Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 9: Nước ngọt có ga
Tái Tam Tư
17/04/2022
Lần đầu tiên lên bục
giảng, lần đầu tiên đối mặt với học sinh, mình đã nói gì, đã xảy ra
chuyện gì, Chung Ý Thu một chút cũng không nhớ rõ.
Cậu mơ mơ màng màng trở lại văn phòng, đôi mắt ngơ ngác nhìn lọ mực đen trên bàn.
“Sao, dạy học thế nào?” Chú Nghĩa bước vào lay cậu tỉnh.
Ánh mắt đang dại ra của Chung Ý Thu phải nửa phút sau mới lấy lại tinh thần, thở dài nói: “Con không biết nữa chú ơi, hồi hộp quá nên không nhớ gì hết.”
Chú Nghĩa cười rộ lên, vẻ mặt đầy hòa ái nói: “Không sao, lần đầu tiên ai cũng hồi hộp hết đó, lần đầu chú lên bục giảng thấy mười mấy đôi mắt ở bên dưới thôi mà đã hồi hộp không nói nên lời rồi.”
Chung Ý Thu uể oải nói: “Con nghĩ con không hợp làm giáo viên đâu, bọn nhỏ vừa nhìn là con hồi hộp ngay, quên hết mấy từ đã chuẩn bị, cứ vậy hoài sao dạy học được hả chú?”
“Một tháng sau là cháu thay đổi suy nghĩ ngay ấy mà,” chú Nghĩa khẳng định, ngại lực độ không đủ còn bỏ thêm bảo đảm, “Chú đánh cược với cháu nhé.”
Chung Ý Thu thở dài sườn sượt, ngã người lên bàn.
“Sao vậy?” Tiêu Minh Dạ vừa đi vào là thấy hình ảnh này, hất cằm chỉ Chung Ý Thu hỏi chú Nghĩa.
“Bị đả kích, nói mình không thích hợp làm giáo viên.” Chú Nghĩa cười đáp.
Chung Ý Thu nghe thấy giọng nói của Tiêu Minh Dạ thì ngẩng đầu nhìn hắn ngồi xuống ở chỗ đối diện với mình, thuận miệng hỏi một câu, “Anh ngồi ở đây à?”
Tiêu Minh Dạ lần đầu tiên nghe thấy cậu nói giọng địa phương, âm điệu nhẹ hơn ở đây.
Hắn kinh ngạc, cười nói: “Tôi tưởng cậu chỉ biết nói tiếng phổ thông thôi chứ.”
Chung Ý Thu nào còn tinh thần mà chất vấn hắn.
Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, nói tiếp, “Tiếng phổ thông nói hay lắm, giống trong TV.”
Chung Ý Thu xụ mặt, không mặn không nhạt nói, “Tiếng phổ thông nói hay thì có ích gì, có làm được giáo viên giỏi đâu.”
“Không làm giáo viên thì đi bưng đồ.” Tiêu Minh Dạ đứng lên, cúi đầu gọi cậu, “Người ta chở đồ tới rồi kìa, không muốn dạy thì ra ngoài khiêng đồ vào với tôi.”
Làm phu khuân vác một ngày làm Chung Ý Thu vứt hết mọi uể oải và bứt rứt lên chín tầng mây.
Đôi chân mềm nhũn như cọng bún, run run bước về ký túc trong ánh chiều tà màu vàng cam.
Làm cùng một công việc mà Tiêu Minh Dạ đi ở phía trước lại giống như không bị gì, khiến Chung Ý Thu càng buồn bực.
“Hôm nay tôi đọc thời khóa biểu thấy anh chỉ dạy hai tiết bữa nay thôi.” Chung Ý Thu tìm chủ đề.
“Ừ.”
“Vậy thời gian còn lại anh làm gì?” Cậu càng buồn bực.
“Ngốc.”
“Ê!”
“Sao, cảm thấy không công bằng?”
“Có chút……”
Tiêu Minh Dạ dừng lại, cách nửa bước chân, nhìn Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu: “……”
Im lặng hơn một phút, Tiêu Minh Dạ không nói gì, ánh mắt như xa như gần nhìn cậu.
Chung Ý Thu cảm giác như hắn có gì đó muốn nói mà lại nói không nên lời, trong ánh mắt thâm thúy chợt có do dự nhợt nhạt.
Tiêu Minh Dạ là người quyết đoán, điều gì đã làm hắn rối rắm nhỉ? Chung Ý Thu hồi hộp.
Môi hết đóng rồi lại mở, hắn rốt cuộc nói ra hai từ: “Đi thôi.”
Chung Ý Thu bất ngờ, đứng im.
Tiêu Minh Dạ đi hai bước, không nghe được tiếng bước chân sau lưng thì quay đầu lại nhìn cậu, Chung Ý Thu ra vẻ không vui.
“Đi, mời cậu uống nước ngọt có ga.” Tiêu Minh Dạ mặc kệ cậu có trả lời hay không, xoay người tới chỗ bán nước, tính bồi thường cho cậu.
Chung Ý Thu tới chỗ này mấy ngày rồi mà còn chưa có dịp mua đồ riêng cho mình, nên vội chạy theo, sự buồn bực vừa rồi bị nước ngọt có ga mê hoặc bay đi mất.
Bên phải đại đội là phòng y tế nhỏ.
Cung Tiêu Xã nằm ở bên trái trường học, vừa vặn nằm ngay ngã tư đường. Đại đội Đức Doanh có 9 thôn, chỉ có một cái Cung Tiêu Xã, cái mà họ bán toàn là dầu, muối, kim chỉ, đồ dùng gia đình linh tinh.
Cung Tiêu Xã rộng lớn, gồm hai gian phòng to, nằm cùng hướng với trường học, bốn cửa mở rộng, sơn cửa màu đỏ sậm, rất là thoáng đãng, đẹp đẽ.
Khu bên trái chuyên phục vụ cho bọn học sinh, chủ yếu là bán văn phòng phẩm và đồ ăn vặt, màu sắc rực rỡ, bên phải là đồ dùng gia đình, dựng mấy cái lu lớn để nước tương, dấm và rượu, sâu ở trong có phân hóa học, đồ dùng nghề nông.
Ngày hôm qua, Lục Tử có nói Cung Tiêu Xã chuẩn bị mở thêm một gian phòng nữa xoay vào hướng khác để bán mỹ phẩm, quần áo phục vụ cho đám đàn bà trong thôn.
Cung Tiêu Xã có một cái tủ đông mà không để ở bên ngoài, được che chắn bằng một cái chăn bông. Mua nước ngọt, hay mua kem thì không thể tự lấy mà phả nói để người bán hàng lấy cho.
Đi theo Tiêu Minh Dạ vào, Chung Ý Thu nhìn đông nhìn tây, cảm thấy nơi này đâu phải là Cung Tiêu Xã, nó như một cửa hàng tạp hóa cỡ nhỏ thì đúng hơn.
Trên quầy hàng có hai người bán hàng, một ông lão khoảng hơn 60 tuổi, cao gầy, mang đôi mắt kính lão màu trà, người còn lại là một cô gái khoảng 30 tuổi để bím tóc dài.
Tiêu Minh Dạ gõ gõ quầy kính nói, “Hai chai nước ngọt có ga.”
Ông lão xốc chăn bông lên, mở cửa chuẩn bị đưa cho hắn, lại nghe thấy Tiêu Minh Dạ bồi thêm một câu, “Một chai Kiện Lực Bảo.”
Ông cụ cười ha hả, duỗi tay vào trong lấy ra.
Tiêu Minh Dạ đưa chai Kiện Lực Bảo cho Chung Ý Thu, Chung Ý Thu nhận ra là mua cho mình, thì vội trả lại cho ông, “Cháu không uống chai này đâu ạ, lấy cho cháu chai nước ngọt giống anh ấy đi.”
Kiện Lực Bảo mất hai đồng tiền, đừng nói ở nông thôn, người ở thành phố cũng không dám mua vì nó đắt quá.
Tiêu Minh Dạ cầm chai nước ngọt mát lạnh giải nhiệt, nghiêng đầu chớp mắt với cậu.
“Mắc quá hà!” Chung Ý Thu nhỏ giọng trộm nói.
Cậu không dám lớn tiếng, vừa rồi nói muốn đổi, mặt ông cụ đã đổi sắc rồi.
Chung Ý Thu cầm chai nước ngọt, hơi lạnh từ cái chai làm cậu giật mình, cậu đang loay hoay tìm đồ mở nắp thì Tiêu Minh Dạ trực tiếp cầm lấy hai chai —— phanh một cái, hai chai đều mở nắp, khí lạnh từ từ thoát ra ngoài.
Chung Ý Thu há hốc nhìn động tác đó, má ơi hay quá! Sao anh ta làm được vậy?
Tiêu Minh Dạ đưa cho mà cậu nhóc này không nhận, đôi mắt mở to sùng bái nhìn hắn, đôi lông mi dài bởi vì kích động run rẩy, phe phẩy như là cây quạt nhỏ.
.…… Thần kỳ lắm à?
“Anh làm cách nào hay vậy, lợi hại quá!” Chung Ý Thu khen tự đáy lòng.
Tiêu Minh Dạ mặc kệ, không hiểu cậu sùng bái cái tiểu xảo này làm gì, uống một hớp lớn nước ngọt có ga, trêu, “Mua thêm hai chai nữa đi rồi tôi dạy cho.”
Chung Ý Thu nghĩ nghĩ, cảm thấy mình không có lời, nên đề nghị, “Ngày mai tôi mời, anh dạy tôi nhé.”
Tiêu Minh Dạ cười đồng ý.
Khai giảng ngày 1 tháng 9, đến ngày 3 mới chân chính bắt đầu đi học.
Chung Ý Thu tính đi dự giờ trước nên không xếp lớp dạy vào tuần đầu tiên.
Lớp Toán học đầu tiên vào buổi sáng là lớp 6, buổi sáng vừa đến văn phòng, chú Nghĩa đã dẫn Chung Ý Thu tới giới thiệu cho Viên Vinh Cử, còn nói tiết đầu tiên sẽ đi theo hắn.
Chung Ý Thu nhớ rất dai, đặc biệt là nhớ người, từ nhỏ cậu đã luyện được, vì cậu phải nhớ kỹ người này là ai, học lớp nào, có khi dễ mình lần nào chưa, ai có thể giao thủ, ai thấy liền phải chạy, cậu phân chia rành mạch lắm.
Cậu nhớ rõ người thầy giáo họ Viên này vào ngày đầu tiên mở họp đã có ý kiến vì Tiêu Minh Dạ xin nghỉ.
“Anh Bảy ơi, anh đang đùa em đó à! Ngày đầu tiên đã múa rìu qua mắt sinh viên thì sao em còn dạy học được nữa?” Viên Vinh Cử ngồi tại chỗ, tay dọn dẹp giáo án, không nhìn bọn họ.
Hắn họ Viên, Chung Ý Thu đoán hắn là người ở Viên gia trang, không ngờ hắn gọi chú Nghĩa là anh Bảy, mà chú Nghĩa hơn bốn mươi tuổi, hắn thoạt nhìn cũng đầu 30, xem ra bối phận rất lớn đó.
“Chú dạy tiết đầu tiên, không theo chú thì theo ai,” chú Nghĩa không kiên nhẫn, rồi nói với Chung Ý Thu, “Đây là thầy Viên, chờ chuông vào lớp thì cháu theo thầy ấy.”
Còn dặn dò cậu: “Khoan xem nội dung đã, học phương pháp, trình tự dạy học trước.”
Chung Ý Thu gật đầu.
Viên Vinh Cử cười lạnh một tiếng, đứng lên nói, “Còn học phương pháp nữa à? Thầy giáo quê thì làm gì có phương pháp? Đừng trêu tôi chứ!”
Nói xong cũng mặc kệ Chung Ý Thu, cầm sách đi ra ngoài, Chung Ý Thu vội cầm theo sổ con và bút chạy theo.
Lớp 6 gần với văn phòng, phòng học không có cửa sau, làm Chung Ý Thu đành phải căng da đầu vượt qua mấy chục ánh mắt đi về phía cuối lớp.
Có lẽ là bởi vì Viên Vinh Cử là chủ nhiệm lớp, nên lớp học vô cùng yên tĩnh, thậm chí có thể nói là không có tiếng nhúc nhích luôn, chỉ khi nào lật sách hay trả lời câu hỏi mới có chút âm thanh.
Chung Ý Thu đếm một chút, 27 học sinh, phòng học cơ hồ không còn chỗ trống.
Bàn học là bàn hai người đã cũ nát, Chung Ý Thu dựa vào bàn, tay cọ cọ lớp sơn bong tróc.
Không biết dùng đã lâu chưa mà lớp sơn trên bàn đã trôi hết, lộ ra đầu gỗ xám xịt ở bên trong, bọn học sinh lấy dao khắc chữ tứ tung ngang dọc, thậm chí còn đào một đống lỗ lớn nhỏ.
Phòng học không có quạt điện, chưa đến mười phút là cậu đã chảy mồ hôi đầy người, tay trơn trượt không cầm được bút.
Viên Vinh Cử không giảng bài mới, mà ôn lại kiến thức lớp 5, rồi nói năm nay sẽ học được cái gì, còn nghiêm khắc cảnh cáo tầm quan trọng của thi tốt nghiệp.
Hắn có gương mặt vuông vức, cằm có một viên nốt ruồi đen to, lúc nghiêm túc nói chuyện tạo ra cảm giác hung ác làm Chung Ý Thu có hơi sợ.
Một ngày dự giờ hai lớp, lớp còn lại là giờ Ngữ Văn lớp 3, đứng lớp là một giáo viên nữ trẻ tuổi.
Chung Ý Thu hỏi chú Nghĩa, người đó tên là Lưu Thanh Hồng, năm ngoái gả tới Trịnh gia trang, mới chuyển trường vào đầu năm nay.
Lưu Thanh Hồng nói chuyện thong thả, âm điệu không cao không thấp, làm Chung Ý Thu mơ màng buồn ngủ cả buổi.
Hết tiết, Chung Ý Thu tỏ vẻ cảm ơn cô, cô cúi đầu vuốt tóc ra sau tai, không nhìn cậu mà lẩm nhẩm gì đó rồi bỏ đi.
Chung Ý Thu khó hiểu, lo lắng có phải mình đã nói gì đó mạo phạm cô rồi hay không?
Tới giờ cơm tối, Tiêu Minh Dạ không về, buổi sáng rời giường hắn cũng đã ra cửa, một ngày không ở ký túc.
Chung Ý Thu hỏi chú Nghĩa Tiêu Minh Dạ làm gì, sao không đi dạy?
Chú Nghĩa nói tuần đầu tiên không có lớp Thể dục, từ tuần thứ hai mới bắt đầu, chắc hắn đã ra ngoài làm việc rồi.
“Sao vậy, tìm nó có việc à?” Chú Nghĩa thích uống trà, cho dù là buổi tối cũng pha một ly trà đặc.
“Ôi!” Chung Ý Thu thở dài, “Hôm qua anh ấy mời con nước ngọt nên con nói bữa nay con sẽ mời lại.”
Chú Nghĩa cười hành vi trẻ con của hai người họ, “Vậy để dành đi, để dành càng nhiều thì càng uống được lâu.”
Thật ra Chung Ý Thu muốn hỏi Tiêu Minh Dạ đi đâu làm việc? Nhưng cậu biết chú Nghĩa sẽ không nói, mà mình hỏi thăm sau lưng thì càng không tốt.
Cậu quyết định chờ Tiêu Minh Dạ trở về thì sẽ tự hỏi.
Còn tại sao phải hỏi Tiêu Minh Dạ thì Chung Ý Thu không rõ.
Cậu mơ mơ màng màng trở lại văn phòng, đôi mắt ngơ ngác nhìn lọ mực đen trên bàn.
“Sao, dạy học thế nào?” Chú Nghĩa bước vào lay cậu tỉnh.
Ánh mắt đang dại ra của Chung Ý Thu phải nửa phút sau mới lấy lại tinh thần, thở dài nói: “Con không biết nữa chú ơi, hồi hộp quá nên không nhớ gì hết.”
Chú Nghĩa cười rộ lên, vẻ mặt đầy hòa ái nói: “Không sao, lần đầu tiên ai cũng hồi hộp hết đó, lần đầu chú lên bục giảng thấy mười mấy đôi mắt ở bên dưới thôi mà đã hồi hộp không nói nên lời rồi.”
Chung Ý Thu uể oải nói: “Con nghĩ con không hợp làm giáo viên đâu, bọn nhỏ vừa nhìn là con hồi hộp ngay, quên hết mấy từ đã chuẩn bị, cứ vậy hoài sao dạy học được hả chú?”
“Một tháng sau là cháu thay đổi suy nghĩ ngay ấy mà,” chú Nghĩa khẳng định, ngại lực độ không đủ còn bỏ thêm bảo đảm, “Chú đánh cược với cháu nhé.”
Chung Ý Thu thở dài sườn sượt, ngã người lên bàn.
“Sao vậy?” Tiêu Minh Dạ vừa đi vào là thấy hình ảnh này, hất cằm chỉ Chung Ý Thu hỏi chú Nghĩa.
“Bị đả kích, nói mình không thích hợp làm giáo viên.” Chú Nghĩa cười đáp.
Chung Ý Thu nghe thấy giọng nói của Tiêu Minh Dạ thì ngẩng đầu nhìn hắn ngồi xuống ở chỗ đối diện với mình, thuận miệng hỏi một câu, “Anh ngồi ở đây à?”
Tiêu Minh Dạ lần đầu tiên nghe thấy cậu nói giọng địa phương, âm điệu nhẹ hơn ở đây.
Hắn kinh ngạc, cười nói: “Tôi tưởng cậu chỉ biết nói tiếng phổ thông thôi chứ.”
Chung Ý Thu nào còn tinh thần mà chất vấn hắn.
Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, nói tiếp, “Tiếng phổ thông nói hay lắm, giống trong TV.”
Chung Ý Thu xụ mặt, không mặn không nhạt nói, “Tiếng phổ thông nói hay thì có ích gì, có làm được giáo viên giỏi đâu.”
“Không làm giáo viên thì đi bưng đồ.” Tiêu Minh Dạ đứng lên, cúi đầu gọi cậu, “Người ta chở đồ tới rồi kìa, không muốn dạy thì ra ngoài khiêng đồ vào với tôi.”
Làm phu khuân vác một ngày làm Chung Ý Thu vứt hết mọi uể oải và bứt rứt lên chín tầng mây.
Đôi chân mềm nhũn như cọng bún, run run bước về ký túc trong ánh chiều tà màu vàng cam.
Làm cùng một công việc mà Tiêu Minh Dạ đi ở phía trước lại giống như không bị gì, khiến Chung Ý Thu càng buồn bực.
“Hôm nay tôi đọc thời khóa biểu thấy anh chỉ dạy hai tiết bữa nay thôi.” Chung Ý Thu tìm chủ đề.
“Ừ.”
“Vậy thời gian còn lại anh làm gì?” Cậu càng buồn bực.
“Ngốc.”
“Ê!”
“Sao, cảm thấy không công bằng?”
“Có chút……”
Tiêu Minh Dạ dừng lại, cách nửa bước chân, nhìn Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu: “……”
Im lặng hơn một phút, Tiêu Minh Dạ không nói gì, ánh mắt như xa như gần nhìn cậu.
Chung Ý Thu cảm giác như hắn có gì đó muốn nói mà lại nói không nên lời, trong ánh mắt thâm thúy chợt có do dự nhợt nhạt.
Tiêu Minh Dạ là người quyết đoán, điều gì đã làm hắn rối rắm nhỉ? Chung Ý Thu hồi hộp.
Môi hết đóng rồi lại mở, hắn rốt cuộc nói ra hai từ: “Đi thôi.”
Chung Ý Thu bất ngờ, đứng im.
Tiêu Minh Dạ đi hai bước, không nghe được tiếng bước chân sau lưng thì quay đầu lại nhìn cậu, Chung Ý Thu ra vẻ không vui.
“Đi, mời cậu uống nước ngọt có ga.” Tiêu Minh Dạ mặc kệ cậu có trả lời hay không, xoay người tới chỗ bán nước, tính bồi thường cho cậu.
Chung Ý Thu tới chỗ này mấy ngày rồi mà còn chưa có dịp mua đồ riêng cho mình, nên vội chạy theo, sự buồn bực vừa rồi bị nước ngọt có ga mê hoặc bay đi mất.
Bên phải đại đội là phòng y tế nhỏ.
Cung Tiêu Xã nằm ở bên trái trường học, vừa vặn nằm ngay ngã tư đường. Đại đội Đức Doanh có 9 thôn, chỉ có một cái Cung Tiêu Xã, cái mà họ bán toàn là dầu, muối, kim chỉ, đồ dùng gia đình linh tinh.
Cung Tiêu Xã rộng lớn, gồm hai gian phòng to, nằm cùng hướng với trường học, bốn cửa mở rộng, sơn cửa màu đỏ sậm, rất là thoáng đãng, đẹp đẽ.
Khu bên trái chuyên phục vụ cho bọn học sinh, chủ yếu là bán văn phòng phẩm và đồ ăn vặt, màu sắc rực rỡ, bên phải là đồ dùng gia đình, dựng mấy cái lu lớn để nước tương, dấm và rượu, sâu ở trong có phân hóa học, đồ dùng nghề nông.
Ngày hôm qua, Lục Tử có nói Cung Tiêu Xã chuẩn bị mở thêm một gian phòng nữa xoay vào hướng khác để bán mỹ phẩm, quần áo phục vụ cho đám đàn bà trong thôn.
Cung Tiêu Xã có một cái tủ đông mà không để ở bên ngoài, được che chắn bằng một cái chăn bông. Mua nước ngọt, hay mua kem thì không thể tự lấy mà phả nói để người bán hàng lấy cho.
Đi theo Tiêu Minh Dạ vào, Chung Ý Thu nhìn đông nhìn tây, cảm thấy nơi này đâu phải là Cung Tiêu Xã, nó như một cửa hàng tạp hóa cỡ nhỏ thì đúng hơn.
Trên quầy hàng có hai người bán hàng, một ông lão khoảng hơn 60 tuổi, cao gầy, mang đôi mắt kính lão màu trà, người còn lại là một cô gái khoảng 30 tuổi để bím tóc dài.
Tiêu Minh Dạ gõ gõ quầy kính nói, “Hai chai nước ngọt có ga.”
Ông lão xốc chăn bông lên, mở cửa chuẩn bị đưa cho hắn, lại nghe thấy Tiêu Minh Dạ bồi thêm một câu, “Một chai Kiện Lực Bảo.”
Ông cụ cười ha hả, duỗi tay vào trong lấy ra.
Tiêu Minh Dạ đưa chai Kiện Lực Bảo cho Chung Ý Thu, Chung Ý Thu nhận ra là mua cho mình, thì vội trả lại cho ông, “Cháu không uống chai này đâu ạ, lấy cho cháu chai nước ngọt giống anh ấy đi.”
Kiện Lực Bảo mất hai đồng tiền, đừng nói ở nông thôn, người ở thành phố cũng không dám mua vì nó đắt quá.
Tiêu Minh Dạ cầm chai nước ngọt mát lạnh giải nhiệt, nghiêng đầu chớp mắt với cậu.
“Mắc quá hà!” Chung Ý Thu nhỏ giọng trộm nói.
Cậu không dám lớn tiếng, vừa rồi nói muốn đổi, mặt ông cụ đã đổi sắc rồi.
Chung Ý Thu cầm chai nước ngọt, hơi lạnh từ cái chai làm cậu giật mình, cậu đang loay hoay tìm đồ mở nắp thì Tiêu Minh Dạ trực tiếp cầm lấy hai chai —— phanh một cái, hai chai đều mở nắp, khí lạnh từ từ thoát ra ngoài.
Chung Ý Thu há hốc nhìn động tác đó, má ơi hay quá! Sao anh ta làm được vậy?
Tiêu Minh Dạ đưa cho mà cậu nhóc này không nhận, đôi mắt mở to sùng bái nhìn hắn, đôi lông mi dài bởi vì kích động run rẩy, phe phẩy như là cây quạt nhỏ.
.…… Thần kỳ lắm à?
“Anh làm cách nào hay vậy, lợi hại quá!” Chung Ý Thu khen tự đáy lòng.
Tiêu Minh Dạ mặc kệ, không hiểu cậu sùng bái cái tiểu xảo này làm gì, uống một hớp lớn nước ngọt có ga, trêu, “Mua thêm hai chai nữa đi rồi tôi dạy cho.”
Chung Ý Thu nghĩ nghĩ, cảm thấy mình không có lời, nên đề nghị, “Ngày mai tôi mời, anh dạy tôi nhé.”
Tiêu Minh Dạ cười đồng ý.
Khai giảng ngày 1 tháng 9, đến ngày 3 mới chân chính bắt đầu đi học.
Chung Ý Thu tính đi dự giờ trước nên không xếp lớp dạy vào tuần đầu tiên.
Lớp Toán học đầu tiên vào buổi sáng là lớp 6, buổi sáng vừa đến văn phòng, chú Nghĩa đã dẫn Chung Ý Thu tới giới thiệu cho Viên Vinh Cử, còn nói tiết đầu tiên sẽ đi theo hắn.
Chung Ý Thu nhớ rất dai, đặc biệt là nhớ người, từ nhỏ cậu đã luyện được, vì cậu phải nhớ kỹ người này là ai, học lớp nào, có khi dễ mình lần nào chưa, ai có thể giao thủ, ai thấy liền phải chạy, cậu phân chia rành mạch lắm.
Cậu nhớ rõ người thầy giáo họ Viên này vào ngày đầu tiên mở họp đã có ý kiến vì Tiêu Minh Dạ xin nghỉ.
“Anh Bảy ơi, anh đang đùa em đó à! Ngày đầu tiên đã múa rìu qua mắt sinh viên thì sao em còn dạy học được nữa?” Viên Vinh Cử ngồi tại chỗ, tay dọn dẹp giáo án, không nhìn bọn họ.
Hắn họ Viên, Chung Ý Thu đoán hắn là người ở Viên gia trang, không ngờ hắn gọi chú Nghĩa là anh Bảy, mà chú Nghĩa hơn bốn mươi tuổi, hắn thoạt nhìn cũng đầu 30, xem ra bối phận rất lớn đó.
“Chú dạy tiết đầu tiên, không theo chú thì theo ai,” chú Nghĩa không kiên nhẫn, rồi nói với Chung Ý Thu, “Đây là thầy Viên, chờ chuông vào lớp thì cháu theo thầy ấy.”
Còn dặn dò cậu: “Khoan xem nội dung đã, học phương pháp, trình tự dạy học trước.”
Chung Ý Thu gật đầu.
Viên Vinh Cử cười lạnh một tiếng, đứng lên nói, “Còn học phương pháp nữa à? Thầy giáo quê thì làm gì có phương pháp? Đừng trêu tôi chứ!”
Nói xong cũng mặc kệ Chung Ý Thu, cầm sách đi ra ngoài, Chung Ý Thu vội cầm theo sổ con và bút chạy theo.
Lớp 6 gần với văn phòng, phòng học không có cửa sau, làm Chung Ý Thu đành phải căng da đầu vượt qua mấy chục ánh mắt đi về phía cuối lớp.
Có lẽ là bởi vì Viên Vinh Cử là chủ nhiệm lớp, nên lớp học vô cùng yên tĩnh, thậm chí có thể nói là không có tiếng nhúc nhích luôn, chỉ khi nào lật sách hay trả lời câu hỏi mới có chút âm thanh.
Chung Ý Thu đếm một chút, 27 học sinh, phòng học cơ hồ không còn chỗ trống.
Bàn học là bàn hai người đã cũ nát, Chung Ý Thu dựa vào bàn, tay cọ cọ lớp sơn bong tróc.
Không biết dùng đã lâu chưa mà lớp sơn trên bàn đã trôi hết, lộ ra đầu gỗ xám xịt ở bên trong, bọn học sinh lấy dao khắc chữ tứ tung ngang dọc, thậm chí còn đào một đống lỗ lớn nhỏ.
Phòng học không có quạt điện, chưa đến mười phút là cậu đã chảy mồ hôi đầy người, tay trơn trượt không cầm được bút.
Viên Vinh Cử không giảng bài mới, mà ôn lại kiến thức lớp 5, rồi nói năm nay sẽ học được cái gì, còn nghiêm khắc cảnh cáo tầm quan trọng của thi tốt nghiệp.
Hắn có gương mặt vuông vức, cằm có một viên nốt ruồi đen to, lúc nghiêm túc nói chuyện tạo ra cảm giác hung ác làm Chung Ý Thu có hơi sợ.
Một ngày dự giờ hai lớp, lớp còn lại là giờ Ngữ Văn lớp 3, đứng lớp là một giáo viên nữ trẻ tuổi.
Chung Ý Thu hỏi chú Nghĩa, người đó tên là Lưu Thanh Hồng, năm ngoái gả tới Trịnh gia trang, mới chuyển trường vào đầu năm nay.
Lưu Thanh Hồng nói chuyện thong thả, âm điệu không cao không thấp, làm Chung Ý Thu mơ màng buồn ngủ cả buổi.
Hết tiết, Chung Ý Thu tỏ vẻ cảm ơn cô, cô cúi đầu vuốt tóc ra sau tai, không nhìn cậu mà lẩm nhẩm gì đó rồi bỏ đi.
Chung Ý Thu khó hiểu, lo lắng có phải mình đã nói gì đó mạo phạm cô rồi hay không?
Tới giờ cơm tối, Tiêu Minh Dạ không về, buổi sáng rời giường hắn cũng đã ra cửa, một ngày không ở ký túc.
Chung Ý Thu hỏi chú Nghĩa Tiêu Minh Dạ làm gì, sao không đi dạy?
Chú Nghĩa nói tuần đầu tiên không có lớp Thể dục, từ tuần thứ hai mới bắt đầu, chắc hắn đã ra ngoài làm việc rồi.
“Sao vậy, tìm nó có việc à?” Chú Nghĩa thích uống trà, cho dù là buổi tối cũng pha một ly trà đặc.
“Ôi!” Chung Ý Thu thở dài, “Hôm qua anh ấy mời con nước ngọt nên con nói bữa nay con sẽ mời lại.”
Chú Nghĩa cười hành vi trẻ con của hai người họ, “Vậy để dành đi, để dành càng nhiều thì càng uống được lâu.”
Thật ra Chung Ý Thu muốn hỏi Tiêu Minh Dạ đi đâu làm việc? Nhưng cậu biết chú Nghĩa sẽ không nói, mà mình hỏi thăm sau lưng thì càng không tốt.
Cậu quyết định chờ Tiêu Minh Dạ trở về thì sẽ tự hỏi.
Còn tại sao phải hỏi Tiêu Minh Dạ thì Chung Ý Thu không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.