Nhật Ký Sau Khi Sống Lại Của A Hoàn
Chương 2: Tỉnh Lại
Dư Phương
03/02/2024
"A Hoàn, A Hoàn, tỉnh tỉnh." Trong người cảm thấy lạnh như băng, nhưng Tề Hoàn lại cảm giác có một đôi tay ấm áp đang vuốt ve mặt nàng. Nàng từ từ mở mắt ra, thấy một khuôn mặt trẻ tuổi rất quen thuộc.
"Mẹ?" Nàng dè dặt hô một tiếng, rất sợ rằng người trước mắt chỉ là ảo ảnh.
Người phụ nữ dịu dàng cười nhẹ một tiếng: “Lại gặp ác mộng sao? Mẹ ở đây, A Hoàn ngoan, đừng sợ nhé."
Là nằm mơ...
Tề Hoàn thở hổn hển một hơi, giơ tay lau nước mắt trên mặt. Nàng lại mơ thấy chuyện kiếp trước, đã nửa tháng nay gần như tối nào nàng cũng nằm mơ, những chuyện xảy ra trong kiếp trước vô cùng rõ ràng trong đầu nàng, nỗi đau đớn hối hận trong tim vẫn chưa biến mất.
Chỉ là nàng vẫn chưa thể tin nổi rằng nàng có cơ hội sống lại một lần nữa.
"Mẹ...” Nàng nhẹ nhàng hô một tiếng, đôi môi hơi trắng bệch, ngón tay mảnh khánh trắng nõn khẽ run, mẹ trong giấc mơ không thể nào chạm vào được đang ở bên cạnh nàng, nàng vội vàng ngồi dậy, ôm chặt lấy Lục thị, nước mắt không nhịn được sắp tràn mi.
Lục thị dịu dàng nhẹ giọng dỗ dành con gái, một tay vỗ nhẹ sau lưng Tề Hoàn: “Nửa tháng nay sao con cứ luôn gặp ác mộng thế, xem ra ngày mai phải đi miếu Bình An cầu phúc mới được."
"Mẹ, con không sao, chỉ là ngủ hơi sâu, nên mới có thể gặp ác mộng.” Tề Hoàn vội vàng lắc đầu, nàng hơi sợ khi thấy Thần Phật, nàng rõ ràng đã chết nhưng bây giờ lại còn sống, thậm chí còn trở lại lúc mười hai tuổi. Nàng sợ sau khi nhìn thấy Thần Phật, Thần Phật sẽ nhìn thấu linh hồn trong cơ thể nàng, nói không chừng sẽ biến tất cả về như cũ.
Nàng không muốn chết đau đớn như vậy, nàng muốn sống thật tốt.
"Trên người ướt đẫm mồ hôi cả rồi." Lục thị sờ phía sau lưng ướt sũng của Tề Hoàn, quay đầu sai nha hoàn: “Nghênh Hà, lấy một bộ xiêm y tới đây cho tiểu thư."
Nghênh Hà là đại nha hoàn bên cạnh Lục thị, Tề Hoàn ngẩng đầu nhìn Nghênh Hà, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Tốt quá rồi, tất cả người trong ký ức đã rời nàng đi đều ở bên cạnh nàng, trong lòng nàng ngập tràn cảm kích với ông trời.
"Vâng, phu nhân.” Nghênh Hà đáp, rất nhanh đã lấy ra một bộ xiêm y sạch sẽ từ tủ gỗ Lê Hoa, tự mình hầu hạ Tề Hoàn thay váy áo đã ướt đẫm mồ hôi. Hiện giờ Tề Hoàn cũng có một nha hoàn hầu hạ tên là Ngân Hạnh, lúc này cô ta cũng không ở trong phòng mà đã bị Lục thị sai đến phòng bếp nhỏ lấy đồ ăn sáng cho Tề Hoàn rồi.
Ngân Hạnh này... Tề Hoàn nghĩ đến cô ta, đáy mắt thoáng qua tia thất vọng.
Sau khi Lục thị tạ thế, Ngân Hạnh lập tức bị Dương Quân Nhu mua chuộc bỏ thuốc vào trong đồ ăn của nàng làm nàng ngủ mê man mấy ngày, bên phía Ninh phủ cho rằng nàng bị bệnh nặng, kiên quyết muốn từ hôn. Sau đó Tề Như được ghi dưới danh của Dương Quân Nhu đã thay nàng gả cho thế tử An Viễn hầu.
Đó cũng đã là chuyện cũ trước đây, dù nàng đã từng oán hận bi thống thế nào, thì lúc nàng chết đi, cũng đã chôn theo sinh mạng của nàng ở kiếp trước rồi.
Đã có cơ hội sống lại, nàng nên quý trọng nó, cho dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn buông xuôi nhưng nàng cũng không muốn mang theo thù hận sống tiếp. Chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, chỉ cần nàng cẩn thận tránh đi thì tất cả oán hận cũng sẽ không bắt đầu.
Bây giờ nàng mới mười hai tuổi, bởi vì thân thể mẹ không tốt, nên nửa tháng trước đã tới biệt viện ở thành Cẩm Châu có khí hậu thoải mái dưỡng bệnh, định qua mùa đông sang năm mới về nhà ở kinh thành.
Sau khi mẹ sinh nàng thì không thể mang thai được nữa, dù di nương trong phủ đã sinh được thứ tử song cha vẫn tôn trọng mẹ như cũ, đối xử không tệ với đích nữ duy nhất là nàng, chuyện này với cha trọng nam khinh nữ đã là rất khó có được rồi.
Chẳng qua Tề Hoàn biết rõ rằng, cha vẫn hi vọng mẹ có thể sinh đích trưởng tử cho ông ta.
Nàng không biết mình có thể thay đổi vận mệnh vốn có hay không nhưng ít ra có thể cố gắng thử một lần, hiện giờ còn chưa gặp được Dương Quân Nhu, nàng vẫn chưa phải là tiểu thư bị quên lãng ở Tề gia, tất cả còn có cơ hội.
"Tiểu thư hình như đã cao hơn một chút.” Nghênh Hà thay Tề Hoàn buộc đai lưng, mặt tươi cười nói, cắt ngang suy nghĩ của Tề Hoàn.
Tề Hoàn hồi hồn, nhìn thiếu nữ có gương mặt như hoa lê trong gương. Dáng vẻ của nàng lúc này là giai đoạn mới lớn, da mặt mềm mịn trắng nõn nà đến nỗi như có thể véo ra nước, thân hình mảnh khảnh, trước ngực khẽ nhô lên... Bộ dạng trẻ con non nớt của bản thân như vậy đã chỉ còn là trí nhớ mơ hồ, hôm nay nhìn lại, lại có mấy phần chua xót.
"Con gái mười tám sẽ thay đổi, con ta đã trưởng thành rồi." Lục thị đi đến bên cạnh Tề Hoàn, dịu dàng nhìn con gái của mình, trong đáy mắt tràn đầy tự hào.
"Mẹ là đại mỹ nhân, con gái tất nhiên sẽ là tiểu mỹ nhân rồi ạ." Tề Hoàn ngọt ngào làm nũng. Nàng quyết định không nhớ lại những đau khổ không thể chịu nổi trong kiếp trước kia nữa, mà sẽ sống một cách vui vui vẻ vẻ, làm đứa con gái ngoan ngoãn hiền lành của mẹ, không để bản thân sống trong thù hận nữa.
Lục thị cười khẽ, cưng chiều chạm chóp mũi Tề Hoàn một cái: “Không biết xấu hổ, có cô gái nào tự khen mình cơ chứ.?"
"Những gì con nói đều là thật mà, ngươi thấy đúng không?” Tề Hoàn cười hỏi Nghênh Hà.
Nghênh Hà che miệng cười khẽ: “Tiểu thư nói rất đúng, phu nhân là đại mỹ nhân, tiểu thư là tiểu mỹ nhân.”
Tề Hoàn đưa ánh mắt “Mẹ thấy không, con nói đâu có sai” mà nhìn Lục thị, chọc Lục thị cười.
"Phu nhân, tiểu thư, đồ ăn sáng đã đến rồi." Rèm len dạ đỏ thắm khẽ động, bóng dáng của Ngân Hạnh đã xuất hiện trước mặt Tề Hoàn, giọng nói trong trẻo, hành lễ.
Nụ cười nơi khóe miệng Tề Hoàn khẽ ngưng lại, giương mắt nhìn sang, đập vào mắt chính là dáng vẻ xinh đẹp kiều hoa như nước của Ngân Hạnh bộ dạng xinh đẹp, nha hoàn nhan sắc như vậy sao có thể cam tâm hầu hạ cả đời bên cạnh nàng chứ...
Kiếp trước sao nàng lại khờ dại cho là Ngân Hạnh không có dã tâm, không có lòng riêng?
"Tiểu thư, người sao vậy?" Ngân Hạnh thắc mắc nhìn Tề Hoàn, cúi đầu nhìn nhìn bản thân, cho là trên người mình dính thứ gì đó.
"Không có gì, chẳng qua cảm thấy Ngân Hạnh ngươi ngày càng xinh đẹp thôi.” Tề Hoàn mỉm cười, kéo Lục thị ngồi xuống ghế tròn.
Lục thị cười nói: “Được rồi được rồi, đừng có thấy ai cũng nói đẹp, Ngân Hạnh, mang đồ ăn sáng lên cho tiểu thư đi."
Ngân Hạnh đáp một tiếng, tay chân lanh lẹ đặt đồ ăn sáng lên bàn gỗ lim: “Tiểu thư mấy ngày nay không ăn được nhiều, phòng bếp có quả đầm mới làm, nên nô tỳ mang một ít tới đây, tiểu thư thử xem mùi vị có hợp hay không."
Tề Hoàn uống một ngụm cháo trắng, nhẹ nói: “Mùi vị cũng được."
Lục thị thấy con gái ăn hết bát cháo, khẩu vị xem ra khá hơn hôm qua nhiều, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ngày mai phải đi đến miếu Bình An, A Hoàn, con cũng đi với ta."
"Có thể không đi được không ạ?" Tề Hoàn thầm giật mình, vội vàng lắc đầu: “Con gái không muốn đi."
"Vậy thì không được, từ sau khi tới thành Cẩm Châu thân thể của con không được tốt, chắc chắn là do khí hậu không hợp. Ta nghe nói, phàm là những người không hợp khí hậu đến miếu Bình An cầu nước bình an uống, thì thân thể có gì không thoải mái đều biến mất." Giọng điệu Lục thị kiên quyết, không để Tề Hoàn từ chối.
Đáy mắt Tề Hoàn thoáng chút căng thẳng, trước kia nàng không tin thần linh, bây giờ trong lòng lại hơi lo lắng.
"Mẹ?" Nàng dè dặt hô một tiếng, rất sợ rằng người trước mắt chỉ là ảo ảnh.
Người phụ nữ dịu dàng cười nhẹ một tiếng: “Lại gặp ác mộng sao? Mẹ ở đây, A Hoàn ngoan, đừng sợ nhé."
Là nằm mơ...
Tề Hoàn thở hổn hển một hơi, giơ tay lau nước mắt trên mặt. Nàng lại mơ thấy chuyện kiếp trước, đã nửa tháng nay gần như tối nào nàng cũng nằm mơ, những chuyện xảy ra trong kiếp trước vô cùng rõ ràng trong đầu nàng, nỗi đau đớn hối hận trong tim vẫn chưa biến mất.
Chỉ là nàng vẫn chưa thể tin nổi rằng nàng có cơ hội sống lại một lần nữa.
"Mẹ...” Nàng nhẹ nhàng hô một tiếng, đôi môi hơi trắng bệch, ngón tay mảnh khánh trắng nõn khẽ run, mẹ trong giấc mơ không thể nào chạm vào được đang ở bên cạnh nàng, nàng vội vàng ngồi dậy, ôm chặt lấy Lục thị, nước mắt không nhịn được sắp tràn mi.
Lục thị dịu dàng nhẹ giọng dỗ dành con gái, một tay vỗ nhẹ sau lưng Tề Hoàn: “Nửa tháng nay sao con cứ luôn gặp ác mộng thế, xem ra ngày mai phải đi miếu Bình An cầu phúc mới được."
"Mẹ, con không sao, chỉ là ngủ hơi sâu, nên mới có thể gặp ác mộng.” Tề Hoàn vội vàng lắc đầu, nàng hơi sợ khi thấy Thần Phật, nàng rõ ràng đã chết nhưng bây giờ lại còn sống, thậm chí còn trở lại lúc mười hai tuổi. Nàng sợ sau khi nhìn thấy Thần Phật, Thần Phật sẽ nhìn thấu linh hồn trong cơ thể nàng, nói không chừng sẽ biến tất cả về như cũ.
Nàng không muốn chết đau đớn như vậy, nàng muốn sống thật tốt.
"Trên người ướt đẫm mồ hôi cả rồi." Lục thị sờ phía sau lưng ướt sũng của Tề Hoàn, quay đầu sai nha hoàn: “Nghênh Hà, lấy một bộ xiêm y tới đây cho tiểu thư."
Nghênh Hà là đại nha hoàn bên cạnh Lục thị, Tề Hoàn ngẩng đầu nhìn Nghênh Hà, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Tốt quá rồi, tất cả người trong ký ức đã rời nàng đi đều ở bên cạnh nàng, trong lòng nàng ngập tràn cảm kích với ông trời.
"Vâng, phu nhân.” Nghênh Hà đáp, rất nhanh đã lấy ra một bộ xiêm y sạch sẽ từ tủ gỗ Lê Hoa, tự mình hầu hạ Tề Hoàn thay váy áo đã ướt đẫm mồ hôi. Hiện giờ Tề Hoàn cũng có một nha hoàn hầu hạ tên là Ngân Hạnh, lúc này cô ta cũng không ở trong phòng mà đã bị Lục thị sai đến phòng bếp nhỏ lấy đồ ăn sáng cho Tề Hoàn rồi.
Ngân Hạnh này... Tề Hoàn nghĩ đến cô ta, đáy mắt thoáng qua tia thất vọng.
Sau khi Lục thị tạ thế, Ngân Hạnh lập tức bị Dương Quân Nhu mua chuộc bỏ thuốc vào trong đồ ăn của nàng làm nàng ngủ mê man mấy ngày, bên phía Ninh phủ cho rằng nàng bị bệnh nặng, kiên quyết muốn từ hôn. Sau đó Tề Như được ghi dưới danh của Dương Quân Nhu đã thay nàng gả cho thế tử An Viễn hầu.
Đó cũng đã là chuyện cũ trước đây, dù nàng đã từng oán hận bi thống thế nào, thì lúc nàng chết đi, cũng đã chôn theo sinh mạng của nàng ở kiếp trước rồi.
Đã có cơ hội sống lại, nàng nên quý trọng nó, cho dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn buông xuôi nhưng nàng cũng không muốn mang theo thù hận sống tiếp. Chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, chỉ cần nàng cẩn thận tránh đi thì tất cả oán hận cũng sẽ không bắt đầu.
Bây giờ nàng mới mười hai tuổi, bởi vì thân thể mẹ không tốt, nên nửa tháng trước đã tới biệt viện ở thành Cẩm Châu có khí hậu thoải mái dưỡng bệnh, định qua mùa đông sang năm mới về nhà ở kinh thành.
Sau khi mẹ sinh nàng thì không thể mang thai được nữa, dù di nương trong phủ đã sinh được thứ tử song cha vẫn tôn trọng mẹ như cũ, đối xử không tệ với đích nữ duy nhất là nàng, chuyện này với cha trọng nam khinh nữ đã là rất khó có được rồi.
Chẳng qua Tề Hoàn biết rõ rằng, cha vẫn hi vọng mẹ có thể sinh đích trưởng tử cho ông ta.
Nàng không biết mình có thể thay đổi vận mệnh vốn có hay không nhưng ít ra có thể cố gắng thử một lần, hiện giờ còn chưa gặp được Dương Quân Nhu, nàng vẫn chưa phải là tiểu thư bị quên lãng ở Tề gia, tất cả còn có cơ hội.
"Tiểu thư hình như đã cao hơn một chút.” Nghênh Hà thay Tề Hoàn buộc đai lưng, mặt tươi cười nói, cắt ngang suy nghĩ của Tề Hoàn.
Tề Hoàn hồi hồn, nhìn thiếu nữ có gương mặt như hoa lê trong gương. Dáng vẻ của nàng lúc này là giai đoạn mới lớn, da mặt mềm mịn trắng nõn nà đến nỗi như có thể véo ra nước, thân hình mảnh khảnh, trước ngực khẽ nhô lên... Bộ dạng trẻ con non nớt của bản thân như vậy đã chỉ còn là trí nhớ mơ hồ, hôm nay nhìn lại, lại có mấy phần chua xót.
"Con gái mười tám sẽ thay đổi, con ta đã trưởng thành rồi." Lục thị đi đến bên cạnh Tề Hoàn, dịu dàng nhìn con gái của mình, trong đáy mắt tràn đầy tự hào.
"Mẹ là đại mỹ nhân, con gái tất nhiên sẽ là tiểu mỹ nhân rồi ạ." Tề Hoàn ngọt ngào làm nũng. Nàng quyết định không nhớ lại những đau khổ không thể chịu nổi trong kiếp trước kia nữa, mà sẽ sống một cách vui vui vẻ vẻ, làm đứa con gái ngoan ngoãn hiền lành của mẹ, không để bản thân sống trong thù hận nữa.
Lục thị cười khẽ, cưng chiều chạm chóp mũi Tề Hoàn một cái: “Không biết xấu hổ, có cô gái nào tự khen mình cơ chứ.?"
"Những gì con nói đều là thật mà, ngươi thấy đúng không?” Tề Hoàn cười hỏi Nghênh Hà.
Nghênh Hà che miệng cười khẽ: “Tiểu thư nói rất đúng, phu nhân là đại mỹ nhân, tiểu thư là tiểu mỹ nhân.”
Tề Hoàn đưa ánh mắt “Mẹ thấy không, con nói đâu có sai” mà nhìn Lục thị, chọc Lục thị cười.
"Phu nhân, tiểu thư, đồ ăn sáng đã đến rồi." Rèm len dạ đỏ thắm khẽ động, bóng dáng của Ngân Hạnh đã xuất hiện trước mặt Tề Hoàn, giọng nói trong trẻo, hành lễ.
Nụ cười nơi khóe miệng Tề Hoàn khẽ ngưng lại, giương mắt nhìn sang, đập vào mắt chính là dáng vẻ xinh đẹp kiều hoa như nước của Ngân Hạnh bộ dạng xinh đẹp, nha hoàn nhan sắc như vậy sao có thể cam tâm hầu hạ cả đời bên cạnh nàng chứ...
Kiếp trước sao nàng lại khờ dại cho là Ngân Hạnh không có dã tâm, không có lòng riêng?
"Tiểu thư, người sao vậy?" Ngân Hạnh thắc mắc nhìn Tề Hoàn, cúi đầu nhìn nhìn bản thân, cho là trên người mình dính thứ gì đó.
"Không có gì, chẳng qua cảm thấy Ngân Hạnh ngươi ngày càng xinh đẹp thôi.” Tề Hoàn mỉm cười, kéo Lục thị ngồi xuống ghế tròn.
Lục thị cười nói: “Được rồi được rồi, đừng có thấy ai cũng nói đẹp, Ngân Hạnh, mang đồ ăn sáng lên cho tiểu thư đi."
Ngân Hạnh đáp một tiếng, tay chân lanh lẹ đặt đồ ăn sáng lên bàn gỗ lim: “Tiểu thư mấy ngày nay không ăn được nhiều, phòng bếp có quả đầm mới làm, nên nô tỳ mang một ít tới đây, tiểu thư thử xem mùi vị có hợp hay không."
Tề Hoàn uống một ngụm cháo trắng, nhẹ nói: “Mùi vị cũng được."
Lục thị thấy con gái ăn hết bát cháo, khẩu vị xem ra khá hơn hôm qua nhiều, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ngày mai phải đi đến miếu Bình An, A Hoàn, con cũng đi với ta."
"Có thể không đi được không ạ?" Tề Hoàn thầm giật mình, vội vàng lắc đầu: “Con gái không muốn đi."
"Vậy thì không được, từ sau khi tới thành Cẩm Châu thân thể của con không được tốt, chắc chắn là do khí hậu không hợp. Ta nghe nói, phàm là những người không hợp khí hậu đến miếu Bình An cầu nước bình an uống, thì thân thể có gì không thoải mái đều biến mất." Giọng điệu Lục thị kiên quyết, không để Tề Hoàn từ chối.
Đáy mắt Tề Hoàn thoáng chút căng thẳng, trước kia nàng không tin thần linh, bây giờ trong lòng lại hơi lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.