Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60
Chương 44: Giáo Dục Sớm Cho Hoàng Hậu (3)
Sơn Tra Hoàn Tử
10/09/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng nghĩ như vậy, Phó Nhiễm ngoài miệng cũng không quên nịnh nọt: "Anh ba, quần áo này của ngài thật đẹp!"
Khóe miệng Nhan Đông Thanh cong lên, tầm mắt dừng ở trên người Phó Nhiễm: "Còn mặc áo khoác, không nóng sao?"
Phó Nhiễm ngược lại muốn cởi áo khoác ngoài ra, nhưng sau khi cởi chỉ còn lại áo khoác, ngay cả quần áo xuân thu cũng không có, trời lạnh thì nhét áo khoác vào áo kép, trời nóng thì xắn tay áo lên, cũng không chú ý nhiều như vậy.
Thật ra cô cũng muốn có một chiếc áo len mà Nhan Đông Thanh mặc.
Áo len do xưởng sản xuất, mặc dù không cần dùng phiếu vải nhưng phải có phiếu công nghiệp.
Áo len ở cửa hàng bánh hóa được chia thành len thuần và len tổng hợp. Như sợi len từ lông dê trên người Nhan Đông Thanh, nó có giá 25 tệ và cần hai phiếu công nghiệp. Len tổng hợp là sản phẩm sợi hóa học, rẻ hơn nhiều, chỉ mười tệ một cân và một phiếu công nghiệp.
Phó Hướng Tiền và Từ Lan Anh cộng lại mới được bốn phiếu, căn bản là không nỡ bỏ ra để mua sợi len.
"Đợi đến sinh nhật nàng, trẫm sẽ tặng nàng một cái áo len." Nhan Đông Thanh sờ đầu cô.
Phó Nhiễm lui về phía sau một bước, cúi đầu nói: "Anh ba, về sau chúng ta vẫn nên ít tiếp xúc một chút, mẹ thần thiếp sợ thần thiếp với ngài chui vào đống cỏ khô..."
Phó Nhiễm chỉ lo cúi đầu nói chuyện, không nhận ra sau khi cô nói xong, Nhan Đông Thanh nháy mắt lộ ra vẻ mặt muốn bóp chết cô.
“Hoàng Thượng uy nghiêm, người là muốn làm gì, cần phải dỡ đống cỏ khô sao?”
Phó Nhiễm lại nghĩ đến một câu, liền nói thêm: “Mẹ nói hoàng hoa đại khuê nữ phải bảo vệ tốt đũng quần của chính mình.”
“Còn gì nữa?” Nhan Đông Thanh trầm mặc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: “Không lấy chồng thì là hoàng hoa đại khuê nữ, nàng là do trẫm tam thư lục lễ cưới về, còn lấy hoàng hoa đại khuê nữ ra quảng cáo, nàng có thấy hổ thẹn không?”
Hoàng Thượng nói câu có thấy hổ thẹn không, nghe vào tai của Phó Nhiễm lại biến thành có thấy xấu hổ không?
Còn chưa có động phòng, cô như thế nào lại không phải là hoàng hoa đại khuê nữ?
Phó Nhiễm ngẩng đầu: “Đó là lúc trước, bây giờ nàng đâu có tam thư lục lễ hỏi cưới ta.”
Nhan Đông Thanh đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng đẹp: ”Từ từ, trẫm biết nàng nóng vội, đợi thêm mấy năm nữa, chờ đến khi nàng đến tuổi kết hôn, trẫm sẽ đến nhà hỏi cưới nàng.”
Phó Nhiễm cứng họng, vội la lên: “Thiếp không có...”
Nhan Đông Thanh à một tiếng, hiển nhiên là không tin : “Được rồi, trẫm biết nàng xấu hổ.”
Phó Nhiễm không nói nữa, bước nhanh về phía trường học, xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, cô sao lại vội vàng như vậy?
Buổi sáng như cũ vẫn là lớp học chính trị nhàm chán, Cao Tuyết Mai ngồi cùng bàn với cô nhỏ giọng hỏi: “Cuối tuần cậu có muốn đến bảo tàng Hữu Nghị Trung_Xô xem phim không? Có một bộ phim điện ảnh mới chiếu.”
Phó Nhiễm vừa mới tới, cô không biết bảo tàng Hữu Nghị Trung _Xô là cái gì, sau đó được Nhan Đông Thanh giải thích, cô mới biết được Liên Xô là người anh lớn của họ, bảo tàng Hữu Nghị Trung Xô được xây dựng để biểu hiện tình hữu nghị giữa hai nước.
Quảng trường Hữu Nghị rộng lớn mang phong cách kiến trúc tiêu chuẩn của Liên Xô, hầu hết các bộ phim được chiếu cũng là những bộ phim từ Liên Xô mang sang, anh trai của Cao Tuyết Mai ở gian hàng Hữu Nghị nên đã cho cô ấy hai vé xem phim.
Phó Nhiễm chưa từng xem phim điện ảnh nên rất muốn đi xem, nhưng cuối tuần cô lại có việc khác cần phải làm, tiếc nuối nói: “Mình phải về quê đón bà, không thì cậu tìm người khác đi cùng với cậu đi.”
Cao Tuyết Mai bĩu môi: “Cậu thật là, không mất tiền cũng không đi, thật nhàm chán.”
Nói rồi, cô ta đẩy Nhan Đông Thanh đang ngồi phía trước: “Nhan Đông Thanh cậu có đi không?”
Nhan Đông Thanh quay người lại, cự tuyệt nói: “Tôi cũng có việc.”
Trong lòng nghĩ như vậy, Phó Nhiễm ngoài miệng cũng không quên nịnh nọt: "Anh ba, quần áo này của ngài thật đẹp!"
Khóe miệng Nhan Đông Thanh cong lên, tầm mắt dừng ở trên người Phó Nhiễm: "Còn mặc áo khoác, không nóng sao?"
Phó Nhiễm ngược lại muốn cởi áo khoác ngoài ra, nhưng sau khi cởi chỉ còn lại áo khoác, ngay cả quần áo xuân thu cũng không có, trời lạnh thì nhét áo khoác vào áo kép, trời nóng thì xắn tay áo lên, cũng không chú ý nhiều như vậy.
Thật ra cô cũng muốn có một chiếc áo len mà Nhan Đông Thanh mặc.
Áo len do xưởng sản xuất, mặc dù không cần dùng phiếu vải nhưng phải có phiếu công nghiệp.
Áo len ở cửa hàng bánh hóa được chia thành len thuần và len tổng hợp. Như sợi len từ lông dê trên người Nhan Đông Thanh, nó có giá 25 tệ và cần hai phiếu công nghiệp. Len tổng hợp là sản phẩm sợi hóa học, rẻ hơn nhiều, chỉ mười tệ một cân và một phiếu công nghiệp.
Phó Hướng Tiền và Từ Lan Anh cộng lại mới được bốn phiếu, căn bản là không nỡ bỏ ra để mua sợi len.
"Đợi đến sinh nhật nàng, trẫm sẽ tặng nàng một cái áo len." Nhan Đông Thanh sờ đầu cô.
Phó Nhiễm lui về phía sau một bước, cúi đầu nói: "Anh ba, về sau chúng ta vẫn nên ít tiếp xúc một chút, mẹ thần thiếp sợ thần thiếp với ngài chui vào đống cỏ khô..."
Phó Nhiễm chỉ lo cúi đầu nói chuyện, không nhận ra sau khi cô nói xong, Nhan Đông Thanh nháy mắt lộ ra vẻ mặt muốn bóp chết cô.
“Hoàng Thượng uy nghiêm, người là muốn làm gì, cần phải dỡ đống cỏ khô sao?”
Phó Nhiễm lại nghĩ đến một câu, liền nói thêm: “Mẹ nói hoàng hoa đại khuê nữ phải bảo vệ tốt đũng quần của chính mình.”
“Còn gì nữa?” Nhan Đông Thanh trầm mặc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: “Không lấy chồng thì là hoàng hoa đại khuê nữ, nàng là do trẫm tam thư lục lễ cưới về, còn lấy hoàng hoa đại khuê nữ ra quảng cáo, nàng có thấy hổ thẹn không?”
Hoàng Thượng nói câu có thấy hổ thẹn không, nghe vào tai của Phó Nhiễm lại biến thành có thấy xấu hổ không?
Còn chưa có động phòng, cô như thế nào lại không phải là hoàng hoa đại khuê nữ?
Phó Nhiễm ngẩng đầu: “Đó là lúc trước, bây giờ nàng đâu có tam thư lục lễ hỏi cưới ta.”
Nhan Đông Thanh đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng đẹp: ”Từ từ, trẫm biết nàng nóng vội, đợi thêm mấy năm nữa, chờ đến khi nàng đến tuổi kết hôn, trẫm sẽ đến nhà hỏi cưới nàng.”
Phó Nhiễm cứng họng, vội la lên: “Thiếp không có...”
Nhan Đông Thanh à một tiếng, hiển nhiên là không tin : “Được rồi, trẫm biết nàng xấu hổ.”
Phó Nhiễm không nói nữa, bước nhanh về phía trường học, xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, cô sao lại vội vàng như vậy?
Buổi sáng như cũ vẫn là lớp học chính trị nhàm chán, Cao Tuyết Mai ngồi cùng bàn với cô nhỏ giọng hỏi: “Cuối tuần cậu có muốn đến bảo tàng Hữu Nghị Trung_Xô xem phim không? Có một bộ phim điện ảnh mới chiếu.”
Phó Nhiễm vừa mới tới, cô không biết bảo tàng Hữu Nghị Trung _Xô là cái gì, sau đó được Nhan Đông Thanh giải thích, cô mới biết được Liên Xô là người anh lớn của họ, bảo tàng Hữu Nghị Trung Xô được xây dựng để biểu hiện tình hữu nghị giữa hai nước.
Quảng trường Hữu Nghị rộng lớn mang phong cách kiến trúc tiêu chuẩn của Liên Xô, hầu hết các bộ phim được chiếu cũng là những bộ phim từ Liên Xô mang sang, anh trai của Cao Tuyết Mai ở gian hàng Hữu Nghị nên đã cho cô ấy hai vé xem phim.
Phó Nhiễm chưa từng xem phim điện ảnh nên rất muốn đi xem, nhưng cuối tuần cô lại có việc khác cần phải làm, tiếc nuối nói: “Mình phải về quê đón bà, không thì cậu tìm người khác đi cùng với cậu đi.”
Cao Tuyết Mai bĩu môi: “Cậu thật là, không mất tiền cũng không đi, thật nhàm chán.”
Nói rồi, cô ta đẩy Nhan Đông Thanh đang ngồi phía trước: “Nhan Đông Thanh cậu có đi không?”
Nhan Đông Thanh quay người lại, cự tuyệt nói: “Tôi cũng có việc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.