lên Triều
12/06/2019
Ngày mai là cuối tuần, Phó Điềm Điềm ở nhà không
có việc gì, rảnh đến hốt hoảng, hơn nữa nàng cũng không phải loại người
sẽ an tĩnh ngồi đọc sách.
Trong thời gian nghĩ giữa khóa, Phó Điềm Điềm liền đi từ chỗ ngồi tới bên cạnh bàn của Diệp Sở.
Diệp Sở đang cúi đầu đọc sách, không chú ý tới Phó Điềm Điềm đứng bên cạnh nàng.
"A Sở, cậu đã khỏe sao?" Phó Điềm Điềm cong người, dựa đầu vào vai Diệp Sở.
Tuy Diệp Sở không chút phòng bị, nhưng nàng lập tức liền bình tĩnh lại, khép sách.
"Nói đi, cậu muốn làm cái gì?" Diệp Sở biết Phó Điềm Điềm nhất định là muốn rủ nàng đi ra ngoài chơi.
Phó Điềm Điềm móc ra hai tấm vé điện ảnh, thả lên bàn Diệp Sở: "Gần đây mới ra một bộ điện ảnh mới, ca ca ta mua vài tấm vé, bảo ta mang cậu cùng đi xem."
Diệp Sở cầm lấy vé phim trên bàn, bộ điện ảnh này chiếu ở rạp Quang Minh, thời gian là 3 giờ chiều mai.
Tên phim là 《 Thời đại mới 》, kể về cuộc sống của một vài nữ tính thời đại mới ở Bến Thượng Hải.
Diệp Sở đương nhiên đồng ý, nàng cầm lấy vé xem phim, hẹn giờ đi xem với Phó Điềm Điềm.
Trường học cho nghỉ, Diệp Sở và Phó Điềm Điềm đang đi ra ngoài, đột nhiên có người gọi các nàng.
"Diệp Sở, Phó Điềm Điềm, hai người chờ một chút." Là thanh âm của Nghiêm Mạn Mạn.
Nghiêm Mạn Mạn thở hồng hộc mà chạy đến gần, dừng trước mặt Diệp Sở: "Các người đi nhanh như vậy làm cái gì, đằng sau có con hổ đuổi a?"
Phó Điềm Điềm gật đầu, ra vẻ đứng đắn: "Phía trước ta không phải đứng một con sao?" Nàng còn đặc biệt đánh giá Nghiêm Mạn Mạn từ trên xuống dưới.
"Đi đi đi, liền biết ngươi không nói được lời gì hay." Nghiêm Mạn Mạn hung hăng trừng Phó Điềm Điềm một cái, "Ta tới là muốn hỏi các người một việc?"
Nghiêm Mạn Mạn móc mấy vé xem phim từ trong túi ra: "Ta có mấy vé phim không dùng, có muốn thuận tiện cho các người mấy cái không."
Nghiêm Mạn Mạn mới sẽ không nói nàng muốn xem phim cùng hai người Diệp Sở đâu.
Đột nhiên, một ngón tay duỗi đến trước mặt Nghiêm Mạn Mạn, lắc lắc.
Phó Điềm Điềm rót một chậu nước lạnh: "Cậu đã tới muộn, sáng nay tớ và A Sở đã hẹn nhau, cậu chỉ có thể đi xem phim một mình."
Nghiêm Mạn Mạn sửng sốt một chút, vừa định phản bác Phó Điềm Điềm.
Lúc này, Diệp Sở bất đắc dĩ cười, nàng biết tâm tư của Phó Điềm Điềm, Phó Điềm Điềm chính là thích trêu Nghiêm Mạn Mạn, nhìn bộ dáng tức đến dậm chân của Nghiêm Mạn Mạn.
"Nếu hiện tại nhiều vé xem phim như vậy, ba người chúng ta cùng đi không phải là được rồi." Diệp Sở gọi lại hai người vừa muốn bắt đầu cãi nhau, lập tức bình ổn cảm xúc của các nàng.
Được đến câu trả lời vừa lòng, Nghiêm Mạn Mạn mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện chút nào.
Nàng nhẹ giọng nói thầm một câu: "Không phải ta chỉ có thể tìm hai cậu cùng đi xem phim, là ta có quá nhiều vé xem phim, phát không hết."
Nghiêm Mạn Mạn nhét vé xem phim vào trong lòng ngực Diệp Sở, từ đầu tới đuôi đều mạnh miệng: "Sợ các cậu không cẩn thận làm mất vé xem phim, tất cả đều cho cậu."
Diệp Sở không hề phòng bị, chỉ có thể theo bản năng nhận lấy vé xem phim của Nghiêm Mạn Mạn.
"Chúng ta đã hẹn sẵn thời gian, các cậu nhớ rõ muốn đúng giờ, ta không thích đợi người khác." Nghiêm Mạn Mạn nói xong một câu này, liền chạy chậm rời đi.
Dư lại Diệp Sở và Phó Điềm Điềm buồn rầu cầm một xấp vé phim.
......
Phim chiếu lúc 3 rưỡi chiều, bọn Diệp Sở tới trước nửa giờ.
Nhiệt độ không khí đầu đông giảm nhiều, không trung xám xịt. Bởi vì hôm nay không có mặt trời, thời tiết càng lạnh hơn.
May mắn ba người đã nói sẵn trong điện thoại, các nàng đều sẽ mặc áo ngoài giữ ấm.
Phó Điềm Điềm không chịu đói được, khẳng định sẽ mua ít đồ ăn vặt để ăn lúc đang xem phim. Vừa lúc cổng rạp chiếu phim có không ít người bán hàng rong, nghĩ kiếm chút tiền trước khi phim chiếu.
Vào rạp chiếu phim Diệp Sở ngồi giữa hai người.
Nghiêm Mạn Mạn đang cúi đầu nhìn đồng hồ, muốn biết còn bao lâu thì phim chiếu.
Diệp Sở nhìn Phó Điềm Điềm ăn vui vẻ, không chú ý tới bên này, quay đầu hỏi Nghiêm Mạn Mạn: "Cậu biết Diệp Gia Nhu và Dương Hoài Lễ vẫn luôn đi rất gần."
Nghe được thanh âm của Diệp Sở, Nghiêm Mạn Mạn vốn đang cúi đầu sửng sốt, nhìn về phía Diệp Sở.
Gần đây, Nghiêm Mạn Mạn và bọn Diệp Sở ở chung nhiều, nàng cũng rõ tính của Diệp Sở, hoàn toàn không giống Diệp Gia Nhu.
Tuy Nghiêm Mạn Mạn điêu ngoa, nhưng bản tính của nàng cũng không xấu, chỉ là bị người nhà sủng quá mức, khó tránh khỏi sẽ có chút tính công chúa.
Nghiêm Mạn Mạn biết việc nàng thích Dương Hoài Lễ khẳng định không thể gạt được người khác, càng đừng nói là Diệp Sở.
Từ rất nhiều lần nói chuyện với Diệp Sở, Nghiêm Mạn Mạn phát hiện Diệp Sở cũng không thiên vị muội muội của nàng, có thể là không quen nhìn tác phong của Diệp Gia Nhu.
Nếu người khác hỏi Nghiêm Mạn Mạn, nàng có lẽ sẽ không trả lời, nhưng đối mặt với Diệp Sở, nàng lại không nhịn được mà nói hết lời trong lòng với Diệp Sở.
"Ta đương nhiên biết, rất nhiều lần hắn còn mang theo Diệp Gia Nhu đến nơi công cộng, ta lại không phải kẻ ngốc." Nghiêm Mạn Mạn bĩu môi.
Diệp Sở biết tính Nghiêm Mạn Mạn không xấu, cho nên nàng rất muốn biết hiện tại Nghiêm Mạn Mạn ôm tâm lý thế nào với Dương Hoài Lễ.
"Ta có thể hỏi một việc không?" Diệp Sở nhẹ giọng nói.
Nghiêm Mạn Mạn nhìn Diệp Sở muốn hỏi lại không dám hỏi, cười ra tiếng.
"Ta biết cậu muốn hỏi cái gì. Người trên thế giới này lại không chết sạch, người ta không thích ta, sao ta lại còn vội vàng cho không, phạm tiện đâu. Ta đã sớm hết tâm tư với hắn."
Tuy Nghiêm Mạn Mạn mạnh miệng, nhưng nàng biết Diệp Sở tốt với nàng, cho nên mới hỏi như vậy.
Theo sau Nghiêm Mạn Mạn lại nói thêm một câu: "Cậu yên tâm, ta sẽ không để mình bị thương."
Diệp Sở gật đầu, đang định nói chuyện. Phó Điềm Điềm ở một bên nhích lại gần: "Vừa rồi liền nghe các cậu nói thầm, có phải hai người nói cái gì bí mật sau lưng tớ không?"
Nghiêm Mạn Mạn thu lại cảm xúc đê mê vừa rồi, cười với Phó Điềm Điềm: "Đương nhiên, đây là bí mật của ta và A Sở, tuyệt đối không nói với cậu."
"A Sở!" Phó Điềm Điềm mở to hai mắt nhìn. Nhìn Nghiêm Mạn Mạn cư nhiên ôm lấy cánh tay Diệp Sở, lập tức duỗi tay đẩy tay nàng ra.
Mắt thấy hai người Nghiêm Mạn Mạn lại cãi cọ trước mặt, nếu không phải nơi này là nơi công cộng, Diệp Sở cũng không cần phải ngăn cản các nàng.
Diệp Sở đột nhiên nhẹ nhàng vỗ tay, nói một tiếng được, hai người đang hăng say ồn ào đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Sở.
"Cậu vỗ tay làm cái gì?" Nghiêm Mạn Mạn và Phó Điềm Điềm kỳ quái hỏi.
Diệp Sở nhàn nhạt nói, vô cùng nghiêm trang: "Ta thấy hai cậu biểu diễn hay, phim còn chưa chiếu, các cậu cho mọi người xem một vở kịch cũng không tệ."
Tuy ngữ khí của Diệp Sở bình đạm, giống như đang nói một việc rất bình thường, nhưng Nghiêm Mạn Mạn và Phó Điềm Điềm đều đỏ mặt, thu nhỏ thanh âm, dựa về ghế.
Ai, mang hai đứa trẻ ra chơi thật mệt.
......
Kiều Vân Sanh trùng hợp có việc ở gần rạp phim Quang Minh, xe hắn đỗ ở ven đường, Cố Bình thu được mệnh lệnh của hắn, xuống xe lấy vài thứ.
Kiều Vân Sanh ở trên xe nhàm chán chờ, quay đầu đi, vừa lúc nhìn thấy Diệp Sở và hai nữ học sinh khác đi qua bên xe hắn.
Diệp Sở cười đi tới, ánh mắt của Kiều Vân Sanh vẫn luôn đi theo.
Hắn nhìn Diệp Sở đi bên phải đường, đi vài bước, dừng ở cổng một rạp chiếu phim.
Kiều Vân Sanh cười như không cười, ngẩng đầu nhìn xem, tên rạp chiếu phim là Rạp Phim Quang Minh.
Chờ đến khi Diệp Sở đi vào rạp chiếu phim, Cố Bình vừa vặn kéo cửa xe tiến vào, cung kính kêu một tiếng: "Lục gia, mọi việc đã làm tốt."
Kiều Vân Sanh hạ một mệnh lệnh khác, hắn phất tay, thanh âm lương bạc, không có độ ấm: "Xe ở lại, ngươi đi về trước."
Cố Bình sửng sốt, nhưng không hề mở miệng dò hỏi nguyên nhân, mà gật đầu nói rõ, khép cửa xe lại, rời đi.
Mới vừa rồi Kiều Vân Sanh vừa lúc thấy có người đi theo Diệp Sở, tuy rằng hành tung của bọn họ bí ẩn, nhưng hắn hiện tại nhìn chằm chằm vào Diệp Sở, tự nhiên không thể gạt được đôi mắt của hắn.
Cố Bình đi rồi, Kiều Vân Sanh không lập tức xuống xe, hắn cố ý đợi hơn nửa giờ, đánh giá phim đã bắt đầu chiếu một đoạn thời gian, mới xuống xe.
Kiều Vân Sanh trước nay không thích xem phim chiếu rạp cư nhiên đi vào rạp chiếu phim, Cố Bình không ở, nếu không hắn khẳng định sẽ cảm thấy kỳ quái.
Phim đã mở màn, trên màn hình diễn viên nói lời kịch, dưới đài người xem cười một mảnh.
Kiều Vân Sanh nửa híp mắt, lập tức từ chỗ sáng đi đến chỗ tối, đôi mắt còn có chút không thích ứng.
Bên trong rạp chiếu phim đen nhánh, chỉ có ánh sáng trên màn hình. Nhưng vẫn không gây trở ngại Kiều Vân Sanh tìm được vị trí của Diệp Sở.
Kiều Vân Sanh thừa dịp phim mở màn mới tiến vào, chính là vì không muốn để Diệp Sở biết hắn đi theo sau nàng.
Rạp chiếu phim ồn ào thanh âm, có không ít người lui tới, hắn không có khả năng sẽ bị phát hiện.
Kiều Vân Sanh ngồi xuống ở hàng gần cuối, người ở sau không nhiều lắm, cơ hồ đều tập trung ở phía trước.
Sau khi ngồi xuống, Kiều Vân Sanh vẫn luôn nhìn về phía Diệp Sở.
Cả người hắn đều ẩn trong bóng tối, ánh đèn trong rạp chiếu phim đã sớm tắt, chỉ có ánh sáng trên màn hình chợt lóe chợt lóe.
Diệp Sở trước sau đưa lưng về phía Kiều Vân Sanh, Kiều Vân Sanh căn bản không nhìn thấy gương mặt của nàng.
Lúc này, có hai người đi qua lối đi nhỏ ở sau, ngồi phía sau Kiều Vân Sanh. Một trái một phải, chặn kín mít.
Hai người kia chính là Lục Hoài phái tới bảo vệ Diệp Sở.
Kiều Vân Sanh mới vừa rồi rõ ràng đã phát hiện bọn họ, lại giả vờ không biết, không chút kiêng nể.
Lục Hoài vốn bảo bọn họ giữ khoảng cách thích hợp với Diệp Sở, nhưng thấy Kiều Vân Sanh vào rạp chiếu phim, hai người này cũng mua vé đi vào.
Diệp Sở ngồi ở hàng phía trước, Kiều Vân Sanh ngồi ở sau, hai người kia vây quanh phía sau Kiều Vân Sanh, chỗ mấy người này hình thành một khu tam giác kỳ quái.
Kiều Vân Sanh chợt cười, trong lòng hắn đã có ý tưởng.
Xem ra Lục Hoài và Thẩm Cửu cực kỳ coi trọng Diệp Sở, còn đặc biệt phái hai người bảo vệ nàng, hiện tại ngược lại phòng bị hắn.
Cũng không biết là người của Lục Hoài, vẫn là người của Thẩm Cửu.
Tuy Kiều Vân Sanh đã biết hai người phía sau không thích hợp, nhưng mắt hắn trước sau không dịch chuyển, tầm mắt vẫn đặt trên người Diệp Sở.
Diệp Sở và Kiều Vân Sanh cách mấy hàng, có chút xa, phía trước ngồi đầy người, có cao, có thấp.
Ánh đèn đen tối, nhìn không rõ.
Trùng hợp vào lúc này Diệp Sở xoay đầu, nói vài câu với người bên cạnh. Lúc này, Kiều Vân Sanh nhìn về phía mắt nàng, bị một ít tóc che, như ẩn như hiện.
Kiều Vân Sanh cảm thấy bực bội, nhưng hắn vẫn duy trì một bộ quý công tử, hỉ nộ không hiện. Hắn nghiêng đầu, thanh âm lộ ra lạnh lẽo.
"Các ngươi là người của Lục Hoài, vẫn là người của Thẩm Cửu?" Đôi mắt thon dài của Kiều Vân Sanh hơi híp, cười vân đạm phong khinh.
Đằng sau rất an tĩnh, một lát sau truyền đến trả lời.
"Ngươi không cần trêu chọc Diệp Nhị tiểu thư." Trong thanh âm của người nói chuyện ngầm có ý cảnh cáo.
A, Kiều Vân Sanh cười lạnh, biểu tình nháy mắt lạnh lẽo.
Phim sắp kết thúc, Kiều Vân Sanh không muốn chạm mặt Diệp Sở, chỉ phải đứng dậy, nghiễm nhiên một bộ muốn rời đi.
Hai người phía sau cũng không tự giác mà nhẹ nhàng thở ra.
Kiều Vân Sanh trở về theo đường cũ, đi ra rạp phim Quang Minh. Xe còn dừng ở ven đường, Kiều Vân Sanh bước đến, mở cửa xe, ngồi xuống, động tác liền mạch lưu loát.
Sau khi xe khởi động, phim kết thúc. ......
Phủ Đốc Quân.
Lục Hoài ngồi ở thư phòng, lúc này, một người gõ cửa tiến vào, sắc mặt hắn ngưng trọng, cúi đầu bẩm báo: "Tam thiếu, Kiều Vân Sanh phát hiện hành tung của bọn thuộc hạ."
Không khí trong thư phòng tức khắc đình trệ, hơi thở quanh thân Lục Hoài trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.
Thanh tuyến của Lục Hoài cực kỳ trầm thấp, hắn chậm rãi nói: "Nói tiếp."
Thuộc hạ mở miệng: "Hôm qua tiểu thư Diệp Sở đi xem phim, trên đường gặp phải Kiều Vân Sanh."
"Kiều Vân Sanh liền đi theo tiểu thư Diệp Sở, vào rạp chiếu phim. Chúng ta vì bảo vệ tiểu thư Diệp Sở, cũng mua vé phim đi vào."
Dừng một chút, thuộc hạ lại mở miệng: "Kiều Vân Sanh cực kỳ nhạy bén, thật nhanh liền nhận ra chúng ta. Nhưng hắn cũng không làm gì, xem phim xong, Kiều Vân Sanh liền rời đi rạp chiếu phim."
Sắc mặt của Lục Hoài trầm trầm, thật lâu không nói chuyện.
Thuộc hạ hít sâu một hơi, mặt mang áy náy: "Tam thiếu, là chúng ta thất trách."
Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng: "Kiều Vân Sanh rất xảo trá, phát hiện các ngươi là chuyện sớm hay muộn."
"Các ngươi không cần lộ ra, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn."
Thuộc hạ rời đi thư phòng, đóng cửa lại.
Lục Hoài hơi nhíu mi, trầm ngâm một lát, hắn không biết vì sao Kiều Vân Sanh phải nhìn chằm chằm Diệp Sở, tính cả lần này, hiện giờ đã là lần thứ ba.
Kiều Vân Sanh làm đầu lĩnh của Hồng Môn, lại nhiều lần tới xem Diệp Sở, việc này tuyệt đối không bình thường.
Lục Hoài biết Diệp Sở không phải người sẽ gây chuyện, hành động này của Kiều Vân Sanh, rõ ràng là có chút hứng thú với Diệp Sở.
Hoặc là, hắn tưởng làm gì đó với Diệp Sở.
Trong mắt Lục Hoài hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, tay nắm chén trà hơi hơi căng thẳng.
Cho dù là loại khả năng nào, hắn đều quyết không cho phép.
Lục Hoài liếc Chu phó quan: "Ngươi nói cho Kiều Lục, nói ta muốn gặp hắn ở khách sạn Hòa Bình."
Chu phó quan thấp giọng trả lời, rời đi thư phòng.
Ánh mắt Lục Hoài nặng nề dừng ở phía trước, hắn tuyệt đối không để Kiều Lục thương tổn Diệp Sở nửa phần.
Tiên Nhạc Cung.
Cố Bình nhíu chặt mày, đi đến bên người Kiều Vân Sanh, thấp giọng: "Lục gia, Lục Tam thiếu sai người nhắn, bảo ngài đi khách sạn Hòa Bình một chuyến."
Kiều Vân Sanh giơ mi, ngữ khí mang theo một tia nghiền ngẫm: "Lục Hoài muốn gặp ta?"
Hôm qua hắn mới vừa gặp phải Diệp Sở, hôm nay Lục Hoài đã gọi hắn đến khách sạn Hòa Bình. Lục Hoài liền gấp gáp sợ hắn theo dõi Diệp Sở như vậy.
Kiều Vân Sanh cười nhẹ.
Thực sự có ý tứ.
Cố Bình đứng ở một bên, thần sắc khẩn trương: "Lục gia, Lục Tam thiếu muốn gặp ngài, không biết là vì chuyện gì?"
"Hồng Môn gần đây giống như cũng không có làm chuyện gì khác người."
Người trên đường đều biết, khách sạn Hòa Bình tồn tại để duy trì hoà bình một phương, để kiềm chế hai bang phái lớn Thanh Hội và Hồng Môn.
Cho nên, Cố Bình có chút khó hiểu, Lục Tam thiếu tìm Lục gia làm gì.
Kiều Vân Sanh không chút để ý mà nói: "Hắn gặp ta sao có thể là vì Hồng Môn."
Bởi vì Hồng Môn làm việc cực kỳ không quy củ, Lục Hoài đã nhiều lần cảnh cáo Hồng Môn, nhưng Kiều Vân Sanh biết, lúc này Lục Hoài tìm hắn, tuyệt đối không phải bởi vì cái này.
Chẳng qua, Kiều Vân Sanh vẫn có chút ngoài ý muốn, tính cách của Lục Hoài lạnh nhạt, cư nhiên sẽ tìm hắn vì một nữ nhân, nhìn dáng vẻ Lục Hoài dường như rất coi trọng Diệp Sở.
Diệp Sở rốt cuộc có điểm nào đặc biệt.
Cố Bình hỏi: "Kia Lục gia ngài muốn đi khách sạn Hòa Bình sao?"
Kiều Vân Sanh không nhanh không chậm mà nói: "Đi, vì sao mà ta không đi."
Đi xem phảm ứng của Lục Hoài, đi nhìn xem địa vị của Diệp Sở trong lòng Lục Hoài.
Trong khoảng thời gian này vừa lúc không có việc gì mới lạ, đi một chút cũng không sao.
Một chiếc ô tô màu đen dừng ở cửa khách sạn Hòa Bình.
Tài xế đi xuống xe, mở cửa xe, thái độ cực kỳ cung kính: "Lục gia."
Một nam tử cao lớn xuống xe, nhìn khách sạn Hòa Bình, khóe miệng lộ ra tươi cười nghiền ngẫm.
Kiều Vân Sanh chậm rãi đi vào khách sạn Hòa Bình, chung quanh có người lớn tiếng ồn ào: "Người của Hồng Môn làm việc quá độc ác......"
Lúc này, có người vội vàng kéo người nói chuyện, "Ngươi immiệng đi, Kiều Lục gia của Hồng Môn đến."
Người nói chuyện cũng thấy Kiều Vân Sanh, hắn vội vàng xoay người, không dám lên tiếng nữa, thân thể cũng có chút run rẩy. Tuy hắn không thích thủ đoạn làm việc của Hồng Môn, nhưng hắn thực sự không thể trêu vào Kiều Lục gia.
Kiều Vân Sanh giống như chưa phát hiện, cũng không liếc những người đó một cái, lập tức đi qua.
A, một đám đồ đê tiện.
Kiều Vân Sanh đi đến tầng năm, hắn cười một chút, đi vào thư phòng của Lục Hoài.
Lục Hoài đang cúi đầu xử lý công vụ, nhận thấy có người tiến vào, hắn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoài hiện lên một tia sắc lạnh: "Kiều Vân Sanh, ngươi hẳn là rõ ràng mục đích ta gọi ngươi đến."
Lục Hoài lười lá trái lá phải với Kiều Vân Sanh, trực tiếp nói rõ.
Kiều Vân Sanh chậm rì rì ngồi xuống, nhất cử nhất động cực kỳ ưu nhã.
Ngữ khí của Kiều Vân Sanh có vài phần không chút để ý: "Lục Tam thiếu, gần đây Hồng Môn rất an phận, ta cũng không biết ngài gọi ta tới làm cái gì."
Rõ ràng biết Lục Hoài nói chính là Diệp Sở, Kiều Vân Sanh lại cố tình giả vờ không biết, hắn thích làm như vậy.
Lục Hoài cười lạnh một cái, từng câu từng chữ.
"Ngươi có tâm tư không nên có."
Thanh âm của Lục Hoài giống như gió lạnh.
Thần sắc của Kiều Vân Sanh không thay đổi: "Lục Hoài, không phải ta nhìn nàng vài lần sao, ngươi hà tất sốt ruột như vậy."
Khóe miệng Kiều Vân Sanh ẩn ẩn mang theo ý cười, hắn muốn nhìn Lục Hoài coi trọng Diệp Sở bao nhiêu.
Ánh mắt của Lục Hoài ám trầm, thanh âm cực kỳ lạnh lẽo: "Kiều Vân Sanh, nếu ngươi dám động nàng, ngươi biết hậu quả."
Nghe vậy, Kiều Vân Sanh bâng quơ nói một câu: "Ta động, ngươi lại có thể như thế nào."
Kiều Vân Sanh chính là muốn khiêu khích Lục Hoài, kia hắn mới có thể biết được thái độ của Lục Hoài với Diệp Sở.
Vừa dứt lời, một khẩu súng đen như mực nhắm ngay Kiều Vân Sanh.
Lục Hoài cầm súng, đáy mắt lạnh băng, không chút độ ấm.
Khảu súng đen nhánh phiếm ánh sáng lạnh băng, chỉ cần Kiều Vân Sanh có bất cứ hành động bất lương nào, giây tiếp theo, Lục Hoài lập tức sẽ nổ súng.
Trên mặt Lục Hoài không có biểu tình gì, mắt như đầm băng, nhìn không thấy đáy.
"Nga? Ngươi lặp lại lần nữa?"
Giờ khắc này, ánh sáng trong phòng dường như tối đi, một loại cảm giác áp bách vô hình đổ ập lên Kiều Vân Sanh.
Kiều Vân Sanh rõ ràng cảm nhận được Lục Hoài tức giận.
Mới vừa rồi Kiều Vân Sanh cảm thấy không đúng, ánh mắt của hắn lạnh lùng, tay đã duỗi đến bên hông, nhưng tốc độ của hắn lại xa không kịp Lục Hoài.
Chỉ trong giây phút, Lục Hoài liền lấy súng chỉ vào Kiều Vân Sanh, mà tay Kiều Vân Sanh khó khăn lắm mới đặt ở eo.
Kiều Vân Sanh liếc nhìn khẩu súng đen nhánh, trong lòng dâng lên hàn ý khiếp người, nhưng hắn lại cười: "Lục Tam thiếu, ta chưa làm gì cả, ngài sẽ không giết ta."
Kiều Vân Sanh không tin, vì kẻ hèn một nữ nhân, Lục Hoài sẽ động thủ với hắn. Huống chi, hắn lại không làm gì Diệp Sở, hắn tự nhận không có gì sợ hãi.
Lúc này, thần thái của Kiều Vân Sanh vẫn tương đối thả lỏng.
Lục Hoài nhẹ a một tiếng: "Ta xử trí một người, còn cần lý do?"
"Ngươi cho rằng ngươi là ai, dựa vào cái gì mà ta không thể động ngươi?"
Thanh âm của Lục Hoài đạm mạc, cắt qua không khí đình trệ, hơi thở lạnh băng nặng nề áp hướng Kiều Vân Sanh.
Lục Hoài cực kỳ tức giận, thái độ của Kiều Vân Sanh rõ ràng là khiêu khích hắn.
Nhưng nghe thấy Kiều Vân Sanh muốn động Diệp Sở, nghĩ đến Diệp Sở sẽ chịu thương tổn vô ích, Lục Hoài vẫn rất tức giận.
Kiều Vân Sanh ngẩn ra, ngay sau đó nhướng mày: "Đều nói Lục Tam thiếu làm việc cực kỳ công chính, ngài sẽ phá lệ vì Diệp Sở?"
Súng trong tay Lục Hoài chậm rãi dời đi, dừng ở ngực của Kiều Vân Sanh.
Thanh âm của Lục Hoài giống như sương tuyết, lạnh như băng: "Đừng để ta lại nghe thấy ngươi nhắc đến tên nàng."
Từ trong miệng Kiều Vân Sanh nghe được tên Diệp Sở, trong lòng Lục Hoài đột nhiện nảy lên tức giận. Nhớ đến Kiều Vân Sanh theo dõi Diệp Sở, nhiều lần đi Trung Học Tín Lễ nhìn Diệp Sở, Lục Hoài không vui càng thêm rõ ràng.
Kiều Lục hỉ nộ vô thường, tính cách âm tình bất định, không biết Kiều Lục sẽ làm gì với Diệp Sở.
Lục Hoài lạnh lùng nhìn Kiều Vân Sanh, trầm giọng: "Kiều Vân Sanh, hôm nay ta xử trí ngươi, là bởi vì Hồng Môn ác ý gây sự, phá hỏng quy củ của khách sạn Hòa Bình."
"Cho dù ngươi là đầu lĩnh của Hồng Môn, ta động ngươi, ai dám nói nửa phần không phải."
Thanh âm của Lục Hoài lạnh như băng, quanh thân mang theo hơi thở lạnh lùng túc sát, làm người nhìn thôi đã thấy sợ.
Một cổ lạnh lẽo thâm trầm lan tràn quanh ngực Kiều Vân Sanh, sau đó chậm rãi phủ lên sống lưng của Kiều Vân Sanh.
Kiều Vân Sanh hiểu ý của Lục Hoài, Lục Hoài là lão bản của khách sạn Hòa Bình, hôm nay cho dù hắn không đi ra khách sạn Hòa Bình, người khác cũng sẽ chỉ cho là hắn ác ý gây sự, chọc giận Lục Hoài.
Bởi vì mọi người đều biết Lục Hoài làm việc không nghiêng không lệch, hắn rơi vào kết cục này, không ai sẽ để ý.
Trong lòng Kiều Vân Sanh phát lạnh, nhưng trên mặt lại gợn sóng bất kinh: "Lục Tam thiếu, ta vừa nói đều vui đùa, ngài không cần coi là thật."
Lời này của Kiều Vân Sanh đã phóng thấp tư thái.
Lục Hoài cười lạnh một tiếng: "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi tốt nhất ước lượng rõ ràng."
"Người nào là ngươi không thể đụng vào, ngươi cũng nhớ kỹ cho ta."
Kiều Vân Sanh biết Lục Hoài nói chính là cái gì, hắn nhướng mi, không nói gì.
Lúc Kiều Vân Sanh chậm rãi đi ra cửa, thanh âm lạnh lẽo của Lục Hoài vang lên phía sau.
"Ta lặp lại lần cuối, nếu ngươi dám động nàng, ta tuyệt đối không bỏ qua ngươi."
Sắc mặt của Kiều Vân Sanh âm trầm, lập tức đi ra ngoài.
Trong thời gian nghĩ giữa khóa, Phó Điềm Điềm liền đi từ chỗ ngồi tới bên cạnh bàn của Diệp Sở.
Diệp Sở đang cúi đầu đọc sách, không chú ý tới Phó Điềm Điềm đứng bên cạnh nàng.
"A Sở, cậu đã khỏe sao?" Phó Điềm Điềm cong người, dựa đầu vào vai Diệp Sở.
Tuy Diệp Sở không chút phòng bị, nhưng nàng lập tức liền bình tĩnh lại, khép sách.
"Nói đi, cậu muốn làm cái gì?" Diệp Sở biết Phó Điềm Điềm nhất định là muốn rủ nàng đi ra ngoài chơi.
Phó Điềm Điềm móc ra hai tấm vé điện ảnh, thả lên bàn Diệp Sở: "Gần đây mới ra một bộ điện ảnh mới, ca ca ta mua vài tấm vé, bảo ta mang cậu cùng đi xem."
Diệp Sở cầm lấy vé phim trên bàn, bộ điện ảnh này chiếu ở rạp Quang Minh, thời gian là 3 giờ chiều mai.
Tên phim là 《 Thời đại mới 》, kể về cuộc sống của một vài nữ tính thời đại mới ở Bến Thượng Hải.
Diệp Sở đương nhiên đồng ý, nàng cầm lấy vé xem phim, hẹn giờ đi xem với Phó Điềm Điềm.
Trường học cho nghỉ, Diệp Sở và Phó Điềm Điềm đang đi ra ngoài, đột nhiên có người gọi các nàng.
"Diệp Sở, Phó Điềm Điềm, hai người chờ một chút." Là thanh âm của Nghiêm Mạn Mạn.
Nghiêm Mạn Mạn thở hồng hộc mà chạy đến gần, dừng trước mặt Diệp Sở: "Các người đi nhanh như vậy làm cái gì, đằng sau có con hổ đuổi a?"
Phó Điềm Điềm gật đầu, ra vẻ đứng đắn: "Phía trước ta không phải đứng một con sao?" Nàng còn đặc biệt đánh giá Nghiêm Mạn Mạn từ trên xuống dưới.
"Đi đi đi, liền biết ngươi không nói được lời gì hay." Nghiêm Mạn Mạn hung hăng trừng Phó Điềm Điềm một cái, "Ta tới là muốn hỏi các người một việc?"
Nghiêm Mạn Mạn móc mấy vé xem phim từ trong túi ra: "Ta có mấy vé phim không dùng, có muốn thuận tiện cho các người mấy cái không."
Nghiêm Mạn Mạn mới sẽ không nói nàng muốn xem phim cùng hai người Diệp Sở đâu.
Đột nhiên, một ngón tay duỗi đến trước mặt Nghiêm Mạn Mạn, lắc lắc.
Phó Điềm Điềm rót một chậu nước lạnh: "Cậu đã tới muộn, sáng nay tớ và A Sở đã hẹn nhau, cậu chỉ có thể đi xem phim một mình."
Nghiêm Mạn Mạn sửng sốt một chút, vừa định phản bác Phó Điềm Điềm.
Lúc này, Diệp Sở bất đắc dĩ cười, nàng biết tâm tư của Phó Điềm Điềm, Phó Điềm Điềm chính là thích trêu Nghiêm Mạn Mạn, nhìn bộ dáng tức đến dậm chân của Nghiêm Mạn Mạn.
"Nếu hiện tại nhiều vé xem phim như vậy, ba người chúng ta cùng đi không phải là được rồi." Diệp Sở gọi lại hai người vừa muốn bắt đầu cãi nhau, lập tức bình ổn cảm xúc của các nàng.
Được đến câu trả lời vừa lòng, Nghiêm Mạn Mạn mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện chút nào.
Nàng nhẹ giọng nói thầm một câu: "Không phải ta chỉ có thể tìm hai cậu cùng đi xem phim, là ta có quá nhiều vé xem phim, phát không hết."
Nghiêm Mạn Mạn nhét vé xem phim vào trong lòng ngực Diệp Sở, từ đầu tới đuôi đều mạnh miệng: "Sợ các cậu không cẩn thận làm mất vé xem phim, tất cả đều cho cậu."
Diệp Sở không hề phòng bị, chỉ có thể theo bản năng nhận lấy vé xem phim của Nghiêm Mạn Mạn.
"Chúng ta đã hẹn sẵn thời gian, các cậu nhớ rõ muốn đúng giờ, ta không thích đợi người khác." Nghiêm Mạn Mạn nói xong một câu này, liền chạy chậm rời đi.
Dư lại Diệp Sở và Phó Điềm Điềm buồn rầu cầm một xấp vé phim.
......
Phim chiếu lúc 3 rưỡi chiều, bọn Diệp Sở tới trước nửa giờ.
Nhiệt độ không khí đầu đông giảm nhiều, không trung xám xịt. Bởi vì hôm nay không có mặt trời, thời tiết càng lạnh hơn.
May mắn ba người đã nói sẵn trong điện thoại, các nàng đều sẽ mặc áo ngoài giữ ấm.
Phó Điềm Điềm không chịu đói được, khẳng định sẽ mua ít đồ ăn vặt để ăn lúc đang xem phim. Vừa lúc cổng rạp chiếu phim có không ít người bán hàng rong, nghĩ kiếm chút tiền trước khi phim chiếu.
Vào rạp chiếu phim Diệp Sở ngồi giữa hai người.
Nghiêm Mạn Mạn đang cúi đầu nhìn đồng hồ, muốn biết còn bao lâu thì phim chiếu.
Diệp Sở nhìn Phó Điềm Điềm ăn vui vẻ, không chú ý tới bên này, quay đầu hỏi Nghiêm Mạn Mạn: "Cậu biết Diệp Gia Nhu và Dương Hoài Lễ vẫn luôn đi rất gần."
Nghe được thanh âm của Diệp Sở, Nghiêm Mạn Mạn vốn đang cúi đầu sửng sốt, nhìn về phía Diệp Sở.
Gần đây, Nghiêm Mạn Mạn và bọn Diệp Sở ở chung nhiều, nàng cũng rõ tính của Diệp Sở, hoàn toàn không giống Diệp Gia Nhu.
Tuy Nghiêm Mạn Mạn điêu ngoa, nhưng bản tính của nàng cũng không xấu, chỉ là bị người nhà sủng quá mức, khó tránh khỏi sẽ có chút tính công chúa.
Nghiêm Mạn Mạn biết việc nàng thích Dương Hoài Lễ khẳng định không thể gạt được người khác, càng đừng nói là Diệp Sở.
Từ rất nhiều lần nói chuyện với Diệp Sở, Nghiêm Mạn Mạn phát hiện Diệp Sở cũng không thiên vị muội muội của nàng, có thể là không quen nhìn tác phong của Diệp Gia Nhu.
Nếu người khác hỏi Nghiêm Mạn Mạn, nàng có lẽ sẽ không trả lời, nhưng đối mặt với Diệp Sở, nàng lại không nhịn được mà nói hết lời trong lòng với Diệp Sở.
"Ta đương nhiên biết, rất nhiều lần hắn còn mang theo Diệp Gia Nhu đến nơi công cộng, ta lại không phải kẻ ngốc." Nghiêm Mạn Mạn bĩu môi.
Diệp Sở biết tính Nghiêm Mạn Mạn không xấu, cho nên nàng rất muốn biết hiện tại Nghiêm Mạn Mạn ôm tâm lý thế nào với Dương Hoài Lễ.
"Ta có thể hỏi một việc không?" Diệp Sở nhẹ giọng nói.
Nghiêm Mạn Mạn nhìn Diệp Sở muốn hỏi lại không dám hỏi, cười ra tiếng.
"Ta biết cậu muốn hỏi cái gì. Người trên thế giới này lại không chết sạch, người ta không thích ta, sao ta lại còn vội vàng cho không, phạm tiện đâu. Ta đã sớm hết tâm tư với hắn."
Tuy Nghiêm Mạn Mạn mạnh miệng, nhưng nàng biết Diệp Sở tốt với nàng, cho nên mới hỏi như vậy.
Theo sau Nghiêm Mạn Mạn lại nói thêm một câu: "Cậu yên tâm, ta sẽ không để mình bị thương."
Diệp Sở gật đầu, đang định nói chuyện. Phó Điềm Điềm ở một bên nhích lại gần: "Vừa rồi liền nghe các cậu nói thầm, có phải hai người nói cái gì bí mật sau lưng tớ không?"
Nghiêm Mạn Mạn thu lại cảm xúc đê mê vừa rồi, cười với Phó Điềm Điềm: "Đương nhiên, đây là bí mật của ta và A Sở, tuyệt đối không nói với cậu."
"A Sở!" Phó Điềm Điềm mở to hai mắt nhìn. Nhìn Nghiêm Mạn Mạn cư nhiên ôm lấy cánh tay Diệp Sở, lập tức duỗi tay đẩy tay nàng ra.
Mắt thấy hai người Nghiêm Mạn Mạn lại cãi cọ trước mặt, nếu không phải nơi này là nơi công cộng, Diệp Sở cũng không cần phải ngăn cản các nàng.
Diệp Sở đột nhiên nhẹ nhàng vỗ tay, nói một tiếng được, hai người đang hăng say ồn ào đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Sở.
"Cậu vỗ tay làm cái gì?" Nghiêm Mạn Mạn và Phó Điềm Điềm kỳ quái hỏi.
Diệp Sở nhàn nhạt nói, vô cùng nghiêm trang: "Ta thấy hai cậu biểu diễn hay, phim còn chưa chiếu, các cậu cho mọi người xem một vở kịch cũng không tệ."
Tuy ngữ khí của Diệp Sở bình đạm, giống như đang nói một việc rất bình thường, nhưng Nghiêm Mạn Mạn và Phó Điềm Điềm đều đỏ mặt, thu nhỏ thanh âm, dựa về ghế.
Ai, mang hai đứa trẻ ra chơi thật mệt.
......
Kiều Vân Sanh trùng hợp có việc ở gần rạp phim Quang Minh, xe hắn đỗ ở ven đường, Cố Bình thu được mệnh lệnh của hắn, xuống xe lấy vài thứ.
Kiều Vân Sanh ở trên xe nhàm chán chờ, quay đầu đi, vừa lúc nhìn thấy Diệp Sở và hai nữ học sinh khác đi qua bên xe hắn.
Diệp Sở cười đi tới, ánh mắt của Kiều Vân Sanh vẫn luôn đi theo.
Hắn nhìn Diệp Sở đi bên phải đường, đi vài bước, dừng ở cổng một rạp chiếu phim.
Kiều Vân Sanh cười như không cười, ngẩng đầu nhìn xem, tên rạp chiếu phim là Rạp Phim Quang Minh.
Chờ đến khi Diệp Sở đi vào rạp chiếu phim, Cố Bình vừa vặn kéo cửa xe tiến vào, cung kính kêu một tiếng: "Lục gia, mọi việc đã làm tốt."
Kiều Vân Sanh hạ một mệnh lệnh khác, hắn phất tay, thanh âm lương bạc, không có độ ấm: "Xe ở lại, ngươi đi về trước."
Cố Bình sửng sốt, nhưng không hề mở miệng dò hỏi nguyên nhân, mà gật đầu nói rõ, khép cửa xe lại, rời đi.
Mới vừa rồi Kiều Vân Sanh vừa lúc thấy có người đi theo Diệp Sở, tuy rằng hành tung của bọn họ bí ẩn, nhưng hắn hiện tại nhìn chằm chằm vào Diệp Sở, tự nhiên không thể gạt được đôi mắt của hắn.
Cố Bình đi rồi, Kiều Vân Sanh không lập tức xuống xe, hắn cố ý đợi hơn nửa giờ, đánh giá phim đã bắt đầu chiếu một đoạn thời gian, mới xuống xe.
Kiều Vân Sanh trước nay không thích xem phim chiếu rạp cư nhiên đi vào rạp chiếu phim, Cố Bình không ở, nếu không hắn khẳng định sẽ cảm thấy kỳ quái.
Phim đã mở màn, trên màn hình diễn viên nói lời kịch, dưới đài người xem cười một mảnh.
Kiều Vân Sanh nửa híp mắt, lập tức từ chỗ sáng đi đến chỗ tối, đôi mắt còn có chút không thích ứng.
Bên trong rạp chiếu phim đen nhánh, chỉ có ánh sáng trên màn hình. Nhưng vẫn không gây trở ngại Kiều Vân Sanh tìm được vị trí của Diệp Sở.
Kiều Vân Sanh thừa dịp phim mở màn mới tiến vào, chính là vì không muốn để Diệp Sở biết hắn đi theo sau nàng.
Rạp chiếu phim ồn ào thanh âm, có không ít người lui tới, hắn không có khả năng sẽ bị phát hiện.
Kiều Vân Sanh ngồi xuống ở hàng gần cuối, người ở sau không nhiều lắm, cơ hồ đều tập trung ở phía trước.
Sau khi ngồi xuống, Kiều Vân Sanh vẫn luôn nhìn về phía Diệp Sở.
Cả người hắn đều ẩn trong bóng tối, ánh đèn trong rạp chiếu phim đã sớm tắt, chỉ có ánh sáng trên màn hình chợt lóe chợt lóe.
Diệp Sở trước sau đưa lưng về phía Kiều Vân Sanh, Kiều Vân Sanh căn bản không nhìn thấy gương mặt của nàng.
Lúc này, có hai người đi qua lối đi nhỏ ở sau, ngồi phía sau Kiều Vân Sanh. Một trái một phải, chặn kín mít.
Hai người kia chính là Lục Hoài phái tới bảo vệ Diệp Sở.
Kiều Vân Sanh mới vừa rồi rõ ràng đã phát hiện bọn họ, lại giả vờ không biết, không chút kiêng nể.
Lục Hoài vốn bảo bọn họ giữ khoảng cách thích hợp với Diệp Sở, nhưng thấy Kiều Vân Sanh vào rạp chiếu phim, hai người này cũng mua vé đi vào.
Diệp Sở ngồi ở hàng phía trước, Kiều Vân Sanh ngồi ở sau, hai người kia vây quanh phía sau Kiều Vân Sanh, chỗ mấy người này hình thành một khu tam giác kỳ quái.
Kiều Vân Sanh chợt cười, trong lòng hắn đã có ý tưởng.
Xem ra Lục Hoài và Thẩm Cửu cực kỳ coi trọng Diệp Sở, còn đặc biệt phái hai người bảo vệ nàng, hiện tại ngược lại phòng bị hắn.
Cũng không biết là người của Lục Hoài, vẫn là người của Thẩm Cửu.
Tuy Kiều Vân Sanh đã biết hai người phía sau không thích hợp, nhưng mắt hắn trước sau không dịch chuyển, tầm mắt vẫn đặt trên người Diệp Sở.
Diệp Sở và Kiều Vân Sanh cách mấy hàng, có chút xa, phía trước ngồi đầy người, có cao, có thấp.
Ánh đèn đen tối, nhìn không rõ.
Trùng hợp vào lúc này Diệp Sở xoay đầu, nói vài câu với người bên cạnh. Lúc này, Kiều Vân Sanh nhìn về phía mắt nàng, bị một ít tóc che, như ẩn như hiện.
Kiều Vân Sanh cảm thấy bực bội, nhưng hắn vẫn duy trì một bộ quý công tử, hỉ nộ không hiện. Hắn nghiêng đầu, thanh âm lộ ra lạnh lẽo.
"Các ngươi là người của Lục Hoài, vẫn là người của Thẩm Cửu?" Đôi mắt thon dài của Kiều Vân Sanh hơi híp, cười vân đạm phong khinh.
Đằng sau rất an tĩnh, một lát sau truyền đến trả lời.
"Ngươi không cần trêu chọc Diệp Nhị tiểu thư." Trong thanh âm của người nói chuyện ngầm có ý cảnh cáo.
A, Kiều Vân Sanh cười lạnh, biểu tình nháy mắt lạnh lẽo.
Phim sắp kết thúc, Kiều Vân Sanh không muốn chạm mặt Diệp Sở, chỉ phải đứng dậy, nghiễm nhiên một bộ muốn rời đi.
Hai người phía sau cũng không tự giác mà nhẹ nhàng thở ra.
Kiều Vân Sanh trở về theo đường cũ, đi ra rạp phim Quang Minh. Xe còn dừng ở ven đường, Kiều Vân Sanh bước đến, mở cửa xe, ngồi xuống, động tác liền mạch lưu loát.
Sau khi xe khởi động, phim kết thúc. ......
Phủ Đốc Quân.
Lục Hoài ngồi ở thư phòng, lúc này, một người gõ cửa tiến vào, sắc mặt hắn ngưng trọng, cúi đầu bẩm báo: "Tam thiếu, Kiều Vân Sanh phát hiện hành tung của bọn thuộc hạ."
Không khí trong thư phòng tức khắc đình trệ, hơi thở quanh thân Lục Hoài trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.
Thanh tuyến của Lục Hoài cực kỳ trầm thấp, hắn chậm rãi nói: "Nói tiếp."
Thuộc hạ mở miệng: "Hôm qua tiểu thư Diệp Sở đi xem phim, trên đường gặp phải Kiều Vân Sanh."
"Kiều Vân Sanh liền đi theo tiểu thư Diệp Sở, vào rạp chiếu phim. Chúng ta vì bảo vệ tiểu thư Diệp Sở, cũng mua vé phim đi vào."
Dừng một chút, thuộc hạ lại mở miệng: "Kiều Vân Sanh cực kỳ nhạy bén, thật nhanh liền nhận ra chúng ta. Nhưng hắn cũng không làm gì, xem phim xong, Kiều Vân Sanh liền rời đi rạp chiếu phim."
Sắc mặt của Lục Hoài trầm trầm, thật lâu không nói chuyện.
Thuộc hạ hít sâu một hơi, mặt mang áy náy: "Tam thiếu, là chúng ta thất trách."
Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng: "Kiều Vân Sanh rất xảo trá, phát hiện các ngươi là chuyện sớm hay muộn."
"Các ngươi không cần lộ ra, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn."
Thuộc hạ rời đi thư phòng, đóng cửa lại.
Lục Hoài hơi nhíu mi, trầm ngâm một lát, hắn không biết vì sao Kiều Vân Sanh phải nhìn chằm chằm Diệp Sở, tính cả lần này, hiện giờ đã là lần thứ ba.
Kiều Vân Sanh làm đầu lĩnh của Hồng Môn, lại nhiều lần tới xem Diệp Sở, việc này tuyệt đối không bình thường.
Lục Hoài biết Diệp Sở không phải người sẽ gây chuyện, hành động này của Kiều Vân Sanh, rõ ràng là có chút hứng thú với Diệp Sở.
Hoặc là, hắn tưởng làm gì đó với Diệp Sở.
Trong mắt Lục Hoài hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, tay nắm chén trà hơi hơi căng thẳng.
Cho dù là loại khả năng nào, hắn đều quyết không cho phép.
Lục Hoài liếc Chu phó quan: "Ngươi nói cho Kiều Lục, nói ta muốn gặp hắn ở khách sạn Hòa Bình."
Chu phó quan thấp giọng trả lời, rời đi thư phòng.
Ánh mắt Lục Hoài nặng nề dừng ở phía trước, hắn tuyệt đối không để Kiều Lục thương tổn Diệp Sở nửa phần.
Tiên Nhạc Cung.
Cố Bình nhíu chặt mày, đi đến bên người Kiều Vân Sanh, thấp giọng: "Lục gia, Lục Tam thiếu sai người nhắn, bảo ngài đi khách sạn Hòa Bình một chuyến."
Kiều Vân Sanh giơ mi, ngữ khí mang theo một tia nghiền ngẫm: "Lục Hoài muốn gặp ta?"
Hôm qua hắn mới vừa gặp phải Diệp Sở, hôm nay Lục Hoài đã gọi hắn đến khách sạn Hòa Bình. Lục Hoài liền gấp gáp sợ hắn theo dõi Diệp Sở như vậy.
Kiều Vân Sanh cười nhẹ.
Thực sự có ý tứ.
Cố Bình đứng ở một bên, thần sắc khẩn trương: "Lục gia, Lục Tam thiếu muốn gặp ngài, không biết là vì chuyện gì?"
"Hồng Môn gần đây giống như cũng không có làm chuyện gì khác người."
Người trên đường đều biết, khách sạn Hòa Bình tồn tại để duy trì hoà bình một phương, để kiềm chế hai bang phái lớn Thanh Hội và Hồng Môn.
Cho nên, Cố Bình có chút khó hiểu, Lục Tam thiếu tìm Lục gia làm gì.
Kiều Vân Sanh không chút để ý mà nói: "Hắn gặp ta sao có thể là vì Hồng Môn."
Bởi vì Hồng Môn làm việc cực kỳ không quy củ, Lục Hoài đã nhiều lần cảnh cáo Hồng Môn, nhưng Kiều Vân Sanh biết, lúc này Lục Hoài tìm hắn, tuyệt đối không phải bởi vì cái này.
Chẳng qua, Kiều Vân Sanh vẫn có chút ngoài ý muốn, tính cách của Lục Hoài lạnh nhạt, cư nhiên sẽ tìm hắn vì một nữ nhân, nhìn dáng vẻ Lục Hoài dường như rất coi trọng Diệp Sở.
Diệp Sở rốt cuộc có điểm nào đặc biệt.
Cố Bình hỏi: "Kia Lục gia ngài muốn đi khách sạn Hòa Bình sao?"
Kiều Vân Sanh không nhanh không chậm mà nói: "Đi, vì sao mà ta không đi."
Đi xem phảm ứng của Lục Hoài, đi nhìn xem địa vị của Diệp Sở trong lòng Lục Hoài.
Trong khoảng thời gian này vừa lúc không có việc gì mới lạ, đi một chút cũng không sao.
Một chiếc ô tô màu đen dừng ở cửa khách sạn Hòa Bình.
Tài xế đi xuống xe, mở cửa xe, thái độ cực kỳ cung kính: "Lục gia."
Một nam tử cao lớn xuống xe, nhìn khách sạn Hòa Bình, khóe miệng lộ ra tươi cười nghiền ngẫm.
Kiều Vân Sanh chậm rãi đi vào khách sạn Hòa Bình, chung quanh có người lớn tiếng ồn ào: "Người của Hồng Môn làm việc quá độc ác......"
Lúc này, có người vội vàng kéo người nói chuyện, "Ngươi immiệng đi, Kiều Lục gia của Hồng Môn đến."
Người nói chuyện cũng thấy Kiều Vân Sanh, hắn vội vàng xoay người, không dám lên tiếng nữa, thân thể cũng có chút run rẩy. Tuy hắn không thích thủ đoạn làm việc của Hồng Môn, nhưng hắn thực sự không thể trêu vào Kiều Lục gia.
Kiều Vân Sanh giống như chưa phát hiện, cũng không liếc những người đó một cái, lập tức đi qua.
A, một đám đồ đê tiện.
Kiều Vân Sanh đi đến tầng năm, hắn cười một chút, đi vào thư phòng của Lục Hoài.
Lục Hoài đang cúi đầu xử lý công vụ, nhận thấy có người tiến vào, hắn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoài hiện lên một tia sắc lạnh: "Kiều Vân Sanh, ngươi hẳn là rõ ràng mục đích ta gọi ngươi đến."
Lục Hoài lười lá trái lá phải với Kiều Vân Sanh, trực tiếp nói rõ.
Kiều Vân Sanh chậm rì rì ngồi xuống, nhất cử nhất động cực kỳ ưu nhã.
Ngữ khí của Kiều Vân Sanh có vài phần không chút để ý: "Lục Tam thiếu, gần đây Hồng Môn rất an phận, ta cũng không biết ngài gọi ta tới làm cái gì."
Rõ ràng biết Lục Hoài nói chính là Diệp Sở, Kiều Vân Sanh lại cố tình giả vờ không biết, hắn thích làm như vậy.
Lục Hoài cười lạnh một cái, từng câu từng chữ.
"Ngươi có tâm tư không nên có."
Thanh âm của Lục Hoài giống như gió lạnh.
Thần sắc của Kiều Vân Sanh không thay đổi: "Lục Hoài, không phải ta nhìn nàng vài lần sao, ngươi hà tất sốt ruột như vậy."
Khóe miệng Kiều Vân Sanh ẩn ẩn mang theo ý cười, hắn muốn nhìn Lục Hoài coi trọng Diệp Sở bao nhiêu.
Ánh mắt của Lục Hoài ám trầm, thanh âm cực kỳ lạnh lẽo: "Kiều Vân Sanh, nếu ngươi dám động nàng, ngươi biết hậu quả."
Nghe vậy, Kiều Vân Sanh bâng quơ nói một câu: "Ta động, ngươi lại có thể như thế nào."
Kiều Vân Sanh chính là muốn khiêu khích Lục Hoài, kia hắn mới có thể biết được thái độ của Lục Hoài với Diệp Sở.
Vừa dứt lời, một khẩu súng đen như mực nhắm ngay Kiều Vân Sanh.
Lục Hoài cầm súng, đáy mắt lạnh băng, không chút độ ấm.
Khảu súng đen nhánh phiếm ánh sáng lạnh băng, chỉ cần Kiều Vân Sanh có bất cứ hành động bất lương nào, giây tiếp theo, Lục Hoài lập tức sẽ nổ súng.
Trên mặt Lục Hoài không có biểu tình gì, mắt như đầm băng, nhìn không thấy đáy.
"Nga? Ngươi lặp lại lần nữa?"
Giờ khắc này, ánh sáng trong phòng dường như tối đi, một loại cảm giác áp bách vô hình đổ ập lên Kiều Vân Sanh.
Kiều Vân Sanh rõ ràng cảm nhận được Lục Hoài tức giận.
Mới vừa rồi Kiều Vân Sanh cảm thấy không đúng, ánh mắt của hắn lạnh lùng, tay đã duỗi đến bên hông, nhưng tốc độ của hắn lại xa không kịp Lục Hoài.
Chỉ trong giây phút, Lục Hoài liền lấy súng chỉ vào Kiều Vân Sanh, mà tay Kiều Vân Sanh khó khăn lắm mới đặt ở eo.
Kiều Vân Sanh liếc nhìn khẩu súng đen nhánh, trong lòng dâng lên hàn ý khiếp người, nhưng hắn lại cười: "Lục Tam thiếu, ta chưa làm gì cả, ngài sẽ không giết ta."
Kiều Vân Sanh không tin, vì kẻ hèn một nữ nhân, Lục Hoài sẽ động thủ với hắn. Huống chi, hắn lại không làm gì Diệp Sở, hắn tự nhận không có gì sợ hãi.
Lúc này, thần thái của Kiều Vân Sanh vẫn tương đối thả lỏng.
Lục Hoài nhẹ a một tiếng: "Ta xử trí một người, còn cần lý do?"
"Ngươi cho rằng ngươi là ai, dựa vào cái gì mà ta không thể động ngươi?"
Thanh âm của Lục Hoài đạm mạc, cắt qua không khí đình trệ, hơi thở lạnh băng nặng nề áp hướng Kiều Vân Sanh.
Lục Hoài cực kỳ tức giận, thái độ của Kiều Vân Sanh rõ ràng là khiêu khích hắn.
Nhưng nghe thấy Kiều Vân Sanh muốn động Diệp Sở, nghĩ đến Diệp Sở sẽ chịu thương tổn vô ích, Lục Hoài vẫn rất tức giận.
Kiều Vân Sanh ngẩn ra, ngay sau đó nhướng mày: "Đều nói Lục Tam thiếu làm việc cực kỳ công chính, ngài sẽ phá lệ vì Diệp Sở?"
Súng trong tay Lục Hoài chậm rãi dời đi, dừng ở ngực của Kiều Vân Sanh.
Thanh âm của Lục Hoài giống như sương tuyết, lạnh như băng: "Đừng để ta lại nghe thấy ngươi nhắc đến tên nàng."
Từ trong miệng Kiều Vân Sanh nghe được tên Diệp Sở, trong lòng Lục Hoài đột nhiện nảy lên tức giận. Nhớ đến Kiều Vân Sanh theo dõi Diệp Sở, nhiều lần đi Trung Học Tín Lễ nhìn Diệp Sở, Lục Hoài không vui càng thêm rõ ràng.
Kiều Lục hỉ nộ vô thường, tính cách âm tình bất định, không biết Kiều Lục sẽ làm gì với Diệp Sở.
Lục Hoài lạnh lùng nhìn Kiều Vân Sanh, trầm giọng: "Kiều Vân Sanh, hôm nay ta xử trí ngươi, là bởi vì Hồng Môn ác ý gây sự, phá hỏng quy củ của khách sạn Hòa Bình."
"Cho dù ngươi là đầu lĩnh của Hồng Môn, ta động ngươi, ai dám nói nửa phần không phải."
Thanh âm của Lục Hoài lạnh như băng, quanh thân mang theo hơi thở lạnh lùng túc sát, làm người nhìn thôi đã thấy sợ.
Một cổ lạnh lẽo thâm trầm lan tràn quanh ngực Kiều Vân Sanh, sau đó chậm rãi phủ lên sống lưng của Kiều Vân Sanh.
Kiều Vân Sanh hiểu ý của Lục Hoài, Lục Hoài là lão bản của khách sạn Hòa Bình, hôm nay cho dù hắn không đi ra khách sạn Hòa Bình, người khác cũng sẽ chỉ cho là hắn ác ý gây sự, chọc giận Lục Hoài.
Bởi vì mọi người đều biết Lục Hoài làm việc không nghiêng không lệch, hắn rơi vào kết cục này, không ai sẽ để ý.
Trong lòng Kiều Vân Sanh phát lạnh, nhưng trên mặt lại gợn sóng bất kinh: "Lục Tam thiếu, ta vừa nói đều vui đùa, ngài không cần coi là thật."
Lời này của Kiều Vân Sanh đã phóng thấp tư thái.
Lục Hoài cười lạnh một tiếng: "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi tốt nhất ước lượng rõ ràng."
"Người nào là ngươi không thể đụng vào, ngươi cũng nhớ kỹ cho ta."
Kiều Vân Sanh biết Lục Hoài nói chính là cái gì, hắn nhướng mi, không nói gì.
Lúc Kiều Vân Sanh chậm rãi đi ra cửa, thanh âm lạnh lẽo của Lục Hoài vang lên phía sau.
"Ta lặp lại lần cuối, nếu ngươi dám động nàng, ta tuyệt đối không bỏ qua ngươi."
Sắc mặt của Kiều Vân Sanh âm trầm, lập tức đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.