Nhật Ký Sinh Tồn Của Đồ Tham Ăn Ở Tận Thế
Chương 7:
Cửu Vĩ Bà Bà
31/05/2024
Tề Nguyễn không hiểu cô muốn làm gì, ngơ ngác nói: “Không phải cái nồi thì có thể là cái gì?”
“Nó không chỉ là cái nồi mà còn là mạng sống của em đấy!” Vẻ mặt của Ngôn Mộ vô cùng chân thành: “Nếu chúng ta đang trên đường mà bị một con Godzilla như trước đột nhiên tấn công từ phía sau, thì ít nhất cái nồi này có thể chống đỡ được, phải không?”
Vừa nói, cô vừa chỉ vào chiếc nồi của mình, vỗ nhẹ vào chiếc ba lô trước mặt, vẻ mặt nhẹ nhõm nói:
“Bộ phận dễ bị tổn thương nhất của con người, ngoài xương sau cổ và các cơ quan trên khuôn mặt, chính là nội tạng. Có nó, ít nhất em cũng an toàn gấp đôi chị!
“Để bản thân có thể an toàn hơn một chút thì hình tượng là cái gì cơ chứ?”
Tề Nguyễn choáng váng một lúc sau khi bị lừa.
Cô ấy nhìn chằm chằm Ngôn Mộ hồi lâu, đột nhiên quay đầu nhìn cái nồi còn lại trên bếp.
Nếu chiếc nồi này hữu dụng như vậy thì…Cô ấy cũng nên chiêm một cái không?
Ngôn Mộ dừng một chút, chậm rãi nói: "Còn có một nguyên nhân..."
Cô nhìn thật sâu vào mắt Tề Nguyễn, lần đầu tiên lộ vẻ trịnh trọng mà thành kính: “Có thể chị không tin nhưng thật ra em là đầu bếp đấy!”
Tề Nguyễn: "..."
Mày câm miệng ngay cho bà đây!
****
Nói thì có vẻ dài thế thôi nhưng động tác của họ cực kỳ nhanh nhảu, rất nhanh đã chuẩn bị xong mọi thứ có thể hữu ích mà họ có thể thấy.
Tuy nhiên, kế hoạch ban đầu của Ngôn Mộ là tạm thời chờ để xem tình hình trước khi quyết định hành động tiếp theo của mình.
Chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa, hai lần thay đổi đột ngột khiến bọn họ từ bỏ mọi chuẩn bị, nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, bất chấp hoàn cảnh nguy hiểm bên ngoài.
Lần thứ nhất, Nghiêm Mục nhìn thấy những con kiến rất lớn ở cửa sau, chúng tạo thành hàng rất dài không ngừng đi về phía nhà ăn. Tất cả dìu già dắt trẻ, có vẻ như muốn chuyển nhà.
Lần thứ hai là tín hiệu liên lạc đã bị cắt!
…
Ngay cả Ngôn Mộ cũng không ngờ rằng tín hiệu liên lạc lại bị cắt nhanh như vậy, bởi vì tình hình căng thẳng nên cô chỉ thông báo ngắn gọn cho gia đình rằng mình vẫn an toàn, cũng không có thời gian để nói gì.
Tề Nguyễn quá bận tâm với chuỗi sự kiện này đến nỗi cô ấy thậm chí không nghĩ đến việc nói với gia đình mình…
Cô ấy xuất thân từ một gia đình đơn thân, cô ấy và mẹ sống nương tựa vào nhau. Chỉ sợ rằng mẹ nóng lòng đi tìm cô ấy mà gặp nguy hiểm, thế nên nhất quyết đòi rời đi.
Và vì lũ kiến khổng lồ đã chiếm lấy căng tin làm nhà nên Ngôn Mộ không thể ở lại đây là điều đương nhiên.
…
Đứng trước cửa phụ của căng tin, Ngôn Mộ nhìn tòa nhà cao tầng có chút ảm đạm dưới ánh mặt trời, thở dài một hơi, cô và Tề Nguyễn cùng nhau cõng một cái nồi nhỏ màu đen đi về phía trước: “Chúng ta đi thôi!"
Sau khi rời đi, cho dù may mắn sống sót cũng khó có thể quay trở lại!
Tất nhiên, Ngôn Mộ vẫn không biết rằng nhà ăn này sẽ là điểm khởi đầu cho cuộc hành trình của cuộc đời cô...
****
Nửa giờ sau.
“Chị gái? Mỹ nữ? Hai chị gái nồi đen bên kia ơi!”
Ở giữa một đại lộ rộng rãi và bằng phẳng được người địa phương Tề Nguyễn đặc biệt lựa chọn, nhỡ chẳng may bị tấn công thì có thể bỏ chạy dễ dàng, một chàng trai trẻ rất đẹp trai ngồi bên lề đường với vẻ mặt tái nhợt.
Anh ta cố gắng hết sức để đứng vững, mỉm cười với Ngôn Mộ và Tề Nguyễn cách đó không xa: “Có thể giúp tôi một việc được không?”
Ngôn Mộ cẩn thận suy nghĩ ba giây, quả quyết nói: "Tôi không!"
Anh chàng đẹp trai: "..."
Anh chàng đẹp trai vừa đưa tay ra nhận sự giúp đỡ từ đồng bào thì chết sững giữa không trung.
Cảnh tượng thật xấu hổ!
"Ừm..." Một lúc sau, người đàn ông rút tay lại như không có chuyện gì, cố gắng cung kính: "Cô vừa nói gì vậy? Tôi không nghe rõ!"
"Tôi không! Tôi không! Tôi không!"
Lo lắng đối phương lại bị điếc, Ngôn Mộ nói rõ ràng, dùng tiếng phổ thông chuẩn như MC nói lại ba lần, quả thực là giọng nói thanh thuý sáng ngời.
Vừa nói, cô vừa vội vàng kéo Tề Nguyễn về phía sau, như thể đang né tránh rắn rết: “Nếu anh nhờ tôi thì tôi sẽ giúp, nhưng tôi sẽ mất mặt!”
Anh chàng đẹp trai: "..."
Cô có phải là ác quỷ không?
…
“Nó không chỉ là cái nồi mà còn là mạng sống của em đấy!” Vẻ mặt của Ngôn Mộ vô cùng chân thành: “Nếu chúng ta đang trên đường mà bị một con Godzilla như trước đột nhiên tấn công từ phía sau, thì ít nhất cái nồi này có thể chống đỡ được, phải không?”
Vừa nói, cô vừa chỉ vào chiếc nồi của mình, vỗ nhẹ vào chiếc ba lô trước mặt, vẻ mặt nhẹ nhõm nói:
“Bộ phận dễ bị tổn thương nhất của con người, ngoài xương sau cổ và các cơ quan trên khuôn mặt, chính là nội tạng. Có nó, ít nhất em cũng an toàn gấp đôi chị!
“Để bản thân có thể an toàn hơn một chút thì hình tượng là cái gì cơ chứ?”
Tề Nguyễn choáng váng một lúc sau khi bị lừa.
Cô ấy nhìn chằm chằm Ngôn Mộ hồi lâu, đột nhiên quay đầu nhìn cái nồi còn lại trên bếp.
Nếu chiếc nồi này hữu dụng như vậy thì…Cô ấy cũng nên chiêm một cái không?
Ngôn Mộ dừng một chút, chậm rãi nói: "Còn có một nguyên nhân..."
Cô nhìn thật sâu vào mắt Tề Nguyễn, lần đầu tiên lộ vẻ trịnh trọng mà thành kính: “Có thể chị không tin nhưng thật ra em là đầu bếp đấy!”
Tề Nguyễn: "..."
Mày câm miệng ngay cho bà đây!
****
Nói thì có vẻ dài thế thôi nhưng động tác của họ cực kỳ nhanh nhảu, rất nhanh đã chuẩn bị xong mọi thứ có thể hữu ích mà họ có thể thấy.
Tuy nhiên, kế hoạch ban đầu của Ngôn Mộ là tạm thời chờ để xem tình hình trước khi quyết định hành động tiếp theo của mình.
Chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa, hai lần thay đổi đột ngột khiến bọn họ từ bỏ mọi chuẩn bị, nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, bất chấp hoàn cảnh nguy hiểm bên ngoài.
Lần thứ nhất, Nghiêm Mục nhìn thấy những con kiến rất lớn ở cửa sau, chúng tạo thành hàng rất dài không ngừng đi về phía nhà ăn. Tất cả dìu già dắt trẻ, có vẻ như muốn chuyển nhà.
Lần thứ hai là tín hiệu liên lạc đã bị cắt!
…
Ngay cả Ngôn Mộ cũng không ngờ rằng tín hiệu liên lạc lại bị cắt nhanh như vậy, bởi vì tình hình căng thẳng nên cô chỉ thông báo ngắn gọn cho gia đình rằng mình vẫn an toàn, cũng không có thời gian để nói gì.
Tề Nguyễn quá bận tâm với chuỗi sự kiện này đến nỗi cô ấy thậm chí không nghĩ đến việc nói với gia đình mình…
Cô ấy xuất thân từ một gia đình đơn thân, cô ấy và mẹ sống nương tựa vào nhau. Chỉ sợ rằng mẹ nóng lòng đi tìm cô ấy mà gặp nguy hiểm, thế nên nhất quyết đòi rời đi.
Và vì lũ kiến khổng lồ đã chiếm lấy căng tin làm nhà nên Ngôn Mộ không thể ở lại đây là điều đương nhiên.
…
Đứng trước cửa phụ của căng tin, Ngôn Mộ nhìn tòa nhà cao tầng có chút ảm đạm dưới ánh mặt trời, thở dài một hơi, cô và Tề Nguyễn cùng nhau cõng một cái nồi nhỏ màu đen đi về phía trước: “Chúng ta đi thôi!"
Sau khi rời đi, cho dù may mắn sống sót cũng khó có thể quay trở lại!
Tất nhiên, Ngôn Mộ vẫn không biết rằng nhà ăn này sẽ là điểm khởi đầu cho cuộc hành trình của cuộc đời cô...
****
Nửa giờ sau.
“Chị gái? Mỹ nữ? Hai chị gái nồi đen bên kia ơi!”
Ở giữa một đại lộ rộng rãi và bằng phẳng được người địa phương Tề Nguyễn đặc biệt lựa chọn, nhỡ chẳng may bị tấn công thì có thể bỏ chạy dễ dàng, một chàng trai trẻ rất đẹp trai ngồi bên lề đường với vẻ mặt tái nhợt.
Anh ta cố gắng hết sức để đứng vững, mỉm cười với Ngôn Mộ và Tề Nguyễn cách đó không xa: “Có thể giúp tôi một việc được không?”
Ngôn Mộ cẩn thận suy nghĩ ba giây, quả quyết nói: "Tôi không!"
Anh chàng đẹp trai: "..."
Anh chàng đẹp trai vừa đưa tay ra nhận sự giúp đỡ từ đồng bào thì chết sững giữa không trung.
Cảnh tượng thật xấu hổ!
"Ừm..." Một lúc sau, người đàn ông rút tay lại như không có chuyện gì, cố gắng cung kính: "Cô vừa nói gì vậy? Tôi không nghe rõ!"
"Tôi không! Tôi không! Tôi không!"
Lo lắng đối phương lại bị điếc, Ngôn Mộ nói rõ ràng, dùng tiếng phổ thông chuẩn như MC nói lại ba lần, quả thực là giọng nói thanh thuý sáng ngời.
Vừa nói, cô vừa vội vàng kéo Tề Nguyễn về phía sau, như thể đang né tránh rắn rết: “Nếu anh nhờ tôi thì tôi sẽ giúp, nhưng tôi sẽ mất mặt!”
Anh chàng đẹp trai: "..."
Cô có phải là ác quỷ không?
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.