Nhật Ký Sinh Tồn Của Đồ Tham Ăn Ở Tận Thế
Chương 11:
Cửu Vĩ Bà Bà
12/06/2024
Trong lòng Tề Nguyễn rất rõ ràng, nếu không phải may mắn gặp được Ngôn Mộ, cô ấy tuyệt đối sẽ không đi ra nhà ăn!
Chỉ là Ngôn Mộ không phải người Hải Thành, mà mình thì lại lo lắng mẹ ở trong nhà, mục đích của hai người vốn không giống nhau.
Ai cũng có người mình quan tâm và chuyện muốn làm, Ngôn Mộ không phải là bảo mẫu của cô ấy. Tề Nguyễn thực sự không có mặt mũi bảo Ngôn Mộ tiếp tục đồng hành cùng mình.
Hơn nữa, tuổi Ngôn Mộ còn không lớn hơn mình bao nhiêu…
Hồi lâu sau, Tề Nguyễn thở dài một hơi nhẹ nhõm, miễn cưỡng vực dậy tinh thần lộ ra nụ cười với Ngôn Mộ: "Nếu nói như vậy, vậy chị cũng chỉ có thể chúc em thuận buồm xuôi gió!"
Trong lòng cô ấy vui buồn lẫn lộn.
Lần từ biệt này, ước chừng sau này cũng sẽ không gặp lại nữa…
Nghĩ đến đây, cô ấy nhìn về phía cái nồi tiểu hắc ở trước ba lô phía sau lưng Ngôn Mộ, không nhịn được lại trịnh trọng nhắc nhở một câu: "Chú ý an toàn, nhất định phải cẩn thận!"
Ngôn Mộ cười mỉm gật đầu: "Chị cũng vậy nha."
Sau đó, hai người "Thực ra chỉ có một" mang theo tâm trạng nặng nề mà từ biệt.
...
Hai phút sau…
Ngôn Mộ nhìn qua người bên cạnh, nét mặt có hơi quái dị: "Chị đây là...."
Nét mặt Tề Nguyễn cũng không khác gì với cô: "Nhà chị cũng ở hướng này."
Không biết vì sao, trong lòng Ngôn Mộ ngầm có cảm giác không tốt lắm: "Vị trí cụ thể nhà chị đâu?"
Tề Nguyễn trả lời: "Ngõ nhỏ bên cạnh tiểu khu Kim Đỉnh Hoa Viên, còn em?"
Mặt mày Ngôn Mộ không có chút biểu cảm nào: "Chung cu Kim Đỉnh Hoa Viên."
Im lặng.
Im lặng như chết…
Hồi lâu sau, Tề Nguyễn cười khan nói: "Ha ha, thật là khéo..."
Ngôn Mộ vô cảm nói: "Có thể nó quá đúng dịp rồi không!"
Nhà ở ngõ nhỏ bên cạnh chung cư Kim Đỉnh Hoa Viên đa số đều bị cho thuê, cho những người từ bên ngoài đến Hải Thành kiếm sống. Giá thuê phòng rất rẻ, diện tích cũng rất nhỏ, môi trường rất tệ, tiền thuê nhà từ một nghìn đến ba nghìn. Thậm chí có nhiều chỗ các hộ gia đình trong một tầng phải dùng chung nhà vệ sinh với nhau.
Chắc chắn những người trong ngõ nhỏ kia có khi dồn tiền lương mấy năm cộng lại cũng không mua nổi một nghìn mét vuông bên ngoài nhà vệ sinh của chung cư Kim Đỉnh Hoa Viên!
Cùng một thế giới nhưng hai thái cực....
Đây là sự thật!
Cũng may tiểu khu Kim Đan cách Đại học Hải Thành không xa, cho dù với tốc độ của hai người bây giờ thì nhiều nhất đi một giờ là đến.
Mà một mặt khác, Tề Nguyễn cũng không vì khoảng cách giàu nghèo giữa hai người mà sinh lòng tự ti, trái lại bây giờ cô ấy vô cùng vui vẻ.
Có Ngôn Mộ bên cạnh thì cô ấy như được tiếp thêm nguồn sức mạnh, có thể cho cô ấy tràn đầy cảm giác an toàn…
"Không ngờ rằng em có nhiều tiền như vậy, lại ở Kim Đỉnh..." Tề Nguyễn hơi cảm thán, lại nhịn không được mà liếc nhìn sắc mặt có hơi ngượng ngùng của Ngôn Mộ: "Nếu nhà chúng ta đã cách nhau không xa, em xem..."
"Em đi theo chị trở về là được rồi!" Ngôn Mộ tức giận nói.
Tề Nguyễn lại cười hạnh phúc.
…
Ngôn Mộ không biết nếu người khác gặp phải cảnh này, vừa nãy có tràn đầy nặng nề nói có lẽ đời này sẽ không thể gặp lại nhau, nhưng ngay sau đó lại phải đi cùng nhau, có thể không lúng túng được sao, dù sao cô thì rất ngại.
Chẳng qua biểu hiện của Tề Nguyễn vô cùng phấn khởi, chính cô thực sự cũng cần về chung cư Kim Đỉnh Hoa Viên nên mới có thể tiến hành bước kế tiếp, cho nên suy nghĩ một chút thì cũng bình thường trở lại.
Có ai không phải mặt dày cơ chứ!
Lúc này ánh hoàng hôn đã phủ xuống tại chân trời, sắc trời cũng dần sẫm lại.
Dọc theo con đường này, các cô cũng tạo thành thói quen nhìn những bãi vết máu sẫm màu ngẫu nhiên xuất hiện trên mặt đất, còn có bên đường là những dải cây xanh cũng dính đầy những vết má. Mỗi lần như vậy, các cô luôn tình nguyện đi đường vòng, cũng muốn rời khỏi nơi xảy ra sự cố này.
Hơn nữa xung quanh cũng có những bước chân của người đi đường đầy vội vã, còn có các loài động vật to ra gấp đôi ngẫu nhiên vụt qua bên cạnh từ những dải cây xanh xanh.
Mèo, chuột, bọ ngựa, còn có rất nhiều loài côn trùng, giáp xác không biết tên…
Chỉ là những loài động vật biến dị này hình như cố ý tránh mọi người đi, có vẻ không muốn có liên quan gì đến bọn họ. Để mà nói, những sinh vật biến dị trong nhà ăn kia và những đầu sỏ tạo ra những vết máu dọc theo con đường này thật sự là hai thái cực khác nhau!
Chỉ là Ngôn Mộ không phải người Hải Thành, mà mình thì lại lo lắng mẹ ở trong nhà, mục đích của hai người vốn không giống nhau.
Ai cũng có người mình quan tâm và chuyện muốn làm, Ngôn Mộ không phải là bảo mẫu của cô ấy. Tề Nguyễn thực sự không có mặt mũi bảo Ngôn Mộ tiếp tục đồng hành cùng mình.
Hơn nữa, tuổi Ngôn Mộ còn không lớn hơn mình bao nhiêu…
Hồi lâu sau, Tề Nguyễn thở dài một hơi nhẹ nhõm, miễn cưỡng vực dậy tinh thần lộ ra nụ cười với Ngôn Mộ: "Nếu nói như vậy, vậy chị cũng chỉ có thể chúc em thuận buồm xuôi gió!"
Trong lòng cô ấy vui buồn lẫn lộn.
Lần từ biệt này, ước chừng sau này cũng sẽ không gặp lại nữa…
Nghĩ đến đây, cô ấy nhìn về phía cái nồi tiểu hắc ở trước ba lô phía sau lưng Ngôn Mộ, không nhịn được lại trịnh trọng nhắc nhở một câu: "Chú ý an toàn, nhất định phải cẩn thận!"
Ngôn Mộ cười mỉm gật đầu: "Chị cũng vậy nha."
Sau đó, hai người "Thực ra chỉ có một" mang theo tâm trạng nặng nề mà từ biệt.
...
Hai phút sau…
Ngôn Mộ nhìn qua người bên cạnh, nét mặt có hơi quái dị: "Chị đây là...."
Nét mặt Tề Nguyễn cũng không khác gì với cô: "Nhà chị cũng ở hướng này."
Không biết vì sao, trong lòng Ngôn Mộ ngầm có cảm giác không tốt lắm: "Vị trí cụ thể nhà chị đâu?"
Tề Nguyễn trả lời: "Ngõ nhỏ bên cạnh tiểu khu Kim Đỉnh Hoa Viên, còn em?"
Mặt mày Ngôn Mộ không có chút biểu cảm nào: "Chung cu Kim Đỉnh Hoa Viên."
Im lặng.
Im lặng như chết…
Hồi lâu sau, Tề Nguyễn cười khan nói: "Ha ha, thật là khéo..."
Ngôn Mộ vô cảm nói: "Có thể nó quá đúng dịp rồi không!"
Nhà ở ngõ nhỏ bên cạnh chung cư Kim Đỉnh Hoa Viên đa số đều bị cho thuê, cho những người từ bên ngoài đến Hải Thành kiếm sống. Giá thuê phòng rất rẻ, diện tích cũng rất nhỏ, môi trường rất tệ, tiền thuê nhà từ một nghìn đến ba nghìn. Thậm chí có nhiều chỗ các hộ gia đình trong một tầng phải dùng chung nhà vệ sinh với nhau.
Chắc chắn những người trong ngõ nhỏ kia có khi dồn tiền lương mấy năm cộng lại cũng không mua nổi một nghìn mét vuông bên ngoài nhà vệ sinh của chung cư Kim Đỉnh Hoa Viên!
Cùng một thế giới nhưng hai thái cực....
Đây là sự thật!
Cũng may tiểu khu Kim Đan cách Đại học Hải Thành không xa, cho dù với tốc độ của hai người bây giờ thì nhiều nhất đi một giờ là đến.
Mà một mặt khác, Tề Nguyễn cũng không vì khoảng cách giàu nghèo giữa hai người mà sinh lòng tự ti, trái lại bây giờ cô ấy vô cùng vui vẻ.
Có Ngôn Mộ bên cạnh thì cô ấy như được tiếp thêm nguồn sức mạnh, có thể cho cô ấy tràn đầy cảm giác an toàn…
"Không ngờ rằng em có nhiều tiền như vậy, lại ở Kim Đỉnh..." Tề Nguyễn hơi cảm thán, lại nhịn không được mà liếc nhìn sắc mặt có hơi ngượng ngùng của Ngôn Mộ: "Nếu nhà chúng ta đã cách nhau không xa, em xem..."
"Em đi theo chị trở về là được rồi!" Ngôn Mộ tức giận nói.
Tề Nguyễn lại cười hạnh phúc.
…
Ngôn Mộ không biết nếu người khác gặp phải cảnh này, vừa nãy có tràn đầy nặng nề nói có lẽ đời này sẽ không thể gặp lại nhau, nhưng ngay sau đó lại phải đi cùng nhau, có thể không lúng túng được sao, dù sao cô thì rất ngại.
Chẳng qua biểu hiện của Tề Nguyễn vô cùng phấn khởi, chính cô thực sự cũng cần về chung cư Kim Đỉnh Hoa Viên nên mới có thể tiến hành bước kế tiếp, cho nên suy nghĩ một chút thì cũng bình thường trở lại.
Có ai không phải mặt dày cơ chứ!
Lúc này ánh hoàng hôn đã phủ xuống tại chân trời, sắc trời cũng dần sẫm lại.
Dọc theo con đường này, các cô cũng tạo thành thói quen nhìn những bãi vết máu sẫm màu ngẫu nhiên xuất hiện trên mặt đất, còn có bên đường là những dải cây xanh cũng dính đầy những vết má. Mỗi lần như vậy, các cô luôn tình nguyện đi đường vòng, cũng muốn rời khỏi nơi xảy ra sự cố này.
Hơn nữa xung quanh cũng có những bước chân của người đi đường đầy vội vã, còn có các loài động vật to ra gấp đôi ngẫu nhiên vụt qua bên cạnh từ những dải cây xanh xanh.
Mèo, chuột, bọ ngựa, còn có rất nhiều loài côn trùng, giáp xác không biết tên…
Chỉ là những loài động vật biến dị này hình như cố ý tránh mọi người đi, có vẻ không muốn có liên quan gì đến bọn họ. Để mà nói, những sinh vật biến dị trong nhà ăn kia và những đầu sỏ tạo ra những vết máu dọc theo con đường này thật sự là hai thái cực khác nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.