Chương 1: Nam thần họ Thẩm lạnh chết người
Tiêu An Nhã
12/08/2017
Khung cảnh mịt mờ giữa một khu rừng tối, một người đàn ông toàn thân y phục dạ hành trên tay cầm một nhuyễn kiếm dính máu tươi.
Anh lạnh lùng nhìn xung quanh sau đó nở nụ cười lạnh: " Tiết Du, ta biết ngươi ở đó, mau lăn ra đây cho ta." Giọng nói của anh lạnh lùng, đôi mắt lại trầm tĩnh như nước khiến cho người khác lại có cảm giác anh quá điên cuồng.
Ở giữa không trung xuất hiện một tiếng cười thanh thuý của một cô gái, một tiếng cười đầy cuồng ngạo của một kẻ kiêu ngạo, cô ta từ trong bóng tối xuất hiện, y phục màu đỏ thẩm phất mạnh trong gió:
" Dực Hạo, ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay." Giọng nói của cô ta mang vài phầm châm biến, gương mắt xinh đẹp lại trở nên vặn vẹo khác thường.
Ánh mắt của anh loé lên một tia thống khổ nhìn về phía người con gái kia: " Thì ra là nàng?"
Hồng y đột nhiên im lặng không nói gì, khoé mắt cô hơi đỏ nhưng giọng nói của cô vẫn cay nghiệt như vậy: " Rất ngạc nhiên khi ta là Tiết Du sao?"
" Phải, ta không nghĩ đến người nằm cùng giường với mình ba năm lại xem ta như kẻ thù hận không thể đạp chết."
" Câm miệng." Cô ta rút kiếm bên hông đâm mạnh về phía anh, nhưng anh không né tránh mà im lặng nhắm.
Một kiếm kia xuyên mạnh qua lồng ngực, huyết nhục mơ hồ bắn lên cả gương mặt của Tiết Du.
Gương mặt Tiết Du không thể tin nhìn người đàn ông nở nụ cười thản nhiên trước mắt, anh không còn là vị vương gia cuồng ngạo, cũng không còn là Chiến Thần, hiện tại chỉ là một kẻ si tình mà thôi.
Bàn tay anh rung rẩy xoa lên gò má của Tiết Du, khoé miệng anh khó khăn nhếch lên một nụ cười ôn nhu giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt: " Xin lỗi..." nhìn bóng dáng anh như diều đứt dây gã xuống khiến cho Tiết Du hối hận ôm lấy anh: " Dực Hạo, tại sao chàng không đỡ, tại sao chứ, đi ta đưa chàng đi gặp Quỷ Y."
" CẮT, QUA." một tiếng hô ngừng của đạo diễn khiến cho người đàn ông một giây trước đang nằm trong vòng tay của cô gái kia bật dậy. Anh không thèm nhìn cô gái dưới đất cứ thế bỏ đi bỏ lại một đám người ngây ngẩn nhìn theo bóng lưng của anh.
Nam thần đúng là nam thần, một phút trước là một người thâm tình, thì một phút sau lại biến thành người lãnh tình.
Sau khi thay đồ xong Thẩm Thừa Vũ quay lại bộ dáng trầm mặc lạnh lùng, một thân âu phục, gương mặt không cảm xúc vậy mà đốn ngã bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Thẩm Thừa Vũ đi hơi gật đầu với đạo diễn, đạo diễn cười lớn vui vẻ nói: " Thẩm ảnh đế, đây đã là cảnh cuối, vất vả cho anh rồi, nhờ anh mà tiến triển quay nhanh vượt bậc, nếu có cơ hội mong sẽ được cùng anh hợp tác."
" Được, có cơ hội sẽ cùng hợp tác. Tôi còn có việc, xin phép đi trước." Thẩm Thừa Vũ cười nói.
Nhưng chưa kịp đợi anh rời bước đi thì một bóng dáng từ đâu chạy vào, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của anh trước ánh mắt ngỡ ngàn của mọi người, cô gái kia dùng giọng điệu mười phần nũng nịu nói với anh: " Thẩm tiền bối, hôm nay là cảnh quay cuối cùng trước khi phim đóng máy, để chúc mừng cho sự cố gắng cho hai tháng qua của chúng ta, tổ làm phim mở một bữa tiệc, tiền bối cũng không thể cứ như vậy bỏ về được."
Thì ra cô ta là Hà Mỹ Mỹ nhận vai Tiết Du lúc nãy, cô ta là một diễn viên mới có nhan sắc, có tài năng và cũng có tâm kế nên thành công có được vai nữ chính trong bộ phim này, cô ta cứ nghĩ hai tháng trong chuyến quay phim này sẽ có cách quyến rũ Nam Thần hoàng kim giới giải trí nhưng cô ta không ngờ đến anh lại là một khôi gỗ không thể gọt được theo ý của cô ta, bất quá lần này cô ta có kế khác hay hơn nhiều.
Đạo diễn nhìn bộ dáng lẳng lơ của Hà Mỹ Mỹ lại nhìn ánh mắt càng ngày càng lạnh của Thẩm Thừa Vũ thì biết điều trốn đi chổ khác.
Ông cũng nghe không ít tin đồn về vị ảnh đế lạnh chết người này, hơn nữa nghe nói vị ảnh đế này không thích phụ nữ cùng anh đi quá giới hạng nếu không một ánh mắt của anh cũng lập tức khiến kẻ kia biến mất khỏi giới giải trí, hiện tại ông xin tha thiết cầu vận may cho cô gái xinh đẹp này.
Và đúng như ông dự đoán, chưa đầy một giây sau, Thẩm Thừa Vũ đã không khách khí đẩy tay của Hà Mỹ Mỹ ra khỏi người, sau đó cầm một cái khăn tay mà quản lý đưa cho anh chà mạnh lên chổ của cô ta vừa chạm qua, ánh mắt của anh thập phần ghét, sau khi lau xong thì không khách khí quăng đi, anh lạnh lùng nói: " Tôi còn có chuyến bay, nếu không phải tại cô NG quá nhiều lần cho cảnh cuối cùng này thì tôi cũng không bị muộn chuyến bay." Nói xong anh quay qua nói với mọi người trong phòng: " Tôi cũng rất muốn đi bữa tiệc này, nhưng tôi còn khá nhiều lịch trình chưa xử lý xong, vậy đợi sau khi phim khởi chiếu thành công, có dịp tôi sẽ mời mọi người một bữa."
Nghe lời giải thích của anh thì mọi người thập phần mát gan cười xoà nói:
" Không vấn đề gì, tuy có hơi thất vọng nhưng Thẩm ảnh đế có lịch trình bận rộn, khi khác cũng được mà." Sau đó mọi người dùng ánh mắt sắc như đao nhìn Hà Mỹ Mỹ, trên đó viết rõ ràng là: Không biết tự lượng sức, thẩm ảnh đế cũng không như cô, ảnh đế là chức nghiệp bận rộn cỡ nào chứ.
" Vậy tôi đi trước." Thẩm Thừa Vũ hài lòng gật đầu với mọi người. Sau đó anh cởi khoác quăng cho quản lý của mình: " Quăng nó đi, nó bẩn rồi."
Thất cả các cô gái trong đoàn phim đều oà lên: thật soái, thật khốc, không hổ là Nam Thần, đẹp trai quá đi mất. Nam thần ơi, lấy em đi...
Lại nhìn qua Hà Mỹ Mỹ chỉ thấy cô ta hiện tại khoé mắt hơi hoe đỏ, tuỳ thời có thể khóc ngay.
Từ khi bị anh từ chối gương mặt của Hà Mỹ Mỹ hết trắng rồi lại xanh giờ nghe lời anh nói thì cô ta hận không thể cho anh một tát...
Anh lạnh lùng nhìn xung quanh sau đó nở nụ cười lạnh: " Tiết Du, ta biết ngươi ở đó, mau lăn ra đây cho ta." Giọng nói của anh lạnh lùng, đôi mắt lại trầm tĩnh như nước khiến cho người khác lại có cảm giác anh quá điên cuồng.
Ở giữa không trung xuất hiện một tiếng cười thanh thuý của một cô gái, một tiếng cười đầy cuồng ngạo của một kẻ kiêu ngạo, cô ta từ trong bóng tối xuất hiện, y phục màu đỏ thẩm phất mạnh trong gió:
" Dực Hạo, ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay." Giọng nói của cô ta mang vài phầm châm biến, gương mắt xinh đẹp lại trở nên vặn vẹo khác thường.
Ánh mắt của anh loé lên một tia thống khổ nhìn về phía người con gái kia: " Thì ra là nàng?"
Hồng y đột nhiên im lặng không nói gì, khoé mắt cô hơi đỏ nhưng giọng nói của cô vẫn cay nghiệt như vậy: " Rất ngạc nhiên khi ta là Tiết Du sao?"
" Phải, ta không nghĩ đến người nằm cùng giường với mình ba năm lại xem ta như kẻ thù hận không thể đạp chết."
" Câm miệng." Cô ta rút kiếm bên hông đâm mạnh về phía anh, nhưng anh không né tránh mà im lặng nhắm.
Một kiếm kia xuyên mạnh qua lồng ngực, huyết nhục mơ hồ bắn lên cả gương mặt của Tiết Du.
Gương mặt Tiết Du không thể tin nhìn người đàn ông nở nụ cười thản nhiên trước mắt, anh không còn là vị vương gia cuồng ngạo, cũng không còn là Chiến Thần, hiện tại chỉ là một kẻ si tình mà thôi.
Bàn tay anh rung rẩy xoa lên gò má của Tiết Du, khoé miệng anh khó khăn nhếch lên một nụ cười ôn nhu giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt: " Xin lỗi..." nhìn bóng dáng anh như diều đứt dây gã xuống khiến cho Tiết Du hối hận ôm lấy anh: " Dực Hạo, tại sao chàng không đỡ, tại sao chứ, đi ta đưa chàng đi gặp Quỷ Y."
" CẮT, QUA." một tiếng hô ngừng của đạo diễn khiến cho người đàn ông một giây trước đang nằm trong vòng tay của cô gái kia bật dậy. Anh không thèm nhìn cô gái dưới đất cứ thế bỏ đi bỏ lại một đám người ngây ngẩn nhìn theo bóng lưng của anh.
Nam thần đúng là nam thần, một phút trước là một người thâm tình, thì một phút sau lại biến thành người lãnh tình.
Sau khi thay đồ xong Thẩm Thừa Vũ quay lại bộ dáng trầm mặc lạnh lùng, một thân âu phục, gương mặt không cảm xúc vậy mà đốn ngã bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Thẩm Thừa Vũ đi hơi gật đầu với đạo diễn, đạo diễn cười lớn vui vẻ nói: " Thẩm ảnh đế, đây đã là cảnh cuối, vất vả cho anh rồi, nhờ anh mà tiến triển quay nhanh vượt bậc, nếu có cơ hội mong sẽ được cùng anh hợp tác."
" Được, có cơ hội sẽ cùng hợp tác. Tôi còn có việc, xin phép đi trước." Thẩm Thừa Vũ cười nói.
Nhưng chưa kịp đợi anh rời bước đi thì một bóng dáng từ đâu chạy vào, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của anh trước ánh mắt ngỡ ngàn của mọi người, cô gái kia dùng giọng điệu mười phần nũng nịu nói với anh: " Thẩm tiền bối, hôm nay là cảnh quay cuối cùng trước khi phim đóng máy, để chúc mừng cho sự cố gắng cho hai tháng qua của chúng ta, tổ làm phim mở một bữa tiệc, tiền bối cũng không thể cứ như vậy bỏ về được."
Thì ra cô ta là Hà Mỹ Mỹ nhận vai Tiết Du lúc nãy, cô ta là một diễn viên mới có nhan sắc, có tài năng và cũng có tâm kế nên thành công có được vai nữ chính trong bộ phim này, cô ta cứ nghĩ hai tháng trong chuyến quay phim này sẽ có cách quyến rũ Nam Thần hoàng kim giới giải trí nhưng cô ta không ngờ đến anh lại là một khôi gỗ không thể gọt được theo ý của cô ta, bất quá lần này cô ta có kế khác hay hơn nhiều.
Đạo diễn nhìn bộ dáng lẳng lơ của Hà Mỹ Mỹ lại nhìn ánh mắt càng ngày càng lạnh của Thẩm Thừa Vũ thì biết điều trốn đi chổ khác.
Ông cũng nghe không ít tin đồn về vị ảnh đế lạnh chết người này, hơn nữa nghe nói vị ảnh đế này không thích phụ nữ cùng anh đi quá giới hạng nếu không một ánh mắt của anh cũng lập tức khiến kẻ kia biến mất khỏi giới giải trí, hiện tại ông xin tha thiết cầu vận may cho cô gái xinh đẹp này.
Và đúng như ông dự đoán, chưa đầy một giây sau, Thẩm Thừa Vũ đã không khách khí đẩy tay của Hà Mỹ Mỹ ra khỏi người, sau đó cầm một cái khăn tay mà quản lý đưa cho anh chà mạnh lên chổ của cô ta vừa chạm qua, ánh mắt của anh thập phần ghét, sau khi lau xong thì không khách khí quăng đi, anh lạnh lùng nói: " Tôi còn có chuyến bay, nếu không phải tại cô NG quá nhiều lần cho cảnh cuối cùng này thì tôi cũng không bị muộn chuyến bay." Nói xong anh quay qua nói với mọi người trong phòng: " Tôi cũng rất muốn đi bữa tiệc này, nhưng tôi còn khá nhiều lịch trình chưa xử lý xong, vậy đợi sau khi phim khởi chiếu thành công, có dịp tôi sẽ mời mọi người một bữa."
Nghe lời giải thích của anh thì mọi người thập phần mát gan cười xoà nói:
" Không vấn đề gì, tuy có hơi thất vọng nhưng Thẩm ảnh đế có lịch trình bận rộn, khi khác cũng được mà." Sau đó mọi người dùng ánh mắt sắc như đao nhìn Hà Mỹ Mỹ, trên đó viết rõ ràng là: Không biết tự lượng sức, thẩm ảnh đế cũng không như cô, ảnh đế là chức nghiệp bận rộn cỡ nào chứ.
" Vậy tôi đi trước." Thẩm Thừa Vũ hài lòng gật đầu với mọi người. Sau đó anh cởi khoác quăng cho quản lý của mình: " Quăng nó đi, nó bẩn rồi."
Thất cả các cô gái trong đoàn phim đều oà lên: thật soái, thật khốc, không hổ là Nam Thần, đẹp trai quá đi mất. Nam thần ơi, lấy em đi...
Lại nhìn qua Hà Mỹ Mỹ chỉ thấy cô ta hiện tại khoé mắt hơi hoe đỏ, tuỳ thời có thể khóc ngay.
Từ khi bị anh từ chối gương mặt của Hà Mỹ Mỹ hết trắng rồi lại xanh giờ nghe lời anh nói thì cô ta hận không thể cho anh một tát...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.