Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 32: Ngại ngùng khó tả
Tái Tam Tư
17/04/2022
Chung Ý Thu buổi chiều không đi dạy, xử lý chuyện của Trương Huy và phụ huynh xong, trong lòng bị đè nén nên một mình ra bờ sông ngồi ngốc.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên sẽ tới tai hiệu trưởng Trịnh, vốn dĩ sáng nay ông không đi làm, nhưng vẫn bị gọi tới.
Con trai hiệu trưởng học lớp một, mấy ngày nay phát sốt, chích thuốc giảm sốt mấy ngày mà vẫn chưa giảm, mẹ ông và vợ đòi tìm gặp bà thầy đồng để xem thằng bé có bị con gì quấn lấy không, ông là một hiệu trưởng đương nhiên không thể để người trong nhà mê tín dị đoan đến thế, nên người trong nhà cứ cãi nhau suốt.
Vừa nghe nói là Chung Ý Thu gây chuyện lại làm ông đau đầu, giáo viên tới từ thành phố mới đến đây được bao ngày mà đã gây chuyện suốt vậy cà!
Tới văn phòng nghe hai bên nói đôi ba câu là hiệu trưởng Trịnh hiểu ngay, ông đã làm giáo viên ở nông thôn mười mấy năm rồi, nên kiểu phụ huynh nào mà ông chưa từng gặp qua.
Mẹ Trương Huy nào muốn hòa giải nên cứ khóc lóc la hét, kết quả bị Chung Ý Thu hét một tiếng thì ngưng ngay, ở trước mặt người làm công tác nhà nước nên bà vẫn có chút kiêng kị.
Lý Hoành Phi gọi bác sĩ Trương tới kiểm tra tay cho Trương Huy, chắc là bị kéo mạnh nên tay mới có vết bầm, nhưng không bị trật khớp, không nghiêm trọng, dùng nước ấm hoặc là thuốc trung y xoa bóp mấy ngày là khỏi ngay.
Bác sĩ Trương và nhà Trương Huy là người cùng thôn, mẹ Trương Huy tin hắn, tuy Chung Ý Thu chủ động gánh vác tiền thuốc men, nhưng bà vẫn không bỏ qua, la hét đòi bồi thường hai mươi đồng tiền.
Hiệu trưởng Trịnh trợn mắt tính dạy dỗ, lương giáo viên một tháng có mấy chục đồng mà con trai không bị bệnh gì, người ta đã đồng ý trả tiền thuốc men rồi mà bà còn trả treo ăn vạ lấy thêm hai mươi đồng nữa à!
Lời còn chưa ra khỏi miệng thì Chung Ý Thu đã gật đầu đồng ý……
Người bên cạnh ai cũng sợ ngây người, đây rõ ràng là ăn vạ mà, có kẻ ngốc mới đưa tiền thôi!
Chung Ý Thu có tính toán của riêng mình, cậu điềm tĩnh nói có thể đưa tiền, nhưng Trương Huy và hai học sinh khác phải đứng trước mặt cả lớp xin lỗi Viên Diễm và hứa từ nay về sau sẽ không bắt nạt bạn nữa, với lại gia đình cũng phải làm cam kết giáo dục và giám sát con cái nhà mình.
Hiệu trưởng Trịnh ngạc nhiên, người có chướng ngại về tinh thần như Viên Diễm ở nông thôn có rất nhiều, đừng nói là trẻ con, đến cả người lớn cũng rất nhiều lần không đối đãi công bằng với bọn họ, gặp ở đâu là trêu chọc ở đó, mà Chung Ý Thu lại nghiêm túc đến thế.
Cậu bình tĩnh, ánh mắt kiên định, lộ ra quyết tâm cùng kiên trì, làm hiệu trưởng Trịnh bắt đầu mâu thuẫn, không biết là mình bất hạnh hay là vị giáo viên này đây?
Mẹ Trương Huy chấp nhận yêu cầu của Chung Ý Thu, mỹ mãn rời đi.
Vương Văn Tuấn nhìn Chung Ý Thu thật lâu, trong ánh mắt đầy sự tán thưởng, hắn chủ động nói mình sẽ dạy giúp giờ buổi chiều, bảo Chung Ý Thu về nghỉ ngơi.
Chung Ý Thu nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: “Anh biết dạy Toán học hở?”
Vương Văn Tuấn: “……”
Chung Ý Thu: “Ôi! Thôi tôi về đây, giúp giùm tôi nhé……”
Cậu không có chỗ để đi, xoay vòng vòng ở trên núi, lá cây rơi rụng như con gà bị vặt lông, lộ ra vùng da thịt lồi lõm đầy hổ thẹn, hai bên con sông trụi lá càng làm nó trần trụi hơn, nước sông không nhanh không chậm an tĩnh như là an ủi cảnh điêu tàn của tự nhiên.
Bên cạnh có người ngồi xuống, cậu không cần nhìn cũng biết đó là Tiêu Minh Dạ, bước chân của hắn trầm ổn khác với người khác, không sợ bất cứ điều gì như là đã nắm rõ mọi thứ ở trong tay, mình gặp chuyện là hắn lo cho mình ngay, phần quan tâm trân quý này làm cho sự tủi thân được chôn giấu trong lòng của Chung Ý Thu dâng đến tận mắt.
Cậu không biết ánh mắt của mình ra sao, cũng chẳng biết nó kích thích đến mức nào, mà cậu bị ánh mắt của Tiêu Minh Dạ dọa sợ.
Chung Ý Thu trước kia đọc sách được miêu tả rằng con mắt như có lốc xoáy có thể cuốn bạn vào đó, cậu luôn cho rằng đó là thủ pháp miêu tả của nhà văn, bởi vì có ai lọt vào tình huống đó bao giờ.
Mà lúc này đây hình ảnh đó lại vận lên trên người cậu, đôi mắt của Tiêu Minh Dạ như cơn lốc xoáy mạnh mẽ, làm cậu không tự chủ được mà nhảy vào.
Cậu thậm chí có thể thấy được hình dáng của mình trong đồng tử của người đó, có thể rõ ràng đếm được hắn chớp mắt bao nhiêu lần trong một giây.
Chung Ý Thu đột nhiên sợ hãi, Tiêu Minh Dạ thật sự có hơi đáng sợ, mà bản thân cậu không hiểu vì sao lại ngượng ngùng, không dám đối diện với đôi mắt nóng bỏng đó.
Cũng may thời gian không dài, lúc cậu cúi đầu né tránh ánh mắt, thì Tiêu Minh Dạ như là bị sét đánh tỉnh, cũng chuyển tầm nhìn ngay.
Hai người ăn ý trở về không nói lời nào, xấu hổ như là sợi dây thừng vô hình trói chặt bọn họ, làm mỗi động tác nho nhỏ đều kinh động cả hai bên.
Còn chưa vào trong sân là đã nghe thấy giọng nói của Lục Tử, Chung Ý Thu thầm mừng rỡ vì y đã tới kịp lúc.
“Thu Nhi! Cậu sao rồi?! Không phải nói chỉ cãi nhau không được đánh người mà? Sao mà mặt cậu đỏ như đít khỉ vậy hả?!” Lục Tử lớn tiếng la làng.
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ quay đầu nhìn mặt cậu.
Chung Ý Thu: “!”
Lục Tử không hề nhận ra biểu tình quái dị trên mặt hai người họ mà nói: “Cậu mua bánh kem hồi nào vậy, tôi thấy còn thừa mấy miếng nên ăn hết rồi, ngon lắm á!”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Lục Tử đáng thương vốn nghe mấy đứa nhỏ trong thôn nói bữa nay trong trường xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới an ủi Chung Ý Thu, kết quả gặp mặt mới nói có hai câu mà đã thành công đắc tội cả hai người!
Chú Nghĩa tối nay làm một bàn đầy đồ ăn, còn giết cả gà, mua hai chai rượu, Vương Văn Tuấn phá lệ đạp xe lên thị trấn mua một ký thịt bò khô, hành vi của hai người bọn họ rõ ràng là an ủi Chung Ý Thu bị đả kích bữa nay.
Hành vi này lại làm Lục Tử kích động, người khác an ủi đều mua đồ ăn ngon, chỉ có hắn, đã không mang gì theo, còn ăn vụng đồ ăn vặt của người ta nữa.
“Cái kia…… Gì……” Gương mặt ngâm đen không nhìn ra màu sắc, hắn ậm ừ nói rồi lại xấu hổ, “Đúng rồi! Thu Nhi! Đêm nay tôi không về nhà, ở lại nói chuyện, ngủ cùng cậu nhá?”
“Không được! Ăn cơm!” Tiêu Minh Dạ đá chân chiếc ghế hắn đang ngồi.
Uống được vài ly rượu mà chú Nghĩa cũng không đề cập đến chuyện hôm nay, còn Vương Văn Tuấn cầm ly rượu đứng lên, trịnh trọng kính rượu với Chung Ý Thu.
“Thầy Chung, tôi xin lỗi cậu, trước kia tôi đã không nói chuyện đàng hoàng với cậu,” y ngửa đầu cụng ly rượu.
Chung Ý Thu cũng muốn đứng lên, nhưng Vương Văn Tuấn phất tay ý bảo cậu ngồi đi, rồi đổ thêm một ly nói, “Tôi vẫn luôn có thành kiến với cậu, chắc bởi vì cậu là người thành phố, tôi không biết mình đã bị gì, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, tôi tin cậu không giống với những người khác.”
Vương Văn Tuấn lại uống, tuy lời nói chân thành làm người ta cảm động, nhưng cũng không thể uống liều như thế! Chung Ý Thu đã bồi y uống hai ly, tình thế trước mắt rõ ràng còn cách ly rượu cuối còn xa lắm!
“Ly này là cảm ơn cậu đã thức tỉnh tôi, tôi học ở trường sư phạm tốt nhất toàn quốc, tốt nghiệp bằng loại ưu, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ được phân bổ đến làm giáo viên trong thành phố, kết quả…… Chỉ tiêu trong thành phố bị người khác giành mất, bị chuyển xuống huyện, ôi…… Dạy học được nửa năm thì bị người khác giành chỗ…… Giày của cha tôi mòn là vì suốt ngày đi……” Vương Văn Tuấn cầm chén rượu có chút run rẩy, nói không hết lời.
Y một hơi uống đến ly thứ ba, “Đến nơi đây tôi chẳng muốn làm gì cả…… Dù sao cũng không……”
Giọng nói có chút nghẹn ngào, Chung Ý Thu giơ tay ngăn lại, không để y uống nữa, khi buồn uống rượu vào càng buồn hơn.
Chú Nghĩa ngăn cậu lại, “Đừng khuyên, để nó uống đi, hôm nay mọi người uống cho đã, nói ra hết!”
“Tôi vốn không thích cậu, thứ nhất cậu là người thành phố, thứ hai là cậu không học sư phạm, về nông thôn dạy học không biết có chủ ý xấu gì!” Vương Văn Tuấn cười nói, “Nhưng cậu đã làm tôi rửa mắt rồi, cho tôi biết ở bất kì hoàn cảnh nào, thì chỉ cần bản thân không buông tay, mọi thứ chúng ta làm đều có ý nghĩa, trường tiểu học ở nông thôn cũng làm được thành tích đó chứ!”
Chung Ý Thu khiếp sợ, không ngờ Vương Văn Tuấn nâng mình lên cao đến thế, chẳng lẽ bởi vì bữa nay mình cãi nhau với phụ huynh à? Đây có phải chuyện tốt lành gì đâu chứ?
Cậu chột dạ, bưng lên chén rượu đứng lên, “Tôi…… Thật ra tôi vẫn luôn rối rắm không biết làm thế nào, đã tính từ bỏ rồi…… Cũng gây ra rất nhiều rắc rối……”
“Không, đó không phải là rắc rối, mà đó là dũng khí và trách nhiệm, trước giờ trong lòng tôi không chấp nhận ở nơi này, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng chẳng liên quan tới tôi!” Vương Văn Tuấn khẳng định nói.
Chung Ý Thu bị lời thành khẩn đó làm cho cảm động, hai người thưởng thức lẫn nhau làm một ly.
“Đừng uống, ăn cơm trước,” Tiêu Minh Dạ kéo cậu ngồi xuống.
Chung Ý Thu thấy ánh mắt Lục Tử đã tái đi rồi, ngốc lăng nhìn chằm chằm cái chén đối diện, cậu cúi đầu thì thấy một cái đùi gà to mọng đặt ở trong chén của mình, một cái khác đang ở trong chén của chú Nghĩa, vì chú là trưởng bối.
Cậu có tâm tính chia cho Lục Tử một nửa, nhưng nghĩ lại là biết cái đùi gà này do ai gắp cho mình, nếu chia thì sẽ tổn thương tâm ý của Tiêu Minh Dạ, thế là căng da đầu giải quyết nhanh gọn cái đùi gà dưới cái nhìn thèm thuồng của Lục Tử.
Lục Tử vì để chứng minh mình không đến tay không ăn chực, nhất định phải ở lại ngủ chung với Chung Ý Thu, Chung Ý Thu cảm thấy không cần thiết, bảo hắn về đi, mấy ngày nay cậu cũng nghe người khác nói, đến mùa nông nhàn, nông dân cũng không yên ổn, ăn trộm tăng nhiều, mà mẹ Lục Tử chỉ ở một mình, trong nhà không có đàn ông thì không an toàn.
Lục Tử nói nhàn rỗi không có việc gì, rồi nói nhà mình không nuôi gia súc, ăn trộm phần lớn đều là trộm gia súc mới có thể bán tiền, hơn nữa hắn mỗi năm đến lúc nông nhàn đều sẽ ra ngoài làm nghề mộc, mẹ ở nhà một mình đã thành thói quen.
Chung Ý Thu vẫn không yên tâm, hơn nữa cậu cũng không quen ngủ chung với người khác.
“Đêm nay ở đây đi,” Tiêu Minh Dạ đột nhiên nói, hạ quyết định cho bọn họ.
Chung Ý Thu nghi hoặc nhìn hắn, nghĩ thầm không phải vừa rồi anh còn nói không cần thiết ngủ lại à?!
Lục Tử là người vô tâm vô phổi, thói quen ngủ như con người của hắn, hơn nữa đêm nay uống rượu còn hẹn thề son sắt nói muốn trò chuyện với Chung Ý Thu, kết quả đặt mông xuống giường chưa đầy hai phút là đã ngủ say.
Chung Ý Thu cạn lời, rót ly nước đặt ở đầu giường, cũng chuẩn bị ngủ, cậu cũng hơi lâng lâng rồi.
Tiêu Minh Dạ đứng ở cửa, rũ tay nhìn cậu bận rộn, bình tĩnh nói: “Qua phòng tôi ngủ đi, thằng đó ngủ ngáy.”
“Không có mà?” Chung Ý Thu nhìn Lục Tử nghi ngờ hỏi.
“Ngủ say là ngáy,” Tiêu Minh Dạ trả lời.
“Giờ ngủ rồi nè,” Chung Ý Thu chỉ.
“Tôi nói là ngủ say……” Tiêu Minh Dạ nhíu mày.
“Ngủ say như chết thì sao mà ngáy được?!” Chung Ý Thu làm vẻ mặt anh đang giỡn với tôi hả.
Tiêu Minh Dạ: “……”
Hắn hít sâu một hơi, nhìn Chung Ý Thu, khẩu khí không kiên nhẫn nói: “Vậy có qua hay không?!”
Chung Ý Thu mắt trái đánh mắt phải một hồi, không tiền đồ trả lời, “Qua!”
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên sẽ tới tai hiệu trưởng Trịnh, vốn dĩ sáng nay ông không đi làm, nhưng vẫn bị gọi tới.
Con trai hiệu trưởng học lớp một, mấy ngày nay phát sốt, chích thuốc giảm sốt mấy ngày mà vẫn chưa giảm, mẹ ông và vợ đòi tìm gặp bà thầy đồng để xem thằng bé có bị con gì quấn lấy không, ông là một hiệu trưởng đương nhiên không thể để người trong nhà mê tín dị đoan đến thế, nên người trong nhà cứ cãi nhau suốt.
Vừa nghe nói là Chung Ý Thu gây chuyện lại làm ông đau đầu, giáo viên tới từ thành phố mới đến đây được bao ngày mà đã gây chuyện suốt vậy cà!
Tới văn phòng nghe hai bên nói đôi ba câu là hiệu trưởng Trịnh hiểu ngay, ông đã làm giáo viên ở nông thôn mười mấy năm rồi, nên kiểu phụ huynh nào mà ông chưa từng gặp qua.
Mẹ Trương Huy nào muốn hòa giải nên cứ khóc lóc la hét, kết quả bị Chung Ý Thu hét một tiếng thì ngưng ngay, ở trước mặt người làm công tác nhà nước nên bà vẫn có chút kiêng kị.
Lý Hoành Phi gọi bác sĩ Trương tới kiểm tra tay cho Trương Huy, chắc là bị kéo mạnh nên tay mới có vết bầm, nhưng không bị trật khớp, không nghiêm trọng, dùng nước ấm hoặc là thuốc trung y xoa bóp mấy ngày là khỏi ngay.
Bác sĩ Trương và nhà Trương Huy là người cùng thôn, mẹ Trương Huy tin hắn, tuy Chung Ý Thu chủ động gánh vác tiền thuốc men, nhưng bà vẫn không bỏ qua, la hét đòi bồi thường hai mươi đồng tiền.
Hiệu trưởng Trịnh trợn mắt tính dạy dỗ, lương giáo viên một tháng có mấy chục đồng mà con trai không bị bệnh gì, người ta đã đồng ý trả tiền thuốc men rồi mà bà còn trả treo ăn vạ lấy thêm hai mươi đồng nữa à!
Lời còn chưa ra khỏi miệng thì Chung Ý Thu đã gật đầu đồng ý……
Người bên cạnh ai cũng sợ ngây người, đây rõ ràng là ăn vạ mà, có kẻ ngốc mới đưa tiền thôi!
Chung Ý Thu có tính toán của riêng mình, cậu điềm tĩnh nói có thể đưa tiền, nhưng Trương Huy và hai học sinh khác phải đứng trước mặt cả lớp xin lỗi Viên Diễm và hứa từ nay về sau sẽ không bắt nạt bạn nữa, với lại gia đình cũng phải làm cam kết giáo dục và giám sát con cái nhà mình.
Hiệu trưởng Trịnh ngạc nhiên, người có chướng ngại về tinh thần như Viên Diễm ở nông thôn có rất nhiều, đừng nói là trẻ con, đến cả người lớn cũng rất nhiều lần không đối đãi công bằng với bọn họ, gặp ở đâu là trêu chọc ở đó, mà Chung Ý Thu lại nghiêm túc đến thế.
Cậu bình tĩnh, ánh mắt kiên định, lộ ra quyết tâm cùng kiên trì, làm hiệu trưởng Trịnh bắt đầu mâu thuẫn, không biết là mình bất hạnh hay là vị giáo viên này đây?
Mẹ Trương Huy chấp nhận yêu cầu của Chung Ý Thu, mỹ mãn rời đi.
Vương Văn Tuấn nhìn Chung Ý Thu thật lâu, trong ánh mắt đầy sự tán thưởng, hắn chủ động nói mình sẽ dạy giúp giờ buổi chiều, bảo Chung Ý Thu về nghỉ ngơi.
Chung Ý Thu nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: “Anh biết dạy Toán học hở?”
Vương Văn Tuấn: “……”
Chung Ý Thu: “Ôi! Thôi tôi về đây, giúp giùm tôi nhé……”
Cậu không có chỗ để đi, xoay vòng vòng ở trên núi, lá cây rơi rụng như con gà bị vặt lông, lộ ra vùng da thịt lồi lõm đầy hổ thẹn, hai bên con sông trụi lá càng làm nó trần trụi hơn, nước sông không nhanh không chậm an tĩnh như là an ủi cảnh điêu tàn của tự nhiên.
Bên cạnh có người ngồi xuống, cậu không cần nhìn cũng biết đó là Tiêu Minh Dạ, bước chân của hắn trầm ổn khác với người khác, không sợ bất cứ điều gì như là đã nắm rõ mọi thứ ở trong tay, mình gặp chuyện là hắn lo cho mình ngay, phần quan tâm trân quý này làm cho sự tủi thân được chôn giấu trong lòng của Chung Ý Thu dâng đến tận mắt.
Cậu không biết ánh mắt của mình ra sao, cũng chẳng biết nó kích thích đến mức nào, mà cậu bị ánh mắt của Tiêu Minh Dạ dọa sợ.
Chung Ý Thu trước kia đọc sách được miêu tả rằng con mắt như có lốc xoáy có thể cuốn bạn vào đó, cậu luôn cho rằng đó là thủ pháp miêu tả của nhà văn, bởi vì có ai lọt vào tình huống đó bao giờ.
Mà lúc này đây hình ảnh đó lại vận lên trên người cậu, đôi mắt của Tiêu Minh Dạ như cơn lốc xoáy mạnh mẽ, làm cậu không tự chủ được mà nhảy vào.
Cậu thậm chí có thể thấy được hình dáng của mình trong đồng tử của người đó, có thể rõ ràng đếm được hắn chớp mắt bao nhiêu lần trong một giây.
Chung Ý Thu đột nhiên sợ hãi, Tiêu Minh Dạ thật sự có hơi đáng sợ, mà bản thân cậu không hiểu vì sao lại ngượng ngùng, không dám đối diện với đôi mắt nóng bỏng đó.
Cũng may thời gian không dài, lúc cậu cúi đầu né tránh ánh mắt, thì Tiêu Minh Dạ như là bị sét đánh tỉnh, cũng chuyển tầm nhìn ngay.
Hai người ăn ý trở về không nói lời nào, xấu hổ như là sợi dây thừng vô hình trói chặt bọn họ, làm mỗi động tác nho nhỏ đều kinh động cả hai bên.
Còn chưa vào trong sân là đã nghe thấy giọng nói của Lục Tử, Chung Ý Thu thầm mừng rỡ vì y đã tới kịp lúc.
“Thu Nhi! Cậu sao rồi?! Không phải nói chỉ cãi nhau không được đánh người mà? Sao mà mặt cậu đỏ như đít khỉ vậy hả?!” Lục Tử lớn tiếng la làng.
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ quay đầu nhìn mặt cậu.
Chung Ý Thu: “!”
Lục Tử không hề nhận ra biểu tình quái dị trên mặt hai người họ mà nói: “Cậu mua bánh kem hồi nào vậy, tôi thấy còn thừa mấy miếng nên ăn hết rồi, ngon lắm á!”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Lục Tử đáng thương vốn nghe mấy đứa nhỏ trong thôn nói bữa nay trong trường xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới an ủi Chung Ý Thu, kết quả gặp mặt mới nói có hai câu mà đã thành công đắc tội cả hai người!
Chú Nghĩa tối nay làm một bàn đầy đồ ăn, còn giết cả gà, mua hai chai rượu, Vương Văn Tuấn phá lệ đạp xe lên thị trấn mua một ký thịt bò khô, hành vi của hai người bọn họ rõ ràng là an ủi Chung Ý Thu bị đả kích bữa nay.
Hành vi này lại làm Lục Tử kích động, người khác an ủi đều mua đồ ăn ngon, chỉ có hắn, đã không mang gì theo, còn ăn vụng đồ ăn vặt của người ta nữa.
“Cái kia…… Gì……” Gương mặt ngâm đen không nhìn ra màu sắc, hắn ậm ừ nói rồi lại xấu hổ, “Đúng rồi! Thu Nhi! Đêm nay tôi không về nhà, ở lại nói chuyện, ngủ cùng cậu nhá?”
“Không được! Ăn cơm!” Tiêu Minh Dạ đá chân chiếc ghế hắn đang ngồi.
Uống được vài ly rượu mà chú Nghĩa cũng không đề cập đến chuyện hôm nay, còn Vương Văn Tuấn cầm ly rượu đứng lên, trịnh trọng kính rượu với Chung Ý Thu.
“Thầy Chung, tôi xin lỗi cậu, trước kia tôi đã không nói chuyện đàng hoàng với cậu,” y ngửa đầu cụng ly rượu.
Chung Ý Thu cũng muốn đứng lên, nhưng Vương Văn Tuấn phất tay ý bảo cậu ngồi đi, rồi đổ thêm một ly nói, “Tôi vẫn luôn có thành kiến với cậu, chắc bởi vì cậu là người thành phố, tôi không biết mình đã bị gì, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, tôi tin cậu không giống với những người khác.”
Vương Văn Tuấn lại uống, tuy lời nói chân thành làm người ta cảm động, nhưng cũng không thể uống liều như thế! Chung Ý Thu đã bồi y uống hai ly, tình thế trước mắt rõ ràng còn cách ly rượu cuối còn xa lắm!
“Ly này là cảm ơn cậu đã thức tỉnh tôi, tôi học ở trường sư phạm tốt nhất toàn quốc, tốt nghiệp bằng loại ưu, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ được phân bổ đến làm giáo viên trong thành phố, kết quả…… Chỉ tiêu trong thành phố bị người khác giành mất, bị chuyển xuống huyện, ôi…… Dạy học được nửa năm thì bị người khác giành chỗ…… Giày của cha tôi mòn là vì suốt ngày đi……” Vương Văn Tuấn cầm chén rượu có chút run rẩy, nói không hết lời.
Y một hơi uống đến ly thứ ba, “Đến nơi đây tôi chẳng muốn làm gì cả…… Dù sao cũng không……”
Giọng nói có chút nghẹn ngào, Chung Ý Thu giơ tay ngăn lại, không để y uống nữa, khi buồn uống rượu vào càng buồn hơn.
Chú Nghĩa ngăn cậu lại, “Đừng khuyên, để nó uống đi, hôm nay mọi người uống cho đã, nói ra hết!”
“Tôi vốn không thích cậu, thứ nhất cậu là người thành phố, thứ hai là cậu không học sư phạm, về nông thôn dạy học không biết có chủ ý xấu gì!” Vương Văn Tuấn cười nói, “Nhưng cậu đã làm tôi rửa mắt rồi, cho tôi biết ở bất kì hoàn cảnh nào, thì chỉ cần bản thân không buông tay, mọi thứ chúng ta làm đều có ý nghĩa, trường tiểu học ở nông thôn cũng làm được thành tích đó chứ!”
Chung Ý Thu khiếp sợ, không ngờ Vương Văn Tuấn nâng mình lên cao đến thế, chẳng lẽ bởi vì bữa nay mình cãi nhau với phụ huynh à? Đây có phải chuyện tốt lành gì đâu chứ?
Cậu chột dạ, bưng lên chén rượu đứng lên, “Tôi…… Thật ra tôi vẫn luôn rối rắm không biết làm thế nào, đã tính từ bỏ rồi…… Cũng gây ra rất nhiều rắc rối……”
“Không, đó không phải là rắc rối, mà đó là dũng khí và trách nhiệm, trước giờ trong lòng tôi không chấp nhận ở nơi này, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng chẳng liên quan tới tôi!” Vương Văn Tuấn khẳng định nói.
Chung Ý Thu bị lời thành khẩn đó làm cho cảm động, hai người thưởng thức lẫn nhau làm một ly.
“Đừng uống, ăn cơm trước,” Tiêu Minh Dạ kéo cậu ngồi xuống.
Chung Ý Thu thấy ánh mắt Lục Tử đã tái đi rồi, ngốc lăng nhìn chằm chằm cái chén đối diện, cậu cúi đầu thì thấy một cái đùi gà to mọng đặt ở trong chén của mình, một cái khác đang ở trong chén của chú Nghĩa, vì chú là trưởng bối.
Cậu có tâm tính chia cho Lục Tử một nửa, nhưng nghĩ lại là biết cái đùi gà này do ai gắp cho mình, nếu chia thì sẽ tổn thương tâm ý của Tiêu Minh Dạ, thế là căng da đầu giải quyết nhanh gọn cái đùi gà dưới cái nhìn thèm thuồng của Lục Tử.
Lục Tử vì để chứng minh mình không đến tay không ăn chực, nhất định phải ở lại ngủ chung với Chung Ý Thu, Chung Ý Thu cảm thấy không cần thiết, bảo hắn về đi, mấy ngày nay cậu cũng nghe người khác nói, đến mùa nông nhàn, nông dân cũng không yên ổn, ăn trộm tăng nhiều, mà mẹ Lục Tử chỉ ở một mình, trong nhà không có đàn ông thì không an toàn.
Lục Tử nói nhàn rỗi không có việc gì, rồi nói nhà mình không nuôi gia súc, ăn trộm phần lớn đều là trộm gia súc mới có thể bán tiền, hơn nữa hắn mỗi năm đến lúc nông nhàn đều sẽ ra ngoài làm nghề mộc, mẹ ở nhà một mình đã thành thói quen.
Chung Ý Thu vẫn không yên tâm, hơn nữa cậu cũng không quen ngủ chung với người khác.
“Đêm nay ở đây đi,” Tiêu Minh Dạ đột nhiên nói, hạ quyết định cho bọn họ.
Chung Ý Thu nghi hoặc nhìn hắn, nghĩ thầm không phải vừa rồi anh còn nói không cần thiết ngủ lại à?!
Lục Tử là người vô tâm vô phổi, thói quen ngủ như con người của hắn, hơn nữa đêm nay uống rượu còn hẹn thề son sắt nói muốn trò chuyện với Chung Ý Thu, kết quả đặt mông xuống giường chưa đầy hai phút là đã ngủ say.
Chung Ý Thu cạn lời, rót ly nước đặt ở đầu giường, cũng chuẩn bị ngủ, cậu cũng hơi lâng lâng rồi.
Tiêu Minh Dạ đứng ở cửa, rũ tay nhìn cậu bận rộn, bình tĩnh nói: “Qua phòng tôi ngủ đi, thằng đó ngủ ngáy.”
“Không có mà?” Chung Ý Thu nhìn Lục Tử nghi ngờ hỏi.
“Ngủ say là ngáy,” Tiêu Minh Dạ trả lời.
“Giờ ngủ rồi nè,” Chung Ý Thu chỉ.
“Tôi nói là ngủ say……” Tiêu Minh Dạ nhíu mày.
“Ngủ say như chết thì sao mà ngáy được?!” Chung Ý Thu làm vẻ mặt anh đang giỡn với tôi hả.
Tiêu Minh Dạ: “……”
Hắn hít sâu một hơi, nhìn Chung Ý Thu, khẩu khí không kiên nhẫn nói: “Vậy có qua hay không?!”
Chung Ý Thu mắt trái đánh mắt phải một hồi, không tiền đồ trả lời, “Qua!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.