Chương 7
Hổ Đầu Miêu Diện
17/11/2015
Tôi vươn tay ra, đợi sau khi không chạm được gì cả mới nhớ ra trạng thái 3D của mình bây giờ. Tôi nhíu mày buồn bực, nhưng ngay sau đó nhìn chằm chằm cái nút màu đỏ kia. Không biết qua bao lâu, tôi nghe được trong nhà truyền đến tiếng vang của chuông cửa, thành công. Ngay sau đó, một trận tiếng chân nhẹ nhàng đi về phía bên này, trái tim của tôi lại nhảy lên cổ họng. Đúng rồi, tôi nên nói gì với nàng? Hỏng bét, tôi còn chưa nghĩ ra lời gì cả.
Không đợi tôi suy nghĩ, cửa đã mở ra. Chỉ trong một lát như vậy, nàng cũng đã thay váy, trên người mặc một cái áo T-shirt màu trắng ra mở cửa, tôi còn thấy nàng buộc mái tóc dài lên. Sau khi nàng mở cửa ra, ánh mắt rơi lên người tôi đang đứng ngoài cửa sắt.
Quả thật, nàng quả thật nhìn thấy tôi, tôi lại một lần nữa xác định.
Nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, tôi không nói ra miệng được lời nào. Đối phương dường như không ngờ tôi sẽ ấn chuông cửa nhà nàng, cũng đứng yên không nhúc nhích ở trong nhà đưa mắt nhìn tôi.
Sau đó, nàng mở miệng trước: "... cô tìm tôi?" Nói xong, mặt hơi nghiêng sang bên trái.
Tôi nhìn thấy, dưới góc mắt phải của nàng có một nốt ruồi đen xinh xinh.
"Cô tìm tôi?" Dường như tưởng tôi không nghe rõ, nàng lại hỏi.
"Tôi..." Há miệng, không ngờ tôi phun ra một câu như vậy, "Tôi ở cách vách cô".
Nàng rõ ràng là bị câu nói không đầu không đuôi của tôi làm cho hồ đồ rồi, sau khi nhíu hai chân mày nhỏ nhắn, nàng chỉ lẳng lặng nhìn tôi, không nói lời nào. Lúc này, tôi phát hiện nàng đã cởi giày cao gót rồi, mà vẫn cao hơn tôi một chút. Buộc đuôi ngựa khiến khuôn mặt trắng nõn và lỗ tai xinh xinh lộ ra không sót chút nào, nàng như vậy lại càng lộ vẻ thanh thuần (trong sáng tinh khôi) hơn vừa rồi, chỉ là vẫn hơi có vẻ mỏi mệt.
Vẫn là nàng nở nụ cười mở miệng trước: "Tôi mới tới gần đây, cho nên... không quen người xung quanh lắm".
Thì ra là thế, trách không được trước kia tôi chưa từng thấy nàng.
"Tôi... cái kia", tôi dùng sức tươi cười, cố hết sức làm ình dễ coi một chút, "Tôi... tôi họ Lâm, tên Lâm Tấu, Tấu trong tiết tấu". Vừa nói xong, tôi liền chửi bản thân té tát trong lòng, tại sao phải tự giới thiệu? Rõ ràng chỉ là muốn xem thử nàng có thể thấy tôi không, nhưng bây giờ lại trở thành cuộc nói chuyện nhàm chán giữa hàng xóm, thật là khó hiểu.
"Tôi họ Hoa". Nàng ngược lại trả lời rất sảng khoái, trên mặt vẫn nở nụ cười hiền hòa như cũ, nhưng dường như cũng không có ý muốn nói tên đầy đủ cho tôi biết.
"Hoa trong Hoa Mộc Lan sao?" Để tránh đề tài bị cụt, tôi tiếp tục nói bừa, "Cái cô thay cha tòng quân ấy hả?"
Nàng cười cười, coi như là đáp lại câu nói đùa nho nhỏ của tôi.
Tôi vừa định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng nàng lại giành trước tôi một bước, khẽ nói: "Lâm tiểu thư, nếu không có việc gì, tôi phải làm việc..." Lệnh đuổi khách rất rõ ràng.
"Vậy... không quấy rầy cô". Tôi xấu hổ khẽ gật đầu, sau đó nhìn cánh cửa kia bị nàng đóng nhẹ.
Ngu ngơ ở trên hành lang trong chốc lát, tôi xám xịt mà trở lại trong nhà của mình. Lâm Tấu ngươi vừa rồi rốt cuộc làm gì thế? Tôi khẽ cắn môi, buồn bực một hồi vì biểu hiện ngu ngốc của mình. Sao tôi lại lấy từ tên kéo tới cô gái thay cha tòng quân chứ? Là đầu óc sau khi chết trở nên đần độn sao? Nhưng nói đi thì phải nói lại, ngoại trừ chủ đề nhàm chán như thế, tôi thật không biết nói gì với nàng mới tốt nữa. Chẳng lẽ định nói thật cho nàng biết "Thật ra tôi đã chết rồi, bây giờ đang ở trang thái mê mang, cho nên rất cần người khác tới an ủi một chút, mà người đó chính là cô" sao? Nếu thật nói như vậy, tôi dám chắc nàng sẽ lập tức đóng cửa lại sau đó báo cảnh sát.
Thở dài một hơi, tôi tới bên cửa sổ, trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Lại một ngày trôi qua, cho tới bây giờ còn chưa phát hiện hóa ra thời gian có thể trôi qua không đáng giá như vậy. Người chết, có lẽ không cần quý trọng thời gian.
Mặc dù cuộc đối thoại vừa rồi rất thất bại, nhưng cảm giác "Sợ hãi" xuất hiện ở trong hành lang lại sớm đã biến mất không thấy gì nữa. Hóa ra còn có người có thể nhìn thấy tôi, hóa ra tôi cũng không phải chỉ có một mình. Khó có thể khống chế kích động trong lòng, tôi hét to hai tiếng về phía phòng khách sau lưng để phát tiết vui vẻ trong lòng, nhưng ngay sau đó lại lập tức lâm vào trầm mặc. Cho dù nàng có thể thấy tôi thì sao? Việc này cũng không thể thay đổi sự thật tôi đã chết rồi. Nhưng mà, sao những người khác đều không nhìn thấy tôi, còn nàng lại có thể nhìn thấy? Nghĩ như vậy, tôi lại càng muốn đi tìm cô gái kia tâm sự, không làm gì cả, chỉ cần nói chuyện phiếm thôi. Có lẽ, tôi chỉ là muốn mượn sự trả lời của nàng để ình cảm giác tồn tại - cảm giác tồn tại ở thế giới này.
Cho dù chỉ có một người, chỉ cần nhìn thấy tôi, nghe được tôi nói, vậy tôi chính là tồn tại".
Xem hết "Nhật ký" ngày thứ hai, cả buổi chiều tôi không có lòng dạ nào làm việc. Với cả đám đơn đặt hàng trong màn hình máy tính, tôi ít nhất sót mười bảy lần, số liệu thống kê lại càng lộ lỗi sai chồng chất. Hết thảy những điều này, đều bởi vì một người mà trong "Nhật ký sau khi chết" nhắc tới, cô gái có nốt ruồi đen ở dưới góc mắt phải.
Sau khi tan việc, tôi đúng giờ xuất hiện trong Pub nổi tiếng của nhà nào đó ở trung tâm thành phố, chỉ vì phải gặp Tả Y Y. Đi vào trong quán bar tối tăm, tôi liếc mắt một cái liền thấy Tả đại tiểu thư ngồi ở bên quầy bar, nàng cũng nhìn thấy tôi, đang vẫy tay với tôi. Hôm nay trang phục của Tả Y Y khiến tôi thầm lấy làm kinh hãi, nàng bối mái tóc dài quăn lên, chỉ có mấy sợi bên cạnh rũ xuống tựa như vô tình, giống như cành liễu có thể trêu người ta. Nàng ở thời trung học phổ thông, cũng không phải là một nữ sinh biết cách ăn mặc, giống như tôi. Không biết trong mấy năm đại học và làm việc này xảy ra chuyện gì, gặp nhau lần nữa, nàng đã thành một cô gái thành thục, còn tôi thì vẫn dừng ở giai đoạn mặt trắng hướng lên trời.
Tả Y Y hôm nay, lại càng xinh đẹp lạ thường.
Sau khi tôi đến gần, Tả Y Y không thèm chú ý hình tượng chút nào mà cắn răng nói khẽ với tôi: "Cậu đến muộn". Ngữ khí nói chuyện cùng phong tình vạn chủng trên mặt nàng lúc này tạo thành đối lập rõ ràng.
"Không có", đưa di động cho nàng xem, tôi giải thích cho bản thân, "Vừa đúng 6h".
"Ít nói nhảm". Nàng nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Tôi ngồi ở bên cạnh nàng, sau khi đặt túi xách xuống, mặt không đổi sắc mà gọi một ly nước chanh. Ở trong quán bar uống nước chanh, là thói quen tốt tôi chưa bao giờ sửa. Không hút thuốc, không uống rượu, là tôn chỉ làm người trước sau như một của Nhạc Phạm tôi. Ở trước khi Tả Y Y chuyển tới thành phố này, tôi cũng không vào quán bar, chỉ biết ru rú trong nhà làm một trạch nữ đường đường chính chính. Còn Tả Y Y chính là người hướng dẫn tốt dẫn trạch nữ như tôi ra ổ chó, nàng mới đến nơi đây liền dẫn tôi đi quán bar khắp cả thành, nhưng mỗi một nhà đều khiến tôi phản cảm đến cực điểm. Mãi đến khi đi tới nhà này, trái ngược với hoàn cảnh ồn ào ầm ĩ xung quanh, thân là quán bar nhưng lại có sự tĩnh lặng của quán cà phê. Tôi nói với Tả Y Y là tôi rất thích bầu không khí ở đây, nên từ đó về sau, nơi này liền thành chỗ tiêu khiển thoải mái nhất vào tối mỗi tuần của hai người - tôi và Tả Y Y, ngoài ra không có ai nữa.
Tả Y Y nhấp một ngụm rượu trong tay nàng, nói với tôi: "Cậu không hỏi tớ hôm nay sao lại gọi cậu ra ngoài à?'
"Tiểu nhân sao dám hỏi", tôi nhận lấy nước chanh mà người phục vụ đưa tới, "Chuyện đại tiểu thư Tả Y Y an bài, cho tới bây giờ đều không cần lý do".
"Tớ không phải bảo cậu mặc dễ coi chút sao", Tả Y Y nhíu mày bất mãn, "Cậu mặc trên người là cái gì? Công phục?"
Tôi nhún vai: "Tả đại tiểu thư, hôm nay chính là thứ hai đó, vừa mới tan việc, không kịp thay đồ".
Nàng khẽ cười một tiếng, không nói lời nào. Tả Y Y hôm nay có chút kỳ lạ, cho dù là trang phục trên người hay là ngữ khí nói chuyện với tôi đều rất kỳ lạ. Nhớ rõ ngày hôm qua nàng gọi điện thoại tới, trái một câu "Chết chắc rồi", phải một câu "Chết chắc rồi", công lực đe dọa người khác không yếu kém chút nào. Còn hiện giờ, cây ớt Tứ Xuyên lại trở thành chú thỏ trắng trong truyện nhi đồng, tôi ngoại trừ không được tự nhiên thì vẫn là không được tự nhiên.
"Đợi tí nữa tớ muốn giới thiệu một người cho cậu biết". Chú thỏ trắng trong truyện nhi đồng đột nhiên mở miệng nói.
"Ai?" Tôi sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhìn chung quanh, "Ở đâu?"
Tả Y Y nói: "Tạm thời có việc, một tiếng sau mới đến".
"Vậy trong nửa tiếng này", tôi nhún vai, "Hai chị em chúng ta tâm sự một chút nhỉ?"
Nàng lại khẽ cười lạnh lùng: "Hai chị em?"
"Sao thế?" Tôi nhíu mày, Tả Y Y tối nay chắc chắn có chỗ nào đó không ổn.
"Vậy thì nói cho chị đây nghe thử xem", Tả Y Y lại xoay đầu lại, cười cực kỳ xinh đẹp nói, "Tâm sự của em".
Không muốn tiếp tục truy cứu hành vi quỷ dị của Tả Y Y rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, dù sao nàng luôn như thế, vì vậy tôi bắt đầu nói với nàng công việc gần đây của tôi, tăng ca khiến tôi sắp chết bất đắc kỳ tử, tiền lương ít khiến tôi ngay cả túi xách mới cũng không mua nổi. Tả Y Y chỉ im lặng lắng nghe, không nói lời nào.
Cuối cùng, tôi chuyển chủ đề, hỏi nàng: "Cậu có cho rằng trên thế giới có linh hồn không?
Không đợi tôi suy nghĩ, cửa đã mở ra. Chỉ trong một lát như vậy, nàng cũng đã thay váy, trên người mặc một cái áo T-shirt màu trắng ra mở cửa, tôi còn thấy nàng buộc mái tóc dài lên. Sau khi nàng mở cửa ra, ánh mắt rơi lên người tôi đang đứng ngoài cửa sắt.
Quả thật, nàng quả thật nhìn thấy tôi, tôi lại một lần nữa xác định.
Nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, tôi không nói ra miệng được lời nào. Đối phương dường như không ngờ tôi sẽ ấn chuông cửa nhà nàng, cũng đứng yên không nhúc nhích ở trong nhà đưa mắt nhìn tôi.
Sau đó, nàng mở miệng trước: "... cô tìm tôi?" Nói xong, mặt hơi nghiêng sang bên trái.
Tôi nhìn thấy, dưới góc mắt phải của nàng có một nốt ruồi đen xinh xinh.
"Cô tìm tôi?" Dường như tưởng tôi không nghe rõ, nàng lại hỏi.
"Tôi..." Há miệng, không ngờ tôi phun ra một câu như vậy, "Tôi ở cách vách cô".
Nàng rõ ràng là bị câu nói không đầu không đuôi của tôi làm cho hồ đồ rồi, sau khi nhíu hai chân mày nhỏ nhắn, nàng chỉ lẳng lặng nhìn tôi, không nói lời nào. Lúc này, tôi phát hiện nàng đã cởi giày cao gót rồi, mà vẫn cao hơn tôi một chút. Buộc đuôi ngựa khiến khuôn mặt trắng nõn và lỗ tai xinh xinh lộ ra không sót chút nào, nàng như vậy lại càng lộ vẻ thanh thuần (trong sáng tinh khôi) hơn vừa rồi, chỉ là vẫn hơi có vẻ mỏi mệt.
Vẫn là nàng nở nụ cười mở miệng trước: "Tôi mới tới gần đây, cho nên... không quen người xung quanh lắm".
Thì ra là thế, trách không được trước kia tôi chưa từng thấy nàng.
"Tôi... cái kia", tôi dùng sức tươi cười, cố hết sức làm ình dễ coi một chút, "Tôi... tôi họ Lâm, tên Lâm Tấu, Tấu trong tiết tấu". Vừa nói xong, tôi liền chửi bản thân té tát trong lòng, tại sao phải tự giới thiệu? Rõ ràng chỉ là muốn xem thử nàng có thể thấy tôi không, nhưng bây giờ lại trở thành cuộc nói chuyện nhàm chán giữa hàng xóm, thật là khó hiểu.
"Tôi họ Hoa". Nàng ngược lại trả lời rất sảng khoái, trên mặt vẫn nở nụ cười hiền hòa như cũ, nhưng dường như cũng không có ý muốn nói tên đầy đủ cho tôi biết.
"Hoa trong Hoa Mộc Lan sao?" Để tránh đề tài bị cụt, tôi tiếp tục nói bừa, "Cái cô thay cha tòng quân ấy hả?"
Nàng cười cười, coi như là đáp lại câu nói đùa nho nhỏ của tôi.
Tôi vừa định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng nàng lại giành trước tôi một bước, khẽ nói: "Lâm tiểu thư, nếu không có việc gì, tôi phải làm việc..." Lệnh đuổi khách rất rõ ràng.
"Vậy... không quấy rầy cô". Tôi xấu hổ khẽ gật đầu, sau đó nhìn cánh cửa kia bị nàng đóng nhẹ.
Ngu ngơ ở trên hành lang trong chốc lát, tôi xám xịt mà trở lại trong nhà của mình. Lâm Tấu ngươi vừa rồi rốt cuộc làm gì thế? Tôi khẽ cắn môi, buồn bực một hồi vì biểu hiện ngu ngốc của mình. Sao tôi lại lấy từ tên kéo tới cô gái thay cha tòng quân chứ? Là đầu óc sau khi chết trở nên đần độn sao? Nhưng nói đi thì phải nói lại, ngoại trừ chủ đề nhàm chán như thế, tôi thật không biết nói gì với nàng mới tốt nữa. Chẳng lẽ định nói thật cho nàng biết "Thật ra tôi đã chết rồi, bây giờ đang ở trang thái mê mang, cho nên rất cần người khác tới an ủi một chút, mà người đó chính là cô" sao? Nếu thật nói như vậy, tôi dám chắc nàng sẽ lập tức đóng cửa lại sau đó báo cảnh sát.
Thở dài một hơi, tôi tới bên cửa sổ, trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Lại một ngày trôi qua, cho tới bây giờ còn chưa phát hiện hóa ra thời gian có thể trôi qua không đáng giá như vậy. Người chết, có lẽ không cần quý trọng thời gian.
Mặc dù cuộc đối thoại vừa rồi rất thất bại, nhưng cảm giác "Sợ hãi" xuất hiện ở trong hành lang lại sớm đã biến mất không thấy gì nữa. Hóa ra còn có người có thể nhìn thấy tôi, hóa ra tôi cũng không phải chỉ có một mình. Khó có thể khống chế kích động trong lòng, tôi hét to hai tiếng về phía phòng khách sau lưng để phát tiết vui vẻ trong lòng, nhưng ngay sau đó lại lập tức lâm vào trầm mặc. Cho dù nàng có thể thấy tôi thì sao? Việc này cũng không thể thay đổi sự thật tôi đã chết rồi. Nhưng mà, sao những người khác đều không nhìn thấy tôi, còn nàng lại có thể nhìn thấy? Nghĩ như vậy, tôi lại càng muốn đi tìm cô gái kia tâm sự, không làm gì cả, chỉ cần nói chuyện phiếm thôi. Có lẽ, tôi chỉ là muốn mượn sự trả lời của nàng để ình cảm giác tồn tại - cảm giác tồn tại ở thế giới này.
Cho dù chỉ có một người, chỉ cần nhìn thấy tôi, nghe được tôi nói, vậy tôi chính là tồn tại".
Xem hết "Nhật ký" ngày thứ hai, cả buổi chiều tôi không có lòng dạ nào làm việc. Với cả đám đơn đặt hàng trong màn hình máy tính, tôi ít nhất sót mười bảy lần, số liệu thống kê lại càng lộ lỗi sai chồng chất. Hết thảy những điều này, đều bởi vì một người mà trong "Nhật ký sau khi chết" nhắc tới, cô gái có nốt ruồi đen ở dưới góc mắt phải.
Sau khi tan việc, tôi đúng giờ xuất hiện trong Pub nổi tiếng của nhà nào đó ở trung tâm thành phố, chỉ vì phải gặp Tả Y Y. Đi vào trong quán bar tối tăm, tôi liếc mắt một cái liền thấy Tả đại tiểu thư ngồi ở bên quầy bar, nàng cũng nhìn thấy tôi, đang vẫy tay với tôi. Hôm nay trang phục của Tả Y Y khiến tôi thầm lấy làm kinh hãi, nàng bối mái tóc dài quăn lên, chỉ có mấy sợi bên cạnh rũ xuống tựa như vô tình, giống như cành liễu có thể trêu người ta. Nàng ở thời trung học phổ thông, cũng không phải là một nữ sinh biết cách ăn mặc, giống như tôi. Không biết trong mấy năm đại học và làm việc này xảy ra chuyện gì, gặp nhau lần nữa, nàng đã thành một cô gái thành thục, còn tôi thì vẫn dừng ở giai đoạn mặt trắng hướng lên trời.
Tả Y Y hôm nay, lại càng xinh đẹp lạ thường.
Sau khi tôi đến gần, Tả Y Y không thèm chú ý hình tượng chút nào mà cắn răng nói khẽ với tôi: "Cậu đến muộn". Ngữ khí nói chuyện cùng phong tình vạn chủng trên mặt nàng lúc này tạo thành đối lập rõ ràng.
"Không có", đưa di động cho nàng xem, tôi giải thích cho bản thân, "Vừa đúng 6h".
"Ít nói nhảm". Nàng nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Tôi ngồi ở bên cạnh nàng, sau khi đặt túi xách xuống, mặt không đổi sắc mà gọi một ly nước chanh. Ở trong quán bar uống nước chanh, là thói quen tốt tôi chưa bao giờ sửa. Không hút thuốc, không uống rượu, là tôn chỉ làm người trước sau như một của Nhạc Phạm tôi. Ở trước khi Tả Y Y chuyển tới thành phố này, tôi cũng không vào quán bar, chỉ biết ru rú trong nhà làm một trạch nữ đường đường chính chính. Còn Tả Y Y chính là người hướng dẫn tốt dẫn trạch nữ như tôi ra ổ chó, nàng mới đến nơi đây liền dẫn tôi đi quán bar khắp cả thành, nhưng mỗi một nhà đều khiến tôi phản cảm đến cực điểm. Mãi đến khi đi tới nhà này, trái ngược với hoàn cảnh ồn ào ầm ĩ xung quanh, thân là quán bar nhưng lại có sự tĩnh lặng của quán cà phê. Tôi nói với Tả Y Y là tôi rất thích bầu không khí ở đây, nên từ đó về sau, nơi này liền thành chỗ tiêu khiển thoải mái nhất vào tối mỗi tuần của hai người - tôi và Tả Y Y, ngoài ra không có ai nữa.
Tả Y Y nhấp một ngụm rượu trong tay nàng, nói với tôi: "Cậu không hỏi tớ hôm nay sao lại gọi cậu ra ngoài à?'
"Tiểu nhân sao dám hỏi", tôi nhận lấy nước chanh mà người phục vụ đưa tới, "Chuyện đại tiểu thư Tả Y Y an bài, cho tới bây giờ đều không cần lý do".
"Tớ không phải bảo cậu mặc dễ coi chút sao", Tả Y Y nhíu mày bất mãn, "Cậu mặc trên người là cái gì? Công phục?"
Tôi nhún vai: "Tả đại tiểu thư, hôm nay chính là thứ hai đó, vừa mới tan việc, không kịp thay đồ".
Nàng khẽ cười một tiếng, không nói lời nào. Tả Y Y hôm nay có chút kỳ lạ, cho dù là trang phục trên người hay là ngữ khí nói chuyện với tôi đều rất kỳ lạ. Nhớ rõ ngày hôm qua nàng gọi điện thoại tới, trái một câu "Chết chắc rồi", phải một câu "Chết chắc rồi", công lực đe dọa người khác không yếu kém chút nào. Còn hiện giờ, cây ớt Tứ Xuyên lại trở thành chú thỏ trắng trong truyện nhi đồng, tôi ngoại trừ không được tự nhiên thì vẫn là không được tự nhiên.
"Đợi tí nữa tớ muốn giới thiệu một người cho cậu biết". Chú thỏ trắng trong truyện nhi đồng đột nhiên mở miệng nói.
"Ai?" Tôi sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhìn chung quanh, "Ở đâu?"
Tả Y Y nói: "Tạm thời có việc, một tiếng sau mới đến".
"Vậy trong nửa tiếng này", tôi nhún vai, "Hai chị em chúng ta tâm sự một chút nhỉ?"
Nàng lại khẽ cười lạnh lùng: "Hai chị em?"
"Sao thế?" Tôi nhíu mày, Tả Y Y tối nay chắc chắn có chỗ nào đó không ổn.
"Vậy thì nói cho chị đây nghe thử xem", Tả Y Y lại xoay đầu lại, cười cực kỳ xinh đẹp nói, "Tâm sự của em".
Không muốn tiếp tục truy cứu hành vi quỷ dị của Tả Y Y rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, dù sao nàng luôn như thế, vì vậy tôi bắt đầu nói với nàng công việc gần đây của tôi, tăng ca khiến tôi sắp chết bất đắc kỳ tử, tiền lương ít khiến tôi ngay cả túi xách mới cũng không mua nổi. Tả Y Y chỉ im lặng lắng nghe, không nói lời nào.
Cuối cùng, tôi chuyển chủ đề, hỏi nàng: "Cậu có cho rằng trên thế giới có linh hồn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.