Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60
Chương 47: Nghi Lễ Thương Lẫm (3)
Sơn Tra Hoàn Tử
10/09/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khó có dịp cháu gái trở về, còn dẫn theo về một chàng trai trẻ, Bà Hạ không keo kiệt, ra vườn rau hái một bó lớn đậu que, lại lấy hai cái trứng gà từ trong ổ gà, cắt một ít ớt xanh để chuẩn bị xào.
Khi Bà Hạ đang hái rau, Nhan Đông Thanh chấp tay sau lưng, đi một vòng quanh vườn rau sau đó vẫy tay ý bảo Phó Nhiễm đi đến.
Nhan Đông Thanh không phải là hoàng đế chỉ biết uống rượu, ăn thịt, khi còn là thái tử một trong những nhiệm vụ của anh là chính là tuần giảng, cái gọi là tuần giảng chính là đi đến các châu huyện để tuần tra nông nghiệp, ngành muối với hải phòng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
“Anh ba, ngài gọi thiếp có chuyện gì?”
Nhan Đông Thanh ra hiệu bảo cô nhìn quả cà chua, Phó Nhiễm lập tứ hiểu ý, ở Đại Ngụy không có quả cà chua này.
Người dân ở đây thường hay thêm chữ “Dương” vào trước những thứ được mang từ nước ngoài về giống như trái cà chua được gọi là “dương thị”, diêm được gọi là “dương hỏa”, xà phòng được gọi là “dương di tử”, xe đạp gọi là “dương xa”.
Phó Nhiễm hướng về phía Bà Hạ tìm hiểu: “Bà ơi, hạt cà chua này bà mua ở đâu vậy?”
Bà Hạ cười phá lên: “Thứ này cũng không phải cái gì hiếm lạ, ở đâu mà không có, cần gì phải mua.”
Nghe vậy, mắt của Phó Nhiễm sáng lên: “Bà, Bà cho con một ít hạt giống được không, con muốn trồng hai cây trong bồn.”
“Được thôi, chờ cơm nước xong bà sẽ tìm cho cháu, muốn bao nhiêu cũng có.”
Hai bà cháu đang nói chuyện, Phó Hồng từ đội sản xuất lưng vác cỏ heo đã quay về, nhìn thấy Phó Nhiễm, cô cười nói: “Tiểu Nhiễm, sao chị lại tới đây.”
Lời còn chưa dứt, bỗng thấy Nhan Đông Thanh đứng ở dưới mái hiên nhà, nháy mắt đỏ mặt, nói chuyện bắt đầu ấp úng: “Chị, đây là người nhà của chị ư?”
Không trách Phó Hồng trở nên lúng túng, cô ấy lớn lên ở nông thôn, nơi xa nhất cô ấy từng đi qua đó là công xã, trạc tuổi của cô ấy hầu như chỉ là những cậu bé mặc quần áo bằng vải dệt cũ, vá chồng vá đụp, đôi giày đế cao su hận không thể lủng thành một cái động, đâu giống chàng trai ở trước mắt này, mặc áo sợi len màu xám, quần công sở vải màu đen gọn gàng, sạch sẽ.
Nhìn lại chính mình, cô ấy nhặt cái khoác của mẹ mình lên, chiếc áo khoác thủng lỗ chỗ còn chưa vá, bàn tay thô ráp, bẩn thỉu, móng tay dính đầy bùn đất…
Vốn dĩ Phó Hồng thấy mình như vậy cũng không có gì, bây giờ lại cảm thấy có chút xấu hổ, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Chưa đến mười hai giờ, Bà Hạ bưng thức ăn dọn lên bàn.
Ớt xào đậu que, trứng tiêu xanh, rau trộn cà chua, trong một cái nồi sắt lớn đun sôi một nồi rau khô cháo loãng, lồng hấp ở mặt trên có ba mặt màn thầu.
Bà Hạ nhiệt tình tiếp đón Nhan Đông Thanh, khuyên anh ăn nhiều thêm.
“Tiểu Nhiễm, tay của bà dơ không tiện, cháu lấy màn thầu cho đứa nhỏ này đi.”
“Đại Nha, mau, đưa chưa đứa nhỏ này đôi đũa.”
Nhan Đông Thanh nhận lấy một đôi đũa trong tay Đại Nha, lễ phép nói lời cảm ơn, Đại Nha đưa tay xoa thẳng đường may ống quần của cô, đỏ bừng mặt không biết phải nói gì.
“Đại Nha, cháu đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy?” Bà Hạ gọi cô: “Đến đội sản xuất gọi cha mẹ cháu về ăn cơm đi, còn có Nhị Đản và Tam Đản đều đã đi đâu rồi? sao giờ này còn chưa về?”
Đại Nha ai một tiếng rồi chạy như bay ra khỏi nhà.
Không bao lâu sau, Phó Hướng Quốc và vợ ông ta là Vương Quế Hương đã trở về, nhìn thấy Bà Hạ làm một bàn đầy đồ ăn, họ không vui lắm, đặc biệt là Vương Quế Hương thiếu chút nữa không thể kéo được mặt xuống.
Vừa xào rau lại vừa hấp màn thầu, bà ta còn tưởng là khách quý nào tới.
“Có màn thầu ư!”
Nhị Đản và Tam Đản từ bên ngoài chạy về liền vươn bàn tay đen thui in vài dấu ngón tay lên chiếc màn thầu, không quan tâm đến việc rửa tay, vội vàng túm lấy chiếc màn thầu.
Khó có dịp cháu gái trở về, còn dẫn theo về một chàng trai trẻ, Bà Hạ không keo kiệt, ra vườn rau hái một bó lớn đậu que, lại lấy hai cái trứng gà từ trong ổ gà, cắt một ít ớt xanh để chuẩn bị xào.
Khi Bà Hạ đang hái rau, Nhan Đông Thanh chấp tay sau lưng, đi một vòng quanh vườn rau sau đó vẫy tay ý bảo Phó Nhiễm đi đến.
Nhan Đông Thanh không phải là hoàng đế chỉ biết uống rượu, ăn thịt, khi còn là thái tử một trong những nhiệm vụ của anh là chính là tuần giảng, cái gọi là tuần giảng chính là đi đến các châu huyện để tuần tra nông nghiệp, ngành muối với hải phòng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
“Anh ba, ngài gọi thiếp có chuyện gì?”
Nhan Đông Thanh ra hiệu bảo cô nhìn quả cà chua, Phó Nhiễm lập tứ hiểu ý, ở Đại Ngụy không có quả cà chua này.
Người dân ở đây thường hay thêm chữ “Dương” vào trước những thứ được mang từ nước ngoài về giống như trái cà chua được gọi là “dương thị”, diêm được gọi là “dương hỏa”, xà phòng được gọi là “dương di tử”, xe đạp gọi là “dương xa”.
Phó Nhiễm hướng về phía Bà Hạ tìm hiểu: “Bà ơi, hạt cà chua này bà mua ở đâu vậy?”
Bà Hạ cười phá lên: “Thứ này cũng không phải cái gì hiếm lạ, ở đâu mà không có, cần gì phải mua.”
Nghe vậy, mắt của Phó Nhiễm sáng lên: “Bà, Bà cho con một ít hạt giống được không, con muốn trồng hai cây trong bồn.”
“Được thôi, chờ cơm nước xong bà sẽ tìm cho cháu, muốn bao nhiêu cũng có.”
Hai bà cháu đang nói chuyện, Phó Hồng từ đội sản xuất lưng vác cỏ heo đã quay về, nhìn thấy Phó Nhiễm, cô cười nói: “Tiểu Nhiễm, sao chị lại tới đây.”
Lời còn chưa dứt, bỗng thấy Nhan Đông Thanh đứng ở dưới mái hiên nhà, nháy mắt đỏ mặt, nói chuyện bắt đầu ấp úng: “Chị, đây là người nhà của chị ư?”
Không trách Phó Hồng trở nên lúng túng, cô ấy lớn lên ở nông thôn, nơi xa nhất cô ấy từng đi qua đó là công xã, trạc tuổi của cô ấy hầu như chỉ là những cậu bé mặc quần áo bằng vải dệt cũ, vá chồng vá đụp, đôi giày đế cao su hận không thể lủng thành một cái động, đâu giống chàng trai ở trước mắt này, mặc áo sợi len màu xám, quần công sở vải màu đen gọn gàng, sạch sẽ.
Nhìn lại chính mình, cô ấy nhặt cái khoác của mẹ mình lên, chiếc áo khoác thủng lỗ chỗ còn chưa vá, bàn tay thô ráp, bẩn thỉu, móng tay dính đầy bùn đất…
Vốn dĩ Phó Hồng thấy mình như vậy cũng không có gì, bây giờ lại cảm thấy có chút xấu hổ, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Chưa đến mười hai giờ, Bà Hạ bưng thức ăn dọn lên bàn.
Ớt xào đậu que, trứng tiêu xanh, rau trộn cà chua, trong một cái nồi sắt lớn đun sôi một nồi rau khô cháo loãng, lồng hấp ở mặt trên có ba mặt màn thầu.
Bà Hạ nhiệt tình tiếp đón Nhan Đông Thanh, khuyên anh ăn nhiều thêm.
“Tiểu Nhiễm, tay của bà dơ không tiện, cháu lấy màn thầu cho đứa nhỏ này đi.”
“Đại Nha, mau, đưa chưa đứa nhỏ này đôi đũa.”
Nhan Đông Thanh nhận lấy một đôi đũa trong tay Đại Nha, lễ phép nói lời cảm ơn, Đại Nha đưa tay xoa thẳng đường may ống quần của cô, đỏ bừng mặt không biết phải nói gì.
“Đại Nha, cháu đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy?” Bà Hạ gọi cô: “Đến đội sản xuất gọi cha mẹ cháu về ăn cơm đi, còn có Nhị Đản và Tam Đản đều đã đi đâu rồi? sao giờ này còn chưa về?”
Đại Nha ai một tiếng rồi chạy như bay ra khỏi nhà.
Không bao lâu sau, Phó Hướng Quốc và vợ ông ta là Vương Quế Hương đã trở về, nhìn thấy Bà Hạ làm một bàn đầy đồ ăn, họ không vui lắm, đặc biệt là Vương Quế Hương thiếu chút nữa không thể kéo được mặt xuống.
Vừa xào rau lại vừa hấp màn thầu, bà ta còn tưởng là khách quý nào tới.
“Có màn thầu ư!”
Nhị Đản và Tam Đản từ bên ngoài chạy về liền vươn bàn tay đen thui in vài dấu ngón tay lên chiếc màn thầu, không quan tâm đến việc rửa tay, vội vàng túm lấy chiếc màn thầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.