Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 6: Nổi giận

Tái Tam Tư

17/04/2022

Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng mà Chung Ý Thu đã nghe thấy tiếng Lục Tử hét to gọi mọi người rời giường rồi.

Cậu thay đồ đàng hoàng rồi mới ra sân, thấy Lục Tử đang ôm một cái chậu to chỉ huy một cậu trai chừng 15, 16 tuổi.

Thấy Chung Ý Thu thì hắn nhớ tới chuyện hồi đêm, cười khùng khục: “Thầy Chung dậy rồi à.”

Chung Ý Thu ngáp một cái nói: “Thầy Chung nào ở đây, không phải tôi là thầy Bạch à?”

“Ối ối ối” Lục Tử như bị bỏng lưỡi la lớn, “Tôi nhớ nhầm thôi mà, cậu đừng giận chứ, tôi vừa gặp cậu thì trong đầu chỉ nhớ cậu trắng quá, thuận miệng gọi sai hà.”

Lúc ăn sáng, hắn múc ra một chén sữa đậu nành lớn từ cái chậu mà mình đem qua đưa cho Chung Ý Thu, vỗ ngực nói: “5 giờ sáng tôi đã dậy đi mua phần sữa đậu nành đầu tiên cho thầy Chung này, xin lỗi thầy nhá.”

Tiêu Minh Dạ xé bánh quẩy kế bên phun ra một câu: “Một cái chậu to đùng thế kia sao mà biết đây là chén đầu tiên?”

Lục Tử già mồm, “Tôi nói chén đầu tiên thì là chén đầu tiên.”

Ngoại trừ cậu trai Vinh Quảng lần đầu tiên gặp, thì bữa nay Chung Ý Thu thấy chú Nghĩa, Lục Tử, Tiêu Minh Dạ, ba người đều xé bánh quẩy thành từng mảnh nhỏ rồi thả vào chén sữa đậu nành nóng để ăn.

Cậu nổi da gà ngay.

Từ nhỏ đến lớn cậu không thể hiểu được cách ăn thế này, canh chan cơm, bánh bao nhúng cháo, để bột bánh nở ra, ăn không ghê miệng à.

Ở nhà ba cậu cũng thích cách ăn như vậy, cậu vừa thấy ba mình chen canh vào cơm là lập tức bưng chén cơm của mình chạy trốn ngay.

Bây giờ thì ba người bên cạnh đều làm y chang, nghĩ cũng biết thị lực bị đả kích lớn thế nào, Chung Ý Thu run rẩy, nổi da gà rớt đầy đất.

Lục Tử mượn máy kéo của chú hai, đậu xe ở trước cổng.

Đây không phải là Chung Ý Thu lần đầu tiên ngồi máy kéo, khi còn nhỏ có mấy người ở nông thôn lái xe máy kéo ra thành phố bán đồ ăn vặt, mấy đứa nhỏ thấy đồ mới hiếm lạ đều muốn nhảy lên ngồi thử.

Bán đồ ăn là một cặp vợ chồng, mấy đứa nhỏ vây quanh quá nhiều nên không rảnh tay đuổi bọn chúng xuống.

Chung Ý Thu cũng muốn nhảy lên cùng, nhưng không ai chịu chơi chung với cậu, mà cậu cũng không dám, thế là chỉ biết đứng cạnh dõi mắt nhìn theo.

Có một lần có ông chú bán cải xanh, xế chiều bán gần xong, đang dọn dẹp chuẩn bị về nhà, thì thấy cậu đứng xa xa, không chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc xe.

Ông chú bảo cậu qua, bồng lên xe cho chơi một lúc. Chị gái đi học về bắt gặp, về nhà mắng vốn, thế là cậu bị mẹ mắng một hồi.

Nghiêm khắc cảnh cáo về sau không được tùy tiện ngồi lên xe người khác, còn dọa cậu rằng, một khi người ta chở cậu về nông thôn sẽ bắt cậu hốt phân mỗi ngày.

Người lớn đi cùng khá đông vậy mà để Vinh Quảng 15 tuổi lái xe.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Chung Ý, Lục Tử nói: “Đừng có xem thường chú tôi nha, chú nhỏ nhưng mà lái xe máy kéo giỏi lắm à.”

Chung Ý Thu không tin, suy tư liếc mắt nhìn Tiêu Minh Dạ, ý là anh cao to, ngồi ở đằng sau duỗi chân còn không thẳng, sao lại để một đứa nhỏ lái xe?

Tiêu Minh Dạ đối mắt với cậu, xoay đầu nhìn về phía Vinh Quảng, nói phông lông: “Đây là chú năm của Lục Tử.”

Chung Ý Thu bất ngờ, nhép miệng cười.

Lục Tử không chịu, đá đá chân Tiêu Minh Dạ, cả giận nói, “Đồ lắm mồm!”

Chung Ý Thu vui vẻ cả một đường, trong đầu vẫn luôn nghĩ Lục Tử gọi một người lùn hơn mình cả một cái đầu là chú năm có cảm giác gì, càng nghĩ càng vui, khóe miệng cứ cong cong.

Tiêu Minh Dạ nghiêng đầu nhìn cậu, có chuyện gì vui mà cười hoài vậy cà?

Một gương mặt lạnh lùng, một đôi mắt không giận tự nghiêm, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng cười rộ lên, là cả người đã khác hẳn.

Như là ánh nắng mặt trời không quá nhiệt liệt, ấm áp ấm áp xua tan sương mù buổi đêm.

Tòa thị chính không nằm ở trung tâm thị trấn, mà nằm ở phía Tây, gần tới nơi mới thấy, đại viện của tòa thị chính mở rộng với cánh đồng lúa.

Lúc đến mới hơn 7 giờ, nhân viên 8 giờ mới đi làm, nhưng trong sân đã đầy xe tới nhận sách, hôm nay dành cho các trường tiểu học, ngày mai đến phiên các trường trung học.

Bọn họ xếp hạng thứ chín, Lục Tử rất hài lòng, nằm trong nhóm mười người đầu tiên thì giữa trưa được về rồi.

Chung Ý Thu muốn xuống xe đi dạo một chút, nhưng Tiêu Minh Dạ ngồi đối diện duỗi chân lên ghế chắn mất, vừa lúc vòng cậu vào trong góc.



Tiêu Minh Dạ nhắm hai mắt như là ngủ rồi, cậu chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị xoay người nhảy xuống.

“Đồ ngốc, tới đây toàn là giáo viên trường tiểu học, cậu không muốn chào hỏi thì đừng có xuống,” sau lưng vang lên tiếng nhắc nhở lười biếng từ Tiêu Minh Dạ.

Chung Ý Thu ngẩn ra, quay đầu lại nói: “Bọn họ không biết tôi.”

Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt không rõ là thiện ý hay ác ý, Chung Ý Thu có chút không thoải mái, rụt rụt cổ.

“Anh hai Tiêu năm nay tới sớm quá ta”, một chiếc xe vừa trờ tới, một người đàn ông nhảy xuống, đi tới đứng ở cạnh Tiêu Minh Dạ.

Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, ừ một tiếng.

Chú Nghĩa và Lục Tử đang nói chuyện với nhóm người phía trước, trên xe chỉ còn Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ.

Chung Ý Thu thật sự quá chói mắt, không ai bỏ qua được.

“Mèn đét ơi, đây là sinh viên mới tới đó hả,” người tới rít thuốc, tàn nhẫn nhả ra một ngụm, trong khói thuốc đánh giá cậu.

Chung Ý Thu nghe giọng điệu lưu manh, cố ý trêu đùa, không tính mở miệng đáp lời.

Người này dường như không thèm để ý, nói tiếp: “Thành phố lớn thế kia sao không tìm đại một trường vào dạy, sao lại đến chỗ bọn tôi thế này?”

“Nghe nói cậu bị bệnh mới thôi học hả, bệnh gì nặng vậy?”

“Nhìn cũng được đó chứ”, nói chưa đã ghiền, bĩu môi với Tiêu Minh Dạ, tìm kiếm đồng minh, “Đúng không?”

“Cút đi,” Tiêu Minh Dạ vẫn không nhúc nhích, thấp giọng nói hai chữ.

Lục Tử hầm hừ chạy tới, gào to: “Trương Nhị Ngói, đóng hầm cầu lại ngay!”

Trương Nhị Ngói nào sợ, hai người hùng hùng hổ hổ cãi qua cãi lại.

Chung Ý Thu cúi đầu, đầu ngón tay siết chặt tay vịn đến trắng bệch, trong lòng càng rối bời.

Cậu sợ nhất người ta hỏi cậu câu này, bệnh nặng gì? Vì sao thôi học? Hết bệnh rồi chưa? Sao không quay về học tiếp?

Tiêu Minh Dạ không chút để ý nói: “Đừng để ý đến hắn, một tên du thủ du thực thôi.”

Chung Ý Thu ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình vẫn nhàn nhạt như lúc nãy, không biết câu nói vừa rồi có tính là đang an ủi mình không nữa.

“Tôi bị chứng thiếu máu di truyền, từ nhỏ đã ốm yếu”, Chung Ý Thu đột nhiên mở miệng nói, “Khi trưởng thành có khá hơn chút xíu, nhưng một khi mắc bệnh thì khó nói lắm.”

Tiêu Minh Dạ nhìn chằm chằm Chung Ý Thu, đôi mắt thâm thúy, chẳng sợ người nói ngại, chuyên chú lắng nghe.

Chung Ý Thu xấu hổ, dời tầm mắt.

Tiêu Minh Dạ biết cậu không muốn nói nữa, nhưng mà sau đó thì sao? Bệnh nặng đến mức nào mà phải thôi học?

Nhưng hắn sẽ không hỏi.

“Cậu được phân dạy lớp nào?” Tiêu Minh Dạ tự giác nói sang chuyện khác.

“Toán học lớp 2,” Chung Ý Thu đáp, lại hỏi, “Anh thì sao, dạy thể dục lớp mấy?”

“Toàn trường.”

Không hề giấu diếm, hắn nhận lại đôi mắt mở to từ Chung Ý Thu.

“Toàn trường chỉ có mình anh dạy thể dục thôi á?” Chung Ý Thu nghi ngờ mình bị trêu đùa.

“Không chỉ có mình tôi, chú Nghĩa cũng dạy mỹ thuật cho tòan trường.” Tiêu Minh Dạ lại thêm một câu.

“Tôi chỉ dạy có một môn thì có kì quá không?” Chung Ý Thu lẩm bẩm nói.

8 giờ đúng mở cửa phát sách, nhưng đến phiên bọn họ thì đã hơn 11 giờ.

Sách giáo khoa từ lớp 1 đến lớp 6, mấy người lớn hơn cả tiếng mới sắp xếp xong.

Xe đặt đầy sách, sợ dẫm dơ sách mới, bọn họ đều thả chân ra ngoài xe.



Chung Ý Thu cảm thấy rất kích thích, vô tư chưa hiểu sự đời, ném hai chân ra ngoài, lúc thì đá đá nhánh cây nhỏ ven đường, lúc thì khều khều đồ vật rơi trên đường.

Lúc chạy ngang chợ nhiều người hơn, chú Nghĩa nói hôm nay là ngày họp chợ, trấn Sư Đầu dựa theo lịch nhà nông, tụ tập theo ngày chủ nhật chẵn hằng tháng.

Ven đường đầy hàng quán, bán đồ ăn, bán trái cây, đồ ăn vặt, người ngồi đầy bàn.

Chung Ý Thu nhìn thấy một ông lão mang theo con khỉ, ông lão đội nón quả dưa vung roi chỉ huy con khỉ chấp tay thi lễ với khán giả, con khỉ bị đánh đau, nhe răng nhảy lên đầu ông lão thảy cái mũ đi xa, chọc người chung quanh cười ha ha.

Chung Ý Thu đột nhiên nhớ tới một sự kiện, trong tiếng máy cày ồn ào hét lớn bên tai Tiêu Minh Dạ: “Anh mua mùng cho tôi ở đâu vậy?”

Tiêu Minh Dạ bị giọng nói làm cho ngưa ngứa.

Chung Ý Thu thấy hắn giơ mặt đen không phản ứng, cho rằng hắn không nghe thấy, lại mò qua.

“Tôi hỏi anh, anh……”

Tiêu Minh Dạ thật sự chịu không nổi tên nhóc này nữa, nâng tay kẹp đầu cậu dưới nách mình.

Cái này làm Chung Ý Thu ngừng lại, không lên tiếng, không nhìn đông nhìn tây, cũng không đá chân.

Xe chạy đến cửa phòng thiết bị ở phía Tây trường học, Chung Ý Thu nhảy xuống xe, mặt còn ẩn ẩn hồng, một là giận, hai là nghẹn.

Lúc ở chợ, cậu dùng sức kéo đầu mình ra, Tiêu Minh Dạ lại không cho cậu thực hiện được, cánh tay như một cây kiềm sắt, bức Chung Ý Thu không có cách thoát khỏi, phải hét lớn gọi chú Nghĩa thì hắn mới buông ra.

Khi dọn sách vào phòng thiết bị, rất nhiều lần Tiêu Minh Dạ muốn giúp cậu, nhưng cậu lắc mông xoay người, không cho giúp.

Vương Văn Tuấn cắn dưa chuột răng rắc đi bộ qua.

Hôm nay y mặc một cái áo thun không tay hoa hòe hoa sói, hai cánh tay còn nhỏ hơn cả nữ sinh.

Tới cũng không giúp gì, chân đạp lên bánh xe khoan thai như là trông coi.

Lục Tử thấy vậy, trợn mắt nói: “Có việc làm cái quần què, làm biếng thì có! Làm giáo viên mà lười dã man!”

“Sao không có việc làm, tôi vừa mới về đây, chưa ăn cơm nữa”, Vương Văn Tuấn không thèm phản ứng, nói với chú Nghĩa, “Sáng nay chú vừa đi, cha thằng Cẩu Thái* tới nói buổi tối bà thầy đồng muốn mượn ngã tư đường làm phép, bảo nói với chú một tiếng.”

*giải thích chỗ này một chút, trong bản QT chương 6, tác giả để là Cẩu Niệu Đài, sang chương 7 thì để là Cẩu Thái, nên mình thống nhất là để Cẩu Thái nhé!

Chú Nghĩa chưa kịp nói gì mà Lục Tử đã nhảy dựng lên, “Cậu nói đàng hoàng được không hả, Cẩu Thái là tên cúng cơm, nó là học sinh của cậu đó, gọi tên thật của nó không được à!”

Vương Văn Tuấn vừa định phản bác, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, thì chú Nghĩa thả đống sách ở trên tay xuống cái rầm, cau mày nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, nơi này không được, đây là trường học, thiếu gì ngã tư đường mà sao cứ thích làm trò ở đây vậy.”

Vương Văn Tuấn thu hồi tâm tư đấu võ mồm lại, tủi thân nói, “Con nói với ổng năm ngoái đã họp làng không cho làm ở đây nữa, nói với con cũng vô dụng”, hung hăng cắn một miếng dưa chuột nói tiếp, “Ổng nói mặc kệ, còn nói chúng ta thấy chết mà không cứu, bà thầy đồng bảo làm ở đây mới linh.”

Chung Ý Thu không hiểu, nhưng cậu nhớ ngày đó mới tới, ông chú bán cá Lý Áp Mao* có hỏi mình có đi gặp bà thầy đồng ở Viên Gia Trang không, còn nói bà thầy đó linh lắm.

*Áp Mao = Lông Vịt

Bọn họ thảo luận ở bên ngoài, Chung Ý Thu đành phải dí sát vào Tiêu Minh Dạ đang soạn sách hỏi, “Trường học làm gì có ngã tư đường, bà thầy đồng đó sao lại đòi làm ở đây?”

Tiêu Minh Dạ không ngừng tay, quay đầu nhìn cậu một cái cũng không nói lời nào.

“Này, đang hỏi anh đó?” Chung Ý Thu lại hỏi.

“Hết giận rồi à?” Tiêu Minh Dạ trả lời.

“Để cái đó sau đi, nói chuyện bà thầy đồng trước”, Chung Ý Thu đứng đắn nói, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm, “Ngày đầu tiên tôi tới đây, gặp được một ông chú bán cá nói bà thầy đó linh lắm.”

Tiêu Minh Dạ lau mồ hôi nói: “Bọn họ muốn gọi quỷ gọi hồn gì đó, muốn làm ở ngã tư đường, mà bên trái trường học là ngã tư đường, là chỗ tốt nhất, trước kia đều hóa vàng làm phép ở đó, ảnh hưởng đến mấy đứa học sinh, tụi nó sợ không dám đi học, năm ngoái đại đội có xuống cảnh cáo bà thầy đồng không cho làm ở đây nữa, cũng đã đồng ý.”

Chung Ý Thu lần đầu tiên nghe hắn nói một câu dài như vậy, có hơi là lạ.

Đang muốn nhân cơ hội hỏi cho xong câu hỏi ở trên đường lúc nãy, xem hắn giải thích thế nào, còn chưa kịp nói, thì thấy Vương Văn Tuấn mặc dép lê lộc cộc bước vào.

“Anh hai, sáng nay em gái anh tới, nói chiều nay anh hai về nhà ăn tối với gia đình”, Vương Văn Tuấn nói với Tiêu Minh Dạ nói.

Chung Ý Thu: “…… Anh không phải là anh hai hả? Anh hai còn có anh hai nữa hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook