Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 95: Cười ngây ngô
Tái Tam Tư
17/04/2022
Đầu Chung Ý Thu trống rỗng, cảm giác như lần trước thấy người ta làm kẹo hồ lô ở ven đường,
hơi nóng bốc lên quấn kín cả toàn thân, hương vị ngọt ngào ùng ục ùng ục phảng phất nhảy loạn, kéo ra sợi chỉ bạc như tâm tình của cậu lúc này.
Tiêu Minh Dạ đơn giản hơn nhiều, không có cách nào để diễn tả —— thân thể và linh hồn đều điên cuồng run rẩy như bị điện giật, thậm chí còn nhiều hơn gấp vài lần. Đôi môi đày đặn, hơi thở nóng ướt của Chung Ý Thu như từng đợt sóng triều cuộn trào, cuối cùng nuốt chửng lấy hắn. Hắn không khống chế được lý trí, cũng không nghĩ khống chế, phóng túng để dục vọng cắn nuốt đối phương.
Môi Tiêu Minh Dạ không ngừng ma sát, càng ngày càng gấp, lực đạo càng ngày càng nặng, như là dã thú bị nhốt muốn phá gông cùm xiềng xích. Chung Ý Thu bị đôi tay kìm chặt đến phát đau, muốn đẩy ra rồi lại luyến tiếc.
Tại sao —— tại sao —— Chung Ý Thu đột nhiên trợn to mắt —— hắn dám vói đầu lưỡi vào trong miệng mình hả?
Đầu lưỡi của Tiêu Minh Dạ như con người của hắn, một chút cũng không mềm mại, như là mãnh thú đấu đá lung tung, tiến vào trong thì không ngừng thâm nhập kiếm ăn, đảo đến long trời lở đất! Đụng tới mục tiêu thì dây dưa không ngừng, uốn lượn chặt chẽ khóa chặt đầu lưỡi đang run rẩy của Chung Ý Thu, điên cuồng mút vào, như là muốn nuốt chửng toàn bộ.
Chung Ý Thu bắt đầu sợ hãi, cảm giác thẹn thùng đánh vỡ 20 năm nhận thức của cậu, Tiêu Minh Dạ cướp đi toàn bộ hô hấp, làm cậu càng chìm đắm vào đó.
Gâu —— gâu.
Vượng Vượng quấn quanh chân Tiêu Minh Dạ, một chút cũng không khiến cho hai người này chú ý, nghe thấy phía sân sau có tiếng động, thì lết cái chân bị thương chạy ra ngoài. Chung Ý Thu nhanh chóng đẩy Tiêu Minh Dạ ra, hai người vẫn còn hô hấp dồn dập, chú Nghĩa từ sân sau lắc mình vào tới.
Ông nhìn chăm chú bóng người một hồi lâu, mới nhận ra là Tiêu Minh Dạ, kích động kêu to, “Về rồi à? Về hồi nào vậy?”
Tiêu Minh Dạ vỗ vỗ vụn băng và bụi bặm trên người, tháo mũ xuống nói: “Vừa trở về.”
Chú Nghĩa lôi kéo hắn hỏi han ân cần, Chung Ý Thu như là trở lại hồi còn nhỏ, đang làm chuyện xấu thì bị người lớn bắt gặp, đứng thẳng không dám động, mặt đỏ tai hồng.
“Cháu sao vậy? Vui mừng choáng váng luôn rồi à?” Chú Nghĩa dùng sức vỗ bả vai cậu, cười ha ha trêu chọc.
Chung Ý Thu cảm giác mặt mình nóng đỏ như bị thiêu cháy, may là trời tối người khác không thấy rõ. Cậu vội vã mở cửa nên chưa kịp phủ thêm áo bông, chỉ mặc một cái áo lông, vừa rồi thân thể hai người nóng bỏng không nhận ra cái lạnh…… Giờ thì rùng mình không thôi.
“Vào trước đi.” Tiêu Minh Dạ đẩy cậu.
“Anh ăn gì chưa? Để tôi đi nấu cơm cho anh.” Chung Ý Thu trộm giương mắt nhìn hắn.
“Được rồi, được rồi,” chú Nghĩa cười nói: “Để chú làm, hai đứa vào trong đi.”
Hai người vào phòng, Chung Ý Thu cảm thấy xấu hổ không chỗ dung thân, làm động tác gì cũng cảm thấy vụng về. Cậu không dám nhìn Tiêu Minh Dạ, nhưng mà xa cách nhiều ngày, lại lo lắng đề phòng, làm cậu hoàn toàn không khống chế được ánh mắt, cứ chốc chốc lại liếc mắt nhìn làm Tiêu Minh Dạ bật cười.
“Cái kia……” Bị hắn nhìn chằm chằm, làm Chung Ý Thu không biết thả tay ở đâu, vì để đánh tan không khí mất tự nhiên nên nói, “Anh trở về bằng cách nào vậy? Tuyết rơi lớn……”
“Cưỡi ngựa.” Tiêu Minh Dạ cởi áo khoác bên ngoài ra, bình tĩnh nói.
Chung Ý Thu: “!”
“Cưỡi ngựa? Ngựa ở đâu ra?” Cậu cất bước chạy ra ngoài, hưng phấn muốn đi xem ngựa.
Tiêu Minh Dạ chắn ở trước người cậu, đôi mắt phong trần chuyên chú nhìn cậu, cẩn thận nói, “Tuyết quá lớn xe không chạy được, nên mượn ngựa của chú Đao.”
Khoảng cách quá gần, hắn cúi đầu nhìn cậu như lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành như trên TV làm Chung Ý Thu muốn hỏi hắn có ý gì…… Nhưng thấy đáy mắt của hắn đầy kín tơ máu, môi khô nứt nẻ thấy cả máu, có thể nghĩ dọc đường đi đã ăn khổ ít nhiều, chua xót, đau lòng nói: “Để tôi đi nấu nước nóng cho anh tắm, tắm xong rồi ngủ.”
Nói xong xoay người chạy ra bên ngoài, Tiêu Minh Dạ cười giữ chặt, giúp cậu mặc áo bông vào.
Vốn cho rằng chú Nghĩa nấu cơm ổn trọng hơn Chung Ý Thu nhiều, không ngờ hai người ở phương diện này giống nhau như đúc. Tiêu Minh Dạ vào phòng bếp là thấy hai cái tô lớn, gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc giờ hiện lên nét kinh ngạc, một tô mì sợi cùng một tô trứng gà xào hành, ít nhất cũng phải sáu cái. Dù vậy, hắn cũng gió cuốn mây tan ăn sạch sẽ, có lẽ chú Nghĩa đoán hắn đã đói bụng vài ngày, vì râu tóc dài thượt, lộn xộn, trên tay có vài vết máu, áo khoác trên người cũng không phải của mình…… Chú Nghĩa không đành lòng hỏi nhiều, thúc giục hắn đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Chung Ý Thu pha nước tắm xong thì đứng ở trong phòng cười ngây ngô, trong lòng hoảng loạn hơn cả mấy ngày hôm trước.
—— Tiêu Minh Dạ hôn mình đó!
—— Tiêu Minh Dạ hôn mình đó!
—— Tiêu Minh Dạ hôn mình đó!
A a a a a a a a a a!
Thiếu điều hét to, nhảy lên giường lăn qua lộn lại, chui đầu vào trong chăn không biết xấu hổ cười ha hả suốt.
Đúng rồi, sao anh ta hôn mình vậy nhỉ? Là bởi vì sống sót sau tai nạn nên kích động à? Hay là đang trêu mình? Hoặc là Tiêu Minh Dạ cũng thích mình…… Có chuyện tình cờ đến vậy sao? Anh ta cũng thích đàn ông như mình há?
Hơn nữa…… Hôn thì hôn thôi cớ sao còn vói đầu lưỡi vào trong vậy? Hồi học đại học cậu thường bị động tiếp thu không ít kinh nghiệm yêu đương từ Dư Bác Sơn, đương nhiên cũng nghe qua trình tự hôn môi là như thế nào…… Lúc ấy còn không hiểu, nếu hai người đều há miệng để nước miếng rơi đầy đất luôn thì phải làm sao?
Bây giờ thì tự thể nghiệm được rồi, không chỉ rơi đầy đất mà còn vô cùng kích thích luôn!
Khi Tiêu Minh Dạ vào phòng thì nhìn thấy dáng vẻ như đà điểu của cậu, đầu thì chui vào trong chăn, hai chân thì không mang vớ, nhàn nhã rung đùi nữa chứ.
“Không lạnh sao?” Tiêu Minh Dạ xốc chăn lên.
Đột nhiên sáng bừng không mở mắt ra được, cậu giơ tay che mắt ngồi dậy, Tiêu Minh Dạ ngồi ở mép giường lau tóc, góc khăn che đi gương mặt của hắn. Chung Ý Thu phát hiện Tiêu Minh Dạ gầy đi rất nhiều, cơ bắp cánh tay vẫn còn đó, nhưng xương cốt ở sau lưng và trước ngực đã lộ ra thấy rõ.
Chung Ý Thu không giấu được chuyện trong lòng, Tiêu Minh Dạ hôn cậu, rốt cuộc là có ý gì cậu nhất định phải hỏi rõ ràng, nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của hắn thì quyết định bỏ qua trước, để hắn đi ngủ.
Tiêu Minh Dạ cũng đang hưng phấn lắm, nhưng chung quy là không gắng gượng nổi cơn mệt, vốn định nằm một hồi rồi nói chuyện rõ ràng với Chung Ý Thu, ai ngờ nhắm mắt một cái là ngủ say mất.
Một giấc ngủ kéo dài tận hai ngày hai đêm.
Chờ hắn rốt cuộc ngủ đủ tỉnh lại, đã là 25 tháng chạp. Bên ngoài tuyết vẫn rơi không ngừng, bông tuyết đổ rào rào, che trời lấp đất. Ánh sáng âm u xuyên thấu qua cửa sổ, nhất thời không biết hôm nay là hôm nào. Duỗi tay đến dưới gối đầu lấy ra đồng hồ của Chung Ý Thu, xem thời tiết thì hắn còn tưởng là chạng vạng, không nghĩ tới hiện giờ là 8 giờ sáng.
Mép giường để sẵn quần áo, Tiêu Minh Dạ giơ tay che mắt, cười cười.
Tuyết rơi dày hơn cả bậc cửa, hẳn là mỗi ngày đều có người quét, bằng không cửa sẽ bị đóng chặt. Chú Nghĩa không ở nhà, cửa nhà kho hờ khép, bên trong truyền ra tiếng cười nhẹ từ Chung Ý Thu. Hắn đẩy cửa ra mang gió và tuyết vào, Chung Ý Thu vội quay đầu lại giấu cún con ở sau người, ra lệnh nói: “Mau đóng lại đi.”
“Sinh hai đứa thôi à?” Tiêu Minh Dạ ngồi xổm bên cạnh hỏi.
Chung Ý Thu cúi đầu mặt lại đỏ, không biết là cố ý hay là vô tình mà Tiêu Minh Dạ ngồi xổm rất gần, cái đùi rắn chắc ấm áp dính sát vào chân cậu.
“Hai đứa thôi.” Chung Ý Thu đưa Tiểu Hắc trong tay cho hắn xem.
Hừ —— à —— Tiêu Minh Dạ mới vừa vươn tay còn chưa chạm vào nó, Tiểu Hắc đã xoay mông điên cuồng cúi đầu ư ử trong miệng, dùng sức đẩy thân thể lui về phía người Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chung Ý Thu làm lại hai lần, Tiểu Hắc cứ như là đánh hơi được mùi dã thú, làm thế nào cũng không muốn tới gần Tiêu Minh Dạ, cún con nhỏ giọng ăng —— ăng —— kêu lên. Chung Ý Thu không tin, lại bế lên Tiểu Hoa đưa qua, kết quả nó còn sợ hơn cả Tiểu Hắc, lông toàn thân dựng đứng, một cử động nhỏ cũng không dám. Tiêu Minh Dạ cố ý chạm vào lỗ tai nó một chút, bốn cái chân ngắn ngủn nhanh chóng bắn vài cái, nghiêng đầu, dáng vẻ như tui sắp bị hành hình rồi nè!
“Anh ——” Chung Ý Thu trợn mắt há hốc mồm, á khẩu không nói gì được.
Tiêu Minh Dạ cũng có chút không nhịn được, mình vậy mà bị cún ghét bỏ…… Đứng lên vỗ vỗ tay giả bộ dường như không có việc gì nói: “Ăn cơm chưa? Muốn ăn gì? Có hơi đói bụng.”
Chung Ý Thu: “…… Ha ha ha ha ha ha!”
Tiêu Minh Dạ đi bao lâu là có bấy nhiêu thời gian Chung Ý Thu không được ăn bánh nướng áp chảo. Mùi bánh vừa nổi lên là cậu không đi đâu nữa, đứng ở bên bệ bếp nuốt nước miếng. Bên ngoài rán giòn, bên trong đầy thịt, lại rải lên một lớp hạt mè, cậu một hơi ăn hết ba cái, Tiêu Minh Dạ ngủ lâu như vậy cũng đói bụng, hai người cắm cúi ăn cơm không ai lên tiếng. Chung Ý Thu ăn no trước, khơi than, nấu nước pha trà uống.
Cậu ấp ủ một hồi lâu, rốt cuộc mới mở miệng nói: “Anh hai ——”
Tiêu Minh Dạ đang húp cháo thiếu chút nữa bị sặc, trừng mắt nhìn cậu.
“Ngủ lâu như vậy, ngủ đã chưa?” Chung Ý Thu không sợ ánh mắt đó, dựa theo kịch bản thận trọng từng bước.
“Đủ.”
“Nằm mơ sao?”
Tiêu Minh Dạ tiếp tục uống cháo, thuận miệng đáp: “Không có.”
“Tối hôm qua anh ngủ có sờ đùi tôi, có phải anh muốn tìm vợ rồi không?”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Đôi mắt phượng giương cao hơn ngày thường, Chung Ý Thu hùng hổ doạ người, “Có phải hay không?”
“Không muốn tìm.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.
“Vì sao?” Tim Chung Ý Thu vỗ thình thịch, đầu hơi hơi hướng tới gần hắn.
“Đã tìm được rồi.”
Đôi mắt Chung Ý Thu xoay tròn như trẻ con, rồi cố định ở trên đôi môi đang hé mở của Tiêu Minh Dạ, vừa khiếp đảm vừa tràn ngập kỳ vọng hỏi, “Tìm hồi nào?”
“Tối hôm trước.”
“Cô ấy đồng ý chưa?”
“Người ta hôn tôi nên chắc là đồng ý rồi.”
.…….
Trong cơn tuyết rơi lạnh lẽo, dưới mái hiên lò sưởi cơm nóng, người trước mặt là người trong lòng. Thế gian không còn ngày nào tốt hơn ngày hôm nay cả.
Tiêu Minh Dạ đi rửa chén, Chung Ý Thu ngồi ở bên bếp lò sưởi ấm tiêu cơm, một mình ngây ngô cười tủm tỉm cả năm sáu phút, khi tiếng nước sôi bật lên, thì cậu mới bừng tỉnh —— không đúng! Mình bị Tiêu Minh Dạ lừa rồi! Mình không phải là vợ của anh ta, anh ta mới là vợ của mình chớ!
Tiêu Minh Dạ đơn giản hơn nhiều, không có cách nào để diễn tả —— thân thể và linh hồn đều điên cuồng run rẩy như bị điện giật, thậm chí còn nhiều hơn gấp vài lần. Đôi môi đày đặn, hơi thở nóng ướt của Chung Ý Thu như từng đợt sóng triều cuộn trào, cuối cùng nuốt chửng lấy hắn. Hắn không khống chế được lý trí, cũng không nghĩ khống chế, phóng túng để dục vọng cắn nuốt đối phương.
Môi Tiêu Minh Dạ không ngừng ma sát, càng ngày càng gấp, lực đạo càng ngày càng nặng, như là dã thú bị nhốt muốn phá gông cùm xiềng xích. Chung Ý Thu bị đôi tay kìm chặt đến phát đau, muốn đẩy ra rồi lại luyến tiếc.
Tại sao —— tại sao —— Chung Ý Thu đột nhiên trợn to mắt —— hắn dám vói đầu lưỡi vào trong miệng mình hả?
Đầu lưỡi của Tiêu Minh Dạ như con người của hắn, một chút cũng không mềm mại, như là mãnh thú đấu đá lung tung, tiến vào trong thì không ngừng thâm nhập kiếm ăn, đảo đến long trời lở đất! Đụng tới mục tiêu thì dây dưa không ngừng, uốn lượn chặt chẽ khóa chặt đầu lưỡi đang run rẩy của Chung Ý Thu, điên cuồng mút vào, như là muốn nuốt chửng toàn bộ.
Chung Ý Thu bắt đầu sợ hãi, cảm giác thẹn thùng đánh vỡ 20 năm nhận thức của cậu, Tiêu Minh Dạ cướp đi toàn bộ hô hấp, làm cậu càng chìm đắm vào đó.
Gâu —— gâu.
Vượng Vượng quấn quanh chân Tiêu Minh Dạ, một chút cũng không khiến cho hai người này chú ý, nghe thấy phía sân sau có tiếng động, thì lết cái chân bị thương chạy ra ngoài. Chung Ý Thu nhanh chóng đẩy Tiêu Minh Dạ ra, hai người vẫn còn hô hấp dồn dập, chú Nghĩa từ sân sau lắc mình vào tới.
Ông nhìn chăm chú bóng người một hồi lâu, mới nhận ra là Tiêu Minh Dạ, kích động kêu to, “Về rồi à? Về hồi nào vậy?”
Tiêu Minh Dạ vỗ vỗ vụn băng và bụi bặm trên người, tháo mũ xuống nói: “Vừa trở về.”
Chú Nghĩa lôi kéo hắn hỏi han ân cần, Chung Ý Thu như là trở lại hồi còn nhỏ, đang làm chuyện xấu thì bị người lớn bắt gặp, đứng thẳng không dám động, mặt đỏ tai hồng.
“Cháu sao vậy? Vui mừng choáng váng luôn rồi à?” Chú Nghĩa dùng sức vỗ bả vai cậu, cười ha ha trêu chọc.
Chung Ý Thu cảm giác mặt mình nóng đỏ như bị thiêu cháy, may là trời tối người khác không thấy rõ. Cậu vội vã mở cửa nên chưa kịp phủ thêm áo bông, chỉ mặc một cái áo lông, vừa rồi thân thể hai người nóng bỏng không nhận ra cái lạnh…… Giờ thì rùng mình không thôi.
“Vào trước đi.” Tiêu Minh Dạ đẩy cậu.
“Anh ăn gì chưa? Để tôi đi nấu cơm cho anh.” Chung Ý Thu trộm giương mắt nhìn hắn.
“Được rồi, được rồi,” chú Nghĩa cười nói: “Để chú làm, hai đứa vào trong đi.”
Hai người vào phòng, Chung Ý Thu cảm thấy xấu hổ không chỗ dung thân, làm động tác gì cũng cảm thấy vụng về. Cậu không dám nhìn Tiêu Minh Dạ, nhưng mà xa cách nhiều ngày, lại lo lắng đề phòng, làm cậu hoàn toàn không khống chế được ánh mắt, cứ chốc chốc lại liếc mắt nhìn làm Tiêu Minh Dạ bật cười.
“Cái kia……” Bị hắn nhìn chằm chằm, làm Chung Ý Thu không biết thả tay ở đâu, vì để đánh tan không khí mất tự nhiên nên nói, “Anh trở về bằng cách nào vậy? Tuyết rơi lớn……”
“Cưỡi ngựa.” Tiêu Minh Dạ cởi áo khoác bên ngoài ra, bình tĩnh nói.
Chung Ý Thu: “!”
“Cưỡi ngựa? Ngựa ở đâu ra?” Cậu cất bước chạy ra ngoài, hưng phấn muốn đi xem ngựa.
Tiêu Minh Dạ chắn ở trước người cậu, đôi mắt phong trần chuyên chú nhìn cậu, cẩn thận nói, “Tuyết quá lớn xe không chạy được, nên mượn ngựa của chú Đao.”
Khoảng cách quá gần, hắn cúi đầu nhìn cậu như lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành như trên TV làm Chung Ý Thu muốn hỏi hắn có ý gì…… Nhưng thấy đáy mắt của hắn đầy kín tơ máu, môi khô nứt nẻ thấy cả máu, có thể nghĩ dọc đường đi đã ăn khổ ít nhiều, chua xót, đau lòng nói: “Để tôi đi nấu nước nóng cho anh tắm, tắm xong rồi ngủ.”
Nói xong xoay người chạy ra bên ngoài, Tiêu Minh Dạ cười giữ chặt, giúp cậu mặc áo bông vào.
Vốn cho rằng chú Nghĩa nấu cơm ổn trọng hơn Chung Ý Thu nhiều, không ngờ hai người ở phương diện này giống nhau như đúc. Tiêu Minh Dạ vào phòng bếp là thấy hai cái tô lớn, gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc giờ hiện lên nét kinh ngạc, một tô mì sợi cùng một tô trứng gà xào hành, ít nhất cũng phải sáu cái. Dù vậy, hắn cũng gió cuốn mây tan ăn sạch sẽ, có lẽ chú Nghĩa đoán hắn đã đói bụng vài ngày, vì râu tóc dài thượt, lộn xộn, trên tay có vài vết máu, áo khoác trên người cũng không phải của mình…… Chú Nghĩa không đành lòng hỏi nhiều, thúc giục hắn đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Chung Ý Thu pha nước tắm xong thì đứng ở trong phòng cười ngây ngô, trong lòng hoảng loạn hơn cả mấy ngày hôm trước.
—— Tiêu Minh Dạ hôn mình đó!
—— Tiêu Minh Dạ hôn mình đó!
—— Tiêu Minh Dạ hôn mình đó!
A a a a a a a a a a!
Thiếu điều hét to, nhảy lên giường lăn qua lộn lại, chui đầu vào trong chăn không biết xấu hổ cười ha hả suốt.
Đúng rồi, sao anh ta hôn mình vậy nhỉ? Là bởi vì sống sót sau tai nạn nên kích động à? Hay là đang trêu mình? Hoặc là Tiêu Minh Dạ cũng thích mình…… Có chuyện tình cờ đến vậy sao? Anh ta cũng thích đàn ông như mình há?
Hơn nữa…… Hôn thì hôn thôi cớ sao còn vói đầu lưỡi vào trong vậy? Hồi học đại học cậu thường bị động tiếp thu không ít kinh nghiệm yêu đương từ Dư Bác Sơn, đương nhiên cũng nghe qua trình tự hôn môi là như thế nào…… Lúc ấy còn không hiểu, nếu hai người đều há miệng để nước miếng rơi đầy đất luôn thì phải làm sao?
Bây giờ thì tự thể nghiệm được rồi, không chỉ rơi đầy đất mà còn vô cùng kích thích luôn!
Khi Tiêu Minh Dạ vào phòng thì nhìn thấy dáng vẻ như đà điểu của cậu, đầu thì chui vào trong chăn, hai chân thì không mang vớ, nhàn nhã rung đùi nữa chứ.
“Không lạnh sao?” Tiêu Minh Dạ xốc chăn lên.
Đột nhiên sáng bừng không mở mắt ra được, cậu giơ tay che mắt ngồi dậy, Tiêu Minh Dạ ngồi ở mép giường lau tóc, góc khăn che đi gương mặt của hắn. Chung Ý Thu phát hiện Tiêu Minh Dạ gầy đi rất nhiều, cơ bắp cánh tay vẫn còn đó, nhưng xương cốt ở sau lưng và trước ngực đã lộ ra thấy rõ.
Chung Ý Thu không giấu được chuyện trong lòng, Tiêu Minh Dạ hôn cậu, rốt cuộc là có ý gì cậu nhất định phải hỏi rõ ràng, nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của hắn thì quyết định bỏ qua trước, để hắn đi ngủ.
Tiêu Minh Dạ cũng đang hưng phấn lắm, nhưng chung quy là không gắng gượng nổi cơn mệt, vốn định nằm một hồi rồi nói chuyện rõ ràng với Chung Ý Thu, ai ngờ nhắm mắt một cái là ngủ say mất.
Một giấc ngủ kéo dài tận hai ngày hai đêm.
Chờ hắn rốt cuộc ngủ đủ tỉnh lại, đã là 25 tháng chạp. Bên ngoài tuyết vẫn rơi không ngừng, bông tuyết đổ rào rào, che trời lấp đất. Ánh sáng âm u xuyên thấu qua cửa sổ, nhất thời không biết hôm nay là hôm nào. Duỗi tay đến dưới gối đầu lấy ra đồng hồ của Chung Ý Thu, xem thời tiết thì hắn còn tưởng là chạng vạng, không nghĩ tới hiện giờ là 8 giờ sáng.
Mép giường để sẵn quần áo, Tiêu Minh Dạ giơ tay che mắt, cười cười.
Tuyết rơi dày hơn cả bậc cửa, hẳn là mỗi ngày đều có người quét, bằng không cửa sẽ bị đóng chặt. Chú Nghĩa không ở nhà, cửa nhà kho hờ khép, bên trong truyền ra tiếng cười nhẹ từ Chung Ý Thu. Hắn đẩy cửa ra mang gió và tuyết vào, Chung Ý Thu vội quay đầu lại giấu cún con ở sau người, ra lệnh nói: “Mau đóng lại đi.”
“Sinh hai đứa thôi à?” Tiêu Minh Dạ ngồi xổm bên cạnh hỏi.
Chung Ý Thu cúi đầu mặt lại đỏ, không biết là cố ý hay là vô tình mà Tiêu Minh Dạ ngồi xổm rất gần, cái đùi rắn chắc ấm áp dính sát vào chân cậu.
“Hai đứa thôi.” Chung Ý Thu đưa Tiểu Hắc trong tay cho hắn xem.
Hừ —— à —— Tiêu Minh Dạ mới vừa vươn tay còn chưa chạm vào nó, Tiểu Hắc đã xoay mông điên cuồng cúi đầu ư ử trong miệng, dùng sức đẩy thân thể lui về phía người Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chung Ý Thu làm lại hai lần, Tiểu Hắc cứ như là đánh hơi được mùi dã thú, làm thế nào cũng không muốn tới gần Tiêu Minh Dạ, cún con nhỏ giọng ăng —— ăng —— kêu lên. Chung Ý Thu không tin, lại bế lên Tiểu Hoa đưa qua, kết quả nó còn sợ hơn cả Tiểu Hắc, lông toàn thân dựng đứng, một cử động nhỏ cũng không dám. Tiêu Minh Dạ cố ý chạm vào lỗ tai nó một chút, bốn cái chân ngắn ngủn nhanh chóng bắn vài cái, nghiêng đầu, dáng vẻ như tui sắp bị hành hình rồi nè!
“Anh ——” Chung Ý Thu trợn mắt há hốc mồm, á khẩu không nói gì được.
Tiêu Minh Dạ cũng có chút không nhịn được, mình vậy mà bị cún ghét bỏ…… Đứng lên vỗ vỗ tay giả bộ dường như không có việc gì nói: “Ăn cơm chưa? Muốn ăn gì? Có hơi đói bụng.”
Chung Ý Thu: “…… Ha ha ha ha ha ha!”
Tiêu Minh Dạ đi bao lâu là có bấy nhiêu thời gian Chung Ý Thu không được ăn bánh nướng áp chảo. Mùi bánh vừa nổi lên là cậu không đi đâu nữa, đứng ở bên bệ bếp nuốt nước miếng. Bên ngoài rán giòn, bên trong đầy thịt, lại rải lên một lớp hạt mè, cậu một hơi ăn hết ba cái, Tiêu Minh Dạ ngủ lâu như vậy cũng đói bụng, hai người cắm cúi ăn cơm không ai lên tiếng. Chung Ý Thu ăn no trước, khơi than, nấu nước pha trà uống.
Cậu ấp ủ một hồi lâu, rốt cuộc mới mở miệng nói: “Anh hai ——”
Tiêu Minh Dạ đang húp cháo thiếu chút nữa bị sặc, trừng mắt nhìn cậu.
“Ngủ lâu như vậy, ngủ đã chưa?” Chung Ý Thu không sợ ánh mắt đó, dựa theo kịch bản thận trọng từng bước.
“Đủ.”
“Nằm mơ sao?”
Tiêu Minh Dạ tiếp tục uống cháo, thuận miệng đáp: “Không có.”
“Tối hôm qua anh ngủ có sờ đùi tôi, có phải anh muốn tìm vợ rồi không?”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Đôi mắt phượng giương cao hơn ngày thường, Chung Ý Thu hùng hổ doạ người, “Có phải hay không?”
“Không muốn tìm.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.
“Vì sao?” Tim Chung Ý Thu vỗ thình thịch, đầu hơi hơi hướng tới gần hắn.
“Đã tìm được rồi.”
Đôi mắt Chung Ý Thu xoay tròn như trẻ con, rồi cố định ở trên đôi môi đang hé mở của Tiêu Minh Dạ, vừa khiếp đảm vừa tràn ngập kỳ vọng hỏi, “Tìm hồi nào?”
“Tối hôm trước.”
“Cô ấy đồng ý chưa?”
“Người ta hôn tôi nên chắc là đồng ý rồi.”
.…….
Trong cơn tuyết rơi lạnh lẽo, dưới mái hiên lò sưởi cơm nóng, người trước mặt là người trong lòng. Thế gian không còn ngày nào tốt hơn ngày hôm nay cả.
Tiêu Minh Dạ đi rửa chén, Chung Ý Thu ngồi ở bên bếp lò sưởi ấm tiêu cơm, một mình ngây ngô cười tủm tỉm cả năm sáu phút, khi tiếng nước sôi bật lên, thì cậu mới bừng tỉnh —— không đúng! Mình bị Tiêu Minh Dạ lừa rồi! Mình không phải là vợ của anh ta, anh ta mới là vợ của mình chớ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.