Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 83: Không thể phản bác
Tái Tam Tư
17/04/2022
Nếu có thể biến tình
yêu thành đồ vật thật, thì Chung Ý Thu muốn biến nó thành kẹo mạch nha,
nhão nhão dính dính, càng kéo dài càng dẻo dai, càng muốn tách ra càng
dính rắn chắc, chỉ còn cách nuốt nguyên một miếng vào bụng thì mới có
thể phá giải sự phiền nhiễu ngọt ngào này.
Cậu nỗ lực khống chế biểu tình trên mặt, khóe miệng cong lên, cười gật đầu, “Nhanh vậy à, xem ra ông chủ rất thích anh.”
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào nhìn cậu ra vẻ tươi cười, lúc nào Chung Ý Thu cố ý che giấu thì luôn chớp chớp mắt, lông mi dài nhấp nha nhấp nháy rồi lại không dám mở ra.
“Ờ thì…… Ngày mai khi nào đi? Cần chuẩn bị gì không?” Chung Ý Thu ra vẻ rất thích quả cam này, tấm tắc trong miệng mãi.
“Không mang theo gì cả, làm quen với người bên đó rồi mới lên đường.”
Trong miệng Chung Ý Thu lấp đầy múi cam, cắn một cái là nước sốt phun lên mặt Tiêu Minh Dạ ngay, bắn lên đôi mắt làm hắn không mở ra được
Tiêu Minh Dạ: “……”
“Tôi không cố ý……” Chung Ý Thu luống cuống tay chân lau mặt cho hắn.
.…….
Chung Ý Thu lại rửa thêm một quả táo, cắn rắc rắc đi theo sau mông Tiêu Minh Dạ.
“Không có việc gì làm thì đi ra ngoài.” Tiêu Minh Dạ đuổi.
“Anh hai, đừng giận mà, tôi thật sự không cố ý.” Trong lòng Chung Ý Thu lúc này lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Không nổi giận, đi ra ngoài chơi đi.”
Kết quả còn chưa lên tiếng đuổi lần thứ hai, thì Lục Tử và Vương Văn Tuấn mỗi người gặm một quả táo lớn tiến vào, Lục Tử thần bí vỗ vai Ý Thu, “Này! Tôi có cách lấy áo anh về rồi này!”
“Áo gì?” Vương Văn Tuấn hỏi.
Chung Ý Thu không muốn khuếch tán chuyện này, nhưng cậu còn chưa nghĩ được cách để Lục Tử khoan khoái đi ra ngoài……
Vương Văn Tuấn âm dương quái khí nói: “…… Chung Ý Thu…… Cậu đúng là một nhân tài nha!”
“Anh khoan nói đã!” Lục Tử đẩy y một phen, tiếp tục nói: “Chúng ta ai đi đòi cái áo cũng không thích hợp hết á, bởi vì chúng ta đều là nam, mà giờ gã đàn ông nào dám đi kiếm Triệu Hồng Hoa! Tôi tính…… Nhờ mẹ tôi đi, sao? Được không?”
“Không được!” Chung Ý Thu học theo hắn, “Chuyện này vốn dĩ rất đơn giản, đừng lại phiền mẹ anh.”
“Vậy cậu nói làm sao đây? Nhất định phải lấy cái áo về, bọn mình không ai đi được hết, phải tìm một người phụ nữ mới được!”
Tiêu Minh Dạ không tham dự vào cuộc họp nho nhỏ của bọn họ, bỏ đồ ăn vào cái chảo nóng để nó kêu xèo xèo ngắt lời.
Vương Văn Tuấn không xương không cốt dựa vào khung cửa, thỏa thuê đắc ý nói: “Có một người thích hợp ——”
“Ai?”
Y cố ý úp úp mở mở, gặm hết quả táo rồi mới đủng đà đủng đỉnh nói: “Lâm Ngọc Phương.”
Chung Ý Thu buột miệng thốt ra, “Không được!”
Tuy cậu cũng cho rằng Lâm Ngọc Phương là một cô gái tốt, xinh đẹp, tính cách đoan trang, hào phóng, nhưng cô nàng thích Tiêu Minh Dạ! Chỉ cần một nguyên nhân này thôi cũng đủ để cậu không thể bình tâm đối mặt với Lâm Ngọc Phương được, càng không muốn thiếu cô ấy một cái nhân tình nào cả.
“Cô ấy không phải là người trong thôn, cũng không quen biết Triệu Hồng Hoa mà?” Lục Tử hoài nghi nói.
“Mấy người đừng có coi thường cô gái này nhá!” Vương Văn Tuấn lắc lắc ngón trỏ, “Cô ấy là người buôn bán, tối ngày tiếp xúc với mấy cô mấy thím ở ngoài tiệm, Liên miệng rộng ở Cung Tiêu Xã nhiều mánh khóe, đầu óc nhanh nhạy, hồi Lâm Ngọc Phương mới đến đã bị cô nàng hùng hùng hổ hổ không cho sắc mặt tốt, hiện tại —— bị người ta dạy dỗ rồi!”
Chung Ý Thu nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng lại cảm thấy Lâm Ngọc Phương có thể làm như vậy lắm.
Lục Tử vỗ tay một cái, “Vậy được rồi, nhờ cô ấy đi! Nhưng lỡ như người ta không muốn làm thì sao?”
“Ha hả ——” Vương Văn Tuấn bĩu môi cười quái dị, “Đó là do cậu nhờ thì người ta không muốn, chứ có người —— không cần nói gì mà chỉ cần một ánh mắt, Lâm Ngọc Phương vội chạy vội tới liền!”
“Anh nói ai vậy?”
Chung Ý Thu đẩy hai người bọn họ ra cửa, “Đi ra ngoài đi, phòng bếp nhiều người……”
Viên Bảo Xương tới khi cơm đã chín, ngồi ở trong phòng chờ, hắn cầm theo hai bình rượu trắng dùng dây thừng buộc lại, linh tang linh tinh từ xa đã nghe thấy được. Tiêu Minh Dạ đi ra ngoài đón hắn vào, Chung Ý Thu vừa thấy đã hoảng sợ, Viên Bảo Xương như là thay đổi thành một người khác vậy, hắn vốn đã đen gầy, bây giờ thì gầy thành da bọc xương, nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu như là người hơn bốn mươi tuổi, xương gò má nhô ra, hốc mắt hãm sâu ở dưới ánh đèn u ám cứ như là người mới chui ra từ lòng đất vậy.
Chú Nghĩa vẫn luôn nằm trên giường cũng đã lâu không gặp hắn, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn cũng nhận không ra, “Bảo Xương đó hả? Bị gì vậy, sao lại gầy thế này!”
Viên Bảo Xương thả rượu xuống, chỉ cười hắc hắc hai tiếng không nói chuyện.
Tiêu Minh Dạ mua mười mấy cân thịt bò, bỏ thêm ớt khô, hoa tiêu cùng hành tây, rau cần, nấm hương xào một dĩa lớn, rồi rang đậu phộng với cá khô, tất cả đều là đồ ăn nhắm rượu, Lục Tử và Vương Văn Tuấn chỉ lo ăn, không rảnh nói chuyện.
Chung Ý Thu vốn không quen ăn cay, tới nơi này ăn theo khẩu vị nặng của bọn họ, bây giờ không có ớt cay thì lại ăn không ngon, cay đến mức hít lấy hít để mà còn luyến tiếc dừng lại, Tiêu Minh Dạ đổ một bát lớn nước ấm cho cậu bớt cay.
“Bảo Xương, có chuyện cứ nói,” chú Nghĩa rót rượu cho Viên Bảo Xương, “Cháu xem cháu —— tự hành hạ bản thân đến mức này!”
“Cháu không có chuyện gì đâu chú, mấy ngày hôm trước nhọc lòng ăn không ngon thôi.”
“Chuyện qua rồi thì cho qua luôn đi, hãy tiến về phía trước.”
Viên Bảo Xương uống lên vài chén rượu, sắc mặt bắt đầu phiếm hồng, cảm xúc thả lỏng lại không còn nghiêm nghị như lúc mới đến, hắn vỗ bả vai Tiêu Minh Dạ, “Tiểu Dạ, sao chú không về nhà? Mẹ tới gọi, mà chú không về, làm bà khóc rất nhiều lần.”
Chung Ý Thu nhớ lại lần trước Vương Quế Chi tới tìm, lúc đó Tiêu Minh Dạ mới trở về nên mấy ngày đầu cậu cố ý không nói cho hắn, sau đó dần dần quên mất. Cậu trộm nhìn Tiêu Minh Dạ sợ hắn hỏi, nghĩ mình có nên chủ động thừa nhận sai lầm hay không.
“Không có chuyện thì không về thôi.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.
“Chú có thể mặc kệ nhà anh, dù gì nhà anh cũng có lỗi với chú…… Nhưng chú phải quan tâm tới mẹ mình chứ, Ngọc Lan là em gái chú mà, mấy người có quan hệ huyết thống nên chú phải lo cho họ chứ?” Viên Bảo Xương lại uống lên mấy chén, lớn tiếng nói chuyện.
Lục Tử không phục, ngồi thẳng dậy liếc mắt nhìn, bị Vương Văn Tuấn đẩy một phen nên không tiếp lời.
“Nói cái đó làm gì?” Chú Nghĩa nhíu mày ngăn lại nói.
“Chú Nghĩa, cháu biết mọi người bao che cho em ấy!” Viên Bảo Xương buồn khổ, không ăn gì mà chỉ uống rượu, “Nhưng mà em ấy không phải sinh ra từ hòn đá, em ấy có mẹ mà! Mặc kệ trước kia ra sao, hiện giờ bà già rồi, làm con trai thì có gì mà không thể tha thứ?”
Tiêu Minh Dạ chưa nói một câu cũng không uống rượu, Chung Ý Thu nhìn sắc mặt của hắn, không thấy bực bội hay tức giận gì cả, như là hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
“Ai cũng mặc kệ! Có chuyện gì thì cháu cứ nói đi.” Chú Nghĩa dứt khoát chỉ ra.
Tiêu Minh Dạ vẫn ngồi lẳng lặng, bàn tay đặt ở trên lưng ghế mà Chung Ý Thu đang ngồi, Chung Ý Thu gắp một phần thịt bò lớn đặt vào trong chén của hắn, còn hắn thì nghịch ngợm dùng đầu lưỡi tạo ra tiếng động.
Chung Ý Thu trố mắt một chút rồi vội đảo mắt nhìn về phía những người khác, Lục Tử và Vương Văn Tuấn vội vàng đoạt đồ ăn, còn chú Nghĩa và Viên Bảo Xương đang chạm cốc uống rượu, may mắn là chưa có ai chú ý tới thao tác đáng đánh của Tiêu Minh Dạ cả.
“Ngọc Lan khoảng thời gian trước có quen một người,” Viên Bảo Xương rốt cuộc nói đến chủ đề chính, “Nhà trai ở trên thị trấn hơn bốn mươi tuổi, lúc ấy bà mối nói hắn đi làm ở cục lương, có công việc chính thức lại có tiền, lúc gặp mặt Ngọc Lan không tỏ thái độ mà chỉ nói tuổi có hơi lớn, nhưng người kia coi trọng con bé, thường tới nhà đón nó đi huyện thành chơi, mua mấy bộ quần áo còn mua xe đạp cho nữa.”
Chung Ý Thu ẩn ẩn không thoải mái, không phải bởi vì Viên Ngọc Lan trước kia có ý tứ với cậu mà hiện tại đi quen với người khác, mà là Viên Ngọc Lan còn chưa đến 20 tuổi, thế nhưng người cô quen đã hơn bốn mươi rồi, chuyện không dám tưởng nhất là cô có thể sẽ đồng ý vì người ta có nhà ở huyện thành.
“Số tuổi có hơi lớn, đối xử tốt với con bé cũng đúng thôi.” Chú Nghĩa nói.
“Bọn cháu cũng nghĩ vậy, nhưng quen biết hơn một tháng thì Ngọc Lan nói không muốn quen nữa vì người đó già quá……”
Ở cùng một thôn đương nhiên Lục Tử biết chuyện này, cũng đã kể với Tiêu Minh Dạ rồi, hiện tại nghe Viên Bảo Xương nói liền lập tức phụ họa, “Không muốn là đúng rồi! Tuổi lớn là một chuyện, tôi có gặp qua một lần, chạy cái xe độ, đầu to như đầu heo!
“Trời!” Nếp nhăn trên Viên Bảo Xương càng hằn sâu, “Hiện giờ không phải một câu không muốn là được! Hắn nói chi tiền cho Ngọc Nga, không muốn phí……”
Chung Ý Thu bỗng có dự cảm không tốt, không phải là muốn Tiêu Minh Dạ ra tiền đó chứ?
“Đơn giản mà, trả lại đồ cho gã là được rồi!” Vương Văn Tuấn cũng không cố kỵ mặt mũi người khác, giọng điệu vừa tàn nhẫn lại không kiên nhẫn.
“Gã không cần đồ, chỉ cần tiền.”
“…… Muốn bao nhiêu?”
“800 đồng.”
!
Một chiếc xe đạp mới khoảng hơn một trăm đồng, quần áo mua ở huyện thành cũng mới một hai trăm, muốn 800 rõ ràng là đang vòi tiền đây mà!
“Lưu manh! Không cần để ý đến gã.” Lục Tử cả giận nói.
Ngón tay thô đen của Viên Bảo Xương nắm lấy chén rượu run rẩy đổ ra ngoài hơn một nửa, “Chứ gì nữa! Lúc mới quen thì không ai biết, người này là tên lưu manh, ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc, còn có bạn bè giang hồ, gã hay ở huyện thành nên bọn tôi không dò ra được……”
Chú Nghĩa buông chén rượu nhìn Chung Ý Thu, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm cái chén trống trơn không nhìn ra cảm xúc, Tiêu Minh Dạ ở bên cạnh lại rất thanh thản, dùng tay xoa đậu phộng để ăn.
“Mấy người muốn làm sao?” Chú Nghĩa chuyển hướng hỏi Viên Bảo Xương.
“Giờ chỉ đòi tiền, nói không trả tiền thì không cho chúng ta sống tốt…… Cái loại lưu manh này ở thôn quê bọn mình sao mà đối chọi được……”
Lục Tử đứng lên, “Lại bảo anh hai đưa tiền chứ gì!”
“Không phải……” Viên Bảo Xương lắc đầu, một bàn tay đặt ở trên bàn, siết chặt rồi lại mở ra, “Loại người này chỉ sợ đưa tiền một lần thì sẽ muốn tới lần thứ hai, tôi nghĩ…… Nhờ Tiểu Dạ ra mặt……”
Trong phòng nháy mắt như bị đông cứng, không ai phát ra tiếng động gì, chỉ có mấy con thiêu thân đâm vào bóng đèn tạo lên tiếng bạch bạch. Mọi người đều sững sờ vì những lời này, không rõ rốt cuộc là có ý gì, hoặc là không thể tin được.
“Anh Bảo Xương này,” Chung Ý Thu ngẩng đầu, tâm bình khí hòa nhìn về phía Viên Bảo Xương, gương mặt trắng nõn dưới ánh đèn vàng chiết xạ ra một vầng sáng nhàn nhạt, giống như mới vừa ấp ra một con gà con lông xù mềm mượt, “Anh tính bảo Tiêu Minh Dạ nói cái gì với gã?”
Cậu khá là bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn ẩn ẩn mang theo mỉm cười, Viên Bảo Xương nhất thời không rõ tính tình của cậu, thành thật trả lời, “Tiểu Dạ từ nhỏ đã…… Là có bản lĩnh cộng với nhẫn tâm…… Thu thập bọn họ mấy thằng lưu manh……”
Chung Ý Thu gật gật đầu theo lời hắn nói, Viên Bảo Xương như là ý thức được những lời này có bao nhiêu vô nghĩa, rốt cuộc nói không được nữa, xương gò má như là như chia làm hai dải ngăn cách giữa đen và hồng. Chung Ý Thu thả lỏng thân thể dựa vào lưng ghế, tiếp tục truy vấn: “Ý anh là để Tiêu Minh Dạ liều mạng với bọn lưu manh đó sao?”
Viên Bảo Xương ôm đầu, thở ngắn than dài.
“Mặc kệ có phải hay không ——” Chung Ý Thu bình tĩnh lại không cho phản bác nói: “Tôi không muốn! Từ giờ trở đi, Tiêu Minh Dạ làm bất cứ chuyện gì đều cần phải nhận được sự đồng ý của tôi.”
Cậu nỗ lực khống chế biểu tình trên mặt, khóe miệng cong lên, cười gật đầu, “Nhanh vậy à, xem ra ông chủ rất thích anh.”
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào nhìn cậu ra vẻ tươi cười, lúc nào Chung Ý Thu cố ý che giấu thì luôn chớp chớp mắt, lông mi dài nhấp nha nhấp nháy rồi lại không dám mở ra.
“Ờ thì…… Ngày mai khi nào đi? Cần chuẩn bị gì không?” Chung Ý Thu ra vẻ rất thích quả cam này, tấm tắc trong miệng mãi.
“Không mang theo gì cả, làm quen với người bên đó rồi mới lên đường.”
Trong miệng Chung Ý Thu lấp đầy múi cam, cắn một cái là nước sốt phun lên mặt Tiêu Minh Dạ ngay, bắn lên đôi mắt làm hắn không mở ra được
Tiêu Minh Dạ: “……”
“Tôi không cố ý……” Chung Ý Thu luống cuống tay chân lau mặt cho hắn.
.…….
Chung Ý Thu lại rửa thêm một quả táo, cắn rắc rắc đi theo sau mông Tiêu Minh Dạ.
“Không có việc gì làm thì đi ra ngoài.” Tiêu Minh Dạ đuổi.
“Anh hai, đừng giận mà, tôi thật sự không cố ý.” Trong lòng Chung Ý Thu lúc này lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Không nổi giận, đi ra ngoài chơi đi.”
Kết quả còn chưa lên tiếng đuổi lần thứ hai, thì Lục Tử và Vương Văn Tuấn mỗi người gặm một quả táo lớn tiến vào, Lục Tử thần bí vỗ vai Ý Thu, “Này! Tôi có cách lấy áo anh về rồi này!”
“Áo gì?” Vương Văn Tuấn hỏi.
Chung Ý Thu không muốn khuếch tán chuyện này, nhưng cậu còn chưa nghĩ được cách để Lục Tử khoan khoái đi ra ngoài……
Vương Văn Tuấn âm dương quái khí nói: “…… Chung Ý Thu…… Cậu đúng là một nhân tài nha!”
“Anh khoan nói đã!” Lục Tử đẩy y một phen, tiếp tục nói: “Chúng ta ai đi đòi cái áo cũng không thích hợp hết á, bởi vì chúng ta đều là nam, mà giờ gã đàn ông nào dám đi kiếm Triệu Hồng Hoa! Tôi tính…… Nhờ mẹ tôi đi, sao? Được không?”
“Không được!” Chung Ý Thu học theo hắn, “Chuyện này vốn dĩ rất đơn giản, đừng lại phiền mẹ anh.”
“Vậy cậu nói làm sao đây? Nhất định phải lấy cái áo về, bọn mình không ai đi được hết, phải tìm một người phụ nữ mới được!”
Tiêu Minh Dạ không tham dự vào cuộc họp nho nhỏ của bọn họ, bỏ đồ ăn vào cái chảo nóng để nó kêu xèo xèo ngắt lời.
Vương Văn Tuấn không xương không cốt dựa vào khung cửa, thỏa thuê đắc ý nói: “Có một người thích hợp ——”
“Ai?”
Y cố ý úp úp mở mở, gặm hết quả táo rồi mới đủng đà đủng đỉnh nói: “Lâm Ngọc Phương.”
Chung Ý Thu buột miệng thốt ra, “Không được!”
Tuy cậu cũng cho rằng Lâm Ngọc Phương là một cô gái tốt, xinh đẹp, tính cách đoan trang, hào phóng, nhưng cô nàng thích Tiêu Minh Dạ! Chỉ cần một nguyên nhân này thôi cũng đủ để cậu không thể bình tâm đối mặt với Lâm Ngọc Phương được, càng không muốn thiếu cô ấy một cái nhân tình nào cả.
“Cô ấy không phải là người trong thôn, cũng không quen biết Triệu Hồng Hoa mà?” Lục Tử hoài nghi nói.
“Mấy người đừng có coi thường cô gái này nhá!” Vương Văn Tuấn lắc lắc ngón trỏ, “Cô ấy là người buôn bán, tối ngày tiếp xúc với mấy cô mấy thím ở ngoài tiệm, Liên miệng rộng ở Cung Tiêu Xã nhiều mánh khóe, đầu óc nhanh nhạy, hồi Lâm Ngọc Phương mới đến đã bị cô nàng hùng hùng hổ hổ không cho sắc mặt tốt, hiện tại —— bị người ta dạy dỗ rồi!”
Chung Ý Thu nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng lại cảm thấy Lâm Ngọc Phương có thể làm như vậy lắm.
Lục Tử vỗ tay một cái, “Vậy được rồi, nhờ cô ấy đi! Nhưng lỡ như người ta không muốn làm thì sao?”
“Ha hả ——” Vương Văn Tuấn bĩu môi cười quái dị, “Đó là do cậu nhờ thì người ta không muốn, chứ có người —— không cần nói gì mà chỉ cần một ánh mắt, Lâm Ngọc Phương vội chạy vội tới liền!”
“Anh nói ai vậy?”
Chung Ý Thu đẩy hai người bọn họ ra cửa, “Đi ra ngoài đi, phòng bếp nhiều người……”
Viên Bảo Xương tới khi cơm đã chín, ngồi ở trong phòng chờ, hắn cầm theo hai bình rượu trắng dùng dây thừng buộc lại, linh tang linh tinh từ xa đã nghe thấy được. Tiêu Minh Dạ đi ra ngoài đón hắn vào, Chung Ý Thu vừa thấy đã hoảng sợ, Viên Bảo Xương như là thay đổi thành một người khác vậy, hắn vốn đã đen gầy, bây giờ thì gầy thành da bọc xương, nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu như là người hơn bốn mươi tuổi, xương gò má nhô ra, hốc mắt hãm sâu ở dưới ánh đèn u ám cứ như là người mới chui ra từ lòng đất vậy.
Chú Nghĩa vẫn luôn nằm trên giường cũng đã lâu không gặp hắn, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn cũng nhận không ra, “Bảo Xương đó hả? Bị gì vậy, sao lại gầy thế này!”
Viên Bảo Xương thả rượu xuống, chỉ cười hắc hắc hai tiếng không nói chuyện.
Tiêu Minh Dạ mua mười mấy cân thịt bò, bỏ thêm ớt khô, hoa tiêu cùng hành tây, rau cần, nấm hương xào một dĩa lớn, rồi rang đậu phộng với cá khô, tất cả đều là đồ ăn nhắm rượu, Lục Tử và Vương Văn Tuấn chỉ lo ăn, không rảnh nói chuyện.
Chung Ý Thu vốn không quen ăn cay, tới nơi này ăn theo khẩu vị nặng của bọn họ, bây giờ không có ớt cay thì lại ăn không ngon, cay đến mức hít lấy hít để mà còn luyến tiếc dừng lại, Tiêu Minh Dạ đổ một bát lớn nước ấm cho cậu bớt cay.
“Bảo Xương, có chuyện cứ nói,” chú Nghĩa rót rượu cho Viên Bảo Xương, “Cháu xem cháu —— tự hành hạ bản thân đến mức này!”
“Cháu không có chuyện gì đâu chú, mấy ngày hôm trước nhọc lòng ăn không ngon thôi.”
“Chuyện qua rồi thì cho qua luôn đi, hãy tiến về phía trước.”
Viên Bảo Xương uống lên vài chén rượu, sắc mặt bắt đầu phiếm hồng, cảm xúc thả lỏng lại không còn nghiêm nghị như lúc mới đến, hắn vỗ bả vai Tiêu Minh Dạ, “Tiểu Dạ, sao chú không về nhà? Mẹ tới gọi, mà chú không về, làm bà khóc rất nhiều lần.”
Chung Ý Thu nhớ lại lần trước Vương Quế Chi tới tìm, lúc đó Tiêu Minh Dạ mới trở về nên mấy ngày đầu cậu cố ý không nói cho hắn, sau đó dần dần quên mất. Cậu trộm nhìn Tiêu Minh Dạ sợ hắn hỏi, nghĩ mình có nên chủ động thừa nhận sai lầm hay không.
“Không có chuyện thì không về thôi.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.
“Chú có thể mặc kệ nhà anh, dù gì nhà anh cũng có lỗi với chú…… Nhưng chú phải quan tâm tới mẹ mình chứ, Ngọc Lan là em gái chú mà, mấy người có quan hệ huyết thống nên chú phải lo cho họ chứ?” Viên Bảo Xương lại uống lên mấy chén, lớn tiếng nói chuyện.
Lục Tử không phục, ngồi thẳng dậy liếc mắt nhìn, bị Vương Văn Tuấn đẩy một phen nên không tiếp lời.
“Nói cái đó làm gì?” Chú Nghĩa nhíu mày ngăn lại nói.
“Chú Nghĩa, cháu biết mọi người bao che cho em ấy!” Viên Bảo Xương buồn khổ, không ăn gì mà chỉ uống rượu, “Nhưng mà em ấy không phải sinh ra từ hòn đá, em ấy có mẹ mà! Mặc kệ trước kia ra sao, hiện giờ bà già rồi, làm con trai thì có gì mà không thể tha thứ?”
Tiêu Minh Dạ chưa nói một câu cũng không uống rượu, Chung Ý Thu nhìn sắc mặt của hắn, không thấy bực bội hay tức giận gì cả, như là hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
“Ai cũng mặc kệ! Có chuyện gì thì cháu cứ nói đi.” Chú Nghĩa dứt khoát chỉ ra.
Tiêu Minh Dạ vẫn ngồi lẳng lặng, bàn tay đặt ở trên lưng ghế mà Chung Ý Thu đang ngồi, Chung Ý Thu gắp một phần thịt bò lớn đặt vào trong chén của hắn, còn hắn thì nghịch ngợm dùng đầu lưỡi tạo ra tiếng động.
Chung Ý Thu trố mắt một chút rồi vội đảo mắt nhìn về phía những người khác, Lục Tử và Vương Văn Tuấn vội vàng đoạt đồ ăn, còn chú Nghĩa và Viên Bảo Xương đang chạm cốc uống rượu, may mắn là chưa có ai chú ý tới thao tác đáng đánh của Tiêu Minh Dạ cả.
“Ngọc Lan khoảng thời gian trước có quen một người,” Viên Bảo Xương rốt cuộc nói đến chủ đề chính, “Nhà trai ở trên thị trấn hơn bốn mươi tuổi, lúc ấy bà mối nói hắn đi làm ở cục lương, có công việc chính thức lại có tiền, lúc gặp mặt Ngọc Lan không tỏ thái độ mà chỉ nói tuổi có hơi lớn, nhưng người kia coi trọng con bé, thường tới nhà đón nó đi huyện thành chơi, mua mấy bộ quần áo còn mua xe đạp cho nữa.”
Chung Ý Thu ẩn ẩn không thoải mái, không phải bởi vì Viên Ngọc Lan trước kia có ý tứ với cậu mà hiện tại đi quen với người khác, mà là Viên Ngọc Lan còn chưa đến 20 tuổi, thế nhưng người cô quen đã hơn bốn mươi rồi, chuyện không dám tưởng nhất là cô có thể sẽ đồng ý vì người ta có nhà ở huyện thành.
“Số tuổi có hơi lớn, đối xử tốt với con bé cũng đúng thôi.” Chú Nghĩa nói.
“Bọn cháu cũng nghĩ vậy, nhưng quen biết hơn một tháng thì Ngọc Lan nói không muốn quen nữa vì người đó già quá……”
Ở cùng một thôn đương nhiên Lục Tử biết chuyện này, cũng đã kể với Tiêu Minh Dạ rồi, hiện tại nghe Viên Bảo Xương nói liền lập tức phụ họa, “Không muốn là đúng rồi! Tuổi lớn là một chuyện, tôi có gặp qua một lần, chạy cái xe độ, đầu to như đầu heo!
“Trời!” Nếp nhăn trên Viên Bảo Xương càng hằn sâu, “Hiện giờ không phải một câu không muốn là được! Hắn nói chi tiền cho Ngọc Nga, không muốn phí……”
Chung Ý Thu bỗng có dự cảm không tốt, không phải là muốn Tiêu Minh Dạ ra tiền đó chứ?
“Đơn giản mà, trả lại đồ cho gã là được rồi!” Vương Văn Tuấn cũng không cố kỵ mặt mũi người khác, giọng điệu vừa tàn nhẫn lại không kiên nhẫn.
“Gã không cần đồ, chỉ cần tiền.”
“…… Muốn bao nhiêu?”
“800 đồng.”
!
Một chiếc xe đạp mới khoảng hơn một trăm đồng, quần áo mua ở huyện thành cũng mới một hai trăm, muốn 800 rõ ràng là đang vòi tiền đây mà!
“Lưu manh! Không cần để ý đến gã.” Lục Tử cả giận nói.
Ngón tay thô đen của Viên Bảo Xương nắm lấy chén rượu run rẩy đổ ra ngoài hơn một nửa, “Chứ gì nữa! Lúc mới quen thì không ai biết, người này là tên lưu manh, ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc, còn có bạn bè giang hồ, gã hay ở huyện thành nên bọn tôi không dò ra được……”
Chú Nghĩa buông chén rượu nhìn Chung Ý Thu, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm cái chén trống trơn không nhìn ra cảm xúc, Tiêu Minh Dạ ở bên cạnh lại rất thanh thản, dùng tay xoa đậu phộng để ăn.
“Mấy người muốn làm sao?” Chú Nghĩa chuyển hướng hỏi Viên Bảo Xương.
“Giờ chỉ đòi tiền, nói không trả tiền thì không cho chúng ta sống tốt…… Cái loại lưu manh này ở thôn quê bọn mình sao mà đối chọi được……”
Lục Tử đứng lên, “Lại bảo anh hai đưa tiền chứ gì!”
“Không phải……” Viên Bảo Xương lắc đầu, một bàn tay đặt ở trên bàn, siết chặt rồi lại mở ra, “Loại người này chỉ sợ đưa tiền một lần thì sẽ muốn tới lần thứ hai, tôi nghĩ…… Nhờ Tiểu Dạ ra mặt……”
Trong phòng nháy mắt như bị đông cứng, không ai phát ra tiếng động gì, chỉ có mấy con thiêu thân đâm vào bóng đèn tạo lên tiếng bạch bạch. Mọi người đều sững sờ vì những lời này, không rõ rốt cuộc là có ý gì, hoặc là không thể tin được.
“Anh Bảo Xương này,” Chung Ý Thu ngẩng đầu, tâm bình khí hòa nhìn về phía Viên Bảo Xương, gương mặt trắng nõn dưới ánh đèn vàng chiết xạ ra một vầng sáng nhàn nhạt, giống như mới vừa ấp ra một con gà con lông xù mềm mượt, “Anh tính bảo Tiêu Minh Dạ nói cái gì với gã?”
Cậu khá là bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn ẩn ẩn mang theo mỉm cười, Viên Bảo Xương nhất thời không rõ tính tình của cậu, thành thật trả lời, “Tiểu Dạ từ nhỏ đã…… Là có bản lĩnh cộng với nhẫn tâm…… Thu thập bọn họ mấy thằng lưu manh……”
Chung Ý Thu gật gật đầu theo lời hắn nói, Viên Bảo Xương như là ý thức được những lời này có bao nhiêu vô nghĩa, rốt cuộc nói không được nữa, xương gò má như là như chia làm hai dải ngăn cách giữa đen và hồng. Chung Ý Thu thả lỏng thân thể dựa vào lưng ghế, tiếp tục truy vấn: “Ý anh là để Tiêu Minh Dạ liều mạng với bọn lưu manh đó sao?”
Viên Bảo Xương ôm đầu, thở ngắn than dài.
“Mặc kệ có phải hay không ——” Chung Ý Thu bình tĩnh lại không cho phản bác nói: “Tôi không muốn! Từ giờ trở đi, Tiêu Minh Dạ làm bất cứ chuyện gì đều cần phải nhận được sự đồng ý của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.