Nhật Ký Sinh Tồn Trên Đảo Hoang
Chương 18
Cố Thừa Hoài
15/02/2016
Diệp Tranh nghe tiếng mưa bên ngoài càng ngày càng nhỏ, cô xốc tảo
biển lên nhìn ra ngoài, quả nhiên những giọt mưa nặng trĩu đang dần biến thành những cây châm nhỏ.
Bởi vì cô ngồi tránh mưa bên trong tảng đá, nên cũng khá nhàn nhã nhìn mưa rơi. Người cá đẩy Diệp Tranh cùng đi ra ngoài. Khi bản thân an toàn, nhìn sóng biển đánh cũng không thấy khủng bố như trước. Diệp Tranh cảm thấy từng cơn sóng nổi lên vô cùng xinh đẹp, đỉnh sóng trắng toát đập lên không trung, tạo ra loại sức sống mạnh mẽ mỹ lệ vô cùng.
Nhìn một lúc, người cá không nhịn được nữa. Nhà đá của hai người đặt ở một nơi cũng tương đối cao, người cá dứt khoát theo triền dốc lăn xuống dưới, vết tích để lại trên bờ cát nhanh chóng bị nước mưa gột rửa, lần nữa bò trở về biển. Về đến biển lớn, người cá lập tức tràn đầy sức sống nhảy lên mặt nước mấy lần rồi mới chìm sâu vào trong nước, bơi ra ngoài xa.
Diệp Tranh biết, người cá dù sao cũng thích nước, nói không chừng nó cũng giống như những vận động viên lướt sóng, yêu thích những ngày biển nổi sóng như vậy. Chưa bao giờ mới nửa ngày người cá đã quay trở về, lần này chạy về khẳng định là vì cô. Tuy rằng Diệp Tranh không biết người cá làm cách nào xác định vị trí của cô, nhưng trực giác mách bảo cho cô biết sau này cô sẽ rõ.
Diệp Tranh thừa dịp người cá không ở đây, lại lần nữa dọn dẹp nhà đá. Hai người ở cùng một chỗ nhưng vẫn phân rõ địa bàn. Nơi rải cỏ khô là chỗ của Diệp Tranh, nơi cát rải là của người cá.
Đương nhiên, ngoại trừ buổi tối lúc đi ngủ, bọn họ cũng rất ít khi phân chia địa phận, phần lớn thời gian người cá đều không ở trên bờ, giấc ngủ so với Diệp Tranh càng ngắn, bên trong nhà đá phần nhiều là dụng cụ sinh hoạt của Diệp Tranh. Cho nên, mãi đến tận khi Diệp Tranh đang loay hoay, xoay tới xoay lui mới phát hiện, hình như người cá lớn hơn một chút?
Nhà đá rất nhỏ, vừa không rộng lại thấp bé, thế nhưng trước kia người cá và Diệp Tranh chen vào cũng không đến nỗi chật mà nhỉ?
Nghĩ đến đây, Diệp Tranh đứng ngồi không yên. Không thể chờ đến lúc bên ngoài tạnh mưa, mây tan gió lặng, cô đã vội vàng chạy ra ngoài đứng dưới một gốc cây, đo chiều cao của mình.
Khi vừa đến đảo này, Diệp Tranh rảnh rỗi đến mức không biết làm gì, vì thế liền kéo người cá cùng đi với mình đến một cây khô trước mặt khắc lên thân cây đo chiều cao. Diệp Tranh nhìn thấy dấu vết còn lưu lại của mười ngày trước, thấy chiều cao của mình cũng không xê dịch. Nghĩ cũng đúng, bất kể là cây, hoặc chính Diệp Tranh, cũng không có khả năng chỉ mười mấy ngày là có thể cao lên mấy centimet, nhỉ?
Tuy nhiên…
Diệp Tranh nhìn vạch độ cao của người cá, hơi lo lắng, căn cứ vào việc người cá chen chúc trong tảng đá, không biết nó đã lớn hơn bao nhiêu rồi?
Phải biết rằng, Diệp Tranh đã từng nhìn thấy hình dáng của người cá trưởng thành, người cá không chỉ cao hơn, cứ mỗi một centimet thì tổng thể tích cũng nhiều hơn mấy centimet khối, đặc biệt là cái đuôi cường tráng của người cá. Diệp Tranh so sánh, cảm thấy mình đoán không sai, người cá dường như đã lớn hơn. Vì bọn họ một người một cá ngày ngày gặp mặt cho nên Diệp Tranh mới không thấy rõ mà thôi.
Nhưng mà độ lớn lên này… Diệp Tranh nghĩ thầm, không phải là lớn hơi nhanh sao?
Diệp Tranh nghĩ mình hiện tại ở đây so sánh cũng không thể biết rõ, cô vẫn nên chờ người cá trở về, đưa nó đến đây đo chiều cao mới được.
Thời gian còn lại, Diệp Tranh một lần nữa ôm cá khô ra, đặt lên trên một chồng cỏ để phơi nắng. Cô đi rửa sạch toàn bộ “khoai tây”, tiếp đó gọt sạch vỏ rồi cũng đem đi phơi nắng. Diệp Tranh không biết chính xác những thứ này có thể bảo quản được bao lâu, nhưng cô vẫn cố gắng để dành một ít. Dù sao cô cũng không biết khi nào lại có thể tìm được loại củ này, mà cô cũng không biết chuột đất có đào hết khoai tây lên không. Phòng lúc hoạn nạn luôn là điều cần thiết.
Diệp Tranh kiểm tra nóc nhà, lại đi kiểm tra vật dụng của mình có được rửa sạch sẽ chưa, theo thông lệ sau khi làm xong những việc này, Diệp Tranh sẽ cầm cung tên lên bắt đầu đi bắt cá. Mặc dù người cá mỗi ngày đều kiên trì đem hải sản như thịt cá và tôm về cho cô, nhưng Diệp Tranh cũng không muốn chỉ dựa vào người cá để có ăn.
Cô còn nhớ một ngày kia, khi người cá nhìn thấy Diệp Tranh cầm con cá không phải do nó mang về thì lấy làm kinh ngạc, nó đặc biệt hứng thú đánh giá con cá đó một phen, quay đầu lại liền cầm về bảy, tám con đưa cho Diệp Tranh, Diệp Tranh một mạch dùng muối ướp hết mấy con cá đó rồi đem phơi khô.
Diệp Tranh nhìn thấy bầy cá đi ra kiếm ăn sau cơn bão, tiếp đó bắn ra một mũi tên – không bắt được gì.
Diệp Tranh thở dài, lực cản của nước quá lớn, mặc cho ròng rọc trên cung tên có thể phóng to sức lực của cô, nhưng đối với cá bơi trong nước thì vẫn không là gì cả.
Diệp Tranh đi xuống nước, bơi về phía mũi tên đang chìm chìm nổi nổi trong nước.
Lúc Diệp Tranh nhặt được mũi tên định bơi trở về thì cô nhìn thấy vây cá của người cá cách đó không xa. Cô trực tiếp dừng bơi, chân ở trong nước duy trì tư thế đạp, vẫy tay về phía người cá.
Người cá rất nhanh bơi đến trước mặt cô, còn bơi vài vòng xung quanh cô, chắc là vì hiếu kỳ. Lúc Diệp Tranh đi tham quan mấy hòn đảo khác người cá cũng không ở “nhà”, đây là lần đầu tiên người cá nhìn thấy Diệp Tranh bơi.
Nó nắm lấy mắt cá chân của Diệp Tranh, sau đó kéo Diệp Tranh xuống nước. Diệp Tranh phát hiện sức lực của nó khi ở trong nước so với trên đất liền lớn hơn rất nhiều! Rõ ràng phạm vi lay động cổ tay của nó rất nhỏ, nhưng Diệp Tranh lại cảm thấy lực kéo cô vào trong nước làm cô không có khả năng phản kháng. Người cá quả nhiên là con cưng của biển, chỉ cần con mồi nằm trong tay cậu đều khó tránh thoát.
Cũng may khi người cá nắm chặt mắt cá chân của Diệp Tranh thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc người cá kéo cô xuống, cô đúng lúc đã lấy hơi, nhắm mắt lại tiến vào.
Mặc dù Diệp Tranh không có mở mắt ra, nhưng cô cảm thấy lúc này người cá đang ở trước mặt, tò mò đánh giá cô.
Móng vuốt của người cá quơ quơ trước sóng mũi của Diệp Tranh, kế đó móng vuốt chạm lên mí mắt Diệp Tranh, có lẽ là không hiểu vì sao Diệp Tranh nhắm mắt lại.
Mà một lần hiếu kỳ này của nó, liền nhẹ nhàng đẩy mí mắt Diệp Tranh lên.
… Wtf!
Diệp Tranh cảm thấy tròng mắt mở to trong nước của mình bị đâm đau nhói. Diệp Tranh đẩy móng vuốt của người cá ra, đạp chân nổi lên mặt nước. Diệp Tranh lên bờ xong cũng không quan tâm đến người cá ở bên cạnh, xoay người chạy về phía bờ hồ.
Mãi đến khi dùng nước xối lên mắt, Diệp Tranh mới có thể yên tâm. Kỳ thật lúc cô chạy đi, Diệp Tranh cũng không còn cảm thấy đau đớn như lúc đầu, nhưng vì biết nước biển có tính ăn mòn, cô lo lắng sẽ để lại di chứng, nên mới chạy về rửa sạch.
Chờ đến khi Diệp Tranh quay trở về, người cá đã ngoan ngoãn chờ trên bờ cát.
Nhìn thấy Diệp Tranh đi đến, người cá cố gắng di chuyển về phía cô hai lần, rồi dừng lại, đuôi to bất an động đậy, hiển nhiên là biết mình làm sai, không giống trước kia vui vẻ bò qua.
Diệp Tranh ngồi xổm người trước mặt người cá, xoa đầu nó, nhỏ giọng nói: “Biết mình sai rồi? Tôi không thể mở mắt ra trong biển được.”
Ánh mắt người cá rơi vào trên mắt phải của Diệp Tranh vừa rồi bị nó đẩy mở, Diệp Tranh cũng biết mình vừa rồi xoa mắt, nên lúc này mắt phải sẽ hơi sưng đỏ. Móng vuốt lạnh buốt của người cá cẩn thận chạm lên mí mắt của Diệp Tranh, vuốt nhẹ.
“Được rồi,” Diệp Tranh vỗ mặt nó, nhìn nó cười, “Tôi không sao.” Nói xong lại đứng lên muốn đi.
Sau đó người cá kéo cô lại, người cá cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, đợi đến khi Diệp Tranh lại ngồi chồm hỗm nhìn nó, người cá rốt cục chậm rãi kéo đuôi đến trước mặt.
Khi Diệp Tranh bắt đầu cảm thấy buồn bực, thì nhìn thấy người cá sờ sờ vảy trên cái đuôi sáng bóng của mình, tiếp đó từ trên chóp đuôi cắt xuống một tầng voan mỏng có độ dài chừng ngón trỏ của Diệp Tranh!
Diệp Tranh kinh ngạc, Diệp Tranh hiểu rõ người cá yêu quý cái đuôi của mình đến cỡ nào. Đặc biệt là phần voan mỏng trên chóp đuôi của nó, khi người cá bơi trong nước, voan mỏng lay động đẹp cực kỳ.
Diệp Tranh từng nhìn thấy voan mỏng trên đuôi của người cá trưởng thành, so với người cá còn rộng dài hơn. Toàn thân của người cá từ trên xuống dưới, từ hàm răng cho đến bắp thịt, móng vuốt, đuôi, tất cả đều biểu hiện sự uy phong lẫm liệt.
Chỉ duy nhất mái tóc trơn tuồn tuột và phần voan mỏng trên chóp đuôi dùng làm trang trí thì không có tác dụng gì. Thế nhưng người cá không chỉ thích Diệp Tranh cột ‘tóc’ cho nó, nó còn đắc ý ôm đuôi vuốt phần voan mỏng này.
Mà hiện tại, người cá đang cắt nó xuống, ngoại trừ không biết trên voan mỏng có dây thần kinh sẽ làm nó đau hay không, Diệp Tranh còn phân vân không biết người cá có thể dùng cái đuôi trọc lốc bơi dưới nước được sao?!
Người cá dùng móng vuốt sờ voan mỏng yêu quý, sau đó lưu luyến đưa cho Diệp Tranh.
Diệp Tranh chưa từng sờ qua thứ như thế này bao giờ. Mặc dù người cá thích dùng đuôi đập cô, nhưng Diệp Tranh chưa bao giờ chủ động sờ chóp đuôi của nó, dù sao đó cũng là phần vô cùng quan trọng của người cá. Nó trơn trượt trong tay Diệp Tranh, mềm mại như tơ lụa, lại hơi cứng rắn, cũng vừa giống như nước.
Thấy Diệp Tranh cầm “voan mỏng” của mình nhưng lại có dáng vẻ như không biết phải làm sao, người cá lấy lại voan mỏng, trùm lên mắt Diệp Tranh.
Nhìn xuyên qua voan mỏng, Diệp Tranh thấy ánh mắt to hết sức nghiêm túc của người cá đang nhìn cô.
Bởi vì cô ngồi tránh mưa bên trong tảng đá, nên cũng khá nhàn nhã nhìn mưa rơi. Người cá đẩy Diệp Tranh cùng đi ra ngoài. Khi bản thân an toàn, nhìn sóng biển đánh cũng không thấy khủng bố như trước. Diệp Tranh cảm thấy từng cơn sóng nổi lên vô cùng xinh đẹp, đỉnh sóng trắng toát đập lên không trung, tạo ra loại sức sống mạnh mẽ mỹ lệ vô cùng.
Nhìn một lúc, người cá không nhịn được nữa. Nhà đá của hai người đặt ở một nơi cũng tương đối cao, người cá dứt khoát theo triền dốc lăn xuống dưới, vết tích để lại trên bờ cát nhanh chóng bị nước mưa gột rửa, lần nữa bò trở về biển. Về đến biển lớn, người cá lập tức tràn đầy sức sống nhảy lên mặt nước mấy lần rồi mới chìm sâu vào trong nước, bơi ra ngoài xa.
Diệp Tranh biết, người cá dù sao cũng thích nước, nói không chừng nó cũng giống như những vận động viên lướt sóng, yêu thích những ngày biển nổi sóng như vậy. Chưa bao giờ mới nửa ngày người cá đã quay trở về, lần này chạy về khẳng định là vì cô. Tuy rằng Diệp Tranh không biết người cá làm cách nào xác định vị trí của cô, nhưng trực giác mách bảo cho cô biết sau này cô sẽ rõ.
Diệp Tranh thừa dịp người cá không ở đây, lại lần nữa dọn dẹp nhà đá. Hai người ở cùng một chỗ nhưng vẫn phân rõ địa bàn. Nơi rải cỏ khô là chỗ của Diệp Tranh, nơi cát rải là của người cá.
Đương nhiên, ngoại trừ buổi tối lúc đi ngủ, bọn họ cũng rất ít khi phân chia địa phận, phần lớn thời gian người cá đều không ở trên bờ, giấc ngủ so với Diệp Tranh càng ngắn, bên trong nhà đá phần nhiều là dụng cụ sinh hoạt của Diệp Tranh. Cho nên, mãi đến tận khi Diệp Tranh đang loay hoay, xoay tới xoay lui mới phát hiện, hình như người cá lớn hơn một chút?
Nhà đá rất nhỏ, vừa không rộng lại thấp bé, thế nhưng trước kia người cá và Diệp Tranh chen vào cũng không đến nỗi chật mà nhỉ?
Nghĩ đến đây, Diệp Tranh đứng ngồi không yên. Không thể chờ đến lúc bên ngoài tạnh mưa, mây tan gió lặng, cô đã vội vàng chạy ra ngoài đứng dưới một gốc cây, đo chiều cao của mình.
Khi vừa đến đảo này, Diệp Tranh rảnh rỗi đến mức không biết làm gì, vì thế liền kéo người cá cùng đi với mình đến một cây khô trước mặt khắc lên thân cây đo chiều cao. Diệp Tranh nhìn thấy dấu vết còn lưu lại của mười ngày trước, thấy chiều cao của mình cũng không xê dịch. Nghĩ cũng đúng, bất kể là cây, hoặc chính Diệp Tranh, cũng không có khả năng chỉ mười mấy ngày là có thể cao lên mấy centimet, nhỉ?
Tuy nhiên…
Diệp Tranh nhìn vạch độ cao của người cá, hơi lo lắng, căn cứ vào việc người cá chen chúc trong tảng đá, không biết nó đã lớn hơn bao nhiêu rồi?
Phải biết rằng, Diệp Tranh đã từng nhìn thấy hình dáng của người cá trưởng thành, người cá không chỉ cao hơn, cứ mỗi một centimet thì tổng thể tích cũng nhiều hơn mấy centimet khối, đặc biệt là cái đuôi cường tráng của người cá. Diệp Tranh so sánh, cảm thấy mình đoán không sai, người cá dường như đã lớn hơn. Vì bọn họ một người một cá ngày ngày gặp mặt cho nên Diệp Tranh mới không thấy rõ mà thôi.
Nhưng mà độ lớn lên này… Diệp Tranh nghĩ thầm, không phải là lớn hơi nhanh sao?
Diệp Tranh nghĩ mình hiện tại ở đây so sánh cũng không thể biết rõ, cô vẫn nên chờ người cá trở về, đưa nó đến đây đo chiều cao mới được.
Thời gian còn lại, Diệp Tranh một lần nữa ôm cá khô ra, đặt lên trên một chồng cỏ để phơi nắng. Cô đi rửa sạch toàn bộ “khoai tây”, tiếp đó gọt sạch vỏ rồi cũng đem đi phơi nắng. Diệp Tranh không biết chính xác những thứ này có thể bảo quản được bao lâu, nhưng cô vẫn cố gắng để dành một ít. Dù sao cô cũng không biết khi nào lại có thể tìm được loại củ này, mà cô cũng không biết chuột đất có đào hết khoai tây lên không. Phòng lúc hoạn nạn luôn là điều cần thiết.
Diệp Tranh kiểm tra nóc nhà, lại đi kiểm tra vật dụng của mình có được rửa sạch sẽ chưa, theo thông lệ sau khi làm xong những việc này, Diệp Tranh sẽ cầm cung tên lên bắt đầu đi bắt cá. Mặc dù người cá mỗi ngày đều kiên trì đem hải sản như thịt cá và tôm về cho cô, nhưng Diệp Tranh cũng không muốn chỉ dựa vào người cá để có ăn.
Cô còn nhớ một ngày kia, khi người cá nhìn thấy Diệp Tranh cầm con cá không phải do nó mang về thì lấy làm kinh ngạc, nó đặc biệt hứng thú đánh giá con cá đó một phen, quay đầu lại liền cầm về bảy, tám con đưa cho Diệp Tranh, Diệp Tranh một mạch dùng muối ướp hết mấy con cá đó rồi đem phơi khô.
Diệp Tranh nhìn thấy bầy cá đi ra kiếm ăn sau cơn bão, tiếp đó bắn ra một mũi tên – không bắt được gì.
Diệp Tranh thở dài, lực cản của nước quá lớn, mặc cho ròng rọc trên cung tên có thể phóng to sức lực của cô, nhưng đối với cá bơi trong nước thì vẫn không là gì cả.
Diệp Tranh đi xuống nước, bơi về phía mũi tên đang chìm chìm nổi nổi trong nước.
Lúc Diệp Tranh nhặt được mũi tên định bơi trở về thì cô nhìn thấy vây cá của người cá cách đó không xa. Cô trực tiếp dừng bơi, chân ở trong nước duy trì tư thế đạp, vẫy tay về phía người cá.
Người cá rất nhanh bơi đến trước mặt cô, còn bơi vài vòng xung quanh cô, chắc là vì hiếu kỳ. Lúc Diệp Tranh đi tham quan mấy hòn đảo khác người cá cũng không ở “nhà”, đây là lần đầu tiên người cá nhìn thấy Diệp Tranh bơi.
Nó nắm lấy mắt cá chân của Diệp Tranh, sau đó kéo Diệp Tranh xuống nước. Diệp Tranh phát hiện sức lực của nó khi ở trong nước so với trên đất liền lớn hơn rất nhiều! Rõ ràng phạm vi lay động cổ tay của nó rất nhỏ, nhưng Diệp Tranh lại cảm thấy lực kéo cô vào trong nước làm cô không có khả năng phản kháng. Người cá quả nhiên là con cưng của biển, chỉ cần con mồi nằm trong tay cậu đều khó tránh thoát.
Cũng may khi người cá nắm chặt mắt cá chân của Diệp Tranh thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc người cá kéo cô xuống, cô đúng lúc đã lấy hơi, nhắm mắt lại tiến vào.
Mặc dù Diệp Tranh không có mở mắt ra, nhưng cô cảm thấy lúc này người cá đang ở trước mặt, tò mò đánh giá cô.
Móng vuốt của người cá quơ quơ trước sóng mũi của Diệp Tranh, kế đó móng vuốt chạm lên mí mắt Diệp Tranh, có lẽ là không hiểu vì sao Diệp Tranh nhắm mắt lại.
Mà một lần hiếu kỳ này của nó, liền nhẹ nhàng đẩy mí mắt Diệp Tranh lên.
… Wtf!
Diệp Tranh cảm thấy tròng mắt mở to trong nước của mình bị đâm đau nhói. Diệp Tranh đẩy móng vuốt của người cá ra, đạp chân nổi lên mặt nước. Diệp Tranh lên bờ xong cũng không quan tâm đến người cá ở bên cạnh, xoay người chạy về phía bờ hồ.
Mãi đến khi dùng nước xối lên mắt, Diệp Tranh mới có thể yên tâm. Kỳ thật lúc cô chạy đi, Diệp Tranh cũng không còn cảm thấy đau đớn như lúc đầu, nhưng vì biết nước biển có tính ăn mòn, cô lo lắng sẽ để lại di chứng, nên mới chạy về rửa sạch.
Chờ đến khi Diệp Tranh quay trở về, người cá đã ngoan ngoãn chờ trên bờ cát.
Nhìn thấy Diệp Tranh đi đến, người cá cố gắng di chuyển về phía cô hai lần, rồi dừng lại, đuôi to bất an động đậy, hiển nhiên là biết mình làm sai, không giống trước kia vui vẻ bò qua.
Diệp Tranh ngồi xổm người trước mặt người cá, xoa đầu nó, nhỏ giọng nói: “Biết mình sai rồi? Tôi không thể mở mắt ra trong biển được.”
Ánh mắt người cá rơi vào trên mắt phải của Diệp Tranh vừa rồi bị nó đẩy mở, Diệp Tranh cũng biết mình vừa rồi xoa mắt, nên lúc này mắt phải sẽ hơi sưng đỏ. Móng vuốt lạnh buốt của người cá cẩn thận chạm lên mí mắt của Diệp Tranh, vuốt nhẹ.
“Được rồi,” Diệp Tranh vỗ mặt nó, nhìn nó cười, “Tôi không sao.” Nói xong lại đứng lên muốn đi.
Sau đó người cá kéo cô lại, người cá cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, đợi đến khi Diệp Tranh lại ngồi chồm hỗm nhìn nó, người cá rốt cục chậm rãi kéo đuôi đến trước mặt.
Khi Diệp Tranh bắt đầu cảm thấy buồn bực, thì nhìn thấy người cá sờ sờ vảy trên cái đuôi sáng bóng của mình, tiếp đó từ trên chóp đuôi cắt xuống một tầng voan mỏng có độ dài chừng ngón trỏ của Diệp Tranh!
Diệp Tranh kinh ngạc, Diệp Tranh hiểu rõ người cá yêu quý cái đuôi của mình đến cỡ nào. Đặc biệt là phần voan mỏng trên chóp đuôi của nó, khi người cá bơi trong nước, voan mỏng lay động đẹp cực kỳ.
Diệp Tranh từng nhìn thấy voan mỏng trên đuôi của người cá trưởng thành, so với người cá còn rộng dài hơn. Toàn thân của người cá từ trên xuống dưới, từ hàm răng cho đến bắp thịt, móng vuốt, đuôi, tất cả đều biểu hiện sự uy phong lẫm liệt.
Chỉ duy nhất mái tóc trơn tuồn tuột và phần voan mỏng trên chóp đuôi dùng làm trang trí thì không có tác dụng gì. Thế nhưng người cá không chỉ thích Diệp Tranh cột ‘tóc’ cho nó, nó còn đắc ý ôm đuôi vuốt phần voan mỏng này.
Mà hiện tại, người cá đang cắt nó xuống, ngoại trừ không biết trên voan mỏng có dây thần kinh sẽ làm nó đau hay không, Diệp Tranh còn phân vân không biết người cá có thể dùng cái đuôi trọc lốc bơi dưới nước được sao?!
Người cá dùng móng vuốt sờ voan mỏng yêu quý, sau đó lưu luyến đưa cho Diệp Tranh.
Diệp Tranh chưa từng sờ qua thứ như thế này bao giờ. Mặc dù người cá thích dùng đuôi đập cô, nhưng Diệp Tranh chưa bao giờ chủ động sờ chóp đuôi của nó, dù sao đó cũng là phần vô cùng quan trọng của người cá. Nó trơn trượt trong tay Diệp Tranh, mềm mại như tơ lụa, lại hơi cứng rắn, cũng vừa giống như nước.
Thấy Diệp Tranh cầm “voan mỏng” của mình nhưng lại có dáng vẻ như không biết phải làm sao, người cá lấy lại voan mỏng, trùm lên mắt Diệp Tranh.
Nhìn xuyên qua voan mỏng, Diệp Tranh thấy ánh mắt to hết sức nghiêm túc của người cá đang nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.