Nhật Ký Sinh Tồn Của Đồ Tham Ăn Ở Tận Thế
Chương 13:
Cửu Vĩ Bà Bà
12/06/2024
“Mẹ bị cảm…”
Mẹ Tề mặc đồ ngủ, nửa tóc dài mềm mại khoác trên vai, giọng nói chứa giọng mũi nồng đậm: “Vì giữa trưa uống thuốc xong rồi ngủ, không nghĩ tới ngủ một giấc đến bây giờ…”
Nói đến đây, bà ấy giơ tay xoa tóc Tề Nguyễn từ sau khi vào cửa vẫn ôm bà ấy không buông tay, nghi ngờ nói: “Sao con đã về rồi, không phải nói hai ngày nay ở ký túc xá sao?”
Từ nhỏ ba mẹ Tề Nguyễn đã ly dị, mấy năm nay đều là mẹ Tề mang theo con một mình sinh sống, sống cũng không tính dư dả.
Có lẽ cũng là con nhà nghèo làm việc nhà từ sớm, Tề Nguyễn vẫn luôn đều rất hiểu chuyện, từ sau khi lên cấp hai đã không làm nũng với mẹ Tề nữa, hôm nay bỗng nhiên làm ra như vậy khiến mẹ Tề cảm thấy…
Ừ…
Rất bất ngờ và vui mừng!
Mà sau khi nghe được mẹ Tề nói, vẻ mặt của Tề Nguyễn hơi rạn nứt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Thế giới bên ngoài đã đại loạn một mảnh, mẹ Tề lại không hề có cảm giác mà ngủ ở trong nhà, cũng không có ai có vận khí này!
Nhìn vẻ mặt cổ quái của Tề Nguyễn, Ngôn Mộ bỗng nhiên ngoắc ngón tay với cô ấy. Chờ cô ấy đưa tai đến, mới thấp giọng nói ở bên tai cô ấy: “Chị từng xem tiểu thuyết tận thế có vai chính ở tuổi của mẹ em hay không?”
Tề Nguyễn: “… Là mẹ chị, không phải mẹ em!”
“Không cần để ý những chi tiết đó…” Ngôn Mộ vẫy vẫy tay, chứa vài phần cảm thán nói: “Nhìn vận khí này của mẹ em… Quả thật là con của trời mang hào quang của vai chính!”
Tề Nguyễn: “…”
…
Mặc kệ là Ngôn Mộ hay là Tề Nguyễn, sau khi trải qua chuyện những ngày này thể xác và tinh thần đều rất mệt.
Đặc biệt là Tề Nguyễn, hiện tại cô ấy đã tới cực hạn rồi, nhu cầu cấp bách là nghỉ ngơi để khôi phục thể lực và tinh thần.
Mà Ngôn Mộ rất rõ ràng trạng thái hiện tại của Tề Nguyễn, vì thế cũng tiếp nhận đề nghị của Tề Nguyễn để cô nghỉ ngơi ở chỗ này một đêm.
Lúc hai người đối mặt với mẹ Tề, đều ăn ý tạm thời giấu biến cố xảy ra bên ngoài…
Nhưng vì an toàn, Ngôn Mộ vẫn đưa ra kiến nghị để hai người chia nhau gác đêm nay.
Tuy mẹ Tề ở nhà ngủ một buổi trưa đều không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là Ngôn Mộ biết có rất nhiều động vật đều quen hoạt động vào ban đêm Ai mà biết được chúng nó có thể đột nhiên muốn ra ăn bữa ăn khuya hay không?
…
Uống thuốc trị cảm xong, mẹ Tề ngủ thật sự sâu. Tề Nguyễn biểu đạt cảm ơn sau đó cũng bò lên giường, không đến hai phút đã ngáy. Mà Ngôn Mộ chờ mẹ Tề ngủ say sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng, ngồi ở trên sô pha đơn, toàn bộ phòng trừ tiếng hít thở vững vàng của hai mẹ con Tề Nguyễn ra, cũng chỉ có ánh đèn đêm nhỏ lập loè ánh sáng nhạt ở góc tường.
Ngôn Mộ gác nửa đêm trước.
Phải duy trì cảnh giác ở trong môi trường an tĩnh là một chuyện vô cùng thống khổ, Ngôn Mộ không có kinh nghiệm với loại chuyện này. Sau khi cảm giác được buồn ngủ thì đứng dậy nhẹ nhàng hoạt động thân thể vài cái. Thế nhưng cô vẫn chưa phát hiện ra trạng thái mình thất thần, hoặc là ở trong tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai mẹ con dần dần rũ mí mắt xuống…
Cô cố gắng muốn nhấc tinh thần lên, nhưng trên thực tế thân thể thường xuyên sẽ có suy nghĩ của mình!
“Soàn soạt…”
Cho đến khi trong phòng đột nhiên vang lên tiếng vang rất nhỏ.
Ngôn Mộ mở bừng mắt ra, nhìn về phía nơi tiếng động đang phát ra.
…
Ở bên dưới ánh đèn đêm nhỏ phát ra ánh sáng ấm áp nhu hòa, Ngôn Mộ mơ hồ thấy một bóng đen xuất hiện ở góc tường bên kia.
Nó cũng không phát ra tiếng kêu, tiếng lúc trước Ngôn Mộ nghe được hẳn là hình thành từ tiếng nó đang giãy giụa cọ xát vào vách tường.
Tốc độ tim đập của Ngôn Mộ bỗng nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Sau một lúc lâu cô cũng lấy lại bình tĩnh, tay chân nhẹ nhàng đứng dậy. Một tay cầm dao phay mang từ trong phòng bếp nhà Tề Nguyễn ra, một tay cầm nắp nồi áp suất làm khiên, thật cẩn thận tới gần bóng đen kia.
Cuối cùng cách ven tường khoảng hai mét, rốt cuộc Ngôn Mộ thấy rõ bộ dáng của bóng đen kia.
Nếu Ngôn Mộ không nhìn lầm, kia hẳn là một con chuột.
Mẹ Tề mặc đồ ngủ, nửa tóc dài mềm mại khoác trên vai, giọng nói chứa giọng mũi nồng đậm: “Vì giữa trưa uống thuốc xong rồi ngủ, không nghĩ tới ngủ một giấc đến bây giờ…”
Nói đến đây, bà ấy giơ tay xoa tóc Tề Nguyễn từ sau khi vào cửa vẫn ôm bà ấy không buông tay, nghi ngờ nói: “Sao con đã về rồi, không phải nói hai ngày nay ở ký túc xá sao?”
Từ nhỏ ba mẹ Tề Nguyễn đã ly dị, mấy năm nay đều là mẹ Tề mang theo con một mình sinh sống, sống cũng không tính dư dả.
Có lẽ cũng là con nhà nghèo làm việc nhà từ sớm, Tề Nguyễn vẫn luôn đều rất hiểu chuyện, từ sau khi lên cấp hai đã không làm nũng với mẹ Tề nữa, hôm nay bỗng nhiên làm ra như vậy khiến mẹ Tề cảm thấy…
Ừ…
Rất bất ngờ và vui mừng!
Mà sau khi nghe được mẹ Tề nói, vẻ mặt của Tề Nguyễn hơi rạn nứt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Thế giới bên ngoài đã đại loạn một mảnh, mẹ Tề lại không hề có cảm giác mà ngủ ở trong nhà, cũng không có ai có vận khí này!
Nhìn vẻ mặt cổ quái của Tề Nguyễn, Ngôn Mộ bỗng nhiên ngoắc ngón tay với cô ấy. Chờ cô ấy đưa tai đến, mới thấp giọng nói ở bên tai cô ấy: “Chị từng xem tiểu thuyết tận thế có vai chính ở tuổi của mẹ em hay không?”
Tề Nguyễn: “… Là mẹ chị, không phải mẹ em!”
“Không cần để ý những chi tiết đó…” Ngôn Mộ vẫy vẫy tay, chứa vài phần cảm thán nói: “Nhìn vận khí này của mẹ em… Quả thật là con của trời mang hào quang của vai chính!”
Tề Nguyễn: “…”
…
Mặc kệ là Ngôn Mộ hay là Tề Nguyễn, sau khi trải qua chuyện những ngày này thể xác và tinh thần đều rất mệt.
Đặc biệt là Tề Nguyễn, hiện tại cô ấy đã tới cực hạn rồi, nhu cầu cấp bách là nghỉ ngơi để khôi phục thể lực và tinh thần.
Mà Ngôn Mộ rất rõ ràng trạng thái hiện tại của Tề Nguyễn, vì thế cũng tiếp nhận đề nghị của Tề Nguyễn để cô nghỉ ngơi ở chỗ này một đêm.
Lúc hai người đối mặt với mẹ Tề, đều ăn ý tạm thời giấu biến cố xảy ra bên ngoài…
Nhưng vì an toàn, Ngôn Mộ vẫn đưa ra kiến nghị để hai người chia nhau gác đêm nay.
Tuy mẹ Tề ở nhà ngủ một buổi trưa đều không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là Ngôn Mộ biết có rất nhiều động vật đều quen hoạt động vào ban đêm Ai mà biết được chúng nó có thể đột nhiên muốn ra ăn bữa ăn khuya hay không?
…
Uống thuốc trị cảm xong, mẹ Tề ngủ thật sự sâu. Tề Nguyễn biểu đạt cảm ơn sau đó cũng bò lên giường, không đến hai phút đã ngáy. Mà Ngôn Mộ chờ mẹ Tề ngủ say sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng, ngồi ở trên sô pha đơn, toàn bộ phòng trừ tiếng hít thở vững vàng của hai mẹ con Tề Nguyễn ra, cũng chỉ có ánh đèn đêm nhỏ lập loè ánh sáng nhạt ở góc tường.
Ngôn Mộ gác nửa đêm trước.
Phải duy trì cảnh giác ở trong môi trường an tĩnh là một chuyện vô cùng thống khổ, Ngôn Mộ không có kinh nghiệm với loại chuyện này. Sau khi cảm giác được buồn ngủ thì đứng dậy nhẹ nhàng hoạt động thân thể vài cái. Thế nhưng cô vẫn chưa phát hiện ra trạng thái mình thất thần, hoặc là ở trong tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai mẹ con dần dần rũ mí mắt xuống…
Cô cố gắng muốn nhấc tinh thần lên, nhưng trên thực tế thân thể thường xuyên sẽ có suy nghĩ của mình!
“Soàn soạt…”
Cho đến khi trong phòng đột nhiên vang lên tiếng vang rất nhỏ.
Ngôn Mộ mở bừng mắt ra, nhìn về phía nơi tiếng động đang phát ra.
…
Ở bên dưới ánh đèn đêm nhỏ phát ra ánh sáng ấm áp nhu hòa, Ngôn Mộ mơ hồ thấy một bóng đen xuất hiện ở góc tường bên kia.
Nó cũng không phát ra tiếng kêu, tiếng lúc trước Ngôn Mộ nghe được hẳn là hình thành từ tiếng nó đang giãy giụa cọ xát vào vách tường.
Tốc độ tim đập của Ngôn Mộ bỗng nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Sau một lúc lâu cô cũng lấy lại bình tĩnh, tay chân nhẹ nhàng đứng dậy. Một tay cầm dao phay mang từ trong phòng bếp nhà Tề Nguyễn ra, một tay cầm nắp nồi áp suất làm khiên, thật cẩn thận tới gần bóng đen kia.
Cuối cùng cách ven tường khoảng hai mét, rốt cuộc Ngôn Mộ thấy rõ bộ dáng của bóng đen kia.
Nếu Ngôn Mộ không nhìn lầm, kia hẳn là một con chuột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.