Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 45: Phẫn nộ
Tái Tam Tư
17/04/2022
Chung Ý Thu đóng cửa
rồi xuyên qua vườn rauquay về phòng, dây leo bò trên tường vào mùa hè
sớm đã khô khốc, một trận gió lạnh thổi qua làm cây cối lào xào lay
động, như là tiếng thở dài trong bóng đêm.
Đi tới cửa, chú Nghĩa hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra, cậu mới sực nhớ vì sao cái tên Viên Lỗi có chút quen thuộc, bởi vì thằng bé có tên trong danh sách thi đấu vào ngày mai, hình như là tham gia hạng mục chạy 800 mét của lớp 4. Chung Ý Thu chỉ phụ trách tập thể dục theo đài, không tiếp xúc với các học sinh khác, cậu có ấn tượng là vì trong nhóm chỉ có Viên Lỗi có vóc dáng rất cao, mới 9 tuổi đã cao gần bằng Vương Văn Tuấn rồi, trên mặt lấm tấm mụn nhỏ như hạt mè, tính cách hoạt bát, rộng rãi và thích nói chuyện.
Chú Nghĩa thấy cậu thẫn thờ, hỏi chuyện cũng không đáp, nên cao giọng hỏi, “Sao? Bên ngoài có chuyện gì?”
Chung Ý Thu mới giật mình kể cho chú nghe chuyện vừa rồi, chú Nghĩa nghe xong thì không hé răng, im lặng một hồi lâu mới xác nhận với cậu, “Con nói mẹ nó vừa rồi không mặc đồ đàng hoàng à, có mặc quần không? Có mặc quần mùa thu không?”
Không rõ vì sao ở thời điểm mấu chốt mà chú Nghĩa còn đi quan tâm người ta có mặc quần mùa thu hay không, nhưng mặt chú khá là nghiêm túc như là đang đợi một manh mối rất là quan trọng, nên Chung Ý Thu cẩn thận nghĩ lại, vốn dĩ trời tối thui không thấy rõ, đã vậy còn có nhiều người lôi lôi kéo kéo làm cậu không quá xác định, nói: “Nhớ không rõ lắm…… Nhưng là chắc chắn không mặc quần mùa thu, con chỉ thấy đôi chân trần của bà ta thôi, trời lạnh căm căm mà mặc đồ như vậy nên con nhớ rõ lắm.”
Chú Nghĩa nghe xong thì nghiêm túc hẳn lên, Chung Ý Thu không biết vì sao chú lại như vậy, nên cẩn thận hỏi: “Sao vậy chú?”
Chú Nghĩa thở dài một tiếng, ngồi thẳng dậy nói, “Sợ là đã xảy ra chuyện rồi, con chạy theo xem có gì không hay ho thì kéo bọn nó về đây, đừng dính vào!”
“Chuyện gì? Tiêu Minh Dạ bảo con ở nhà chăm sóc cho chú……” Chung Ý Thu do dự.
“Đừng lo! Chạy nhanh đi, chạy nhanh!” Chú Nghĩa vội vã đẩy cậu đi.
Chung Ý Thu không dám trì hoãn, đi ra khỏi phòng, chạy về hướng phòng y tế.
Cậu về phòng đã hơn mười phút rồi, còn tưởng bọn họ đã sớm tới phòng y tế khám bệnh, kết quả mới ra cửa lớn thì thấy một đám người còn đang vây quanh ngoài cửa phòng y tế, tấm ván gỗ đặt ở trên mặt đất, Triệu Hồng Hoa nằm gục ở bên cạnh khóc thét.
Cậu qua đó, liếc mắt tìm thấy đám người Tiêu Minh Dạ đang đứng ở bên ngoài, còn chưa kịp mở miệng kêu hắn, thì Tiêu Minh Dạ như là cảm ứng được quay đầu lại.
Ánh mắt của hắn thật dữ tợn, làm Chung Ý Thu vừa thấy là biết hắn đang muốn dạy dỗ mình, vội chạy qua đó đoạt lời: “Chú Nghĩa bảo tôi qua đây, sao còn ngồi ở đây?”
“Đi gọi bác sĩ Trương.” Tiêu Minh Dạ dựa người sang bên cậu, nhỏ giọng trả lời.
Chung Ý Thu nhìn quanh một vòng không thấy Lục Tử và Vương Văn Tuấn đâu, không thể tin được hỏi: “Chẳng lẽ hai người bọn họ đi gọi rồi hả?”
Chung quanh lộn xà lộn xộn, mỗi người đều đang nói chuyện nên chẳng ai nghe ai, Tiêu Minh Dạ không đáp lại, lặng lẽ kéo cậu ra phía sau lưng mình.
Trong lòng Chung Ý Thu nóng như lửa đốt, đứa nhỏ nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, mà một đám người người lớn đứng xung quanh không ai đứng ra cứu giúp, còn đầu tóc Triệu Hồng Hoa thì rối tung, trong miệng phát ra tiếng gọi đầy tuyệt vọng, vẫn luôn gọi “Tiểu Lỗi ——”, cái áo vốn được khoác trên người lúc này đã mở hẳn ra, Chung Ý Thu nương theo ánh đèn pin thì phát hiện ra một bầu ngực trắng xóa trong bóng đêm.
Cậu nghi ngờ, đầu óc xoay nửa vòng nhớ lại câu hỏi vừa rồi của chú Nghĩa, theo bản năng nhìn xuống thân dưới của bà, hai cái đùi trần trụi quỳ trên mặt đất, quần lót ẩn hiện như có như không. Chung Ý Thu như bị sét đánh hiểu ra vì sao chú Nghĩa lại hỏi mình câu đó, cũng đại khái đoán được nhóm người này vì sao trong tình hình nước sôi lửa bỏng mà không tiến lên.
Bóng người từ xa lục tục chạy tới, Lục Tử kéo tay bác sĩ Trương chạy như bay, theo sau là Vương Văn Tuấn thở hồng hộc ôm bụng chạy theo.
Còn hai ba bước nữa là tới thì Lục Tử đẩy bác sĩ Trương lên trước tấm ván gỗ, hắn lung tung đoạt lấy chiếc đèn pin trong tay một người nào đó rồi chiếu lên mặt đứa nhỏ đang nằm, Triệu Hồng Hoa khóc ——bắt lấy cánh tay hắn, quỳ gối dập đầu bên cạnh, trong miệng kêu “Cầu xin anh, cứu nó ——”
Bác sĩ Trương bị kéo tay không làm việc được, nên lớn tiếng kêu người bên cạnh, “Mấy người kéo bà ta ra mau, nhanh lên!” Vốn là có hai người phụ nữ đi theo đỡ ả, nhưng mà giữa đường chạy quá nhanh nên đã mệt đứt hơi, hai người cố sức kéo ả ra mà không được, lại không có một người đàn ông tiến lên hỗ trợ.
Chung Ý Thu không đành lòng, cậu biết rõ mọi người đang kiêng kị điều gì, Triệu Hồng Hoa không có mặc quần áo, thân thể trắng bóng đặc biệt chói mắt trong bóng tối, có lẽ còn có nhiều nguyên nhân khác không nói rõ, nên không có gã đàn ông nào muốn dính vào vũng nước đục này. Cậu đẩy hai người phía trước ra, đi qua đó giữ chặt cánh tay Triệu Hồng Hoa, Lục Tử đứng gần đó đang dao động thấy cậu tiến lên, thì không suy nghĩ gì nhiều nữa, đi lên giúp cậu.
Hai người bọn họ kéo Triệu Hồng Hoa ra, bác sĩ Trương đơn giản kiểm tra rồi la lớn: “Không được rồi! Thuốc diệt chuột sao tôi trị được! Đưa lên bệnh viện đi!”
Một người lớn tuổi hỏi: “Nó…… Có được không?”
Chung Ý Thu giương mắt không thể tin được nhìn chằm chằm người nói chuyện, mấy người còn lại cũng một năm một mười chen vào.
“Thấy chưa, phải đi bệnh viện……”
“Tìm xe! Đi kiếm thằng cu Đen mau!”
“Trời! Đến nơi chắc đã hai giờ sáng……”
Nói rất nhiều, nhưng không ai động đậy, Chung Ý Thu biết ý của bọn họ, chắc là Viên Lỗi không cứu được rồi, giờ này còn lên bệnh viện thì……
Cậu nóng mặt, cơn nóng giận vọt lên tận đỉnh đầu, lúc này cậu muốn lớn tiếng mắng người, còn chưa há mồm, thì Tiêu Minh Dạ đã xuyên qua đám người, nhanh chóng chạy sang Trịnh gia trang.
Chờ Tiêu Minh Dạ lái xe máy kéo của cu Đen tới nơi, thì mấy người đàn ông nâng tấm ván gỗ lên xe, rồi hô hào nhảy lên xe theo. Cách một đám người, Chung Ý Thu đối mắt với Tiêu Minh Dạ, hắn giống một điểm tựa vĩnh viễn không hoảng loạn, làm cơn giận trong lòng mình từ từ hạ xuống. Tiêu Minh Dạ hơi hơi mở miệng, hô to gọi nhỏ giữa tiếng la hét, khóc lóc của Triệu Hồng Hoa, Chung Ý Thu tuy không nghe rõ hắn nói gì, nhưng cậu biết hắn không cho mình theo.
Người phía sau nhảy lên xe, Vương Văn Tuấn nhỏ gầy, thùng xe máy kéo khá cao, nhảy không tới, Lục Tử ở trên kéo tay y, cả người y như treo lủng lẳng giữa không trung, chân không tìm thấy điểm tựa để nhảy lên, nên Chung Ý Thu ôm lấy chân y, đẩy y lên.
Triệu Hồng Hoa quỳ gối trên thùng xe gắt gao ấn đầu Viên Lỗi vào trong ngực mình, người bên cạnh đều tận lực cách ả xa nhất có thể, không để cho thân thể và ánh mắt chạm vào thân thể lõa lồ của ả, mà ả làm như không để tâm đến ánh mắt xem thường của người ta, ánh mắt vẫn luôn nhìn đứa nhỏ không động đậy trong ngực mình.
Chung Ý Thu không đành lòng, cởi áo bông đưa cho Vương Văn Tuấn, bảo y đắp lên người Triệu Hồng Hoa.
Máy kéo thịch thịch thịch —— vọt vào trong đêm tối.
Còn lại năm sáu người, một ông lão gầy ốm ngồi xổm trên mặt đất lớn tiếng khóc rống, làm Chung Ý Thu cũng buồn theo, ngồi xổm bên cạnh vỗ vỗ lưng an ủi ông, cậu đoán ông là người thân của thằng bé đó.
Người đàn bà vừa rồi đỡ Triệu Hồng Hoa nói: “Ông nội Tiểu Lỗ đừng khóc nữa, đi bệnh viện chắc sẽ không sao đâu.”
Người bên cạnh cũng khuyên, “Đúng vậy, đừng nghĩ bậy bạ, thằng nhỏ sẽ không sao đâu! Người lớn nên về nhà thôi.”
Vừa nói hai người vừa kéo ông, Chung Ý Thu tránh ra, mấy người này cậu không quen biết, không dám tùy tiện chào hỏi.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nói với Chung Ý Thu: “Thầy Chung, không dám làm phiền thầy nữa đâu, không còn việc gì nữa rồi, thầy về trước đi, để bọn tôi đỡ ổng về.”
Y có gương mặt nhọn dài, cái cằm hơi đưa ra trước, thoạt nhìn không quá thoải mái, nhưng cách cư xử và nói chuyện lại khác với bà con trong thôn, mà Chung Ý Thu chưa từng gặp qua y, nghĩ là cán bộ thôn, nên khách khí xa cách trả lời, “Không sao.”
Vài người kéo ông lão mà không giữ chặt, bị ông đẩy ra té ngã trên mặt đất, ông lão tựa như nổi điên, người đàn ông đang nói chuyện với Ý Thu thấy vậy đi qua đó, hét lớn, “Còn ở đây gây chuyện cái gì! Mau về nhà đi! Trong nhà còn có một thằng oan nghiệt đó kìa! Tôi nói nhé Viên Vinh Khai, Tiểu Lỗ là việc nhỏ, con trai ông mới là chuyện lớn kìa! Nếu nó giết người thật, thì dù nó có là cha hay là con đều phải đền mạng!”
Nói xong hợp sức với vài người kéo ông lão về nhà.
Chung Ý Thu ở bên cạnh nghe kinh hồn táng đảm, giết người á! Đền mạng à! Là con trai của ông lão, hay là cháu nội của ông lão đây? Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?
Ánh trăng soi sáng sân sau, Chung Ý Thu bắt đầu khiếp đảm chột dạ, chú Nghĩa rõ ràng bảo cậu qua cản bọn Tiêu Minh Dạ không được nhúng tay vào, kết quả là mình không cản mà còn dính vào luôn.
Cậu rón ra rón rén nhìn vào phòng qua cửa sổ, nhủ thầm nếu chú Nghĩa ngủ rồi thì tốt quá đi, đứng chưa được nửa phút đã nghe tiếng của chú Nghĩa gọi vào, “Vào đi……”
Cậu chột dạ đi vào, cúi đầu đứng ở mép giường, chú Nghĩa đợi một hồi lâu cũng không thấy cậu nói chuyện, chỉ chỉ cái ghế bảo cậu ngồi xuống, “Rốt cuộc sao rồi?”
Đêm nay, Chung Ý Thu như là đã trải qua một cơn ác mộng nguy hiểm, cậu lo cho Tiêu Minh Dạ, đường lên trấn vừa tối vừa gồ ghề, mà hắn lại lái xe, còn không mặc áo bông, mình hẳn là nên đi theo……
“Nói chuyện đi! Nghĩ cái gì đó?” Chú Nghĩa không chờ được nữa, giục cậu nói chuyện.
Chung Ý Thu bừng tỉnh, cẩn thận kể lại chuyện vừa nãy cho chú Nghĩa nghe, cậu không quen biết những người này, cũng không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng chú Nghĩa vừa nghe đã hiểu ngay, ông sợ mình sẽ dọa Chung Ý Thu sợ, nên im lặng một hồi lâu để thả lỏng cảm xúc rồi mới bình tĩnh nói: “Cháu ra đằng sau bưng một cục đá lớn lại đây, rồi lấy thêm hai cây xẻng và con dao phay, tối nay ngủ ở đây với chú.”
Chung Ý Thu kinh hoàng, tuy chú Nghĩa nói rất bình tĩnh, nhưng nghe ra được sự nguy hiểm trong đó, chỉ là không rõ rốt cuộc là vì cái gì? Có liên quan gì tới mình?
Cậu không nhúc nhích, cúi người nhặt lên bộ đồ rơi trên mặt đất, rồi mới nhẹ giọng hỏi, “Vì sao hả chú?”
Chú Nghĩa thở dài, biết không nói rõ ra thì cậu sẽ hỏi cho tới cùng, chú đơn giản nói với cậu, “Vừa rồi người nói chuyện với cháu là trưởng thôn của bọn chú Viên Vinh Công, Triệu Hồng Hoa là một người phụ nữ không đứng đắn, đã lang chạ với vài người đàn ông trong thôn, chồng nó là Viên Bảo Hà, ham ăn biếng làm, lại còn cục súc, chắc chắn đêm nay đã bắt gặp vợ nó lang chạ bên người khác, nghe cháu nói, chuyện đứa nhỏ có liên quan đến nó, đêm nay khẳng định nó sẽ bỏ chạy, trốn chạy thì cần tiền, cháu nói xem nó sẽ đi đâu kiếm tiền đây?”
Chung Ý Thu: “……”
Mỗi một chữ cậu đều có thể nghe hiểu, nhưng nói một hồi cậu cũng không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện xưa cơ chứ.
“Chạy nhanh đi! Trong nhà lúc này chỉ có một người bị liệt, còn cháu là người ngoài, phải chuẩn bị đi chứ!” Chú Nghĩa la.
Đi tới cửa, chú Nghĩa hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra, cậu mới sực nhớ vì sao cái tên Viên Lỗi có chút quen thuộc, bởi vì thằng bé có tên trong danh sách thi đấu vào ngày mai, hình như là tham gia hạng mục chạy 800 mét của lớp 4. Chung Ý Thu chỉ phụ trách tập thể dục theo đài, không tiếp xúc với các học sinh khác, cậu có ấn tượng là vì trong nhóm chỉ có Viên Lỗi có vóc dáng rất cao, mới 9 tuổi đã cao gần bằng Vương Văn Tuấn rồi, trên mặt lấm tấm mụn nhỏ như hạt mè, tính cách hoạt bát, rộng rãi và thích nói chuyện.
Chú Nghĩa thấy cậu thẫn thờ, hỏi chuyện cũng không đáp, nên cao giọng hỏi, “Sao? Bên ngoài có chuyện gì?”
Chung Ý Thu mới giật mình kể cho chú nghe chuyện vừa rồi, chú Nghĩa nghe xong thì không hé răng, im lặng một hồi lâu mới xác nhận với cậu, “Con nói mẹ nó vừa rồi không mặc đồ đàng hoàng à, có mặc quần không? Có mặc quần mùa thu không?”
Không rõ vì sao ở thời điểm mấu chốt mà chú Nghĩa còn đi quan tâm người ta có mặc quần mùa thu hay không, nhưng mặt chú khá là nghiêm túc như là đang đợi một manh mối rất là quan trọng, nên Chung Ý Thu cẩn thận nghĩ lại, vốn dĩ trời tối thui không thấy rõ, đã vậy còn có nhiều người lôi lôi kéo kéo làm cậu không quá xác định, nói: “Nhớ không rõ lắm…… Nhưng là chắc chắn không mặc quần mùa thu, con chỉ thấy đôi chân trần của bà ta thôi, trời lạnh căm căm mà mặc đồ như vậy nên con nhớ rõ lắm.”
Chú Nghĩa nghe xong thì nghiêm túc hẳn lên, Chung Ý Thu không biết vì sao chú lại như vậy, nên cẩn thận hỏi: “Sao vậy chú?”
Chú Nghĩa thở dài một tiếng, ngồi thẳng dậy nói, “Sợ là đã xảy ra chuyện rồi, con chạy theo xem có gì không hay ho thì kéo bọn nó về đây, đừng dính vào!”
“Chuyện gì? Tiêu Minh Dạ bảo con ở nhà chăm sóc cho chú……” Chung Ý Thu do dự.
“Đừng lo! Chạy nhanh đi, chạy nhanh!” Chú Nghĩa vội vã đẩy cậu đi.
Chung Ý Thu không dám trì hoãn, đi ra khỏi phòng, chạy về hướng phòng y tế.
Cậu về phòng đã hơn mười phút rồi, còn tưởng bọn họ đã sớm tới phòng y tế khám bệnh, kết quả mới ra cửa lớn thì thấy một đám người còn đang vây quanh ngoài cửa phòng y tế, tấm ván gỗ đặt ở trên mặt đất, Triệu Hồng Hoa nằm gục ở bên cạnh khóc thét.
Cậu qua đó, liếc mắt tìm thấy đám người Tiêu Minh Dạ đang đứng ở bên ngoài, còn chưa kịp mở miệng kêu hắn, thì Tiêu Minh Dạ như là cảm ứng được quay đầu lại.
Ánh mắt của hắn thật dữ tợn, làm Chung Ý Thu vừa thấy là biết hắn đang muốn dạy dỗ mình, vội chạy qua đó đoạt lời: “Chú Nghĩa bảo tôi qua đây, sao còn ngồi ở đây?”
“Đi gọi bác sĩ Trương.” Tiêu Minh Dạ dựa người sang bên cậu, nhỏ giọng trả lời.
Chung Ý Thu nhìn quanh một vòng không thấy Lục Tử và Vương Văn Tuấn đâu, không thể tin được hỏi: “Chẳng lẽ hai người bọn họ đi gọi rồi hả?”
Chung quanh lộn xà lộn xộn, mỗi người đều đang nói chuyện nên chẳng ai nghe ai, Tiêu Minh Dạ không đáp lại, lặng lẽ kéo cậu ra phía sau lưng mình.
Trong lòng Chung Ý Thu nóng như lửa đốt, đứa nhỏ nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, mà một đám người người lớn đứng xung quanh không ai đứng ra cứu giúp, còn đầu tóc Triệu Hồng Hoa thì rối tung, trong miệng phát ra tiếng gọi đầy tuyệt vọng, vẫn luôn gọi “Tiểu Lỗi ——”, cái áo vốn được khoác trên người lúc này đã mở hẳn ra, Chung Ý Thu nương theo ánh đèn pin thì phát hiện ra một bầu ngực trắng xóa trong bóng đêm.
Cậu nghi ngờ, đầu óc xoay nửa vòng nhớ lại câu hỏi vừa rồi của chú Nghĩa, theo bản năng nhìn xuống thân dưới của bà, hai cái đùi trần trụi quỳ trên mặt đất, quần lót ẩn hiện như có như không. Chung Ý Thu như bị sét đánh hiểu ra vì sao chú Nghĩa lại hỏi mình câu đó, cũng đại khái đoán được nhóm người này vì sao trong tình hình nước sôi lửa bỏng mà không tiến lên.
Bóng người từ xa lục tục chạy tới, Lục Tử kéo tay bác sĩ Trương chạy như bay, theo sau là Vương Văn Tuấn thở hồng hộc ôm bụng chạy theo.
Còn hai ba bước nữa là tới thì Lục Tử đẩy bác sĩ Trương lên trước tấm ván gỗ, hắn lung tung đoạt lấy chiếc đèn pin trong tay một người nào đó rồi chiếu lên mặt đứa nhỏ đang nằm, Triệu Hồng Hoa khóc ——bắt lấy cánh tay hắn, quỳ gối dập đầu bên cạnh, trong miệng kêu “Cầu xin anh, cứu nó ——”
Bác sĩ Trương bị kéo tay không làm việc được, nên lớn tiếng kêu người bên cạnh, “Mấy người kéo bà ta ra mau, nhanh lên!” Vốn là có hai người phụ nữ đi theo đỡ ả, nhưng mà giữa đường chạy quá nhanh nên đã mệt đứt hơi, hai người cố sức kéo ả ra mà không được, lại không có một người đàn ông tiến lên hỗ trợ.
Chung Ý Thu không đành lòng, cậu biết rõ mọi người đang kiêng kị điều gì, Triệu Hồng Hoa không có mặc quần áo, thân thể trắng bóng đặc biệt chói mắt trong bóng tối, có lẽ còn có nhiều nguyên nhân khác không nói rõ, nên không có gã đàn ông nào muốn dính vào vũng nước đục này. Cậu đẩy hai người phía trước ra, đi qua đó giữ chặt cánh tay Triệu Hồng Hoa, Lục Tử đứng gần đó đang dao động thấy cậu tiến lên, thì không suy nghĩ gì nhiều nữa, đi lên giúp cậu.
Hai người bọn họ kéo Triệu Hồng Hoa ra, bác sĩ Trương đơn giản kiểm tra rồi la lớn: “Không được rồi! Thuốc diệt chuột sao tôi trị được! Đưa lên bệnh viện đi!”
Một người lớn tuổi hỏi: “Nó…… Có được không?”
Chung Ý Thu giương mắt không thể tin được nhìn chằm chằm người nói chuyện, mấy người còn lại cũng một năm một mười chen vào.
“Thấy chưa, phải đi bệnh viện……”
“Tìm xe! Đi kiếm thằng cu Đen mau!”
“Trời! Đến nơi chắc đã hai giờ sáng……”
Nói rất nhiều, nhưng không ai động đậy, Chung Ý Thu biết ý của bọn họ, chắc là Viên Lỗi không cứu được rồi, giờ này còn lên bệnh viện thì……
Cậu nóng mặt, cơn nóng giận vọt lên tận đỉnh đầu, lúc này cậu muốn lớn tiếng mắng người, còn chưa há mồm, thì Tiêu Minh Dạ đã xuyên qua đám người, nhanh chóng chạy sang Trịnh gia trang.
Chờ Tiêu Minh Dạ lái xe máy kéo của cu Đen tới nơi, thì mấy người đàn ông nâng tấm ván gỗ lên xe, rồi hô hào nhảy lên xe theo. Cách một đám người, Chung Ý Thu đối mắt với Tiêu Minh Dạ, hắn giống một điểm tựa vĩnh viễn không hoảng loạn, làm cơn giận trong lòng mình từ từ hạ xuống. Tiêu Minh Dạ hơi hơi mở miệng, hô to gọi nhỏ giữa tiếng la hét, khóc lóc của Triệu Hồng Hoa, Chung Ý Thu tuy không nghe rõ hắn nói gì, nhưng cậu biết hắn không cho mình theo.
Người phía sau nhảy lên xe, Vương Văn Tuấn nhỏ gầy, thùng xe máy kéo khá cao, nhảy không tới, Lục Tử ở trên kéo tay y, cả người y như treo lủng lẳng giữa không trung, chân không tìm thấy điểm tựa để nhảy lên, nên Chung Ý Thu ôm lấy chân y, đẩy y lên.
Triệu Hồng Hoa quỳ gối trên thùng xe gắt gao ấn đầu Viên Lỗi vào trong ngực mình, người bên cạnh đều tận lực cách ả xa nhất có thể, không để cho thân thể và ánh mắt chạm vào thân thể lõa lồ của ả, mà ả làm như không để tâm đến ánh mắt xem thường của người ta, ánh mắt vẫn luôn nhìn đứa nhỏ không động đậy trong ngực mình.
Chung Ý Thu không đành lòng, cởi áo bông đưa cho Vương Văn Tuấn, bảo y đắp lên người Triệu Hồng Hoa.
Máy kéo thịch thịch thịch —— vọt vào trong đêm tối.
Còn lại năm sáu người, một ông lão gầy ốm ngồi xổm trên mặt đất lớn tiếng khóc rống, làm Chung Ý Thu cũng buồn theo, ngồi xổm bên cạnh vỗ vỗ lưng an ủi ông, cậu đoán ông là người thân của thằng bé đó.
Người đàn bà vừa rồi đỡ Triệu Hồng Hoa nói: “Ông nội Tiểu Lỗ đừng khóc nữa, đi bệnh viện chắc sẽ không sao đâu.”
Người bên cạnh cũng khuyên, “Đúng vậy, đừng nghĩ bậy bạ, thằng nhỏ sẽ không sao đâu! Người lớn nên về nhà thôi.”
Vừa nói hai người vừa kéo ông, Chung Ý Thu tránh ra, mấy người này cậu không quen biết, không dám tùy tiện chào hỏi.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nói với Chung Ý Thu: “Thầy Chung, không dám làm phiền thầy nữa đâu, không còn việc gì nữa rồi, thầy về trước đi, để bọn tôi đỡ ổng về.”
Y có gương mặt nhọn dài, cái cằm hơi đưa ra trước, thoạt nhìn không quá thoải mái, nhưng cách cư xử và nói chuyện lại khác với bà con trong thôn, mà Chung Ý Thu chưa từng gặp qua y, nghĩ là cán bộ thôn, nên khách khí xa cách trả lời, “Không sao.”
Vài người kéo ông lão mà không giữ chặt, bị ông đẩy ra té ngã trên mặt đất, ông lão tựa như nổi điên, người đàn ông đang nói chuyện với Ý Thu thấy vậy đi qua đó, hét lớn, “Còn ở đây gây chuyện cái gì! Mau về nhà đi! Trong nhà còn có một thằng oan nghiệt đó kìa! Tôi nói nhé Viên Vinh Khai, Tiểu Lỗ là việc nhỏ, con trai ông mới là chuyện lớn kìa! Nếu nó giết người thật, thì dù nó có là cha hay là con đều phải đền mạng!”
Nói xong hợp sức với vài người kéo ông lão về nhà.
Chung Ý Thu ở bên cạnh nghe kinh hồn táng đảm, giết người á! Đền mạng à! Là con trai của ông lão, hay là cháu nội của ông lão đây? Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?
Ánh trăng soi sáng sân sau, Chung Ý Thu bắt đầu khiếp đảm chột dạ, chú Nghĩa rõ ràng bảo cậu qua cản bọn Tiêu Minh Dạ không được nhúng tay vào, kết quả là mình không cản mà còn dính vào luôn.
Cậu rón ra rón rén nhìn vào phòng qua cửa sổ, nhủ thầm nếu chú Nghĩa ngủ rồi thì tốt quá đi, đứng chưa được nửa phút đã nghe tiếng của chú Nghĩa gọi vào, “Vào đi……”
Cậu chột dạ đi vào, cúi đầu đứng ở mép giường, chú Nghĩa đợi một hồi lâu cũng không thấy cậu nói chuyện, chỉ chỉ cái ghế bảo cậu ngồi xuống, “Rốt cuộc sao rồi?”
Đêm nay, Chung Ý Thu như là đã trải qua một cơn ác mộng nguy hiểm, cậu lo cho Tiêu Minh Dạ, đường lên trấn vừa tối vừa gồ ghề, mà hắn lại lái xe, còn không mặc áo bông, mình hẳn là nên đi theo……
“Nói chuyện đi! Nghĩ cái gì đó?” Chú Nghĩa không chờ được nữa, giục cậu nói chuyện.
Chung Ý Thu bừng tỉnh, cẩn thận kể lại chuyện vừa nãy cho chú Nghĩa nghe, cậu không quen biết những người này, cũng không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng chú Nghĩa vừa nghe đã hiểu ngay, ông sợ mình sẽ dọa Chung Ý Thu sợ, nên im lặng một hồi lâu để thả lỏng cảm xúc rồi mới bình tĩnh nói: “Cháu ra đằng sau bưng một cục đá lớn lại đây, rồi lấy thêm hai cây xẻng và con dao phay, tối nay ngủ ở đây với chú.”
Chung Ý Thu kinh hoàng, tuy chú Nghĩa nói rất bình tĩnh, nhưng nghe ra được sự nguy hiểm trong đó, chỉ là không rõ rốt cuộc là vì cái gì? Có liên quan gì tới mình?
Cậu không nhúc nhích, cúi người nhặt lên bộ đồ rơi trên mặt đất, rồi mới nhẹ giọng hỏi, “Vì sao hả chú?”
Chú Nghĩa thở dài, biết không nói rõ ra thì cậu sẽ hỏi cho tới cùng, chú đơn giản nói với cậu, “Vừa rồi người nói chuyện với cháu là trưởng thôn của bọn chú Viên Vinh Công, Triệu Hồng Hoa là một người phụ nữ không đứng đắn, đã lang chạ với vài người đàn ông trong thôn, chồng nó là Viên Bảo Hà, ham ăn biếng làm, lại còn cục súc, chắc chắn đêm nay đã bắt gặp vợ nó lang chạ bên người khác, nghe cháu nói, chuyện đứa nhỏ có liên quan đến nó, đêm nay khẳng định nó sẽ bỏ chạy, trốn chạy thì cần tiền, cháu nói xem nó sẽ đi đâu kiếm tiền đây?”
Chung Ý Thu: “……”
Mỗi một chữ cậu đều có thể nghe hiểu, nhưng nói một hồi cậu cũng không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện xưa cơ chứ.
“Chạy nhanh đi! Trong nhà lúc này chỉ có một người bị liệt, còn cháu là người ngoài, phải chuẩn bị đi chứ!” Chú Nghĩa la.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.