Nhật Ký Sinh Tồn Của Đồ Tham Ăn Ở Tận Thế
Chương 18:
Cửu Vĩ Bà Bà
14/06/2024
***
Rốt cuộc Tề Nguyễn và Ngôn Mộ vì các cô “Tạm thời giấu giếm” mà trả giá đại giới!
Cho đến 4 giờ rưỡi sáng, ở dưới sự chỉ dẫn của các cô, Mẹ Tề xử lý một con chuột cuối cùng trong ổ chuột. Bà lập tức rở thành Nguyên Tố Sư Hệ Thủy, còn ngưng ra một giọt nước ở đầu ngón tay mới chân chính tin lý do thoái thác về tận thế của Ngôn Mộ và Tề Nguyễn.
Dù sao chuyện lời nói ở trong đầu thì hai người vẫn do dự không làm được.
Về sau Ngôn Mộ cũng không chịu đựng nổi, bò lên trên giường ngã đầu ngủ, nhưng mà chưa đến 10 giờ sáng lại bị Tề Nguyễn gọi dậy.
Sau khi ăn cơm trưa có mùi vị khét lẹt mà Mẹ Tề làm ra ở trong sự hoảng hốt, Ngôn Mộ tỏ vẻ phải về tiểu khu Kim Đỉnh Hoa Viên.
“Như vậy tiếp theo em muốn đi đâu?” Tề Nguyễn hỏi, vẻ mặt không phải không lo lắng: “Về Sơn Thành sao?”
Ngôn Mộ gật đầu nói: “Nhà của em ở Sơn Thành, không quay về em còn có thể đi đâu?”
Cảm xúc của Tề Nguyễn hơi hạ xuống: “Quá xa, cũng quá nguy hiểm…”
Ở dưới hoàn cảnh chung hiện tại, đi ra một kilomet cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm, càng miễn bàn chỉ có một mình Ngôn Mộ.
Nhưng cô ấy cũng không có lập trường ngăn cản kia, rốt cuộc hiện tại chia lìa với người nhà chính là Ngôn Mộ, mà không phải là cô ấy.
Cảm xúc của Ngôn Mộ cũng không tồi, vừa trang bị tiểu hắc nồi và ba lô to ở trên người một lần nữa vừa nói với Tề Nguyễn: “Chắc chắn tình trạng bây giờ tốt hơn sau này rất nhiều, đến lúc đó sinh vật biến dị sẽ có trình độ tiến hóa càng cao hơn, cũng sẽ trở nên càng thêm nguy hiểm. Hơn nữa, gara của em còn có một chiếc việt dã.”
Tề Nguyễn: “… Em còn có xe sao?”
“Sau khi em có ý nguyện thi vào đại học Hải Thành, ba em đã chuẩn bị phòng ở và xe ở Hải Thành cho em…” Ngôn Mộ nói: “Thật ra em đã sớm biết lái, chỉ là còn chưa lấy được bằng lái.”
Tề Nguyễn: “…”
Là tại hạ thua!
Cô ấy nào có dũng khí đi lo lắng cho một thổ hào?
Cuối cùng, thấy Tề Nguyễn lưu luyến tiễn cô đến đầu hẻm, Ngôn Mộ vẫn nhịn không được nhắc nhở nhiều một câu: “Hải Thành này, nếu có thể mà nói hai người cũng mau chóng chuyển nhà đi, không cần ở vùng duyên hải.”
Tề Nguyễn sửng sốt: “Vì sao?”
Ngôn Mộ nói thẳng: “Hiện tại toàn bộ sinh linh thế giới đều đang biến hóa, mà diện tích biển chiếm ba phần tư tổng diện tích địa cầu, nơi đó có quá nhiều khu vực con người chưa từng thăm dò đến…”
Diện tích biển quá rộng, cũng quá nhiều sinh vật…
Ngôn Mộ dám đoán chắc, không cần bao lâu, xuất hiện nguy cơ trước nhất định là những thành thị vùng duyên hải này.
Đến cuối cùng Tề Nguyễn nghĩ như thế nào Ngôn Mộ cũng không biết, bởi vì cô đã bước lên hành trình mới!
***
Ngõ nhỏ tòa nhà cách tiểu khu Kim Đỉnh Hoa Viên vô cùng gần, Ngôn Mộ đi qua đường nhỏ Tề Nguyễn chỉ dẫn, đi chưa đến hai mươi phút đã đến.
Nhưng mới trôi qua một ngày, so với ngày hôm qua hình như thảm thực vật lại sum xuê không ít, ngay cả ánh mặt trời đều bị ngăn cách hoàn toàn. Nhìn tốc độ tiến hóa của những thảm thực vật này, tâm tình của Ngôn Mộ lại nặng nề thêm không ít.
Lúc đi qua phòng bảo vệ của tiểu khu, Ngôn Mộ cố ý dừng lại nhìn, không có gì bất ngờ xảy ra khi bên trong không có một bóng người.
Cô rũ mắt, bước chân đi về phía nhà của mình nhanh hơn.
Năm phút sau, một giọng nói có vẻ hơi quen tai bỗng nhiên vang lên ở bên tai Ngôn Mộ…
“Người đẹp bên kia? Chị gái? Giúp tôi một chút… Mẹ nó! Sao lại là cô?”
Ngôn Mộ: “…”
Mà khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc đó, trong lòng Ngôn Mộ nhất thời như có vô số chấm hỏi gào thét chạy qua…
Tại sao lại là tôi?
Tôi thật mẹ nó còn phải hỏi tại sao lại là anh đó!
Bước chân của cô hơi khựng lại, một lúc sau dường như nghe thấy điều gì đó không được bình thường, tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
"Quên đi, dù sao cũng không phải... Cô gái tốt, phiền cô giúp tôi, có hậu lễ đáp tạ!"
"Ấy, chờ chút đã, cô đừng đi...."
"Mẹ nó, không phải ép tôi tung chiêu mạnh ra đúng không?"
Một lát sau, một tiếng rống to đột nhiên vang lên sau lưng, "Vô Kỵ (*)! Là cô đúng không Vô Kỵ? Tôi cần cô giúp tôi một chút Vô Kỵ à!"
Ngôn Mộ, "..."
Mẹ nó, tên này không phải là tên thiểu năng à!
___ Chú thích____
(*)
Trương Vô Kỵ (chữ Hán: 張無忌) là nhân vật nam chính trong bộ tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long ký của nhà văn Trung Quốc Kim Dung.
Trương Vô Kỵ đã gặp 4 người con gái cùng yêu chàng sâu đậm. Đó là Ân Ly (Thù Nhi), Tiểu Chiêu, Chu Chỉ Nhược và Triệu Mẫn.
Rốt cuộc Tề Nguyễn và Ngôn Mộ vì các cô “Tạm thời giấu giếm” mà trả giá đại giới!
Cho đến 4 giờ rưỡi sáng, ở dưới sự chỉ dẫn của các cô, Mẹ Tề xử lý một con chuột cuối cùng trong ổ chuột. Bà lập tức rở thành Nguyên Tố Sư Hệ Thủy, còn ngưng ra một giọt nước ở đầu ngón tay mới chân chính tin lý do thoái thác về tận thế của Ngôn Mộ và Tề Nguyễn.
Dù sao chuyện lời nói ở trong đầu thì hai người vẫn do dự không làm được.
Về sau Ngôn Mộ cũng không chịu đựng nổi, bò lên trên giường ngã đầu ngủ, nhưng mà chưa đến 10 giờ sáng lại bị Tề Nguyễn gọi dậy.
Sau khi ăn cơm trưa có mùi vị khét lẹt mà Mẹ Tề làm ra ở trong sự hoảng hốt, Ngôn Mộ tỏ vẻ phải về tiểu khu Kim Đỉnh Hoa Viên.
“Như vậy tiếp theo em muốn đi đâu?” Tề Nguyễn hỏi, vẻ mặt không phải không lo lắng: “Về Sơn Thành sao?”
Ngôn Mộ gật đầu nói: “Nhà của em ở Sơn Thành, không quay về em còn có thể đi đâu?”
Cảm xúc của Tề Nguyễn hơi hạ xuống: “Quá xa, cũng quá nguy hiểm…”
Ở dưới hoàn cảnh chung hiện tại, đi ra một kilomet cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm, càng miễn bàn chỉ có một mình Ngôn Mộ.
Nhưng cô ấy cũng không có lập trường ngăn cản kia, rốt cuộc hiện tại chia lìa với người nhà chính là Ngôn Mộ, mà không phải là cô ấy.
Cảm xúc của Ngôn Mộ cũng không tồi, vừa trang bị tiểu hắc nồi và ba lô to ở trên người một lần nữa vừa nói với Tề Nguyễn: “Chắc chắn tình trạng bây giờ tốt hơn sau này rất nhiều, đến lúc đó sinh vật biến dị sẽ có trình độ tiến hóa càng cao hơn, cũng sẽ trở nên càng thêm nguy hiểm. Hơn nữa, gara của em còn có một chiếc việt dã.”
Tề Nguyễn: “… Em còn có xe sao?”
“Sau khi em có ý nguyện thi vào đại học Hải Thành, ba em đã chuẩn bị phòng ở và xe ở Hải Thành cho em…” Ngôn Mộ nói: “Thật ra em đã sớm biết lái, chỉ là còn chưa lấy được bằng lái.”
Tề Nguyễn: “…”
Là tại hạ thua!
Cô ấy nào có dũng khí đi lo lắng cho một thổ hào?
Cuối cùng, thấy Tề Nguyễn lưu luyến tiễn cô đến đầu hẻm, Ngôn Mộ vẫn nhịn không được nhắc nhở nhiều một câu: “Hải Thành này, nếu có thể mà nói hai người cũng mau chóng chuyển nhà đi, không cần ở vùng duyên hải.”
Tề Nguyễn sửng sốt: “Vì sao?”
Ngôn Mộ nói thẳng: “Hiện tại toàn bộ sinh linh thế giới đều đang biến hóa, mà diện tích biển chiếm ba phần tư tổng diện tích địa cầu, nơi đó có quá nhiều khu vực con người chưa từng thăm dò đến…”
Diện tích biển quá rộng, cũng quá nhiều sinh vật…
Ngôn Mộ dám đoán chắc, không cần bao lâu, xuất hiện nguy cơ trước nhất định là những thành thị vùng duyên hải này.
Đến cuối cùng Tề Nguyễn nghĩ như thế nào Ngôn Mộ cũng không biết, bởi vì cô đã bước lên hành trình mới!
***
Ngõ nhỏ tòa nhà cách tiểu khu Kim Đỉnh Hoa Viên vô cùng gần, Ngôn Mộ đi qua đường nhỏ Tề Nguyễn chỉ dẫn, đi chưa đến hai mươi phút đã đến.
Nhưng mới trôi qua một ngày, so với ngày hôm qua hình như thảm thực vật lại sum xuê không ít, ngay cả ánh mặt trời đều bị ngăn cách hoàn toàn. Nhìn tốc độ tiến hóa của những thảm thực vật này, tâm tình của Ngôn Mộ lại nặng nề thêm không ít.
Lúc đi qua phòng bảo vệ của tiểu khu, Ngôn Mộ cố ý dừng lại nhìn, không có gì bất ngờ xảy ra khi bên trong không có một bóng người.
Cô rũ mắt, bước chân đi về phía nhà của mình nhanh hơn.
Năm phút sau, một giọng nói có vẻ hơi quen tai bỗng nhiên vang lên ở bên tai Ngôn Mộ…
“Người đẹp bên kia? Chị gái? Giúp tôi một chút… Mẹ nó! Sao lại là cô?”
Ngôn Mộ: “…”
Mà khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc đó, trong lòng Ngôn Mộ nhất thời như có vô số chấm hỏi gào thét chạy qua…
Tại sao lại là tôi?
Tôi thật mẹ nó còn phải hỏi tại sao lại là anh đó!
Bước chân của cô hơi khựng lại, một lúc sau dường như nghe thấy điều gì đó không được bình thường, tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
"Quên đi, dù sao cũng không phải... Cô gái tốt, phiền cô giúp tôi, có hậu lễ đáp tạ!"
"Ấy, chờ chút đã, cô đừng đi...."
"Mẹ nó, không phải ép tôi tung chiêu mạnh ra đúng không?"
Một lát sau, một tiếng rống to đột nhiên vang lên sau lưng, "Vô Kỵ (*)! Là cô đúng không Vô Kỵ? Tôi cần cô giúp tôi một chút Vô Kỵ à!"
Ngôn Mộ, "..."
Mẹ nó, tên này không phải là tên thiểu năng à!
___ Chú thích____
(*)
Trương Vô Kỵ (chữ Hán: 張無忌) là nhân vật nam chính trong bộ tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long ký của nhà văn Trung Quốc Kim Dung.
Trương Vô Kỵ đã gặp 4 người con gái cùng yêu chàng sâu đậm. Đó là Ân Ly (Thù Nhi), Tiểu Chiêu, Chu Chỉ Nhược và Triệu Mẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.